Vương Phục Bảo tràn đầy hào tình, Đậu Kiến Đức lại có chút nhíu mày. Chỉ là thoáng qua biến thành nụ cười ôn hòa, “Tuy nói chiến trường sinh từ khó liệu. Nhưng trước mắt chúng ta không thể chết được. Chỉ có thể thắng. Vương huynh đệ. Lưu huynh đệ. Sĩ Tín, đều tới đây”.
Hắn tự tay vẫy đến, thuận tiện mở địa đồ trên bàn ra. Vương Phục Bảo, Lưu Hắc Thát lập tức vây quanh. La Sĩ Tín do dự một chút, đột nhiên nói: “Tiêu Bố Y thật không có xem nhẹ La Sĩ Tín ta. Vương Tướng quân, vừa rồi nếu có đắc tội, xin người thứ lỗi”.
Vương Phục Bảo cười nói: “Nếu như các huynh đệ đều giống như Sĩ Tín. Ta cũng không phải lo lắng”.
Đậu Kiến Đức nghe ra ngụ ý, lại nhíu mày. Nhưng hắn cũng không có nói thèm gì. ngóng nhìn địa đồ nói: “Trương Tĩắn Chu, Sừ Đại Nại, Tẳn Thúc Bảo ba người cố thù Cự Dã, Lôi Trạch, Vận Thành ba nơi hô ứng lẫn nhau, dùng phong hỗa làm hiệu, trợ giúp lẫn nhau. Trinh Giảo Kim, Bùi Hành Quảng dẫn quân đánh du kích, tán ở ngoài thành, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Theo ta được biết, bọn họ lương thảo sung túc. đánh đến cuối năm cũng không thành vấn đề. Các ngươi có gì diệu sách gì để phá không?”
Lưu Hắc Thát nói: “Trường Nhạc vương, chúng ta chiến tuyến kéo đài. binh lực phân tán. Bọn hắn có chừng bảy tám vạn đại quân, lại có thiết giáp ky binh trợ trận, muốn phá cũng không dễ dàng”.
Lưu Hắc Thát có dũng có mưu, tuy biết khó khăn cũng không sợ hài. Nhưng hắn nói cùng không nói cũng chẳng có gì khác nhau.
Đậu Kiến Đức mỉm cười, “©ương nhiên không dễ dàng. Bằng không ta cũng sẽ không đích thân tiến đến. Vương huynh đệ, ngươi có gì kể sách gì không?”
Vương Phục Bảo đăm chiêu, cũng không tiện đả kích sĩ khí. cau mày nói: “Chúng ta có lẽ có thể lùi”.
“Lùi?” Đậu Kiến Đức hoi kinh ngạc, “Thối lui đến đâu?”
Vương Phục Bảo cản thận nói: “Hôm nay đại quân kịch chiến Đông Bình. Bọn họ lương thảo sung túc. Chúng ta lại phải từ Hà Bắc đường xa vận lương, vốn Trường Nhạc vương muốn lấy Lê Dương Thương để làm căn cơ tiến công Đông Đô. Nhưng không có nghĩ đến. Đông Đô lại một mồi lửa thiêu Lê Dương Thương”.
Mặc dù chuyện cách đã lâu, Đậu Kiến Đức nghe đến đó cũng ngừa mặt lẻn trời thở dài, “Bọn họ đích xác là ngoan độc”.
Vương Phục Bảo cấn thận nói: “Chúng ta đường xa vận lương. Sợ lương thảo không đù. Từ Viên Lãng mặc dù cùng chúng ta liên thủ. nhưng lại tiếc binh lực. không chịu toàn lực ứng phó. Lúc này mới khiến cho Trươiig Trán Chu chống đờ hồi lâu. Nếu như chúng ta vừa lui, đem quân Tây Lương quân ròi khòi Đông Bình. Bọn họ thế thù đã vỡ, thì cơ hội của chúng ta sẽ tới”.
“Không thể lùi” La Sĩ Tín cứng rắn nói.
Vương Phục Bảo thờ dài, “La Tướng quân còn có kế phá địch? La Tướng quản cần phải hiểu rằng. Tần Thúc Bảo khó đối phó”. Hắn giọng điệu mơ hồ có sự trào phúng. La Sĩ Tín sắc mặt âm trầm. Thì ra La Sĩ Tín tại Đông Bình, đối tượng tác chiến chủ yếu lại là Tần Thúc Bảo.
Tần Thúc Bảo tuy trông có vẻ bệnh tật, nhưng tuyệt đối là khúc xương khó gặm nhất trong các tướng cùa Đông Bình. Tẳn Thúc Bảo thậm chí so với Trương Trấn Chu còn muốn ổn hơn!
Tần Thúc Bảo đụng binh không bám vào khuôn mẫu. La Sĩ Tín trải qua khiêu chiến, hai bên đều có thắng bại. Nhưng Tẳn Thúc Bảo tuyệt không tham công liều lùih. La Sĩ Tín mặc dù nhuệ khí mười phần, nhưng lại nừa phẳn biện pháp đánh thắng Tẳn Thúc Bảo cũng không
Đậu Kiến Đức thấy La Sĩ Tín mơ hồ có sự tức giận, mim cười nói :”Không thể lùi, thi thế nào?”
La Sĩ Tín hít vào một hưoi, “Không thể lùi, chi có thể tiến! Phải biết rằng quàn Tây Lương chính là muốn mài nhuệ khí của chúng ta đi. Trận chiến mùa đỏng năm trước, chúng ta vô công mà lui, sĩ khí đã hạ. Lẳn này đem hơn mười vạn đại quàn đến công, nếu lại lui ra phía sau, chi sợ sẽ không còn lòng dạ nào đến công Đông Đô. Như dựa vào ý ta, có thể tạm không để ý tới Đông Bình. Đại quàn chúng ta hợp nhất, qua Tế âm lấy Huỳnh Dương!”
Vương Phục Bảo nói: “Chẳng lẽ La Tướng quân muốn noi theo hành vi cùa Lý Mật, Dương Huyền Cảm?”
La Sĩ Tín lạnh lùng cười nói: “Vương Tướng quân nếu ngay cả lòng tin chiến đấu cũng không có, thì nói gì đến thắng lọi?”
Vương Phục Bão sắc mặt ừng đỏ. “La Tướng quân, chiến hay không chiến. Chỉ nhìn ai còn chống cự đại quân Tây Lương đều hiểu rõ. Vương Phục Bảo ta tuy vô năng, nhưng cũng không sợ chết. Chỉ cần Trường Nhạc vương thích, cái mạng này mất ở tại Đông Binh thi thế nào? Nhưng trước mắt những quân Hà Bắc này, đều là huynh đệ ra sinh vào tử của chúng ta. Bằng vào huyết khí nhất thời, đem bọn họ đưa vào chỗ chết, chúng ta có thể nhẫn tâm sao?”
Hắn nói lớn tiếng, tuy là nhằm vào La Sĩ Tín, nhưng âm thẳm cũng là nói với Đặu Kiến
Đức.
Đậu Kiến Đức thế nào mà nghe không rạ, lại nhíu mày.
La Sĩ Tín thấy Vương Phục Bảo khuyên bảo, rốt cuộc thay đổi sắc mặt tòn kính, “Vương Tướng quân. Thật ra ta tuy nói tiến,íý lại không phải muốn lấy Đông Đô. Nghĩ tới vết xe đổ cùa Lý Mật, Dương Huyền Cảm. Ta sào lại giẫm lên. Ta nói tiến, dụng ý có ba Một là nếu có thể lấy Tế m, công Huỳnh Dương, thuận tiện đem Đông Bình nhét vào cương thồ của Trường Nhạc vương, không thể nghi ngờ là ủng hộ sĩ khí Hai là đám người Trương Trấn Chu cố thù không ra, chúng ta nếu như công Huỳnh Dương, bọn hắn chắc chắn sẽ đoạn đường lui cùa ta Bọn họ nếu xuất binh, chúng ta có thể dùng phục binh tập kích, có thể phá quân Tây Lương. Nói không chừng còn có thể công hãm Đông Bình”.
Vương Phục Bảo nhíu mày không nói, nhưng cũng thừa nhận La Sĩ Tín nói có vài phần môn đạo.
Đậu Kiến Đức vuốt cằm nói: “Còn dụng ý thứ ba?”
La Sĩ Tín được Đậu Kiến Đức cổ vũ, tinh thần phấn chấn, “Chúng ta nếu như lấy Huỳnh Dương, có thể thuận sông nam hạ, đi lấy vùng Giang Hoài. Tiêu Bố Y nhìn như dũng mãnh, thật ra đã có một lỗ hồng rất lớn”.
Đậu Kiến Đức tinh thần chấn động. “Lỗ hồng của hắn là ở noi nào?”
“Lỗ hổng cùa hắn ờ chỗ cương thổ cùa hắn khuếch trương quá nhanh, nhân tâm không ổn. Mặc dù nhìn như binh nhiều tướng mạnh. Nhưng hiền nhiên, tất cả binh tướng của hắn đều dùng cho lân cận Hà Bắc, Sơn Đông. Nội địa lại thiểu lương tướng trấn thủ. Chúng ta nếu như thuận kênh đào xuôi nam, tới gần Giang Hoài, có thể thùa dịp quàn Giang Hoải quy thuận không lâu, quân tâm không ổn, phát động bọn họ quy phụ. Vương Thế Sung bị Tiêu Bố Y bức bách, nếu như được chúng ta tương trợ, có thể binh hợp nhất. Đến lúc đó, chúng ta tiến có thể lấy Đông Đô, lùi có thể về Giang Nam. So với lui giữ Hà Bắc, bị người xem như là ba ba trong rọ thì tốt hơn rất nhiều”.
Đậu Kiến Đức vỗ nhẹ bàn, lại cười nói: “Sĩ Tín ánh mắt độc đáo. kế này không kém”.
Vương Phục Bão vốn định nói cái gì, thấy Đậu Kiến Đức nói như thể. lại trầm mặc không nói gi. Đậu Kiến Đức cười nói: “Đã như vậy, chúng ta nên thưcmg nghị kế dụ địch. Xem có thể không đem lào hồ ly Trương Tĩắn Chu này kéo ra khỏi Đông Bình” Hắn đối với địa đồ chi trỏ, phân phó trú đóng tiến thối. Tam tướng liên tục gật đầu, nhưng lại đều có tâm
Chờ phân phó xong, đêm cũng đã khuya. Đậu Kiến Đức phân phó Lưu Hắc Thát. La Sĩ Tín trở về nghỉ ngoi, chờ đợi bình minh tác chiến.
Vương Phục Bảo thấy Đậu Kiến Đức không có ý về, hiều rằng hắn muốn nói chuyện với mình. Khêu rõ ngọn đèn, nhưng lại thật lâu không nói gi.
Hai người yên lặng nhìn nhau, không biết qua hồi lâu. Đậu Kiến Đức mới nói: “Vương huyiứi đệ, Sĩ Tín còn trẻ thành danh, nhiều lần đau khổ. tính cách cực đoan. Cũng phải cảm ơn ngươi xem ờ mặt mũi cùa ta, mà không cùng hắn nổi lên xung đột”.
Vương Phục Bảo trong lòng ấm áp, thản nhiên nói: “Ta và người huynh đệ nhiều năm. Còn có cái gì mà xem không ra sao?”
Đậu Kiến Đức bùi ngùi thờ dài, “Ta mua dây buộc mình, cho tới bây giờ tiến thối lưỡng nan”.
Vương Phục Bảo trong lòng chắn động, rõ ràng ngụ ý của Đậu Kiến Đức. bỗng nhiên mà dậy nói: “Trường Nhạc vương. Người cũng không phải ià không rò lí lẽ. Trước mắt đột nhiên hưng binh, có thể nói là được ăn cả ngà về không. Nếu nhưbại là mất hết. Mưu kế của La Sĩ Tín nghe không kém. nhưng nếu thật xuôi nam, huynh đệ Hà Bắc. có bao nhiêu sẽ theo cùng?”
Vương Phục Bảo một câu nói lên sụỳ nghĩ của quân Hà Bắc. Hà Bắc là nhà của bọn hắn, nếu chuyển chiến sang chiến trường Giang Hoài, binh sĩ sẽ không vui vẻ gì. Binh sĩ không vui, thì làm thế nào mà chiến?
Đậu Kiến Đức thờ dài nội: “Lúc trước ta dẫn các huynh đệ khởi nghĩa. Chua bao giờ nghĩ đến sẽ có thành tựu nhu hôm nay”.
Vương Phục Bảo nói: “Trường Nhạc vương tấm lòng nhân hậu, tác chiến quả cảm. Các huynh đệ đều phục người. Nghĩ Tiêu Bố Y chi là giới mãng phu. có thể có thành tựu như hôm nay. Chỉ sợ càng dự kiến không đến”.
Đậu Kiến Đức nhìn Vương Phục Bảo thật lâu, muốn nói lại thôi.
Vương Phục Bảo nhìn ra hắn có tâm sự, khó hiểu nói: “Trường Nhạc vương. Cho tới bây giờ, người còn có chuyện giấu diếm với ta sao? Ta hiểu rằng, người cũng không đồng ý với lời cùa Sĩ Tín! Người cảm thấy như dựa vào lời cùa La Sĩ Tín. Chúng ta có mấy phần cơ hội?”
Đậu Kiến Đức cúi đầu xuống, nhìn hai tay. Bàn tay này vốn quen nắm cuốc xẻng. Nhưng hôm nay. cũng đã dính đầy máu tươi.
“Đỗ Phục Uy đã quy hàng” Đậu Kiến Đức đột nhiên nói.
VươngPhục Bảo kinh ngạc nói: “Tin tức này chúng ta đã sớm biết rồi”.
Đậu Kiến Đức mười ngón giãn ra, nghĩ tới cái gì đó. “Không biết khi hắn quy hàng. Suy nghĩ cái gì?”
Vương Phục Bảo nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến thành tái nhợt. “Trường Nhạc vương. Người…” Hắn quá mức khiếp sợ, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gi. Đậu Kiến Đức ngảng đầu lên, trong hai mắt tràn đầy ù rũ. Nhìn thấy Vương Phục Bảo bất an, mỉm cười nói: “Địa vị có đôi khi là vinh quang, có đôi khi là liên lụy. Ta bắt đầu là quan bức dân phản, về sau là vì huynh đệ bảo vệ gia viên. Cho tới bây giờ, tuy nói là Trường Nhạc vương, nhưng ít có khi sung sướng. Ta hiện tại đã không có đường quay đầu lại. Cho dù chúng ta không đến công Tiêu Bố Y, hắn sớm muộn cũng sẽ đánh chúng ta. Lý Uyên, Tiêu Bố Y đều chờ được. Chúng ta cũng đã đợi không được. Đã như vậy, chù động xuất kích, trong loạn thù thắng, còn có cơ hội thắng được!”
Vương Phục Bảo nuốt nước miếng, lúc này mới kiên định nói: “Trường Nhạc vương. Chi cần người chịu tiếp tục chiến đấu, quân Hà Bắc có thể chảy tận giọt máu cuối cùng, cũng tuyệt không khuất phục!”
Đậu Kiến Đức buồn bà thờ dài, cũng không nói gì nữa.
Vương Phục Bảo trong lòng lo sợ, cảm thấy Đậu Kiến Đức đầy lòng tâm sự. nhung lại không biết an ùi như thế nào. Đậu Kiến Đức cũng đã đứng dậy. đi ra ngoài doanh trướng. “Muộn rồi, nghỉ tạm thôi”.
Hắn đi đến mành trướng, đột nhiên nói: “Vương huynh đệ. Thật ra ngươi cùng Sĩ Tín nói đều là kế sách hay. Ngưai vừa rồi hối ta có mấy phẳn cơ hội. Như ta thấy, nếu có thể nắm bắt tốt, thì cơ hội rất lớn”. Thấy Vương Phục Bào mặt đầy vẻ không tin. Đậu Kiến Đức ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, “Bời Vị ta biết được một tin tức bất lọi đối với Tiêu Bố Y”. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
“Tin tức gì?” Vương Phục Bảo gấp giọng hòi.
“Hiệt lợi Khả Hàn đã xuất mười vạn binh, tương trợ Lý Đường. Hà Đông nguy cơ ít ngày nữa sẽ định. Lý Uyên đương nhiên sẽ không buông tha ý định cùng chúng ta đánh Tiêu Bố Y!” Đậu Kiến Đức sau khi nói xong, thì xoay người ra khỗi trướng.
Vương Phục Bảo trong mừng rỡ xen lẫn bất đắc dĩ. Mơ hồ nghe được một tiếng thở đài cùa Đậu Kiến Đức. đầy vẻ thê lương tịch mịch.