Trên đường chạv trốn chí khí hùng tâm. dũng khí quả cảm đều vứt vào một bên. Nhưng mặc dù hoảng sợ mà đi, đền trua quán Tây Lương bỗng nhiên từ phía sau lưng giết ra.
Hám Lăng dẫn quán đuổi tới Đường quàn, lặp tức xoắn cùng một chồ. Lý Thế Dân không dám ứng chiến chi sai người đoạn hậu. bản thân tiếp tục thúc ngựa đi về phía trước, chi cắm đẩu mà chạy trốn. Nhưng quán Tây Lương lằn này cũng không buông bò. tựa như Đường quán chạv trốn tới chán trời, bọn họ cũng muốn đuổi tới chán tròỊ quán Tây Lương liên tục đuổi tới ngăn cản chém giết, Đường quân cùng quân Tảv Lương ở trong sơn cốc đắt trời mênh móng này chiến hơn mười lằn. bộ dáng như vĩnh viễn không dừng lại. Lý Thế Dân đến hoàng hôn mới hơi thoát khòi quán Tãv Lương đuổi giết. Nhưng thấv được tròi chiều hạ xuống, rắc xuống ánh váng nhạt chói lọi Lý Thế Dán mới biết được một ngày lại đi qua, nghe tiếng quạ về tồ thê lương kêu thảm thiết, trong lòng đã cảm thấy sự không may.
Quay đẩu nhìn lại, nhìn thấv Đường binh đi theo bên ngưỡi chi còn chừng mấv tràm, binh sĩ còn lại đểu bị thất lạc trong khi loạn chiến ỡ trong núi. không khỏi trong lòng dáng lên sự bi thương, nghĩ trước nghĩ sau. thẳm nghĩ hai lẩn chiến đều thảm bại như vậy, so với đại bại ỡ Thiển Thủy Nguyên còn muốn thương tâm tận xương tùy, rút ra trường kiểm kêu lên: ‘”Binh bại như vậy. mặt mũi nào đi gặp phụ hoàng?”
Hắn muốn tự vặn, Đường binh bên người thấy thế. cuống quít giữ chặt lại kêu lên: “Tẳn vương, không thể như thế!”
Binh sĩ lời còn chưa dứt. đã có người hét to nói: “Lý Thế Dãn. ngươi phải chết cũng đúng, đầu người đưa lẻn đây!” Từ đường mòn sơn cốc bồng nhiên lao ra một đạo nhân mà, có chừng trăm người. một ngưỡi cằm đằu. đúng là Miêu Hài Triều. Trời chiểu chiếu lên trẽn khuôn mặt xấi xí của hắn. hiện ra hào quang hưng phần. Lý Thế Dân vốn có lòng muốn chết, thắv Miêu Hải Triều đuổi theo, ngược lại buông trường kiếm xuống, phẵn nộ quát: “Đầy tớ nhỏ mà cùng tới lấn ta!” Thúc mà tiến lên. vung thương đâm tới. Miêu Hải Triều thấv Lý Thế Dân khí thế hung hàn. cùng không dám chậm trễ, lập tức vung thương đón đờ. Lý Thế Dân một lười thương không tráng, vô tâm ham chiến, thúc ngựa đã từ bên người Miêu Hải Triều xung phong liều chết qua, hắn dù sao cũng coi như là tặp võ từ nhó. mặc dù còn xa không bẳng Tiêu Bố Y. nhưng dưới toàn lực. binh sĩ quán Tây Lương cũng đã không cách nào ngăn trờ. Hắn từ con đường Miêu Hài Triều đi ra giết tới. chi lo thúc ngựa, không lưu V tới ven đường đột nhiên có một sợi dảv thừng bỗng nhiên như rắn căng qua. con ngựa hí thảm một tiếng, té ngà ra trên đất. Lý Thế Dán lăng không bay ra ngoài, ngà lăn ra trên mặt đắt.
Lúc này đã có vô số thanh trường thương đám tới, hàn quang lặp lòe.
Lý Thế Dân thẳm than thờ. “Mệnh ta xong rồi!”
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến. chinh chiến chiến trường nhiều năm, sẽ chết không rõ ràng ờ chồ này!
Trường thương đã muốn đâm đến trên ngưỡi Lý Thế Dãn, bỗng nhiên dây thừng trên mặt đắt bay lẻn. trong không trung như rắn rung động, thoáng qua cuốn lấy mũi thương, chi chấn động một cái. mắv binh sì Tây Lương kêu to lui ra phía sau. trường thương rời taybay đi.
Lý Thế Dân vui mừng, quay đầu trông qua, chi thấy được một người phóng tới như chim, cổ tay xoay chuyển. mắỵ binh sĩ Tãv Lương đã lăng không bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Nguỡi nọ sau khi đánh bay mấy tên binh sĩ, cũng không ngừng nghi, đã chụp lấy Lý Thế Dàn. Lúc này đang có một quân Tây Lương cười ngựa đâm tới. người nọ lăng không bắn lẻn. tung ra một cước, đá vào trẽn ngục binh sĩ.
Binh sĩ thuật cười ngựa cục tinh, trúng một cuỡc. hạ bàn vẫn ờ trên lưng ngựa. Nhưng một tiếng rắc vang lẻn. thắt lưng đã kháng không được đại lực, lại bị một cước này đánh gày, một ngụm máu tươi phun ra, bắn lên trên đẩu trên mặt của Lý Thế Dân.
Người nọ một cước lực lượng cục mạnh. Hắn ngăn cản thương cứu người, giết người cướp ngựa thoạt nhìn như nước chảv mãv trôi, Lý Thế Dân lúc này đã thấv rò gương mặt của người nọ. nửa mừng nửa lo nói: “Huyền Bá. tại sao là ngươi?”
Lý Huyền Bá xoay người đã lặp tức đem thi thể binh sĩ kia đá văng ra xa. đánh bay quán Tãv Lương cản đường, cùng không nhiều lời. thúc ngựa đi về phía trước, Miêu Hải Triều rốt cuộc đuổi tới quát: “Đứng lại!” Hắn không kịp giương cung, một màu phóng tới. Lv Huyển Bá vươn tay đơn giản tiếp lấy. quát lớn: “Đi tim chết!”
Hắn phóng trượng mâu ra. thế sắc bén so với Miêu Hải Triều vừa rồi ném ra. quả thực còn hơn hơn mười lần.
Miêu Hải Triều quát to một tiếng, trốn tránh không kịp. đã bị một mâu này đâm trúng ngực, lộ ra phía sau lưng, té ngà xuống dưới ngựa. Quân Tây Lương tuy dũng mãnh, nhưng nhìn thấy bực đối thủ này cũng bị dọa cho nhảy dựng, không dám tiến lên.
Lý Huyền Bá không dây dưa. đã mang theo Lý Thế Dân nhẳm hướng đông chạy đi, ngựa phóng ở trẽn triền núi nhoáng một cái. đã biến mất không thấv.
Quân Tây Lương lúc này mới như ờ trong mộng mới tinh, đã truy đuổi theo sau.
Lý Huyền Bá phóng ngựa như gió, cũng không nói nhiều, Lý Thế Dân như đang ở trong mộng, chi là hỏi: “Huyền Bá. ngươi tại sao lại đền đây?”
“Ngươi cho 1’ẳng ta tới nơi này là hại ngươi?'” Lý Huyền B á lạnh lùng trờ về một càu.
Lý Thế Dân cuống quít lắc đầu. ‘”Đương nhiên không phải! Nhưng…” Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì đó. Lý Huyền Bá hừ lạnh một tiếng, nói: “Trước mắt chạv trốn quan trọng hơn. Ta cũng không dám nói có thể thoát khỏi bọn họ đuồi giết”.
Hắn giục ngựa chạy như điên, kích phát ra toàn bộ tiềm lực của con ngựa, từ hoàng hôn một mực chạy vội tới nửa đèm. con ngựa bi thảm hí một tiếng, rổt cuộc miệng sùi bọt mép ngã xuống đất. Lý Huyền Bá thẩn sắc không thay đổi. dẫn theo Lý Thế Dân xuống ngựa tiếp tục đi về phía trước, đi chưa tới vài dặm. phương xa đã có hai người phóng ngựa tới. lập tức thi lễ nói: “Vệ vương!”
Lý Huyền Bá thấy thế, rốt cuộc thờ phào một hơi: “Thấm Thủy thế nào?”
“Thấm Thủy tất cả vẫb tốt, chúng ta bóp chãt địa lợi. Hành Quảng vẫn công lâu không được” Hai người kia trả lời.
Lý Huyền Bá lẩm bẩm nói: “Cũng may Bùi Hành Quảng không có đánh hạ Thấm Thủy, bẳng không ta càng bị Thánh Thượng nghi kỵ”.
Lý Thế Dân trong lòng áy náy. “Huyền Bá. ngươi cũng là vì ta”.
Lý HuyềnBánhìn hắn một cái. thờ dài một hơi nói: “Ta cứu ngươi một lằn hai lần nhưng không thể cứu ngươi cả đời. Sau lần này, chi sợ ta và ngươi đều là tự thân khó bảo toàn” Hai gã binh sĩ tiến đến nhường ngựa. Lv Huyền Bá cũng không khách khí, cùng Lý Thế Dân lên ngựa tiếp tục đi về phía đòng. Khi đến Thấm Thủv. Lý Thế Dân nhìn thấv trong doanh trại liên miên Đường quân thủ vẫn ổn như bàn thạch, lúc này mới thờ phào một hơi. LÝ Huyển Bá đưa cho Lý Thế Dân một cái khăn đen nói: “Che mặt lại đi”.
“Vì sao?” Lý Thế Dán trong lòng khuất nhục nói: “Chẳng lè ta binh bại như vậy, sẽ không thể gặp người khác?”
Lý Huyền Bá thờ dài nói: “Thế Dân. ngươi cả đời đều là như vậy. Người khác nói chuyện, ngươi luôn nghĩ tới chồ xấu” Thấy Lý Thế Dân trầm mặc không nói. Lý Huyền Bá chậm rãi nói: “Ngươi mặc dù binh bại, nhưng không phải chiến tội, thật ra Thái tử nếu thay ngươi thủ Dực Thành, chi sợ cùng sè binh bại. Ngươi địa thế mặc dù tốt, nhưng lại là hiểm địa. bị người vây khốn, còn khôngphài ngồi chỡ chết?”
“Vậy ngươi sao khôngnói sớm?”
“Ta nói sớm sẽ có nguỡi nghe sao?”
Lý Thế Dân im lặng, hiểu 1’ẳng Lý Huyền Bá nói rất có đạo lý, trước mắt Lý Huyền Bá lọt vào nghi kỵ, cho dù có nói ra chi sợ Lý Uyên cũng sẽ không tin tưỡng. Lý Huyền Bá lại nói: “Chuyện ta cứu ngươi, trước mắt ngoại trà thân tín của ta. cũng không có người khác biết. Thế Dàn. ngươi đương nhiên cùng không hv vọng người khác biết? Ta cuộc đời này đã không còn hi vọng, nhưng ngươi thì còn khả năng vẫn là Tẩn vương, đâv chính là ta nguyên do bảo ngươi che mặt”.
Lý Thế Dân do dự một chút, rổt cục vẫn đeo khăn lên che mặt lại. Lý Huyền Bá dẫn Lý Thế Dán vào doanh trướng của mình, doanh trại tuy lớn. nhưng rắt là trống trải, Lý Huyền Bá đột ngọn đèn. lúc này mới cô độc ngồi xuống.
Lý Thế Dân nhìn lại mọi nơi. nghĩ đến Lý Huyền Bá cả ngày chi có một minh cô đơn ỡ trong này trông coi đường lương, sẽ trông coi đền tịch mịch cả đời. không khòi trong lòng chua xót.
Lý Huyền Bá cũng không chú ý, chi ngồi ỡ trên chiếu, ôm đầu gổi nhìn sang ngọn đèn. sắc mặt âm tinh bất định.
Lý Thế Dân hòi: “HuyềnBá, ngươi vì sao tới cứu ta kịp thời?”
■”Biết được quá nhiều, đổi với ngươi cũng không có chồ tốt gi”.
Lý Huyền Bá lạnh lùng nói một càu khiến cho Lý Thế Dân câm miệng, hắn trước người có một cái hòa lò nhò màu hồng, ờ trên đặt một cái ấm trà. Ám trà đă sớm hun đen nhánh, không tính là sạch sè. Lý Huyền Bá cũng không thèm để ý, đốt lửa. chuyên tâm nấu nước trà.
“Những chuyện này. thật ra có thể để cho hạ nhân đi làm” Lý Thế Dân đời này uống trà rất nhiều, nhưng đích thân pha trà thì lại một lần cũng không có.
Lý Huyền Bá thản nhiên nói: “Ta đã quen”.
Nưỡc trà nấu xong, Lý Huyền Bá cẩm hai cái chén, rót đầy nuỡc trà. đưa cho Lý Thế Dân nói: “Uống chút nước đi. ta lập tức bảo bọn họ chuẩn bị đồ ăn”.
“Ta không đói bụng” Lý Thế Dân trong lòng khó chịu, nào có tâm tình ăn cái gì. Bưng lấy nước trà. cảm giác được chén trà tinh cảm ấm áp. tâm tình kích động, thế nhưng vô tâm uống trà. Lý Huyền Bá lắc đầu. chờ nước trà hơi nguội, uống một hơi cạn sạch, đặt chén trà xuống, bùi ngùi nói: “Thật ra ta đi cứu ngươi, cùng có thểnói là thiên ý..Hắn tràn đầv cảm hoài, lại không có nói tiếp. Lý Thế Dân chi sợ hắn không nói. nắm chặt chén trà. cũng không cắt ngang, không biết qua bao làu, Lý Huyền Bá lúc này mới nói: “Ta vốn là muốn tìm ngươi, bời vì ta nghe được một tin tức đối với ngươi bắt lợi..Lời còn chưa dứt. sắc mặt đại biến, thấy Lý Thế Dán mới định nâng chung trà lên uống, bồng nhiên quát lên một tiếng, chén trà trong tay bay đi ra ngoài, tráng ngay chén trà của Lý Thế Dân. Hai chén trà chạm vào nhau, nước trà tung tóe đầy đất. Lý Thế Dán kinh hài. đã thấy Lý Huyền Bá vươn người đứng dậv, sắc mặt ửng hồng, đột nhiên òa một tiếng, phum ra ngụm máu tươi.
Máu tươi sáng lạn, bị lò lửa ánh lên. nhìn thấy mà giặt mình nói khôngnên lời!
Chươna 607: Tiều tụy (1)
Thế Dân thấy Lý HuyềnBáthổ huyết, không khòi quá sợhài nói: “HuyềnBá?!”
LÝ Huyền Bá thắt thanh nói: “Trong trà có độc. ai đã ỡ trong đây động tay chân?”
Lý Thế Dân không khòi rất là kinh ngạc, thẩm nghĩ nơi này là đại doanh của Huyền Bá, còn có ai có thể ỡ trong ấm trà của hắn hạ độc? Bỗng nhiên nghĩ đến một đáp án đáng sợ, không khòi sắc mặt đại biến.
Lúc này ờ ngoài trướng vang lẻn một tiếng cười dài. một người nói: “Là ta!”
Thanh âm của ngưỡi nọ đối với Lý Thế Dán mà nói, ngược lại có chút quen tai. Lý Thế Dân không đợi nhớ tới là ai, mành trướng đă vény lên, một người đi tới. mặt mày vênh vang, tràn đầy kiêu ngạo. Phía sau hắn đi theo hơn mười binh sĩ, mồi người cằm trong tay khoái đao. ý đồ đến bất thiện.
■”Doãn A Thử, tại sao là ngươi?” Lý Thế Dân kinh ngạc hòi.
Ngưỡi nọ có chút kinh ngạc hòi: “Ngươi là ai?”
Thi ra Lý Thế Dân sau khi vào trướng, một mực tâm thần không yên. không có giặt xuống khăn lụa che mặt. người nọ cũng không có nhận ra Lý Thế Dân. Lý Thế Dân trong lòng rùng mình, hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa định được chủ ý, không biết là có nên làm rò thân phận hay không.
Thì ra người tới đâv hắn cũng nhận ra. kêu là Doãn A Thử, người này ỡ trong mắt Lý Thế Dân vốn là một lưu manh, nhưng mà mượn con gái lặp nghiệp, mà con gái của hắn đúng là Doãn Đức Phi mà phụ hoàng sủng ái nhắt!
Lý Uyên khi ờ tại Đông Đô, một mực đều là uất ức mà sổng. Lý Uyên cảm thấy Đậu thị gả cho cho minh, một mực cảm thấy trèo cao. chuyện nạp thiếp, căn bản không dám để cặp. bẳng không cũng sẽ không có chuyện Lý Nguyên Cát. Nhưng sau khi Đậu thị qua đời. Lý Uyên bắt đầu không ngừng nạp thiếp, đối với mắv đứa con giải thích, nếu đậu thị còn mà nóỊ niệm tình hắn lào niên tịch mịch, cũng sẽ không phản đối. Nạp thiếp do đó càng không thể vãn hồi. Lý Uyên sau khi trờ thành hoàng đế hậu cung giai lệ càng tim không ít. Nhưng phi tủ Lý Uyên thương yêu nhất chi có hai người, một là Trương Tiệp., một người khác chính là Doãn Đức Phi.
Lý Thế Dân cùng với hai phi tử này quan hệ cùng không tốt Cũng là bời vi hắn thường niên chinh chiến, không rảnh để ý tới. Hắn cho dù đổi với Trưởng Tôn Vô cấu cực kỳ yêu mền. nhưng cũng không thường thường gặp mặt. Ngẫu nhiên nói lên vài câu đều là có quan hệ đền chiền trường chiến sự. Nào có thòi gian để ý tới hai phi tử này. Nhưng hai phi tử này không nghĩ như vậy, chi cảm thấv Lý Thế Dân tính cách cao ngạo nên đối với hắn ấn tượng cũimg không tốt. Cho nên cho của Doãn Đức Phi là Doãn A Thử cũng đối với Lý Thế Dân không hài lòng lắm, ngược lại cùng Lý Nguyên Cát quan hệ vô cùng tốt.
Lý Nguyẻn Cát tuy nói cùng Lý Thế Dân quan hệ cực ác. Nhưng đối với Doãn A Thử ngược lại thái độ không tệ. Cũng là người phán theo bầv. vật họp theo loài.
Lý Thế Dân vồn là lòng nghi ngờ phụ hoàng hạ độc Huyền B á. Nhưng thấv được là Doãn A Thử đi tới. lặp tức nghĩ tới Lý Nguyên Cát. không khòi vô cùng tức giận.
Lý Huyền Bá thấy trong trướng bồng tràn đầy thủ hạ của Doãn A Thử giặt mình hỏi: ■”Doãn A Thử vì sao lại độc chết ta. Ngươi sao có thể đến chồ này của ta được?”
Lý Huyền Bá hỏi đúng là suy nghĩ của Lý Thế Dân. Doãn A Thửphi thường đắc ý không thèm để ý tới Lý Thế Dán ờ một bên nói: “Tề vương đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt. Ngươi cùng Lý Thế Dân bất quá đểu là tạp chủng, sớm nên loại bò đi để khỏi sinh mẩm tai họa. Có thủ dụ của Tề vương, ta tới đây cũng là chuyện dễ dàng’ Doãn A Thử chi lo đắc ý, cũng không có chú ý tới Lý Thế Dán tức đền toàn thân phát run.
Lý Huyền Bá òm bụng, thống khổ nói: “Ngươi ờ trong trà hạ thuốc gi?”
“Trong trà không độc. trong chén có độc. Thuốc này cho dù Đại La thần tiên uống vào, bảo đảm tay chân cùng phải run lên” Doãn A Thử ha hả cười nói: “Tuy ngươi gian giảo như quỷ, cũng phải uống nước nia chán của lão từ. Ta trước làm thịt ngươi, lại giết Lý Thế Dân. Tẻ vương tất nhiên phong thưởng vô cùng. Người đâu. ai chém chết Lý Huyển Bá, trọng thưởng!” Hắn thanh âm vừa dứt. hơn mười người đã bao vây tới, Lý Thế Dân nồi giận gầm lên một tiếng, kéo xuống khăn che mặt nói: “Tẳn vương ỡ đâv, kè nào dám động?”
Mọi người khè giặt mình, lại không dám tiến lẻn, Doãn A Thử thấv là Lý Thế Dân, cười lành lạnh nói: “Tần vương, đã lâu không gặp”. Hắn và Lý Thế Dân thật đă làu không gặp, cho dù gặp. Lý Thế Dân nhin thấy hắn đầu trâu mặt ngựa cũng đã chán ghét, thường thường cũng làm như không thấv. Lý Thế Dán quát: “Ngươi không phải nói muốn giết ta sao. đến đâv. động thủ đi”.
Doãn A Thử cười nói: “Giết ngươi thì có gì khó. người đàu. đem hắn làm thịt. Có chuyện gì. ta tới đảm đương” Mọi người đã không do dự nữa. vung đao bổ tới. Lý Thế Dân gầm lẻn một tiếng, không cam lòng khoanh tay chịu chết, rút kiếm nghênh đón.
Nhưng hơn mười người của Doãn A Thử vò công tuyệt không phải binh thường, hai người ngăn cản Lý Thế Dân. khién cho hắn đờ trái hỡ phải, Lý Thế Dân trong lòng thầm giặt mình, thẩm nghĩ Doãn A Thửtại sao lại mang đến nhiều thủ hạ vò còng cao cưỡng như vậv?
Hắn thấy Lý Huyển Bá lảo đảo sắp đổ, không khòi tim nhu bị đao cắt, Lý Thế Dân chi có lúc này mới cảm thấy huynh đệ đồng lòng, đồng bệnh tương Mẻn. Lý Nguyên Cát bởi vì hận Lý Thế Dân hắn, chẳng những hại hắn, còn muốn hại chểt Huyền Bá. có thể nói là chính minh hại HuyềnBá. Chính vì ý nghĩnày, mới khiến cho Lý Thế Dân phẫn nộ như điên.
Nhưng nhiều khi, phẫn nộ cũng không phải là vò công.
Lý Thế Dân dưới sự phẫn nộ. không những không thể giúp Lý Huyền Bá cái gì, ngược lại bị một đao bị thương cánh tay, máu tươi chảv xuôi. Phía bên Lý Huyển Bá ho khan lên. Hắn ho khan một tiếng, ho ra ngụm máu tươi, sau đó ra tay.
Hắn vừa ra tay, liền từ trong đao ảnh đoạt lấv một thanh đơn đao. động tác của hắn triển khai, giống như sáng sớm ngắm hoa. nhẹ nhàng hái xuống một cánh hoa.
Lý Thế Dân ra tay so với Lý Huyển Bá, quả thực là trâu già kéo xe nát so sánh với diều hâu giương cánh.
Lý Huyền Bá từ trong rùng đao đoạt lấv đơn đao. sau đó xuất đao.
Gió khởi, gió cuồng, gió đã dừng! Lý Huyền Bá vừa xuất đao. như cuồng phong bão tố. nhưng vừa thu lại đao. giống như gió êm sóng lặng, nhưng mười mấy người bên người, đểu đã tay ôm cổ họng ngà xuống đến. Máu tươi tràn ra, hơn mười người mỗi người hai con ngươi trợn lên. trên mặt đều là vẻ mặt khó có thể tin.
Lý Huyền Bá đao đao đoạn hầu. đao đao trí mạng.
Hai người vây công Lý Thế Dán kia đã loạn phán tấc, giận dữ đổi với LÝ Huyền Bá quát: “Ngươi..Nhưng không chờ bọn hắn quát xong. Lý Huyền Bá đã xuất đao đến. hai người ra sức ngăn cản. LÝ Huyền Bá xuất đao giống như gió mát. lại từ trong đơn đao đón đờ của hai người xuyên qua. đám trúng cổ họng của hai người kia.
Hai ngưỡi kia cũng dạng khó có thể tin ngà xuống, trợn to hai mắt.
Lý Huyền Bá lại thồ ra một búng máu.
Lý Thế Dân thấv những người này ngà xuống đắt. Doãn A Thử còn ờ đẳng kia đứng phát run, một bước xông đến trước mặt Doãn A Thừ. vung đao chém ra!
Một tiếng cảng vang lên. đơn đao bắn lên, bởi vì một thanh đao đã kẻ vào đơn đao của Lý Thế Dãn, chuôi đao giữ ỡ trong tay Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá vết máu ỡ khóe miệng vẫn chưa khô.
“Huyền Bá. ngươi vì sao không cho ta giết hắn?”
“Giải dược đàu?” Lý Huyền Bá có chút suy yếu hòi.
Lý Thế Dân lúc này mới nhớ tới Lý HuyềnBáđã tráng độc. không khòi hoảng hốt. Doãn A Thử lúc này mới tinh táo lại. quỳ thịch xuống thất thanh nói: “Chớ có giết ta!”
“Giải dược. Ba tiếng..,”Lý Huyền Bá thấp giọng nói.
“Ta không có!”
“Một…”
“Ta thật không có!”
“Hai…”
“Van cầu ngươi tha cho ta!”
“Ba…”.
“Nguyên Cát khả năng có giải dược!” Doãn A Thử thanh âm hoảng sợ, mang theo kinh
hãi.
Lý Huyền Bá một đao chém qua, Doãn A Thử hướng về phía bên cạnh chạy trốn. Lý Huyền Bá đã một chưởng đánh vào ngực hắn. Doãn A Thử kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp bay ra ngoài, nặng nể đâm vào trướng bổng bẽn cạnh, lăn vài vòng trên mặt đất. đã không còn tiếng động.
“Giết ngươi, chi sợ bẳn đao ta” Lý Huyền Bá buông ra đao trên tay. chậm rãi ngồi ở trong trướng nhẹ nhàng ho một tiếng, lắy tay ôm kín miệng, trong khe tay chảy ra đều là máu.
Lý Thế Dân tràn đẩy sợ hài, phảng phất như trờ lại một màn ở Bồng Lai lúc trước, “Huyền Béụ ngươi có sao không?”
Lý Huyền Bá bỗng nhiên nhớ tới cái gì. vội nói: “Không đúng!” Hắn vươn người đứng dậy, kéo Lý Thế Dân chạy ra khòi doanh trướng, nhẳm hướng tâv bắc chạv đi, trẽn mặt thống khổ. Lý Thế Dán xem thấy trong mắt nhưng bị khẩn trương tức giận bức bách, một câu hỏi cùng không ra được.
Ánh trăng xinh đẹp như nưỡc, Lý Thế Dân vô tâm ngắm ánh trăng, lần đầu cảm thấy đêm dài dẳng dặc như thế. Nhưng lại muốn, cho dù đém dài. thì có thể thế nào? Ác mộng chẳng phải là cứ lập đi lặp lại sao?
Hai người ra khòi đại doanh, trên đường gặp được chút ít binh sĩ tuần doanh, những người kia nhìn thấv cảnh tượng Vệ vương vội vàng, chẳng những không dám cản trờ, ngay cả hỏi thăm cũng không dám.
Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân lên ngựa, lại hướng tây bắc rong ruồi, qua suối nước, đã thấv hình, dáng núi xa, lúc này mới dừng lại. Sau đó Lý Huyền Bá lại ho một hồi như muốn đứt hơi. Lý Thế Dân nghe mà kinh hài. chi có thể hòi. “HuyềnBá, ngươi…”
Lý Huyền Bá rốt cuộc thẳng thân lẻn. lẳmbẳm nói: “Kỳ quái”.
“Kỳ quái cái gi?” Lý Thế Dân hòi.
“Ta rất kỳ quái, vì sao Doãn A Thử không có mai phục nhân thủ ỡ bên ngoài, bẳng không ta và ngươi chi sợ xông 1’a không được. Nếu hắn thuyầ phục quân tướng vây tới. ta và ngươi chết thật không nơi táng thân. Nói đến… Hắn độc ta làm cái gì. Nguyên Cát… thật thống hận ta như vậy sao?”
“Cái này có cái gì là kỳ quái?” Lý Thế Dân phẫn nộ nói: “Lý Nguyên Cát thẳm nghĩ nếu là hại ta. ngươi chắc chắn sẽ không từ bò V đồ. dù sao ta và ngươi cũng là huynh đệ thân sinh!” Hắn vốn còn có nghi hoặc, nhưng Lý Huyền Bá hai lần cứu hắn, hơn nữa vừa rồi kia. hắn còn có cái gì nghi ngờ? Nếu không phải huynh đệ. làm sao có thể cứu hắn như thế?
“‘Hấn nhất định phải trước hết giết ngươi, lúc này mới dám giết ta. Doãn A Thử quá mức tin tường vào thuốc cùa hắn. biết rò ngươi trúng độc. lúc này mới dám can đảm dẵn người tiến đến. Huống chi hắn cũng không dám đem chuyện này làm lớn. nểu quán tâm hoảng sợ. chặt đứt lương đạo, bọn họ có mười cái đầu. cùng không đủ phụ… hoàng chém!”
Hắn vẫn theo thói quen gọi phụ hoàng, nhưng có thể thấy trong lời gọi tràn đầv sự chua
xót.
Lý HuyềnBá lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế”. Nghe ra Lý Thế Dân bàng hoàng, lại nói khẽ: “Thế Dàn. ta biết ngươi đối với hắn còn có cảm tình, thật ra ta đối với hắn cùng có tinh phụ tử. Nhưng… thì tính sao?” Lại là một hồi ho khan kịch liệt, Lý Huyền Bá lúc này mới nói: “Chúng ta… cuối cùng cùng không phải cốt nhục thân sinh của Lý Uyẻn! Ngươi ngăn cản Kiến Thành làm Thái tủ. quân còng vượt qua Kiến Thành, nhưng vẫn chưa bị nghi ky. ta sai rồi… Ta không nén nói cho ngươi biết những cái này, ta không nên kéo ngươi xuống nước!”
Chươna 607: Tiều tụy (2)
Lý Thế Dân bi ai nói: “Ngươi nếu không nói cho ta biết, ta chi sợ càng sẽ chết không rõ ràng. Lý Nguyên Cát làm sao mà chịu bò qua cho ta?”
“Đây là ta… cũng lo lắng” Lý Huyền Bá đột nhiên hai chán mềm nhũn, ngồi xuống, lẳm bẩm nói: “Độc dược thật là lợi hại”.
“Huyền Bá. ngươi có thể chịu được không?” Lý Thế Dán lo lắng nói: “Ngươi nhất định phải chống đờ xuống”.
Lý HuyềnBá suy vếu nói: “Ta vừa mới vận kình phá tâm mạch, gắng tụ bức ra máu độc. nhưng kình lực tồn hao nhiều, hơn nữa dư độc chưa sạch..
“Ta đến chồ Lý Nguyên Cát lấv giải dược” Lý Thế Dân nghẹn ngào nói.
■”Không cằn phải đi!” Lý Huyền Bá một phát bắt lấv cánh tay của Lý Thế Dân, “Hiện tại đã là xé rách da mặt. ngươi đi gặp hắn, chính là đi chịu chết!”
“Vặv làm sao bây giờ?” Lý Thế Dán sốt ruột nói.
Lý Huyền Bá từ trong lòng móc ra một cái còi. dùng sức thổi lẻn. tiếng còi bén nhọn chói tai. trong đêm khuya truyền ra thật xa.
Lý Thế Dân khó hiểu ý nghĩa. Lý Huyền Bá cất lời giải thích: “Ta tại phía tây ngọn núi cùng an bài một ít nhàn thù. bọn họ phụ trách lưu ý hướng đi của quân Tây Lương, đề phòng quán Tày Lương đánh lén. Những người này đều là thủ hạ của ta. ta để cho bọn họ hộ tống ngươi đi Quan Trung. Ngươi nhắt định phái trước tiên ỡ Bách Bích tìm được Kiến Thành, sau đó khiến cho hắn cùng ngươi đi gặp Lý Uyên”.
“Vì sao?”
“Kiến Thành này. coi như là biết đại thế” Lý Huyền Bá cười khổ nói: “Hắn nói như thế nào cũng sẽ nghĩ đền huynh đệ chúng ta tình thâm. Nếu như biết Lý Nguyên Cát hại chúng ta thi sẽ ồn thòa lên tiếng cho chúng ta. Trước mắt Nguyên Cát tại kinh sư có thể nói là rất có thế lực. mà ngươi lẻ loi một mình, đến kinh sư chi sợ bị hắn hãm hại. Thật ra… Ta ròi Thấm Thủv đi Dực Thành, tim ngươi, vốn cùng nghe được tin tức, nói Nguyên Cát muốn hại ngươi, lúc này mới tới gặp ngươi, không ngỡ… hắn lại ra tay với ta trước”.
“Có lẽ hắn vốn chuần bị ra tay đối với ta nhưng ta không ỡ tại Dực Thành” Lý Thế Dân căm giận nói.
Lý Huyền B á thờ dài một tiếng, “Có lẽ… đày là thiên ý. Thế Dãn… ta hiện tại không thể cùng ngươi đi kinh thành”‘.
■”Không cẩn ngươi, ta tắt cả có thể làm ồn thòa. ta nhất định sè cẩu giải dược cho ngươi, có tan xương nát thịt cũng sẽ khôngtiếc!” Lý Thế Dân kiên định nói.
Lý Huyền Bá ho nhẹ vài tiếng cười khổ nói: “Thế Dân. ta càng hy vọng, cho dù ta chết, ngươi cũng sẽ sống sót cho tốt” Hắn nói những lời này bình thản không có gì lạ. Lý Thế Dân nước mắt lại chảv xuống, nức nở nói: “Ta thật vô dụng, ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy nhưng… ta lại một lẩn cùng cứu không được ngươi!”
“Thế Dàn. ngươi đển hiện tại cùng ta nói những cái này. thì vẫn không xem ta là huynh đệ” Lý Huyền Bá ảm đạm nói.
Lý Thế Dân bắt lấy cánh tay của Lý Huyền Bá. thấv được trên đó vết máu loang lồ. nức nỡ nói: “HuyềnBá, đến hiện tại, ta sao có thể không xem ngươi là huynh đệ?”
Lý Huyền Bá còn định nói thêm cái gì, phương xa tiếng vó ngựa vang lên. Lý Thế Dân bỗng nhiên quay đầu, nhin thấy ba kỵ sĩ từ trong nủi chạy ra. đến bên người LÝ Huyền Bá. đểu có chút ít giật mình, kêu lên: “Vệ vương, làm sao vậy?”
Lý Huyền Bá nói: “Đây là Tẩn vương, tới thi lễ. Sau này các ngươi đối với hắn cũng giống như đối với ta vậy, nhắt định phải đưa hắn bình an trở về Quan Trang!”
Ba người đểu khom người thi lễ nói: “Cẳn tuãn Vệ vương phản phó, tham kiến Tẳn vương”.
Lý Thế Dân nói: “Khôngcằn đalễ. HuyềnBá…”
Lý Huyền Bá lôi kéo tay Lý Thế Dãn, chậm rãi nói: “Thế Dân. LÝ Đường chi hoạn, không tại ké thù bên ngoài, mà ờ bên trong. Ta và ngươi đúng là vẫn không cách nào sống sót. chi trông mong ngươi lẩn này quay lại. có thể cùng Kiến Thành nói với phụ hoàng việc hôm nay. chi cầu phụ hoàng buông tha cho ta và ngươi, ta… rốt cuộc cùng không làm được cái gì!”
“Huyền Béụ ngươi yên tàm. ta nhắt định sẽ hòi cho rõ ràng! Ngươi bảo trọng!” Lý Thế Dân oán hận nói.
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn, thiên hạ ai có thể không đi?” Lý Huyền Bá chậm rãi nói: “Thế Dân, đi thôi!”
Lý Thế Dân lau nước mắt ờ khóe mắt. không cẩn phải nhiều lời nữa, thúc ngựa mà đi. Lý Huyền Bá nhìn sang Lý Thế Dân đi xa, biểu hiện trẽn mặt cực kỳ phúc tạp. người dắt ngựa, cũng không lên ngựa, lại càng không trỡ lại doanh. Chi nhìn sang bóng cây um tùm, ánh trăng trẽn trời, đột nhiên tiểng thờ dài nói: “Ngươi cũng nên đi ra rồi”.
Một người vô thanh vô tức từ dưới cãv đẳng xa lách minh ra, không ngờ lại là Doãn A Thử.
Doãn A Thử vẫn là Doãn A Thử. nhưng nhìn thế nào. hắn cũng không phải là Doãn A Thử.
Đơn giản là Doãn A Thử giỡ phút này mặc dù vẫn diện mục như vậy, nhưng khí độ thong dong, chi sợ bản thân Doãn A Thừ cả cuộc đời cùng không học được.
Lý Huyền Bá thấy Doãn A Thử chết mà sống lại. không có nửa phẩn kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi. “Hiểu Cung, ta vừa rồi là bất đắc dĩ. giết thủ hạ của ngươi, nếu không như thế. chi sợ khó có thể kiên định lòng tin của Lý Thế Dân”.
Doãn A Thử không ngỡ chính là Lý Hiếu Cung, nếu Lý Thế Dán ở đây. quá nửa lại tường là đang ỡ trong cơn ác mộng, Lý Hiếu Cung thì ra không có chết!
LÝ Hiếu Cung chậm rãi đi tới nói: “Những người này vốn chính là tử sĩ của ta. chết cho
ta cũng là binh thường. Mà ta… chết cho ngươi cũng là binh thường! Vừa rồi là giả đùa làm thật, nhưng ngươi phun ra máu. lại là thật. Huyền Bá, ngươi hinh như thân thể một mực không có tốt. ngươi không phải nói. hoàn toàn đã khòesao?”
LÝ Huyền Bá tránh mà không đáp, nhìn Lý Hiếu Cung thật lâu. “Thuật dịch dung của ngươi thật không tệ. Thế Dân cũng không có nhin ra sơ hờ”.
Lý Hiếu Cung nói:”Hắn đổi với Doãn A Thử vốn đã không tính là quen thuộc, mồi lần cũng không có thèm nhìn qua. thì làm thế nào có thể nhìn ra được sơ hờ của ta?”
Lý Huyền Bá chậm rãi nói: “Nhưng muốn cho Lý Uyên nhìn không ra sơ hờ. lại có chút ít khó khăn”.
Lý Hiếu Cung nói: “Ta nghĩLv Uyên quá nửa cũng sợ ta giả chết, cho nên về sau lại để cho Bùi Tịch tim quan khám nghiệm tử thi kiểm tra thi thể của ta”.
“Ngươi đương nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy. cho nên vết sẹo đã sớm làm tốt?”
“Chúng ta nghĩ chu toàn, Lý Uyên lại không biết, mắt của ta đã có thể nhìn thấy được ánh sáng, hơn nữa cổ độc đã qua. Ta có cơ hội sổng lại một lần nữa. là ngươi tranh thủ cho ta”.
Lý Huyền Bá bùi ngùi nói: “Nhưng lại ùy khuất cho ngươi”‘.
Lý Hiếu Cung thờ dài nói: “Huyền Bá, đến hiện tại. ngươi vẫn cùng ta có loại khách khí này sao?”
Lý Huyền Bá nói tránh đi: “Ngươi ngưỡi bị nghi kỵ, còn có thể giúp ta làm nhiều chuyện như vậy, nểu không có ngươi cẩn thận, chi sợ Lý Uyên biết ngươi không chết, sẽ càng để phòng”.
Lý Hiếu Cung nói: “Đây là một lằn cơ hội cuối cùng của chúng ta. chúng ta không thể không thận trọng!”
“Chúng ta… còn có cơ hội sao?” Lý Huyền Bá lẩm bẩm nói.
Lý Hiếu Cung nhìn sang vẻ mặt mòi mệt của Lý Huyền Bá nói: “Huyền Bá. ngươi cả đời bón ba. chi vì đại nghiệp khôi phục Bắc Chu, hoàn thành nguyện vọng của lệnh đưỡng. Lý Uyên bạc tình bạc nghĩa quả ý. hoàn toàn không đềm xia đến nhiều năm cố gắng của ngươi, hắn bất nhân, ngươi cũng không cẩn cùng hắn khách khí, chẳng lẽ… ngươi muốn buông tha cho hắn?”
Lý Huyền Bá khóe miệng run rẩy, nói tránh đi: “Hiện tại Thế Dân đã tin ta cùng hắn là huynh đệ thân sinh, Lý Nguyên Cát đối với hắn nhu thế. dựa vào tính tinh của Thế Dân, rốt cuộc sẽ không từ bò ý đồ”.
“Nhưng mục đích của chúng ta đương nhiên không phải Lý Nguyên Cát” Lý Hiếu Cung ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.
“Chuyện còn lại, cũng phải phiền toái ngươi đi làm. ta trong này, còn có chút chuyện phải xừ lý. ít nhắt… mấy vạn Đường binh ở đâv, ta muốn binh vên mang về Quan Trung”.
“Lý Uyên chi sợ không thể tưởng được, con ruột của hắn sẽ ra tay đối với hắn, đến lúc đó chúng ta từ trong đó. nếu có thể..Lý Hiếu Cung nói đến đâv. trong mắt có tia ngoan độc. “Nếu có thể làm cho bọn họ lưỡng bại câu thương, đền lúc đó ngươi dẫn binh quay lại, trọng chấn cờ trống, cùng chưa chắc sè thua bời Tiêu Bố Y”.
Lý Huyền Bá trầm mặc hồi lâu thì nói: “Hiểu Cung, đa tạ ngươi”.
LÝ Hiếu Cung cười cười nói: “Ngươi luôn đổi với ta khách khí nhu vậy. Được rồi… ta đi Tâv Kinh trước, bố trí tắt cả. chúng ta… tại Tâv Kinh gặp lại sau”.
Lý Huyền Bá gặt gặt đầu. “Vậv… ngươi phải bảo trọng’.
“Ngươi cũng vậy” Lý Hiếu Cung xoay ngưỡi lên ngựa của Lý Huyền Bá, giục ngựa đi về phía trước. Nhưng đến nửa đường, hơi có bồi hồi. xoay người nhìn về phía Lý Huyền Bá phất phắt tay, lúc này mới phóng ngựa chạv như điên, một đường hướng tãv mà đi.
Lý Huyền Bá nhìn sang Lý Hiếu Cung đi xa, thần sắc cô đơn, hắn lại biến thành một thân một minh cô đơn.
Tuy nói hắn thành thói quen cô đơn tịch mịch, nhưng khi Lý Hiếu Cung đi xa. không biết tại sao. Lv Huyền Bá trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm cổ quái trong đầu. “Lần từ biệt này, còn có thể gặp lại hay không?’
Bờ dương liễu, gió mát phất nguyặt. vân cuốn sầu bi, Lý Huyền Bá đến trước một dòng suối thi dừng lại.
Nhìn sang suối nuỡc róc rách, hắn sắc mặt ảm đạm, một lúc làu sau mới định cất bưỡc quay lại quán doanh, hoàn thành những chuyện mà hắn còn muốn làm, đột nhiên hai hàng chân mày dựng lên, quát lớn: “Ai?”
Hắn cũng không có xoay nguỡi, cũng đã cảm giác được ờ sau bỏng cây bên trái không xa, như có người ẩngiắu.
Lý Huyền Bá là cao thủ. nhưng cao thủ cũng có có lúc mất tập trung, hắn vừa rồi cảm hoài tự thân, tâm tư kích động, trong lúc nhắt thòi suy nghĩ như bay. cũng không có lưu ý động tình bên người. Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, lặp tức khòi phục cảnh giác.
Trong bóng cây bên trái, truyền đến tiếng ho nhẹ nhàng.
Lý Huyền Bá vồn sát khí tràn ngập, nghĩ vô luận là ai, hắn đều muốn một nhát chém giết, nhưng nghe được tiếng ho quen thuộc, tiếng ho đã quần lấv kể cả trong giấc mộng, luôn trong lúc lơ đãng, gặp thoáng qua. nghe một tiếng ho. không khòi ngây người.
Không nói gì. chuyện cũ chi lóe lẻn trong tích tắc. lại khắc cốt minh tàm.
Trong bóng cãv một bóng người đang cô đơn đứng, dung nhập vào cây tĩnh, gió động, hoa buồn, ánh trăng. ^
Người nọ tiều tụy. gió thổi cây lay. vạn lá ngàn âm đểu là hận!
LÝ Huyển Bá đứng ờ đó. không biết qua bao làu. lúc này mới thất thanh nói: “Minh Thúv, là nàng?”
Chươns 608: Trườn2 ca đương khốc (1)
Trăng chuyển hướng, đem bóng cãv dời qua.
Khi ánh trăng xanh rực rõ rơi ờ trên khuôn mặt tiều tụy. Lý Huyền Bá như bị sét đánh, lảo đảo. hắn đã nhận ra, người nọ thật là người mà hắn vô số lẩn trong mộng tưởng niệm, xua đi không được, Bùi Minh Thúy.
Bùi Minh Thúy môi nhích động hai cái. rồi hỏi: “Huyền Bá. là chàng?”‘
Hai người càu hòi giống như nhau, nhưng lại có khác biệt thật lớn. Lý Huyền Bá nghe ra ý buồn bà, trong lòng trống rỗng, như không có chỗ bám víu.
Hắn một mực bị đại nghiệp trong lòng thôi động, hiểu rằng cùng Bùi Minh Thúv căn bản chính là đạo bắt đổng, đã như vầy, đương cầu giải quyết dứt khoát.
Khi bắt đầu thực thi đại kế, hắn thinh thoảng vẫn đau lòng.
Con đường này hắn chi có thể đi tới, bỡi vì hắn từ nhỏ chi biết mẫu thân cực kỳ bi ai. rõ ràng kỳ vọng của mẫu thân. Hắn như bị tẳm nước đắng của hoàng liên, nhắt định không thể có được ngọt lành. Những năm này hắn đã sớm rõ ràng, từ một khắc hắn sinh ra, hắn đã phải đi con đường trong mệnh đã định.
Hắn là con trai của Vũ Văn Tinh, trong xương cốt chảv xuôi dòng máu bất khuất của mẫu thân.
Hắn không oán!
Lý Huyền Bá cũng không phải là người thích oán. nhưng khi bắt đầu thực thi đại kế của minh, hắn chi suy nghĩ. Bùi Minh Thúy sẽ như thế nào?
Khi cho là minh tâm ý đã quyểt, mới phát hiện vẫn khó có thể dứt bò.
Cho dù gió bắc lạnh lẽo. vẫn không áp được ý niệm phục quốc trong đẩu. Hắn sống hắn chết hắn ngoan hắn độc. từng chiêu hạ xuống, từng đao hạ xuống. Bị thương là thân Bùi Minh Thúy, bị thương là tâm của chính mình!
Bùi Minh Thúy muốn giết hắn. Lý Huyền Bá biết. Nhưng hắn thờ ơ. Hắn muốn giết Bùi Minh Thúy. Cơ hội rất nhièu hắn căn bản không có ý nghĩ này.
Hắn chi tránh, chi trốn, trốn đến lòng chua xót mỏi mệt. Nhưng khi không chú ý tới. thì vẫn có thể cùng Bùi Minh Thúy gặp thoáng qua.
Tương kiến khôngbẳng hoài niệm. Nhưng hoài niệm đúng là vẫn còn bẳng tương kiến.
Hắn vào lúc không nghĩ đến nhất, thì rốt cuộc lại nhìn thấy Bùi Minh Thúv!
Bùi Minh Thúy tại sao lại đến nơi này? Bùi Minh Thúv tới nơi này làm cái gì? Bùi Minh Thúy còn đang hận minh? Lv Huyển Bá suy nghĩ như nước thùy triều, lại cảm thấv trống rỗng, cứ như vậy mà đứng im.
“Ta một mực bị nhốt ở mật thất trong lòng núi” Bùi Minh Thúv nói.
“Ta… biết” Lý HuyềnBácó chút thẫn thờ.
“Ta mới vừa rời núi không bao làu, nghe nói chàng ỡ đây lình quàn, nên chạy đến nơi đây”.
“Ta… biết”.
“Ta đến nơi đâv. là muốn hòi chàng một vài lời”.
“Nàng hòi đi” Lý Huyền Bá khôi phục giọng điệu binh tình nói: “Ta bề bộn nhiều việc, chi hy vọng nàng hỏi nhanh chút ít” Những lời này rất tuyệt tình, nhưng Lý Huyền Bá cũng không muốn làm như vậy. Hắn hiểu rẳng làm bị thương Bùi Minh Thúy một đao. ngực hắn cùng đau đớn.
Bùi Minh Thúy trầm mặc thật làu. không biết là giận hay bi thương, nhưng giọng điệu vẫn bình thản, “Ngươi là con của Vũ Văn Tinh?”
“Đúng!”
“Ngươi một mực muốn phục quốc?”
“Đúng!”.
“Ngươi giả chết mai danh, lừa gạt giấu diếm ta là bởi vì nguyện vọng lệnh đường không thể không làm như vậy?”
Lý Huyền Bá trầm mặc xuống, thật làu mới nói: “Không phải!” Hai chữ như băng, cho dù ngày hè nóng nực cũng không cách nào hòa tan.
Bùi Minh Thúy thờ dài. “Ta biết nhất định sẽ trả lời như vậy”.
Lv Huyền Bá cười lành lạnh nói: “Có đỏi khi. nàng cùng không phải là thông minh như minh tưởng!”
“Vậy còn chàng? Rất thòng minh?” Bùi Minh Thúv hỏi ngược lại.
Lý Huyền Bá trầm mặc xuống chậm rãi nói: “Ta không muốn nghe những lời nói nhảm
này. Bùi Minh Thúy. nàng..Hắn lời còn chưa dứt. Bùi Minh Thúy đã cắt ngang lời hắn nói. lại hỏi: “Được, ta không muốn nói nhảm, ta muốn hỏi. tắt cả mọi thứ. thật đều là ngươi làm?”
LÝ Huyền Bá giọng mia mai nói: “Không sai. tất cả mọi thứ. nàng cũng có thể xem là ta làm”.
“Chàng cùng Lý Bát Bách rốt cuộc có quan hệ gì? Tôn Tư Mạc tại sao lại cứu chàng? Lệnh đường viết cho Vũ Văn Chi những lá thư kia. có phải là bị chàng lắv đi? Chàng biết ta sớm muộn sẽ tìm được Vũ Văn Chi. cho nên sớm hủv đi những lá thư này, chàng không muốn để cho bất luận kè nào biết được chi tiết của chàng?”‘ Bùi Minh Thúy chấp nhất hỏi.
Lý Huyền Bá thờ dài. “Minh Thúy, vì sao đã nhiều năm như vậy. nàng vẫn chấp nhất như thế?”
■”Bởi vì ta là Bùi Minh Thúy!” Thanh âm thảm thiết, nhưng mang quật cưỡng.
Lý Huyền Bá nói: “Chuyện cho tới hiện tại, những chuyện này còn cằn gì phải miệt mài theo đuổi nữa?” Khóe miệng mang theo nụ cười chua xót mà châm chọc. “Nàng có thể đem tất cả chuyện sai trẽn đời này đều xem như là Lý Huyền Bá ta làm. ta không quan tàm!”
“Ngươi không quan tàm. nhưng ta quan tâm!” Một người lạnh lùng nói. thanh âm tràn đầy tang thương, một người theo thanh âm từ phía sau câv lóe ra, lạnh lùng nhìn qua Lý Huyền Bá nói: “Năm đó chvện Thiên Nhai Minh Nguyệt. Lý Bát Bách cũng có tham dự. Ngươi nếu là truyền nhân của hắn, ngươi nói ta có quan tâm hay không?”‘
Lý Huyền Bá chi nhìn qua rồi nói: “Thi ra là con trai của Minh Nguyệt”.
Người từ phía sau cãv đi ra đúng là Hộc Luật Thế Hùng, cũng là xa phu của Bùi Minh Thúv những năm này. Hắn sắc mặt lạnh như băng, nắm tay nắm chặt, trên khuôn mặt tang thương có sát khí vô biên. Thấy Lý Huyền Bá liếc qua đã nhận ra minh. Hộc Luật Thế Hùng cau mày nói: “Ngươi nhận ra ta?”
“Trên Nhân thư có ghi lại chỗ của ngươi, cũng nói ngươi là cái gì Trường An đại hiệp, về sau trở thành xa phu. Việc trong thiên hạ. trên tam thư không có gì là không ghi lại” Lý Huyền Bá thản nhiên nói.
“Thiên thư thật không có gì là không ghi lại?” Bùi Minh Thúy hỏi: “Thiên thư có ghi lại kết cuộc của ta và chàng không?”
Lý Huyền Bá trầm mặc không nói.
Hộc Luật Thế Hùng quát:”Tiểu tử, Thiên thư có từng ghi lại, ngươi cuối cùng sè có một ngày sẽ cùng ta chiền một trận không?”‘
“Cho dù Thiên thư không có ghi lại. ta và ngươi hôm nay cũng có thể chiến một trận” Lý Huyền Bá không cam lòng vếu thể nói. Hắn vốn không phải là người xúc động như thế. mỗi lẩn ra tay. luôn luôn có mục đích của mình, lần này biết rõ Hộc Luật Thế Hùng là cao thủ. cũng biết cùng hắn chiến một trận đều không có bắt cứ ý nghĩa gì. nhưng Lý Huyền Bá không muốn lùi bước.
Có lẽ bời vì tráng chí khí báo thù. có lẽ bời vì người nọ tiều tụy. có lè cũng bởi vì hắn đã không thể lùi!
Nhìn chẳm chẳm vào Hộc Luật Thế Hùng, Lý Huyền Bá trầm giọng nói: “Năm đó chuyện Thiên Nhai Minh Nguyệt, Lý Bát Bách mặc dù không có tham dự ngoài sáng, nhưng cũng âm thầm bố cục giết cha ngươi. Lý Bát Bách tuy là đã chết, nhưng cừu hận không chết, ngươi muốn báo thù. tìm ta là được rỗi!”
Hộc Luật Thế Hùng thẳng lưng lẻn, bước dài đi qua, cười dài nói: “Tốt, ta tới tìm ngươi”.
Lý Huyền Bá rút đao nơi tay. tịch mịch nói: “Lúc trước Phi Phong đao của ta bại bởi Định Quân thương cùa Lý Tĩnh, nếu không chiến thì vẫn không có ngày cam lòng… Ta rốt cục có thểlăp lại một lần. một lần nữa lình giáo phong thái Định Quán thương”.
“Lý Tình cũng biết Định Quản thương?” Hộc Luật Thế Hùng hơi ngạc nhiên.
Lý Huyền Bá cười lạnh nói: “Chẳng những biết dùng, hon nữa sử dụng so với ngươi chi sợ còn tốt hơn”.
“Ta sau này có dịp. cũng muốn kiến thức một chút” Hộc Luật Thế Hùng trong lòng cũng động.
“Chi sợ ngươi trải qua hôm nay, cũng sẽ không có sau này” Lý Huyền Bá lạnh lùng nói.
Hộc Luật Thế Hùng giận quá thành cười, “Lý HuyềnBéụ ngươi rắt cuồng!”.
“Ta tự có tiền vốn cuồng vọng”.
Hộc Luật Thế Hùng không hề nói nhảm nữa, muốn xông lẻn trước. Bùi Minh Thúy đột nhiên nói: “Hồ bá bá. ta có thể cầu người một việc hay không!”
Hộc Luật Thế Hùng ngừng bưỡc, cũng không quay đầu lại nói: “”Ngươi nói đi”.
“Ta cẩu người hôm nay không cằn động thù” Bùi Minh Thúy khóe mắt có lệ: “Ta chi cẩu người hôm nay không nén động thù!”
Hộc Luật Thế Hùng trầm mặc thật làu. rốt cuộc thờ dài nói: ‘”Được! Ta đáp ứng ngươi!”
Chươns 608: Trườna ca đương khốc (2)
Lý Huyền Bá vốn muốn chọc giận Hộc Luật Thế Hùng sau khi toàn lực chiến một trận, nghe được Hộc Luật Thế Hùng thờ dài. trong lòng không khòi mất mát. Ánh mắt xẹt qua Hộc Luật Thế Hùng, trông thấv Bùi Minh Thúy xa xa trẽn mặt tựa như có lệ. không khòi hào khí tiêu hết. Không cằn phải nhiều lời nữa. Lý Huyền Bá xoay người muốn đi. Bùi Minh Thúy kêu lên: “Huyền Bá!”
Lý Huyền Bá dừng lại nói: “Nàng còn muốn nói gì nữa?”
“Ta biết chàng còn không có buông tha tranh đoạt đối với quyền lợi. Hiện tại còn không phục Tiêu Bố Y. cho nên cứu Lý Thế Dán thầm muốn khuấv vùng nước bùn xoay chuyển vị trí? Sau đó lại toàn lực cùng Tiêu Bố Y chiến một trận?”
Lý Huyền Bá nghe Bùi Minh Thúy nói toạc ra kế hoạch của minh, thán hình chấn động từng chữ nói ra: “Thì tính sao?”
“Tiêu Bố Y hôm nay đã là đại thế. nhản tâm quy về. Cho dù thay thế Lý Uyên, cũng tuyệt đối khó có thể chống cự được quán Tây Lương công phá. Cuộc chiền thiên hạ, tuyệt không phái chuyện của chàng cùng Tiêu Bố Y. Chàng trước mắt thiên thòi địa lợi nhân hoà không chiếm được một cái nào. Quan Trang thế cùng, đã không phải đối thủ của Tiêu Bố Y”.
Lý HuyềnBáhừlạnh một tiếng. “Mệnh ta do ta! Cái gì thiên mệnh quy về, chi là một trò cười!”
“Tiêu Bố Y có lẽ cũng là huynh đệ của chàng!” Bùi Minh Thúy nói: “Các người cằn gì phải tự làm khổ cốt nhục tương tàn?”
“Hắn không phải!” Lý HuyềnBátừngchữnóira. chém đinh chặt sắt.
Bùi Minh Thúy than nhẹ một tiếng. “Chàng còn nhớ lúc trước từng khuyên ta cái gì không?”
Lý Huyền Bá lắc đẩu: “Lòi nói năm đó. rắt nhiều cái ta đã quên”.
“Nhưng ta chưa từng có quên!” Bùi Minh Thúy lớn tiếng nói: “Chàng nói ta vọng tường cùng người trong thiên hạ đối trận, hv vọng thay đổi tính tình Thánh Thượng, nhưng bất quá chi là làm chuyện nghịch thiên, cuối cùng chi sợ lao lực tâm lực. nhưng vẫn không thành! Chàng nói cực chuắn. ta xác thực vọng tường cùng người trong thiên hạ đối trận, cùng đă làm chuyện nghịch thiên, cuối cùng rơi vào kết cuộc như thế. Nhưng mà… Chàng thì như thế nào? Chàng trước mắt chẳng phải cũng làm chuyện nghịch thiên sao? Chàng chẳng lẽ thật cho 1’ẳng, chàng có thể thành chuyện?” Thấy Lý Huyền Bá không nói, Bùi Minh Thúy lại nói: “Chàng nói Thánh Thượng vì mặt mũi cùa mình, mà một chuyện cũng không thành, tam chinh Liêu Đông, làm cho dán chúng lầm than. Thánh Thượng không biết thiên hạ vì mặt mũi của hắn, khổ không thề tả. chàng cũng chẳng phải bởi vì một lời hứa, mà rơi xuống tình thế hòm nay? Huyền Bá. buông tay đi. có được không?”
Lý Huyền Bá cũng không xoay người, thản nhiên nói: “Có lẽ khuyên người dể, đi làm khó. Ta lúc trước cũng bất quá là nói mà thôi, nhưng ta về sau ngẫm lại. ta nếu là Dương Quảng, chi sợ làm so vói hắn càng kém hơn'”.
Bùi Minh Thúy ngơ ngần. “Chàng..
“Ta lúc trước còn trào phúng hắn, nhưng ta hiện tại, ngược lại khám phục hắn” Lý Huyền Bá chậm rãi nói: “ít nhất hắn thủy chung đều có một cái chí lớn. hơn nữa cố chấp mà thi hành. Ta từ khi bắt đầu. đường cùng chi có một. cùng đã không thể quay đầu lại được”.
“Chàng có thể buông tay, chi cẩn chàng chịu!” Bùi Minh Thúy hai mắt rung rưng, đi về phía trước vài bước.
■”Buông tay với ta mà nói. có ý nghĩa gì? Buông tay, khôngbẳng chết” Lý Huyền Bá sau khi nói xong, sải bước muốn đi, Bùi Minh Thúy kêu lên: “Huyền Bá. ta hòi chàng một câu cuối cùng..Thấy Lý Huyền Bá thân thể ngưng đọng lại. Bùi Minh Thúy nước mắt nhịn không được chảv xuôi xuống, “Chàng cả đời này… có từng yêu ta… nửa phần?”
Hộc Luật Thế Hùng đã không đành lòng nghe, hắn khó hiểu vì sao nữ nhân đến thời điểm này. còn có thể chấp nhắt loại vấn đề này, nhưng hắn lòng đã chua xót.
Bóng lưng Lý Huyền Bá ngưng đọng trong gió, tay áo tung bay. như là lành lạnh run run.
Bùi Minh Thúy nhìn sang bóng lưng kia. không chịu dời đòi mắt. có lẽ người khác cho rằng nàng si. có lè người khác cho rằng nàng ngốc, nhưng nàng thật không cam lòng. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Nàng ỡ trong lòng núi bị nhốt, đau khổ chèo chống, không muốn cứnhưvậy mà vô thanh vô tức chết đi, đơn giản là trong lòng còn có một kiên tri, đó chính là muốn hỏi Lv Huyền B á những lời này. vô luận như thế nào, nàng cho dù chết, cũng muốn hòi ra những lời này.
Không biết qua bao làu, Lý Huyền Bá lúc này mới nói: “Bùi Minh Thúv. ta thủy chung đối với nàng chi có lợi dụng, không cảm tình đáng nói!”
Bùi Minh Thúy lảo đảo lui về phía sau, buồn bà cười nói: “Thi ra một mực đều là ta tự
tác đa tinh”.
“Không sai” Lv Huyền Bá lạnh như băng nói.
Hộc Luật Thế Hùng gẩm lên một tiếng. “Lý Huyền Bá. loại người như ngươi, sống trên đời còn có ích lợi gì?” Hắn vươn người lướt tới. muốn bổ nhào qua. Bùi Minh Thúv cất tiếng buồn bà nói: “Hồ bá bá. người vừa rồi đã đáp ứng ta rồi” Tuy đã biết thân phận của Hộc Luật Thế Hùng, Bùi Minh Thúv đối với hắn vẫn dùng cách xưng hò cũ. Hộc Luật Thế Hùng nghe được ba chữ Hồ bá bá, nhớ tới chuyện xưa. trong lòng mềm nhũn.
Thấy Lý Huyền Bá đi nhanh rời đi, Bùi Minh Thúy biết không thể giữ lại. vẫn kêu lên: “Lý HuyềnBá, chàng không cằn phải trờ về; chàng nhắt định sẽ hối hận! Ta biết…”
“Ta cùng không hổi hận” Lý Huyền Bá chi để lại mấv chữ lạnh như băng, sau đó biến mất ở trong màn đêm. hắn cùng không có nghe mấv chữ cuối cùng của Bùi Minh Thúv.
Bùi Minh Thúv thương tâm gằn chết, vô lực tựa ờ bên câv, lệ tuôn rơi xuống.
Hộc Luật Thế Hùng thấy Bùi Minh Thúy thương tâm. nhịn không được nói: “Minh Thúv. ngươi bắt tắt tự làm khổ minh đề tinh hắn như thế?”
Bùi Minh Thúv nức nỡ nói: “Ta có đề tinh hắn hay không, hắn cùng đã đi trên một con đường không lối về. Hồ bá bá, người nói trông thấv có rất nhièu cao thủ đã đến lãn cặn. không phái là người của Huyền Bá, bởi vì nhân thủ mà hắn tụ tập trong này. căn bản không sử dụng đến. Những cao thủ kia. không phải Lý Uyên sai khiến, thì cũng chính là Tiêu Bố Ypháiđến…”
“Ngươi chẳng lè còn muốn ta nhắc nhở tiểu tử kia một tiếng ?” Hộc Luật Thế Hùng phẫn nộ nói.
Bùi Minh Thúy khóc không ra tiếng: “Tính là ta cầu người, có được không? Huyền Bá không đúng đối với ta vô tình, chi là… hắn muốn tuyặt ý niệm trong đầu ta! Ta… biết”.
Hộc Luật Thế Hùng ngửa mặt lên trời thở dài. “Minh Thúy, ngươi bảo ta nói như thế nào?” Dừng chút, lại hạ quyết định nói: “Ta nếu như đi trước, ai tới chiếu cổ ngươi?”
“Ta còn có Ành tử chiếu cố, người không cần lo lắng” Bùi Minh Thúv cắp tốc nói: “Những cao thủ kia tiến đến. mục tiêu khẳng định chính là Huyền Bá. Chi xin người nhanh đi nói cho hắn biết để phòng, chúng ta chi cằn nhắc nhờ hắn một lần cuối cùng này. sau đó ta cùng với người quay lại GiangNam, cùng không quản việc thiên hạ nữa”.
Hộc Luật Thế Hùng dẫm chân một cái, đã chui vào trong bóng tối. Bùi Minh Thúy lệ rơi nhưmưa. lẩm bẩm nói: “HuyềnBá, chàng cẩn gì phải tự làm khổ minh?”
“Minh Thúy, nàng cẩn gì phải tự làm khổ mình!” Bùi Minh Thúy khi tự nói. Lý Huyền Bá cũng trong lòng hô to. khóe mắt có lệ. Chờ khi chui vào trong đêm tối, khi không người phát hiện. Lý Huyền Bá lúc này mới kịch liệt ho.
Lấy tay bịt miệng, khi mở lòng bàn tay ra. trong lòng bàn tay đã đẩv máu tươi.
Lý Huyền Bá thẩn sắc ảm đạm, nói nhò nói: “Minh Thúy. Lý Huyền Bá cuộc đời này, không xứng vẽu nàng. Nếu thật có ông trời ờ trẽn, chi cầu người để cho Minh Thúv đổi với ta hết hy vọng, ta chết cũng không uổng”.
Một đườngphi nước đại. quay lại trước doanh trại. Lý Huyền Bá dùng chạy vội để ngừng con ho. áp chế đau lòng, nhưng mà thoát không được tường niệm vô cùng vô tận.
Đêm trầm, nguyệt ẩn. áp trong lòng người, khiến cho hắn nhịn không được muốn lên tiếng bi ca.
Trường ca đương khốc, cuộc đời không nhiều!
Gió rít. còn trùng kêu vang, ờ trong bóng đêm giữa trời đắt mênh mòng, giống như kể rò thế nhân thăng trầm.
Lúc này có Thiên tướng tiến lên phía trước nói: “Vệ vương… Căn cứ thám tử hồi báo. đòng nam quân Tây Lương có dấu hiệu tiến công quy mô” LÝ Huyền Bá nhặn biết người nọ gọi là Thôi Thiện Vi. là một Thiên tướng dưới tay hắn, mới định hòi cái gì. đột nhiên ánh mắt ngưng lại, chú ý tới một điểm màu nâu dưới chân hắn hỏi: “Trên giầy ngươi là cái gì?”
Lý Huyền Bá làm người cơ cảnh, đã tinh thông cải trang, đương nhiên giòi về quan sát người, trông thấy màu nâu trên chân của Thôi Thiện Vi. cũng cảm giác đó là máu. Không biết tại sao. tim đột nhiên đập mạnh, có một loại tim đập nhanh lãm vào khốn cảnh.
Bồng nhiên hào quang lóe lẻn. sáng như trăng sáng.
Trăng sáng tại tròỊ đao tại trước mắt.
Ánh đao lạnh lẽo. chiếu lẻn trên khuôn mặt tái nhợt của Lý Huyền Bá. Lý Huyền Bá đã biến sắc!