Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 408: Quán thông (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

“Hoang đường” Đoạn Đạt quát lớn: “Ngươi chi là một Lục Sự, có thể nào tham dụ việc quán cơ đại sự. Hôm nay Ngòa Cương đạo phi đóng đảo. uy hiép an toàn Đông Đô. ngươi lại dám nói việc tiêu diệt cũng không phái là cấp bách, thật sự là trò cười của thiên hạ!”

Mà Chu mặt đò tới mang tai. “Khởi bắm Tây Lương Vương… vi thẩn..

Tiêu Bố Y khoát tay, mọi người không dám nói gì, đều chờ đợi hắn lên tiếng. Tiêu Bố Y mim cười nói: “Các vị đại nhàn đều có sự quan tâm đổi với Đông Đò, đó cùng là chuyặn tốt, Vi Thượng thư, Đoạn Đại phu cùng Mà Chu nói đều có vài phần đạo lý..

Quẩn thần nhìn nhau, thầm nghĩ Tiêu Bố Y chơi nưỡc đôi như vậy thì cũng không sai. nhưng lại không thể giải quyết căn bản của vấn đề.

Còn đang do dự, bên ngoài Đại Hưng điện chuông khánh vang lên. quẩn thần chợt lạnh, biết có chuyện khẩn cấp cẩn thông truyền. Từ xa xa. có Thông sự xá nhân bước nhanh trẽn các bậc thang màchạv tới đại điện, không kịp thờ mà quy gối trước điện nói: “Khờibẩm Tâv Lương Vương, Thái Thú Tương Dương Đặu Dật có chuyện khẩn cắp bẩm báo”.

“Trình lên” Tiêu Bố Y mặt không đồi sắc.

Tấu chương từng cắp mà trinh lẻn. Tiêu Bổ Y mở ra xem, sắc mặt âm tinh bắt định. Quần thần trong lòng lo sợ. không biết Tương Dương lại có chuyện gì ngoài ý muốn. Tương Dương cách Đòng Đô nói xa thì không xa, nói gần thi không gằn. nơi đó chẳng phải là chỗ Tâv Lương Vương lập nghiệp sao?

Tiêu Bố Y xem tấu chương hồi làu, đột nhiên lên tiếng cười dài. trên mặt có sự vui vẻ nói không nên lời. quẩn thần thở phào một hơi. Nội sử lệnh Lô Sỡ làm gan hòi: “Không biết Tâv Lương Vương có chuyện gì vui vậy?”

Tiêu Bố Y tiếng cười thu liễm, trầm giọng nói: “Các vị đại nhân thật ra đã không cần tranh chấp. Thái Thú Tương Dương đã giải quyết vấn để này cho chúng ta”.

Quẩn thần nhìn nhau. Vi Tân khó hiểu hòi: “Tương Dương cách đãv khá xa. sao có thể giải nguy cơ cho Đông Đô”.

Tiêu Bố Y mim cười nói: “Các ngươi còn nhớ ta đã cho Thư Lang tướng xuất binh Y Khuyết. Mạnh Quận thủ qua Hoàng Hà đóng quân Ngưu Khẩu, đối với Ngòa Cương hình thành thể hợp vây không?”

Quẩn thẩn gặt đằu. Đoạn Đạt nói: “Nhung mấy chồ này binh lực thật sự không tính là nhiều, chi sợ căn bản không thể tạo thành sự uy hiếp đối với Ngòa Cương”.

Tiêu Bố Y lại nỡ nụ cười. “Ta giống trống khua chiên đánh Ngòa Cương, chi là Minh tu sạn đạo. hấp dẫn binh lực của bọn chúng hội tụ lại mà thôi”.

Quẩn thẩn ngạc nhiên, không hiểu cho lắm mà hòi: “Không biết Tây Lương Vương còn có diệu sách gi?”

Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Diệu sách của ta chính là cho Thư Triển Uy xuất binh Y Khuyết, ra vè cường công Phương Sơn, nhưng lại quét sạch đạo phi tại quận Tương Thành”.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn không rõ tâm tư của Tiêu Bố Y, Lô Sỡ là người cẩn thặiL trầm ngâm nói: “Tây Lương Vương, quận Tương Thành này ở phía nam Đòng Đô, muốn nói vị trí địa lý, thật ra cũng không thể tạo thành sự uy hiếp mang tính thực chất đối với Ngòa Cương. Người dùng chiêu Minh tu sạn đạo này… không biết..Hắn muốn nói lại thôi, ngụ ý chính là không tiện nói tiểp.

Tiêu Bố Y lại cười nói: “Quận Tương Thành đích xác không tính là vếu đạo địa lý gì. nhưng lại qua hai quận Quá Dương. Nam Dương là tới Tương Dương”.

Mà Chu tinh ngộ ra trước tiên, hưng phấn nói: “Tâv Lương Vương, chẳng lè người sớm đã có mưu kế, tính toán đả thông yểu đạo giữa hai nơi Đông Đô và Tương Dương?”

Mọi người xôn xao. đã hoàn toàn tinh. ngộ. bắt đầu cảm thấy phấn chắn.

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Mà Chu nói không sai. Thư Triển Uy quét sạch đạo phi ỡ quận Tương Thành, Trần Nam Đại tướng quân Từ Thế Tích lại sớm đã xuất binh binh định đạo phi ở hai nơi Quá dương. Nam Dương này, hôm nay từ Tương Dương đến Đông Đô đă thẳng một đường. ít có đạo phi làm loạn. Thái Thú Tương Dương Đậu Dật lằn này đã sớm đem lương thảo đến Đông Đô. Năm nay vùng Kinh Tương tuy có thiên tai. nhưng Tương Dương lại có Thái Thú Đậu Dặt. Lại Bộ Thị Lang Đồ Như Hối, Trấn Nam Tướng quán Từ Thế Tích. An Lục Công Tiêu Tiển mấy người quán lý, dân chúng có thể cơm no áo ấm. Bách quan Tương Dương nghĩ tới an nguy của Đông Đô. lúc này mới vận lương tới tiếp tế. để thể hiện tẩm lòng”.

Ngay khi Tiêu Bố Y nhập chủ vùng Kinh Tương, Huyện lệnh huyện La Tiêu Tiển sớm

đà tới đầu nhập vào. Tiêu gia vốn cũng là hoàng thất. Tiêu Bố Y khi binh định GiangNam đã sớm đem vùng An Lục phong cho Tiêu Tiển, gọi là An Lục Công. Tiêu Tiền tuy là vương tôn xuống dốc. nhưng dù sao vẫn quen biết với không ít quan lại quyền quy, sĩ tộc đại gia. đổi với chuyện yên ồn GiangNam cũng có không ít tác dụng.

Tiêu Bố Y lời vừa dứt. bách quan trong điện đã ồ lẻn. tuy không dám lớn tiếng ồn ào, nhưng sự vui mừng không cằn nói cũng biết. Tiêu Bổ Y tuy nhập chủ Đông Đô. nhưng cả ngày cùng đạo tặc Ngòa Cương chiền đấu không dứt. đổi kháng liên tục. Quản thần vẫn lo lắng, chi là thấy một mình Đông Đỏ cũng cảm thấy quá mức cô đơn, thầm nghĩ Đại Tùy rộng lớn. chi thủ ở Đông Đò cuối cùng cùng không có phát triển gì. Tuy có Tiêu Bố Y lãnh đạo. nhưng ờ trong lòng vẫn có sự hoảng sợ. Nhưngkhi nghe được Tương Dương đã tới trợ giúp, giống như là ỡ trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng vậy. thầm nghĩ Tương Dương đã có động tình, những chồ khác quá nửa cũng sẽ thái bình.

“Đậu Dặt đã đem lương thảo vặn chuyển tới. chuyện mà vừa rồi Vệ Thượng thư. Đoạn Đại phu cùng Mã Chu thảo luận đã được giải quyết dễ dàng’ Tiêu BÓ Y mim cười nói: ‘”Hôm nay chi là bắt đầu. đợi cho dân sinh khôi phục, lương thảo từ các nơi sẽ cuồn cuộn không dứt vặn đến. Chúng ta cũng không cẩn phải câu nệ Hồi Lạc Thương nữa. Lương giá tại Đông Đô cũng không cẩn tăng, không biết ý các vị đại nhân như thế nào?”

Đoạn Đạt dành nói trước: “Tây Lương Vương cao kiến”.

Vi Tán liếc nhìnNguyên Văn Đô. chậm rãi lắc đầu. Mà Chu trong lòng đang phấn chấn, chi là hắn không giòi nịnh nọt. ít nói. trong lúc nhất thòi phát giác có người đang nhìn về phía mình, Mã Chu quay đầu nhin qua, phát hiện Vi Tân. Nguyên Vãn Đô đểu quay đầu đi, trong lòng cũng có chút quái dị. nhưng lại không thể nói rõ ra.

Tiêu Bố Y cũng đã tuyên bổ: ‘”Bài triều” Tiêu Bổ Y từ trong triều quay về, Viên Lam lại sớm chờ đợi. tỷ muội Bùi Bội. Viên Xào Hề đang cùng Viên Lam chuyện trò, nhưng đều lộ ra vẻ lo lắng, hiển nhiên cũng biết chuyện của Tiêu Đại Bẳng. Hai nữ tuy chưa cưới về, nhưng đều sớm đă xem Tiêu Đại Bẳng là cha chồng tương lai, cha chồng gặp nạn. làm vợ vô luận như thế nào cũng đều cười không nồi.

Trông thấv Tiêu Bố Y quay về, hai nữ đều hơi nỡ nụ cười. TiêuBốY trựctiếp hòi: “Viên tiên sinh, phía Giang Đô thếnào rồi?” xem tại TruyenFull.vn

Viên Lam trên mặt có vẻ áy náy, “Tâv Lương..

“Gọi ta Bổ Y là được rồi” Tiêu Bố Y mim cưỡi nói.

Viên Lam nhìn thấy Tiêu Bố Y cười, trong lòng cũng hơi định. “Bổ Y. ta phụ tín nhiệm của người, hôm nay ta đã sớm phân phó nhân thủ ờ trong thành Dương Châu tìm hiểu, nhưng không có bất luận tin tức gì về Tiêu Hoàng hậu cùng lệnh tôn. hai người này giống như biết mất vậy, chi là lời đồn đài càng lan rộng, làm cho người ta nhận không ra thật già”.

Viên Xảo Hề chi nói: “Vặv làm thế nào cho phải? Cha, nếu không thì phải thêm nhân thủ?”

Viên Lam đưa mắt nhìn con gái. không đành lòng trách cứ. chi lắc đầu. Tiêu Bổ Y lại hòi: “Giang Đô hiện tại là ai đang khống chế?”

Viên Lam cười khổ nói: “Ta nghe nói hiện tại Giang Đô đang chia làm hai phái… Một phái là do Bùi Củ, Bùi uẳn Bùi phiệt cằm đầu, muốn đưa Dương Cảo lên làm chính, một phái khác là do Lai Hộ Nhi. Trần Lăng cằm đẩu. lại muốn đưa Dương Mục lên làm chính. Nhưng hai phái này đương nhiên đều có một luận điệu, đó chính là muốn dẫn Kiêu Quả quân quay lại Đông Đô. Chi là hôm nay Đông Đô trời đòng giá rét. cộng thêm đạo phi Ngòa Cương lẩn trốn lại Huynh Dương, bọn họ cũng biết không thể quay về, hiện nay hai phái còn đang tranh quyền đoạt lợi. chi sợ đẩu xuân sè bắt đẩu rời Giang Đô quay lại Đông Đô”.

Tiêu Bố Y cau mày nói: “Lai Hộ Nhi là lào hồ đồ, Bùi Củ này là lào hồ ly”.

Hắn nói cũng không phải là không có lv do. Lai Hộ Nhi hắn đã từng gặp qua ờ trước Nhạn Môn. Người này tuy già nua, đổi với Dương Quảng lại một lòng trung thành. Dương Quảng bận bịu đại nghiệp, chi sinh ba đứa con. Dương Chiêu, Dương Mục đều là do Tiêu Hoàng hậu sinh ra. Nguyên Đức sau khi chết. Dương Mục thuận lý thành chương đương nhiên là thái tử. Lai Hộ Nhi đưa Dương Mục lên làm vua cũng là cách làm chính thống.

Chi là Dương Mục này ngoại trà chuyện tốt, thì cái gì cũng đều làm. Lai Hộ Nhi một lòng trung thành mà lập nên hòn quân này. chi sợ cách bại vong cũng không xa. Bùi Cù lại thông minh hơn nhiều, Dương Cảo là Tiêu Thục Phi sinh ra, tuy thông minh lanh lợi. nhưng tuổi còn quá nhò. Bùi Củ lập hắn làm vương, đó là lấy lui làm tiến, xem như nắm hết quyền hành. Hắn thoáng qua đã rõ ràng tiền căn hậu quả, nhưng trong lòng lại cưỡi lạnh, thầm nghĩ hiện tại lão tư ỡ tại Đông Đô. sao chịu đơn giản chuyển vị như vậy, các ngươi cho dù dùng hết tâm cơ. lào tữ cũng tuyệt đổi sẽ không cho các ngươi trờ về!

Chọn tập
Bình luận