Quản Đột Quyết kinh hài. cuống quít lên ngựa tiếp tục chạy trốn, Tháp Mộc Lặc săn được một con thò. bồ ra hai nửa máu chảv đầm đìa đưa cho Khả Hãn. Hiệt Lợi tiếp nhận, bất chắp chán ghét, uống lắy vài ngụm máu. trong bụng thấv hơi ấm lại. tiếp tục chạy trốn về phía bắc.
Tâv Lương thiết ky kiên nhẫn, đuổi cùng đánh mạnh, luôn đi theo sau lưng hon vạn quán Đột Quyết này, đuổi từ thái dương hạ rồi lại lên. lên rồi lại hạ, tựa như Hiệt Lợi chạv trốn tới chán trời, quân Tây Lương cũng phải đuổi đến chân tròi!
Quản Đột Quyết hưởng thụ đã quen, đoạn đường này liều mạng chạv trốn, có thể nói là cực kỳ bi thảm. Rất nhièu quán Đột Quyết nhịn không được đói khát, mệt nhọc, không ngừng chạv trốn không nồi nữa. dằn dằn rơi đội, nhưng vừa rơi lại, thoáng qua đã bị thiết kỵ Tâv Lương thôn phệ.
Hơn vạn kỵ binh Đột Quyết càng ngày càng ít. chờ cách Đột Quyết Nha trướng chừng trăm dặm. còn lại đã không đến nửa số!
Đặc Mục Nhĩ cùng Phổ Lạt Ba còn đang ở trong đội ngũ. Hai ngưỡi mệt mòi. phảng phất lại nhớ tới loại tinh trạng năm đó. ác mộng tái diễn, khóc không ra nước mắt. Nhưng hai người cũng xem như có chút kinh nghiệm, cũng có chút chuẩn bị, trong khi rất nhiều người đều chịu không được áp lực mà sụp đổ phát cuồng lên. thì vẫn còn có thể bình vên vô sự. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Một ngày này rốt cuộc đã sắp tới rồi Nha trướng!
Hiệt Lợi toàn thân đã nóng lẻn. cổ gắng chống đỡ bệnh thể. gò má đò hồng nóng lên. Cái loại kiếp sống chạv trốn này, thật sự là tàn phá thân thể. Nhưng Nha trướng cách đây đã không xa, nơi đó còn có mấy vạn binh lực Đột Quyết, nói đến Khả Đôn còn ỡ tại Nha trướng, dưới tay nàng cũng còn có tinh binh, có thể chiến một trận.
Hiệt Lợi cho 1’ẳng, Lý Tình lằn này ngàn dặm đuổi theo, nhân thủ tuyệt đối sẽ không quá nhiều, nói không chừng kỵ binh Tây Lương đi theo sau mông minh chi chừng mấy ngàn người. Nhưng những kỵ binh này thặt sự uy mãnh, quân Đột Quyết bên cạnh minh tinh lực tiểu tụy, đã vô lực phản kích, nếu như đến Nha trướng, tắt có khá năng thối lui đối thủ.
Nhưgn còn chưa có đến Nha trướng, đã có mấv chục kv binh từ bắc chạv đến, Hiệt Lợi trông thấv, nhận ra ngưỡi cằm đẩu nọ đúng là thủ hạ Khể Qua của hắn, bên người đi theo một người, lại là đứa con mà hắn thương vêu nhất. Áo Tư La.
Nhìn thấy hai người này. Hiệt Lợi lệ nóng lưng tròng, thúc ngựa nghênh đón hòi. “Các ngươi..Lời còn chưa dứt. trong lòng đã trầm xuống, bời vì hắn nhìn thắv Khế Qua toàn thân là máu. Áo Tư La cũng chật vặt không chịu nổi, trẽn người nhièu chồ bị thương.
Áo Tư La nhìn thấy phụ thân, lên tiếng khóc lớn nói: “Khả Hãn, hài nhi vô dụng, phụ sự phó thác của người”.
“Chuyện gì xảy ra?” Hiệt Lợi suy yếu hòi.
Khế Qua bi thảm nói: “Khả Hãn, Từ Thế Tích Tây Lương dẫn hon năm vạn ky binh, nghe nói là từ Nhạn Môn đi ra. thùa dịp người xuôi nam. lại mượn lúc đêm sương mù dày cải trang thành người của chúng ta đánh tới Nha trướng. Quản ta không phòng bị, khi bọn họ đến cách Nha trướng mười dặm mới phát giác, vội váng xuất binh nghênh chiến, bị Từ Thế Tích đại phá Nha trướng, giết chết vô số nhân mà, bắt được rắt nhiều, ta liều chết bảo vệ Tháp Khắc lao ra… Nhưng mà… nhưng mà Nha trướng đã mất!”
Hiệt Lợi lặp tức lảo đảo hai cái, miệng hơi mờ. phun ra một ngụm áu tươi, hét lỡn: “Trời vong ta rồi!”
Áo Tư La cuống quít nói: “Khả Hãn, người… con… là hài nhi vô dụng, người muốn trách thì trách con. người cũng không thể ngà xuống”.
Hiệt Lợi thờ dài một tiếng, máu tụ phun ra. ngược lại thanh tinh hơn rất nhiều, lúc này mới tinh ngộ lại. Tiêu Bố Y cùng mình nghị hòa chi là trò ngụv trang, kéo dài thòi gian cũng không phái chi đợi Lý Tĩnh đền công, ý đồ chán chính lại là vểm hộ Từ Thế Tích xuất kích. Tiêu Bố Y tàn nhẫn như vậy, căn bản là không chi muốn đánh bại hắn, mà là muốn tiêu diệt Đột Quyết.
“Khả Đôn đàu?” Hiệt Lợi hỏi.
Áo Tư La lắc đầu. Khé Qua nói: “Khả Đôn cũng dổc sức chống cự, nhưng quán Tâv Lương quá mức sắc bén. mạt tướng khi lao ra, nghe nói Khả Đôn cũng rơi vào trong loạn quân. Hiện tại Nha trướng tràn đằy binh mã Tãv Lương, Khả Hãn tuyệt đối không thể trờ
Hiệt Lợi lòng nóng như lửa đốt. võ kế khả thi.
Tháp Mộc Lặc nói: “Khả Hãn, qua Thẩn Quan, bắc Vu Đô Kim Sơn vẫn còn có Tò Ni thất bộ. nơi đó binh mà còn không ít. Khế cốt trần giữ ranh giới phía bắc. cùng Khả Hãn
quan hệ không tệ, có thể tới đó tìm nơi nương tựa. chinh lại binh mà!”
Thấy Nha trướng đã không thể đi, Hiệt Lợi đành phải nghe theo kế này. dẫn theo mấv ngàn binh mã nhẳm hướng tãv chạy thục mạng. Lúc này phía nam thiết ky ấm ầm, khói bụi nổi lên bốn phía, chờ quán Đột Quyết đã biến mất ỡ xa xa, thiết kỵ Tây Lương đã hiện chân thân.
Mấy ngàn binh mã trải qua nhièu ngày truy kích, nhưng đội hình vẫn chinh tề. nghiêm ngặt nghiêm túc. một người cằm đầu. mặt trầm như sắt. trên yên hoành thương, đúng là Lý Tinh!
Có binh sĩ thúc ngựa quay lại, lập tức ôm quyền nói: “Lý tướng quân, xem dấu vó ngựa, Đột Quyết cuối cùng không hề chạy về hướng bắc nữa. mà rẽ về hướng tâv mà chạy đi, khôngbiết là có tiếp tục truy kích hay không?”
Lý Tĩnh phong sương đầy mặt. nhưng vẫn không thể che hết vẻ trầm ồn, lắc lắc đầu nói: ■”Không cằn đuổi, đi Đột Quyềt Nha trướng”. Các thiết kỵ thúc ngựa nhẳm hướng bắc. rất nhanh tới gằn Nha trướng, trong Nha trướng chỗ có binh nghênh đón. một tướng cầm đẩu. hai mắt thật lớn. cũng phong trằn mệt mòi. nhìn thấv Lý Tình, hân hoan nói: “Lý tướng quân, người đã đền rồi”.
Người nọ đúng là Từ Thế Tích!
Thấy Đột Quyết Nha trướng tràn đẩv khói lửa còn chưa tàn, khắp nơi đều là dấu vết lửa thiêu. Lý Tình cảm khái nói: “Năm đó nơi này là phồn hoa cờ nào. sau trận lửa này, thảo nguyên nguyên khí đại thương, chi sợ trong mười năm cũng chưa chắc đã có thể khôi phục lại được sự phồn vinh”.
Từ Thế Tích cười nói: “Dù sao chúng ta cũng không chuẩn bị ờ làu dài tại nơi này. một mồi lửa thiêu nơi đâv. chính chặt đứt căn cơ của Hiệt Lợi. Ta dẫn binh tới đày. chém hơn vạn binh mã Đột Quyết, bắt làm tù binh hơn mười vạn nam nữ. súc vật càng khó có thể tính. Mấv ngày nữa đem bọn họ đều đưa tới Trang Nguyên quản thúc, ở đâv hoang vu, trung nguyên lúc này mới có thể phát triển”.
Lý Tĩnh nhìn sang phế tích, thờ dài.
Từ Thế Tích khó hiểu hòi: “Lý tướng quân, ta làm có cái gì không đúng sao?” Từ Thế Tích theo Lý Tình học. mặc dù ngưỡi ngoài biết rát ít. nhưng Từ Thế Tích cả đời đều đối với Lý Tĩnh tất cung tắt kính.
Lý Tình chậm rãi nói: “Chúng ta có cha mẹ già trẻ, bọn họ cũng như thế. Trận chiến này kết thúc, người thảo nguyên..Hắn không có nói nữa. chuyển chủ để hòi: “Hiệt Lợi đã dẫn binh chạy trốn về phía tây, ta nhắm chừng quá nửa là tim nơi nương tựa chồ Khế cốt, ngươi…”
“Ta đã liệu tới Hiệt Lợi hiện tại không thể tới Nha trướng ở hướng bắc, liên lạc không được Thiết Lặc cửu tộc. đường ra duy nhất chính là đi Thẩn Quan, tìm nơi nương tựa Khế Cốt hoặc chạy tới tây Đột Quyết, ta lệnh cho Tô tướng quán ỡ tại Thẩn Quan chờ. Lý tướng quán có thể yên tâm” Từ Thế Tích nói.
Lý Tình gặt gặt đẩu. khen ngợi nói: “Thế Tích, ngươi làm cục kỳ xuất sắc. ta thật cao hứng”.
Từ Thế Tích được Lý Tĩnh khen ngợi, rất là phấn chấn, trong lòng vui sướng không gì bẳng. Nhưng đôi mắt nhìn về hướng đông bắc. vần còn có chút ảm đạm. Lý Tĩnh hỏi. “Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Từ Thế Tích phục hồi lại tinh thẩn, lắc đầu nói: “Không có gi”.
Lý Tĩnh nói: “Ta nghe nói Bùi Minh Thúy còn bị vây ở trong lòng núi phụ cặn Xích Tháp, không biết sinh tử. Nơi này cách Xích Tháp tuy có chút khoáng cách, nhưng mà ngươi thùa dịp lúc này đi tới đó xem thử ra sao”.
Từ Thế Tích chậm rãi lắc đẩu. “Thiên hạ còn chưa định, ta còn có quá nhiều chuyện. Nói đến… Tây Lương vương đã phái người toàn lực mờ núi. ta đi cùng không có tác dụng” Rồi lại nói tránh đi: “Lý tướng quàn, mặc dù còn chưa bắt được Khả Hãn, nhưng mà lại bắt một nhân vật quan trọng của thảo nguyên”.
Lý Tĩnh ánh mắt lóe lẻn. “Là ai?”
Từ Thế Tích chậm rãi nói: “Là Khả Đôn! Nàng cùng Lưu Vũ Chu dẫn người liều chết chống cự quán ta. tạo thành cho chúng ta phiền toái không nhò. Nhưng mà bọn họ vẫn không biết tự lượng sức mình, ta phá doanh trại của bọn họ. giết Đáp Ma Chi, Lưu Vũ Chu trong loạn quán không biết đi về đâu. ta sai người giam giữ Khả Đôn cùng Dương Chính Đạo. khôngbiết… Lý tướng quân chuần bị xử lý hai người này nhưthế nào?”
Lý Tình ngẳng đầu nhìn tròỊ sắc mặt âm trầm như sắc trời vậy. thật làu mới nói ra một chữ. “Chém!”