Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 799: Đoạt quan (3)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Phải biết 1’ẳng tiệm gạo Vương gia trước mắt xem như là tiệm gạo cực kỳ có danh tiếng trong thiên hạ. tiệm gạo Vương gia là thuộc vào sổ ít vẫn buôn bán tới Quan Trung. Hõm nay Tâv Lương, Lv Đường quyết đấu. con đường buôn bán đã đứt, nhưng tiệm gạo Vương gia vẫn tìm được đường vận lương đi tới Quan Trang. Quan Trung mấv năm liên tục ác chiến, không có hậu phương lớn để trợ giúp như Đông Đò, nên đổi với chuyện vận lương cực kỳ hoan nghênh, cho nên coi như là Vũ Quan, cũng có tiệm gạo Vương gia mờ ra mua bán. Mà tiệm gạo Vương gia phản, chẳng những đối với Vũ Quan, mà còn có thể nói là đối với Quan Trung đều là đả kích cực kỳ trầm trọng.

Lý Phụng Từ run giọng hỏi. “Ngươi xem chuẩn không, thật là ngưỡi của tiệm gạo Vương gia sao?”

Binh sĩ có chút do dự, “Có người thấy bọn họ từ tiệm gạo lao ra. đương nhiên là người của bọn họ”.

Lại có binh sĩ xông lẻn nói: “Hai vị Vương gia. việc lớn không ổn. Cửa thành thủ không được rỗi”.

Lý Bác Nghĩa rút đao chém chết binh sĩ, phẫn nộ quát: “Thủ không được thi dùng các ngươi để làm gì nữa. Đoạn Đức Thao, đi thủ cửa thành, một quân Tây Lương tiến đến. thì sẽ lấy đẩu của ngươi. Nếu có thể đóng cửa thành, ta xin Thánh Thượng phong ngươi hàm còng!”

Đoạn Đức Thao vẻ mặt đau khổ. rơi lệ chạv xuống thành. Lý Bác Nghĩa không muốn buông tha. chịu đựng sương mù cay độc tiếp tục chi huy Đường binh đối trận. Hắn phi thường dũng mành, rút đao dọc theo đầu tường một hồi chém giết, dũng sĩ Tây Lương đều rớt xuống thành trì, nhưng thoáng qua lại có binh sĩ leo lên.

Hòa tiễn không dứt. sương mù tràn ngập, quán Tâv Lương đã có người bò lẻn trên đẩu tường, mà nhìn về nơi xa, quân Tây Lương như kiến, chẳng những tràn ngập đường vào Vũ Quan, mà hai bẽn trẽn núi cùng có cờ xí Tây Lương phầp phới.

Kèn trống hết hoàn lại căng, nhưng thế công của quân Tây Lương, từ khi bắt đẩu cũng chưa có một chút nào trì hoàn.

LÝ Bác Nghĩa thủ qua thành tri, cũng đã gặp qua công kích mãnh liệt, nhưng cho tới hiện tại còn chưa từng gặp được công kích hung mành, giống nhưthủv triều như thế. Trong khi đang liều chết chống cự, dưới thành đột nhiên có người kêu to, “Cửa thành bị phá. cửa thành bị phá”.

Đường quán trên đẩu thành kinh hài, trong sương mù thấy không ra thật giảt. thật cho 1’ẳng đổi thủ đă phá cửa thành, minh ở đầu tường chống cự còn có tác dụng gì? Quân Tâv Lương thùa cơ tái khởi, đều lên đầu tường. Quàn Tày Lương còng thành, lỗ mùi đểu mang thuốc nút mũi, cùng không chịu ảnh hường gì mắv đối với sươngmù. Bời vậy, so với Đường quân nước mắt giàn giụa thì chiếm tiện nghi hơn nhiều. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

LÝ Bác Nghĩa vội la lẻn: “Phụng Từ, ngươi thủ đẩu tường, ta đi thủ cửa thành” Vũ Quan là cánh cửa thứ nhất để vào Quan Trung, Lý Uyên rất coi trọng, nểu cứ như vậv mà bị quán Tãv Lương phá Vũ Quan, Lý Bác Nghĩa chết thật không nhắm mắt.

Xuống đẩu tường, mới phát hiện thì ra là quán Tây Lương thùa dịp gọi bậy. Đoạn Đức Thao dù sao vẫn còn có chút năng lực. hơn nữa cửa thành không rộng, quán Tây Lương muốn từ nơi này giết vào, cũng không chiếm địa lợi. cho nên mỗi bước tiến lêm, có thể nói là trà một cái giá rất lớn. Thấy cửa thành không mất. Lý Bác Nghĩa trong lòng hơi định, nhưng mới đốc chiến một lát. chợt nghe thắv trên đẩu thành ngoài thành đều kêu to. “Tâv Hà vương đã chết!”

LÝ Bác Nghĩa hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ quán Tây Lương lại là phô trương thanh thế, nhiễu loạn quán tàm. liền vận khí quát: “Địch nhân đảo loạn quán tàm. đừng sốt ruột!”

Hắn tiếng quát chưa dứt. Đoạn Đức Thao sắc mặt đã đại biến nói: “Vương gia. hình như… là thật?”

“Cái gì là thật?” Lý Bác Nghĩa khó hiểu hòi lại một càu. thoáng qua nhìn thấy trên thành làu đã hiện lên hành tung quân Tây Lương. Chi nghe thấy trên đầu thành tiếng binh khí va chạm đột nhiên mãnh liệt, sau đó thì có quân Tây Lương đã từ trên đầu thành giết xuống. Lý Bác Nghĩa không ngờ đầu tường nhanh như vậv đã mắt. cho 1’ẳng Lv Phụng Từ đã chết, bị quân Tây Lương thùa cơ công lẻn thành lâu, lửa giận công tàm. quát to: “Binh bại nhưvậy, mặt mũi nào đi gặp Thánh Thượng?” Hắn vung đao muốn tự vận, bị Đoạn Đức Thao một phát bắt được, kêu lên: “Vương gia, đại cuộc làm trọng, chúng ta cần phải thông báo cho thủ tướng Sơn Quan, nếu như bị bọn họ lại vọt tới Sơn Quan, nểu thật Sơn Quna bị còng phá, chúng ta cho dù chết trăm lằn cũng không đủ thứ tội”.

Lv Bác Nghĩa ráng minh, mổ hỏi đằm đìa. tinh ngộ lại, run giọng nói: “Đức Thao nói rắt đúng, nếu không có ngươi nhắc nhỡ. ta đã trờ thành tội nhân của Lý Đường rồi”. Hiểu rẳng Vũ Quan nội ưu ngoại hoạn, cho dù liều mạng cũng thủ không được bao làu, đã như vậy. sao không chinh đốn binh mà cùng Lý Thúc Lương, Lý Đức Lương hợp binh một chồ. cùng chống cự địch thù?

Vũ Quan thất thủ nguyên nhân rắt nhiều, nhưng nguyên nhân rất lớn cũng là tại Lý Phụng Từ dẫn binh xuất chinh, lại dẫn sói vào nhà, LÝ Bác Nghĩa thầm nghĩ sai lầm đều ở Lý Phụng Từ. minh cằn gì vì hắn mà đưa lưng ra gánh tội danh này?

Nói đến hiện tại Lý Phụng Từ đã chết, trách nhiệm đổ lên trên người hắn cũng không sao. Chủ ý đã quyết. phán phó Vương Yếu Hán dẫn binh chống cự. còn minh dối xưng triệu tập nhân mã. thùa dịp người bén ngoài không sẵn sàng, đã cùng Đoạn Đức Thao dẫn theo mấy ngàn binh mà từ thành tây hướng về phía Sơn Quan mà bỏ chạv.

Lý Phụng Từ, Lý Bác Nghĩa thật làu không hiện, quán Tây Lương sao có thể bò qua cơ hội ngàn năm một thuở này. đều kêu lẻn: “Lũng Hữu vương đã chết. Tày Hà vương đã chết!”

Thanh âm vang trời động đất. ngoài thành truyền đến dưới thành, dưới thành truyền đến trong thành, tiếp qua một lát. Vũ Quan nơi nào cũng đều là tin tức hai vương đã chết.

Đường quán không thấv hai người này xuất hiện, quán tâm đại loạn, mặc dù còn có tướng lãnh chi huy. thì sao có thể chống cự thế tấn công mạnh mẽ của quán Tâv Lương. Quản Tâv Lương thế công hung mãnh, chẳng những công phá đầu tường, rất nhanh lại công phá cửa thành, đại quân tiến quàn thằn tốc, Đường quân bại trận, có hàng có trốn. Lý Tĩnh sớm đã đến trước Vũ Quan, thấy đại cuộc đă định, dẫn binh vào thành. Quán Tây Lương hoan hô một mảng, Đường quán quỳ lạy, chi cầu không giết. Dân chúng trong thành đều đóng cửa không ra, chi sợ đối phương tàn sát hàng loạt dán chúng trong thành.

Lý Tĩnh hạ lệnh ba quán không được nhiễu dân, lệnh Trương Lượng tiền trạm dò đường, lại một mình tiếp kiến một người, người nọ sắc mặt hồng nhuận, lại là chưởng quẩy tiệm gạo Vương gia, thắv Lý Tĩnh tiến đến. cuống quít quỳ xuống nói: “Tham kiến Lý tướng quàn”.

Lý tướng quán vươn tay nâng chưởng quầy dậv nói: “Lần này phá thành, những thương nhân các ngươi, đương nhiên sẽ ghi đầu công. Nhưng… tin tức chi sợ sẽ rơi vào tay Quan Trung, những người kia đã có chuẩn bị chưa?”

Vương chưởng quỹ nói: “Lý tướng quản nhưng cứ vẻn tâm. Viên tiên sinh đã sớm an bài tất cả. tiệm gạo Vương gia tuy có tổn thất, nhưng nhản thủ chủ yểu đểu đã rát lui. nói đến Viên tiên sinh đã đền bù tổn thất cho chúng ta. cũng đủ cho chúng ta lại khởi bép lò”.

Lý tướng quán gật gật đầu. “Nếu như Trung Nguyên đều là loại người yêu nước như các ngươi, thi lo gì đại sự không thánh? Ta sè đem sự tích của ngươi bắm báo Tảv Lương vương, ngươi yên tàm, Đông Đỏ tuyệt sè không bạc đài các ngươi”.

Vương chường quỹ gương mặt to béo tòa ánh sáng, trong lòng trong kiêu ngạo lại có chứa đắc ý. Thi ra sau khi Lý Huyền Bá tính toán Hà Bắc. Tiêu Bố Y lặp tức cùng Viên Lam lặp kế hoạch, đã tìm cách phản còng. Trước mắt thương nhân Trung Nguyên tuy là còn không đáng để mắt tới. nhưng địa vị đã tăng lớn rất nhiều. Tiêu Bố Y mời Viên Lam mượn danh nghĩa làm ăn buôn bán. bả Mà Nghĩ bắt đầu vận chuyển về phía Quan Trang, chuẩn bị khi tương lai đánh. Quan Trung, phát ra kỳ hiệu.

Phá được nhân tổ Vũ Quan rất nhiều, nhưng nội ứng mà lúc trước Viên Lam chuẩn bị đích xác cùng là một đại công. Vương chường quy mặc dù tổn thất việc làm ăn ở Quan Trung, nhưng nểu như sau này thiên hạ nhắt thống, chiêu bài tiệm gạo Vương gia đãv chính là ngự tứ. có thể nói là tài nguyên cuồn cuộn.

Lý Tĩnh phân phó binh sĩ, hộ tống Vương chường quy trờ về, lúc này có binh sĩ tiến đến bẩm báo. “Khởi bẩm Lý tướng quân, Quách Hiếu Khác đã dẫn ba nghìn ky binh đuổi tới”.

Lý Tĩnh vui vẻ nói: “Mau mòi”.

Quách Hiếu Khác tới gặp, trải qua nhiều năm chiến sụ. kiêu tướng chi điểm giang son kia càng thêm trẳm ổn. sau khi thấy Lý Tình, quỳ một gối xuống nói: “Lý tướng quân, Trương đại nhân cho ta dẵn ba ngàn kỵ binh viện binh trước, cùng mang đến vật cần thiết của Lý tướng quân, đại quân cùa Trương Công cẳn tướng quân đi sau. Mới biết được Lý tướng quán đã phá được Vũ Quan, thật đáng mừng, nhưng không biết mục tiêu kế tiếp là ỡ đâu?”

Lý Tình mim cười. “Cái này đã không cằn hòi nhiều, đương nhiên là Sơn Quan! Ta đang lo máy móc công thành không điỊ ngươi có thể mang tới máy móc mà ta cần tới kịp thòi như vậy. đánh hạ Sơn Quan nắm chắc sẽ tăng thêm rất nhiều!”

Chọn tập
Bình luận