Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 460: Huyết chiến (1)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Mọi người khi nghe được Tiêu Bố Y nói không ổn, trong lòng đều giặt mình. Sử Đại Nại khó hiểu hòi: “Tây Lương vưang, làm sao vậy?”

Tiêu Bố Y cau mày nói: “Lý Hiếu Cung này cũng không đơn giản, hắn đã phát hiện ra các người, thiết hạ mai phục bị các ngươi đào thoát, tuyệt đối sè không cho rẳng các người là nhân vật đơn giản. Hắn có khả năng sẽ phái người theo dõi các ngươi… Cho dù hắn đánh giá thấp các ngươi, nhưng nếu thấy thích khách quay lại. hắn rất có khả năng nghĩ đến chúng ta, ở đây hiện tại cũng không an toàn”.

Sừ Đại Nại tiẵm giọng nói: “Ta cùng Thúc Bảo quay lại, rất cần thận, trên đường quay lại, hẳn là không có ai theo dõi. Nhưng mà Lý Hiếu Cung muốn tra hành tung của chúng ta, quận Ba Tây cũng không phải là chỗ nhò, chỉ với ba ngọn núi Bàn Long. Thiên Trụ, Linh Sơn, cũng đù bọn họ tra vài ngày”.

Tần Thúc Bảo nhưng lại cười khổ nói: “Không ngờ ta lần đầu ra tay, thi đã xuất sư bất lợi. Tiêu huynh nói không sai, sơn ngoại hữu sơn, chúng ta đã tiết lộ hành tung, phải cần thận bọn họ ám toán”.

Tiêu Bố Y áy náy nói: “Cũng không phải là ta không tin hai người các ngươi…”

“Đối thù thật sự giảo hoạt, hơn nữa từng bước đoạt tiên cùa chúng ta” Tẳn Thúc Bảo cau mày nói: “Tiêu huynh nói rất đúng, cấn thận luôn không sai” Người khác đều gọi Tiêu Bố Y là Tây Lương vương, Tấn Thúc Bảo lại không xưng hô như thế, Tiêu Bố Y hiểu rõ ý của hắn. Tẳn Thúc Bảo có thể tới giúp hắn, cũng không phải là muốn kiến công lặp nghiệp, tranh thù thanh danh, mà nguyên nhân phẳn lớn là vì cảm ơn.

“Nhưng chúng ta hôm nay phải ở chỗ này chờ bọn họ trờ về” A Tú nhắc nhờ.

Tiêu Bố Y gật đầu, nghĩ đối sách, mỗi khi điều tra một bước, hắn liền phát hiện Lý Hiếu Cung càng nhiều kế hoạch. Nói thật ra, những này kế sách này hắn trước kia cũng vận dụng đến lô hỗa thuần thanh. Liên họp một phưong. dựng nên uy vọng, tìm được sự nâng đờ. dùng lời đồn đả kích đối thù. Vô luận là ở thảo nguyên, Đông Đô hay là là Ngõa Cương. Tiêu Bố

Y hoặc nhiều hoặc ít chọn đều dùng phương phép này. Nhưng mà Lý Hiếu Cung ung dung thản nhiên mọi chuyện vượt lên trước, hắn muốn phá giải, cũng tuyệt không phái là chuyện đơn giản.

Hắn chạy đến đây mặc dù nhanh, mặc dù nói nhân thủ đi theo còn có thể cuồn cuộn không dứt chuyển vận đến đây, nhưng lấy những nhãn thù này để đối phó Lý Hiếu Cung mưu đồ đã lâu, thì vẫn rất có vẩn đề.

Sau khi đi vào quận Ba Tây, bọn họ tạm thòi chia làm bốn nhóm, Tiêu Bố Y cùng A Tú, Tần Thúc Bảo cùng Sử Đại Nại, hai nhóm đều đẵ trờ lại. Lô lào Tam cùng Chu Mộ Nho thi đi tìm hiểu chỗ ờ cùa Chu chưởng quỹ, đến giờ vẫn chưa có trờ về, khiến cho Tiêu Bố Y nhiều ít cảm thấy trong lòng khó có thể bình an, nhóm nhân thù thứ tư là ba người Biển Bức. lão Tứ cùng lão Ngũ . bọn họ cải trang lẫn vào Miêu trại, là để nghe ngóng chân tướng sự thật về Tiêu Vũ, tìm cơ hội cứu ra. Đám người Biển Bức xuát phát sớm nhất, nhung đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, sao có thể làm Tiêu Bố Y trong lòng không lo lắng cho được?

“Ta ở tại đây chờ đợi” Tiêu Bố Y đưa ra quyết định, “Tẳn huynh, ngươi cùng Đại Nại. A Tú rút lui trước khỏi đây. Đồi chỗ khác”.

“Tiêu lão đại… ta đi theo người” A Tú nhận thấy được nguy hiềm, không chịu đi trước.

Tần Thúc Bảo trầm giọng nói: “Tiêu huynh, có mấy người chúng ta ờ đây, bọn họ cho dù có thiên quân vạn mà đến thi có thể thế nào?” Sừ Đại Nại cũng nắm tay lại nói: “Thúc Bảo nói rất đúng, có bốn người chúng ta ờ đây, Lý Hiếu Cung nếu tới, để cho bọn chúng có tới mà không có về”.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Các ngươi nói không sai. nhung các ngươi cảm thấy, dựa vào người như Lý Hiểu Cung. Cho dù ám toán chúng ta, hắn sẽ đích thản xuất mã sao?”

“Con cháu nhà rùa này, một mực âm thẳm giờ trò. Đương nhièn sẽ không đích thân tiến đến” A Tú oán hận mắng một câu. Hắn ở trong này không có bao lâu, nhung đã mắng chừi người ta cũng không ít lần.

Tần Thúc Bảo, Sừ Đại Nại nhìn nhau, hiểu rõ Tiêu Bố Y nói rất có đạo lý.

“Chúng ta trước mắt, tới đây để cứu người, liên họp người Miêu là chính, không phải vạn bất đắc dĩ, thi không cần phải sống mái với chúng” Tiêu Bố Y nói khẽ.

Tần Thúc Bảo trầm giọng nói: “Bọn họ nhanh nhất cũng phải đến sáng mới có thể biết rò hành tung của chúng ta, Tiêu huynh, ta cùng ngươi đợi, hoặc là, ta ờ đây, ngươi dẫn người đi”.

“Đà như vậy. chúng ta cũng muốn lưu lại” Sừ Đại Nại, A Tú đồng thanh nói.

Tiêu Bố Y cười khổ, hiểu rằng bọn họ huynh đệ tình thảm, chỉ sợ hắn nguy hiểm. “Đã như vậy, mọi người chờ một buổi tối rồi tính tiếp”.

Ngoài cùa đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Tiêu Bổ Y ngẩng đằu trông qua, nhìn thấy là lão Tứ, trong lòng hoi vui vẻ nói: “Lào Tứ, có tin tức gì không?”

Lào Tứ đầu đầy mồ hôi, thờ dốc nói: “Tây Lương vượạg, chúng ta tạm thời chi nghe được Tiêu Thượng Thư vì sao bị giam, về phẩn hắn bị giam ờ nơi nào, chúng ta cũng không biết. Biển Bức sợ người lo lắng, để cho ta về trước thông báo cho người, hắn tiếp tục tìm kiếm noi giam giữ Tiêu Thượng Thư”.

“Tiêu Thượng Thư quả thực là có gian tình với vợ của Đan Ba Cừu sao?” A Tú hòi trước.

Lào Tứ trên mặt tràn đầy vẻ khổ sở, “Điểm ấy xác thực không giả, lúc đó có vài chục người nhìn thấy, trăm miệng một lời nói như vậy, chúng ta nghĩ hẳn không phải là nói dối”.

Tiêu Bố Y ngơ ngẩn, hắn đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhung lại chưa từng có nghĩ đến Tiêu Vũ thật sự có gian tình với vợ của Đan Ba Cửu. Nếu như là bị hàm hại, Tiêu Bố Y còn hy vọng tìm ra chân tướng để cứu Tiêu Vũ ra, nếu thật đúng như vậy, đây chính là bọn họ đuối lý. Nhưng mà Tiêu Vũ không phải là loại người không chú ý đại cuộc, loại chuyện này hắn sao có thề làm ra?

Tin tức ngoải ý muốn làm rối loạn kế hoạch cùa Tiêu Bố Y, trong lúc nhất thời khiến cho hắn nói không ra lời.

A Tú lại hòi: “Vợ cùa Đan Ba Cừu có phải là dung mạo như thiên tiên không?” Hắn khi hòi ra, đột nhiên nhớ tới Vân Thủy, thẳm nghĩ nếu thật như tiên từ như là Vân Thủy, thi trách

không được Tiêu Thượng Thư thần hồn điên đảo. tạo thành sai lằm lớn. Nhưng nếu thật là tiên tử giống Vân Thủy, đổi lại là mình, sao có thề có đũng khí mà đi thổ lộ?

Tiêu Bố Y có chút kỳ quái nhìn sang A Tú, cảm thấy tiểu từ này từ khi bị Vân Thùy hạ cổ độc, luôn có vẻ hồn không tại xác, chẳng lẽ là bời vì cổ độc vẫn chưa hoàn toàn thanh trừ sao?

“A Tú, ngươi cảm thấy có khó chịu ở đâu không?” Tiêu Bố Y hói.

A Tú lắc đầu nói: “Không có”.

Lão Tứ cũng đã đáp: “Vợ cùa Đan Ba Cừu, vốn là con gái cùa Tư Không thủ hạ của Đại Miêu Vương. Cũng không tính là đẹp. lúc trước Đan Ba Cừu lấy nàng, là để lôi kéo Tư Không mới là nhân tố chủ yếu”.

“Tiêu Thượng Thư câu dẫn nàng, nói không chừng cũng là vì lôi kéo Tư Không” Sừ Đại Nại đột nhiên nói.

Tiêu Bố Y thiểu chút nữa té xiu, chỉ có thể nhìn sang Tẳn Thúc Bảo cười khồ. Tẳn Thúc Bảo cũng nhịn không được cười nói: “Nếu con gái cùa Tư Không còn chưa có xuất giá. thi có loại khả năng này. Nhưng mà nàng đã gả cho Đan Ba Cừu, Tiêu Thượng Thư nếu câu dẫn, chỉ có thể nói phân liệt quan hệ giữa người Miêu cùng chúng ta”.

“Nếu thật câu dẫn cũng không phải là biện pháp. Chuyện đã xảy ra, chúng ta phải nghĩ biện phép đi đền bù” A Tú ngược lại vì Tiêu Vũ mà giải thích, “Có lẽ… chúng ta về lý đã thua, chịu nhận lỗi cũng không sao”.

Lão Tứ cau mày nói: “Như ta câu dẫn vợ cùa ngươi, nhận lỗi với ngươi, ngươi sẽ tha thứ ta sao?”

A Tú lẩm bầm nói: “Ta chưa có vợ”.

Mọi người muốn cười, lại cảm thấy tình thế nghiêm trọng, không cách nào bật cười. Tiêu Bố Y trong đằu cũng đã cảm thấy tê dại, khoát tay nói: “Các người nói cũng không sai. Sự tình đã phát sinh, có oán hận cũng vô bổ. Nghĩ làm sao bổ cứu mới là chính đạo. Lào Tứ, ngươi còn có tin tức gì không?”

“Đại Miêu Vương đột nhiên đến Ba Tây” Lão Tứ trên mặt có sự ngưng trọng.

Mọi người nghiêm nghị, thất thanh nói: “Làm sao ngừơi biểỉ?”

Đại Miêu Vương xuất quỷ nhập thần, thòi gian gần đây tuồi đã già, không có lộ điện. Vô luận trước khi Tiêu Bố Y đi tới Đông Đô, hay là sau khi Tiêu Vũ đi vào Ba Đông, đám người Tiêu Bố Y đã mấy lần xin gặp Đại Miêu Vương, rắt có thành ý, nhưng ngay cả bóng dáng của Đại Miêu Vương cũng không thấy được, về sau Tiêu Vũ đến Ba Tây, mấy lằn xin gặp. Đan Ba Cừu lúc này mới tiệp kiến, không ngờ lại gây ra loại chuyện này.

Lào Tứ lên tiếng giải thích: “Nhắc tới cũng trùng hợp, lào Ngũ am hiểu cải trang, dẫn ta cùng Biền Bức lẫn vào Miêu trại Thương Khê, giết ba nô lệ trong Miêu trại, sau đó giả bộ làm nô bộc cùa cốt Lực Da, vẫn làm chút việc thô bỉ mà sống”.

Hắn nói đến đây, cùng khôiig bất luận vẻ xấu hổ gì. hiển nhiên nhìn cũng quen rồi. A Tú nhíu mày, thẳm nghĩ nô lệ cũng là người. Lào Tứ tùy ý làm thịt, nhiều ít có điểm lạm sát kẻ vô tội. Tiêu Bố Y chì hồi: “về sau thì sao?”

“về sau chúng ta nghe bóng nghe gió. Biết được chuyện của Tiêu Thượng Thư” Lào Tứ tiẵm giọng nói: “Hôm nay vốn đang nghe ngóng sự tình, nhung cốt Lực Da đột bảo tất cả mọi người chuần bị thu thập, chúng ta vừa nghe, thì ra là Đại Miêu Vương tự mình đến đến Thương Khê, cốt Lực Da ra ngoải mười dặm nghênh đón, Biển Bức biết được tin tức này, lúc này mới bảo ta quay lại thông báo cho Tây Lương vương”.

“Đại Miêu Vương đột nhiên đến Miêu trại Thương Khê để làm cái gi?” Tiêu Bố Y lảm bẩm nói.

Tần Thúc Bảo nhưng lại nhướng mày, “Ta chỉ sợ là muốn chủ trì hôn sự cùa Vân Thủy”.

Mọi người trầm mặc xuống, hiểu rằng chuyện này rất có khả năng, tuy nói Vân Thủy là con gái cùa Lang Đô Sát Sát, nhưng ai cũng biết Đại Miêu Vương đối với nàng vô cùng yêu thương, đích thân tiến đến chù trì hôn sự cũng là chuyện đương nhiên. Nếu như Tẳn Thúc Bảo suy đoán là thật, tình hình trước mắt chỉ có thể dùng cực độ không ồn để hình dung!

Bọn họ thoạt nhìn đã không còn cơ hội.

Vô luận Lý Hiếu Cung như thế nào. chỉ cần cưới được Vân Thùy, thi sẽ được Đại Miêu Vương ùng hộ, bảy quận mười ba trại có thể nói đều ờ trong khống chế cùa Lý Hiếu Cung. Vùng Ba một khi mất, đất Thục sẽ bị vây, tình, thế của bọn họ thoạt nhìn đã cực kỳ bất ổn.

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không” A Tú đột nhiên lớn tiếng nói: “Vân Thủy tuyệt đối sẽ không gả cho Lý Hiếu Cung”.

Tất cả mọi người đều kỳ quái hòi, “Vì sao?”.

A Tú ngấn ra, “Cô gái này không tầm thường… Lý Hiếu Cung âm ngoan độc cay, quỷ kế đa đoan, Vân Thùy từ trước đến nay lại chán ghét người khác lừa gạt nàng, nàng tại sao sẽ gả cho Lý Hiếu Cung?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu, lão Tứ ờ một bên nói: “Lý Hiếu Cung quỷ kế đa đoan, tuy có thể lừa gạt. nhưng ở trên đòi này, có thể lừa gạt cũng là một loại bàn lành. Nói đến phụ nữ đều không thể nói lý. nàng nếu yêu mến một người, coi như là tội ác tày trời, cũng đều không thể thấy rõ”.

“Ngươi đối với phụ nữ hiểu cũng thật rõ” A Tú lầm bầm nói.

Lão Tứ vốn thao thao bất tuyệt, nghe đến đó cúi đầu xuốngnói: “Ta nếu hiểu rõ. cũng sẽ không tới giờ vẫn không có người nào”.

Mọi người nhìn thấy hại người tranh luận, dờ khóc dờ cười, Tiêu Bố Y lại cau mày nói: “Tại sao Lô lão Tam vẫn chưa trở lại?”

Mặt trời đã ngã về tây, bọn họ trong núi, bốn phía sớm bị hoàng hôn sương mù bao phủ, Tiêu Bố Y có lắng, thầm nghĩ mình cùng A Tú ờ tại Thiên Trụ Sơn cũng lâu. Chu chưởng quỹ hẳn là ở tại phụ cận chợ, minh chỉ phân phó Lô lão T am thăm dò chỗ ở cùa Chu chưởng quỹ, nhưng hắn và Chu Mộ Nho đến bây giờ vẫn chưa có trờ về, chẳng lẽ là đã có gì ngoài ý muốn? Noi này và Trung Nguyên khác nhau rất lớn. khắp nơi đều là không khí quỷ dị, làm cho người ta hữu tâm vô lực, Tiêu Vũ bị cài bẫy, Tẳn Thúc Bảo bị thương, nếu Lô lão Tam cũng gặp ngoải ý muốn, vậy đối với hắn sẽ là một sự đả kích cực lớn.

Chươna 402: Huyết chiến (2)

Mọi người nhìn nhau. Tằn Thúc Bảo an ùi: “Lô lãoTam làm việc ồn thòa. Mộ Nho trầm ồn, theo lý thuyết không nên xuất hiện cái gì ngoài ý muốn mới đúng”.

“Hy vọng như thế” Tiêu Bổ Y lẳm bẳm nói: “Mọi người cũng mệt mòi một ngày, nghi ngơi trước đi”.

Sử Đại Nại lấv lương khô ra, phán cho mọi người. Chi sợ nhóm lửa dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài, mọi người mấy ngày nay, đểu ăn lương khô qua ngày. sắc tròi biến xanh, biến xám. biến thành đen, nhóm Lò lão Tam vẫn còn chưa có trờ về. Tiêu Bổ Y ngồi ỡ trên trác lẩu. dựa vào tường trúc, khóe miệng mang theo nụ cưỡi chua sót.

Lại đợi hai canh giờ. đã gần đến đêm khuya. Mọi người trong lòng càng lo sợ, Tiêu Bố

Y đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi. Lào Tứ, lưu lại ám ngữ của các ngươi là được rồi. Bảo bọn hắn đến địa điểm thứ hai tìm chúng ta”.

Bọn họ sau khi đi vào Ba Tây. đề phòng bị người ta phát giác, hầu như ba ngày lại đồi một nơi. nghĩ tại Trung Nguyên uy danh hiển hách, đến nơi này lại không có đất dụng võ, Tiêu Bố Y rắt là đau đầu.

Lào Tứ ứng tiếng lấv tiểu đao ỡ trên góc tường khắc lại vài nét rồi nói: “”Được rồi”.

Mọi ngưỡi mỡi muốn đứng dặv. Tiêu Bố Y đột nhiên giảm thấp thanh âm xuống nói: ■”Đợi chút” Mọi người dừng lại. chi thấy Tiêu Bổ Y chăm chú lắng nghe cái gì đó. không khỏi kinh ngạc. Hiện đêm đã khuya, trong núi ngoại trà tiếng gió, tiếng khe nước chày, thì yên tình làm cho lòng người lo sợ. khôngbiết Tiêu Bố Y lại đang lắng nghe cái gì?

“Có mấy chục người từ phía nam lèn tới. cách nơi này không đến một tẩm tên” Tiêu Bố

Y đột nhiên nói.

Mọi người kinh sợ, nghiêng tai nghe qua. nhưng vẫn tĩnh lặng như trước. Muốn không tin, nhưng cũng biết Tiêu Bố Y tuyệt đối sẽ khôngnói chơi.

■”Đợi chút, phía tây, phía đông cũng có nguôi…” Tiêu Bố Y nhắm mắt lại, sắc mặt khè biến, giảm thấp thanh âm xuống nói: “Hai mặt này cũng có mấy chục người'”.

Mọi người kinh hài, không ngỡ Lý Hiếu Cung động tác mau lẹ đến không ngờ, hon nữa một lần đã điều động hơn trăm người nhiều. Nếu như Tiêu Bố Y nói không sai, Lý Hiếu Cung hiển nhiên là chuần bị giải quyết dứt điểm một lẩn, trực tiếp đem Tiêu Bố Y bóp chết tại Ba Thục. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nguỡi này dà tâm như vậy, thật sự làm cho lòngngưỡi lạnh lèo!

“Phía bắc không có người” Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói, thẩn sắc vẫnkhôngnửa phẩn lo âu.

Mọi người thẩm nghĩ, phía bắc là núi. nghĩ đến đối thủ điều động nhân thủ bắt lợi. nếu như muốn rát lui, vượt núi mà đi đối với mọi người không phải là việc khó.

Tẩn Thúc Bảo nhìn thấy, không khòi rắt bội phục. Vàobanngày. khi cùng các huynhđệ thương thảo sự tình, Tiêu Bố Y cũng không khác gì người thường, nhưng đền thời điểm nguy hiểm, chồ hơn người của Tiêu Bổ Y mới thể hiện. Trong khi Tiêu Bổ Y thì thào tự nói. Tần Thúc Bảo đột nhiên có một loại cảm giác tim đập nhanh hơn, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn không phải là người chưa từng trải qua những trận đại chiến, ngược lại. đã nhiều năm ra sinh vào tủ. khiến cho hắn đã làm việc không chút sợ hài. Huống chi. hắn vì cảm kích Tiêu Bố Y, lúc này mới tới giúp một tay, thật ra bế tắc trong lòng, còn chưa có trừ khử. Có đôi khi, hắn thậm chí khát vọng đi tim chết, nhưng mà khi nghe được loại thanh âm này, hắn đẩu tiên không phái là tử vong, mà là cảm thấy run rẩy.

Run rẩy cũng không phải là sợ chết, mà là một loại phản ứng theo bản năng của con người.

Khi nghe được loại thanh âm này, Tẩn Thúc Bảo giống như nghe được mấy ngàn con chuột đang rúc rỉa vạn vật trên thế gian, hoặc là cảm giác vô sổ giòi bọ leo lẻn trên thân minh mà nhúc nhích.

Loại cảm giác này, càng có thể nói là ác.

Tẩn Thúc Bảo khi nghe được. Sử Đại Nại cũng nghe được, nhưng lại nắm chặt nắm tay. lào Tứ cùng A Tú cùng thay đổi sắc mặt. Nhưng giờ khắc này bọn họ cùng không có sợ hài. bởi vì lào đạibọn họ vẫn binh tĩnh tự nhiên, bọn họ đang chờ đợi Tiêu BÓ Y phán phó.

Giờ phút này giao thủ cùng hai quán giao chiến thật ra không có gì khác nhau, có lòng tin không nhất định sẽ thắng, nhưng nếu không có lòng tin, thi sụp đổ cũng chi là chuyện trong nháv mắt!

Nhưngbọn họ quả thực chưa từng có nghe qua loại âm thanh khủngbố như vậy.

Tiêu Bổ Y cũng chưa từng nghe qua, nhưng mà hắn trong nháv mắt đã ra quyết định, tinh thế không phải để hắn sợ hài, lúc này hắn duy nhất nghĩ đến là. mang theo các huynh đệ còn sống đi ra ngoài!

Giờ khắc này. hắn không phải Tây Lương vương, không phải tấm thán ngàn vàng, không phải người đứng đầu Đông Đô tâm cơ trùng trùng, hắn lại khôi phục lại là Tiêu BÓ Y đơn đao nơi tay. bễ nghễ tứ phương trước kia!

“Từ phía tây giết ra. không được đánh làu. ta cản phía sau!”

Giản đon mấy chữ, đã mang đến cho các huynliđệ lòng tin võ biên, coi như là Tẩn Thúc Bảo nhin thấy, thì tim cũng đập mạnh, hào hùng bay lên. Vô luận hắn muốn chết như thế nào, nhưng giờ khắc này, hắn nhất định phải cùng mọi người giết ra ngoài.

“Đi” Tiêu Bổ Y thanh âm vừa dứt. đã từ trác lâu vọt ra ngoài, thẳng đến chính tây, mấy huynh đệ không chút do dự đứng dậy đi theo, tắt cả cằm binh khí.

Sử Đại Nại cầm côn. Tần Thúc Bảo cũng đã từ ốgn trác dưới chân rút ra trường thương. A Tú rút ra đơn đao. lào Tứ thì kv quái nhất, vươn tay mò trong ống trúc, lấy ra một đồ vật giống như cái mái chèo, chi là cái mái chèo này hai bén lại lóe lẻn hào quang xanh đậm.

Thán làm đại địch, tắt cả mọi ngưỡi đều không dám lưỡi biếng, nhưng đến khi mọi người lao ra trúc làu, Tiêu Bố Y đã ỡ ngoài mấy trượng.

Các huynh đệ mặc dù biết Tiêu Bổ Y thân thủ cao cường, nhưng thấv được hắn đi như bay, trong đêm tối như là quỷ my vậy, không khòi đều hoảng sợ. Người nào cũng biết, với

thân thủ như Tiêu Bố Y hiện tại. thiên hạ to lớn, đâu cũng có thể đi được.

Kè địch tuy nhiều, nhưng vẫn ngăn không được một đao của hắn!

Tiêu Bố Y như quỷ my vọt đi, như thiên thần làm phép, bồng nhiên từ trúc lâu giết ra, còng về hướng tây, đổi thủ vẫn kịp đứng dặv. gắp rát ngăn trờ. Dù sao bọn họ từ xa mà đến. mục tiêu chi có nhân vật trong trác làu. đối thủ mặc dù nhanh, nhưng bọn họ lại sớm có chuẩn bị.

Đám người Tần Thúc Bảo nhin thấy, không khòi hít một ngụm khỉ lạnh, bởi vì phương xa vốn nhìn như chi có bụi cỏ dại. dòng suối đá lớn. nhưng Tiêu Bố Y vừa động, bụi cỏ đổi diện tăng vọt, tảng đá nhấp nhô. một vùng vốn trống trải bồng nhiên dựng lên vô sổ vách ngăn.

Bóng người thắp thoáng, quả như Tiêu Bổ Y nói. ngoại trừ sơn mạch phía bắc ra, đòng, nam. tây đều có ké địch xuất hiện.

Tiêu Bổ Y vừa động, đã thấy rõ toàn bộ tác động của đối thủ! Tiêu Bố Y vừa động, đã đến trước vách ngăn, nhìn như muốn đám thắng vào.

Đám người Tẩn Thúc Bảo nắm chặt binh khí trong tay, một khắc này thật sự so với chính mình xung phong hãm trận còn muốn khần trương hơn.

Bóng đém đã đậm đặc, không trăng không sao. chi nghe xoạt một tiếng vang lớn. như rồng gầm. như phượng gáy, sau đó trong bóng tối, đột nhiên lộ ra một đạo hào quang, bổ vào hắc ám, chém đứt lá chắn!

Đao thanh réo rắt. ánh đao như điện, một vòi máu hồng tung tóe ra. trong đém tối, xinh đẹp vô cùng. Đường máu hổng này như là dẵn đường, thẳng tắp về phía tãv mà đi, Tiêu Bố Y trong đêm tối tung người giống như u linh, thoáng qua trong lúc đó. không ngờ chém giết đi ra ngoài.

Địch nhân sửng sốt, chưa từng nghĩ đến thế gian còn có người hung hăn như thế. Nhưng trúc lâu còn có người khác, để cho chạv một người không sao. chi cần ngăn những người còn lại, coi như là một cõng lớn rồi.

Địch thủ từ trong kinh hài trần tĩnh lại, đã bắt đầu đổi với mấy người còn lại bủa vây, lúc này đâv. bọn họ có lòng tin, sẽ không để cho đối thủ đơn giản lao ra như vậy.

Đám người Tẩn Thúc Bảo nhìn thấy Tiêu Bố Y một mình giết ra cũng sửng sốt. thẩm nghĩ Tiêu Bổ Y ngược lại giết ra ngoài, nhưng hắn chẳng phải nói muốn cản phía sau sao? Chẳng lẽ hắn nói cản phía sau. là đoạn đường lui của kẻ địch?

Sống chết trước mắt, không kịp nghĩ nhiều. Tiêu Bổ Y như đợt sóng giết ra. lá chắn mà đối thủ hình thành đã xuất hiện một vết rách, Tần Thúc Bảo nhìn thấv hai hướng còn lại ké địch đã rục rịch, nếu không thùa dịp có kẽ hờ giết đi ra ngoài, bị vây khốn sẽ dữ nhièu lành ít, thấp giọng quát: “Đi theo ta”.

Tay hắn cầm trường thương, xông lên trưỡc. Có lè hắn không có thân pháp quy mị như Tiêu Bố Y, nhưng tiến độ cũng vô cùng nhanh, chi vài bước đã phóng vào trong trận doanh của đối thủ. Khi nhìn thấv đối thủ, Tẩn Thúc Bảo trong lòng cũng hơi giật minh, chi thấy được tất cả người phục kích đều mặc đồ đen. thậm chí khăn trùm đầu cùng bao kín lại, chi lộ ra một đòi mắt. trong bóng tối tòa sáng lặp lòe. giống như sói đói thèm thịt, binh khí trên tay bọn họ cùng thiên kì bách quái, có trường thương, đoản đao, cương phủ. roi sắt. thậm chí còn có cả câu liêm đủ mọi hinh thù cổ quái.

Tần Thúc Bảo giờ mới hiểu được vừa rồi Tiêu Bố Y tại sao lại chân không chạm đất mà lao ra, chi là bởi vì Tiêu Bố Y hơi trì hoàn, chi sợ cũng sẽ bị những người này cuốn lấy. Trường thương đâm ra, một người đã bị đâm xuyên, Tẩn Thúc Bảo trong tiếng hét phẫn nộ, bước nhanh về phía trước. Ngưỡi chết lăng không bay ngược, đụng ngà mấy người, chi là giờ khắc này. ké địch bên người giống như thùy triều xông tới. phẩn đòng binh khí đều đánh tới. hàn quang lặp loè. Tằn Thúc Bảo vươn tay bạt thương, trong tích tắc đã đâm 1’a mấv thương, mấy người kêu thảm một tiếng, ôm hai mắt ngà xuống. Tẳn Thúc Bảo lằn này dùng xảo không dùng sức. trong nháv mắt chọc mù mắt ba người, lúc này đã thấv các loại binh khí đã tới bên người Tần Thúc Bào. một câv thiết côn đột nhiên đưa qua. chi nghe thấv tiếng loảng xoảng vang lẻn không dứt. mắt thanh binh khí bay lên không trung. Sử Đại Nại ra tay, một côn đánh bay binh khí đánh úp về phía Tẩn Thúc Bảo. rồi đột nhiên quét ngang, chi nghe hét thảm một tiếng, một người đã bị thiết côn của hắn đánh thành hai đoạn, đột tử tại chồ.

Hai người liên thủ. cất bước xông về phía trước, không ai có thể ngăn. Tẳn Thúc Bảo trong lúc bận rộn vẫn quay đầu nhìn lại. đã thấv A Tú, lào Tứ lại chưa theo được, hai người bị cơn sóng người lao tới cắt đứt. tụt lại sau lưng, đã lâm vào trong khổ chiến.

Tằn Thúc Bảo không chút do dự giết trờ lại, trường thương vù động, mọi người đều lui về phía sau. Sử Đại Nại hộ ờ bên người Tẩn Thúc Bảo. nhưng lại âm thầm kêu khổ. tuy chi một lát. bọn họ đã giết mấy người, đều ra tay không chút úy kỵ. nhưng kè địch ờ hai bên vẫn liên tục xông tới, tiếp tục như vậv, sẽ là lành ít dữ nhiều.

Bốn người vừa mỡi tụ họp, ké địch đã trong ba tầng, ngoài ba tầng bao vây, Tẩn Thúc Bảo trường thương rung động, thoáng qua lại giết mấv người, hắn và Sử Đại Nại nếu mà giết ra. thì còn có vài phẩn nắm chắc, nhưng không nờ bỏ lão Tứ cùng A Tú, nên chi có thể lãm vào khổ đấu.

Tẩn Thúc Bảo kiệt lực ngăn cản. lại phát hiện mấy ngưỡi lén lén lút lút tiến lẻn. trong tay nắm cái gì đó. trong lòng chợt lạnh. A Tú đột nhiên cất tiếng rên ri, đã trúng một đao. dưới chán lảo đảo. Bồng nhiên trẽn trời lại là lóe lên, ánh đao như điện, mấy cái đầu người đã bay lên. Tiêu Bố Y lại như thiên thẩn giết trờ về.

Hắn đột nhiên từbên ngoài đánh vào. địch thủ đại loạn, Tiêu Bố Y rơi vào bên cạnh bốn nguỡi. quát khè: “Tần huynh, Đại Nại đi maữ’ Hắn đột nhiên khè vươn tay, đã bắt lấy đai lưng Tẩn Thúc Bảo. cánh tay dùng sức. Tần Thúc Bảo đã lăng khôngbay lên. phóng qua vâv quanh, rơi ờ bẽn ngoài. Tiêu Bổ Y tay không ngừng nghi, thoáng qua lại bắt lấy đai lưng Sừ Đại Nại. dùng sức vung mạnh ra ngoài. Sử Đại Nại người đang ở trong không trung, tựa như nò cứng bắn ra vậy, chi cảm thắy gò má tiếng gió vù vù, không khòi hoảng sợ khí lực của Tiêu Bố Y. Trong khi Tiêu Bố Y ném hai người, ké địch lại tới gần vài phần. Tiêu BÓ Y đơn đao vung ra, bức lui mấy người, rồi lại bắt lấy lão Tứ, còn chưa dùng sức. kè địch đột nhiên ném ra vài cái viên đạn. Viên đạn rơi xuống đắt. sương trắng bay lên. lan đền thật nhanh, Tiêu Bố Y cánh tay chần động, đã đem lão Tứ từ trong sương khói ném ra ngoài.

Lão Tứ rơi xuống đất. nhưng lại lăn mấv vòng, hôn mê bắt tinh. Tằn Thúc Bão đờ lào Tứ lên, nhin thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, vội quát lớn: “Sương mù có độc”.

Hắn vừa quát lẻn. trong trận đã sương mù tràn ngập, A Tú lảo đảo vài cái, mềm nhũn ngã xuống, địch thủ như nước thùv triều, không bị sương mù ảnh hường, đã đem hai người Tiêu Bố Y. A Tú chôn vùi ờ trong sóng người!

Chọn tập
Bình luận