Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 493: Thinh cầu cuối cùng (1)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Thánh nữ là một danh xưng làm cho người ta rất tôn kính, cùng là danh xưng rất thằn thánh, nhưng mệt mòi trong đó. ít có ngưỡi biết.

Tiêu Bổ Y khi nghe được hai chữ thánh nữ, là nhập gia tùy tục mà tòn kính, người Miêu đã tôn kính, hắn cho dù là Tâv Lương vương, cùng tôn kính giống như người Miêu. Nhưng trong suy nghĩ của hắn, đối với thánh nữ cũng không có khái niệm gì. khi tiến vào Tuyệt Tình động, nhìn thấv Tuyệt Tinh động cô tịch, thang trời khó qua, chi cảm thấy thánh nữ quá mức cô đơn tịch mịch.

Thánh nữ sau khi xuất hiện ờ mặt kia, nói qua mấv câu. lạnh lẽo như băng, cũng không giống như lời của thế gian. Từ phía bên này thang trời tròng qua. thánh nữ mông lung, như mộng như ảo. Tiêu Bố Y khi đó chẳng biết tại sao. thật ra cũng có sự bắt an, nhưng không mãnh liệt bẳng hiện tại. Chờ khi nghe được Lô lão Tam nói dưỡng nữ thánh nữ dẫn theo đệ đệ. đi thuyền Lạc Thủv. hắn bỗng nhiên nghĩ đền một khả năng đáng sợ.

Khả năng này. thậm chí khiến cho hắn không dám nghĩ tiếp.

Nhưng mà trông thấv sắc mặt tái nhợt của Chu Mộ Nho, hắn đã biết suy nghĩ của mình hẳn là không sai!

Tứ chi lạnh nhưbăng, trong óc trống rỗng, Tiêu Bố Y lại nghe Lô lào Tam tiếp tục nói: ‘”Dưỡng nữ dẫn theo đệ đệ đi thuyền Lạc Thủy, chích trông mong trời thương, để cho Thục Vương Dương Tú gặp. Nhưng nàng tuy ý chí kiên cường, nhưng dù sao tuổi không lớn, lại không có người tương trợ, càng ít hiểu biết tin tức. chi bẳng đi thuyền trên Lạc Thủv, muốn gặp được Thục Vương không thể nghi ngờ là si tâm vọng tường! Nhưng mà nàng là một cô gái vếu đuối, trà cái đó ra, lại có thể có biện pháp nào? Cứ như vậy nhoáng cái đã qua mấv năm. cổ gái như nàng, qua ngày cực kỳ gian nan, nhưng mà niềm tin của nàng không thay đổi. cực kỳ cứng rắn, lại bởi vì đi theo thánh nữ. học được vài phần cổ thuặt. cùng có thể tự bảo vệ minh, lại cộng thêm nàng xưa nay nhu thuận, cho nên vẫn binh yên vô sự. Nàng tay chân nhanh nhẹn, ngày thường đi thuyền. cùng biết làm vài đôi giày bán ra, cùng chi hv vọng ở ven đường nghe chút ít tin tức mới là mục đích chính. Lúc này đệ đệ của nàng đã được mấv tuồi. Nàng vì ngăn ngừa phiền toái, không dám nói ra dòng họ của tiểu đệ. đối với bên ngoài chi xưng hô đệ đệ là tiểu đệ. giấc mộng thứ hai của ta chính là dừng tại đâv. Ta lúc ắy cùng Mộ Nho so sánh. qua. chúng ta nẳm mơ đều giống nhau, hẳn là cũng không sai mấy”.

Mọi người có thổn thức, có cảm khái, cũng có ngưỡi bất an, A Tú miệng mấp máy vài cái. nhìn về phía Tiêu Bố Y. mặt cũng phát xanh.

Tiêu Bổ Y sắc mặt tái nhợt nói: “Nói tiếp đi”.

Mọi ngưỡi nhìn thấv vẻ mặt của Tiêu Bố Y, đểu lo lắng bất an, Tiêu Vũ lại cười lớn nói: “Mộng mà thòi, không thể xem là thật. Tãv Lương vương… muộn rồi, có chuyện gi. không bẳng ngày mai hãy nói?”

“Nói tiếp đi” Tiêu Bố Y trầm giọng nói. Tiêu Vũ lộ ra vẻ lo lắng, nhưng vẫn chậm rãi lui ra phía sau.

Lố lào Tam cắn răng nói: “Giắc mộng thứ ba ngược lại đon giản rất nhiều, dưỡng nữ dằn dằn lớn lên. nhưng hv vọng càng ngày càng mờ ảo. Dương Tú bị Dương Quảng giam giữ. cho dù đi tuần cũng mang theo bẽn người, đừng nói là dân chúng. Cho dù là đại thằn cũng khó mà nhìn thấy, dường nữ nghe ngóng nhiều năm. rốt cuộc hiểu rò đạo lý này. Duy nhất có thể chống đờ chính là còn tin tưỡng trời xanh có mắt…”

“Trời xanh có mắt?” Tiêu Bố Y lẳm bẩm nói. Nhưng cảm thấy trong lời nói có sự chua xót nói không nên lời.

Lô lào Tam than nhẹ một tiếng, “Trời xanh quả thực có mắt… đây là dưỡng nữ nói”.

“Nàngnói sao?” Tiêu Bố Y khó nhọc hòi.

Lô lào Tam gặt đầu. “Ta khi nẳm mơ. Cũng cảm giác… Dưỡng nữ ỡ ngay trước ta. nhưng là mòng lung, làm cho ta xem không rõ. Nàng nói trời xanh có mắt. đã cho nàng lúc đó gặp một người. Đó là cuối thu năm nọ. nàng đi thuyền trẽn Lạc Thủy, lại đụng phải một áo vải. Người áo vài nọ rắt tốt. cho dù đối với một thuyền nương cũng vẫn hiền hòa thân thiện. Áo vải xuống thuyền lại gặp chuyện ra ngoài ý muốn. Có một thớt ngựa xông lại, giẫm lặt thuyền. Áo vải rơi xuống nước, cứu tiểu đệ. mặc dù lặt thuyền cùng áo vải không quan hệ. nhưng hắn vẫn chủ động bổi nàng tiền đò. Dưỡng nữ nói. nàng cả đời này vẫn cảm kích áo vài này. Chi hv vọng một ngày nào đó. có thể đem mấy lượng bạc nặng như ngàn vàng kia hoàn lại cho áo vải nọ. Nàng cũng cảm kích áo vải cứu tiểu đệ, cũng như là cứu tính mạng của nàng. Bẳng không nàng phụ sự phó thác của dưỡng mẫu. ngày đó sẽ chết ở bên cạnh Lạc Thủy hà!”

Tiêu Bổ Y lệ nóng lưng tròng, cắn chặt 1’ăng. đã nói không nên lời!

Chu Mộ Nho lại ôm đẩu nói: “Lào Tam. Đừng nói nữa”.

Lô lào Tam cũng lệ nóng lưng tròng, “Mộ Nho. ta không muốn nóỊ nhưng ta không phải nói cho bản thân, ngươi hiểu không?”

Chu Mộ Nho hơi ngạc nhiên, thỡ ra một hơi nói: “”Được rồi, ngươi nói tiếp đi”.

“Mộng rất lâu. dài đến chúng ta mồi ngày chi là chỡ đợi kết quả của giấc mộng này” Lò lào Tam chua xót nói: “Chúng ta không nên nói là một giấc mộng, phải nói là rất nhiều giấc mộng, những ngày này, ta thật không hv vọng từ trong mộng hồi tinh, lại cùng hv vọng sớm tinh lại từ giấc mộng này. Bởi vì ta không muốn nghe tiếp, nhưng lại không đành lòng không nghe”.

Hắn nói đon giản lại phúc tạp, nhưng thâm ý trong đó ai có thể nghe mà hiểu được? Tần Thúc Bảo đột nhiên nói: “Các ngươi bị giam khá lâu, những giấc mộng này là hơn mười ngày sao?”

Lô lào Tam ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Xác thực như thế”. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Bổ Y cúi đầu xuống, lầm bắm nói: “Mười ngày?” Trong lòng mọi người rùng minh, lúc này mới nhớ tới Miêu vương nói chuẩn bị mười ngày. Mà Chu mặc dù có cảm giác thánh nữ si tình, dưỡng nữ cứng cỏi, nhưng lại là người hiểu được ít nhất. Khi nghe được mười ngày chi suy nghĩ, mười ngày? Chẳng lẽ tắt cả cái này đều do Đại Miêu Vương làm chủ. hắn bão Tây Lương vương đợi mười ngày, chi là để tạo nên những giấc mộng cho đám

người Lô lào Tam sao?

Lô lào Tam khè thở dài: “Giấc mộng sau đó thật ra khiến ta dễ chịu chút ít, dưỡng nữ được áo vải cứu giúp tặng bạc. trong lòng cảm kích, trong khi ra ngoài bán. một nửa là vì chờ đợi Thục Vương Dương Tú, thực sự còn có nguyên nhân khác, đó chính là muốn gặp lại áo vải kia. Bời vì nàng vụng trộm nghe được nơi ờ của áo vải, ông chủ trọ nói áo vải người tốt được báo tốt, làm đại quan, hôm nay đã vào thành đòng làm việc. Do đó dưỡng nữ mấy ngày sau đó ỡ ngoài thành Đòng chỡ đợi. trời rất lạnh, nàng lại một chút cũng không cảm thấv lạnh…”

“Nàng về sau gặp được áo vải kia… Áo vải lại không biết nàng cố ý chờ… vồn nàng cho 1’ẳng, đó là lằn gặp gờ cuối cùng, cũng không nghĩ đến. trời xanh có mắt. lại cho nàng một lần nữa gặp được áo vải. Một lằn nọ, bởi vi tiểu đệ bị cảm phong hàn..

“Sau đó nàng cách áo vải càng ngày càng gằn. lại biết cách áo vải càng ngày càng xa. Nàng vẫn muốn báo đáp áo vải, nhưng lại vẫn không có cơ hội. Áo vải dần dẩn biến thành cao quan, rất nhiều chuyện, làm cũng chi là nhấc tay, thoạt nhin xác thực cũng không cằn nàng làm những thứ gì. Áo vải càng ngày càng bận rộn, đánh Đông dẹp Bắc. nàng lại chi muốn vì hắn cầu phúc, dù là không có ý nghĩa”.

Tiêu Bổ Y gục đầu xuống, vẻn lặng không nói gì. Lò lào Tam nói đơn giãn, những hán tửbên người lại thở dài không nói gì. coi như là Tiêu Vũ đều ngồi xuống, mặt đẩv vè bất đắc dĩ.

“Mặc dù biết từ áo vải xin gặp Thục Vương, cơ hội lớn hơn một chút. Nhưng dưỡng nữ vẫn không muốn làm phiền áo vải… Bởi vì nàng hiểu 1’ẳng Thục Vương bị giam. Nàng làm phiền toái áo vải, nàng đã rất áy náy. nàng không nghĩ cho áo vải thêm tai họa gi. Nhưng cơ hội rốt cuộc đã tới. tiểu đệ được áo vải để bạt. rốt cuộc có thể vào triều làm quan, có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, có thể nhìn thấy phụ thân” Lô lào Tam thở dài một hơi. ‘”Dường nữ rất là vui mừng, cảm thấv tiểu đệ cùng Thục Vương cuối cùng sè có một ngày hội gặp mặt. hơn nữa không cằn làm phiền áo vải. tiểu đệ có chuyện của tiểu đệ. nàng cũng có việc của nàng. Lúc này, nàng đã thắv một người, khi nàng quay lại Đông Đô, trước tiên muốn đi cảm ơn người kia, bời vi hắn đã trị bệnh cho tiểu đệ. Nhưng nàng không ngờ 1’ẳng, nàng tại đó nghe được một tin tức, đó chính là áo vải hiện đang vì Ba Thục mà hết lòng hết sức. Hơn nữa Ba Thục tình thế rắt không ổn. có những thế lực âm thầm quấy phá. mà áo vải lại không biết điểm ấy, nén đang ở hạ phong. Dưỡng nữ sau khi biết, suy nghĩ thật lâu. Nàng hiểu 1’ẳng, nàng sau khi được thánh nữ nuôi dưỡng, nguyện vọng cùa thánh nữ đương nhiên là hv vọng nàng có thể kế thùa thánh nữ vị. tạo phúc cho người Miêu. Nàng cũng biết, sau khi trờ thành thánh nữ. có thể hướng về phía Miêu vương đưa ra một yêu cầu. vô luận là yêu cầu gi. Nàng càng biết muốn làm thánh nữ. phải nhặn Thất Tinh cổ. từ nay về sau phải tuyệt thất tình lục dục, động tinh sẽ cùng một kết cuộc như dưỡng mẫu. Nàng còn hiểu rõ, lẻn làm thánh nữ, sau này cùng với tắt cả mọi người tròi nam đất bắc. rất khó gặp lại tiểu đệ. cũng khó có thể gặp lại… áo vải. Nhưng nàng vẫn không chút chùn bước quay lại Ba Thục… Nhưng nàng vẫn sợ mọi người sẽ lo lắng, cho nên nói đi Tương Dương, nàng trước khi đi lại làm mấy đôi giày, nàng hiểu 1’ẳng áo vải sẽ không mang giày vải, nhưng nàng có thể làm được chi là những điều này..

Trong trác làu gió thồi đèn động, ngoài trác lảu trăng sáng chiếu người, không trung chi có thanh âm của Lô lào Tam. thê lương bi ai ưu thương.

“Hàng một đường quay lại Ba Thục. Chu chường quỹ cùng vào lúc đó gặp được, đơn giản là Chu chưởng quy trẽn đường đối với nàng có nhiều chiếu cố, cho nên Đại Miêu Vương đối với Chu chường quy cùng có vài phẩn kính trọng. Dưỡng nữ chính là như thế. ân tình người khác luôn luôn nhớ ờ trong lòng, tim cơ hội báo đáp. Vân Thủv bởi vi cái chết của thánh nữ. hận tận nam nhân Trung Nguyên. mà dưỡng nữ bởi vì nhiều năm đau khổ. lại biết đạo cảm ơn trong lòng. Có lẽ quả thực trong tối tăm, đều có thiên ý. Người làm việc thiện, cuối cùng có thể được bồi thường. Năm đó áo vải lơ đãng trợ giúp một thuyền nương, nào đâu nghĩ đến hắn chinh chiến gặp ngăn trờ, thuyền nương lại yên lặng tương trợ. Chu chưởng quy chi cho là trợ giúp một cô gái tầm thường, không ngờ tại Ba Thục lại làm ăn hưng thịnh. Thuyèi nương khi gặp được Chu chường quy, cùng không có nghĩ đến. có một ngày bời vì Chu chưởng quỹ, gặp lại thủ hạ của áo vải! Dưỡng nữ sau khi đến Ba Thục, cầu kiển Miêu vương, chuyặn còn lại, cùng là thuận lv thành chương. Miêu vương đáp ứng nàng, nàng hướng về phía Miêu vương nói ra thinh cầu, sau đó… nàng rốt cục kể rò tất cả về mình, dùng mấy ngày cuối cùng trước khi làm thánh nữ để có thể thuật lại nồi lòng. Nàng nói ra những điểu này. chi mong áo vải hiểu cho… Nàng lừa gạt, cũng có nồi khổ tâm bất đắc dĩ, nàng cảm ơn áo vải”.

Lô lào Tam sau khi nói xong những cái này. khóe mắt đã có lệ quang, thờ dài một tiếng, lặng lẽ lau nước mắt. thản nhiên nói: “Mộng đã kể hết. ta cũng muốn mộng. Chi là hy vọng, thà 1’ẳng là ác mộng, cùng không muốn loại mộng này” Hắn nói xong xoay người đi ra ngoài, không có bất kv người nào ngăn đón hắn.

Tất cả mọi ngưỡi đều hy vọng hắn có thể gặp mộng đẹp.nhung tất cả mọi ngưỡi cũng biết, tối nay sẽ khó mà ngủ được.

Tiêu Bố Y nhìn sang bóng lưng của Lô lào Tam, chậm rãi đứng lẻn, đi ra ngoài trác làu. Tiêu Vũ gọi lại hỏi: “Tây Lương vương, người đi làm cái gi?”

“Đi gặp Miêu vương” Tiêu Bổ Y sau khi nói ra bốn chữ, bóng ngưỡi cũng biến mất trong bóng đêm. Mọi người nhìn nhau, nhưng cũng không cản trở.

Tắt cả mọi người đều rò ràng, Tiêu Bổ Y tim Miêu vương cũng không làm được chuyện gì, nhưng tắt cả mọi người đểu hy vọng, hy vọng hắn đi tìm Đại Miêu Vương.

Có đỏi khi, có một số việc chính là như thế. vô luận là biết được kết quả hay không, cũng phải đi làm!

Đêm nay Tiêu Bố Y cùng thủ hạ đều không ngủ. ỡ dưới ánh đèn mỡ nhạt. Miêu vương cùng không ngủ. Hắn ngồi ở đó, nhìn sang ánh đèn mờ nhạt, không biết nghĩ đến cái gi. Khi nhìn tháy Tiêu Bố Y đi tới. cùng không ngẩng đầu lên nói: “Ta đă lâu không có cùng người khác một mình nói chuyện”.

‘”Hình như ta cũng không khác nhièu lắm” Tiêu Bổ Y chậm rãi ngồi xuống, ‘”Thân ờ cao vị. xác thực rất nhièu chuyện không thể tự chủ trương”

Miêu vương chậm rãi ngẩng đầu lẻn. lạnh nhạt nói: “Nói ra lời này có thể là minh quân, cũng có thể là hôn quân. Hôn quân bạo ngược phản phúc, chi sợ người khác trở ngại hắn làm việc. Minh quân thì lại như giẫm trên băng móng, sợ đi nhẩm một nước cờ. Dương Quảng… ba năm sau đăng cơ là minh quán, về sau… là hòn quân”.

Chọn tập
Bình luận