Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 513: Thất bại thảm hại (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Vũ Văn Hóa Cập nghe được, lập tức hoảng hốt, trong lòng lạnh cả người. Nội Sừ lệnh chính là đệ đệ hắn Vũ Văn Sĩ Cập, sau khi lập Dương Cảo làm đế, bời vì đại thần bị chém giết vô số, cho dù Vũ Văn Sĩ Cập cũng được phong làm Nội Sừ lệnh, cũng không nghĩ đến. Nội Sử lệnh này làm lại chết nhanh như vậy.

Nhưng mà bi thương chợt lóe lên, nhiều nhất cũng chỉ như là thò chết cáo buồn, cùng thân tinh cũng không lôi kéo được bất luận quan hệ gi.

“Vũ Văn tướng quân, bây giờ chúng ta làm thế nào cho phải?” Lệnh Hồ Hành Đạt gấp giọng hòi.

Vũ Văn Hóa Cập tuy vô năng, dù sao còn vài cái bạn bè. lằn này đầu hàng không ít. nhưng vẫn còn có vài người không muốn rời đi. Vũ Văn Hóa Cập lúc này làm gì có chủ ý gì, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cuống quít hỏi, “Bùi Thị Lang đâu?”

“Ba tạ Vũ Văn tướng quân nhớ tới” Một thanh âm từ sau lưng Vũ Văn Hóa Cập vang lên, đúng là Hoàng Môn Thị lang Bùi Cù. Vũ Văn Hóa Cập bị xuất quỷ nhập thằn của hắn làm cho giật mình nảy người. Nhưng cũng có chút vui mừng, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, vội hòi: “Bùi Thị Lang, hiện tại trong quân bắt ngờ làm phản, chúng ta xử trí như thế nào?”

Bùi Cù phiêu dật không giảm, tiẵm ngâm nói: “Quân tâm đã không còn, chỉ sợ khó lòng vàn hồi”.

Vũ Văn Hóa Cập thẳm nghĩ ngươi này là nói thừa. Nhưng nhìn thấy Bùi Cù vẫn trấn tĩnh, cũng trấn định lại theo, “Vậy ý cùa Bùi Thị Lang thế nào?”

“Hậu quân này đều là quân thề chết thuần phục Thánh Thượng, trước mắt còn có ba bốn vạn người. Nếu cùng Tiêu Bố Y toàn lực chiến một trận, cũng chưa chắc không thể thủ thắng”. nguồn TruyenFull.vn

Vũ Vãn Hóa Cập cho dù là kẻ ngốc, cũng biết Bùi Cù chỉ đang anùi lừa gạt mà nói như vậy, “Cái này chỉ sợ không ổn”. Ngay lúc này, tiếng hô chúng ta nguyện hàng lại tới gằn vài phần, Vũ Văn Hóa Cập chỉ muốn bỏ chạy, nhưng lại càm thấy trời đất to lớn. lại không chỗ an thân. Duy nhất có thể cùng hắn thương lượng là đệ đệ lại chết ở trong loạn quân, hắn lúc này thật sự so với Dương Cảo cũng không khá hơn gì bao nhiêu.

Bùi Củ đề nghị nói: “Vũ Văn tướng quân, chúng ta tới lấy Lẽ Dương Thương, nhung mà quân nhu vẫn ờ sau, do Hình bộ Thượng thư Vương Quỹ, Công bộ Thượng thư Vũ Văn Trí Cập cùng chưởng quản. Ta nghe thấy ở bắc Lê Dương, cồ Vò An Dương Thiện Hội dũng mành thiện chiến, đang kháng cự cùng Đậu Kiến Đức, mặt khác lại theo tiếp thụ chiêu an của Tiêu Bố Y, có thể tính là đối với Tùy thất một lòng trung thành. Nếu như theo ta nói. không bằng đi lấy quân nhu trước, sau đó chọn đường■.đi Võ An, cùng Dương Thiện Hội hợp binh một chỗ đối kháng Tiêu Bố Y có được không?”

“Dương Thiện Hội? Chua từng nghe qua” Vũ Văn Hóa Cập hoài nghi hỏi.

Bùi Cù mỉm cười, “Dương Thiện Hội lãnh binh tài không dưới mấy người Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần, Ịà người mấy năm gần đây mới quật khỏỊ chúng ta tuy là binh tinh, nhưng lại khuyết thiểu Ịum quân đại tài, nếu như có thể thuyết phục Dương Thiện Hội ùng hộ, thì có thể cùng Tiêu Bố Y chiến một trận. Mấy năm này nếu không phải do Dương Thiện Hội. Đậu Kiến Đức nói không chừng đã sớm đánh tới Đông Đô. cũng không nghĩ đến Dương Thiện Hội xích đảm trung tâm, lại bị Tiêu Bố Y chui chỗ trống. Vũ Văn tướng quản thời gian gần đây ưu tư nhiều việc, rất nhiầi chuyện không biết cũng là bình thường”.

Vũ Vãn Hóa Cập hiểu rằng hắn châm chọc mình là đồ ngốc, không khỏi đỏ mặt. chuyện cho tới bây giờ, có một phương phép vẫn tốt hơn so với chờ chết, “Đà như vậy, không bằng chúng ta trước chạy tới Võ An. Quân nhu phái người đi thông báo cho Vương Quỹ là được, cần gì đi xa lấy?”

Vì tiền tài, Vũ Văn Hóa Cập có thể không cần đại quân, nhung vì tính mạng, tiền tài hắn cũng có thể tạm thòi không cần. Hắn từ Giang Đô mang đến châu báu. nữ nhân vô số. cũng để cho binh sĩ vận chuyển, phái đệ đệ Vũ Văn Trí Cập cùng Vương Quỹ trong coi, không muốn vứt bỏ, nhưng mà trước mắt tính mạng nguy hiểm, quản chi đệ đệ của hắn, nữ nhân, châu báu. có thể tất cả đều không cần!

Bùi Cù gật đầu nói: “Tướng quân nói rất đúng, đã như vậy, chúng ta ùng hộ thánh giá chọn đường đi trước tới Võ An là tốt nhất”.

Vũ Văn Hóa Cập nghĩ nhẹ đi nhanh, đã muốn đem Dương Cảo, Tiêu Thục phi ném đi. nhưng vừa nghĩ tới Dương Thiện Hội sẽ ùng hộ Tùy chù, hai người này giữ lại ở bẽn người vẫn ổn thòa chút ít. Nên truyền lệnh xuống, hậu quàn biến tiền quàn, đi đường vòng về hướng bắc, qua Lê Dương xuất phát về phía Vò An.

Hơn mười vạn binh mà dưới tay hắn, chỉ trong chốc lát đã làm phản bảy tám thành, nhưng đại quân còn lại cũng mênh mông cuồn cuộn. Bời vi Tây Lương quân bị binh sĩ đầu hàng ngăn cản, nhất thời cũng giết đến không được, cũng làm cho Vũ Văn Hóa Cập thầm kêu may mắn. Nhưng lại nghĩ tới cái giá may mắn lại lớn và bi thảm như thể. không khỏi trong lòng chua xót.

Tiếng kêu dẳn dẳn ra xa, quân Tây Lương chắc đang thu phục hàng binh, không rảnh bận tâm quân Giang Đô trốn đi. Quân Giang Đô lòng người hoảng sợ. chờ một đường đi đến Đồng Sơn, chì nghe thấy tiếng trống vang lên, một đội binh mã từ trong sơn cốc giết ra, bày trận ờ phía trước, một tướng cầm đầu cầm trong tay Khai Sơn cự phủ. trầm giọng nói: “Vũ Văn Hóa Cập. Trình Giảo Kim ở đây. xuống ngựa nhận lắv cái chết!”

Vũ Văn Hóa Cập quá sợ hãi, Trinh Giảo Kim chính là danh tướng dưới trướng Trưong Tu Đà, dũng mãnh vô địch. Tùy quân thoạt nhìn tuy không nhiều lắm. nhung ai cũng biết được Tiêu Bố Y rốt cuộc ờ tại đây đã ẩn giấu bao nhiêu phục binh?

Bùi Củ tĩấn an Dương Cảo, cũng không có ờ cùng một chỗ với Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Vàn Hóa Cập không rảnh hỗi kế, vội vàng cho Lang tướng Đường Phụng Nghĩa dẫn một đội nhân mã chống cự, bản thân thì dân binh cướp đường mà chạy, chỉ nghe thấy sau lưng tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên. Chờ khi chạy trốn tới Đại Bôi Sơn, Đường Phụng Nghĩa rốt cuộc cũng không có đuồi tới. Xem tình hình, Đường Phụng Nghĩa quá nừa là toàn quàn bị diệt.

Vũ Văn Hóa Cập khóc không ra nước mắt. nhìn sang binh sĩ thủ hạ như gà đá bại trận, thầm nghĩ qua Đại Bôi Sơn, thì sẽ không còn ờ trong phạm vi của đại quân Tây Lương. Nơi đó là giao giới cùa ba người Tây Lương quân, Đậu Kiến Đức cùng Dương Thiện Hội. chắc hẳn cho dù Tiêu Bố Y thẳn cơ diệu toán, cũng hẳn là không mai phục ờ đây?

Không ngờ ý niệm trong đầu còn chưa chuyển qua, trong góc Đại Bôi Sơn lại xông ra một đội binh mã, tuớng cầm đầu quát: “Vũ Văn Hóa Cập. Thư Triển Uy đợi ở đây đã lâu”.

VŨ Văn Hóa Cập quá sợ hãi, hiểu rằng ThưTriển Uy hiện tại cũng là đại tướng dưới tay Tiêu Bố Y, lúc trước lực kháng đại quân Lý Mật, cũng chiến công hiền hách. Không lòng dạ nào ham chiến, phân phó một đội nhân mà chặn lại, cũng đã kiếm đường đánh ra.

Vốn quân Giang Đô còn có ba bổn vạn quân, nhưng một đường bại trốn, hai lần chặn giết. Đến khi xông ra ngoài, bất quá còn lại chi hơn hai vạn người. Vũ Văn Hóa Cập ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Binh bại như thế, không chiến cũng có tội!”

Các binh tướng yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại nói, xác thực không phải không chiến cũng có tội, mà là ngươi quá mức vô năng. Nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập uất ức như thế, rất nhiều người đều sinh lòng khinh bỉ. Thẳm nghĩ sớm biết như thế, vừa rồi đã đầu hàng quân Tây Lương.

Đang yên lặng chạy đi, đột nhiên sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập, bụi màu vàng cuồn cuộn. Tựa như có đại đội nhân mà đuổi theo. Vũ Văn Hóa Cập kinh hài, cuống quít bảo thù hạ tiến đến tìm hiểu, còn mình thì cắm đầu mà chạy đi. Hắn mang theo kị binh nhẹ. một đường nhằm hướng bắc mà chạy như điên, chờ thêm thật lâu, lúc này mới dừng lại. nhìn thấy mặt trời lặn phía tây, hai hàng nước mắt đã chảy xuôi xuống.

Sau lưng có một kỵ sĩ chạy vội đến, cũng thờ hồng hộc. Người nọ lại là Lang tướng Trương Khải, nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập mừng rỡ nói: “Vũ Văn tướng quân, đằng sau không phải truy binh, mà là binh mã cùa Hình bộ Thượng thư Vương Quỹ. Bùi Thị Lang mời Vũ Văn tướng quân chờ một lát, nói bọn họ sẽ theo sau đi tới”. Vũ Văn Hóa Cập thầm kêu hổ thẹn, thẳm nghĩ mình nguợc lại đã thành chim sợ cành cong, chạy như thế quá nửa là bị thù hạ xem thường.

Đến khi màn đêm buông xuống. Bùi Củ, Vương Quỹ, Vũ Vãn Trí Cập rốt cuộc đuổi tới, nhưng trên mặt đều có vẻ không vui. Vũ Văn Hóa Cập không thấy quàn nhu đuồi tới, bảo toàn tính mạng, lại bắt đầu đau lòng châu báu mỹ nữ, vượt lên trước hỏi: “Trí Cập, quân nhu đâu?”

Vũ Văn Trí Cập cúi đầu không nói, Vương Quỹ nói: “Vũ Văn tướng quân, Tiêu Bố Y phi thường giảo hoạt, hắn tại Kỳ Thủy cùng người đối kháng, sau lại phái thủ hạ đại tướng Tẳn Thúc Bảo. Địch Hồng Xa tập kích bất ngờ quân nhu cùa ta. Quân Tây Lương nhân số đông. Tẳn Thúc Bào lại dũng mãnh vô địch, ngàn quân khó càn…”

Vũ Vãn Hóa Cập xanh cả mặt, trước mắt biển thành màu đen. hồi lâu mới nói: “Nói như vậy… quân nhu đều đã bị mất?”

Mọi người im lặng, phi thường uể oải, mới biết được Tiêu Bố Y những ngày này cũng không có nhàn rỗi. Kỳ Thủy chiêu hàng cũng không phải là toàn bộ át chù bài, lại sớm phái đám người Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim phân ra phục kích, hơn mười vạn nhân mà quân Giang Đô, thoáng qua đã biến thành chỉ còn hem hai vạn người, hơn nữa quàn nhu toàn bộ đã mất. Quân Giang Đô hiện tại đã như màn đêm u ám trước mắt. hoàn toàn đã không còn hy vọng!

Bùi Củ vẫn tĩắn tình tự nhiên, trầm giọng nói: “Hai vị Thượng Thư không nên tự trách, nghĩ tới thắng bại là chuyện thường tình cùa binh gia, quay đầu trờ lại còn chưa thể biết được”.

Vũ Văn Hóa Cập lẩm bẩm nói: “Chúng ta còn có khả năng này sao?”

Bùi Cù lạnh nhạt nói: “Vũ Vàn tướng quân không cần lo lắng, nghĩ tới Dương tướng quân thân kinh bách chiến, khó mà bại, chúng ta đưa Thánh Thượng đi tới, hắn nhất định sẽ đón chào. Chúng ta đi về phía bắc, qua Thang âm đến quận Ngụy, nơi đó vắng vẻ, ít có binh lực. Đến lúc đó chúng ta trước lấy quận Ngụy rồi mới dàn xếp. ta nguyện ý tự mình đi liên lạc với Dương Tướng quân, đến lúc đó Vũ Văn tướng quân chỉ chờ tin tức là được rồi”.

Vũ Văn Hóa Cập nhìn Bùi Cù thật lâu, lúc này mới nói: “Như thế làm phiền Bùi Thị Lang rồi”. Hắn vẫn sợ hãi Bùi Cù, chỉ cho là hắn từ trước đến nay liên thủ với minh, chỉ là muốn bóp chết mình. Nhưng cho tới bây giờ, quân Giang Đô đã gần đến điềm kết thúc, hắn hiện tại mọi người xa lánh, Bùi Củ vậy mà vẫn còn ở bên cạnh hắn, vì hắn bày mưu tính kế. tận hết sức lực, điều này làm cho hắn nhịn không được khinh bi bản thân đã có tâm tiểu nhân.

Mọi người thương nghị thỏa đáng, chỉ sợ quân Tây Lương đuổi giết, không dám trì hoàn, thừa dịp bóng đêm che dấu vội vã chạy đi. Đại quân ằm ầm, rốt cuộc biến mắt về phía xa, quân Giang Đô dưới tay Dương Quảng trên đường chạy trốn, bàng hoàng, mờ mịt, hối hận có thừa, giống như tâm cảnh cùa Dương Quảng khi sắp chết. Đả kích thế lực còn sót lại của quân Giang Đô, làm cho bọn họ rốt cuộc không thể xoay người.

***

Tiên Bố Y chia quân ba đường, đường thứ nhất do Trinh Giảo Kim lĩnh quân chận đánh Vũ Văn Hóa Cập. đường thứ hai lại do Tẳn Thúc Bảo lĩnh quàn tập kích quân nhu của quân Giang Đô, cầu cắt hậu lộ, đường thứ ba đương nhiên là do Tiêu Bố Y, Trương Trển Chu tự thân xuất mã, vừa đấm vừa xoa.

Kết quả chứng minh Tiêu Bố Y cùng quần thẳn chế định sách lược hoàn toàn không sai. đám người Mạnh Binh. Ngưu Phương Dụ, Hứa Hoẳng Nhân đã sớm có tâm quy phụ, Tiêu Bổ Y, Trương Trấn Chu tha mạng cho bọn họ về lại doanh trại, đến thời điểm mấu chốt, cấp cho quân Giang Đô một kích trí mạng. Ba người phản bội, kéo theo mấy vạn quân Giang Đô làm phản. Đại quân cùa Vũ Văn Hóa Cập sụp đổ có thể nói là chỉ trong thoáng qua. Đánh bại quân GiangĐô, là trong dự kiến, nhung Tiêu Bố Y lại cảm giác trong đó rất có vấn đề!

Bùi phiệt, Bùi Cù biết rõ không thể nào làm, vậy dụng ý ở đàu?

Nhưng lúc này. hắn tạm thời để nghi hoặc sang một bên. bời vì theo Trương Trển Chu báo lại, lần này người tới đầu hàng chừng bảy vạn, làm thế nào để chỉnh biên trấn an, là vấn đề bức thiết cần xừ lý cùa hắn trước mắt!

Từ Thế Tích cũng đã sớm lo lắng đến vắn đề an trị Đông Đô điều hành có phương pháp, sớm đem quân nhu vận đến Lê Dương, bảy vạn hàng quàn tuy nhiều, nhung dù sao có thể bảo chứng mấy ngày nay áo cơm không lo, chỗ ờ không lo.

Đống lừa hừng hực, trướng bồng san sát, bảy vạn hàng quân cùng đã an trí thích đáng, người tuy nhiều, nhưng lại đểu lặng ngắt nhưtờ, tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi Tây Lương vương đưa ra quyết định vận mệnh bọn họ!

Tiêu Bố Y đúng hẹn tới, dẫn theo đám thủ hạ Sừ Đại Nại, Tôn Thiếu Phương, cùng Trương Trấn Chu đi đến, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi lo sợ, Tiêu Bố Y lại cười nói: “Hôm nay ta tới, là muốn cùng các ngươi… uống vài bát rượu, hôm nay các ngươi… đều là người có công!”

Tất cả mọi người thờ phào nhẹ nhỗm, ánh lùa một khắc này. tựa như cũng sáng ngời ỏn hòa hơn rất nhiều…

Chọn tập
Bình luận