Đan Hùng Tín do dự thật làu. “Y theo pháp lý, loại thủ đoạn này của Tây Lương vương để bình dân phẫn, cũng là việc nên làm. Nhưng Hùng Tín được Ngụy công tín nhiệm, bẳng hữu một hồi. chi cầu sau khi đem Ngụv công thị chúng xong, thì thu hài cốt chôn cất Ngụv công, không biết Tây Lương vương có thể cho phép hay không?”
Từ Thế Tích hơi nhíu lông mày. nhưng lại không nói lời nào. Hắn đương nhiên hiểu Đan Hùng Tín. cũng hiểu rẳng Lý Mặt nếu là bẳng hữu của mình, thi cũng làm như thế. Nhưng Đan Hùng Tín nói như vậy. thật sự là cực kỳ mạo hiểm.
Tiêu Bố Y thu liễm nụ cười, hồi lâu mới nói: “Có thể”.
Đan Hùng Tín hai đầu gổi quỳ xuống, dập đầu trên mặt đắt nói: “Đan Hùng Tín tạ ơn T ãv Lương vương”.
Hắn xoay người ròi đi, Từ Thế Tích nhăn châu xoay chuyển, đã đi theo hắn ròi đi, Tiêu BỐY chậm rãi ngồi xuống. lẩm bẩm: “Đều nói Đan Hùng Tín trung nghĩa vô song. Hômnay vừa thắv, quả nhiên danh bất hư truyền”.
Từ Thế Tích theo Đan Hùng Tín rời đi, chờ khi không thấy Tiêu Bố Y, lúc này mới nói khẽ: ‘”Hùng Tín, ngươi có biểt những lời hôm nay, nểu là đụng phải người khác, chi sợ là tội danh chém đẩu không”.
Đan Hùng Tín bùi ngùi nói: “Chém đầu thì thế nào? Nhưng mà Tây Lương vương khoan hổng độ lượng, xác thực người thường khó bẳng, nếu có cơ hội. ta đương cầu máu chảv đầu rơi để báo đáp”.
Từ Thế Tích mim cười nói: ‘”Hùng Tín. Hiện tại có cơ hội. Tâv Lương vương chi sợ ngươi không đi” Hắn đem chuyện Uyển Quán Chương nói sơ qua một lằn. Đan Hùng Tín hơi ngạc nhiên. “Ta là ké chiến bại, ở trước mặt Tây Lương vương, không chịu nồi một kích, chẳng lẽ Tây Lương vương còn có thể dùng ta?”
Từ Thế Tích lắc đầu nói: ‘”Hùng Tín lời ấy sai rồi, trước đâv quả thật quân tâm Ngoà Cương tan rả, không thể chiền đấu. Nói đến trên đời này cũng chi có một Tâv Lương vương, ngươi ở dưới tay Tây Lương vương thất bại mà về, ta sao không phải như thế? Nhưng Tâv Lương vương toàn thân là thép, thì có thể đánh được mắv cái đinh, hôm nay người đánh ra núi sòng rộng lớn. nhưng nơi nào cũng cằn nhân thủ. cằn tướng tài, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể”.
Đan Hùng Tín trầm ngâm nói: “”Không nói chi xa, riêng hai người Trinh Giảo Kim, Tẳn Thúc Bào. nểu lành binh cũng hơn xa ta”.
“Bọn họ đương nhiên còn có việc của họ, Hùng Tín nếu không muốn đi, thì xem như ta chưa nói là được” Từ Thế Tích buông tay nói.
■”Thế Tích, cho ta mấy ngày để suy nghĩ có được không’ Đan Hùng Tín tri hoãn thanh âm nói.
Từ Thế Tích gặt đầu. lộ ra nụ cười, “Tốt lắm. ta sẽ chờ tin tức của ngươi”. Hắn sau khi nói xong thì một lẩn nữa quay lại cẩu kiến Tiêu Bổ Y. Thấy Tiêu Bổ Y còn đang trầm ngâm, đem việc vừa rồi nói ra. khẳng định nói: “Tây Lương vương, theo ta thấy, Hùng Tín tất sè chịu lãnh binh”,
“Thế Tích khồ cực rồi” Tiêu Bố Y mim cười nói: “Nhưng mà thiết giáp ky binh muốn đi Thái Nguyên, khó mà đi đường Hà Đông, chi có thể theo như Uyển Quản Chương nói. xuôi theo Thái Hành Sơn bắc thượng đi Tinh Hinh Quan vào Thái Nguyên cùng Lưu Vũ Chu tụ hợp. bẳng không chi sợ tiết lộ tin tức. khó mà tạo nén hiệu quả cằn thiết. Nhưng mà muốn xuôi theo Thái Hành Sơn mà đi. thì rất có khả năng sẽ gặp Vũ Văn Hóa Cập cùng Dương Thiện Hội…”
“Tây Lương vương, Dương Thiện Hội muốn làm cái gi?” Từ Thế Tích đột nhiên hòi. “Ta cảm thấy người này thật sự kỳ quái đến cực độ”.
“Ta cũng không biết” Tiêu Bổ Y lắc đầu nói: “”Hắn vốn là Tùy thần, tại vùng Sơn Đông tiễu phi diệt có chút đắc lực. đối với chúng ta mấy lẩn chiêu an. hắn đều không có trà lời thuyết phục, thật sự cực kỳ quái dị. Nhưng mà Dương Thiện Hội mặc dù dũng, dù sao vẫn ờ tại Vũ An, hẳn là không quan hệ đại cuộc” Tiêu BÓ Y nói đến đâv. hơi chút trầm ngâm, lại nghĩ tới lời của Dương Đắc Chí. trong lòng kỳ quái. “Hắn vốn thủ tại Lâm Thanh, nhưng bị Đậu Kiến Đức mấy lằn đánh, đã lui đến Vũ An. Đặu Kiến Đức hiện tại nếu không nóng lòng tiêu diệt Mạnh Hải Công, nói không chừng đã đánh Dương Thiện Hội. lấv Vũ An”.
Từ Thế Tích gặt đẩu nói: “Tâv Lương vương nói không sai. Dương Thiện Hội tuy bách chiến bách thắng, nhưng dù sao lẻ loi một minh, lại không có chồ căn cơ vững chắc. Đậu Kiến Đức dưới tay mãnh tướng vô số. nểu thật đánh Vũ An, Dương Thiện Hội không thể thủ được”.
“”Nhưng mà hắn ai cũng không đầu nhập, rốt cuộc là nghĩ cái gi?” Tiêu Bổ Y trầm ngâm
“Người này… khó có thể nắm bắt như Thiên Nhai”‘ Từ Thế Tích đột nhiên nói. về chuyện Thái Binh đạo xử lý như thế nào. Tiêu Bố Y đã từng cùng hắn tham thảo, lúc này đâv hắn cũng biết Thiên Nhai này.
Tiêu Bổ Y nhướng mày. “Khó có thể nắm bắt như Thiên Nhai?”
Từ Thế Tích cười nói: “Ta cũng bất quá tùy ý mà nói. nếu quả thật như suy đoán của Tây Lương vương, Bùi Củ chính là Thiên Nhai. Dương Thiện Hội nhưng gì làm nên thật giống như Bùi Củ. không thể nói lý. Hai người đều biết rõ không thể làm nhưng vẫn làm. thoạt nhìn như muốn việc nghịch thiên, đến cuối cùng cũng khó tránh khòi kết cuộc bại vong”.
“Dương Thiện Hội, Thiên Nhai, Bùi Củ? Không thể làm nhưng vẫn làm?” Tiêu Bố Y cực lực suy tư, “”Dương Thiện Hội cùng Bùi Củ còn có quan hệ gì không?”
Từ Thế Tích lắc đầu. “Căn cứ tư liệu trên tay của chúng ta. là nửa phẩn cũng không có. Bùi Củ một mực ở xa tại Tày Vực hoạt động, mà Dương Thiện Hội một mực ở lân cặn Sơn Đòng tiễu phỉ”.
Tiêu Bố Y không cách nào sắp xếp cho có thứ tự, khoát khoát tay nói: “”Binh đến tướng đờ, nước đền đất cản, đại thế phát triển, cũng tuyệt không phải một số âm mưu quỷ kế là có khả năng chống cự. Chúng ta chi cằn cẩn thận chú V Dương Thiện Hội. Bùi Củ hai người này là được, cũngkhôngnên ỡ trẽn người bọnhọ tốn hao quá nhiều côngphu”.
Từ Thế Tích đồng ý nói: “Tây Lương vương nói rất đúng”.
“Nhưng chúng ta xuất binh Tinh Hình Quan, cũng phải để ý hai lộ binh mà này âm thẩm phá hoại” Tiêu BÓ Y phán phó nói: “Thế Tích, lặp tức truyền lệnh xuống, lệnh cho Tần Thúc Bào dẫn một vạn tinh binh đi Quy Hương, một mặt cắt đứt đường về của Vũ Văn Hóa Cặp. một mặt thử phản ứng của Đậu Kiến Đức. Lệnh cho Trinh Giảo Kim dẫn một vạn tinh binh đóng quán Linh Tuyền, sẵn sàng chuẩn bị tiến công Vũ Văn Hóa Cặp. Lệnh Trương Trần Chu đại nhân dẫn một vạn tinh binh, tiến vào chiếm giữ Lâm Thủv. cám chân binh lực của Dương Thiện Hội tại Vũ An, yểm hộ thiết giáp ky binh của chúng ta thuận lợi đi Tinh Hình Quan!”
Từ Thế Tích nghi hoặc nói: “Tây Lương vương. Quy Hương là ỡ trong quặn Vũ Dương, đã gần đến chồ của Đậu Kiến Đức. chi sợ sẽ dẫn phát Đậu Kiến Đức bất màn”.
Tiêu Bố Y cười nói: “Hắn bắt măn thì có thể thế nào? Chúng ta cũng khôngphải là cùng với bọn họ khai chiến, hưng chính nghĩa chi sư. tiêu diệt loạn phi mà thòi. Tần Thúc Bảo có dũng có mưu. nhất định có thể xử lý thích đáng!”
“Hùng Tín mặc dù dũng, nhưng mà khuyết thiếu mưu lược” Từ Thế Tích đột nhiên nói: ■”Lưu Vũ Chu giảo hoạt đa đoan, ta chi sợ Hùng Tín ứng phó không được”.
“Ngươi nói không sai. Cho nên ta cho Đan Hùng Tín dẫn binh cùng uất Trì Kính Đức một chỗ” Tiêu BÓ Y trầm ngâm nói: “Uất Trì Kính Đức trọng nghĩa, Đan Hùng Tín tính cách tương đương, hai người kề vai chiến đấu, ngược lại bổ trợ lẫn nhau. Nhưng mà Lý tướng quàn trước khi xuôi nam, cùng nói qua chuyện kết minh, hắn lúc trước nói. xuất binh hay không là tại ta, nhưng nểu xuất binh, thì nén xem xét một người làm phó thủ dẫn binh”.
“Là ai?” Từ Thế Tích hỏi.
“Người này gọi là Trương Còng cẩn, là nhân tài do Lý tướng quán chọn lựa ra”.
Từ Thế Tích trầm ngâm nói: “Lý tướng quán chẳng những dụng binh như thẩn. Chọn lựa thủ hạ cũng không kém, đám người Quách Hiếu Khác, Trương Lượng, Trằn Hiếu Ý. Tề Lạc bọn hiện tại cũng có thể đơn độc ngăn cản một mặt. Trương Còng cẩn này, chắc hắn cũng rất có tài năng..
Hai người đang thương nghị, thi có binh sĩ vội vã chạv vào, dưa lên một quyển quân vãn. Tiêu Bố Y mờ ra xem xét, mim cười nói: “Là tin tức của Lý tướng quân”.
Từ Thế Tích tinh thẩn chấn động, “Khôngbiết Lý tướng quán lại có tin vui gi?”
“Lý tướng quán tại Long Khâu Sơn quặn Đông Dương tìm được chồ ẩn thân của Trương Thiện An, đã bố trí mai phục dụ Trương Thiện An ra để giết!” Tiêu Bố Y thờ phào một cái, “Giang Nam đạo phi đã bớt đi một người”.
Từ Thế Tíchkhó có thể tinnói: “Nhanh nhưvặỵ sao?” Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Hai bờ sòng Trường Giang, làn cận hồ Bà Dương tính ra đạo phi cũng chi có Lâm Sĩ Hoẳngcùng Trương Thiện An, từ sau khi Tiêu BÓ Y lấy Tương Dương, mấy nămkhôngbình được, không ngờ Lý Tĩnh xuất mà. chi dùng hơn tháng đã thiêu Lâm Sì Hoẳng, chém Trương Thiện An. Lý Tĩnh vần luôn tinh táo. lãnh khốc cộng thêm một chút máu lạnh như
vậy!
ớ trong mắt Lý Tĩnh, những đạo phi này cùng với hoa màu chẳng khác gì nhau, chờ hắn huơ liêm đao theo thứ tự mà đi thu hoạch! Trên sòng hay trên bộ. lúa mạch hay lúa nước thì vẫn là lúa. đều thu hoạch như nhau!
“”Nhung nghe cách nói của Lý tướng quân, cảm thấv vẫn chậm chút ít” Tiêu Bố Y thờ dài. “Người đã binh Đông Dương, vốn chuẩn bị theo kế hoạch chiêu hàng ba quặn xung quanh, không ngờ Tù trưởng Phùng Áng ở bên kia Nam Lĩnh tạo phản, tặc soái Cao Pháp Trừng, Thẩm Bào Triệt làm loạn Nam Lình, người chi sợ những người này quấy nhiễu vùng Kinh Tương, tạm thời cải biến kế hoạch, đã dẫn tinh binh đi Nam Lình chiêu an… Người nói ta chớ có lo lắng, nói theo người quan sát. Giang Đô chúngphi nếu muốn quyết ra thắng bại. vẫn cằn một ít thòi gian. Nam Lĩnh là vùng man di. đất rộng người thưa, muốn binh định cũng không phải là việc khó”.
Từ Thế Tích than nhẹ nói: “Lý tướng quán này, trong mắt người, hình như không có việc gì là không thể làm” Từ Thế Tích nói đến đây. nhièu ít có chút buồn bực, hắn cũng không phải là không phục Lý Tình, mà là cực kỳ hám mộ uy danh hiển hách của hắn. Hắn trong lồng ngực cũng có trăm vạn hùng binh, nhưng bởi vì tình thế quan trọng, một mực vẫn tọa trấn lưu thủ. phán công điểu hành, khi Lý Tình thiết kỵ san bẳng GiangNam, hắn sau khi nghe được có chút phần chấn, nhưng mà cũng có tiếc nuối.
TiêuBổY đã nhìn ra phiền muộn của hắn, mimcười nói: “Thế Tích, chuyệngì cũng đều như nhau. Cóng lao của ngươi, không nhò chút nào. nểu không có ngươi tọa trần Đông Đô điểu hành bốn phương, Lý tướng quán cũng không thể an tâm bình loạn”.
Từ Thế Tích cười cười, nói khè :”Tâv Lương vương, ta hiểu mà!”
***
Từ Thế Tích khi hiểu rõ. Vũ Vãn Hóa Cặp nhưng lại nghĩ mài mà không ra! Hắn hiện tại trong đầu một nửa là bột mì. một nửa là nước trong, chi cẩn ngẫm lại. sẽ khuấy thành tương
hồ.
Người đang ờ trong phủ đệ, Vũ Văn Hóa Cặp lo lo lắng lắng, không có phút nào an bình. Hơn mười vạn Kiêu Quả quân trờ về, không ngỡ thoáng qua cũng chi còn lại có hơn hai vạn người. Những người này một đường lo sợ nhầm hướng bắc mà trốn, khi đến quận Ngụv cuối cùng cùng an định lại. Hai vạn Kiêu Quả quân dù sao không phải cho không, đơn giãn chiểm lình quận Ngụy, thậm chí đem thủ hạ của Đậu Kiến Đức trục xuất khòi quận Ngụy. Vũ Văn Hóa Cập canh giữ ờ huyện Ngụy. Bùi Củ cùng không nuốt lời. sau khi Vũ Văn Hóa Cập yên ổn thì lập tức dẫn theo vài binh sì đi Vũ An gặp Dương Thiện Hội. dựa theo kế hoạch thương nghị mà làm việc.
Nhưng Bùi Củ vừa đi thì đă hơn mười ngày, những ngày này. Vũ Văn Hóa Cặp cả ngày đều là ngủ không yên. hàng đêm giặt minh bừng tinh, chi sợ đại quán Tiêu Bố Y đến đánh. Bùi Củ vừa đi. hắn càng không có người tâm phúạ cả ngày dùng rượu giải sầu. một ngày này, lại là uống rượu giãi trí, xem ca múa. nghĩ đến chồ thương tàm. nước mắt lại đầy mặt. Nhưng vừa nâng bát rượu lên. Vũ Vãn Trí Cập đã vội và đuổi tới. thắp giọng nói: “Đại ca. việc lớn không ổn, Linh Tuyền có dấu hiệu đại quán ẩn hiện, có thể là Tiêu Bố Y muốn tiến công chúng ta!”
Vũ Văn Hóa Cặp vỗ bàn. giận dữ mà dậy nói: “Tiêu Bố Y khinh người quá đáng! Ta cũng đã nhẫn nhịn rồi, hắn chẳng lẽ thật muốn bức chết ta sao?”