Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 118: Lấy mạng đánh cuộc

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Sau khi Bố Y đến Đông Đô, hôm đầu ngủ không yên giấc. Sáng hôm sau vừa rời giường, thì những thanh âm của tự nhiên đã tràn ngập lỗ tai, hồng nhật bạch vân? Hồng nhật bạch vân?

Đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa không có hồng nhật bạch vân, Viên Hi đã như môn thần đứng sẵn ở ngoài cửa, mỉm cười nhìn Tiêu Bố Y, hắng giọng nói: “Bối huynh dậy sớm vậy, mấy ngày sáng sớm tới tìm huynh nhưng cửa phòng đều đóng chặt, lần này cuối cùng cũng tìm được Bối huynh, cũng không bõ công đi lại”.

Vốn đã định trốn hắn từ sáng sớm đã nhưng không ngờ hắn bám còn dai hơn cả môn thần. Tiêu Bố Y chỉ có thể tạm dừng chân, cười nói: “Mấy ngày không gặp Viên huynh, cũng là rất là nhớ, tuy nhiên lúc này ta đang có chuyện quan trọng, lúc nào rảnh sẽ chuyện trò sau vậy, mong Viên huynh đừng giận, thứ tội thứ tội”.

“Ngâm một hai câu thơ thì cũng không tốn nhiều thời gian, cổ nhân thất bộ thành thơ, ta xem ra thì Bối huynh cũng chỉ cần trong ba bước là thành rồi. Ngâm thơ cũng không quá mất thời giờ, rất mong Bối huynh bớt chút thời gian, một ngày mà không được nghe huynh ngâm thơ thì ta rất khó chịu” Viên Hi kéo Tiêu Bố Y lại, cười bồi giống hệt như tên tửu quỷ trót nghiện rượu.

Tiêu Bố Y muốn hỏi một chút, hắn mấy ngày nay phải chịu đựng, vốn cứ theo nếp cũ là ổn rồi. Trước kia thì không có vấn đề gì, nhưng hôm qua nghe được một câu của Bối Bồi, Tiêu Bố Y liền cẩn thận hẳn lên, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Viên Hi đã biết hắn chính là Tiêu Bố Y hay không. Bởi vì không muốn gả cho hắn cho nên đã âm thầm mai phục, đã học thuộc thơ ca của hắn rồi sau đó trình với Thánh Thượng, kiếm cớ chụp mũ một cái, để Thánh Thượng chém đầu Tiêu Bố Y hắn, sau đó nàng đi tìm như ý lang quân khác?

Càng nghĩ càng nghĩ thấy khả năng này là rất lớn, Tiêu Bố Y vì muốn cầu ổn thỏa và thoát thân, bèn bước một bước, nhìn cây đại thụ trước mặt rồi sáng mắt lên, cất giọng : “Có rồi, Viên huynh, ta nghĩ ra một câu thơ”.

“Bối huynh nhất bộ còn thành thơ, tài hoa thật trác tuyệt, ta tự thẹn kém xa” Viên Hi tán thưởng nói.

Tiêu Bố Y đắc ý rung đùi nói: “Viễn khán đại thụ quang ngốc ngốc (Từ xa nhìn thấy cây đại thụ trơ trụi)…” Chứng kiến dáng vẻ ngẩn người của Viên Hi, Tiêu Bố Y trong lòng buồn cười, tiếp tục ngâm: “Viễn khán đại thụ quang ngốc ngốc, thượng đầu một hữu hạ đầu thô (Từ xa nhìn cây đại thụ trơ trụi, phía trên trơ trụi phía dưới thô)”.

Viên Hi sáng ngời con mắt, nghĩ tới tiếp tục, tiếp tục, lại tiếp tục thì không khỏi có chút chờ mong, chỉ mong Tiêu Bố Y tiếp tục xuất ra thi ca long trời lở đất, khiến cho người ta đột nhiên cảm ngộ, đập bàn mà tán dương.

Tiêu Bố Y thoáng trầm ngâm, lại tiếp tục nói: “Viễn khán đại thụ quang ngốc ngốc, thượng đầu một hữu hạ đầu thô. Nên đảo lại, hạ đầu một hữu thượng đầu thô (phía dưới trơ trụi phía trên thô). Viên huynh, xong rồi, ngươi nói câu thơ này của ta như thế nào?”

“Ủa?” Viên Hi sửng sờ tại chỗ: “Chỉ có vậy thôi sao?”

“Vậy thôi, vậy thôi” Thấy hắn đang bị choáng nặng, Tiêu Bố Y thậm chí còn không kịp có thời gian để tội nghiệp hắn; thừa dịp hắn đang bị choáng nặng không thể nhúc nhích mà cố hết sức chạy ra khỏi khách điếm, đêm qua hắn nhức đầu suy nghĩ chính là vấn đề hồng nhật bạch vân, ngoài ra thì vấn đề phẩm chất của khúc gỗ cũng khiến hắn băn khoăn mãi. Buổi sáng, cố xuất ra một vần thơ mà dựa theo cách nói của Viên Hi thì thật là tài tình thâm sâu, nghĩ đến đây không khỏi thấy khôi hài cùng với chút tự mãn.

Cưỡi ngựa tới trước cửa thành phía đông, sau khi hoàn thành thủ tục kiểm chứng thân phận, hắn liền hùng dũng hiên ngang tiến vào đông thành dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của đám đông dân chúng. Tuy chỉ là một gã Giáo Thư Lang, nhưng Đông thành cũng không phải tùy tiện bất kỳ ai cũng có thể tiến vào. Cái cảm giác tự hào đấy vẫn quanh quẩn mãi cho đến tận khi hắn tiến vào Tu Văn Điện. Nhìn thấy Ngu Thế Nam đang đọc một quyển sách, Tiêu Bố Y quan sát thoáng qua rồi cất tiếng chào: “Ngu Bí Thư, buổi sáng tốt lành”.

Ngu Thế Nam ngẩng đầu lên: “Ngu Bí Thư? Tiêu huynh, danh xưng này rất mới lạ”.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Vậy gọi huynh là Bí Thư Lang vậy, Bí Thư Lang, hôm nay vẫn chưa xong được một cuốn nào?”

Ngu Thế Nam lắc đầu: “Xem ra, đối với công tác Bí Thư Tỉnh thì Tiêu huynh vẫn hoàn toàn chưa biết gì cả, ở Tu Văn Điện này, công việc được phân cho cả trăm người, liên tục ngày đêm, tuy nhiên cũng phải năm sáu ngày mới có thể viết xong một hai cuốn mà thôi. Mà Thánh Thượng thì luôn yêu cầu quyển sách phải vừa hoàn mỹ lại vừa phong phú. Ngoài bản chính ra thì lại còn phải thêm năm mươi bản lưu để dự trữ. Năm mươi bản lưu này, chỉ riêng viết tay không cũng là hao tốn rất nhiêu công phu. Yêu cầu không được sai sót, muốn hoàn thành được là cực kỳ khó khăn. Huynh xem, bọn họ làm việc ngày đêm, rất vất vả. Tuy nhiên, mặc dù vất vả nhưng đây là Thánh Thượng vì nước tạo phúc, cũng là công đức vô lượng. Mọi người hiểu là chuyện này rất đáng giá, có vất vả một chút cũng đáng giá”.

Thân phận của hắn là thủ trưởng của Tiêu Bố Y, gọi Tiêu Bố Y là Tiêu huynh, thật sự là đánh giá Tiêu Bố Y rất cao. Mấy gã Giáo Thư Lang, Chính Tự, Lục Sự thấy vậy, không hẹn mà liếc nhìn nhau, đều rất là kinh hãi. Hai người bọn họ đưa sách cùng Tiêu Bố Y, đã chứng kiến thực lực của Tiêu Bố Y, chỉ sợ hắn bực mình đòi đánh lộn, thì gặp phải phiền toái lớn, cho nên khi đến đây, một hồi lâu vẫn không dám lại gần.

Tiêu Bố Y nở nụ cười: “Cái này muốn chế tạo gấp gáp cũng phiền phức”.

Ngu Thế Nam nhướng mày: “Không biết Tiêu huynh có cao kiến gì?”

Mấy gã Giáo Thư Lang, Chính Tự, Lục Sự đang đứng một bên cùng đi tới, cười ha ha nói: “Đúng rồi, Tiêu huynh cho rằng là phiền toái, không biết Tiêu huynh có cao kiến gì, nói cho chúng ta nghe một chút, chúng ta cũng muốn gia tăng nhân thủ, tuy nhiên thì viết lại là một chuyện hết sức quan trọng, không được phạm sai lầm”.

Bọn họ nói nửa đùa nửa thật, còn mang theo vài phần chế nhạo, hiển nhiên là châm chọc Tiêu Bố Y đã không biết gì còn cố làm ra vẻ hiểu biết. Người hữu dũng vô mưu như ngươi thì làm gì được ở đây!

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lão tử nói ra kỹ thuật in nổi thì chắc mấy tên ngu xuẩn các ngươi bị hù chết luôn. Hắn suy nghĩ nhanh, rồi tỏ vẻ khiêm tốn nói: ” Thật ra thì ta có một thiển ý”.

“Ồ?” Ngu Thế Nam thoáng kinh ngạc: “Tiêu huynh không phiền nói ra nghe một chút”.

“Chúng ta đem sáu bản chính khắc lên trên gỗ, quẹt mực in lên trên, rồi cầm lấy ấn một cái, thế chẳng phải là đã được một quyển?” Tiêu Bố Y cười nói.

Mọi người thoáng sửng sốt trong giây lát rồi sau đó phá lên cười. Một người trong hội nói: “Giáo Thư Lang thật là cao kiến, tuy nhiên, e là loại phương pháp này còn chậm hơn viết bằng tay nhiều. Thật không ngờ Tiêu huynh lại lấy cái dở mà thay cho cái hay, thật là buồn cười”.

Sau khi Ngu Thế Nam nghe xong biện pháp của Tiêu Bố Y thì liền sáng ngời ánh mắt. Không để hắn kịp nói gì, Tiêu Bố Y đã lại cười nói: “Nếu như chỉ để làm ra một quyển sách thì cái phương pháp mà ta đề xuất là rất ngu, thậm chí không thể ngu hơn được nữa. Nhưng biện pháp này của ta lại rất phù hợp cho việc chế ra bản chính đồng thời lưu lại mấy trăm, mấy ngàn bản sao. Nếu lúc nào đó, Thánh Thượng bảo chúng ta làm một quyển sách rồi sao lại mấy ngàn bản sao thì chẳng nhẽ chúng ta lại phải kiếm mấy ngàn người cùng làm?”

Mọi người quay ra nhìn nhau, thái độ trầm hẳn xuống. Tuy Tiêu Bố Y nói có hơi quá lên nhưng ai cũng hiểu là Thánh Thượng tính cách thất thường, xác suất này cũng không phải nhỏ.

“Lại nói, chúng ta vất vả một hồi mới viết ra một quyển sách; tuy nhiên, viết tay được mấy chục cuốn, mỗi quyển lại cất một nơi, dân chúng sẽ không thấy công lao của chúng ta” Tiêu Bố Y nói tiếp: “Như vậy, có in ra mấy chục hay mấy trăm cuốn thì cũng không khác nhau là mấy, chỉ tính riêng trên phương diện thông dụng thì cũng nên cân nhắc”.

Ngu Thế Nam có chút khích động: “Tiêu huynh quả là cao kiến”.

Tiêu Bố Y không khích động, vẫn tiếp tục nói: “Loại phương pháp này có rất nhiều ưu điểm. Chủ yếu nhất là chúng ta chỉ cần bản khắc thật chính xác là có thể đảm bảo được bản sao không bị sai, sau khi có bản gốc chuẩn thì không cần cái chức nghiệp Giáo Thư Lang, Chính Tự của chúng ta nữa, đây chẳng phải là một chuyện rất tốt sao?”

Mọi người nhìn nhau, nếu không cần những chức nghiệp như Giáo Thư Lang, Chính Tự cần nữa thì ngươi cũng thất nghiệp. Tốt cái gì mà tốt? Bọn họ đương nhiên không biết là Tiêu Bố Y không muốn làm cái nghề Giáo Thư Lang này, vốn đã muốn bỏ từ lâu.

Mặc dù không rõ những suy nghĩ trong đầu Tiêu Bố Y địa nhưng ánh mắt của mọi nhìn Tiêu Bố Y đã hoàn toàn thay đổi. Tiểu tử này có những ý tưởng kỳ lạ nhưng cũng rất hay. Thân là Bí Thư Lang, Ngu Thế Nam luôn rất trầm ổn, thế nhưng lúc này cũng là hưng phấn đến hơi run run.

Tiêu Bố Y cười thầm trong lòng, hắn chẳng lạ gì cái phương pháp này, kỹ thuật in nổi vốn được phát minh ra từ đời Tống. Hắn chỉ là thụ nhận lại, thầm nghĩ định thử xem sao. Bất kỳ một một cái phương pháp nào mới mà muốn phổ biến ra, thậm chí biến cách, thì đều gặp phải những rào cản rất lớn của thường nhân, bao gồm nào là không thích ứng, không quen… Một gã Giáo Thư Lang đầu tiên đưa ra chất vấn: “Ta nghĩ Tiêu huynh đã quên một vấn đề cốt lõi”.

“Ồ?” Tiêu Bố Y không biết là vấn đề cốt lõi gì.

“Chúng ta khắc chữ vẫn theo bình thường nhưng nếu in ra, ta chỉ sợ là sẽ bị ngược lại” Gã Giáo Thư Lang đắc ý nói: “Nếu in ra bị ngược như vậy thì ai đọc hiểu nổi? Cần phải là khắc ngược trên lớp ván gỗ, mà ta chỉ e là không có mấy thợ khảm có được bản lãnh này”.

Tiêu Bố Y thở dài một tiếng, thầm nghĩ loại ngươi ngu như con gấu đen: “Đó chỉ là một vấn đề nhỏ, miễn là chúng ta có một bản thảo tốt. Chữ vốn đều thẩm thấu qua giấy, chúng ta lấy một mặt của chữ viết dán vào tấm ván gỗ, rồi để cho thợ khảm dựa theo bức tranh đó mà khắc, là có thể khắc ngược. Đến lúc in ra, chả phải là thuận thì là gì? Như vậy, thợ khảm không những không cần cái bản lãnh gì, mà ngay cả mù chữ cũng không thành vấn đề”.

Tên Giáo Thư Lang kia mặt nhăn như quả mướp đắng, không biết là đang buồn rầu vì không có việc gì làm hay là lo lắng là chức vị sẽ bị hủy bỏ. Bí Thư Lang Ngu Thế Nam cũng kích động : “Phương pháp này rất khả thi, Tiêu huynh quả là có đại tài”.

Tiêu Bố Y vừa nghe đến hai chữ đại tài, giật thót người lên, đành phải khiêm tốn nói: “Đây chẳng qua là chút thiển ý, sao coi là đại tài, Bí Thư Lang quá khen rồi”.

Ngu Thế Nam lắc đầu: “Tiêu huynh nói sai rồi, theo phỏng đoán của ta, nếu ý tưởng này của Tiêu huynh có thểứng dụng vào thực tiễn, Tiêu huynh nhất định sẽ danh lưu thiên cổ. Phương pháp này thay cho cách chép tay cổ hủ, nhất định có thể tạo phúc cho thế nhân, sẽ có không ít các sĩ tộc đệ tử đọc sách được lợi từ việc này”.

Hắn hưng phấn nhưng rất khó hiểu với phản ứng của Tiêu BốY. Mọi người thấy Bí Thư Lang cực kỳ tôn sùng phương pháp này thì đều không nói được gì thêm. Mặc dù chức quan của Ngu Thế Nam không lớn, nhưng huynh trưởng của hắn Ngu Thế Cơ chính quyền khuynh triều ca, không mấy người dám đắc tội.

Tiêu Bố Y được hắn gán cho cái danh, không khỏi có chút hối hận, thầm nghĩ chẳng thà cứ làm cái chức Giáo Thư Lang tiêu diêu dạo chơi tứ phương còn hơn. Hắn còn chưa kịp kiếm có thoái thác thì một đạo thanh âm đã từ phía sau truyện tới: “Tiêu giáo thư, thì ra ngươi đang ở đây”.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chính là Bí Thư Giám Liễu Cố Ngôn, đều trở nên cung kính nghiêm trang. Liễu Cố Ngôn ba chòm râu dài, mặt dài và mỏng, vốn tướng trầm ổn quan to, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Bố Y là đã lộ ra vẻ hưng phấn. Đi theo bên cạnh hắn chính là Thông sự xá nhân Hoàng Phó Giang.

Tiêu Bố Y nhìn thấy Hoàng Xá Nhân nháy mắt với mình mấy cái, tựa như rất hưng phấn, cảm thấy rất khó hiểu. Hoàng Xá Nhân liền cất tiếng trước: “Tiêu Bố Y, Ngu Thế Nam! Tiếp chỉ!”

Lúc này hắn cũng không xuất ra thánh chỉ, chỉ là khẩu dụ, nhìn Tiêu Bố Y cùng Ngu Thế Nam tiến lên, hắn liền tuyên bố: “Tiêu Bố Y, Ngu Thế Nam, tại Tứ Phương Quán đợi giá, khâm thử”.

Tiêu Bố Y và Ngu Thế Nam kinh ngạc nhìn nhau, nhưng vẫn đồng thanh: “Thần tuân chỉ”.

Đông Đô Tứ Phương Quán, ởphía nam Tử Vi Thành, bên trong Thái Vi Thành. Nếu tiến vào từ cửa chính phía nam Kiến Quốc Môn, dọc theo con phố Đông Đô, băng qua Thiên Tân Kiều, rồi tiến vào đại môn đầu tiên của Thái Vi Thành thì có thể nhìn thấy Tứ Phương Quán ở cách đó không xa. Tứ Phương Quán phong khái khoáng đạt, bày biện hoa lệ.

Tiêu Bố Y từ từ phát hiện ra một điều: hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Lúc trước tại sơn trại thời điểm, chỉ vì mấy chục xâu tiền là khó rồi, sau khi tới Mã Ấp, thấy sự xa hoa của Bùi Phiệt, bốn mươi lượng vàng đến tay đối với hắn đã là khó. Sau khi tới Đông Đô, hắn mới phát hiện, tất cả những chuyện đó không là gì. Quách Đại Viên bên ngoài Đông Đô mặc hắn dù vẫn chưa bước vào, nhưng tham quan hai điện Tu Văn Điện, Quan Văn Điện đã làm cho hắn hiểu được cái gì mới đáng được gọi là xa xỉ. Chỉ riêng để đốt mấy cái đàn hương đang nổi lửa sưởi ấm ngay trước điện này thì mỗi ngày cũng phải tốn một số lượng vàng tương đương.

Tu Văn Điện, Quan Văn Điện chẳng qua cũng chỉ là công sở mà cũng đã vô cùng tráng lệ, còn Tứ Phương Quán đúng như tên gọi, là nơi để tiếp đãi khách thập phương, trang trí lại càng sang trọng. Tứ Phương Quán chủ yếu là để đón tiếp các dân tộc thiểu số chung quanh Đại Tuỳ cũng như đặc phái viên ngoại bang từ xa đến. Với thể diện của Dương Quảng, kiến trúc hai bên đường phố đều trải lên hồng phấn kỳ hoa đẹp đẽ quý giá, khiến cho man di ngoại bang lại gần sẽ sinh ra sợ kính ngưỡng và hâm mộ, Tứ Phương Quán xây dựng bài trí đó là tuyệt đối sẽ không kém ở điểm nào.

Tiêu Bố Y mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng còn chưa đến Tứ Phương Quán, cũng đã ngửi được mùi mộc hương lãng đãng, tự nhiên cảm thấy vui vẻ thoải mái. Sau khi tới Tứ Phương Quán, nhìn thấy kim phấn bạch ngọc, trang trí đẹp đẽ. Tất cả đều làm từ hoàng kim ngọc thạch, trầm mộc, đàn mộc làm nền, trân châu phỉ thúy tô điểm, bất kỳ một trang trí nào cũng đều đẹp đến lạ thường, tinh tế mỹ miều, khiến cho người ta hoa cả mắt.

Rất nhiều thứ Tiêu Bố Y đều không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy như đang đi vào bên trong một tòa bảo khố, chỉ cần là khối gạch ở dưới cũng có thể tương đương với người thường hơn mười năm tích tụ. Tuy nhiê, mặc dù bị sự xa hoa trang trọng gây kinh ngạc, hắn vốn hay an phận thủ thường, cho nên cũng không ôm nhiều vọng. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cho hắn luôn bảo trì được sự tỉnh táo. Hắn lúc này chỉ tập trung muốn tìm hiểu xem Thánh Thượng bảo hắn và Ngu Thế Nam đứng đợi giá tại Tứ Phương Quán để làm gì?

Đây vốn là chỗ tiếp đãi ngoại bang, hắn chỉ là một gã Giáo Thư Lang, Ngu Thế Nam cũng chỉ là một gã Bí Thư Lang, đến đến nơi này để làm cái gì?

Tiêu Bố Y vẫn còn đang nghi hoặc thì đã nhìn thấy một cái phòng thật lớn. Cho dù là khi Dương Quảng vào thành đi cùng mấy ngàn kỵ binh hộ vệ phóng vào thì cũng không khiến cho người ta cảm giác thấy chật chội. Một người cao cao tại thượng đang ngồi, đầu đội mũ Thông Thiên, trên đó hạt châu phát ra ánh sáng dịa dàng mà chói lọi. Phục sức trên người như muốn bao trùm cả nhật nguyệt, cộng thêm với việc đắm chìm trong suy tư khiến cho Tiêu Bố Y cũng không thể nhìn rõ. Nhưng ánh mắt của Tiêu Bố Y cũng vô cùng nhạy cảm, hơn nữa ánh sáng trong phòng, rõ ràng là đã được thiết kế bởi những người thợ có tay nghề cao, cũng rất tốt. Những yếu tố này đã khiến cho Tiêu Bố Y liếc mắt một cái cũng đã nhận ra kẻ cao cao tại thượng kia chính là người gặp tại Quan Văn Điện.

Hắn không ngờ đã cùng Dương Quảng nói nói mấy câu, còn xưng hô Dương Quảng vi các hạ huynh đài? Tiêu Bố Y da đầu có chút run lên, lại có chút buồn bực. Căn cứ hắn nhiều phương diện tổng kết phán đoán, này Dương Quảng thô bạo thập phần, giết chết Hộc Tư Chính, phanh thây Đổng Thuần, ba chinh Triều Tiên, làm cho dân chúng lầm than, xa không nói, chính là Tứ Phương Quán xa xỉ này có thể đoán ra bao nhiêu người vì thế táng gia bại sản, nhưng chính mình gọi hắn các hạ huynh đài, rất là bất kính, chém đầu đều là có thể, hắn lại không tức giận, đến hiện tại hay dường như không có việc gì?

Tiêu Bố Y tuy rằng bị Dương Quảng đang ngồi trên cao chấn nhiếp, ánh mắt cũng không tự chủ được mà dừng lại trên một cái tứ phương thủy đài.

Ở giữa phòng có xây một cái tứ phương thủy đài, hai bên là bạch ngọc, cao đến hơn ba thước, dài tới mấy trượng, có nước liên tục chảy vào trong, bốn góc có châm bốn cái lư hương bốc ra nghi ngút khí nóng. Hôm nay tuy là ngày đông giá rét, sông còn đóng băng, nhưng trong này vẫn ấm áp như xuân.

Bốn góc của thủy đài có từng hàng binh sĩ đứng gác, tay cầm trường kích, uy phong lẫm lẫm. Tiêu Bố Y muốn làm không hiểu xây cái thủy đài bên trong Tứ Phương Quán này để làm gì. Chẳng lẽ là để gọi khách thập phương đến đây cùng tắm, sau đó đứng bên ngoài thưởng thức. Ý tưởng này quả nhiên là sáng tạo, mà Dương Quảng cũng đủ lớn mật, đủ dâm đãng.

Đột nhiên cảm giác thấy có người đang nhìn chăm chú vào mình, Tiêu Bố Y liếc mắt qua một bên, nhìn thấy một cặp đôi mắt ngoan độc. Hắn thoáng có chút kinh ngạc thầm nghĩ ta và tên tiểu tử Vũ Văn Hóa Cập này từ Mã Ấp đã kết thù hận mãi không thôi, cũng là một chuyện phiền toái. Thà đắc tội mười quân tử, chứ không thể đắc tội một tên tiểu nhân, nếu không thì không khác gì ruồi bọ hò reo bu vào. Mấy chuyện xấu này thật sự làm cho người ta chịu không nổi. Cha của Vũ Văn Hóa Cập là Vũ Văn Thuật, em gái của Vũ Văn Thuật cũng là đường thúc của đương triều Lý Trụ Quốc. Mình giết nhi tử của Lý Trụ Quốc đã là may mắn, không biết tình thế hiện tại là như thế nào, muốn muốn thu thập Vũ Văn Hóa Cập cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Tiêu Bố Y tuy rằng oán thầm, nhưng vẫn bước theo Ngu Thế Nam đi đếndưới đài chỗ Dương Quảng, theo Ngu Thế Nam lễ phép đến bái kiến. Trên nhiều phương diện thì hắn cũng không có vấn đề gì, cứ bắt chước theo bộ dáng của người khác là được. Dương Quảng chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Bình thân.”

Ngu Thế Nam khom người rút lui, thối lui sang một bên, kính cẩn đứng khom người, Tiêu Bố Y nhắm mắt đi theo hắn, Ngu ThếNam muốn cười rồi nhưng không dám, cũng may là Dương Quảng cũng không nói gì thêm.

Tiêu Bố Y lúc này mới có rảnh mắt quan sát cảnh vật chung quanh. Lập tức phát hiện ra mấy gương mặt quen thuộc đang đứng trang nghiêm hai bên, đại đa số cũng chia thành hai nhóm ngồi xuống. Số người có thể ngồi, mỗi người mũ trên đều có hơn bảy tám hạt châu, thoạt nhìn địa vị cao hơn Vương Nhân Cung, Vũ Văn Hóa Cập vốn đang ngồi ở góc khuất ngoài xa rất nhiều. Địa vị của Lý Uyên rõ ràng là cao hơn Vũ Văn Hóa Cập. Lý Tĩnh cũng không có mặt, lý do chính là địa vị rất thấp, không đủ để xuất đầu lộ diện. Cũng không biết Lý Trụ Quốc và Vũ Văn Thuật có mặt hay không. Tiêu Bố Y cố gắng tỏ vẻ nghiêm nghị, không dám vượt qua giới hạn, chỉ sợ gặp phải họa sát thân.

Ngoài Vũ Văn Hóa Cập cùng Lý Uyên, những gương mặt quen thuộc còn có mấy lão giả tóc bạc trắng. Tiêu Bố Y nhận ra bọn họ là bởi trước đây hắn đã gặp qua mấy vị lão giả tóc bạc tại Tu Văn Điện mấy lần.

Trong đó một lão giả lông mày bạc trắng, tuổi già sức yếu, là một vị Nho Lâm Lang cao tuổi nhất, tên là Tào Hàn, chính là cố vấn Chưởng Minh Kinh tại Bí Thư Tỉnh, một người khác tuổi cũng không nhỏ, râu lưa thưa, chính là người đứng đầu Văn Lâm Lang, tên là Phùng Tiềm, là người chưởng quản công tác biên soạn văn sử tại Bí Thư Tỉnh.

Tham dựở hai bên, một bên là đại thần trong triều, bên còn lại trông cũng rất lạ, toàn là tóc vàng mắt xanh, mày rậm mắt to, có khi lại không có mi mắt. Vừa thoáng nhìn đã có thể nhận ra đây không phải là người Trung Nguyên. Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc.

Hắn không biết là hắn kinh ngạc ánh mắt người ngoài nhìn hắn có vẻ cổ quái. Phải biết là hắn không phải bác học sĩ thần gì cho cam, chỉ là một gã Giáo Thư Lang nhỏ nhoi. Chức hàm cũng chỉ là quan cửu phẩm tép riu, lại không có thực quyền, không ngờ cũng được lên điện triều cùng các trọng thần, đây quả là chuyện trước nay chưa từng có.

Tiêu Bố Y vẫn còn đang mải quan sát thì có một người thân hình cao lớn trông khá quái lạ đứng lên. Người này tóc vàng mắt xanh mũi cao khoằm, đĩnh đạc tiêu sái bước vào, hành lễ một cách cổ quái: “Xin chào Đại Tùy Thiên Tử”. nguồn TruyenFull.vn

Khẩu âm của hắn rất lạ, nói rất khó nghe, hơn nữa thì thái độ không hề cung kính. Tiêu Bố Y vốn cho là Dương Quảng sẽ giận tím mặt, cho người lôi hắn ra ngoài chém nhưng không ngờ Dương Quảng ngồi trên đài cao mỉm cười nói: “Xin chào Lôi Khắc Tát. Chuyện đánh cuộc của chúng ta hôm nay sẽ có kết quả”.

Lôi Khắc Tát trên mặt tràn đầy sự kiêu căng: “Ta giành cho Đại Tùy Thiên Tử ba ngày để nghiên cứu, ta nghĩ các ngươi tự xưng là đại quốc, thông minh tuyệt đỉnh, ba ngày thời gian chắc chắn là đủ để các ngươi thương lượng có kết quả”.

Dương Quảng sắc mặt trầm xuống, loé ra một tia tức giận. Một người đang ngồi ở hàng đầu tiên đột nhiên đứng dậy quát: “Lôi Khắc Tát lớn mật, Thánh Thượng thấy ngươi lặn lội đường xa mà đến, lại có ý định muốn thỉnh giáo quốc gia của chúng ta, cho nên mặc dù bận trăm việc vẫn sắp xếp thời giờ giải thích cho ngươi, ngươi không nên vô lễ như vậy, ngươi là sứ thần của Ba Tư, có phải là quý quốc không dạy ngươi hiểu về cấp bậc lễ nghĩa hay không?”

Tiêu Bố Y không biết người này là ai, chỉ biết là công phu vỗ mông ngựa của người này thực sự đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.

Người này dáng người cực cao, lúc đứng dậy, không ngờ còn cao hơn Lôi Khắc Tát một chút. Tuổi tác thoạt nhìn còn già hơn Tào Hàn một chút, nhưng càng già càng dẻo dai, hai tròng mắt mở trừng trừng, uy phong lẫm lẫm, làm cho người ta kính sợ. Lôi Khắc Tát bĩu môi: “Vậy vì sao không nói luôn với ta?”

“Vũ Văn ái khanh ngồi xuống nói chuyện” Vẻ giận giữ của Dương Quảng đã nhanh biến mất, nở nụ cười, ánh mắt nhìn phía Nho Lâm Lang Tào Hàn.

Tào Hàn ho khan một tiếng, run rẩy đứng dậy: “Chúng ta luôn lấy lễ mà đãi ngoại bang, bất kỳ ai đến, cũng đón tiếp không hề chậm trễ. Chỉ là Thiên Tử bận trăm công ngàn việc, không có thời gian để hồi đáp. Ngoại bang sứ thần đến thăm, lúc này mới đợi ba ngày, thầm nghĩ sẽ sắp xếp bố trí để giải thích cho các ngươi. Lôi Khắc Tát, Thiên Tử đại trí rộng lượng, sẽ không so đo mấy cái chuyện vặt này với ngươi, nhưng ngươi phận là bậc thần tử, cũng nên nói vài câu”.

Câu này hắn nói ra là rất khéo léo uyển chuyển, quần thần nghe xong đều gật đầu, Vũ Văn Hóa Cập xa xa nghe xong, liền quát to: “Nho Lâm Lang nói rất phải, chúng ta đường đường là đại quốc, Thiên Tử đại lượng, sẽ không chấp mấy tên ngoại bang vô tri này”.

Dương Quảng mỉm cười, khẽ vuốt chòm râu dài, hiển nhiên là rất hài lòng.

Khi Tiêu Bố Y nghe thấy bốn chữ Vũ Văn ái khanh, liền nghĩ ngay rằng lão nhân cao lớn này chính là Vũ Văn Thuật, không khỏi liếc mắt qua một cái, đồng thời cũng chứng kiến được cặp mắt của đối phương cũng đang nhìn chằm chằm dò xét hắn. Không quay mặt đi, Tiêu Bố Y mỉm cười nhìn hắn rồi sau đó mới cúi đầu xuống, thầm nghĩ trong lòng công phu vỗ mông ngựa của tên Vũ Văn Hóa Cập này còn kém xa cha hắn. Chỉ không ngờ là Vũ Văn Thuật lại uy mãnh như vậy, xem ra là hắn chiến công hiển hách chứ không hề nông cạn như Vũ Văn Hóa Cập.

“Người Đại Tùy các ngươi thật giỏi kiếm cớ chống chế” Tào Hàn giải thích rất hợp tình hợp lý, Lôi Khắc Tát tuy bất mãn, nhưng cũng không thể đánh mất uy phong quốc gia của hắn: “Thiên Tử của Đại Tùy giống hệt một khúc gỗ, nhìn từ bên ngoài cũng không thấy có đặc thù gì, làm sao biết được đoạn nào là đầu, đoạn nào là đuôi, bây giờ người có thể cho ta biết đáp án được chưa?”

“Dương Quảng vẫn chưa thể đưa ra đáp án!” Tiêu Bố Y thiếu chút nữa thì phun hết cơm ra, nhưng vẫn cúi đầu không dám phát ra tiếng động, hắn vừa chợt hiểu ra toàn bộ sự việc.

Thì ra Dương Quảng sĩ diện, lấy lý do mình là đại quốc, nhiệt tình chào đón quân vương sứ giả các nước tiến đến thăm viếng, khi xưa mở thông con đường tơ lụa, sứ thần của hai mươi bảy nước Tây Vực quốc đều đến thăm viếng đồng loạt, hôm nay tuy là khói lửa nổi lên tứ phương, Dương Quảng cũng không hề bớt sĩ diện chút nào. Thì ra gã quái nhân kia chính là sứ giả ngoại bang, còn Dương Quảng thì đang tổ chức đón tiếp bọn họ ngay tại đây. Tuy nhiên, vấn đềở chỗ nếu đã dương uy ta đây là đại quốc thì một nước lớn phải đồng đều về mọi mặt, đằng này Lôi Khắc Tát hỏi bất kỳ vấn đề gì, Dương Quảng cũng không thể giải đáp được, phải chậm lại ba ngày. Có thể hiểu là tất các đại thần cũng không có cách gì, Dương Quảng lúc này mới tự thân đến Quan Văn Điện để kiếm đáp án. Tuy nhiên, mặc dù Quan Văn Điện có rất nhiều bộ sách, bách gia chư tử, thiên văn địa lý cái gì có, nhưng loại vấn đề lạ lẫm này thì vẫn không có ai đề cập đến. Dương Quảng phát sầu không phải vì quốc gia đại sự, mà là bởi gã sứ giả Ba Tư đang khiến hắn bị mất mặt. Hắn vô tình hỏi Tiêu Bố Y mà có được đáp án, cho nên lúc này mới mừng như điên, bắt đầu giải quyết vấn đề gã sứ giả ngoại bang này.

Nhưng một khi hắn đã đã không còn vấn đề gì thì sao vẫn triệu tập mình tới đây? Nhìn thoáng qua sứ giả ngoại bang đối diện đầu ướt đầm mồ hôi, Tiêu Bố Y thầm thở ra. Con bà cái con gấu này, hoá ra là bất kỳ tên Nho Lâm Lang, Văn Lâm Lang nào tới đây cũng chỉ là để giải đáp cho người ta. Chỉ có vấn đề của Lôi Khắc Tát này, còn vấn đề của những kẻ khác thì vẫn chưa hỏi, Dương Quảng đương nhiên là vẫn không nắm chắc cho nên mới triệu tập Bí Thư Lang và Giáo Thư Lang Tiêu Bố Y đến đây. Vốn tiếp thu ý kiến quần chúng, người đông lực lượng mạnh, nhưng Dương Quảng tự xưng là đại quốc giải đáp, thu hút được bao nhiêu người tới đây, Tiêu Bố Y vốn chỉ là một gã Giáo Thư Lang nho nhỏ, sự có mặt của hắn ở đây chính là bởi hắn có thể giải đáp vấn đề của gã sứ giả Ba Tư.

Hắn khổ tâm cả hai tháng mà vẫn không thể gặp mặt Dương Quảng được một lần, không ngờ chỉ vô tình giải đáp được vấn đề của Lôi Tát Khắc là có thể gặp mặt Dương Quảng. Thô bạo hay không thì cũng khó nói nhưng tính cách của Dương Quảng có thể nói là rất tùy hứng.

Tiêu Bố Y vừa thoáng nghĩ đến tiền nhân hậu quả, liền hiểu được tầm quan trọng của việc an phận thủ thường. Dương Quảng muốn chơi trội thì cứ để cho hắn chơi trội đi. có vết xe đổ của Tiết Đạo Hành, Trụ Vương, nếu lúc này mà không để cho Dương Quảng chơi trội, hoặc là nói ra đáp án này là chính mình nghĩ ra. Vậy cứ chờ Dương Quảng hỏi ngươi một câu hồng nhật bạch vân đi. Tiêu Bố Y trầm mặc không nói, chỉ hy vọng là khúc đại thụ bình thường này có thể chống đỡđược hồng nhật bạch vân, là hắn cũng đã cảm thấy mãn nguyện .

Tào Hàn nhìn phía Thánh Thượng, thấy Dương Quảng gật đầu, liền rung đùi đắc ý nói: “Thật ra, vấn đề này cũng không khó giải, người đâu”.

Hắn vừa dứt lời thì đã có ngay một tên tên binh sĩ vác một khúc gỗ đã được bào qua. Tên binh sĩ nhìn ý của Tào Hàn, liền quăng vào trong bể nước, bọt nước văng khắp nơi, ngọn lửa chiếu xuống, càng khiến cho cảnh tượng thêm huyễn lệ đa sắc màu.

Mọi người tỏ vẻ khó hiểu, đều dõi ánh mắt nhìn vọng vào thủy thai, nhìn thấy khúc gỗ nổi lên mặt nước, khuôn mặt hết sức mông lung, quay đầu nhìn về phía Tào Hàn.

Tào Hàn mỉm cười nói: “Thiên Tử thông minh tuyệt luân, học vấn uyên thâm bao trùm thiên hạ, đã sớm nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề nhỏ này. Trên đời vạn vật bất kỳ cái gì cũng là thanh khí bay lên, trọc khí chìm xuống, thanh khí nhẹ, trọc khí nặng. Cây đại thụ này cũng vậy, gốc nặng hơn, ngọn nhẹ hơn, ném khúc gỗ quẳng vào trong nước, cứ nhìn thấy phần nào hơi chìm vào trong nước thì đó chính là gốc!”

Hắn giải thích xong, tất cả mọi người đều không nhịn được, bất giác cùng đứng hết lên, tập trung xung quanh hồ nước. Quả nhiên là một đầu của khúc gỗ chìm vào trong nước, đều là rất là thán phục. Vũ Văn Hóa Cập cất cao giọng: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế. Lôi Tát Khắc, phen này ngươi tâm phục khẩu phục chưa, ngươi còn vấn đề gì muốn hỏi không?”

Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, lúc này mới hiểu được là thủy đài được dựng lên không phải là để tắm, mà là vì để kiểm định sự nặng nhẹ của khúc cây đại thụ kia. Chỉ có điều là chi phí để xây cái thủy đài này cũng đủ để mấy trăm con người sống trong vài năm. Dương Quảng này quả nhiên cũng không phải là loại phô trương lãng phí bình thường.

Lôi Tát Khắc có chút kinh ngạc, không ngờ là Dương Quảng có thể giải quyết được vấn đề này, con ngươi đảo qua đảo lại, lắc mạnh cái đầu: “Bất kỳ vạn vật trên đời đều là thanh khí bay lên, trọc khí chìm xuống, ta không hiểu, không biết phương pháp này có đúng hay không!”

Dương Quảng vốn đang hết sức đắc ý, nghe Lôi Tát Khắc nói vậy, liền kinh ngạc nhìn phía Tào Hàn. Tào Hàn sắc mặt giận dữ: “Lôi Tát Khắc, thế gian vạn vật đều là như thế, ngươi không biết đến đạo lý bác đại tinh thâm này thì thôi, làm sao dám nghi ngờ biện pháp của Thánh Thượng”.

Lôi Tát Khắc trên mặt tràn đầy vẻ vô lại: “Ta không hiểu, ngươi tùy ý nói mấy câu, ngươi thử hỏi số đặc phái viên ngoại bang ở đây xem có ai hiểu hay không?”

Sứ thần ngoại bang có người im lặng, có kẻ nghi hoặc, đương nhiên không phải tất cả mọi người đều biết đạo lý này, Tào Hàn trán đổ mồ hôi, hắn là cố vấn trưởng của Minh Kinh, học thức uyên bác, nhưng đối với gã vô lại cố tình giả bộ nghi ngờ này thì cũng không có biện pháp gì. Tất cả mọi người là nhíu mày, luôn luôn cho rằng ta đây đại quốc rộng lớn, học vấn bác đại tinh thâm, nhưng loại đạo lý này đối với tên ngoại bang man di Lôi Tát Khắc này mà nói thì cũng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Dương Quảng nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Giáo Thư Lang bước ra khỏi hàng”.

Tiêu Bố Y nhìn quanh, thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình. Ở đây cũng chỉ có một mình hắn là Giáo Thư Lang, liền chậm rãi đi ra : “Thánh Thượng gọi thần?”

Mọi người muốn cười nhưng không dám, Dương Quảng vốn tức giận, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của hắn cũng phải phì cười: “Trong này chẳng lẻ còn có Giáo Thư Lang khác sao?”

Mọi người đều kinh ngạc thu liễm nụ cười, Tiêu Bố Y không hiểu lễ tiết, tỉnh tỉnh mê mê, lại không có lễ tiết ngay trước mặt tên ngoại bang sứ thần kia, vốn tưởng rằng long nhan sẽ nổi cơn thịnh nộ, ai dè Thánh Thượng lại còn khách khí đối với hắn.

Tiêu Bố Y bắt chước Tào Hàn thi lễ, trầm giọng nói: “Thần là kẻ thô lỗ, không hiểu lễ tiết, mong Thánh Thượng thứ tội”.

Dương Quảng thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì trẫm chuẩn ngươi lập công chuộc tội, nếu ngươi có thể giải thích rõ ràng cho Lôi Tát Khắc kia hiểu về đạo lý trong phương pháp của chúng ta thì trẫm xá tội cho ngươi”.

Dương Quảng tự cho là phương pháp đó là chính hắn nghĩ ra mà da mặt không hề đỏ lên chút nào. Hắn cũng không hề nói là nếu Tiêu Bố Y không giải thích được rõ ràng thì sẽ trừng phạt như thế nào, nhưng tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh cho tên Giáo Thư Lang nhỏ nhoi này. Tào Hàn lắc đầu thầm nhủ, chỉ sợ nếu gã Giáo Thư Lang này giải thích không rõ ràng, thì sẽ bị Dương Quảng đương trường lôi ra xử trảm ngay bên ngoài Tứ Phương Quán để thị uy với sứ giả ngoại bang.

Tiêu Bố Y cũng không vội vàng, cất tiếng tuân chỉ rồi sau xoay người lại: “Lôi Tát Khắc, ta chỉ là kẻ thô lỗ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có xưng là Giáo Thư Lang thì cũng rất hổ thẹn, thật không dám so sánh với Thánh Thượng, cũng không có học vấn tinh thâm như Tào tiên sinh. Tuy nhiên, ta xem ngươi cũng là một kẻ thô lỗ, vậy thì chúng ta hãy đánh cuộc”.

“Đánh cuộc gì?” Lôi Tát Khắc sửng sốt.

“Ta tin tưởng rằng phương pháp vừa rồi của Thánh Thượng tuyệt đối là không hề sai” Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Ngươi lại không tin?”

Lôi Tát Khắc gật đầu, “Ta đương nhiên không tin, các ngươi phải giải thích cho ta, cái gì thanh khí bay lên, ta nghe không hiểu”.

Tiêu Bố Y cũng không giận giữ, chỉ là cười, “Kiến thức của ngươi hạn hẹp, không hiểu được học vấn bác đại tinh thâm của đại quốc chúng ta thì ta cũng không trách ngươi. Một khi ý kiến của chúng ta đã bất đồng thì cũng phải có một phương pháp để giải quyết bất đồng nay. Lôi Tát Khắc, ngươi có thể tìm bất kỳ một cây đại thụ nào tại Đông Đô, sau đó bào hai đầu cho nó giống nhau, đánh dấu để những người làm chứng ghi nhớ đoạn nào là gốc, đoạn nào là ngọn. Sau đó dựa theo phương pháp của Thánh Thượng, lại ném khúc gỗ đó vào trong nước, nếu gốc chìm xuống là ngươi thua, ngươi chỉ cần quỳ xuống thi lễ với Thánh Thượng ta, hô một câu Thánh Thượng anh minh, vạn tuế, vạn vạn tuế là được”.

Tất cả mọi người đều thầm hối hận, thầm nghĩ là biện pháp của Tiêu Bố Y này tuy rằng đơn giản nhưng lại trực tiếp chứng minh được, thế mà mình không hiểu vì sao không nghĩ ra.

Lôi Tát Khắc sắc mặt khẽ biến, “Nếu ngươi thua thì sao?”

“Ta là dám khẳng định là Thánh Thượng thánh minh, dám đánh cuộc là phương pháp của Thánh Thượng tuyệt đối sẽ không sai” Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Nếu ta thua, sẽ nguyện giao ra cái đầu của mình, vậy ngươi có dám đánh cuộc với ta một lần hay không?”

Tiêu Bố Y nói một cách bình thản nhưng quần thần lại hết sức động dung, đám sứ giả ngoại bang sau khi hiểu được ý tứ của Tiêu Bố Y thì đều ồ hết cả lên, tràn đầy vẻ khó tin mà nhìn Tiêu Bố Y. Vũ Văn Thuật cũng sắc mặt đại biến nhìn liếc sang, lần đầu tiên chính thức quan sát Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y có lẽ chỉ là một gã Giáo Thư Lang, có lẽ chỉ là một gã thô lỗ, lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng nhìn hắn đứng thẳng tại đây, khẩu khí tràn ngập sự tự tin cùng gan dạ, đã khiến nhân tâm trong Tứ Phương Quán chấn kinh không thôi.

Lôi Tát Khắc nhìn thanh niên trước mắt này, sắc mặt hơi biến, chớp chớp ánh mắt, rốt cuộc bắt đầu lộ vẻ khâm phục!

Chọn tập
Bình luận
× sticky