Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 129: Thiên cổ nhất đế

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

“Trung thần gian thần rất khó nói rõ ra được, trong mắt người khác nhau thì cũng có tiêu chuẩn khác nhau. Thánh Thượng nói ngươi là trung thần, thì phải là kim khẩu ngọc ngôn, không ai dám phản bác”…

Viên Lam cùng Tiêu Bố Y ở trong phòng nói chuyện, thật ra vô cùng thân thiết. Viên Lam dùng thành ý đánh động Tiêu Bố Y, hắn bản thân kiến thức uyên bác, nhưng trong quá trình nói chuyện, rất nhiều ý niệm cùng tư tưởng trong đầu Tiêu Bố Y cũng làm cho hắn lấy làm kỳ không thôi, lại kiên định với ý định cùng một đường với Tiêu Bố Y. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Chỉ là hai người ngồi thật lâu, cũng không thấy Tiêu Hoàng Hậu gọi đến, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc. Phải biết rằng Viên Lam là người mà Tiêu Hoàng Hậu cảm kích, Tiêu Bố Y hôm nay xem như cháu họ xa của Tiêu Hoàng Hậu, lần đầu gặp mặt, vô luận như thế nào cũng sẽ không thể không để ý đến.

Lại qua một canh giờ, một Thông sự xá nhân đã vội vàng đi vào, tuyên Tiêu Bố Y đến Hậu Đức điện kiến giá, Viên Lam có chút kỳ quái, biết Hậu Đức điện là nơi Thánh Thượng gặp quần thần nghị sự, không tính là long trọng, có chút tính chất gặp riêng, không rõ vì cái gì Thánh Thượng lại triệu kiến Tiêu Bố Y, chẳng lẽ là Hoàng Hậu nương nương đã lập tức đi tìm Hoàng Thượng?

Viên Lam là một thương nhân, Dương Quảng một khi đã không tuyên gặp hắn, hắn đương nhiên không thể đi, chỉ dặn bảo Tiêu Bố Y đôi câu, bất quá nghĩ đến cũng là thân thích của Hoàng Hậu, có lẽ cũng không có phiền toái gì, huống chi cho dù là có phiền toái, có Tiêu Hoàng Hậu ở bên cạnh Dương Quảng, hơn nữa Tiêu Bố Y là người nhanh trí, nói vậy cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tiêu Bố Y từ biệt Viên Lam, đi theo Thông sự xá nhân tới Hậu Đức điện. Đại điện tự nhiên cũng là xa hoa phú lệ, làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi. Tiêu Bố Y sau khi đến Tử Vi thành, cho tới bây giờ cũng chưa thấy có nơi nào mà không xa hoa, mỗi một phòng mỗi một cung điện trong Tử Vi thành đều có chế độ nghi thức phục sức của Đại Tùy giống nhau như lời Bùi Minh Thúy nói, phải hoa mỹ tráng lệ, yêu cầu long trọng.

Trước Hậu đức điện thủ vệ nghiêm ngặt, khi tiến vào cũng phải kiểm tra theo lệ, chỉ thiếu điều không luồn vào đáy quần của Tiêu Bố Y mà kiểm tra. Tiêu Bố Y hiểu được bên người Hoàng Thượng vì sao không cần nhiều lắm võ lâm cao thủ hộ vệ, chỉ cần qua mấy cửa kiểm tra này, thích khách chỉ sợ có vào được Tử Vi thành, thì cũng không thể tiến vào điện được. Hoàng Thượng nếu không muốn gặp ai, ai cũng không thể vào được, cho dù là thích khách cũng không thể!

Khi đang miên man suy nghĩ, Tiêu Bố Y đã nhìn thấy Dương Quảng ngồi cao cao tại thượng, Tiêu Hoàng Hậu đang ở bên cạnh hắn, trừ Tiêu Hoàng Hậu ra, còn có hai đại thần gương mặt đều lạ lẫm, chỉ xem phục sức cùng mũ cũng biết, đây là nhân vật tuyệt đối có cấp bậc.

Tiêu Bố Y quỳ xuống tham bái, Dương Quảng cao cao tại thượng nhìn không ra vui buồn, chỉ phất tay nói: “Miễn lễ, ban ngồi”.

Hai đại thần đều liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy kinh ngạc, không rõ Thánh Thượng sao lại đổi lễ ngộ đối với Giáo Thư Lang như vậy. Bất quá Thánh Thượng có chỉ, người khác chỉ có thể nghe theo. Bọn họ đều ở lâu bên cạnh Dương Quảng, biết tâm ý của hắn, mấy ngày trước Vũ Văn Hóa Cập vu hãm Giáo Thư Lang này, rất nhiều người đều biết Giáo Thư Lang bị oan uổng, cũng có rất nhiều người biết Vũ Văn Hóa Cập nếu án theo luật lệ thì đã sớm bị trảm mười tám lần, nhiều khi còn bị lăng trì nghiêm trị. Nhưng lại có rất nhiều người biết, Thánh Thượng bãi miễn cho Vũ Văn Hóa Cập, thật ra cũng rất không vui.

Điểm này cũng không kỳ quái, bởi vì Vũ Văn Hóa Cập cho dù có muôn vàn sai lầm, cho dù hắn muốn hãm hại người khác, nhưng hắn sẽ không hãm hại Thánh Thượng, hắn cũng có thể làm cho Thánh Thượng vui, hắn làm một mã quan so với ai khác càng có cơ hội vỗ mông ngựa Thánh Thượng, cái này trong mắt Thánh Thượng xem ra, Vũ Văn Hóa Cập chính là một trung thần, xem hắn như là một đại trung thần!

Trung thần gian thần rất khó nói rõ ra được, trong mắt người khác nhau thì cũng có tiêu chuẩn khác nhau. Thánh Thượng nói ngươi là trung thần, thì phải là kim khẩu ngọc ngôn, không ai dám phản bác.

Thánh Thượng từng công khai nói qua, hắn trời sanh tính không thích người khác phản đối, nếu là đạt quan hiển quý muốn đè lên nhau để lấy công danh, đó là chuyện mà hắn không thể tha thứ được, nếu là kẻ ti tiện sĩ bởi vì thăng quan mà hại nhau, hắn còn có thể khoan dung một chút, nhưng quyết không để hắn có ngày xuất đầu. Có một số người sẽ nghĩ Vũ Văn Hóa Cập ngã xuống, Tiêu Bố Y có thể mượn cơ hội leo lên, nhưng bọn họ đều biết, Vũ Văn Hóa Cập một khi ngã, ấn tượng của Tiêu Bố Y trong mắt Thánh Thượng chỉ càng thêm ác liệt. Từ vẻ lạnh lùng của Thánh Thượng đối với Tiêu Bố Y mấy ngày nay có thể biết được, nếu không phải vì Bùi Minh Thúy, chỉ sợ Thánh Thượng đã sớm đem Tiêu Bố Y đuổi khỏi Đông Đô. Nhưng bọn họ không nghĩ đến sự tình lại đột nhiên có chuyển biến lớn, nghe giọng điệu của Thánh Thượng hôm nay rất hòa hoãn, cũng là chuyện không thấy được trong mấy ngày nay.

“Hôm nay ta gọi các ngươi đến, chủ yếu là muốn hỏi một chút…” Dương Quảng cao cao tại thượng, liếc nhìn Tiêu Hoàng Hậu, mỉm cười rồi mới nói: “Giáo Thư Lang Phó Cốt dương oai, làm người man di biết dũng sĩ Đại Tùy ta là thiên hạ đệ nhất, hắn tại Tứ Phương quán tranh thể diện cho Đại Tùy ta, làm cho ngoại bang biết Đại Tùy ta cho dù là trí tuệ của một Giáo Thư Lang, thì bọn chúng cũng khó có thể với tới, hơn nữa Giáo Thư Lang còn phát minh cái gì, cái gì, Giáo Thư Lang, ngươi phát minh ra cái gì?”

“Hồi Thánh Thượng, là thuật điêu bản ấn loát” Tiêu Bố Y chỉ có thể đứng lên, vì thuật điêu bản ấn loát mà bi ai bẩm lại một câu.

“Ồ, đúng rồi, là thuật điêu bản ấn loát, Bí Thư Lang Ngu Thế Nam cực kỳ tôn sùng phương pháp này, ta đã xem, cũng không tệ lắm” Dương Quảng lúc này cũng đã khá gần gũi, cũng không còn cao cao tại thượng như lúc nãy, “Giáo Thư Lang lập được nhiều công lao như vậy, ta cảm thấy chức Giáo Thư Lang nhìn như có chút khuất tài, Ngu thị lang, ý ngươi thế nào?”

Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, Ngu Thị lang, chẳng lẽ chính là Nội sử Thịlang Ngu Thế Cơ, cũng chính là đại ca của Ngu Thế Nam? Một vị quan đứng lên, cao cao gầy gầy, vui buồn không lộ sắc, thi lễ nói: “Hồi Thánh Thượng, thần cảm thấy Thánh Thượng nói một chút cũng không sai, Giáo Thư Lang Phó Cốt dương oai, Tứ Phương quán trung tâm cảnh cảnh, lại phát minh ra thuật điêu bản ấn loát, khiến cho Thánh Thượng nhất định lưu danh thiên cổ, chức vị Giáo Thư Lang này, tựa hồ thực có chút khuất tài”.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, người này nói chuyện nhìn như khúc chiết, lại như là chưa nói, hoàn toàn nói lại lời của Dương Quảng, xem đã hiểu rất sâu đạo làm quan!

Ngu Thế Cơ tuy không nói gì, Dương Quảng lại rất là vừa lòng, gật gật đầu lại hỏi, “Vậy Tô Nạp Ngôn có ý kiến gì?”

Tô Nạp Ngôn có chút già nua, run run đứng lên, “Hồi Thánh Thượng, lão thần cũng không tán thành cách nhìn của Ngu Thị lang, lão thần cảm thấy, Giáo Thư Lang vốn là một áo vải, nếu là thăng thiên quá nhanh, chỉ sợ không hợp lý! Thánh Thượng khai khoa thủ sĩ, chính là vì cấp cho người trong thiên hạ cơ hội công bình tiến quan, cổ vũ người trong thiên hạ đọc sách để quang diệu gia môn, Tiêu Bố Y làm Giáo Thư Lang cũng chưa từng trải qua khảo hạch, cai này theo lý đã không phù hợp, nếu lại thăng quan, thần chỉ sợ sẽ có người dị nghị”.

Dương Quảng cau mày, hồi lâu mới nói: “Vậy ý của ngươi là gì?”

“Ý của thần là phải trải qua khảo hạch” Tô Nạp Ngôn trả lời.

“Ngươi nói khảo hạch thế nào?” Dương Quảng hỏi.

Tô Nạp Ngôn? Tiêu Bố Y suy nghĩ, trong trí nhớ người này nên gọi là Tô Uy, cũng chính là đứng đầu Môn hạ tỉnh Đại Tùy, theo nhân tình mà nói, Ngu Thế Cơ này là vì Tiêu Bố Y hắn mà nói chuyện, Tô Nạp Ngôn có chút khó xử, nhưng theo đạo lý mà nói, Tô Nạp Ngôn này cũng đã làm hết đạo quân thần, so với Ngu Thế Cơ thì mạnh hơn một ít.

“Cái này,” Tô Nạp Ngôn liếc nhìn Tiêu Bố Y, “Không biết Giáo Thư Lang đối với Minh Kinh, na khoa Tiến sĩ có chỗ nào quen thuộc?”

Tiêu Bố Y đầu có chút phình ra, “Hồi Tô đại nhân, Giáo Thư Lang thật ra là người thô lỗ, na khoa cũng không biết”.

Minh kinh tiến sĩ lưỡng khoa Tiêu Bố Y hiện tại thật ra cũng biết, bất quá đó là khoa mục văn nhân mới có thể khảo, hắn viết còn khó khăn, muốn đi khảo hạch thật sự không được, càng huống chi hắn vốn không muốn ở nơi này.

Ngu Thế Cơ nhìn thấy Dương Quảng nhíu mày, đứng dậy thi lễ nói: “Thánh Thượng, Giáo Thư Lang không thông Minh kinh tiến sĩ, nhưng lại lập kỳ công, thần nghĩ cũng có thể phá cách mà dùng, khoa cử khảo hạch là vì công chính nghiêm minh, nhưng đối với kỳ tài cũng không thể cứ bám vào một khuôn mẫu được”.

“Ta chỉ sợ phá vỡ lệ thường, làm cho người trong thiên hạ chỉ nghĩ tới mưu lợi, không chịu đọc sách, ngược lại cũng không ổn” Tô Nạp Ngôn nói.

Ngu Thế Cơ trong lòng nói, lão tiểu tử ngươi thu hối lộ của người khác, để cho họ thăng quan bộ còn thiếu sao? Hiện tại còn nói cái gì phá vỡ lệ thường, thực buồn cười. Bất quá hắn thu hối lộ cũng không ít, cũng không tiện nói ra. Hắn biết lão tiểu tử này cũng có danh tiếng, cũng được Thánh Thượng thích, nhưng hắn muốn Tiêu Bố Y đi khảo hạch rốt cuộc là có mục đích gì?

Tô Uy có chút nhíu mày, “Nếu Giáo Thư Lang đối với Minh kinh tiến sĩ không quen thuộc, chỉ sợ phải khảo hạch nội dung khác, không biết Giáo Thư Lang cưỡi ngựa bắn tên thế nào?”

Dương Quảng đột nhiên cười ha hả, “Ngươi hỏi hắn cưỡi ngựa bắn tên? Ta nghe nói hắn tại Phó Cốt trong ngàn quân một ngựa xông pha, một tiễn bắn chết Mạc Cổ Đức, làm sao mà không tinh thông? Một khi đã văn không được, vậy thì khảo võ cử nhân đi, ba ngày sau điện thí, Tiêu Bố Y nếu có thể cưỡi ngựa bắn tên thành thục, thì phong hắn làm đại quan là ổn”.

Dương Quảng nói tới đây, lại quay đầu hướng tới Tiêu Hoàng Hậu gật gật đầu, khóe miệng mỉm cười. Tiêu Hoàng Hậu trong mắt cũng mừng rỡ, đưa tay nhẹ nhàng ấn lên trên tay Dương Quảng, lại nhìn thoáng qua Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y nhìn thấy hai người ân ái, cơ hồ nghĩ đến Dương Quảng trong truyền thuyết là nói một người khác, nhưng cũng biết cơ hội lần này là Tiêu Hoàng Hậu tranh thủ cho mình, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Tất cả mọi người đều nghĩ, xem ra Thánh Thượng đối với Đột Quyết ghét cay ghét đắng, chỉ hận không thể để cho Tiêu Bố Y bắn chết Mạc Cổ Đức, nhưng trên thực tế Mạc Cổ Đức cũng chưa chết, nhưng thấy Dương Quảng đang cao hứng, cũng không tiện cải chính.

Tô Uy nghe được điện thí, liên tục gật đầu nói: “Thánh Thượng rộng mở như vậy, quả thật kà thiên cổ minh quân, lão thần sẽ đi thương lượng với Trương Cẩn Đại tướng quân, xem sẽ khảo hạch như thế nào mới thể hiện ra hết được bản lãnh của Giáo Thư Lang”

“Thánh Thượng tạo phúc cho đời sau, cũng là công đức vô lượng” Tiêu Bố Y câu đầu tiên là vỗ mông ngựa cho chắc. Tiêu Hoàng Hậu có chút ngạc nhiên, Dương Quảng cũng khinh ngạc, hồi lâu mới nói: “Như thế nào là tạo phúc cho đời sau?”

“Trước tiên là nói về kênh đào, đã xúc tiến rất lớn việc phát triển buôn bán của Đại Tùy, hơn nữa cung ứng các phương tiện từ Đông Đô đi các nơi. Kênh đào khai thông, lợi tại đương đại, công tại thiên thu. Bố Y thấy, thậm chí so với tu kiến trường thành ý nghĩa còn sâu xa hơn”…

Dương Quảng phất tay, “Được rồi, mọi chuyện cứ định như vậy đi, các ngươi đều lui ra, Giáo Thư Lang lưu lại”.

Tô Uy cùng Ngu Thế Cơ liếc mắt nhìn nhau, đều nghi hoặc, không biết Tiêu Bố Y này là giẫm phải *** chó hay ăn phải phân bò, bằng không sao lại có vận khí tốt đến như vậy, lại được Dương Quảng tự mình thưởng thức? Nhìn thấy Ngu Thế Cơ cũng có ý khó hiểu như mình, Tô Uy trong lòng cũng cười thầm, hắn khác với Ngu Thế Cơ, Ngu Thế Cơ là Thị Lang Nội sử tỉnh, phụ trách phụ trách về Thánh chỉ, rất hiểu tính tình của Thánh Thượng, cho tới bây giờ đều nói một tiếng là hiểu. Hắn nói thế nào cũng là một Nạp Ngôn, phụ trách tấu chương của triều thần, thẩm tra các loại sắc lệnh, không có việc gì thì tu chỉnh ý chỉ của Thánh Thượng, nói lời thật, đụng tới loại quân chủ hỉ nộ vô thường như Dương Quảng cũng không tốt lành gì. Tô Uy có thể làm được cho tới hôm nay, thực sự là kinh nghiêm già dặn. Hắn nghe được Tiêu Bố Y được đồn thổi như thần kỳ, trong lòng thực không tin, nhưng hắn tuyệt đối không có ý đối đầu với Thánh Thượng. Khi hắn đề nghị khảo hạch đã nghĩ đến, Thánh Thượng muốn thưởng quan cho Tiêu Bố Y là nhất định rồi, mình yêu cầu nếu hoàn mỹ. Tiêu Bố Y nói thế nào cũng sẽ lộ yếu kém, đến lúc đó mình tại khảo hạch động chút tay chân, làm cho hắn phong phong quang quang mà qua khảo hạch, Thánh Thượng chẳng phải có thể diện, mà mình xem như là tận trung tẫn trách, chẳng phải tốt cho thanh danh sao?

Tiêu Bố Y không biết tâm tư của mấy nịnh thần này, nội tâm còn khích lệ lão hồ ly Tô Uy này là trung lương, không biết Thánh Thượng lưu mình lại để làm cái gì, cũng không dám nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn ngồi lại.

“Giáo Thư Lang, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Dương Quảng đột nhiên lên tiếng hỏi.

Đây xem như là Tiêu Bố Y cùng Dương Quảng lần đầu tiên tiếp xúc trực diện, nhìn Dương Quảng cao cao tại thượng, mơ hồ có quang hoàn, cũng làm cho nội tâm Tiêu Bố Y có chút hoang mang.

Hắn từ khi xuyên việt đến thời đại này, thường tự hỏi về Dương Quảng này. Khi làm thổ phỉ, làm ăn, đua ngựa, ra quan ngoại, gặp Khả Đôn, đến Đông Đô, nghe cũng nghe được rất nhiều, thấy cũng thấy không ít, nhưng hắn đối với Dương Quảng cũng không có ấn tượng rõ ràng nào. Hắn đến Đông Đô, cố nhiên là thân hãm hồng lưu, không thể tự chủ. Nhưng trong lòng hắn đối với Dương Quảng, cũng tràn đầy tò mò.

Dương Quảng trong trí nhớ của hắn từ từ thay đổi, trong trí nhớ của hắn, cũng chính là theo dã sử, Dương Quảng là một hôn quân sát phụ dâm mẫu, hoang dâm vô đạo, hoành chinh bạo liễm. Nhưng khi hắn từ từ tiếp xúc, sự xa xỉ cùng ngang ngạng của Dương Quảng làm cho hắn ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Cho nên các ấn tượng khác, thật ra rất ít. Theo thái độ của hắn đối với Tiêu Hoàng Hậu, thậm chí có thể nói là ân ái, cái này đối với một quân vương cũng là khó thấy, thậm chí trong mắt Bùi Minh Thúy, Dương Quảng là một nam nhân rất thâm tình. Rất hài hước, cũng rất buồn cười.

“Bố Y, Thánh Thượng đang hỏi ngươi đó” Một thanh âm hòa nhã cất lên, là Tiêu Hoàng Hậu thúc giục.

Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, thoáng thấy vẻ giận dữ trên mặt Dương Quảng, linh cơ chợt động nói: “Hạ thần cái gì cũng không dám nghĩ”.

Dương Quảng ngạc nhiên, khó hiểu nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Hạ thần nhìn thấy uy của Thiên tử, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, cái gì cũng đều không nghĩ đến” Tiêu Bố Y trả lời.

Dương Quảng hỏi: “Chẳng lẽ ta trong mắt của ngươi, chỉ có uy nghiêm mà thôi?”

Tiêu Bố Y cũng không rõ lắm, càng không biết tâm ý của hắn, chỉ có thể khẽ cười nói: “Đương nhiên là không chỉ có uy nghiêm”.

“Vậy còn có cái gì?” Dương Quảng bất động thanh sắc hỏi.

Tiêu Hoàng Hậu nghe được Dương Quảng hỏi thật ra có chút gấp rút. Từ khi nàng biết được hắn là con của Tiêu Đại Bằng, sau khi nhận thân với Tiêu Bố Y, liền tính toán làm thế nào cấp cho Tiêu Bố Y một chức quan kha khá. Mới vừa rồi Lý Uyên, Lý Thế Dân hướng tới nàng cầu tình, để nàng cứu Cao Sĩ Liêm, nàng lại cảm thấy không vội, chỉ nghĩ chờ lúc Dương Quảng cao hứng thì sẽ đề cập đến Cao Sĩ Liêm là được. Nhưng nàng đối với việc cầu quan cho Tiêu Bố Y thì tận hết sức, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Tiêu Bố Y trong mắt nàng.

Cùng Dương Quảng ở chung hơn mười năm, không ai so với nàng hiểu được tính tình của Dương Quảng, đó chính là hỉ nộ vô thường, nàng biết nhiều lời thì dở, chỉ sợ Tiêu Bố Y ứng đối không kịp, ngược lại càng không ổn.

Tiêu Bố Y thi lễ nói: “Thánh Thượng, Bố Y vốn là một thảo dân, chuyện biết được cũng không nhiều lắm”.

“Ngươi biết thì cứ nói, ta thực muốn nghe một chút” Dương Quảng đột nhiên hứng thú. Những thứ hắn thấy đều là kỳ trân dị bảo, cẩm tú đường hoàng, người mà hắn biết, ngoại trừ vương công quý tộc, thì cũng la trọng thần. Khi nghe nói Tiêu Bố Y là thảo dân, đột nhiên có loại cảm giác mới mẻ, hắn cảm thấy mình hình như cũng lâu rồi không có gặp qua thảo dân.

“Vậy thảo dân sẽ nói” Tiêu Bố Y nhìn thấy Dương Quảng cũng thoải mái, chỉ là đang cân nhắc câu từ.

Nếu có thể khuyên Dương Quảng, để hắn bớt xa xỉ, ít chinh phạt, ít bạo lệ một chút, làm cho dân chúng trong thiên hạ ít cực khổ một chút, hắn thật ra cũng rất muốn khuyên. Nhưng cho dù muốn khuyên, hắn cũng phải tìm một phương pháp ổn thỏa để khuyên. Hắn cũng không muốn đi chọc giận Dương Quảng, mà mất đi cái đầu của mình.

“Nói mau nói mau” Dương Quảng trên mặt cũng có chút hưng phấn.

“Thánh Thượng tạo phúc cho đời sau, cũng là công đức vô lượng” Tiêu Bố Y câu đầu tiên là vỗ mông ngựa cho chắc. Tiêu Hoàng Hậu có chút ngạc nhiên, Dương Quảng cũng khinh ngạc, hồi lâu mới nói: “Như thế nào là tạo phúc cho đời sau?”

“Trước tiên là nói về kênh đào, đã xúc tiến rất lớn việc phát triển buôn bán của Đại Tùy, hơn nữa cung ứng các phương tiện từ Đông Đô đi các nơi. Kênh đào khai thông, lợi tại đương đại, công tại thiên thu. Bố Y thấy, thậm chí so với tu kiến trường thành ý nghĩa còn sâu xa hơn”.

Dương Quảng ánh mắt có chút kinh ngạc, ý hưng phấn càng đậm, vỗ thật mạnh án nói: “Nói rất đúng”.

Tiêu Hoàng Hậu tâm tạng cũng đã thả lỏng, cũng lộ ra nụ cười. Tuy trong lòng lại không cho là đúng, bởi vì vô luận là trước sau khi kênh đào khai thông, đều bị lên án, quần thần chỉ có một điều nói với Hoàng Hậu nàng chính là, kênh đào làm mệt dân tốn tiến, Thánh Thượng thất chí võ đoán.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm mặc, Dương Quảng giọng điệu nhiều ít có chút vội vàng hỏi: “Còn gì nữa?”

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ngươi tạo kênh đào coi như không tệ, ta lại không biết ngươi còn có công trạng gì, thì ta làm sao có thể vỗ mông ngựa?

“Thánh Thượng, vi thần kiến thức thô bỉ, nhưng phương diện khác cũng không biết được nhiều”.

Dương Quảng vẻ mặt có chút thất vọng, “Vậy Đông Đô này dựng lên, ngươi có cái nhìn ra sao?”

Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu, “Đông Đô phú lệ đường hoàng, là thành thị phồn hoa nhất mà vi thần từng chứng kiến”.

Dương Quảng thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thảo dân rốt cuộc là thảo dân, làm sao biết được ý tưởng sâu xa của ta”.

Tiêu Bố Y tai thính mắt sáng, nghe được Dương Quảng tiếc hận, không khỏi đỏ mặt, chăm chú suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Hồi Thánh Thượng, lấy ý tưởng của vi thần, Đông Đô này vị trí địa lý là ở giữa Trung Nguyên, Thánh Thượng thiên đô Đông Đô, là muốn làm cho cân bằng bốn phương?”

Dương Quảng ha hả cười to, đột nhiên đứng lên, đi xuống đài, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Bố Y, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: “Giáo Thư Lang, ngươi trước kia là một thảo dân, nhưng so với đại thần thì càng phù hợp với ý trẫm”.

“Vi thần ngu muội, không dám cùng bọn họ so sánh” Tiêu Bố Y không thể làm gì hơn đành phải nói như vậy.

Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, “Có cái gì không thể so sánh. Ngươi hiện tại cũng là hoàng thân, sao lại không thể so được với lũ ngu muội đó? Chỉ bằng vào kiến thức ngươi vừa nói, đã so với một số xuẩn thần cao minh hơn rất nhiều, bất quá ngươi nói tuy không sai, nhưng rất nhiều chỗ vẫn lo lắng chưa đủ”.

Tiêu Bố Y cung kính nói: “Thánh Thượng anh minh, cách rất xa, Bố Y vạn phần không được một, đương nhiên rất nhiều chỗ khiếm khuyết, cũng mong Thánh Thượng chỉ điểm”.

Hắn nói cung kính, thật ra trong nội tâm cũng cảm thấy mông ngựa thật sự đã vỗ không nhẹ, không nghĩ đến Dương Quảng lại không hài lòng! Hắn ở gần Dương Quảng như thế, chỉ thấy được hắn tóc đen như mực, giữa hai mi có nếp nhăn rất đậm, loại diện mạo này người bình thường đều là cả đời lo nghĩ. Trong nội tâm Tiêu Bố Y đột nhiên xuất hiện cảm giác khó hiểu, hắn cảm thấy Dương Quảng thật ra rất tịch mịch.

Dương Quảng chậm rãi đi vòng quanh đại điện, hai hàng lông mày cau lại, đưa tay vừa chỉ vừa nói: “Thành Đông Đô này cũng không phải là xa xỉ, cũng không phải là khoe khoang, mà là căn cơ thiên cổ của Đại Tùy ta. Đại Tùy trước đây, Trung Nguyên chia cắt, phân chiến không ngớt, thê ly tử tán, dân không sống yên. Đại Tùy từ khi kiến quốc, vẫn động loạn tầng tầng, Tây Kinh đường xá xa xôi, sản xuất thấp, khai hoàng mười bốn năm, quan trung đại hạn, Tiên đế thậm chí dẫn theo dân chúng đến Lạc Dương tránh hạn, dân chúng phải độn đậu mà ăn, đây thật sự là chuyện cười tiên cổ! Năm đó Tây Kinh vận lương vận vật, hàng năm hao phí không biết bao nhiêu mà kể, Đông Đô sau khi kiến thành nhất lao vĩnh dật (cực một lần mà khỏe dài dài), quả thật là phúc cho đời sau”.

Tiêu Bố Y không biết lịch sử, chỉ có thể trầm mặc, hắn đương nhiên biết Dương Quảng không cần nói dối với hắn.

“Lạc Ấp từ xưa, khống chế ba con sông, giữ vững bốn nơi hiểm yếu, thủy lục đều thông, sản vật giàu có” Dương Quảng một khắc này chân mày nhướn lên, thao thao bất tuyệt, ” Quân vương từ xưa, chưa từng lưu ý đến vị trí giàu có này, chính là vì nghĩ kiến đô thời điểm không đúng, hoặc chín châu chưa thống nhất, hoặc lương tiền không đủ, trẫm kiến Đông Đô, là một hành động thiên cổ chưa từng có, từ xưa đến nay các vua có ai bằng ta?”

Tiêu Hoàng Hậu cao cao tại thượng, nhìn trượng phu như vậy trên mặt cũng có vẻ kính ngưỡng, Tiêu Bố Y không biết Dương Quảng nói rất nhiều điều đều là nội dung trong Đông kinh chiếu năm đó, lại cũng cảm thấy hắn nói rất có đạo lý. Dương Quảng tài ăn nói cực tốt, trong phút chốc vẻ mặt bay bổng, thật ra cũng làm cho hắn cả người đều sinh động theo.

“Ngươi nói kênh đào liên thông kinh tế nam bắc, lợi tại đương đại, công tại thiên thu” Dương Quảng lẩm bẩm tự nói, “Tiêu Bố Y, chỉ bằng tám chữ lợi tại đương đại, công tại thiên thu này của ngươi, đã tính là tri kỷ của ta”…

Tiêu Bố Y cổ ngữ không thông, nhưng nhiều ít cũng hiểu được một ít, Dương Quảng nói chính là Tây Kinh xa xôi, làm cho năm đó Tùy Văn Đế thậm chí phải đưa dân đi tránh hạn, Dương Quảng nói buồn cười, Tiêu Bố Y ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười. Lạc Dương vị trí địa lý rất tốt, sản vật phong phú, rất nhiều quân vương cổ đại cũng muốn kiến lập đô thành ở đây, nhưng chỉ có Dương Quảng là thành công kiến tạo Đông Đô, đó cũng là một thành tựu lớn.

Nhưng hắn không nghĩ đến Dương Quảng còn chưa nói xong, “Năm đó Hán vương phản nghịch, Đông Đô cũng chưa thành, quan hà xa xôi, binh không tới kịp, đợi khi tin tức phản loạn truyền đến Tây Kinh, thì đã qua cả tháng, phản nghịch đã chiếm Sơn Đông, làm cho dân chúng sống không yên. Ta kiến đô không sai, chỉ vì trước khi Đại Tùy bình định Giang Nam, Trung Nguyên có gần bốn trăm năm phân liệt, dân chúng rất khổ, thế lực địa phương quá cường đại, nếu cứvậy tất nhiên là gió lửa liên miên. Đại Tùy khi khai quốc, bốn phương bạo loạn, cùng là ở những khi mới thống nhất, nam bắc không thể dung hợp, Đại Tùy sẽ rất nguy, ta kiến đô đã hoàn toàn dung hợp nối liền nam bắc, vô luận là đối với Đại Tùy hay là đối với đời sau mà nói, công lao đều khó có thể tính”.

Tiêu Bố Y nghe có chút trợn mắt cứng lưỡi, nhìn Dương Quảng thần thái bay bổng, thế nhưng lại rất lạ lẫm, đây là Tùy Dương Đế hoang dâm vô độ trong truyền thuyết sao, hắn nói như thế nào thì mình cũng không thể nghĩ ra được?

“Ngươi nói kênh đào liên thông kinh tế nam bắc, lợi tại đương đại, công tại thiên thu” Dương Quảng lẩm bẩm tự nói, “Tiêu Bố Y, chỉ bằng tám chữ lợi tại đương đại, công tại thiên thu này của ngươi, đã tính là tri kỷ của ta”.

Tiêu Hoàng Hậu rất kinh ngạc, có chút giật mình, không nghĩ đến Dương Quảng lấy thân phận đường đường quốc quân, thế nhưng lại xem Tiêu Bố Y là tri kỷ, đây là buồn cười, hay là trêu chọc, là sự thật, hay mình nghe nhầm?

Hậu Đức điện tuy không có đại thần, nhưng cũng có cung nhân cung nữ, nghe nói như thế, thiếu chút nữa đã rớt quạt Ngọc Như Ý trên tay xuống, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, Thánh Thượng lại nói một Giáo Thư Lang nho nhỏ là tri kỷ của hắn, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.

Tiêu Bố Y cũng hoảng hốt, chỉ nói, “Hạ thần không dám”.

Dương Quảng hừ lạnh nói: “Có cái gì không dám, ta nói ngươi phải là ngươi phải, người bên ngoài cho dù mặt dày vỗ mông ngựa, nhưng làm sao có thể biết tâm tư của ta? Lợi tại đương đại, công tại thiên thu. Nói rất đúng, tám chữ này nói rất tốt”.

Dương Quảng bị tám chữ này làm cho phấn chấn, cất tiếng cười ha hả, trong lúc nhất thời giống như có chút điên cuồng, mọi người ở đây sắc mặt đại biến, không biết làm sao.

Dương Quảng cười thật lâu mới dừng, trầm giọng nói: “Nhưng ngươi nghĩ hiển nhiên vẫn không đủ. Cũng chưa nói ra được toàn bộ dụng ý của ta khi khai thông kênh đào”.

“Tâm ý của Thánh Thượng vi thần làm sao có thể hiểu hết được” Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Vi thần đã nói kiến thức của thần còn thiếu nhiều, có chỗ nào nói không đúng mong Thánh Thượng chỉ điểm”.

“Không phải không đúng, mà là không được đầy đủ” Dương Quảng cải chính, ánh mắt lấp lánh, có chứa sự cuồng nhiệt, như là nhìn Tiêu Bố Y, lại như là xuyên thấu qua thân thể của Tiêu Bố Y mà nhìn về phía xa xăm.

“Tiên đế tại vị, tuy là bốn biển an bình. Nhưng Đại Tùy thống trị cũng không chắc chắn. Nam bắc sai biệt nhau quá lớn, không ngừng bài xích, đã là ẩn hoạn của Đại Tùy ta. Với lại bốn trăm năm phân liệt làm sao chỉ trong vài năm là có thể tiêu trừ? Nam phương thủy lợi liên thông, dân sinh giàu có, phương bắc thổ địa cằn cỗi, đa phần là nghèo khổ. Người phương Nam xem người phương Bắc là thô bỉ, đều là tạp chủng. Người phương Bắc cũng cảm thấy người phương Nam là kẻ bị chinh phục, nhát gan yếu đuối, cả hai đều ghét nhau. Ta năm đó khi chưa là Thiên Tử, đã ở tại Giang Đô rất lâu, cũng là vì việc này mà đau đầu. Đại Tùy hình thức tuy thống nhất, nhưng muốn dung hợp, lại cần phải có một mạch liên thông nam bắc, đó chính là kênh đào…”

Tiêu Bố Y bị Dương Quảng từ từ nói mà hấp dẫn, trong ánh mắt đã chứa sự kính ngưỡng. Loại kính ngưỡng này cũng không phải là vì kính sợ mà sinh ra, mà là thật sự bị sự phân tích của Dương Quảng đánh động. Hắn võ học cao minh, kiến thức có căn bản ngàn năm, nhưng Dương Quảng phân tích rất có lý, thật sự nhìn không ra dởở chỗ nào.

“Kênh đào khai thông, không chỉ là tiện để trao đổi vật chất, quan trọng nhất chính là tinh thần liên thông” Dương Quảng khi nói tới tinh thần, thần sắc ngưng trọng, “Kênh đào sau khi khai thông, Đại Tùy mới xem như chân chính nhất thống, huyết mạch quán thông, nam bắc cũng tiêu tan sự cách biệt, Đại Tùy mới có thể quốc phú dân cường. Buồn cười là những kẻ thô bỉ không rõ ý trẫm, chỉ nói cái gì làm mệt dân hao tài, lại không biết nếu không khai thông kênh đào, ta chỉ sợ dân càng khổ, tranh loạn càng nhiều, thua xa việc khai thông kênh đào”.

Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, tuy câu cuối cùng cũng có ý bảo lưu ý kiến, lại thiệt tình nói: “Thánh Thượng nhìn xa, hạ thần hôm nay mới hiểu được sự dụng tâm lương khổ của Thánh Thượng”.

Dương Quảng thở dài một hơi, “Bố Y ngươi tuy là người thô lỗ, nhưng những lời của ta nói hôm nay lại không nói với Hoàng Hậu, không có với bách quan, lại chỉ nói với ngươi, ngươi có biết vì sao không?”

Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Hạ thần không biết”.

“Chỉ bởi vì ngươi không vỗ mông ngựa, lại nói ra dụng tâm lương khổ của trẫm,” Dương Quảng lạnh nhạt nói: “Hiểu ta, ta không cần giải thích, không hiểu ta, ta cần gì phải giải thích?”

Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được sự cố chấp của Dương Quảng, cười khổ không nói.

“Kiến Đông Đô, thông kênh đào chẳng qua chỉ là chỗ căn bản nhất trong kế hoạch của ta” Dương Quảng nói hứng khởi, xem như bên cạnh không có ai, cung nhân xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau.

Thánh Thượng sau khi từ Tây Kinh trở về, vẫn là mặt cau mày có, phiền não không chịu nổi, không ngờ lại có ngày vui vẻ như hôm nay, Giáo Thư Lang này thực có bản lãnh, cũng không có nghe hắn nói cái gì, thế nhưng lại làm cho Thánh Thượng khôi phục thần thái ngày xưa.

“Vi thần nghe Thánh Thượng nói, chỉ mong được học tập thêm vài thứ” Tiêu Bố Y cung kính nói.

Dương Quảng cười rộ lên, lại kéo tay Tiêu Bố Y đến một bên nói: “Đến đây, ngồi xuống đi”.

Cung nhân con mắt thiếu chút nữa là rớt xuống, Tiêu Hoàng Hậu trong lòng mừng rỡ, cảm thấy phu quân đã nhiều năm không có phấn chấn được như thế.

“Ta khi ở tại Giang Nam, đã lo lắng về vấn đề dung hợp này,” Dương Quảng mắt lộ trầm tư, “Ta miễn thuế đất mười năm, yêu cầu quan văn thu thập sao chép phật kinh các nơi, lấy cầu giáo nghĩa để hóa giải nam bắc bạo lệ, sớm ngày dung hợp, cao tăng Tăng Sán cũng đã từng đi giúp ta, chỉ tiếc hắn tạ thế quá hơm, làm cho người ta tiếc hận”.

Tiêu Bố Y nghe qua tên Tăng Sán, biết đó là một trong ngũ tổ, không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ cao tăng đắc đạo này cũng không phải là giả, hắn một khi đã trợ giúp Dương Quảng, khẳng định là cảm thấy có ý nghĩa, nói như vậy ít nhất trước kia Dương Quảng làm việc cũng không tệ.

“Nhưng dân vô học cũng bất thành,” Dương Quảng lại nói, song ánh mắt lại sáng ngời, như nói cho Tiêu Bố Y nghe, lại như đang ự nói, “Ta khi ở tại Giang Đô, cho học giả biên soạn thư quyển điển tịch, ngày nay ngươi tại Bí Thư Tỉnh, cũng biết quy mô của Bí Thư Tỉnh, tuyệt không phải là một hai ngày là có”.

Tiêu Bố Y biết điểm ấy không giả, chỉ gật đầu, hiện tại Dương Quảng giống như hồng thủy vỡ đê, hắn làm không phải là ngăn ngừa, mà là mở ra, nhưng xem thế nào đi nữa thì đời sau đánh giá Dương Quảng dùng từ ngữ cũng quá hà khắc, bất học vô thuật, hư ngụy tàn bạo, đam mê nữ sắc, ăn chơi hưởng lạc mười sáu chữ này cơ hồ là đánh giá Dương Quảng, nhưng Tiêu Bố Y biết, Dương Quảng trước mắt này không đáng bị nói như vậy.

“Thiên đô cùng khai hà (đào kênh), hơn nữa ta mấy năm nay khổ tâm suy nghĩ, đã giải quyết ổn vấn đề nam bắc bài xích” Dương Quảng lại nói: “Thực hiện chế độ khoa cử, làm cho vô luận văn nhân trong thiên hạ, hoặc là hàn sĩ thảo dân, đều có hy vọng vinh diệu tông môn, chẳng phải càng làm dân chúng đồng lòng sao?”

Tiêu Bố Y biết sự tình cũng không đơn giản như Dương Quảng nói, Dương Quảng mở chế độ khoa cử dụng ý sâu xa là đả kích các thế lực cựu phiệt đã tồn tại gần bốn trăm năm, giữ gìn sự thống nhất. Bất quá hắn không nói, nói vậy cũng không muốn nói mà thôi. Điều này thực không có làm cho Tiêu Bố Y đối với những lời của hắn xem như là đàn khảy tai trâu, mà cảm thấy Dương Quảng không phải hôn quân, chính là tính cách của hắn quá cầu hoàn mỹ, quyết định tự làm mọi chuyện, không cho can gián, lúc này mới lưu lại những tên vỗ mông ngựa bên người.

“Phân hóa trấn an Đột Quyết, đánh Thổ Cốc Hồn, đả thông con đường tơ lụa, có chuyện nào mà ta không làm đến hoàn thiện hoàn mỹ?” Dương Quảng lại nói: “Thiên cổ tới nay, có thể cùng ta tranh đua chỉ có Tần Hoàng, Hán Vũ hai người mà thôi”.

Tiêu Bố Y lên tiếng, “Thánh Thượng nói cực kỳ đúng, thần chỉ sợ Tần Hoàng Hán Vũ cũng không bằng Thánh Thượng”.

“Ngươi nói là thật tâm chứ?” Dương Quảng có chút thất thố, thế nhưng một tay đã nắm lấy vai của Tiêu Bố Y, giọng điệu vội vàng, trong mắt Tiêu Bố Y xem ra, giống như là như cầu cấp bách của một người bị bệnh về mặt tinh thần vậy.

“Hạ thần nói là thật tâm” Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, “Tần Thủy Hoàng thực hiện thống nhất Hoa Hạ, Thánh Thượng cũng đã làm được. Tần Hoàng xây dựng trường thành, Thánh Thượng khai thông kênh đào, trường thành hao tài, kênh đào tụ tài, điểm ấy Tần Hoàng đã không bằng người, Hán Vũ cùng binh độc vũ, kinh cao tổ, văn cảnh tam đế tích tụ hơn trăm năm, chinh thảo hung nô, vẫn bị mắng là làm mệt dân hao tài, Thánh Thượng lấy thời gian chỉ mười năm ngắn ngủn đã có quang cảnh như ngày nau, xem ra cũng vượt xa năng lực của Hán Vũ Đế, hạ thần nói Thánh Thượng vượt qua Tần Hoàng Hán Vũ thật sự cũng không quá”.

Dương Quảng ha hả cười to, có vẻ vừa lòng đứng lên, tay vẽ một vòng, “Giáo Thư Lang nói rất đúng ý trẫm, trẫm vốn là thiên tài, lấy thiên hạ thái bình quá lâu, sĩ mã toàn thịnh, cũng hâm mộ chuyện Tần Hoàng, Hán Vũ, chỉ hy vọng nhật nguyệt chiếu xuống, mưa gió lan tràn, ai mà không phải là thần tử của ta! Cao Lệ vốn là một nơi chịu ảnh hworng của lễ nghi giáo hóa, thời Tấn mạt phân liệt ra mà thành, vốn là một bộ phận của Hoa Hạ, trẫm một khi đã hiểu chuyện của Tần Hoàng Hán Vũ, làm sao có thể để cho Cao Lệ không thuần phục ta, ngươi nói cái gì giang sơn đại nhất thống phi thường tốt, giang sơn của trẫm hiện tại đại nhất thống chỉ kém một khối cuối cùng này, Cao Lệ Vương một khi đã không chịu triều bái, tốt lắm, ta không lâu sau liền muốn từng phạt Cao Lệ, thế lấy một mà được ba đem vương triều gộp thành một mối, làm một điều hơn tam hoàng, vượt ngũ đế, xem thường Thương Chu, trở thành thiên cổ nhất đế vạn thế không ai bằng!”

Tiêu Bố Y sửng sốt, nhìn Dương Quảng thần thái bay bổng, không ai bì kịp, thật lâu không nói gì.

Chọn tập
Bình luận