Trong đại sảnh cốt nhục gặp lại, thì mấy người bên ngoài phòng cũng thổn thức không thôi. Các nàng Bùi Bội ờ bên ngoài phòng nhìn thấy Dương Tú cùng tiểu đệ phụ từ gặp nhau, nước mắt giàn giụa, thi cũng nhịn không được mắt đò lên.
Ba nàng lặng yên lui ra phía sau, không muốn quấy rầy phụ tử đoàn tụ, Viên Xảo Hề thấp giọng nói: “Tiểu đệ thật đáng thương, cũng may rốt cuộc có thể được nhìn thấy cha hắn. Uyển nhi..
Khi nói đến Uyển nhi, Viên Xào Hề lại cảm thấy đau xót. Thi ra Tiêu Bố Y từ khi từ Ba Thục quay về, ngoại trừ yên ồn dân sinh, tích cực chuần bị chiến tranh ra, chuyện quan tâm nhất chính là Dương Tú đang ở đâu.
Mấy chữ vô cùng đơn giản của Uyển nhi, Tiêu Bố Y nhìn nhưvô tinh, cũng đã một mực ghi tạc trong lòng. Sau khi quay lại Đông Đô. Tiêu Bố Y lập tức cho thủ hạ đi Giang Đô tìm hiểu tin tức của Dương Tú. vốn khi vua mới lên, thường thường thì người trong hoàng thất là nguy hiểm nhất. Năm đó Dương Quàng lên sau khi làm hoàng đế. liền đem mấy huynh đệ giết giết, bò tù. May mắn là. Bùi phiệt, Vũ Văn Hóa Cập llo ủng hộ Dương Cảo lên làm đế. vi an quân tâm, cũng không có đối với hoàng thất trắng trợn tàn sát. nói đến Dương Tú sớm đã không phải Dương Tú năm đó, chỉ còn là một túi uất ức, cho nên mói vẫn còn sống. Tiêu Bố Y lệnh cho Tần Thúc Bảo, Địch Hoảnh Viễn tập kích quân nhu quản Giang Đô, một mặt là đoạn hậu lộ. quan trọng nhất lại là muốn tìm Dương Tú trờ lại cùng tiểu đệ gặp nhau.
“Ta lại cảm thấy, Dương Tú thật ra cũng đáng thương” Mông Trần Tuyết đồng tình nói: “Ta nghe nói Thục Vương Dương Tú văn võ song toàn, tướng mạo đường đường, nhưng hôm nay vừa thấy, hắn chắc hẳn những năm gần đây, cũng đã thống khổ không chịu nổi”.
Viên Xào Hề thương cảm nói: “Đúng vậy. hắn bị phụ thản giam giữ mấy năm, lại bị ca ca thân sinh giam hơn mười năm, cả ngày trong tù. không thấy mặt trời, hắn còn có thể sống sót, cũng là kỳ tích”.
Tam nữ trong lòng ưu tư, đều lộ vẻ đồng tình, Dương Tú so với Dương Quảng tuổi nhỗ hơn, nhưng hiện tại thoạt nhìn, nói hắn là cha cùa Dương Quảng cũng có người tin tưởng. Thánh nữ vì Dương Tú thống khổ cả đời. nhưng nỗi khổ mà Dương Tú chịu, thoạt nhìn cũng không kém gì thánh nữ. Cũng may tiểu đệ rốt cuộc khổ tận cam lai. làm cho người ta trong lòng chua xót cũng có chút ít an ủi.
Bùi Bội cất tiếng thờ dài. Viên Xảo Hề cuống quít hòi, “Tỷ tỷ. làm sao vậy?”
Bùi Bội lắc đằu nói: “Người có thăng trầm, nguyệt có âm tình tròn khuyết, chuyện trẽn đòi khó mà toàn vẹn!”
“Bùi tỷ tỷ, tỷ nói thật hay” Viên Xào Hề bội phục nói.
Bùi bội mỉm cười nói: “Những lời này là Tiêu đại ca nói. Lúc trước hắn sau khi quay lại Đông Đô. Ưu hoài khó nói ra, dưới ánh trăng nói câu này, ta chỉ ghi nhớ”.
Viên Xảo Hề trong đầu hiện ra tình hình trăng tàn, cây khô. bóng người cô đơn, lẩm bầm nhớ kỹ mấy câu nói đó. Chỉ cạm thấy Tiêu Bố Y cô đơn cô tịch, nước mắt nhịn không được lại ùa ra.
Mông Trần Tuyết buồn buồn thờ dài nói: “Bố Y nói rất đúng. Bùi tỷ tỷ nhớ rất tốt. Thăng trầm không thể tiánh né. Hiện tại tiểu đệ mặc dù tốt. nhưng cha của Bố Y đến hiện tại tin tức vẫn không có. Quả thực làm cho người ta nóng lòng”.
“Nhân mạng khó tránh, suy nghĩ cho nhiều cũng vô dụng” Một thanh ảm đột nhiên từ sau lưng ba nàng vang lên.
Ba nàng nhanh chóng xoay người, trăm miệng một lời nói: “Tiêu đại ca!”
Tiêu Bố Y mỉm cười hòi: “Tiểu đệ đẫ gặp cha hắn?”
Bùi Bội gật đầu, “Tiêu đại ca. Thiệp còn muốn đi tìm… “
Tiêu Bố Y trầm mặc thật lâu, “Lẩn này ta phái Tẳn Tướng quản tặp kích bất ngờ quàn nhu cùa quân Giang Đô. phát hiện cung nữ đại thần không ít. cũng không có phát hiện cha ta. Vũ Văn Hóa Cập đường xa mà đến, bộ dáng lại không giống như mang theo cha ta, ta cảm thấy… Cha ta cùng hoàng hậu, có thể là tự mình đi”.
“Bọn họ sao có thể có bản lành này?” Bùi Bội nhớ tới bộ dáng hồ đồ của Tiêu Đại Bằng, muốn cười, nhung lại rất là lo lắng.
Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: “Ta cũng lo cho cha… nhung mà lo lắng cũng vô dụng, ta đã phái vài nhóm người âm thẳm điều tra nghe ngóng. Bội nhi, ta muốn hòi nàng một việc”.
“Chàng cứ nói” Bùi Bội không chút do dự.
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lắc đầu, lầm bầm nói: “Ta cuối cùng cảm thẩy. người có thể thoát khỏi nàng cùng người cùa Bùi Minh Thúy truy tung, cũng có chút ít môn đạo…”
Hắn muốn nói lại thôi, có binh sĩ vội vã chạy đến bẩm báo: “Khởi bẩm Tâv Lương vương, Từ Tướng quân cầu kiến”.
Tiêu Bố Y không nói thêm gì nữa, phân phó ba nàng vài câu. lập tức đi gặp Từ Thế Tích. Từ Thể Tích đại triển khát vọng trong lòng, tinh thằn tăng cao. nhìn thấy Tiêu Bố Y thắp giọng nói: “Tây Lương vương. Uyển Quân Chương cầu kiến, chỉ là không tìm được phương pháp, lúc này mới tìm tới ta”.
Tiêu Bố Y ngần ra, hồi lâu cũng không nghĩ cái tên này, “Uyển Quân Chương là ai?”
“Hắn là muội phu của Lưu Vũ Chu” Từ Thế Tích cất lời giải thích.
Nghe được mấy chữ Lưu Vũ Chu, Tiêu Bố Y trước mắt sáng ngời, mỉm cười nói: “Hắn rốt cuộc đã đợi không nổi”.
Từ Thế Tích cũng cười nói: “Tiết Cừ đã chết, Tiết Nhân Quả không được quản tâm, tàn nhẵn thô bạo. nghẹ nói lại cùng Lý Thế Dân giằng co hồi lâu, cảm giác tan tác là chuyện sớm muộn. Lý Uyên nếu thắng Tiết Nhân Quả, mục tiêu kế tiếp chỉ sợ là Lưu Vũ Chu cùng Lương Sư Đô. Lưu Vũ Chu tuy có Mã Ắp, Nhạn Môn, Lâu Phiền ba quận, nhung mà là nơi biên thuỳ, không chiếm địa lọi. Nếu như không tiên phát chế nhân, đến khi Lý Uyên thu thập, chỉ sợ không có lực hoàn thù”.
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Thế tích, ngươi nói Uyển Quàn Chương tới đây làm cái gì?”
“Đoán chừng là đến cầu kết minh, hoặc là mòi chúng ta xuất binh” Từ Thế Tích nói:
“Uyển Quân Chương chuẩn bị phẳn hậu lễ, thái độ cực kỳ cung kính”.
“Kết minh cũng không vắn đề. xuất binh rất có vẩn đề!” Tiêu Bố Y đo dự nói: “Chúng ta Hà Bắc chưa bình, GiangNam chưa định, ta lại thùa dịp binh quyền noi tay. đề bạt hàn môn, lặng yên làm suy yếu thế lực môn phiệt. Tất cả mọi chuyện tuyệt không phải một sớm một chiều có thể thành, phải biết rằng dục tốc bất đạt, trước mắt đã là luân phiên chinh chiến, binh sĩ mòi mệt. Ngàn dặm xuất binh, nếu thất bại. những binh sĩ này chết không có chỗ chôn, vọng tự hưng binh, thậm chí còn có thể uy hiệp sự ổn định của chúng ta”.
Từ Thế Tích gật đầu, “Tây Lương vương nói không sai, trước mắt Bùi Củ, Vũ Văn Hóa Cập ùng hộ Dương Cảo trốn sang quận Ngụy, muốn rèn sắt khi còn nóng đánh Dương Cảo, mới là chuyện danh chính ngôn thuận. Vọng tự xuất binh Quan Trang, ta chi sợ trong triều đã có ngoải chín thành sẽ phản đối. Trước mắt Đậu Kiến Đức tâm ý không rõ, tự tiện xuất binh, chỉ sợ sẽ khiển cho Đậu, Lý kết minh, đến lúc đó chúng ta hai mặt chịu địch, rất là không ồn . Nhưng Lý Uyên làm người cáo già, noi theo gương Tây Lương vương, thực thi nhản chính, nếu để cho hắn yên ổn Quan Trang, quả thật là họa ngẳm lớn nhất của chúng ta”.
Tiêu Bố Y gật đầu, “Cái này ta đương nhiên hiểu rõ, cho nèn chúng ta thà rằng để cho Lưu Vũ Chu đương quyền, cũng không thể để cho Lý Uyên một minh xung vương phát triển an toàn”.
Từ Thế Tích trước mắt sáng ngời, “Tây Lương vương, có những lời này của người, ta cũng yên tâm rất nhiều. Chúng ta không thể ờ bên ngoài trợ giúp Lưu Vũ Chu, để tránh dẫn phát Đậu Kiến Đức, La Nghệ nghĩ tới, nhưng mà chúng ta..Hắn thấp giọng ờ bên tai Tiêu Bố Y nói vài câu, Tiêu Bố Y cười rộ lên. “Kế này có thể làm”.
“Ta sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị” Từ Thế Tích tinh thẳn đại chấn, “Tây Lương vương, người cảm thấy phái ai đi là tốt nhất?”
“Cái này ta phải suy xét cho kỹ” Tiêu Bố Y trầm ngâm nói.
“Suy xét cho kỹ luôn không sai, nhưng Uyển Quàn Chương cũng phải gặp” Từ Thế Tích đề nghị.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Nói ta bận rộn, bảo hắn chờ vài ngày”.
“Tiây Lương vương có chuyện gì mà bận rộn?” Từ Thế Tích khó hiểu hòi.
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Chúng ta sốt ruột, bọn họ sẽ đề cao điều kiện, chúng ta không vội, bọn họ sẽ hạ thấp tư thế. Yên tâm đi. chờ vài ngày, không làm sai việc gì. sự khác biệt, là càng tăng quyết tâm họp tác của bọn họ”. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Từ Thế Tích gật đầu tán thường, thẳm nghĩ Tiêu Bố Y thấy rõ chi tiết, loại phương phép vận đụng tâm cơ này, ngựời thường khó bằng Lúc trước bản thân cũng đã từng bị hắn ám chiêu tính toán, không thể quay lại Ngõa Cương. Sau khi quay lại phủ tướng quân, Uyển Quân Chương đã sớm lo lắng chờ. nhìn ttìấy Từ Thế Tích tiến đến. cười bồi hòi: “Từ Tướng quân. Tây Lương vương đảp ứng gặp tạ không?”
“Tây Lương vương sao lại muốn gặp là gặp?” Từ Thế Tích than nhẹ một tiếng.
Uyển Quân Chương cười bồi nói tiếp: “Ta đương nhiên biết không dể gặp. bằng không tại sao lại cầu Từ Tướng quân? Hienj tại Từ Tướng quân chưởng quản đại quyền Đông Đô, quả thật là nhân vật số một dưới tay Tây Lương vương”.
Từ Thế Tích trên mặt làm ra bộ dáng rất hường thụ, “Ta mới cầu kiến Tây Lương vương, người nói thời gian gần đây chặn đánh phản nghịch Vũ Văn Hóa Cập, sự vụ bận rộn, ước chừng một tháng sau sẽ gặp ngươi”.
Uyển Quân Chương khuôn mặt như khổ qua, “Từ Tướng quàn, hôm nay Quan Trung căng thẳng. Một ngày như vàng, một tháng có quá dài không?” Trong khi hắn nói chuyện, vươn tay đưa qua một lễ đan (danh mục quà tặng), Từ Thế Tích đưa mắt nhìn, nụ cười càng đậm, “Ta sẽ xem xem nừa tháng sau cùng Tây Lương vương thương lượng lại một chút” Uyển Quân Chương lại đưa thêm lễ đan, Từ Thế Tích xem xét. thẳm nghĩ nghe nói Lưu Vũ Chu sau khi phá quận Lâu Phiền, bắt người cướp cùa Tấn Dương cung. Nhưng thật không có thiếu vàng bạc châu báu, mấy phẳn lễ đan này quả thực xa xi.
“Uyển tiên sinh đã sảng khoái như vậy, ta đương nhiên sẽ sảng khoái nói giúp ngươi một câu, ngươi cho ta thời gian ba ngày, ta sẽ giúp ngươi thuyết phục Tây Lương vương! “
Uyển Quân Chương thầm nghĩ có tiền có thể xui ma khiển quỷ, Từ Thế Tích này. hiên ngang lẫm liệt, không ngờ cũng tham tài như thấ
Bất quá đối với người tham tài, Uyển Quân Chương xưa nay không sợ. Hắn chi sợ là đối phương không tham tài. Sau khi lo lắng chờ đợi ba ngày, Từ Thế Tích quả nhiẽn phái người tìm đến, đích thân dẫn Uyển Quân Chương đi gặp T ây Lương vương.
Chờ khi đến vương phù, ờ ngoải cùa lại đợi thật lâu, Tiêu Bố Y lúc này mới tuyên gặp.
Uyển Quân Chương âm thẳm tức giận, thẳm nghĩ Tiêu Bố Y này có giá thật lớn. nhung dù sao có việc cầu người, trên mặt nụ cười vẫn không giảm. Qua hoa viên, đường nhò, vượt qua hòn non bộ thác nước, chỉ nghe thấy chim hót hương hoa, cảnh sắc thanh u, oanh thanh yến ngữ, một cỗ hương khí tràn tới, có tiếng con gái cười nói: “Ta ở clỊỗỊiày”.
Uyển Quân Chương có chút kinh ngạc, đi qua Nguyệt Lượng môn, chỉ thấy Tiêu Bố Y đang bịt hai mắt, cùng ba cô gái vui cười đùa giỡn, đang chơi trốn tìm, Từ Thế Tích cất tiếng ho khan, “Tây Lương vương bề bộn nhiều việc..
“Đúng vật, thật rất bề bộn” Uy ển Quân Chương đáp theo.
Phá Tiêu Bố Y đang vui cười từng trận, Từ Thế Tích cũng không dám tiến lẻn. chỉ có thể bảo Uyển Quân Chương chờ. Không biết qua bao lâu. một cô gái cười khúc khích, đột nhiên né về phía Uyển Quân Chương. Tiêu Bố Y bước chân di động, trong nháy mắt đã đến trước mặt Uyển Quân Chương.
Uyển Quân Chương bị dọa cho nhảy dựng, cuống quít lui ra phía sau, cũng không nghĩ đến Tiêu Bố Y chỉ vươn tay một cái, đã bắt trúng cổ tay hắn, rồi giật khăn đen che mắt xuống, cười to nói: “Bắt được rồi, phải phạt rượu ba chén!”
Ba nàng đều che miệng cười trộm, Uyển Quân Chương tràn đầy lúng túng nói: “Tây Lương vương, tại hạ Uyển Quân Chương”.
Tiêu Bố Y buông lòng tay ra, cười ha ha nói: “Thì ra là Uyền tiên sinh, bổn vương đang chờ ngươi, đến đây… đã bị bồn vương bắt được, cũng phải phạt rượu ba chén”.
Hắn lôi kéo tay Uyển Quân Chương đi tới trước bàn, sớm đã có người hầu chàm rượu ngon, Uyển Quân Chương không tiện từ chối, liên tục uống cạn ba chén, Tiêu Bố Y vỗ tay cười nói: “Từu lượng tốt. Uyển tiên sinh, không biết Lưu tướng quàn vẫn khòe chú?”