Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 150: Mệnh bất do kỷ

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Vương Thế Sung đạt thành tâm ý, trong lòng đã mãn nguyện, thầm nghĩ Trương Hành cho dù không chết, cũng đã bị lột một lớp da, về sau Giang Đô còn không phải tùy ý một mình mình nắm quyền sao? Trước khi đến Đông Đô, cũng đã nghe nói Tiêu Bố Y này là hồng nhân của Thánh Thượng, vốn nghĩ chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, không đáng nhắc tới, hôm nay gặp lại nhìn không thấu tâm ý của hắn, người này thực không đơn giản, nếu có thể mượn sức là tốt nhất…

Vương Thế Sung vỗ mông ngựa đến đăng phong tạo cực, Dương Quảng chỉ cảm thấy người này trung tâm cảnh cảnh, mới làm một động tác hiếm thấy là kéo tay nói, “Vương ái khanh, đến đây, trẫm giới thiệu cho ngươi một người trung tâm khác, về sau các ngươi một điện xưng thần, tề tâm hiệp lực bảo vệ giang sơn của trẫm mới tốt”.

Hắn lôi kéo Vương Thế Sung đến trước mặt Tiêu Bố Y, “Vương ái khanh, đây là Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y, cũng giống như Vương ái khanh…”

Vương Thế Sung trên mặt tràn đầy vẻ [kinh ngạc cùng khoa trương, “Chẳng lẽ vị này vị chính là Tiêu đại nhân uy chấn Phó Cốt, dương oai tứ phương, Vũ Đức điện cưỡi ngựa bắn tên, văn thơ, võ nghệ đều tinh thuần sao? Ta đã kính đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, mới biết được Thánh Thượng tuệ nhãn nhìn người, thực danh bất hư truyền”.

Tiêu Bố Y mới vừa muốn khiêm tốn, nhìn thấy người ta đề tài chợt chuyển, lại đem công lao tính lên trên người Dương Quảng, cũng không liên quan gì tới mình, thủ đoạn vỗ mông ngựa quả thực là lô hỏa thuần thanh, trình độ có thừa, đành phải biến hóa những lời chuẩn bị nói: “Vương đại nhân tại Giang Đô phá mười vạn tặc binh, cho dù Trương đại nhân bất quá cũng là như thế, như vậy xem ra, năng lực đề bạt nhân tài của Thánh Thượng khiến cho người ta ngưỡng mộ vạn phần”.

Vương Thế Sung ánh mắt lóe lên, có chút kinh ngạc, “Tiêu đại nhân nói cực kỳ đúng, ta khi ở tại Giang Đô, mỗi khi nhớ tới sự anh minh của Thánh Thượng, đều tinh thần tăng lên gấp trăm lần, lúc này mới có thể anh dũng giết giặc”.

Tiêu Bố Y lại cười nói: “Vương đại nhân trung quân vì nước, đó là ta tự thẹn không bằng”.

Hắn cũng thu tay lại không vỗ mông ngựa Dương Quảng nữa, chính là không có được cái dũng siểm nịnh như Vương Thế Sung, thực tự thẹn không bằng. Vương Thế Sung lắc đầu nói: “Tiêu đại nhân lời ấy sai rồi, quần thần đều bởi vì thánh minh của Thánh Thượng, cho nên khi làm việc tinh thần mới gấp trăm lần. Chúng ta làm hạ thần, chỉ là phân công khác nhau, cho nên hiệu quả mới có chỗ khác biệt. Nhưng muốn nói trung quân chi tâm, vậy cũng không có gì gọi là tự thẹn không bằng”.

Tiêu Bố Y rất thán phục nói: “Vương đại nhân nói cực kỳ đúng”.

Dương Quảng nhìn thấy hai triều thần trung tâm cảnh cảnh này, mặt rồng đại duyệt, lại ban rượu cho hai người, lại thưởng cho Vương ThếSung không ít tiền tài, lúc này mới phân quân thần ngồi xuống. Dương Quảng hỏi Vương Thế Sung về chút chuyện tại Giang Đô, nghe được Vương Thế Sung nói tới mặt đất đã hồi xuân, không khỏi lộ ra ý muốn tới, thì thào lẩm bẩm: “Trẫm cũng đã nhiều ngày không tới Giang Đô, không biết Tuyên Hoa có tốt không”.

Hắn lẩm bẩm đầy vẻ thương cảm, Tiêu Bố Y nhĩ lực rất mạnh, nghe được hắn đang nghĩ tới Trần Tuyên Hoa, biết hắn cũng không phải là diễn kịch, nhưng thật ra cảm thấy với một quân vương, nhớ tới một nữ nhân đã mất đi như thế, cũng coi như là hiếm thấy.

Tiêu Bố Y biết Dương Quảng khi còn là Tấn vương, ở tại Giang Đô khá lâu, đối với Giang Nam rất có cảm tình, hơn nữa Trần Tuyên Hoa cũng chôn ở tại Giang Đô, cho nên Giang Đô đối với hắn mà nói, tràn ngập mị lực.

Vũ Văn Thuật ở một bên nói: “Vương Quận thừa, chuyện làm thuyền rồng hiện giờ thế nào rồi?”

Vương Thế Sung lộ ra vẻ khó xử nói: “Hồi đại nhân. Hạ quan vẫn là toàn lực tiễu trừ tặc phỉ. Chuyện làm thuyền rồng, là do Giang Đô Cung giám Trương Hành quản lý”.

“Trương Hành sao?” Dương Quảng trên mặt lộ ra vẻ không vui, “Hắn gần đây có ốm đi không?”

“Hồi Thánh Thượng. Trương đại nhân tâm khoan thể bàn (thảnh thơi tăng cân), gần nhất phát tướng rất nhiều” Vương Thế Sung tất cung tất kính đạo.

Dương Quảng dùng sức vỗ lên bàn, “Trẫm để hắn vì trẫm phân ưu, hắn làm cũng tốt, thế nhưng lại là tâm khoan thể bàn, xem ra một chút cũng không đem tâm tư của trẫm đểở trong lòng”.

Vương Thế Sung cuống quít đứng lên thi lễ nói: “Hồi Thánh Thượng, vi thần có một chuyện không biết có nên nói hay không”.

“Nói đi”.

“Trương đại nhân khi ỏ tại Giang Đô, chỉ nói Thánh Thượng nhất thời sẽ không đến Giang Đô, liên tiếp giảm bớt các thiết bị vật phẩm cung cấp cho Giang Đô, nói là phải lấy tiết kiệm làm trọng, bởi vậy ở tại Giang Đô rất có danh vọng…” Vương Thế Sung muốn nói lại thôi.

Dương Quảng hai hàng lông mày dựng lên, “Hắn lấy thiên hạ của trẫm để thu phục lòng người?”

Vương Thế Sung cuống quít nói: “Vi thần tuyệt không có ý này”.

Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, “Vương ái khanh, trẫm biết ngươi trung tâm cảnh cảnh, nhưng Trương Hành này đốc thúc bất lợi, ngày mai trẫm liền tước quan của hắn, đem hắn ra giữa chợ Giang Đô mà giết, xem hắn còn có thể thu phục lòng người hay không”.

Tiêu Bố Y trong lòng kinh sợ, biết Dương Quảng hỉ nộ vô thường, Vương Thế Sung thân là Giang Đô Quận thừa, Trương Hành là Giang Đô Cung giám, chắc là hai người ngày thường đều có gút mắc, Vương Thế Sung lúc này mới nhân dịp thượng kinh tặng cho hắn một quyển, Trương Hành rốt cuộc có thu mua lòng người hay không cũng không thể biết được, chỉ là Dương Quảng này chỉ cần nghe một câu này đã khép Trương Hành vào tử tội, cũng là chuyện làm cho người ta lạnh lùng. Bất quá Vương Thế Sung này hiểu thấu thuật nịnh nọt, tâm cơ cũng sâu, bất động thanh sắc trừ đi đối thủ, không cần nói cũng biết, về sau Trương Hành một khi chết, người này tại Giang Đô có thể một tay che trời.

“Thánh Thượng long thể quan trọng hơn,” Vương Thế Sung sau khi đả kích đối thủ, ra vẻ kinh sợ, “Vi thần vốn không muốn nói, chỉ sợ làm cho Thánh Thượng tức giận…”

“Việc này cùng Vương ái khanh không quan hệ,” Dương Quảng khoát tay nói: “Vương ái khanh không cần tự trách”.

Dương Quảng tức giận qua đi, chỉ ngồi nhấm nháp rượu, tựa hồ đang nghĩ cái gì, trong Phúc Thuận điện bắt đầu có chút không thuận, mọi người cũng uống rượu khan theo. Lý Thế Dân vốn định cầu tình cho Cao Sĩ Liêm, nhưng thấy Dương Quảng nổi giận, biết lúc này mà cầu tình, không thể nghi ngờ là chuyện ngu xuẩn đến cực điểm, không khỏi trong lòng thầm mắng Vương Thế Sung vô sỉ.

Vương Thế Sung đạt thành tâm ý, trong lòng đã mãn nguyện, thầm nghĩ Trương Hành cho dù không chết, cũng đã bị lột một lớp da, về sau Giang Đô còn không phải tùy ý một mình mình nắm quyền sao? Trước khi đến Đông Đô, cũng đã nghe nói Tiêu Bố Y này là hồng nhân của Thánh Thượng, vốn nghĩ chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, không đáng nhắc tới, hôm nay gặp lại nhìn không thấu tâm ý của hắn, người này thực không đơn giản, nếu có thể mượn sức là tốt nhất.

“Vũ Văn khanh gia, ngươi nói hôm nay có việc muốn nói với trẫm?” Dương Quảng thần sắc bất định, đột nhiên nói.

Vũ Văn Thuật đứng lên, “Hồi Thánh Thượng, lão thần đích xác có chuyện bẩm cáo”.

Tiêu Bố Y chỉ nghĩ hắn sẽ cầu quan cho Vũ Văn Hóa Cập, biết mình cũng ngăn không được, liếc nhìn Bùi Uẩn, phát hiện hắn cũng nhìn mình chậm rãi lắc đầu, Tiêu Bố Y biết hắn bảo mình đừng nhiều chuyện, cho nên chỉ có thể ngồi uống rượu buồn.

“Vũ Văn ái khanh cứ nói đừng ngại”.

“Lão thần gần đây ở tại Đông Đô nghe được một lời đồn đãi, làm cho lão thần rất là sợ hãi,” Vũ Văn Thuật đưa mắt nhìn mọi nơi, “Lão thần không dám giấu diếm không báo, lại chỉ sợ Thánh Thượng nghe xong không được vui”.

Dương Quảng cau mày, “Rốt cuộc là lời đồn đãi gì?”

Vũ Văn Thuật do dự, lúc này mới nói: “Lão thần mong Thánh Thượng truyền một người, người này tên là An Già Đà. Vốn là một phương sĩ ở Đạo Huấn phường”.

“Truyền” Dương Quảng không hỏi nguyên do liền gật đầu.

Tiêu Bố Y cảm thấy có chút kỳ quái, liếc nhìn Lý Huyền Bá, thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong mắt cũng có vẻ lo lắng. Tiêu Bố Y trong lòng nghi hoặc, chính là bởi vì Dương Quảng cùng Vũ Văn Thuật một hỏi một đáp giống như là đã có sự ăn ý, Vũ Văn Thuật nếu muốn cầu quan cho con, cùng phương sĩ thì có quan hệ gì?

Phương sĩ trong ấn tượng Tiêu Bố Y chính là người có tư tưởng tôn sùng thần tiên, không có việc gì thì làm trò luyện thuốc triệu quỷ, đương nhiên còn có thể giả thần lộng quỷ, mê hoặc dân chúng về vũ hóa thành tiên. Tiêu Bố Y cho rằng thành tiên hay không cũng không quan trọng, bất quá Hoàng Thượng cũng tin, xa xa thì có Tần Thủy Hoàng, hiện tại xem ra, Dương Quảng cũng không bài xích.

An Già đã khi đi vào Phúc Thuận điện, tiên phong đạo cốt, râu ba chòm trông rất phiêu dật, nhìn thấy Dương Quảng chỉ đứng chào, cũng không hạ bái. Dương Quảng cũng không trách, mà quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Thuật, “Vũ Văn ái khanh, ngươi tìm người này lên điện là có dụng ý gì?”

Vũ Văn Thuật cung kính nói: “Lão thần thầm nghĩ biết lời đồn đãi này cũng không chỉ một mình lão thần, Đông Đô đã sớm truyền lưu. An Già Đà, ngươi đem những gì nghe được nói cho Thánh Thượng nghe đi”.

An Già đã có chút do dự, một hồi mới nói: “Thánh Thượng, hôm nay bầu trời Đông Đô yêu khí tràn ngập, đường cái ngỏ tắt nhỏ đều truyền lưu yêu ngôn…”

“Rốt cuộc là yêu ngôn gì?” Dương Quảng có chút không kiên nhẫn.

“Yêu ngôn này chỉ có sáu chữ, đó là,” An Già đã ngừng lại một chút rồi mới nói: “Lý thị đương vi thiên tử!” xem tại TruyenFull.vn

Hắn lời vừa nói ra, Tiêu Bố Y thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hôm nay hắn mới cùng Lý Huyền Bá xem Thiên thư, Thiên thư chính là sáu chữ này, sao lại đã sớm truyền lưu ở Đông Đô như vậy? Mình cũng không nói gì, Lý Huyền Bá đương nhiên cũng sẽ không nói, chẳng lẽ lại có Thiên thư khác nữa?

Lý Huyền Bá sắc mặt khẽ biến, thấy Tiêu Bố Y nhìn về phía mình, tràn đầy vẻ kinh ngạc, lắc đầu không nói, sắc mặt ngưng trọng.

Ai cũng biết với tâm tính của Dương Quảng, sáu chữ này sẽ mang đến tai họa như thế nào, năm đó Tùy Văn đế tại vị, vì củng cố ngôi vị Hoàng đế, không biết đã giết bao nhiêu cựu thần, từ việc Vũ Văn phiệt bị hắn chém tận giết tuyệt thì có thể thấy được. Vô luận là Hoàng đế triều nào, anh minh hay không, nhưng khi thấy được sự uy hiếp đến vương quyền, đều sẽ không chút do dự xuống tay diệt tận những mối nguy hiểm tiềm ẩn, Dương Quảng cũng như vậy!

Phúc Thuận điện tĩnh lặng một cách chết chóc, Lý Thế Dân trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, Lý Huyền Bá lấy khăn tay bịt kín miệng, lại ho không ra tiếng. Hắn chỉ sợ mình vạn nhất ho ra, sẽ bị Thánh Thượng nhớ tới hắn cũng họ Lý, hắn cho dù chết cũng không sao cả, dù sao hắn cũng chỉ sống được một năm nữa mà thôi, nhưng nếu Thánh Thượng thực nghe theo lời của An Già Đà, Lý gia từ trên xuống dưới sẽ gặp đại nạn!…

Dương Quảng khi nghe sáu chữ này khóe mắt giật giật, hồi lâu cũng không nói gì, tất cả mọi người cũng đều im lặng, đều biết đây chính là sự tĩnh lặng trước khi cơn bão bùng nổ.

“Bốp” một tiếng, rượu văng tứ phía, Dương Quảng đã đem cái ly vàng quẳng mạnh xuống mặt đất, giận dữ nói: “Tìm Đổng Kỳ Phong, Tư Mã Trường An, Độc Cô Cơ tới đây”.

Đổng Kỳ Phong là Trung Tướng Vũ Hầu phủ, chưởng quản tuần sát ban đêm, chức trách là bắt giặc, Tư Mã Trường An thân là Trung Tướng Giám môn phủ, chủ yếu chưởng quản cấm vệ trong cung cùng thủ vệ Đông Đô, Độc Cô Cơ cũng là Trung Tướng Ngự Vệ phủ, ngoại trừ bảo vệ trong cung ra, cũng phụ trách hộ vệ Đông Đô. Ba người này tại Đông Đô hoặc nhiều hoặc ít đều có chức trách hộ vệ, Dương Quảng tìm ba người một lần, hiển nhiên đã nổi trận lôi đình.

Ba người Đổng Kỳ Phong thấp thỏm đến Phúc Thuận điện, chỉ cảm thấy năm mới mà cũng không yên lành gì, nghe được Dương Quảng lớn tiếng chất vấn, đều nhìn nhau.

Độc Cô Cơ người gầy yếu, cùng Đổng Kỳ Phong tuổi không sai biệt lắm, nhưng trên người lại tràn ngập tinh lực, nghe được Dương Quảng trách hỏi, tiến lên nói: “Thánh Thượng, hạ thần thất sách, cũng không biết lời đồn này từ đâu mà đến?”

Dương Quảng cười lạnh nói: “Trẫm biết còn phải hỏi các ngươi sao? Các ngươi hiện tại càng ngày càng không đem trẫm đặt ở trong mắt, Đổng Kỳ Phong bắt giặc không xong, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tên thích khách nào, hôm nay Vũ Văn tướng quân đều nói lời đồn rải khắp Đông Đô, ngươi thân là Trung Tướng Ngự Vệ phủ, mà đến bây giờ vẫn không biết?”

Độc Cô Cơ sợ hãi đứng như trời trồng, Đổng Kỳ Phong tiến lên một bước nói: “Hồi Thánh Thượng, vi thần tuần tra đêm, cũng không biết có lời đồn nào như vậy, mong Thánh Thượng minh xét. Nếu truyền bá chỉ giới hạn trong vài người, vi thần sẽ đi bắt về tra hỏi”.

Vũ Văn Thuật hừ lạnh một tiếng, “Đổng Trung Tướng, ngươi tuần tra đêm, vậy mà để xảy ra việc ám sát Lý Trụ Quốc, có thể thấy được ngươi tuần tra cũng có hạn”.

Đổng Kỳ Phong vẻ mặt đau khổ không dám nhiều lời, Tư Mã Trường An dáng người cao lớn, cỡ trung niên, chậm rãi đi lên nói: “Hồi Thánh Thượng, vi thần thật ra có nghe nói tới lời đồn đãi này, hơn nữa còn được truyền bá rộng rãi”.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Dương Quảng trầm giọng nói: “Xem ra cũng là Tư Mã ái khanh trung tâm cảnh cảnh, nhưng ngươi một khi đã biết có lời đồn đãi truyền bá, vì sao lại không báo?”

Tư Mã Trường An không hoảng không vội nói: “Hồi Thánh Thượng, ngu dân có rất nhiều lời đồn đãi, vi thần không phải giấu diếm không báo, mà là sợ mọi chuyện làm phiền tới Thánh Thượng, vậy cũng không phải là việc của hạ thần nên làm. Đại Tùy phân công rõ ràng, hạ thần phụ trách việc hộ vệ Đông Đô, vốn tưởng rằng đây là việc nhỏ, cũng sẽ sớm tiêu tán đi, hạ thần hạ cũng đã bắt những người phát tán lời đồn đãi, nghiêm khắc tra hỏi để tìm ra ngọn nguồn”.

Vũ Văn Thuật ở một bên cười lạnh nói: “Nói như vậy ngọn nguồn đã tra được hay chưa? Tư Mã Trung Tướng, ngươi cũng biết, chính là bởi vì ngươi tự tiện làm chủ, hôm nay mới làm cho lòng người ở Đông Đô bàng hoàng?”

Dương Quảng xua xua tay nói: “Vũ Văn ái khanh, Tư Mã nói cũng có đạo lý, một khi hắn đã làm, trẫm cũng bảo hắn điều tra luôn, Đổng Kỳ Phong, Độc Cô Cơ, hai người các ngươi phải toàn lực hiệp trợ Tư Mã Trường An truy ra việc này, không được có sai sót, lui ra đi”.

Ba Trung Tướng nghe lệnh lui ra, Vũ Văn Thuật cũng khó hiểu nói: “Thánh Thượng, ba Trung Tướng tội thất sách có thể không trừng trị, nhưng thần cảm thấy cũng không phải là không có nguyên nhân của nó, mong Thánh Thượng không nên chủ quan đối với những lời này”.

“Vậy ý ngươi là gì?” Dương Quảng nhíu mày hỏi.

“Lão thần nghĩ cho Thánh Thượng, đặc ý tìm phương sĩ An Già Đà,” Vũ Văn Thuật trịnh trọng nói: “Hắn nói lần này quan hệ đến mệnh số của Đại Tùy, tuyệt đối không thể xem thường”.

Hắn xem ra có chút thổi phồng, Dương Quảng nghe xong sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn lên, “An Già Đà, ý của ngươi thế nào?”

“Hồi Thánh Thượng, thần cảm thấy câu Lý thị đương vi thiên tử hết sức mê hoặc lòng người, khó tránh làm cho những người họ Lý trong thiên hạ muốn có động cựa. Thần trong hơn mười ngày này hàng đêm xem thiên tượng, phát hiện Tử Vi đế tinh tuy quần tinh vây quanh, tả phụ, hữu bật cùng có trợ lực. Tử Vi đế tinh đối với việc chế ngự tứ sát cũng không kém, nhưng ba ngày trước, bên cạnh chợt hiện một yêu tinh, hào quang không tầm thường, thậm chí còn có sự đàn áp ánh sáng của đế tinh, Thánh Thượng nếu không cẩn thận hóa giải, chỉ sợ yêu tinh khi chủ, khó tránh tứ sát tịnh chiếu…”

“Lớn mật, ngươi dám nguyền rủa Thánh Thượng sao?” Vũ Văn Thuật gấp giọng quát: “An Già Đà, tứ sát tịnh chiếu là nói hôn quân vô đạo, ngươi sao lại dùng từ này để hình dung Thánh Thượng, thật sự đánh chém”.

An Già đã cuống quít nói: “Hồi Thánh Thượng, tứ tịnh chiếu đều không phải là nói hôn quân vô đạo, lúc trước Hán Cao tổ lên ngôi, cũng là tứ sát tịnh chiếu, chứ thần tuyệt không có ý nói xấu Thánh Thượng”.

Dương Quảng xua xua tay nói: “Ngươi nói tiếp đi”.

“Tạ Thánh Thượng” An Già đã thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Cổ nhân có câu, bệnh mới thành thì phải uống thuốc, loạn mới thành thì phải trị, chứ đừng để khát với đào giếng, đánh nhau để giành từng chén nước. Đây là nói bất cứ chuyện gì phải trị ngay từ khi mới manh nha là tốt nhất, nếu chậm trễ, chỉ sợ càng lúc càng phí công…”

“Vậy ý của ngươi là gì?” Dương Quảng nhíu mày hỏi.

“Nếu với cái nhìn của thần,” An Già đã hít sâu một hơi nói: “Vì giang sơn Đại Tùy, mong Thánh Thượng giết sạch phàm những người họ Lý trong thiên hạ!”

Phúc Thuận điện tĩnh lặng một cách chết chóc, Lý Thế Dân trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, Lý Huyền Bá lấy khăn tay bịt kín miệng, lại ho không ra tiếng. Hắn chỉ sợ mình vạn nhất ho ra, sẽ bị Thánh Thượng nhớ tới hắn cũng họ Lý, hắn cho dù chết cũng không sao cả, dù sao hắn cũng chỉ sống được một năm nữa mà thôi, nhưng nếu Thánh Thượng thực nghe theo lời của An Già Đà, Lý gia từ trên xuống dưới sẽ gặp đại nạn!

Tiêu Bố Y không thể không cảm khái quân uy vô hạn, từ xưa đến nay mới có nhiều án oan như vậy sinh ra, Dương Quảng tuy nhiên nóng nảy, nhưng ít nhất trước mắt vẫn nắm giữ quyền sinh sát trong tay, hắn nếu phán ai chết, người nọ không chết cũng bị lột da. Trong này không có đạo lý gì có thể nói, chỉ xem tâm ý của quân vương mà thôi!

An Già đã sau khi nói xong tất cả, vẫn tỏ ra bình thản, phảng phất như nơi này cũng không liên quan gì đến hắn, Dương Quảng sắc mặt âm trầm trầm tư không nói, qua thật lâu sau, khi ngẩng đầu lên, đột nhiên bùng nổ cười lên điên cuồng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ, nghĩ đến Dương Quảng sẽ tuyên bố một chỉ ý làm cho người ta sợ hãi, giết sạch người họ Lý trong thiên hạ. Điều này tuy khó có thể tưởng tượng, nhưng thiên uy khó dò, tâm ý của Dương Quảng so với thiên uy còn muốn khó dò hơn!

“Giết sạch người họ Lý trong thiên hạ?” Dương Quảng cười to, trên ngôi cao cười nghiêng ngả, hồi lâu trên mặt mới nghiêm lại, “Buồn cười, đúng là chuyện cười khó thấy trong thiên hạ! Trẫm là một đời minh quân, hơn tam hoàng, vượt ngũ đế, xem thường Thương Chu, vạn thế không ai bằng, nếu tin theo lời của ngươi, lập tức giết tận người họ Lý trong thiên hạ, vậy có khác nào còn hơn Kiệt Trụ sao? Ngu ngốc không thể tả, ăn nói bậy bạ, lui ra!”

“Thánh Thượng!” An Già đã gấp giọng nói: “Thánh Thượng, thần khổ tâm chỉ mong Thánh Thượng minh giám, chớ để yếu lòng nhất thời, mà mất cả thiên hạ giang sơn”.

Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đứng lên nói: “Nỗi khổ tâm? Ngươi một khi đã đêm xem thiên tượng, biết được thiên mệnh, nói vậy không gì là không biết?”

An Già đã kinh ngạc, “Thánh Thượng, ta không dám nói là không gì không biết…”

“Ngươi nếu thực dự trắc thần chuẩn, trẫm muốn hỏi ngươi,” Dương Quảng tay vịn bàn, cười lạnh nói: “Ngươi dự trắc bản thân ngày nào sẽ chết?”

Mọi người nhìn thấy Dương Quảng mặt mày giận dữ, mơ hồ có sát khí, trừ Lý Thế Dân Lý Huyền Bá ra, đều có chút vì cái đầu của An Già đã mà lo lắng, đương nhiên Lý Thế Dân hận không thể làm cho An Già đã này sớm chết. Hắn cũng là người thông minh, biết Dương Quảng nói như vậy là có thâm ý sâu sắc, An Già đã này nếu nói mình qua vài năm nữa mới chết, quá nửa lập tức sẽ bị Dương Quảng chém đầu, vậy dự trắc sẽ không chính xác, nhưng hắn đương nhiên cũng sẽ không nói mình lập tức sẽ chết, kể từ đó, mệnh bất do kỷ. An Già đã này còn chưa hại chết được người họ Lý, chỉ sợ đầu của mình đã không giữ được.

An Già đã vẫn trấn tĩnh, trên mặt cười khổ nói: “Hồi Thánh Thượng, mệnh học này nói cũng huyền diệu, đều không phải là một mình có thể tính ra được…”

“Vậy tính toán được cái gì? Chẳng lẽ là tính mạng của người khác sao?” Dương Quảng thản nhiên hỏi.

An Già đã tay trái bắt niệm quyết, mục lộ vẻtrầm tư, tính toán hồi lâu, sắc mặt đột nhiên có chút tái nhợt, “Hồi Thánh Thượng, ta đã tính ra mệnh số của bản thân, chỉ sợ bất kính đối với Thánh Thượng”.

“Ngươi cứ nói đừng ngại, trẫm cũng muốn xem ngươi tính chuẩn hay không chuẩn” Dương Quảng khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

An Già đã khẽ cười nói: “Thần vốn nghĩ cho giang sơn Đại Tùy, hôm nay tiết lộ thiên cơ, đã tổn dương thọ, người cuối cùng sẽ chết, chỉ là sớm muộn mà thôi. Hôm nay ta đã tính ra, bản thân trước khi Thánh Thượng trăm năm được ba năm ba tháng ba ngày hẳn phải chết!”

Đợi khi Dương Quảng cho trở về, tất cả mọi người giống như được đại xá vậy, thở phào một hơi, sau khi ra khỏi Phúc Thuận điện, lúc này mới cảm thấy hít thở được dể dàng. Lý Thế Dân cùng Lý Huyền Bá đều không có hứng thú, biết Thánh Thượng phản phúc vô thường, nói không chừng ngày nào đó lại nhớ tới mấy chữ Lý thị đương vi thiên tử, khởi sát tâm…

Dương Quảng sửng sốt, Tiêu Bố Y ở một bên vẫn bàng quan xem vở hài kịch cung đình trăm năm khó gặp này, khi nghe được thầy tướng số An Già đã này tính mệnh như thế, cũng nhịn không được mà bội phục, biết mạng của hắn tạm thời đã xem như là được bảo vệ. Đơn giản là Dương Quảng cũng không cần vì hắn mà tạo cho mình sự không may, hắn nếu giết An Già đã tại chỗ, vậy chẳng phải tự nguyền rủa chính mình ba năm ba tháng ba ngày sau phải chết sao?

Hiện tại đại nghiệp mười một năm, qua ba năm nữa cũng chính là đại nghiệp mười bốn năm, khi Tiêu Bố Y nghĩ vậy trong lòng đột nhiên rung động, hình như Dương Quảng thực đúng là khi đó chết, nhưng nếu hắn khi đó chết, chẳng lẽ nói An Già đã hôm nay không thể nghi ngờ hẳn phải chết? Hoặc là An Già đã này thực có chút bản lãnh, có thể tính ra được sinh tử của bản thân?

Dương Quảng sắc mặt âm trầm bất định, thật lâu sau mới khẽ cười rộ lên, “Chuẩn hay không cũng không cần nói đến, nhưng hôm nay là năm mới, vạn vật hồi phục, trẫm cũng không muốn giết người, người đâu, thưởng cho An Già đã mười xấp vải trắng, còn những chuyện khác để sau hãy nói”.

An Già đã sau khi lui ra, Dương Quảng cũng đã cảm thấy vô vị, đối với Vương Thế Sung vỗ mông ngựa cũng không có hứng thú bao nhiêu, tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng mà nghĩ tới mấy chữ Lý thị đương vi thiên tử này, giống như trên cổ có kề một thanh kiếm vậy.

Đợi khi Dương Quảng cho trở về, tất cả mọi người giống như được đại xá vậy, thở phào một hơi, sau khi ra khỏi Phúc Thuận điện, lúc này mới cảm thấy hít thở được dể dàng. Lý Thế Dân cùng Lý Huyền Bá đều không có hứng thú, biết Thánh Thượng phản phúc vô thường, nói không chừng ngày nào đó lại nhớ tới mấy chữ Lý thị đương vi thiên tử, khởi sát tâm, bất chấp Cao Sĩ Liêm, Lý gia cũng phải sớm chuẩn bịứng phó thật tốt mới được.

Tiêu Bố Y cùng Lý Huyền Bá chia tay, muốn trở về Thái Phó phủ, Vương Thế Sung không biết từ nơi này xông ra, giữ chặt lấy Tiêu Bố Y, nhiệt tình dào dạt nói: “Tiêu đại nhân, ta tới Đông Đô muốn gặp chỉ có hai người, ngươi đoán thử xem là hai người nào?”

Tiêu Bố Y thầm nghĩ ngươi còn giả bộ ngay thơ, cùng ta chơi trò này, “Vương đại nhân muốn gặp người đầu tiên đương nhiên chính là Thánh Thượng”.

“Tiêu đại nhân đại tài, vừa đoán liền trúng” Vương Thế Sung vẻ khâm phục đầy mặt. Hắn thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, tóc quăn, cùng với cái mũi ưng, rất xứng với nụ cười trên mặt, làm cho Tiêu Bố Y nhịn không được nhớ tới mấy con chó cưng thời của hắn.

Tiêu Bố Y hiện tại đối với chữ thông minh đều có sự miễn nhiễm, biết bản thân đang đứng ở chỗ nào, “Người thứ hai muốn gặp này, Vương đại nhân không phải nói là muốn gặp ta đấy chứ?”

Vương Thế Sung cười ha hả, không câu thúc vỗ vỗ vai Tiêu BốY, “Người khác đều nói Tiêu đại nhân thông minh, ta còn không tin, hôm nay gặp mặt mới biết được nổi tiếng không bằng gặp mặt”.

Tiêu Bố Y rất kinh ngạc, “Ta cùng Vương đại nhân hình như là lần đầu gặp mặt, không biết Vương đại nhân vì cái gì lại muốn gặp ta?”

Hắn nghĩ Vương Thế Sung lại sẽ nói cái gì Phó Cốt tứ phương, mấy ngày này, hắn nghe mấy cái này đến phát chán rồi, thiếu điều có thể lấy ra bán được, không nghĩ đến Vương Thế Sung lại cười nói: “Tiêu đại nhân thông minh như thế, chẳng lẽ quên ta họ gì sao?”

“Ngươi đương nhiên họ Vương” Tiêu Bố Y lời vừa nói ra, chợt giật mình hiểu ra nói: “Chẳng lẽ Vương đại nhân cùng Vương gia Giang Nam có gì sâu xa?”

“Tiêu đại nhân quả nhiên thông minh, chỉ cần nói một chút là đã đoán trúng” Vương Thế Sung vẻ mặt rất khâm phục.

Tiêu Bố Y trên mặt bộ dáng có chút cao hứng, nhưng trong lòng cũng kinh hãi. Vương Thế Sung nhìn như nhiệt tình, nhưng hắn vẫn cảm thấy người này không nên nói nhiều, chỉ nói chuyện Trương Hành, liền biết lão tiểu tử này là loại khẩu phật tâm xà. Bất quá hắn cùng Vương gia dù sao cũng từng có qua lại, cũng theo đề tài mà nói: “Vương đại nhân hiện tại nói vậy cũng là niềm hy vọng của Vương gia, hôm nay thân là Giang Đô Quận thừa, coi như là áo gấm về làng rồi”.

“Áo gấm về làng?” Vương Thế Sung trong mắt lộ ra vẻ châm chọc, “Tiêu đại nhân nói vậy còn không biết xuất thân của ta”.

Tiêu Bố Y đối với Vương Thế Sung biết đích xác cũng không nhiều lắm, nên cũng xác nhận: “Ta đối với Vương đại nhân đích xác biết không nhiều”.

Vương Thế Sung khóe miệng lộvẻ cười lạnh lẽo, “Ta thật ra là một tạp chủng, Tiêu đại nhân từ tướng mạo bên ngoài có thể thấy ra được”.

Tiêu Bố Y tuy nhìn ra, nhưng không có nghĩ đến Vương Thế Sung lần đầu gặp mặt đã nói thẳng không che dấu, đành phải nói: “Anh hùng không nói xuất thân, thế nhân chẳng phân biệt được sang hèn, Vương đại nhân không cần tự hạ thấp bản thân”.

Vương Thế Sung trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hồi lâu mới nói: “Tiêu đại nhân chẳng những cực kỳ cơ trí, kiến thức cũng bất phàm. Ta nghĩ với Tiêu đại nhân tuổi còn trẻ, đã ngồi ở chức vị cao, cũng khó tránh kiêu ngạo bất tuân, hăng hái xốc nổi. Không nghĩ đến Tiêu đại nhân lại khiêm tốn như thế, thật là hiếm thấy”.

Tiêu Bố Y cười cười, “Vương đại nhân chớ có thổi phồng ta, Vương đại nhân cho dù xuất thân tháp kém, ta cũng không khá gì hơn, chỉ có như đại nhân bằng vào bản lĩnh chân thật mà ngồi lên chức vị cao, mới là người ta thật tình khâm phục”.

Vương Thế Sung tuy lắc lư đầu, lại tán thưởng không thôi, “Đều nói ngay cả Thánh Thượng cũng xem Tiêu đại nhân là tri kỷ. Ta còn không tin, nhưng chỉ cùng Tiêu đại nhân nói vài câu, liền cảm thấy Tiêu đại nhân hiểu rõ tâm tư của người khác. Ta cũng muốn đem Tiêu đại nhân xem là tri kỷ” Hắn cùng Tiêu Bố Y thái độ rất là thân thiết, lại nói: “Ta vốn họ Chi, xuất thân Tây Vực, sau di cư đến Trung Nguyên, phụ thân ta đã chết sớm, mẫu thân ta bởi vì tướng mạo cũng không kém, sau gả cho Vương Sán Đồng Thành làm tiểu thiếp”.

Tiêu Bố Y khi nghe hắn nói đến Vương Sán, trong thanh âm không mang theo chút cảm tình gì, biết Vương Sán đối với hắn cĩng không tốt, nên mới nuôi thành một người trời sinh tính cách lạnh nhạt này.

“Ta lón lên quái dị, Tiêu đại nhân tuy không có khinh bỉ, nhưng ta từ nhỏ đã bị người ta mắng là tạp chủng,” Vương Thế Sung thản nhiên nói: “Tính cách của ta không tốt, ai mắng ta tạp chủng, ta cho dù đánh không lại, cũng phải liều mạng đi đánh, đánh đến bể đầu chảy máu cũng không tiếc, sau đó qua rất nhiều bi ai mới phát hiện, cho dù ta đánh ngã người khác như thế nào, hay là người khác đánh ngã ta, đều không thể thay đổi ấn tượng trong lòng bọn họ, Tiêu đại nhân không xem thường thân phận của ta, bản thân ngươi có lẽ cũng không cảm thấy gì, lại không biết trong mắt ta, đã cùng lũ tục vật kia khác biệt một trời một vực”.

Tiêu Bố Y không nghĩ đến một câu an ủi lại có hiệu quả như vậy, thầm nghĩ người tốt sẽ có báo ứng tốt.

“Cha dượng của ta vốn không thích ta, bất quá nhìn thấy nắm tay ta cứng, cái nhìn đối với ta nhiều ít cũng có thay đổi. Hắn bắt đầu cho ta đọc sách, ta lúc này mới bắt đầu thay đổi thân phận, trước tiên là ở thòi Tiên đế làm một Dực vệ, sau đó làm Quân công bái Nghi Đồng, lại chuyển sang Binh bộ Viên Ngoại Lang, mỗi lần đánh giặc đều như không muốn sống, cho nên mới ngồi được ở vị trí như bây giờ, tính ra cũng đã hơn mười năm”.

Tiêu Bố Y đối với người này thật ra đã có sự kính trọng, “Còn không biết đại nhân đã trải qua những kinh nghiệm như vậy, thật sự làm cho người ta khâm phục”.

“Thật ra ta muốn nói không phải là mấy cái này,” Vương Thế Sung đột nhiên cười lớn, “Ta cũng phải hơn mười năm mới có vị trí này, chẳng qua quan cũng chỉ tính ngũ phẩm, nhưng Tiêu đại nhân ngắn ngủn mấy tháng, mà đã ngồi ở vị trí tứ phẩm, điều nầy làm sao ta không ghen tỵ cho được?”

Tiêu Bố Y nụ cười phát khổ, thầm nghĩ chẳng lẽ vị này đến để tính sổ? Chẳng qua hắn nói cũng là thật tình, Vương Thế Sung đem hết tâm lực hơn mười năm mới có địa vị như hôm nay, ngược lại không bằng một người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa như hắn, tâm cũng khó chịu là bình thường, chỉ là trước mắt nói vậy cũng là có ý châm chọc, Tiêu Bố Y chỉ có thể trầm mặc.

Vương Thế Sung đưa tay vỗ mạnh lên vai Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: “Điều này nói lên điều gì? Nói lên Tiêu đại nhân ngươi so với ta thông minh hơn nhiều, Vương Thế Sung ta ngoại trừ Thánh Thượng, bội phục nhất chính là người thông minh, ta sau khi nghe sự tích của đại nhân ở Phó Cốt, đó là trong thiên quân vạn mã bắt được thủ lĩnh giặc, bảo hộ Khả Đôn, chiếm công đầu, không muốn nói là làm một Thái Phó Thiếu Khanh, cho dù là Đại tướng quân cũng có thể làm được. Tiêu đại nhân tuy so với ta nhỏ hơn nhiều, nhưng Vương Thế Sung ta phục ngươi, Tiêu đại nhân thấy ta đạp Trương Hành tất sẽ cảm thấy ta là tiểu nhân vô sỉ, ta thừa nhận, ta chính là tiểu nhân vô sỉ, tiểu tửỷ vào trên tay có quyền, lấy vật trong cung cất vào túi riêng vô số, so với ta còn muốn vô sỉ hơn, ta vô luận thế nào cũng phải đạp cho hắn một cước. Nhưng loại bằng vào bản lãnh thật sự mà đi lên như Tiêu đại nhân, Vương Thế Sung ta đã đem đại nhân xem là bằng hữu thực sự, là hán tử. Chỉ cần đại nhân nói một câu, chỉ cần không xung đột cùng triều luật, ta dù nước dù lửa cũng đều có thể đi được!”

Tiêu Bố Y lúc này mới ngạc nhiên, thực không hiểu Vương Thế Sung này rốt cuộc là dạng người gì! Hắn là thật tình khâm phục mình, hay là dở một ít thủ đoạn để chiếm lấy lòng tin của mình? Chỉ là trên đời này ngụy quân tử không ít, nhưng Vương Thế Sung này thật ra có thể tính là chân tiểu nhân!

Chọn tập
Bình luận