Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 464: Nhất tuyến khiên (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Vân Thủy chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Bố Y trước mắt chính là Tây Lương vương, nàng cùng chưa bao giờ cho 1’ẳng Tây Lương vương sè đích thân đi tới vùng Ba Thục, cái này theo nàng thấv. tuyệt không có khả năng. Nàng càng không nghĩ đền một điểm là, Tây Lương vương thật không ngờ tuổi còn trẻ. hơn nữa võ công cao cường!

Điều này sao có thể?

Vân Thủv tuy chưa bao giờ rời vùng Ba Thục, nhưng nhiều ít cùng biết chút ít đại thế thiên hạ. hôm nay thiên hạ mạnh nhất có mấv cồ thế lực một là Lý Đường, một cồ khác chính là Đòng Đô Tãv Lương vương.

Nàng biết 1’ẳng Đường vương họ Lý. Nhưng không biết Đường vương gọi là Lý Uyên, cái này cùng không có gì lạ. bời vì nàng không quan tâm. Người Miêu tại vùng Ba Thục trải qua quá nhièu triều đại thay đổi. nhưng chi là ờ trong Miêu trại của mình, nào đi quán bên ngoài rốt cuộc là ai lấv được thiên hạ? Vân Thủv biết Đông Đô có một Tâv Lương vương, là bời vì thời gian gằn đâv liên tiếp nhìn thấv sứ thằn Tảv Lương vương. Nhưng sứ thằn từ trước đến nay tôn xưng Tây Lương vương, cùng không gọi thẳng tẻn. nàng cùng chưa từng có hòi qua Tây Lương vương tên gi.

Tiêu Bố Y cùng Tây Lương vương hai danh hiệu này đổi với nàng mà nói. Hoàn toàn không có bất luận quan hệ gi.

Tây Lương vương đổi với nàng mà nói. chi là một danh hiệu, bắt quá chi là một kẻ giảo hoạt. Dù sao là vương, cùng sè không là thứ gì tốt. trong lòng nàng nhận định, càng là người cao cao tại thượng, thì càng là kè phụ lòng, càng là ké âm hiểm hèn hạ, càng là ké giấu ờ sau âm thẩm sai sử người bên ngoài liều mạng vì hắn. Nàng căm hận những kẻ cao cao tại thượng này, nhưng lại không thể không cùng bọn họ liên hệ. bởi vì nàng nên vì sự yên ổn thịnh vượng của Miêu trại, đâv là sứ mạng của nàng. Nàng hiểu rò Lý Hiếu Cung là con cháu của Đường vương, cho nên hiểu 1’ẳng Đường vương có thể là một lão râu tóc bạc. Cũng như vậy, nàng cảm thấv Tây Lương vương cùng là một lào già. cho nên nàng chưa bao giờ nghĩ đến. Tây Lương vương thật không ngờ tuổi còn trẻ. hơn nữa nhìn qua cùng không phải cao cao tại thượng. ít nhất hắn khiêm cung hữu lễ. mỡ miêng môt tiéng tại hạ.

“Ngươi chứng minh như thế nào minh là Tây Lương vương?” Vân Thủv đột nhiên hỏi.

Tiêu Bố Y nghĩ hồi lâu. bất đắc dì nói: “Cái này nhất thời thật không cách nào chứng minh, nểu như ta hòi Vân Thủy quận chủ. cô làm thế nào chứng minh mình là Vân Thủv. Không biết cô ứng phó thế nào?”

Vân Thùv nhìn hắn thật làu mới nói: “”Đúng vậy, ngươi nói không sai. Ta cũng không thể chứng minh, ta đâv sẽ tin ngươi là Tâv Lương vương! Nhưng ta có vài điểm không rõ”.

“Quặn chủ xin hòi”Tiêu Bố Y mim cười nói.

Vân Thủy lạnh nhạt nói: “Ngươi đường đường là một Tâv Lương vương, vì sao không chịu quang minh chính đại ra mặt. lại mang theo vài huynh đệ lén lén lút lút theo sát bén cạnh ta?” Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Nàng hỏi dị thường bén nhọn. Tiêu Bổ Y nhưng lại cười nói: “Thật ra ta tới tim quận chủ cũng là quang minh chính đại. nhưng mà tại hạ thân hãm hiểm cảnh, có người theo dõi. không thể không cẳn thận, lần trước gặp được quận chủ cùng là tình thế bắt đắc dĩ. Tại hạ từng phái năm sứ thần cầu kiến Đại Miêu Vương, nhưng lại đều không ngoại lệ bị đuổi về, thúc phụ tại hạ Tiêu Vũ lại bị Đan Ba Cửu đại nhân giam, thân chịu oan..

“Không sao giải oan, tất cả mọi ngưỡi đều biết rò hắn càu dẫn vợ của Đan Ba Cửu. tất cả mọi người đều biết, các ngươi vô tình vô nghĩa” Vân Thủy lại cười khanh khách, bộ dáng như hiển nhiên.

Tiêu Bố Y nhưng lại nghiêm nghị nói: “Tại hạ tin Tiêu Thượng Thư sẽ không làm chuyện như vậy”.

“Tựa hồ ngươi rất tin tưởng thủ hạ… cùng huynh đệ ngươi?'” Vân Thủy chậm rãi thu liễm nụ cười.

“Ta không tin bọn họ. tại sao phái bọn họ đến?”

“”Nhung ngươi tin tưởng bọn họ. tại sao tự mình phải tiến đến?” Vân Thủy vừa cười vừa

Tiêu Bố Y lúc này mỡi phát hiện Vân Thủy ngôn từ sắc bén. làm cho nguỡi ta khó có thể ứng đối. nhưng hắn dù sao nghĩ sâu tính kỹ, lo lắng rất lâu mới tới. nghe được Vân Thủy chất vấn, cùng không tức giận, chi mim cười nói: “Tại hạ đến. không phải bời vì không tin. mà là bởi vì quá tin, không muốn để cho bọn họ bị oan tình, không biết quận chủ có thể rõ ràng đạo lý này?”

“Mà là bởi vì quá tin?” Vân Thủy lẳm bẩm nói. ánh mắt lưu chuyển, than nhẹ nói. “Chẳng biết tại sao. ta lại cảm thấy ngươi nói là lời thật, nhưng… ta không ngỡ… Tây Lương vương lại là một người như vậy”.

Hai người đều im lặng, gió núi thổi qua. đinh đang rung động, Vân Thùy lấy tay vuốt mái tóc trên trán, nhất cử nhất động tràn đằv phong vận.

Tiêu Bổ Y nói khẽ: “Ta tin tưỡngbọn họ, cũng tin tường Tiêu Thượng Thư, nhưng vấn đề trước mắt đã không thể dùng tin tưởng để giải quyết, có lè… ờ đãv có sự hiểu lầm khó giải quyết. Tại hạ sáu lằn phái sứ thầiL nhưng lại khõng thể gặp Đại Miêu Vương một lằn. thậm chí Lại bộ Thượng Thư đều bị giam, nhưng tin tường Đại Miêu Vương cùng kiệt lực suy nghĩ vì người Miêu, cùng tin tường quận chù hiều biết đại thế. biết đại cuộc, lúc này mới mạo muội tự mình tiến đến. Tại hạ không chịu thồ lộ thân phận Tâv Lương vương, cùng không phải là tặn lực lừa gạt. mà là cảm thấy, vô luận Đại Miêu Vương cũng tốt. Tây Lương vương cùng được, đã đảm đương một chữ vương, thì sè vi bách tính an cư lạc nghiệp mà suy nghĩ. Tại hạ lẩn này tiến đến. cùng không phải là dùng thân phận Tâv Lương vương, mà là đại biểu cho dán chúng Trung Nguyên. nguyện ý cùng Đại Miêu Vương dẫn người Miêu kết minh, tại hạ tuy có hùng binh trăm vạn, lại chi mang vài cái huynh đệ tiến đến, thầm nghĩ để cho Đại Miêu Vương nhìn thắy một chữ thành cùa ta!”

Vân Thủy bĩu môi, “Hừ, các ngươi thành? Lúc trước chẳng phải..Tròng mắt đen láy lại xoay động. Vân Thủy cười nói: “Vô luận như thế nào. ngươi so với kia Đường vương râu bạc kia tâm thành hơn nhiều. ít nhắt hắn không dám tới đãv, chi biết phái con cháu. Đi thôi…”

“Đi nơi nào?” Tiêu Bố Y ngạc nhiên.

“Đương nhiên là xem các huynh đệ ngươi một chút” Vân Thủy cười như chuông bạc. “Ta là người vô cùng nhất còng bình, ngươi đã làm được chuyện ta muốn cầu. ta đương

nhiên phải làm chuyện đáp ứng ngươi trước”.

Tiêu Bố Y mừng rờ, thi lễ nói: “‘Đa tạ quận chủ”.

“Hết lẩn này tới lẩn khác ngươi đa lễ như vậy. Tiêu Bổ Y, ta nhìn thấv vẻ nho nhã lễ tiết cùa các ngươi cùng đau đầu. bời vì ta vĩnh viễn khòngbiết, các ngươi khiêm cung ngày hôm thì có bội bạc hôm sau hay không, huynh đệ ngươi ở nơi nào?” Vân Thùv hỏi.

“Mời quặn chủ đi theo ta” Tiêu Bố Y đang muốn cắt bước. Vân Thủy lại hô: “Chờ một chút”.

“Quặn chủ chuyện gi?” Tiêu Bố Y hỏi.

“Ngươi nói như thế nào cũng là Tây Lương vương, chạy theo ngựa cũng quá kỳ cục, Đại Miêu Vương nếu biết được, tất nhiên nói ta khôngbiết cấp bậc lễ nghĩa” Vân Thùy vỗ vỗ yên ngựa trước người nói: “Lẻn đâv ngồi đi”.

Tiêu Bổ Y có chút kinh ngạc, trong lúc nhắt thời do dự. Vân Thủy khóe miệng nhếch lên. vười khẩy nói: ‘”Không dám sao? Sợ ta ám toán ngươi?” Tiêu Bố Y ngược lại thật có điểm lo lắng, chi sợ Vân Thủy không vui, trầm ngâm nói: “Ta tin tưỡng quận chủ rất rò đại nghĩa, chi sợ cùng quặn chủ cười chung một con ngựa, dẫn đến người khác không phán thị phi”.

“Ngươi sợ ngưỡi khác không phán thị phi?” Vân Thủy thản nhiên nói.

■”Không thẹn với lương tâm, ta có gì phải sợ?” Tiêu Bố Y nhướng mày.

“Ta cũng không sợ” Vân Thủy cười con mắt giống như ánh trăng, “Đã như vậy, lên ngựa đi. ngươi dẵn đường'”.

Tiêu Bố Y đã không tiện đưa đẩy. chậm rãi đi tới, còn chưa kịp lên ngựa, hồng mã đột nhiên nhẹ giọng hí. móng trước giương lên. muốn đạp qua. Tiêu Bố Y trong lòng giặt minh, nhưng thân hình lại chóp lên, nhin thắng vào hai mắt của hồng mà, mim cười nói: “Ngựa này. quận chủ cùng ta đã là bạn tốt. Ngươi còn sợ người lạ sao?”

Hắn trong khi nói chuyện, vươn tay khè vuốt lên trên trán hồng mã. hồng mà lắc lắc đẩu. thoạt nhin còn muốn đá. nhưng sau khi hít hít mũi. khẽ hí lên. đã an tình lại.

Vân Thủy ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc ý; ngựa của nàng đã nhận chủ, nàng bảo Tiêu Bố Y lên ngựa cũng không có ý tốt gì. muốn xem Tiêu Bố Y làm trò cười. Nàng cũng không phải đổi với Tiêu Bố Y đặc biệt bất mãn, mà là đối với tắt cả người TrungNguyên đều mang địch ý. đặc biệt khi nghe được đối phương chính là Tâv Lương vương, càng có ý niệm trêu cợt hắn trong đầu. nhưng nàng nào biết đâu rẳng Tiêu Bố Y trần an ngựa so với trần an nữ nhàn còn lợi hại hơn nhiều, hồng mà tuy cự lại người mới. nhưng sau có thể đấu qua được Tiêu Bố Y.

Tiêu Bổ Y trấn an hồng mã. ngược lại thành thành thật thật giẫm bàn đạp lên ngựa, đổi với chuyện vừa rồi không nói nhiều một càu. Vân Thủv không ngồi ở trước mà lại ngồi ở phía sau hắn. Tiêu BÓ Y không cằm dây cương, vỗ nhè nhẹ lên cổ ngựa, hướng về phía tâv chi nói: “Đi vào trong đó”.

Hồng mã lại nghe hiểu hắn nói chuyện, vui vẻ chạy về phía trước. Vân Thủy cực kỳ giặt mình, hồi làu mới nói: “Tiêu Bố Y, ngươi đời trước nhắt định là một người chăn ngựa”.

Tiêu Bổ Y cũng không quay đầu lại. “Quận chủ nói sai rồi”.

“Hừ, ta biết trong lòng ngươi mất hứng mà.” Vân Thủy bĩu môi nói: “Ngươi cao cao tại thượng, khẳng định cảm giác đời trước của mình cùng là cao cao tại thượng”.

Tiêu Bổ Y cười rộ lẻn. “Cô hình như đổi với ba chữ Tâv Lương vương kia rất phản cảm?”

■”Không phải rất phản cảm. thật là chán ghét” Vân Thủy vuốt giới chi trên tay. nhìn sang cổ Tiêu Bố Y, âm thầm nghĩ tới. nểu dùng giới chi ỡ trên cổ Tiêu Bố Y, không tin hắn không tráng độc.

Tiêu Bổ Y lại mắt vẫn nhìn về phía trước, nói khè: “Ta đời trước là cái gì ta không biết, nhưng mà đời này của ta. vốn là một người chăn ngựa'”.

Vân Thủy ngơ ngần, thất thanh nói: “Làm sao có thể?”

Tiêu Bổ Y lại mim cười nói: “Không có gì là khôngthể. thật ra chí hướng sớm nhất của ta không phải là làm Tâv Lương vương, mà là buôn bán ngựa”.

Vân Thủy trong mắt vé kinh ngạc càng đậm. “Ngươi nhất định là gạt ta. nhất định! Tãv Lương vương vị cao quyền trọng, thiên hạ kính ngưỡng, tại sao sè là một ngưỡi chăn ngựa?”

Tiêu Bổ Y lại cười nói: “Thật ra người Trung Nguyên, cũng không phải tất cả đều thích nói dối lừa gạt. quặn chủ nếu thích, đại khái có thể đi nghe ngóng. Tâv Lương vương vốn chính là một người chăn ngựa, cũng không phải là chuyện khinh người”.

Vân Thủy trầm tư thật lâu nói: “Vậy… ngươi tại sao lại làm được Tây Lương vương? Ta hiểu rẳng bọn họ từ trước đến nay vẫn xem thường người đê tiện, cũng xem thường người Miêu chúng ta. Bọn họ vẫn cảm thấy, chúng ta là man nhân, không hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, trời sinh chính là mệnh ti tiện”.

Tiêu Bổ Y nhíu mày. nói khè: “Nếu như quận chủ thích, ta làm sao lên làm được Tãv Lương vương, ngược lại có thể kể cho quận chủ nghe”.

“Ngươi muốn nói thì nói. không nói cũng được, dù sao đường còndài” Vân Thủy lại cười nói như chuông bạc.

Tiêu Bổ Y nhìn không ra vẻ mặt của Vân Thủy. Không biết nàng rốt cuộc là thật tinh hay diễn trò. nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua cơ hội này. Thật ra tiếp xúc Vân Thủy tuy chi có hai lần. hắn cũng đã biết tính cách của người này. Hắn mồi lằn có thể ỡ trong nguy cơ lại hóa hiểm thành an, phẩn lớn chính lả giỏi nắm bắt bắt cơ hội chi lóe lên tức thì này.

Theo Tiêu Bổ Y thấy. Vân Thủy thật ra là một Miêu nữ cời mở. nàng ân oán rò ràng. Chuyện đáp ứng nhất định sẽ làm được, từ điểm đó mà thấv. nàng so với rất nhiều nguỡi còn mạnh mè hơn nhiều. Nhưng mà nàng trời sinh đổi với người Trang Nguyẽn không có hảo cảm. Hơn nữa đôi với đại phú đại quý càng không có hảo cảm. cái này đã nhiêu làn thê hiện trong lòi nói của nàng. Nàng căm hận nói dối. căm hận phản bội, tắt cả đều cho thấy, trước kia khắng định có người đã để lại họa căn, nhưng lại muốn hắn đến thùa nhận. Tiêu Bố Y nghĩ tới đâv chi có cười khổ. Nhưng mà phàn nàn không giải quyết được vấn đề. Cho nên hắn muốn từ thân phận mà thu gân khoảng cách với Vân Thủy một chút.

Chọn tập
Bình luận