Tào Đán vừa rồi còn vẫy đuôi như khổng tước, vênh váo tự đắc. hận không thể lộ ra cái mông trụi lùi. Nhưng một khắc bị Vương Phục Bảo nắm cổ, đã như gà chọi sau khi đấu bại bị vặt lông, ù rù sợ hãi.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản, dùng mê ước khống chế Vương Phục Bảo cùng Đậu Hồng Tuyền. Vương Phục Bảo mặc dù dũng mành khó địch, hắn lại tin tường. Vương Phục Bảo chi cần trúng mê dược. Mình chỉ cần chuần bị hơn mười thù hạ, chế phục hắn là quá đù.
Nhưng cục diện biến hóa cực nharứụ khiển cho hắn theo không kịp. Sau khi nhìn thấy Vương Phục Bảo ném cái bàn đi, sau đó Hà Trù bị thương, thủ hạ lui ra phía sau. bản thân cũng đã roi vào trên tay Vương Phục Bảo.
Trên tay Hồng Tuyển là một thanh bão kiếm, từng giọt chảy xuống đều là máu của Hà Trù. Ngay khi Vương Phục Bảo phát độn, Đậu Hồng Tuyến chi làm một việc, rút kiếm, một kiếm đâm bị thương chân của Hà Trù.
Chẳng những Vương Phục Bảo không khác gì mãnh hồ. Đậu Hồng Tuyến cũng không ờ không!
“Không có khả năng. Ta rõ ràng thấy các ngươi uống trà” Tào Đán run giọng nói.
Vương Phục Bảo lạnh lùng nói: “Bất quá ta khi ho khan đã phun ra toàn bộ” Hắn buông lòng tay ra, để cho Tào Đán có thể thở. Hắn đã khống chế đại cuộc, không sợ Tào Đán có thể bay lên tròi.
Tào Đán ánh mắt dời về phía Đậu Hồng Tuyến, sắc mặt ảm tình bất định. Hắn không hiểu nổi kế hoạch của mình có vần đề chỗ nào. Vì sao Hồng Tuyến cũng giống như không có việc gi.
Hồng Tuyến nhìn ra tâm tư của hắn, nói khẽ: “Vừa rồi Vương Tướng quàn nói tới Tôn An Tồ”.
Hồng Tuyến thờ dài nói: “Tôn An Tổ chính là bị kẻ gian hạ thuốc, lúc này mới bị quan phủ bắt được sát hại. Vương Tướng quân đột nhiên nói cùng ta, dĩ nhiên muốn nói cho ta biết, trong trà có khà năng có vẩn đề. Đã như vậy, ta làm sao mà uống? Vừa rồi khi lấy tay áo che đi, ta đã đem tĩà đều đổ vào trong tay áo”.
Tào Đán bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới chú ý tới.ống taỷ áo Đậu Hồng Tuyến có chút ẩm ướt dưới chân còn có nước đọng. Vừa rồi hắn chỉ lo đắc ý, nào đâu nghĩ tới những chuyện này. Càng không biết Vương Phục Bảo đã sớm nhắc nhở Đậu Hồng Tuyến mà mình lại hoàn toàn không biết. Nếu nói là đấu tranh nội bộ. hắn có lẽ thắng Vương Phục Bảo. Nhưng mà những kinh nghiệm này, hắn lại còa xa mới bì được Vương Phục Bảo cùng Hồng Tuyển.
“Ngươi sao lại hoài nghi ta?” Tào Đán nghiêm nghị nói.
“Bời vì ta căn bản không tin tưởng ngươi là loại người quên hết ân oán trước ki” Vương Phục Bảo nói đơn giản sáng tò.
Hồng Tuyển cầm trong tay bão kiếm, tiến lên một bước nói: “Cữu cữu người vì sao phải hại ta?”
Tào Đán cười khan nói: “Hồng Tuyến. Ta… không phải muốn hại ngươi. Ta chi không muốn ngươi nhúng tay vào việc này”.
Hồng Tuyến trường kiếm chi ra phía xa, “Ngươi vì sao phải hại cha ta?”
Tào Đán sợ hãi nói: “Ngươi nói cái gì? Ta vì sao phải hại Trường Nhạc vương? Trường Nhạc vương không phải đi Dịch Thủy sao?”
Vương Phục Bảo tâm tư nhưđiện, đã nhìn về phía Hà Trù, “Hà Trù. Những cái này chắc là ngươi xui khiến?”
Tào Đán mặc dù còn có hơn mười thủ hạ, nhưng biết Vương Phục Bảo uy danh vang xa, nên không dám ra tay. Thấy Vương Phục Bảo thay đồi hướng gió. cuống quít nói: “Không sai. Vương Tướng quân. Chính là hắn xui khiến ta hạ độc hại người. Thật ra ta hạ chỉ là mê ước, chỉ nghĩ đánh Vương tướng vài cái mà thôi. Đương nhiên là nhẹ nhàng đánh vài cái để tiết u oán lâu nay. Ta nghĩ Vương Tướng quân đại nhân sẽ không cùng tiêu nhân ta mà chấp nhặt chuyện này”.
Vương Phục Bảo hừ lạnh một tiếng, tặp Tào Đán nói thật thặt giả giả, hiểu rằng nếu rơi vào trong tay Tào Đán, đâu chi là nhẹ nhàng đánh vài cái, nói không chừng xương cốt cũng đều bị hắn hủy đi. Nhưng Tào Đán nói không sai, hắn xác thực không nên hại Trường Nhạc vương. Dù sao Trường Nhạc vưang là chỗ dựa cùa Tào Đán. Nếu ngã Tào Đán nừa chỗ tốt cũng không có.
Hà Trù trúng kiếm ngã xuống đất, to thùy đến cuối cùng, hừ cũng không hừ một tiếng. Nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của Tào Đán thản nhiên nói: “Tào đại nhân. Ngươi nói muốn giết Vương Phục Bảo ta liền giúp ngươi hạ độc. Đến hiện tại. ngươi lại đem tắt cả tội lỗi đổ lên trên người của ta, ta cũng không có gì để nói. Nhưng ngươi cho rặng, với thù đoạn của Vương Phục Bảo. sau khi giết ta, ngươi có thể chạy thoát tính mạng sao?”
Tào Đán một lần nữa do dự. vắn đề này cùng suy nghĩ của hắn hoàn toàn hợp. Kiến Đức sau khi quay lại Nhạc Thọ, đã hung hăng răn dạy hắn dừng lại. Tào Đán không dám ghét hặn Kiến Đức, lại đem một bụng oán độc tính lên trên người Vương Phục Bảo. Chỉ có một ngày có thể hung hăng đánh ngà Vương Phục Bảo, hoặc là giết hắn, còn không thì vô phương! Vương Phục Bảo từ Lê Dương trờ về, Trường Nhạc vương thân chinh đi Dịch Thủy. Tào Đán sau khi nhận được tin tức này, trong lòng mùng rỡ.
Tin tức là do Hà Trù truyền cho Tào Đán.
Tào Đán tuy là đại cữu ca cùa Đậu Kiến Đức, nhưng ở trong quản Hà Bắc. Thật ra danh dự cực xấu. Đậu Kiến Đức giữ sự trong sạch không tham một văn tiền. Hắn lại tham tài háo sắc, lại thích tranh công. Một lời không họp, đã dựa vào địa vị mà ra tay. Tất cả mọi người đối với hắn có chút chán ghét, ngoại trừ Tùy thần Hà Trù tới tìm noi nương tựa này.
Hà Trù mặc dù cùng Tào Đán quen biết không lâu. Nhưng thật có thể nói là mới gặp đã hợp tính. Nghe nói Tào Đán muốn thu thập Vương Phục Bảo. hắn lại là người đầu tiền vì Tào Đán bày mưu tính kế. Hắn hiểu rõ tâm ý của Tào Đán, vì thế khuyên hắn lúc này ra tay. Mà sau khi hắn hạ mê dược. Lào hổ cũng bị bắt chứ đừng nói chỉ bắt một Vương Phục Bảo. Tào Đán tim đập thình thịch, nhiệt huyết dàng lên. nào đâu lo lắng quá nhiều. Cũng là lập tức quyết định thật nhanh đến bắt Vương Phục Bảo. Nào đàu nghĩ đến lào hồ không có bắt được, ngược lại đem mình đưa vào trong miệng hổ.
Nhưng Vương Phục Bảo dũng quan tam quân, không trúng mê ước. nhung vẫn không dám ra tay với Tào Đán.
Chó gấp cắn người, lão hồ gấp lại muốn ăn thịt người! Hắn chỉ thích tiền, nào đàu muốn chết?
Vương Phục Bảo đột nhiên nói: “Tào đại nhân. Chỉ cằn ngươi đem Hà Trù giao cho ta xử lý. Chuyện này cứ định như vậy đi”.
Tào Đán hoi ngạc nhiên, thoáng qua mừng rỡ nói: “Được. Tên cốt phản này tùy tiện Vương Tướng quân xừ lý” Hắn xoay người muốn đi. trong lòng nghĩ Vương Phục Bảo cũng không dám bắt hắn.
Không ngờ mới đi một bước, đã đâm vào trên người Vương Phục Bảo. Tào Đán giật nảy người, liên tục rút lui, “Vương Tướng quân. Ngươi muốn thế nào?”
“Tào đại nhân chẳng lẽ như vậy đã muốn đi?” Vương Phục Bảo lạnh lùng nói.
Tào Đán sắc mặt tái nhợt, “Ngươi còn muốn như thế nào? Lưu lại ta một tay?”
“Cái này cũng không cần. Chỉ xin Tào đại nhân uống chén trà. Sau đó còn lại do Hồng Tuyến xừ trí” Vương Phục Bảo trầm giọng nói.
Tào Đán do dự. ở một bên có một hộ vệ giận dữ nói: “Vương Phục Bảo. Cho ngươi mặt mũi. Chớ có tiến thêm một thước. Ngươi cho rằng..Hắn lời còn chưa dứt, chỉ thấy được một nắm tay to bằng cái bát bay tới, kêu thảm một tiếng lăng không bay ra ngoài. Sau khi đụng vào trên tường, thì mềm nhũn mà ngẫ sấp xuống, trực tiệp ngất đi.
Mọi người mới muốn động thù, lại bị hoảng sợ câm như hến. tiếng nói cũng không dám nói một câu.
Vương Phục Bảo thu hồi nắm tay, lạnh lùng nhìn sang Tào Đán. Tào Đán nhìn Đậu Hồng Tuyến cầu xin nói: “Hồng Tuyến, ngươi phải chiểu cố ta”.
Hồng Tuyến gật gật đầu. Tào Đán trong lòng hơi an tâm, cầm qua ấm trà rót một chén uống hết. Một lát sau tròi đất xoay chuyển đã té xuống. Vương Phục Bảo cho Hồng Tuyến dẫn người, đem Tào Đán cùng thù hạ cùa hắn nhốt vào trong một gian phòng củi. Hồng Tuyến biết Vương Phục Bảo làm việc ổn thòa, tất cả làm theo. Vương Phục Bảo ép hỗi Hà Trù: “Rốt cuộc là ai sai sử ngươi hại ta cùng Hồng Tuyến?”
“Tào Đán” Hà Trù thản nhiên nói.
Vương Phục Bảo đột nhiên nờ nụ cười khẽ vươn tay. đã chặt đứt một ngón tay của Hà
Trù. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hà Trù kêu lên một tiếng đau đớn.
Tay đứt ruột xót, Vương Phục Bảo đương nhiên hiểu rò phương phép bức cung để người ta nói lời thật này!
“Ai sai sừ ngươi hại ta cùng Hồng Tuyến?” Vương Phục bảo lại hòi một câu.
“Tào Đán…” Hà Trù cắn răng nói;.
Vương Phục Bảo vươn tay, một lần nữa chặt một ngón tay nữa của hắn. Hà Trù trán mồ hôi chảy xuống môi xuất huyết nhung lại không cầu xin. Hồng Tuyến đã đuồi tới hòi: “Vương Tướng quân. Hắn không nhận tội sao?”
“Hắn không nhận tội ta cũng biết” Vương Phục Bảo chậm rãi đứng dậy. “Hà Trù. Ngươi một mực biểu hiện không phải là một khúc xương cứng. Nhưng ngươi thời khắc này lại cực kỳ trấn tĩnh, cắn chết Tào Đán cũng không đổi giọng. Cái này có thể nói ngươi còn có bí mật?”
Hà Trù trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị. Không ngờ Vương Phục Bảo lại thòng minh nliư vậy.
Vương Phục Bảo khẽ vươn tay, đánh vào sau ót cùa Hà Trù. Hà Trù trước mắt biến thành màu đen. hai mắt trắng dã, đã ngất đi. Vương Phục Bảo sắc mặt biến ngưng trọng, nghiêm nghị nói: “Hồng Tuyển. Trước mắt chúng ta… có một nguy cơ thật lớn. Tào Đán có lẽ không có lòng hại Trường Nhạc vương, nhung mà Hà Trù khẳng định có. Hắn là một quan văn, trên tay lại sớm chuần bị thuốc mê, lại còn dám cổ động Tào Đán hại chúng ta. Cừ động này, nếu không có kẻ sau lưng thi rất khó tin tường”.
Hồng Tuyến nghe mà kinh hồn, “Kẻ sau lưng là ai?”
“Có lẽ là Bùi Củ..Vương Phục Bảo thờ dài nói: “Nhưng vô luặn như thế nào ta cũng không có thời gian đi hỏi. Ta muốn đi thông báo cho Trường Nhạc để người cẩn thận. Trường Nhạc vương võ công thật ra rất mạnh, nếu là một chọi một Bùi Cù chưa chắc đã làm gì được. Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ta nhất định phải nói cho người biết điểm đáng ngờ. Ta lập tức đi ngay. Chuyện ở đây sự tình, để cho ngươi xừ lý. Ngươi lập tức đi tìm Tề Thiện Hạnh, Lăng Kính, Tống Chính Bồn thương nghị đối sách ứng đối nguy cơ. Ba người này hẳn là sẽ không phản bội Trường Nhạc vương, về phần Tào Đán, Hà Trù. Tạm thời bắt giam, đừng cho hắn đảo loạn là được”.
VươngPhụcBảo mỉm cười, “Từ khi Sĩ Tín cùng ta trờ mặt. ngươi đã lâu không có gọi ta là Vương thúc thúc”.
Hồng Tuyến đò mặt, “Vương thúc thúc. Ta biết trong lòng của người, chúng ta đều như là đứa nhò của người vậy. Chúng ta nếu có sai lẩm, chỉ cần có thể sừa đồi. Người nhất định sẽ tha thứ”.
Vương Phục Bão tuy cười, nhưng trong mắt đã có sự lọ âu như đèm thu. gật đằu nói: “Tốt Ta đi rồi. Hồng Tuyến… ngươi bào trọng”.
Hồng Tuyến có thể nói đã biết Vương Phục Bảo từ lâu. Thấy hắn trầm ồn, trên chiến trường quả cảm quyết đoán, tuyệt không có tình cảm ướt át. Loại thẳn sắc lưu luyến chia tay này nàng rất ít khi nhìn thấy. Trong lòng không biết tại sao, có cảm giác không may.
“Vương thúc thúc. Người bảo trọng”.,/
Vương Phục Bảo gật đầu. Đã sải bước đi ra khỗi phù đệ. tìm hai con ngựa tốt. nhanh như điện chợp hướng tây bắc mà đi.
Dịch Thủy cách nơi này vẫn có chút xa cách. Đêm dài miền man, hắn có cảm giác trước bình minh đuổi tới Dịch Thủy cũng sẽ không có vấn đề quá lớn.
Hắn một lòng chạy đi, nhưng không có chú ý một con bồ câu đưa tin từ phía sau hắn bay lên, ờ trên bầu tròi xoay quanh hai cái. Sau đó từ đỉnh đầu hắn bay qua, chui vào trong bóng đêm.
Phưong hướng bồ câu đưa tin, cùng với phương hướng mà hắn đi giống nhau.
Vương Phục Bảo không có lưu ý chim chóc trên không trung, chỉ thúc ngựa đi về phía trước. Suy nghĩ như ngựa hoang thoát cương. Hắn khi đó, suy nghĩ rắt nhiều. Gió táp như đao lạnh lẽo tận xương. Vương Phục Bảo một hơi chạy đi hơn mười dặm, khi đi qua Thất Lí Tình lại không khỗi bồi hồi một lát. ở đây đúng là chỗ bọn họ đại thắng Tiết Thế Hùng. Cười thẳm mình có chút già rồi, bằng không tại sao có thể có thương cảm u sầu như thế? Phấn chấn tinh thần, thúc ngựa đi vội. Phía trước cách đó không xa là Hổ Sơn cũng không cao lắm. Sau khi qua đó là tới Cao Dương, đạp Từ Thủy, Dịch Thủy cũng đã rất gần.