Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 820: Nội bộ mâu thuẫn (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Lý Kiến Thành vội hỏi: “Phụ hoàng, người bận rộn vất vả, có lẽ có chút ít sự tình lo lắng không chu toàn, nhưng nghĩ biện pháp đền bù là được” Thấy Lý Uyên rầu rĩ không vui, Lý Kiến Thành cũng biết là đang lo về chiến cuộc, nói tránh đi: “Phụ hoàng gọi con trở về, không biết có chuyện gi?”

Lý Uyên hòi: “Từ Ngọ Cốc, Tà Cốc tình hình địch binh như thế nào?”

Lý Kiến Thành nói: “Hài nhi đã các phái hai ngàn binh sĩ đi sưu tằm, nhung mà…” Lý Kiến Thành muốn nói lại thôi, thẳn sắc do dự. Lý Uyên nói: “Cứ nói đừng ngại. Chuyện cho tới bây giờ. giữa cha con chúng ta chẳng lẻ còn có chuyện gì nói không được sao?” Lý Kiến Thành trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, chậm rãi nói: “Tại Tà Cốc, Từ Ngọ Cốc, đích xác phát hiện có dấu hiệu binh ần hiện”.

Lý Uyên không chút kinh hoảng. “Vậy dựa theo con thấy Lý Tĩnh thật có thể vượt qua Lam Quan, chuyển tới TửNgọ Cốc sao?”

“Hắn nếu như thực sự có bản lãnh này, vậy cũng không để cho chúng ta biết được”.

Lý Uyên vui mừng nói: “Kiến Thành, ngươi có thể nghĩ đến điểm này, vi phụ rất là cao hứng. Ngươi nói không sai, Lý Tĩnh am hiểu tập kích bất ngờ. ra tay thường thường cũng không điềm báo trước. Lẳn này thái độ khác thường tại Tà Cốc, Từ Ngọ Cốc tạo thể. mục đích đương nhiên chính là nhiễu loạn dân tâm, kiềm chế binh lực cùa chúng ta” Thấy Lý Kiến Thành liên tục gật đầu, Lý Uyên nói: “Nếu Lý Tĩnh đã không có mọc cánh, không cách nào bay qua quần sơn, như vậy những binh này lại là từ đâu mà đây?”

Lý Kiến Thành hiển nhiên sớm có định luận, trẳm giọng nói: “Phụ hoàng chớ để quên chuyện Vũ Quan”.

Lý Uyên nói:”Ngươi là nói, những người này cũng không phải là quân Tây Lương, mà là một mực chúng ta Quan Trang ẩn hiện.”.

Lý Kiến Thành nói: “Phụ hoàng đề phòng khùng hoảng, cũng không có động can qua đối với tiệm gạo Vương gia. chỉ cho người mật thiết lưu ý hành động cùa bọn họ. Mà theo hài nhi thấy, Đông Đô những năm này có chút khác loại, cực lực bồi dưỡng thương nhân, chì sợ chẳng những tiệm gạo Vương gia. cho dù các thương nhân khác, cũng có thể có thể thẳm thấu lực lượng cùa Đông Đô”.

Lý Uyên sắc mặt khẽ biển. “Kiến Thành nói rất có đạo lý. Nhưng mà… trước mắt thế cuộc căng thẳng, chúng ta không thể quá mức làm lớn chuyện, như vậy mà nói, thương nhân bất ngờ làm phản, chỉ sợ chúng ta sẽ không có ngày yên Tĩnh”.

Lý Kiến Thành an ủi: “Phụ hoàng, con đã phái người mật thiết chú ý động tình của thương nhân, đồng thời phân phó Dân Bộ Thượng Thư tiến hành trấn an nhiều hơn đối với thương nhân, nghĩ tới Tiêu Bố Y cũng không thể thẳm thấu quá nhiều nhân thủ. không thành việc gi”.

Lý Uyên gật đầu nói: “Kiến Thành rất hiểu tâm tư cùa vi phụ. trước mắt chúng ta mặc đù lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng cần thận ứng đối, làm sao không giống năm đó đối phó Lưu Vũ Chu? Chỉ cẩn kiên tri, cho dù tạm thòi không thể nhất thống thiên hạ, bảo vệ Quan Trang vẫn không thành vấn đề. Vi pịụ lần này tìm con, chính là muốn cho con ờ tại Lam Quan hư trương cờ hiệu, để cho bọn họ nghĩ lầm con vãn đang ờ Lam Quan, lại dẫn mười vạn đại quân, cùng với Vinh Khang vương Hà Đông binh họp một chỗ.

Ta chi sợ quân Đột Quyết chán ghét chiến sự, để cho Tiêu Bố Y thuận thế xuôi nam, lúc này đây chuẩn bị cho con thống lĩnh đại quân. Chúng ta không vội cầu thắng, cho dù vứt bỏ Thái Nguyên, nhưng chỉ cần có thể thù vững Hà Đông, bảo vệ cánh cùa vào Quan Trung, sau này từ từ tính tiệp mới là chính đạo”.

“Phụ hoàng. Hà Đông không phải Huyền Bá đang lình quản sao?” Lý Kiến Thành hỏi.

Lý Uyên nói: “Hắn đến lĩnh quân, cuối cùng cùng không bằng con để cho ta yên tâm hơn”.

Lý Kiến Thành thần sắc do dự, “Phụ hoàng, có câu con thật muốn hỏi đã lâu rỗi”.

“Con cứ nói”.

“Ta nghe đỗn, Huyền Bá không phải thân sinh cốt nhục của phụ hoàng?” Lý Kiến Thành ngập ngừng nói.

Lý Uyên sắc mặt khẽ biến, “Con nghe ai nói như vậy?”

Lý Kiến Thành lần đầu chấp nhất hòi, “Phụ hoàng, ai nói cũng không quan trọng, con ctLỈ muốn hòi người một câu, Huyền Bá đến cùng có phải thân sinh cốt nhục của phụ hoàng hay không? Năm đó con còn nhớ, mẹ mang thai cốt nhục của phụ hoàng, về sau đã sinh ra Huyền Bá cùng Thế Dân. Con cũng không nghi ngờ điểm ấy, nhưng vì sao phụ hoàng lại nặng bên này nhẹ bên kia? Nghĩ tới Huyền Bá giả chết mai danh, cũng đã chịu rất nhiều ủy khuẩt. người để cho hắn đại triển hùng tâm có gì không thể? Người vẫn đối với chuyện của hắn che che lấp lấp, con thì không, nhưng người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?”

Lý Uyên hai mắt ánh sáng chợp động, thật lâu mới nói: “Con quá nùa lại trúng kế ly gián cùa người bên ngoài” Lý Uyên nói lập lờ nước đôi, Lý Kiến Thành lại thoải mái nói: “Nói như vậy thật sự là lời đồn?”

Lý Uyên nói: “Kiến Thành, con quả thực cho rằng ta đối với Huyền Bá bất công?”

Lý Kiến Thành cũng không sợ hãi nói: “Hài nhi xác thực cảm thấy Huyền Bá có chút ùy khuất, hắn đối với con một mực tránh mà không gặp. đổi với Thế Dân cũng là như thế. quá nừa cho là làm nên chuyện, nhưng không có được địa vị xứng đáng”.

Lý Uyên thờ dài nói: “Kiến Thành, những lời này của con nói rất đúng. Huyền Bá này, từ nhò thông minh, hơn xa người thường. Nhưng tâm cao khí ngạo lại là một khuyết điềm lớn nhất, vi phụ thật ra cũng muốn trọng dụng đối với hắn, nhung Huyền Bá chưa bao giờ lĩnh quân, tuy nói là quen thuộc đọc bịnh thư, nhưng dù sao cũng là lý luận suông. Vi phụ sợ hắn giống như Thế Dân năm đó. giẫm lên vết xe đổ. Thế Dân năm đó hành động theo cảm tinh, hao tổn cùa ta quá nhiều binh mã. Nhưng lúc đó, chúng ta không sao. ta có thể để cho Thế Dân làm lại một lần nữa. nhưng trước mắt chúng ta đã không còn có thực lực để hao tổn, không biết con có hiểu rò ý tứ của ta?”

Lý Kiến Thành chợt nói: “Thi ra là thế, phụ hoàng vì sao không nói sớm, cũng làm cho hài nhi khó hiểu. Huyền Bá đương nhiên là đệ đệ cùa con. người bên ngoài suy đoán nghi hoặc không sao, con thân làm đại ca suy nghĩ lung tung, thật sự không nên”.

Lý Uyên trong mắt lóe lên dị sắc, “Kiến Thành, con đến Hà Đông, những lời này không cần phải nói, chỉ nhớ rõ ổn thỏa làm đầu là tốt rồi. Chuyện Huyền Bá để ta tới xừ lý. Con hiện tại lập tức chuản bị binh mã, đợi mưa tạnh thì lặng lẽ xuất binh, về phẳn cờ hiệu, không cần dùng cờ hiệu cùa con, ta đến lúc đó đều có an bài”.

“Phụ hoàng quá nừa muốn minh tu sạn đạo. ám độ trẳn thương?” Lý Kiến Thành nỡ nụ

cười.

Lý Uyên gật gật đầu, chờ sau khi Lý Kiến Thành lui ra, trẳm ngâm thặt lâu. lúc này mới phân phó nói: “Tuyên Hoàng Môn Thị Lang tới gặp”.

Hoàng Môn Thị Lang chính là ôn Đại Nhã.

Ôn Đại NM là lão đại trong ba huyiứi đệ ôn thị, đệ hắn òn Đại Lâm. ôn Đại Hữu cũng có đại tài Ba huynh đệ này khi Lý Uyên khỏi nghĩa, đã kiên định đi theo, rất được Lý Uyên coi trọng. Nhưng mà trừ ôn Đại Nhã vinh thăng Hoàng Môn Thị Lang ra, hai người ôn Đại Lâm, Ôn Đại Hữu lại không có chức quan cụ thề. nhưng ai cũng biết rằng, ba huynh đệ này là cận thần cùa Lý Uyên.

Ôn Đại Nhã chạy đến. thi lễ hòi, “Thánh Thượng triệu kiến, không biết có chuyện gì quan trọng?”

Lý Uyên cho mọi người lui ra, lúc này mới thấp giọng hỏi, “Trầm cho ngươi chuẩn bị nhân thủ, hiện tại thế nào rồi ?”

Ôn Đại NM cẩn thận nói: “Đại Lâm huắn luyện nhân thù trước mắt đã có hơn ngàn người, vũ kỹ siêu quần, đối với Thánh Thượng tuyệt đối trung thành. Đến hiện tại, chi chờ Thánh Thượng phân phó. về phần phái Đại Hữu nghiên cứu chế tạo liên nõ, cũng có tiến triển mang tính thực chất, đến hiện tại đã có thể ứng dụng. Nhưng mà Nò xa nghiên cứu chế tạo. còn phải cần rất nhiều thời gian”.

“Nỏ xa là chuyện không có biện pháp..Lý Uyên thở dài nói: “Lý Tĩnh khi đến công Vũ Quan mới dùng Nỏ xa, chính là chuẩn bị dùng để đối phó chúng ta. Nhưng mà Nỏ xa cũng không phải là vạn năng, nếu ứng đối cũng không phải là chuyện không thể. Đúng rồi… những chuyện này, trừ ba huynh đệ các ngươi ra, hẳn là không có người bên ngoài biết được?”

Ôn Đại Nhã nói: “Tuyệt đối không có người bên ngoài biết được, vi thằn được Thánh Thượng phân phó, mọi thứ đều tiến hành dưới tình huống cực kỳ bí mật”.

“Đại Nhã, lệnh cho Đại Lâm lập tức điều động năm trăm nhân thù làm thân binh cùa Thái tử, đích thân hộ tống Thái từ đi Hà Đông, bào vệ an nguy cùa Kiến Thành” Lý Uyên chậm rãi nói.

Ôn Đại NM lập tức gật đầu, nhưng nhiều ít có chút nghi hoặc. “Thái từ bên người có trọng binh riêng, lần này thận trọng là có biến cố sao?” ,

Lý Uyên thản nhiên nói: “Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng”.

Ôn Đại Nhã cũng không có lên tiếng, không dám nhiều lòi.

Lý Uyên nói: “Trảm lệnh cho năm trăm nhân thù này ở bên người Thái từ. không chỉ có bảo vệ an nguy của kiến thành, chỉ sợ. .. còn có tác dụng khác. Dù sao đến lúc đó, các ngươi nghe theo ý chỉ của trẫm là tốt rồi. Vô luận như thế nào. chỉ cần ý chỉ của trẫm hạ xuống, lập tức chấp hành.”.

Ôn Đại Nhà nghiêm nghị gật đầu. “Thánh Thượng phản phó, vi thằn đương nhiên nghiêm khắc tuân theo”.

Lý Uyên lúc này mới thờ phào một hoi, mới định lại phản phó cái gì, chỉ nghe ở bẽn ngoải có thanh âm ồn ào, không khỏi giận dử quát: “Chuyện gi?”

Cung nhân vội vàng hấp tấp tiến đến nói: “Là Tề Vương xin gặp. Thánh Thượng nghị sự, chúng thần phải ngăn người ờ ngoài, người đang ở ngoài kêu la”.

Lý Uyên đối với ai cũng có chù ý, chỉ đối với Lý Nguyên Cát này là không có cách nào, hướng về phía ôn Đại NM ra hiệu, ôn Đại NM hiểu việc lui ra Lý Nguyên Cát đùng đùng nổi giận tiến đến, hầu nhưđem ôn Đại Nhã đụng té ngã. Lý Uyên vốn muốn mắng nhiếc, đột nhiên nhìn thấy trên mặt hắn có năm đạo vết máu. không khỗi cả kinh hòi: “Nguyên Cát, ai làm con bị thương?”

Lý Nguyên Cát gào khóc nói: “Phụ hoàng, hài nhi hầu như muốn gặp không được người”.

Lý Uyên kinh hãi, “Nguyên Cát, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, con nói kỹ càng cho ta nghe”.

Lý Nguyên Cát nức nỡ nói: “Nói có làm được cái gì. Phụ thản cũng sẽ không làm chủ cho con. Ngoại trừ mẫu thân, không còn có ai sẽ thương con”.

Lý Uyên bị hắn khóc mà tâm phiền, cả giận nói: “Rốt cuộc là chuyện gì. ngươi nhanh nói ra!”

“Còn không phải vì Quan m… Tỳ kia. Mặt của con. chính là nàng ta cào” Lý Nguyên Cát nói.

“Quan âm Tỳ?” Lý Uyên hoi có kinh ngạc, lập tức tỉnh ngộ lại. “Ngươi nói là Vô cấu?” Thi ra Trưởng Tôn Vô cấu nhủ danh kêu là Quan âm Tỳ, nhung mà từ sau khi gả cho Lý Thế Dân, cũng ít có người xưng hô Trường Tôn Vô cấu nhưthế. Lý Nguyên Cát nghiến răng nghiến lợi xưng hô như vậy, hiển nhiên là đối với Trường Tôn Vô Gấu cực hận. Thấy Lý Nguyên Cát trên mặt vết máu chưa khô, cho dù đã đờ. nhung quá nừa cũng để lại vết sẹo. Lý Nguyên Cát vốn đã không tính là tuấn lãng, lức này càng có vẻ dữ tợn, Lý Uyên tức thi nóng giận, “Vô Cấu lại dám làm con bị thương, người đâu. đem TniỞDg Tôn Vô cẩu bắt tới đây”.

Đứa con là thân sinh, Trường Tôn Vô cấu dù sao vẫn là người ngoài, đứa con bị thương như thế, có thể nào không làm cho Lý Uyên lùa giận công tâm?

Cung nhân mới định truyền chỉ, lại có người đến báo. “Khởi bẳm Thánh Thượng. Trường Tôn Vô Kỵ mang theo Trưởng Tôn Vô cấu cẩu kiến”.

Lý Uyên hơi ngạc, Lý Nguyên cát lại kéo ống tay áo phụ thản, ai oán nói: “Phụ hoàng, bọn họ… chẳng lẻ muốn đến trong nội cung giết con?” Lý Uyên trong lòng khẽ nhúc nhích, thẳm nghĩ Trưởng Tôn Vô cẳu vốn là hiền lương thục đức, là con dâu chính mình đích thân chọn lựa. làm sao mà không để ý tới đại thế làm bị thương Nguyên Cát như thạ trong đây chẳng lẽ có ẩn tình, gi? Tĩầm giọng hỏi: “Nguyên Cát, con thành thật nói ra, rốt cuộc đã làm cái gi?”

Lý Nguyên Cát kêu oan nói: “Cha, con cái gì cũng không có làm”.

Lúc này Trường Tôn Vô Kỵ đã đưa muội muội đuổi tới, Trưởng Tôn Vô cấu vốn mặt mày như hoa sen mới nở, nhưng trước mắt dung nhan không chỉnh tề. như lê hoa sau mưa. quản áo cũng bị kéo rách ra, lộ ra cánh tay ngọc, vốn cánh tay trắng nõn như ngọc, trước mắt lại xanh lè từng vết máu bầm, Lý Uyên thấy vậy, trong lòng trẳm xuống. Trường Tôn Vô Kỵ xa xa quỳ xuống, bi ai nói: “Thánh Thượng, Tề Vương bắt cóc Vô cấu, đưa vào trong phù, ý đồ..Lời nói đến bên miệng, bi phẫn đầy mặt, tức giận nói: “Mong Thánh Thượng cho Vô Kỵ, Vô Cấu một câu trả lời!”

Lý Uyên trong nháy mắt đã rõ ràng tất cả. sắc mặt tái nhợt!

Chươns 590: Không phải thân huynh đệ (1)

Lý Nguyên Cát thấy Trường Tôn Vô Ky nói ra chán tướng, vội quát: “Trường Tôn Vô Ky. trước Thánh Thượng chớ có ăn nói bừa bài!”

Trường Tôn Vô Ky không để ý tới Lý Nguyên Cát. giận nói với Lý Uyên nói: “Vi thần nếu có một câu nói dối. nguyện chịu ngàn đao cắt thịt” Trường Tôn Vô Ky ít có khi thất thố như thắ thật sự bời vi muội tử này là hòn ngọc quý trong tay Trường Tôn gia. mọi người che chờ còn không kịp. chịu Lý Nguyên Cát khi nhục. Trường Tòn Vô Ky làm sao có thể từ bò ý định. Nói đến chuyện liên quan đền Lý Thế Dân. Trường Tôn Vô Kỵ cũng không muốn bỏ qua.

Lý Uyên trong lòng trầm xuống, hiểu 1’ẳng sự tình cực kỳ khó giải quyết. Chuyện này hắn đã không muốn hỏi tiếp nữa. lúc này chi có thể nghĩ cách giải quyết mới được.

Không ngờ trong khi mình hết lòng hết sức giải quyết đại sự thiên hạ, lại bị những gia sự này quấy nhiễu. Lý Uyên lửa giận dâng lên. nhưng thấy được những vết thương trên mặt Lý Nguyên Cát. trong lòng lại mềm nhũn. Đối với đưa con trai này, vi sao yêu thương như thế, hắn trong lòng biết rò. Nhưng Trường Tôn Vô Ky đại biểu cho gia tộc Trưởng Tôn. Trưởng Tôn gia là danh môn vọng tộc. hôm nay đuối lý về phía mình, coi như là hoàng đế. cũng không thể vào lúc này dẵn đến lửa giận của Trường Tôn gia. Lý Uyên đang lúc thế khó xử, Lý Nguyên Cát lại không chừng mực. kêu lên: “Ngươi nói bậv, ta chi là tim Quan âm Tỳ nói chuyện phiếm vài càu. nàng xem không vừa mắt ta. đối với ta làm như không thấv… ta..

Lý Uyẻn giận không kềm được, xoay người giáng cho một cái tát.

Một tiếng bốp vang lên. Lý Nguyên Cát không có phòng bị, bị một cái tát này đánh ngã trên mặt đất. khóe miệng tràn máu. Trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc, bởi vi chuyện từ trước đền nay, phụ thân đổi với hắn chưa bao giờ hạ nặng tay như thế! Hắn mặc dù kiệt ngạo, lại một điểm cùng không ngu ngốc, hiểu 1’ẳng lần này Lý Uyẻn thật đã động lửa giận.

Lý Uyên vươn tay rút kiếm, một đường sáng rực trực chi Lý Nguyẽn Cát.

Mũi kiếm khẽ run như rắn, Lý Uyên cả giận nói: “Loại chuyện này ngươi cũng làm ra, súc sinh, hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi!”

Lý Nguyên Cát cho rẳng phụ thán thật sự nổi giận, tay chống xuống đắt. bị dọa liên tiếp lui về phía sau, Lý Uyên ánh mắt liếc xéo qua, nhìn thấv một người đã đến. quát lên: “Súc sinh, còn khôngbó tay!”

Hắn một kiếm đã đâm tới. Lý Nguyên Cát sinh từ trước mắt. cũng bị dọa cho hồ đồ. lại xông về phía Lý Uyên cất tiếng van xin nói: “Cha. tha mạng nha, lằn sau con không dám nữa”.

Lý Uyên hơi run sợ, thẳm mắng Lý Nguyẻn Cát ngu không thể tả, ngay cả né tránh cũng khôngbiết. Hắn nào biết đâu rẳng, mình giả bộ lại thành làm thật. LÝ Nguyên Cát sớm bị dọa cho đầu óc hỏn mê. chi nghĩ tới cầu xin tha thứ. nào đâu nghĩ đền né tránh!

Mắt thấy một kiém này muốn đâm đến trên ngưỡi Lý Nguyên Cát. Một người đã xông lại gọi lớn: ‘”Thánh Thượng. Hạ thủ lưu tình!”

Một tiếng xẹt vang lên. trường kiếm đã đám vào trên cánh tay người nọ. Lý Uyên tay run lẻn. bảo kiểm rơi xuống đất. Hắn vốn không muốn giết đứa con này, nhưng không thể không có càu trả lời đối với Trường Tôn gia. không thể không diễn trò. Thấy người nọ xông tới. đã sớm thu kinh đạo. nhưng người nọ tới quá gầp. bổ nhào quá nhanh. Lý Uyẻn thu kiếm không kịp. đã đâm vào cánh tay người nọ máu tươi giàn giụa.

“Bùi Phó Xạ. Sao ngươi lại tới đây?”‘ Lý Uyẻn làm bộ kinh ngạc, đờ lấy cánh tay của Bùi Tịch.

Người tới cứu tính mạng Lý Nguyên Cát đúng là Thượng Thư Phó Xạ Bùi Tịch. Lý Uyên nếu không phải nhin thấy hắn đã đến ngoài cửa. cũng sẽ không rút kiếm đi giết Lý Nguyên Cát. Không có ai rõ ràng Bùi Tịch hơn hắn. cùng không có ai rò ràng Lý Uyên hơn Bùi Tịch. Lý Uyên hiểu rẳng mình ra tay. Bùi Tịch tất sẽ ngăn đón. Mà Bùi Tịch quả thật không có phụ tâm ý của Lý Uyên.

“Nhanh truyền ngự y đến” Lý Uyên thần sắc khẩn trương, giả bộ như đem chuyện con mình quên ở một bên. Bùi Tịch lại không có quên, cười khổ nói: “Thánh Thượng. Lão thần chút thương tích ấv không ngại. Vội vàng chạy đến là vì Tề vương mặc dù làm việc hoang đường, nhưng tội không nén chết”.

Lý Uyên dương cả giận nói: “Súc sinh kia lại dám đối với động tay chân đổi với Vô cấu. còn không đáng chết?”

Bùi Tịch cười khổ nói: “Cũng may cũng chưa có sai lẩm lỡn. Theo lào thần biết. Tề vương cùng Vô cắu trên đường ngẫu nhiên gặp. có nói qua lại. Đương nhiên..Trỏng thấv Trường Tôn Vô Kỵ hai mắt phóng hòa. Bùi Tịch trong lòng run lẻn. hàm hồ nói: “Tề vương mỡ miệng quá mức. Vô cấu hiển lương thục đức. lằn nữa nhường nhịn. NhưngTề vương lại

cho 1’ẳng Vô Cấu xem thường hắn, này đâv lại mắng cái gì Quan m… khó nghe. Vô cấu có thể chịu, hạ nhân lại đều động quyền cước. Tề vương dưới sự giận dữ, liền đem Vô cấu mang về phủ nói muốn dạy dồ một bận. còn chưa đến phủ thì Vò Ky đã dẫn người đuồi tới. cứu Vô Cấu. Lý Nguyên Cát đem cánh tay Vô cấu làm cho bị thương, nhưng Vô cấu cũng đã cào lên trên mặt Nguyên Cát một cái, vậy cũng là huề nhau. Vô Ky, lào phu không có thiên vị phương nào chứ?”

Trường Tôn Vô Kv cả giận nói: “Ngươi xác thực không có thiên vị, ngươi căn bản chính là đứng ở bên Tề vương! Ta chạy tới. hết thảv vô sự. ta nếu không có đuổi tới thi sao?”

Bùi Tịch ho khan một tiếng, hiểu 1’ẳng Trường Tôn Vô Kỵ này khó mà mà yên, nhưng tại Quan Trung, Trường Tôn gia đã là thám căn cố đế. Trước mắt Quan Trung đă lòng người bàng hoàng, chuyện này xử lý không tốt, chọc giận Trưỡng Tôn phiệt một mực kiên định ủng hộ Lý Uyên, ngoại chiến chưa bình, nội loạn lại lên. không muốn đổ thêm dấu vào lửa. hàm hồ ói: “Cái này… không có chuyện phát sinh, lào phu không dám ước đoán. Thánh Thượng đã trách phạt Liễu Nguyên Cát. Vô Kỵ, mỗi người lùi một bước có được không?”

Trường Tôn Vô Kỵ còn định nói thêm, Lý Uyên đã nói: “Đem nghịch tử Nguyén Cát này ném ra, trọng phạt hai mươi đại bản. sau đó đưa đi!” Lý Nguyên Cát kêu rên không thòi, Lý Uyẽn vẫn không chút động, đền khi đem Lý Nguyên Cát ném về phía sau. Lý Uyên vẻ mặt ỏn hòa nói với Trường Tòn Vô cấu: “Vô cấu. bị thương có nặng không?” Hắn tránh nặng tim nhẹ tới hòi. Trưởng Tôn Vô cấu tuy ủy khuất, vẫn rụt rè nói: ‘”Thánh Thượng. Vô cấu… không việc gì”.

Lý Uyẻn thờ dài nói: “Vò cấu hiền lành, hiểu rò đại thế, trẫm rất an tàm. Vô Ky. chuyện này thật là Nguyên Cát không phải, trảm… quản giáo vô phương, thay mặt hắn hướng về phía ngươi bồi tội”.

Trường Tôn Vô Ky chi có thể quỳ xuống nói: “Vi thẩn không dám”‘.

“Đã không có việc gi. Vò Ky, ngươi đưa Vò cấu quay về đi. Ta sè cho ngụ V sau đó đi tới” Lý Uyên nói.

Trường Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ, hiểu rẳng chuyện này đã không giải quyết được gì. có làm náo động lên, đối với ai cũng không tốt. Trong lòng phẫn uất, chi có thể lui ra. Lý Uyên thở phào một hơi. nhìn về phía Bùi Tịch. Lúc này ngự V đã sớm đuổi tới. băng bó vết thương cho Bùi Tịch, Lý Uyên nói: “Bùi Phó Xạ. trẫm ngộ thương ngươi, quả thực áv náy”.

Bùi Tịch cuống quít quỳ xuống nói: “Thánh Thượng sao lại nói ra lời ấy. lào thần được Thánh Thượng trọng dụng, cho dù máu chảy đầu rơi cũng không chổi từ. bị một chút vết thương nhỏ thì có là gì?” Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lý Uyên đem Bùi Tịch diu lẻn. ngồi ỡ giường bên cạnh, Bùi Tịch có chút không được tự nhiên, “Thánh Thượng, thần không dám ngồi”.

Lý Uyên than thở nói: “Búi Phó Xạ, trẫm hiểu rẳng trên đời này người xem trẫm như huynh đệ. cũng chi có một minh ngươi. Năm đó nếu không phải là ngươi, trẫm đã sớm chết già rồi, nào có vinh quang hôm nay. Không chi nói cái giường này, cho dù giang sơn cùa trầm, cùng ngươi chung quán lý. đó cũng là tuyệt không nghi kỵ”.

Bùi Tịch có chút sợ hài. chuyển hướng chủ đề nói:”Thánh Thượng, Nguyên Cát cứ làm loạn như vậy, cùng không phải biện pháp”.

Lý Uyên nói: “Ta thật sự đối với hắn quá mức cưng chiều, tạo nên cục diện hôm nay”.

Bùi Tịch do dự một chút. “Thánh Thượng, người đối với Kiến Thành- Thế Dân đều là quản giáo có cách, khôngbiết tại sao đối với Nguyên Cát lại yêu thương như vậy. Chẳng lè là bời vì chuyện vứt bò năm đó?”

Lý Uyên thờ dài nói: “Ngươi cùng trẫm nhiều năm, sớm biết chuyện vứt bõ nhu vậy, nhưng này… còn không phải chân tướng, trẫm ẩn dấu tâm sự quá nhièu năm, cũng chi có thể nói với ngươi”.

Bùi Tịch hoảng sợ nói: ‘”Thánh Thượng không nói. lào thần cũng không sao”.

Lý Uyên cười khổ nói: “Có nói cũng không sao”.

Thấy Lý Uyẻn muốn nói, Bùi Tịch chi có thể nghe. Lý Uyên lại hòL “Chuyện Đậu hậu vứt bò Nguyẻn Cát. ngươi chắc hẳn cùng biết chút ít nội tình”.

Bùi Tịch nói: “Năm đó đều nói Đậu Hậu sinh hạ Nguyên Cát. ngại hắn xấu xí. không muốn nuôi dưỡng, lúc này mới vứt bò hắn. Có một ngày ta cùng Nguyên Cát nói chuyện phiếm, mới biết được hắn đã biết chuyện này, lại bởi vì Kiến Thành, Thế Dân, Huyền Bá có phần chịu người cùng Tùv Đế sủng ái. hắn lại không có tiếng tăm gì, lúc này đâv mới cảm thấy bất công, một mực canh cánh trong lòng, hành vi quái đản”.

Lý Uyên nói: “Giấy không bọc được lửa. hắn đúng là vẫn biết được chuyện này. Ngươi cùng Nguyẻn Cát cũng không thấy đã nói chuyện phiếm qua”.

Chọn tập
Bình luận