Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 647: Tối hậu thư (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Lý Tình chỉ bằng hơn ngàn thiết kỵ, đánh tan gần vạn đại quản Vương Hoằng Liệt, quản Tây Lương trong một ngày đã lấy được Thành, sau đó lại trong vòng một đêm. dẹp xong thành Vĩnh Phúc.

Hai thành này đều lá chắn của Dương Châu, mất đi hai tòa thành trì này. Vương Thế Sung cảm thấy nhưmặc quản ngắn mà đối diện với Tiêu Bố Y, mà Tiêu Bố Y lại ăn mặc kim khôi thiết giáp, tay cẩm khai sơn lợi phủ.

Dưới loại tình huống này, đã không có gì là không có khả năng. Vương Thế Sung nghĩ tới đây. tim co rút.

Vương Hành Bổn môi động hai cái, rốt cuộc nói :”Dương Công Khanh hiện tại bị nhốt tại Qua Phong sơn, rất có thể toàn quân bị diệt”.

Vương Thế Sung tuy đã nghĩ tới chuyện này. nhung khi nghe được, vẫn giận tím mặt. Vương Hoẳng Liệt, Vương Hành Bồn đều là dòng họ, hắn để cho hai người dẫn quân, cũng là đại quân tinh nhuệ cùa quân Hoài Nam. Hai người dẫn quân Hoài Nam, chừng hơn ba vạn, đã là một phản ba đại quân tinh nhuệ của Vương Thế Sung hiện nay. Nhưng những binh sĩ này, vậy mà toàn quân bị diệt?

Vương Thế Sung hắn, còn có bao nhiêu binh lực có thể kháng lại đả kích. Vương Thế Sung hắn trong lúc vội vàng, lại có thể từ Giang Đô thu thập bao nhiêu binh sĩ. Mà cho dù có thể chiêu mộ binh sĩ, lại có thể có bao nhiêu sức chiến đấu?

Vương Thế Sung sắc mặt tái nhợt, Vương Thế Vĩ rốt cuộc nói: “Thánh Thượng, trong đó chi sợ còn có chuyện khác. Kính xin người kiên nhẫn nghe Hành Bồn kể rõ đằu đuôi” Vương Thế Vĩ hướng về phía con mình đưa mắt ra hiệu, ám chỉ gì đó. Vương Hành Bồn đương nhiên rõ ràng tâm tư của phụ thân, hắn muốn nói. Dương Công Khanh nếu đã tạm thời về không được, không ngại đem hết sai lầm đẩy sang trên người Dương Công Khanh.

Vương Hành Bổn khi nghĩ đến đây, chỉ có cười khổ, hắn đem sự tình từ đầu đến cuối suy nghĩ hồi lâu, mới phát hiện minh thật ra không có làm sai cái gì! Dương Công KhanỈỊ hình như cũng không có làm sai cái gì! Nhưng bọn họ thất bại, thất bại thảm hại, vô cùng thẻ thảm. Vương Hành Bồn vẫn thất hồn lạc phách, không rảnh suy nghĩ hiều. Nhưng đến bây giờ mới hiểu được, bọn họ cũng không phải là thua bời làm sai cái gì; mà bọn họ thua ở thực lực không đù.

Phàm là đã từng hạ cờ đều biết. Cờ lực kém hơn một bậc. nếu không có đối thủ thành tâm muốn thua, muốn thắng đối thủ. có thể nói là không có cơ hội nào.

Bọnhọ cùng Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh. Kém đâu chỉ là một bậc?

Nhưng nếu không có trải qua trận thảm bại này. Vương Hành Bồn vĩnh viễn cũng không tin tưởng điểm ấy. Có lẽ có lúc, nhất định phải tự mình trải qua giáo huấn thê thảm đau đớn, mới có thể nhớ rõ giáo huấn đó!

Nhìn thấy Vương Hành Bồn thẫn thờ không nói gì, Vương Thế Sung rốt cuộc nhịn không được nói: “Hành Bồn, trảm không trách ngươi tổn thất nhân mã. nhung mà ngươi ít nhất cũng phải đem tất cà sự tình, nói rõ chi tiết cho trẫm. Như vậy mà nói. chúng ta mới không giẫm lên vết xe đồ”. ĩ

Vương Hành Bồn cười khồ một tiếng, không tự chù được nói: “Chất nhi cảm thẩy. cái này không thể tránh né”.

Vương Thế Vĩ sắc mặt khẽ biến, nghiêm nghị quát: “Hành Bồn, ngươi sao có thể cùng Thánh Thượng nói chuyện như thế?”

Vương Thế Sung trong lòng không vui, nhưng vẫn tò ra sắc mặt ôn hòa nói: “Cứ nói đừng ngại”.

Vương Hành Bổn thu liễm tâm thần, cuối cùng đem từ khi xuất binh đến thảm bại hoàn chinh nói lại một lần, hắn cũng không có cổ ý tĩốn tránh trách nhiệm, trên thực tế. hắn cũng căn bản không cần trốn tránh. Hắn ngoại trừ chuyện công thành có chỗ xúc động ra, còn lại đều là dựa theo Dương Công Khanh phân phó.

Nhưng mà Vương Hành Bổn vẫn còn thông minh, cũng không có đem lời cùa Tiêu Bố Y nói Tã.

Vương Thế Vĩ buông lỏng tâm sự, cau mày nói: “Thánh Thượng, rất hiền nhiên, hai lằn binh bại, đều là Dương Công Khanh sai lẩm. Hoẳng Liệt. Hành Bồn đều là dựa theo lòi cùa hắn, nhưng lại làm cho binh bại như núi..

Nhìn thấy huynh đệ sắc mặt âm tình bất định, Vương Thế Vĩ không dám nhiều lòi, chỉ sợ lại phản tác dụng.

Vương Thế Sung trầm mặc thật lâu, lúc này mới ngửa mặt lên tròi thờ dài nói: “Hay cho một Lý Tĩnh”.

Vương Thế Vì khó hiểu nói: “Cái đó và Lý Tĩnh có quan hệ gì. thoạt nhìn đều là quỷ kế của Tiêu Bố Y. Thánh Thượng, ta cảm thấy Tiêu Bố Y giảo hoạt nhiều kế. càng hơn Lý Tĩnh”.

Vương Thế Sung thờ dài nói: “Tiêu Bố Y đích xác giảo hoạt, nhưng nếu không có Lý Tĩnh hỗ trợ, cũng không thể nhanh như vậy mà lấy được hại thành”.

Vương Thế Vĩ cau mày nói: “Vi thần ngu dốt, khó hiều ý Thánh Thượng”.

Vương Thế Sung nghiêm nghị nói: “Tiêu Bố Y dụng binh thần kỳ. cũng tuyệt đối là cậy vào tin tức chuần xác không sai, nhân lực khổng lỗ, còn có thám từ tốt nhất. Ta nghĩ thám từ dưới tay hắn, hiển nhiên nếu so với chúng ta sử đụng cao minh hơn rất nhiều, bằng không tại sao đối với hành động của chúng ta rò như lòng bàn tay. Nghĩ tới Tiêu Bố Y thu phục Lịch Dương, đột nhiên dụng binh trong núi. chọn đùng kế nghi binh đối phó Trình Gia Hội. chọn dùng kế dụ địch đối phó Lưu Vĩnh Thông, chọn dùng không thành kế. phép khích tướng đối phó Hành Bổn, mưu kế cũng không xuất kỳ. thần kỳ là ờ hắn dùng không sai người. Hắn hiểu rõ Trình Gia Hội cẩn thận, hiểu rõ Lưu Vĩnh Thông tham công, cho nên chế định sách lược mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất. Nhưng nếu không phải Lv Tĩnh hiểu rõ hắn, xuất kỳ binh mành cộng, Tiêu Bố Y có dũng cũng không cách nào làm được điềm ấy. Lý Tĩnh làm người cực kỳ hạ thấp, đến bây giờ, ta mới biết được, hắn uy chấn thảo nguyên, bại đám người Lịch Sơn Phi, Lâm Sĩ Hoằng. Trương Thiện An tuyệt không phải tự nhiên. Nhưng hắn mũi nhọn ần giấu, một mực chưa bao giờ khai chiến đối với ta, quả thực để cho ta coi thường hắn”.

Mọi người Ún lặng, có lẽ có chút ít không phục, nhung lúc này, ai lại dám phản bác lời cùa Vương Thế Sung?

Vương Hành Bổn lúc này nghĩ đến một thương uy mành lúc đó. ngược lại tin tường lòi Vương Thể Sung nói. Chỉ có người tự thân lâm vào kỳ cảnh, mới biết được Lý Tình tinh táo đáng sợ tới cỡ nào.

Tiêu Bố Y còn có thể cho ngươi giận, làm cho người ta có cảm giác đối kháng, nhung đối mặt Lý Tĩnh, hắn lại không có nổi cảm giác đối địch.

“Vậy chúng ta… làm sao bây giờ?” Vương Thể Vĩ thấp giọng nói.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ thất thố, vô kế khả thi. Vương Thế Sung chậm rãi nói: “HànhBổn, lúc trước Tiêu Bố Y nói với ngươi, hẳn là không chỉ vài câu đơn giản như vậy”.

Vương Hành Bổn lo lắng nói: “Thần nói, chỉ sợ Thánh Thượng tức giận”.

“Cứ nói đừng ngại” Vương Thế Sung mòi mệt nóL

“Hắn nói Thánh Thượng… nếu hiện tại… cái đó… hắn có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua” Vương Hành Bồn ấp a ấp úng nói: “Nhưng nếu chờ hắn binh đến dưới thành..

“Thi sẽ đem ta tru diệt cừu tộc, có đúng không?” Vương Thế Sung lạnh lùng nói.

Vương Hành Bổn không dám nhiều lời, nhưng ai thấy vẻ mặt của hắn, đều biết Vương Thể Sung đoán không sai. Vương Thế Sung lùa giận trong lòng thiêu đốt. nhung dưới tay đã mất tướng có thể dùng. Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh liên thủ, cho dù hắn xuất mã, cũng không thể nắm chắc được phẳn thắng, huống chi là người khác. Mà Tiêu Bố Y liên họp Lý Tĩnh, dụng ý rất lõ ràng. Tiêu Bố Y không lấy noi khác, mà muốn toàn lực trước binh Giang Nam, tái chiến Hà Bắc. Đẻ tránh khỏi cảnh tượng Hà Bắc chưa trừ diệt. Giang Nam đã phát triển an toàn.

Nghĩ tới đây, Vương Thế Sung trong lòng chợt lạnh, thô sơ giản lược tính ra. không biết mình còn có thể kiên tri bao lâu.

Vương Thể Sung cùng không ngu, ngược lại cực kỳ thông minh. Bằng không cũng sẽ không làm cho Dương Quảng vui lòng. Phải biết rằng Dương Quảng đa nghi, có thể lấy được tín nhiệm cùa hắn, không thể nghi ngờ là người cực kỳ thông minh. Vương Thế Sung rõ ràng, một mình cùng Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh khai chiến. Hắn tuyệt đối không có bất kỳ hy vọng thắng nào, hắn căn cơ quá yếu, tiền vốn quá ít. hắn duy nhất hy vọng chính là Tiêu Bố Y bốn phía chinh chiến, hắn có thể đục nước béo cò. Nhưng Tiêu Bố Y hoàn toàn không để cho hắn cơ hội này.

Tiêu Bố Y không cần nừa tháng, đã lấy một phẳn ba lành thổ Giang Đô, bời vì trong quận Giang Đô, Thanh Lưu. Toàn Tiêu hai huyện còn đang bị Tiêu Bố Y ngăn cách liên lạc cùng Dương Châu. Nếu như Vương Thế Sung không thể trong thời gian ngắn đoạt lại đắt bị mất, thì hai huyện này bị chiếm đóng là chuyện sớm muộn.

Nhưng hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn đoạt lại đất bị mất?

Vương Thế Sung nghĩ tới đây, lại dâng lên sự mệt mỏi thật sâu. Binh lực trước mắt. toàn lực bảo vệ Dương Châu, có lẽ còn có khả năng chống đờ nửa năm một năm, nếu muốn phản công, không thể nghi ngờ chỉ có tiêu hao chịu chết. Tiêu Bố Y địa vực thật lớn. tồn thất mấy vạn binh không tính là cái gì, nhưng hắn nếu tổn thất, vậy rốt cuộc không cách nào đền bù. Tiêu Bố Y công chiếm Vĩnh Phúc, mục tiêu kế tiếp là gì. Hu Di, Cao Bưu hay là Hải Lăng?

Khóe miệng mang theo nụ cười chua chát. Vương Thế Sung tàm loạn như ma, lằn đằu đối với những gì mình nghĩ trước kia sinh ta hoài nghi…

***

Trong khi Vương Thế Sung thúc thủ vô sách, Tiêu Bố Y nhung lại thoả thuê mãn nguyện. Hắn khoái hoạt, đương nhiên là thành lập ở trên nỗi thống khổ của Vương Thế Sung. Nhưng hắn cũng không thương cảm Vương Thế Sung, nếu như có khả năng, hắn rất muốn một đao làm thịt Vương Thế Sung.

Theo hắn thấy, vì bình định GiangNam, hắn đã dừng lại khá lảu rồi.

Vương Thế Sung không thể xem như đối thù chính thức, nhung con người đi ở trên đường, dễ dàng khiến cho hắn mệt mòi nhất không phải mục tiêu còn xa, mà là một hạt cát trong giày.

Vương Thế Sung chính là một hạt cát ờ trong giày của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y nhìn như thoải mái, lại biết mình bị Vương Thế Sung liên lụy. khôngthểtoàn lực đối phó Hà Bắc, cho nên hắn hy vọng nhanh chóng giải quyết cho xong Vương Thế Sung, vô luận đùng biện phép gi. Những phương phép này ngoại trừ cường bức, tạo áp lực, lợi dụ ra, còn có thểbao hàm ám sát!

Chi tiếc là, Vương Thế Sung tuy coi rẻ tính mạng người khác, thậm chí một hơi chôn giết ba vạn người không cau mày. nhưng hắn lại đem bàn thản gần đây bào vệ rất tốt. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Vương Thế Sung bên người hộ vệ như mây, ngày đêm không ngừng bảo hộ hắn. Tiêu Bố Y hiểu rằng. Vương Thế Sung sợ chết, cho nên loại tình huống này ám sát. không những không thể thành công, ngược lại còn có thể đem thích khách đặt thân vào hiềm cảnh, đả thảo kinh xà, cho nên Tiêu Bố Y chi có thể dùng thực lực để giải quyết vắn đề.

Nhưng thòi gian bao lâu mới có thể đánh hạ Dương Châu, Tiêu Bố Y cũng không có khái niệm, khi hắn nghĩ tới đây, có thù hạ đã đưa Vương Hoằng Liệt đi lên.

Vương Hoằng Liệt thần sắc hoảng sợ. sau khi nhìn thấy Tiêu Bố Y, cuống quít quỳ xuống nói: “Tây Lương vương, cầu người chớ có giết ta”. Hắn khùng bố từ trong lòng, bời vi mấy ngày này tuy có ăn có uống, nhưng Tiêu Bố Y gặp lại hắn, ngược lại là lần đầu tiên.

Tiêu Bố Y cười nâng Vương Hoằng Liệt dậy. “Bổn vương chẳng những không giết ngươi, còn muốn thả ngươi”.

Vương Hoằng Liệt bị dọa cho nhảy dựng, cho rẳiíg Tiêu Bố Y chơi trò mèo vờn chuột, khiếp đảm nói: “Tây Lương vương, trời đất chứng giâm, ta cho tới bây giờ còn không muốn chạy trốn. Người đối đãi ta rất tốt, ta tại sao phải trốn? cằu người… cầu người ngàn vạn lằn đừng giết ta”.

Tiêu Bố Y sắc mặt cau lại, “Bổn vừơng lời hứa đáng giá nghìn vàng, nói không giết ngươi, sẽ không giết ngươi, lắm điều làữí cẳi gì!” Thấy Vương Hoẳng Liệt câm như hến. Tiêu Bố Y nói: “Ta muốn đưa ngươi trở lại Dương Châu”.

Vương Hoẳng Liệt chớp chớp mắt nói: “Đưa ta… còn sống trở vể sao?”

“Đương nhiên là còn sống” Tiêu Bố Y cười ha hả nói: “Bất quá ta muốn cho ngươi truyền cho Vương Thế Sung một câu, chỉ hy vọng ngươi có thể thông truyền chi tiết”. Thấy Vương Hoẳng Liệt khiệp đảm gật đầu. Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: “Ta cần ngươi nói cho Vương Thế Sung, ta muốn cùng hắn gặp mặt một lần để nói chuyện”.

“Chi cái này?” Vương Hoằng Liệt khó có thể tin hòi.

Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Không sai. Ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối sẽ không có việc gì, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không nên quên lời ta phản phó cho ngươi”.

Vương Hoằng Liệt vui mừng liên tục gật đầu. Tiêu Bố Y khoát khoát tay, cho người an bài Vương HoẳngLiệt quay lại Dương Châu. Chờ tất cả thỗa đáng. Tư Nam ờ một bên đột nhiên nói: “Tiêu Bố Y, truyền lời không nhất định phải Vương Hoẳng Liệt đi. ngươi đương nhiên còn có mục đích khác?”

Tiêu Bố Y mỉm cười, hòi ngược lại: “Cô nói ta còn có mục đích gì?”

Chươna 500: Chế hành (1)

Tiêu Bố Y nhìn sang Tư Nam. ánh mắt sáng ngời. Tư Nam cũng nhìn sang Tiêu Bổ Y, như có điều suy nghĩ.

Hai người không thể nghi ngờ là một đòi nam nữ kỳ quái nhất. Bọn họ có thể nói là như hình với bóng, nhưng mà lại không có bắt luận tình cảm nam nữ gì.

Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây. trong lòng lại có chút mơ hồ. hắn cảm giác Tư Nam như là cái bóng của hắn, chi có nhin thầy Tư Nam, hắn mới có thể cảm giác tránh né được nguy cơ, nhưng Tư Nam chẳng lẽ chi là muốn biết được chán tướng của Thái Binh đạo, đối với minh đưa ra một thinh cầu. lúc này mới ỡ lại bên cạnh mình?

Tiêu Bố Y mặc dù có thể hiểu rõ điều hành thiên quán vạn mà, nhưng vẫn không rò Tư Nam trong lòng rốt cuộc là nghĩ cái gi. Nhưng không thể nghi ngờ. Tư Nam đã càng ngày càng thông minh, thông minh có thể đoán ra tâm tư của hắn.

Mà tâm tư của Tiêu Bổ Y, gần đây đều rất khó đoán.

Cái này cũng không phải là nói Tư Nam trước kia không thông minh, mà là bỡi vì nàng trước kia giống như trang giấv trắng, ít có tiếp xúc qua cục diện phúc tạp. Mà ỡ bên người Tiêu Bố Y, mắt thấy tất cả những gì hắn làm. Tư Nam đã sớm quen với chuyện suy nghĩ, hơn nữa là dùng góc độ của Tiêu Bố Y mà suy nghĩ.

Nghe Tiêu Bố Y hòi thăm, Tư Nam binh tình nói: “Nếu như ngươi muốn cùng Vương Thế Sung gặp mặt. không cằn phái Vương Hoẳng Liệt trờ về. Ngươi chi cẩn tim sứ thần, sau đó thông báo cho Vương Thế Sung là được rồi. Ngươi không ngừng thi triển thủ đoạn lôi đình đả kích Vương Thế Sung, chi là muốn cho hắn hiểu 1’ẳng, hắn căn bán không có lực cùng ngươi đổi kháng'”.

Tiêu Bổ Y sờ lẻn cẳm. hứng thú nhìn sang Tư Nam, “Thì sao?”

“Ngươi vẫn hv vọng hắn nhanh chóng đầu hàng, bởi vì ngươi hiểu rõ, nếu là hắn liều mạng cá chết lưới rách mà nói, hắn không chiếm được cái gì tốt, mà ngươi cũng sẽ có tổn thầt .

“Tổn thất cái gi?”

“Tổn thất là thòi gian” TưNam chăm chú nói.

Tiêu Bổ Y ung dung cười. “Ta có là thòi gian, tổn thất chút ít thì có gì phải sợ?” Hắn dời ánh mắt đi. nhìn ra phía ngoài phòng. Tư Nam lại vẫn một mực nhìn vào mặt Tiêu Bố Y, “Ngươi không có bao nhiêu thời gian, bời vì thời gian gần đâv có tin tức cho thấy, Lưu Vù Chu sau khi lắv được Hà Đông, bắt đầu tự kiêu tự đại, không tự sản xuất, dân chúng rất oán hặn. Mà Lý Uyên đa mưu túc trí. một mực ẩn mà không phát, lôi kéo dân tàm. Hai quán đối kháng, là so sánh tiêu hao. hơn nữa Lv Huyền Bá một mực ờ thảo nguyên âm thầm hoạt động, nểu có thể lấy được sự giúp đờ của người Đột Quyết. ta chi sợ… Lưu Vũ Chu còn không phải đối thù của Lý Uyên”

■”Lưu Vũ Chu vốn cũng không phải là đối thủ của Lý Uyên” Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Nếu hắn so với Lý Uyên mạnh hơn. Ta sẽ giúp Lý Uyên” Hắn tuy thẩn sắc lạnh nhạt, nhưng mà chi là che dấu, trên thực tế, hắn hiểu rẳng Tư Nam nói vô cùng có khả năng. Hắn trong khi toàn lực tiến công Vương Thế Sung, thi Lv Huyền Bá chắc chắn sẽ không thoải mái nhàn nhà mà sổng. Chi cần Lý Huyền Bá có thể thuyết phục người Đột Quyết xuất binh, tình thế đối với hắn mà nói. đã là cực kỳ bắt lợi.

Vô luận bọn họ xem thường người Đột Quyết nhưthế nào. nhưng mà ky binh. Đột Quyết cường đại, tuyệt đổi không thể xem thường, mà hiện tại tình thế đã sáng rõ, ám đấu đã biến thàíih. minh tranh, bọn họ lẫn nhau cùng không cần che dấu cái gi. Nhưng càng như vậy, lại càng cằn phải nhờ vào thực lực chính thức của mình.

Tư Nam cười nói: “”Lưu Vũ Chu nếu bại. vậy ngươi sẽ phiền toái. Hiện tại thế cuộc thiên hạ đã sáng rò. Dĩ nhiên ngươi cường đại nhắt, nhưng ngươi cường đại nhắt, trước mắt lại bắt lợi nhất, bởi vì tranh chấp thiên hạ đã đền cuối cùng, có thể lưu lại hiển nhiên đều là người thông minh'”.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Cò nói không sai chút nào. cho nên tranh đấu cuối cùng, hiển nhiên càng ngày càng gian khó”. Tư Nam tiếp tục nói: “Lý Uyên cùng Đậu Kiến Đức cũng không dể chọc đến. nểu như bọn họ đồng thòi phát động đánh ngươi, hơn nữa thêm người Đột Quyết xuôi nam, ngươi có mấy phẩn nắm chắc thắng được?”

Tiêu Bổ Y ngược lại trấn tĩnh nói: “Có đôi khi. Cho dù không có nắm chắc, cũng nhất định phải làm!”

Hắn nói đến đây. thần sắc thong dong, Tư Nam nhìn hắn thật làu. rốt cuộc cười nói: “Thật ra ngươi còn có năm thành nắm chắc tất thắng. Bởi vì trải qua những năm này tích lũy. ngươi rất được dàn tàm. hơn nữa Giang Nam lương thảo sung túc. chi cần ngươi có thể trụ vững áp lực. bọn họ cũng không làm gì được. Phải biết rẳng dán chúng mặc dù không có cường đại như môn phiệt, nhưng mà môn phiệt cũng phái nhờ dân chúng mà duy trì. Bọn họ chiểm địa lợi. ngươi chiếm nhân hòa. cho nên ngươi đang đoạt lắv thiên thời”.

Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Cò thật không cho 1’ẳng ta có thể khai chiến hai tuyến, đồng thời đánh bại Vương Thế Sung, toàn lực đánh tan Đậu Kiến Đức?”

Tư Nam cười nói: “Ngươi đương nhiên có thể đồng thời đánh bại hai người kia. nhưng ngươi cũng biết. Lý Uyên rất hy vọng ngươi toàn lực xuất binh, cũng Đậu Kiến Đức liều đền lưỡng bại câu thương, sau đó hắn mới ngồi làm ngư ông thủ lợi. Đậu Kiến Đức trở thành, quân cờ tinh thế của các người, hắn cùng là người thòng minh, đương nhiên không muốn cùng ngươi liều mạng, nhưng mà hắn bị Lý Kiến Thành lừa gạt. đã cùng ngươi quyết đấu trước, nước cờ kém một chiêu, đã là đám lao phải theo lao”.

Tiêu Bổ Y trẳmmặc thật làu. khè thờ dài: “”Tư Nam. cò quả nhiên thông minh!”

“Tình thế vi diệu này cũng làm cho ngươi rất khó xử. dù sao lặn lội đường xa đi phạt Hà Bắc. là một khảo nghiệm đối với quốc lực. Vương Thế Sung này, có lẽ trước mắt còn không đủ gây sợ hài, nhưng mà nếu thật sau khi đánh bại Trầm Pháp Hưng, đối với Giang Nam sẽ có uy hiếp rất lớn. Nếu là nội bộ máu thuẫn, ngươi làm thế nào có thể an tâm đi phạt Đậu Kiến Đức? Vương Thế Sung chính là thấy được điểm này, cho nên mới đột nhiên ra tay, hy vọng có thể đục nước béo cò. Ngươi càng rò ràng điểm ấy. cho nên chi có thể tạm thòi cùng Đậu Kiến Đức giẳng co, lại cùng Lý Tình toàn lực giải quyết Vương Thế Sung, ngươi đương nhiên rõ ràng, muốn đoạt thiên hạ, bẳng một minh ngươi vẫn không đủ. cho dù dưới tay ngươi dũng tướng lương thần không ít. nhưng ngươi còn thiếu một soái tài một búa định càn khôn, đó chính là Lý Tình! Ngươi không thể để cho hắn bị thế cuộc Giang Nam liên lụy. nhưng Giang Nam cũng rất quan trọng, chi có hắn ra tay mới là ổn thõa nhất. Chi có Lý Tình có thể tự mình ra tay. mới có thể khiến cho ngươi yên tâm chinh phạt Hà Bắc. chi cẩn Lý Tĩnh ra tay, ngươi sẽ không sợ Đậu Kiến Đức. thậm chí… ngươi có thể cùng Quan Trung, Đột Quyết chính thức tác chiến”.

Tiêu Bố Y không nói thêm gì nữa, chi nhẹ nhàng thờ dài. Hắn không thể không thùa nhận. TưNam cùng hắn những ngày này, đã rất rò ràng tâm sự của hắn.

Từ những tranh đấu rắc rối phúc tạp này, sắp xếp ra một đầu mồi chính rò ràng, cũng không dễ dàng, nhưng mà TưNam hiển nhiên làm được điểm ấy.

Tư Nam có thể nghĩ tới những thứ này. LÝ Huyền Bá đương nhiên cũng có thể nghĩ tới. Cho nên khi hắn hy vọng Lưu Vũ Chu đảo loạn tinh thế Hà Đông, thì Lý Huyền Bá khắng định cũng đang hy vọng Vương Thế Sung. Từ Viên Lãng kiên trì thêm một hồi. Nghĩ tới đày. Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười, mang theo sự cơ trí.

Tư Nam một mực chú ý vẻ mặt của hắn, kinh ngạc hòi. “Ta nói không đúng sao?”

“Cỏ nói chính xác. bất quá” Tiêu Bố Y rốt cuộc nói: “Giang Đô cũng không thể đánh, cho dù ta đem các huyện thành còn lại của Giang Đô lấy hết. Vương Thế Sung đương nhiên cùng có thể bẳng vào Dương Châu chổng cự một thời gian. Cho dù Dương Châu thủ không được, hắn cũng có thể qua Trường Giang, đi Bi Lăng, Đan Dương hoặc là Ngô Quận. Hắn sớm muộn sè bại vong, bời vì hắn căn bản không có cơ hội thắng được. Nhưng cho dù ta đem hắn chém ngàn vạn đao. cũng không thể đền bù thời gian bị tồn thất của ta. Cho nén ta muốn khiến cho hắn khuất phục, tranh thủ hiện tại mãnh công, để đổi lấy sau này có thể không chiến mà khuất người. Tuy ta muốn đem hắn giết chết, nhưng mà ta phái giả ra bộ dáng như nhân nghĩa. Thậm chí có thể lo lắng. Vương Thể Sung nểu là quy hàng, còn phải phong hắn làm quan”.

Một hơi nói xong những này, Tiêu Bố Y hỏi: “Cô có phải muốn nói những cái này hay không?” Tư nam ngạc nhiên hồi lâu, nhin thấv vẻ mặt hờ hững của Tiêu Bố Y. cười khồ nói: “Ngươi cùng suy nghĩ giống như ta”.

Tiêu Bố Y cải chính lại nói: “Cô sai rồi”.

“Ta sai ờ đàu?” Tư Nam khó hiểu hòi.

Tiêu Bổ Y nghiêm mặt nói: “Những cái này vốn là suy nghĩ của ta. Côi suy đoán suy nghĩ của ta. cho nên phải nói là, ngươi nghĩ cùng giống như ta”.

Tiêu Bố Y nói xong, nhịn không được cười. Tư Nam cũng phi cười, không khí nghiêm nghị vừa rồi đã tan thành mây khói.

Tiêu Bố Y nhìn vào hai mắt của nàng, lắc đầu nói: “Thật ra có đôi khi, cái gì cũng không khả ái bẳng phụ nữ”.

TưNam nghiêm mặt nói: “Lẩn này ngươi sai rồi”.

“Ta sai ờ đâu?” Tiêu Bổ Y ngạc nhiên hòi.

“Không phải là cái gì cũng không khả ái bẳng phụ nữ, mà là phụ nữ rò ràng hiểu, nhưng có thể giả bộ như không hiểu mới có thể khả ái” Tư nam nói: “Nam nhân không cằn phụ nữ quá mạnh mè như thế, nhưng nam nhân khẳng định cũng không thích phụ nữ quá ngốc. Phụ nữ chi có vừa đúng, mới có thể chiếm được sự yêu mền của nam nhân”.

Tiêu Bổ Y giả bộ như vui mừng nói: “TưNam. cô càng ngày càng thông minh”.

“”Nhưng ta không cằn chiếm được sự yêu mến của ngươi, cho nên ta cũng không cằn ỡ trước mặt ngươi, hiểu nhưng giả bộ không hiểu” Tư Nam thu ba vừa chuyển. cười cười nói: “Tất cả những thủ đoạn của ngươi, đều muốn bức Vương Thế Sung đẩu hàng. Ngươi trước thả Vương Hành Bản trờ về, giờ lại thả Vương Hoẳng Liệt, truyền lời không phải là mục đích, mục đích cùa ngươi, là muốn cho quân dàn Giang Đô hiểu 1’ẳng, Tảv Lương vương không thích giết chóc, thậm chí cho dù Ngụv vương. Kinh vương đểu không muốn giết, cho nên quán Hoài Nam đẩu hàng cũng không có nguy hiểm. Bọn họ quán tâm di động, thi cơ hội của ngươi đã tới rồi”.

“Tiêu Bố Y, những suy đoán của ta có đúng hay không?” Nàng nói một hơi những cái này, rồi vên lặng chờ càu trả lời thuyết phục.

Tiêu Bổ Y rốt cuộc gặt gặt đầu. nói ra càu không biết nên khóc hay nên cười: “Cô quả thực so với ta còn muốn rò ràng bán thân ra hơn. May mắn cô không phải là Vương Thế Sung”.

“Ta cho dù là Vương Thế Sung, cũng không có biện pháp gi” Tư Nam nói: ‘”Bời vì cho dù hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của ngươi. Vương Thế Sung cũng không thể tránh được. Lý Huyền Bá cũng như thế. Hiện tại lực lượng mà các người khống chế. cũng đã đặt ỡ ngoài sáng, phương pháp giãi quyết vấn đề. chính là thực lực cùa bản thân các người!”

Tiêu Bổ Y cười cười. “Xác thục, âm mưu quỷ kế nhiều hon nữa, cho tới hiện tại, vẫn cằn trên chiến trường đường đường chính chính đối quyết. Cho tới hiện tại, vô luận là ai, đểu đã không có đường rút lui”.

TưNam lại nói: “Có một chuyện ta vẫn không rõ”.

“Chuyện gi?”

■”Theo lý thuyết, Đậu Kiến Đức cùng ngươi, cũng không có cừu hận gì không thể giải” Tư Nam kỳ quái nói: “Theo ta được biết, hắn cùng Quan Lũng cùng chưa từng có giao tinh gi, ngươi nếu đă cái gì cũng đều rõ ràng, vì sao không liên hợp Đậu Kiến Đức đánh Quan Tnang? Mà mặc cho hắn cùng Lý Uyên kết minh đến đánh ngươi?”

Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: “Hắn không thể cao minh hơn so với Lý Mặt. Đỗ Phục Uy. Những người này thống lình lóp ngưỡi quê mùa, đều là ánh mắt thiển cận, mà căn cơ lại có hạn, không tiến xa, thi làm sao có thể làm được việc?”

“Trong lòng ngươi khắng định không phải nghĩ như vậy” Tư Nam thấp giọng nói: “Đậu Kiến Đức xác thực không có thể cao minh hơn so với Lý Mật. nhưng vị trí của hắn so với Lý Mặt. Đỗ Phục Uy thi mạnh hơn rất nhiều. Hắn có thể nói là đem ưu điểm của Lý Mật cùng Đỗ Phục Uy kết hợp lại. hắn có nhản nghĩa của Đỗ Phục Uy, lại có bản lãnh ngự chúng thống lĩnh cùa Lý Mặt…”

Chươna 500: Chế hành (2)

Nhìn thấy Tiêu Bổ Y nhìn về phía phương xa, Tư Nam hòi: “Thật ra ta nói những cái này, chi là muốn nói cho ngươi biết, ta… chúng ta có thể suy nghĩ tới chuyện liên hợp Đặu Kiến Đức. ngươi cảm thấy không tốt sao?”.

Nàng nói với giọng điệu quan tàm. khiến cho Tiêu Bố Y rổt cuộc nghiêng đầu sang chỗ khác. Tư Nam trong đòi mắt dị thường chăm chú, Tiêu Bố Y cười đáp, “Đa tạ cô”.

“Không khách khí. ít nhắt ta giúp ngươi, cùng là đang giúp chính mình” Tư Nam khôi phục tinh táo. “Bắt quá đề nghị của tạ ta cảm thấy ngươi có thể suy nghĩ’.

Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Ta không phải là không suy nghĩ. Tư Nam, một năm trưỡc… thậm chí là sớm hơn, ta đã liên lạc với Đậu Kiến Đức. Nhưng mà hắn quả thực có chút thay đổi thất thường. Ta hiểu l ẳng, hắn hiện tại cũng bàng hoàng khó xử. trải qua mấy tháng giao chiến trước, chắc hắn tiến thối lưỡng nan. nhưng ta cùng hắn, thật rất khó liên thù”.

“Vì sao?” TưNam khó hiểu hòi.

“Một lực cản đẩu tiên chính là La Sĩ Tín” Tiêu Bố Y cất lời giải thích. Tư Nam cũng biết La Sĩ Tín này, nhưng cũng không hiểu về người này, nhưng lại biết rằng, người này một mực cùng Tiêu Bố Y đối nghịch. Từ đi theo Trương Tu Đà. đến đầu nhập vào Đồ Phục Uy, rồi đến nương tựa Ngòa Cương, liên thủ Từ Viên Lãng, quy thuận Đậu Kiến Đức. Mồi người đều có một đời. La Sĩ Tín một đời lại dùng cùng Tiêu BÓ Y đổi lặp là chính.

“La Sì Tín này rất kỳ quái”‘ Tiêu Bổ Y cau mày nói: “Hắn phản bội Trương tướng quân, phản bội Đỗ Phục Uy, phản bội Lý Mặt. Nhưng nếu nói cả đời đều phản bội. rốt cuộc hắn có thể phản bội Đậu Kiến Đức hay không, ai cũng không biết. Nhưng mà Đậu Hồng Tuyến yêu hắn, Đậu Kiến Đức thương yêu nhất chính là Đậu Hồng Tuyến, cho nén khi Đậu Kiến Đức thu lưu La Sì Tín, ta đã nghĩ, Đậu Kiến Đức sẽ cùng với ta là địch. Nhưng lực cản lớn nhất khôngphàiđểntừLa Sĩ Tín…”

“Vậy là ai?” TưNam lòi vừa ra khòi miệng, hoàn toàn tinh ngộ. “Là Bùi Củ!”

Tiêu Bổ Y ánh mắt lạnh lùng, “Không sai. Hẳn là Bùi Cù! Nguỡi này từ sau khi đầu nhập vào Đậu Kiến Đức. cũng không thấy có động tình. Nhưng V theo cách làm việc của người này. Tuyệt sẽ không ngồi không chờ chết..

Tư Nam cau mày, “Lý Huyền Bá là Lý gia đạo nhân, Bùi Cù lại là Đạo chủ Lâu Quan đạo, hai người này… chẳng lẻ còn có quan hệ gi?”

Tiêu Bố Y chép miệng. “Ai biết được?”

Tư Nam một lằn nữa làm vào trầm tu, nàng mới phát hiện, thì ra Tiêu Bố Y suy nghĩ so với nàng còn xa hơn nhiều. Tiêu Bố Y vừa rồi nói. bất quá chi là muốn cho nàng vui vẻ. Nghĩ tới đây. Tư Nam lắc đầu. lại nghĩ tới điều gì, thất thanh nói: “”Bọn họ tôn chi vốn là khòi phục đại đạo. nhưng Lý Huyền Bá hiển nhiên muốn trợ giúp Lý gia nhất thống thiên hạ. Bùi Cù lại vọng tưởng đông sơn tái khởi, bọn họ đều biết, ngươi là trỡ ngại lớn nhất để bọn họ nhắt thống!”

Tiêu Bổ Y thản nhiên nói: “Cho nên bọn họ đã bắt đầu âm thẩm liên thủ. mưu đồ dùng Đậu Kiến Đức đối kháng ta. La Sĩ Tín chi là một nguyên nhản dẫn đến. Bùi Củ mới là người chính thức thòi động trận chiền tranh này”.

TưNam vồn đang có ấn tượng mơ hồ. nghe đến đó. liên tục gặt đầu, “”Hẳn là như vậy. ta hiện tại mới hiểu được. Ngươi vì sao không thể liên hợp cùng Đậu Kiến Đức, bởi vì có Bùi Củ âm thầm làm Bùi Củ âm thầm thao túng”.

“Mục đích của Bùi Củ là gì? Hắn có thể từ nơi này được chồ tốt gi?” Tiêu Bổ Y tự nhủ. trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Tư Nam nghĩ hồi làu. “Người này sống cả đời. chi vì đại đạo hư không, trước sau bồi dưỡng qua mấy đời quán vương, có thể nói là hô phong hoán vũ, nhưng đểu một chuyện cũng không thành. Nhưng theo ta thấy, Bùi Củ mặc dù đầu nhập vào Đậu Kiến Đức. dựa vào thân phận cùng lực hiệu triệu của hắn. mặc cho hắn có khả năng thông thiên, cũng không thể tự mình lấy được thiên hạ”.

“Đây chính là chỗ ta nghi hoặc” Tiêu Bố Y lãm vào trong trầm ngâm, “Bùi Củ hiện tại những gì làm. là điển hình tổn nhân bắt lợi kỷ (hại người không vi bất cứ lý do gì). Đậu Kiến Đức có thể là người tiếp theo bị Bùi Cù kéo vào vũng bùn, nhưng Bùi Củ thông minh như vậy, vì sao phải làm cái loại chuyện không có ý nghĩa này”.

Tư Nam nói: “Trên đời này tổn nhân bất lợi kỷ có nhiều người, đâu chi một minh Bùi Cù?” Nàng nói đến đãv thi phi cười, bổ sung nói: “Nói thí dụ như Vương Thế Sung, hắn khắng định cho là chuyện mình hiện tại làm thật là có ý nghĩa, nhưng ỡ trong mắt chúng ta thìthấv. chính là tồn nhân bất lợi kỷ”.

Tiêu Bổ Y bị nàng giải thích mà dỡ khóc dỡ cười, nhưng vẫn không cách nào giải thích nghi vấn, trong lòng khè động. Đột nhiên hòi thăm vấn đề rất kỳ quái. “Chúng ta tạm thòi buông không nói chuyện Bùi Củ. cô cảm thấy Lý Huyển Bá là vi Lý gia. hay vi đại đạo?”

Tư Nam ngược lại lằn đầu nghĩ về vấn để này, suy nghĩ thật làu mới nói: “Nên là vi Lý gia, bởi vì thủv chung đến nay. hắn đều không có nửa phẩn biểu hiện vi đại đạo”. Thấy Tiêu Bố Y trầm mặc. TưNam hỏi: “Ngươi không đổng V với cách nhìn của ta?”

Tiêu Bổ Y đột nhiên lộ ra rất nụ cười cổ quái. “”Không đồng ý!”

Tư Nam với Tiêu Bổ Y cùng một chồ đã làu. hiểu rẳng mỗi lần Tiêu Bố Y lộ ra loại nụ cười này, nhất định là nghĩ tới điểu xấu gì đó. hoặc là nói. có người sẽ gặp xui xẻo. Nhưng lần này đàm luận là Lý Huyền Bá, đãv là đổi thủ ẩn hình khó chơi nhất của Tiêu Bố Y. hắn có năng lực gì khiến cho Lý Huyền Bá kinh ngạc?

Tư Nam ờ trước mặt Tiêu Bổ Y, từ trước đến nay đều là nghĩ cái gì nói cái đó. “Ngươi không phải muốn nói hắn là vì đại đạo đó chứ?”

Tiêu Bổ Y chậm rãi nói: “Rẩt nhiều người có thể tổn nhản bắt lợi kỷ. nhưng mà rất nhiều người cũng cực kỳ ích kỷ. khi quyền lợi ỡ trước mặt. vô luận là lịch sử. hay hiện tại, đều có rất nhièu người không từ thủ đoạn. Vì quyền lực. có thể mất đi thân tình, hữu tình thậm chí là… tinh vêu”.

TưNam kinh ngạc nói: “Ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Lý Huyền Bá vì Lý gia. có thể giả chết mai danh, vì Lý gia. có thể

vứt bò Bùi Minh Thúv. vì Lý gia, vị bẳng hữu như ta đây. đùa bỡn ỡ trong lòng bàn tay. Hắn trà giá thật sụ rất nhiều, thậm chí sau khi biết được quỷ kế của hắn, ta có một khắc cảm khái, ta thậm chí cảm thắv được, hắn làm cùng không có gì đáng trách”.

Tư Nam lạnh lùng nói: “Ta nhớ được ngươi một thời gian ngắn trước đâv còn nói qua. Sau khi nhin thấy Lý Huyền Bá. sẽ không chút do dự làm thịt hắn”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Ta hiểu hắn là một chuyện. giết hắn là một chuyệnkhác, không thể nói nhập làm một”.

Tư Nam hơi ngạc nhiên, thật làu không nói gì. Tiêu Bố Y lại nói: “Nhưng con người đều là ích kỷ. giống như ta. tuy dẫn theo một đám huynh đệ đánh lắy thiên hạ. nhưng nắm thiên hạ đương nhiên là ta. mà không phải người khác, có đúng hay không?”

“Ngươi nhượng cho người khác, cùng cần các huynh đệ đổng ý mới được”.

“Lời nói là nói như vậy. nhưng ta tại sao phải nhượng?” Tiêu Bố Y thản nhiên nói: ■”Không có ta. làm sao có thiên hạ? Ta bẳng vào nắm tay của minh đánh ra thiên hạ này. vi sao phải tặng cho người khác?” Thầy TưNam hoang mang nhìn minh, Tiêu Bố Y cất lời giải thích: “Ta thật ra muốn nói, Lý Huyền Bá có thể cũng suy nghĩgiống nhưta hay không?”

TưNam thân hình khẽ run, khó có thể tinhòi. “Ngươi nói cái gi?”

Tiêu Bổ Y lại lộ ra nụ cười cao thâm khó dò. “Ta là dùng mình đầy người, ta muốn hỏi là, Lý Huyền Bá vi Lý gia làm rất nhiều. Hắn chẳng lẽ cam tám không có tiếng tăm gì. chi để cho Lý Uyên lẻn làm hoàng đế?”

“Ngươi chẳng lè nói. đến khi thiên hạ nhất thống, nếu Lý gia có cơ hội lắv được thiên hạ, Lý Huyền Bá hiển nhiên công lao lớn nhất, hắn sẽ nghĩ đến chuyện đoạt lại từ trong tay Lý Uyên sao?” TưNam cũng đã rõ ràng.

Tiêu Bố Y vui vẻ cười nói: “Ta xác thực nguy cơ tứ phía, nhưng Lý gia hiển nhiên cũng giống như vậy, sau này rốt cuộc như thế nào. ai cũng không thể hiểu rõ. Chúng ta trước mắt chuyện có thể làm chính là từng bước một mà đi tới. nào đâu quán được quá nhiều! ” Hắn còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy Lô lào Tam vội vàng đi tới. thần sắc ngưng trọng, không khòi thu liễm nụ cười, bồng nhiên đứng lên nói: “Lào Tam. làm sao vặv?”

Tiêu Bố Y thậm chí không nhìn quán văn, đã biết có chuyện không ổn phát sinh. Hắn hiện tại tuy thoạt nhìn lười biếng, nhưng cảm giác nhạy cảm, hơn xa người thường.

Lô lào Tam yên lặng đem quán văn đưa qua, Tiêu Bố Y mỡ ra xem xét, trên khuôn mặt vốn khônggợn sóng chợt có rung động, TưNam gắp giọng hỏi. “Làm sao vậy?”

Tiêu Bố Y chậm rãi ngồi xuống, tiện tay đem quán văn giao cho Tư Nam, TưNam nhìn lướt qua, trong mắt cũng hiện ra vẻ giặt mình.

***

Vương Hoẳng Liệt được binh vệ hộ tổng, quay lại Dương Châu.

Bước vào thành Dương Châu, khi thấv ngọc thụ quỳnh hoa. Vương Hoẳng Liệt thoáng như trong mộng. Binh vệ sớm đem tin tức Vương Hoẳng Liệt trờ về bẩm báo cho Vương Thé Sung, Vương Thế Sung lập tức triệu kiến.

Vương Thế Vĩ nhin thấy Vương Hoẳng Liệt binh yên vô sự lúc. hết sức vui mừng, không để ý quân vương ở trên, ôm cổ đứa con. mừng quá mà khóc.

Vương Thế Vĩ vui mừng, Vương Thế Sung lại có chút không vui, hắn cảm giác mình cùng mọi người đã không họp nhau. Vương Thế Vĩ vì cốt nhục gặp lại mà vui sướng, Vương Thế Sung lại cho rẳng, trong đó khắng định chôn dấu một âm mưu thật lớn!

Vương Hoẳng Liệt vẫn còn không có quên Tiêu Bố Y phân phó. đem lời của Tiêu Bố Y nói với Vương Thế Sung một lằn. Vương Thế Vĩ âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ đứa con trai này thắng tính, ít nhắt hắn là nên cùng mình thương lượng trước một chút mới tốt.

Vương Thế Sung trầm ngưng thật làu mới nói: “Tiêu Bố Y chi là nói với ngươi, cùng với ta gặp mặt?”

Vương Hoẳng Liệt liên tục gặt đầu. “Đúng vậy, nhưng mà hắn cũng không nói gì địa điểm, ta nghĩ Thánh Thượng nếu có ý, thi phái người cùng hắn liên lạc” Tuy bại bời Tiêu Bố Y. nhưng Tiêu Bố Y tha hắn một mạng, Vương Hoẳng Liệt ngược lại trong lòng còn có cảm kích.

Vương Thế Vĩ đã nhìn không được, lạnh lùng nói: “Hoẳng Liệt, câm mồm! Tiêu Bố Y tính là thứ gì. hắn nói muốn gặp là gặp sao?”

Vương hoẳng liệt câm như hến. Vương Thế Sung mặt âm trầm, không biết nghĩ đến cái gi. Lúc này có binh sĩ gấp rát tiến vào điện, dâng lên một quyển quán văn. Vương Thế Sung tiếp nhận mờ ra xem xét. sắc mặt tái nhợt. Thấy mọi người nhìn sang mình, thần sắc hoảng sợ. Vương Thế Sung cùng không che dấu. trực tiếp nói: “Hu Di đã bị chiếm đóng, tên súc sinh Lưu Vĩnh Thòng này, lại làm thuyết khách cho Tiêu Bố Y, thuyết phục thủ tướng Hu Di đầu hàng. Tình thế trước mắt của chúng ta. cục kỳ không ổn”.

Mọi người bị dọa cho nhảy dựng, đều thậm chí nghĩ, Tiêu Bố Y lại lấv một thành nữa, chi sợ thoáng qua sẽ đánh tới dưới thành Dương Châu, mọi người là chiền hay hàng?

Vốn sau khi Vương Thế Sung giết Lý Tử Thông, cướp lắy thành Dương Châu, tất cả mọi người đều mãn nguyện, cảm thấy chuyện do người làm. Nhưng sau khi Tiêu Bố Y liên hoàn đả kích, hầu như tắt cả mọi người đều cảm thấy., quán Hoài Nam tuyệt đối không có khả năng kiên trì quá làu. đã như vậy, noi theo Đồ Phục Uy đẩu hàng, thoạt nhìn cũng là lựa chọn không tệ.

Tiêu Bổ Y không có giết Vương Hoẳng Liệt cùng Vương Hành Bồn. cái này có ý nghĩa, bọn họ cùng có thể được tha tội. Tắt cả mọi người nghĩ tới đâv, đểu khiếp đảm nhìn sang Vương Thế Sung, Vương Thế Sung mi tâm cau lên. trong cơn giận dữ. lúc này lại có tin tức truyền đến.

Tất cả mọi ngưỡi nghĩ, quá nửa là Cao Bưu cũng bị Tiêu Bố Y tấn công, tuy công thành theo bọn họ thấv. có chút khó khăn. Nhưng mà có Tiêu Bố Y ở đó. hiển nhiên tắt cả đều có thể. Không ngờ Vương Thế Sung chi liếc nhìn qua, đột nhiên cười lên ha hả. chờ cười xong thì dữ tợn nói: “Tiêu Bổ Y, ngày tốt của ngươi, cùng chấm dứt rồi!”

Chọn tập
Bình luận