Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 739: Ám chiến (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

“Khi đó còn có chuyện gì khiến cho ngươi bận rộn như thế?” Bùi Củ nhịn không được

Lý Huyền Bá nhìn Đậu Kiến Đức một cái, nói khẽ: “Bùi Củ. Ta thặt ra vẫn một mực lưu ý cừ động của ngươi. Đối với việc ngươi chuyển sáng đầu nhập Hà Bắc cũng nghi hoặc. Sau đó ta mới hiểu được, nếu ta là ngươi, cũng sẽ làm giống như vậy. Thế cuộc thiên hạ, thi phải đánh cuộc lấy thế vứt bò quân. Ngươi dã tâm như vậy, dĩ nhiên muốn chiếm đoạt địa bàn của La Nghệ Đậu Kiến Đức. Cũng muốn dụ cho bọn họ sống mái với nhau một trận. Ta cũng một mực chờ cơ hội trận chiến Dịch Thủy này. Ta hiểu rằng, đây là cơ hội của ngươi, cũng là cơ hội cùa ta Ta rốt cuộc có thể chính thức trờ thành Dương Thiện Hội. ta hiểu Dương Thiện Hội, muốn giết hắn cũng không phải là việc khó”. nguồn TruyenFull.vn

“Cái này đương nhiên không phải toàn bộ bố cục của ngươi. Bời vì ngươi còn đã lừa gạt Đậu Kiến Đức. hắn hiển nhiên đem ngươi trở thành nội viện” Bùi Cù nói. Hắn thất bại, bại tâm phục. Nhưng hắn am hiểu nhất là hấp thụ giáo huấn cho nên hắn hi vọng giải mỗi một nước cờ của HuyềnBá.

Lý HuyềnBá mỉm cười nói: “Tamấy ngày nay bận rộn, đúng là muốn lấy tín nhiệm của Đậu Kiến Đức. Ta cũng không muốn sau khi giết Đậu Kiến Đức. lại xuất hiện một Bùi Củ. Thiên Nhai, ta nói cho dù ngươi một tay, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi. Trên đời này người có thể thắng được ngươi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhung ta tuyệt không ờ trong số đó”.

“Ngươi hiểu rất rõ ta” Bùi Củ trái tim băng giá. Hắn đã đụng qua kẻ địch đù loại kiểu dáng. Cho dù Tiêu Bố Y chém cánh tay hắn, nhung mà đấu chí cùa hắn không giảm. Nhưng là đối mặt với Lý Huyền Bá một mực trong khiêm nhường mang theo kiêu ngạo, trong tươi cười mang theo ngoan độc này, lại nhịn không được lạnh người.

“Ta muốn một hoi loại bò các ngươi. Đương nhiên không dễ dàng. Cho nên ta nghĩ đến Pháp Lâm” Lý Huyền Bá nói.

Đậu Kiến Đức hầu nhưrên ri nói: “Pháp Lâm?”

“Pháp Lâm?” Bùi Củ cũng cau mày nói: “Tên nừa tăng nửa đạo đó cùng ta và ngươi có quan hệ gì ?”

Lý Huyền Bá nói: “Pháp Lâm xác thực cùng trong đạo không quan hệ. Nhưng mà hắn những năm này du lịch, đích xác có chút danh vọng. Một điềm càng mấu chốt là. Hắn còn quen biết với Đạo Tín. Hơn nữa rất nhiều người biết hắn quen biết với Đạo Tín”.

Ba người nói chuyện với nhau, xem mọi người ở trên núi như không có. Dưới cốc tiếng chém giết đã yếu. nhưng ngoài núi tiếng chém giết nhung lại khởi lẻn. Mọi người bị chấn nhiếp dưới khí phách của ba người, kinh qua thảm thiết, đều như đầu gồ nhìn sang, không biết như thế nào cho phải.

Bùi Củ hòi: “Pháp Lâm quen biết với Đạo Tín thì có thể thế nào?”

Lý Huyền Bá thản nhiên nóị: “Vậy cũng không có gì. Chỉ là như vậy, tăng nhản Thiếu Lâm tự đối với hắn có vài phần kính trọng. Ta để cho Pháp Lâm giả truyền ý tứ của Đạo Tín, nói Đậu Kiến Đức gặp nạn, xin bọn họ ra tay tương trợ. Phải biết rằng Đậu Kiến Đức vốn chính là đệ tử củá Tăng Sán. Cái này tuy là bí ẩn. nhung phương trượng Thiểu Lâm cũng biết, Đạo Tín cũng biết bất quá Đạo Tín chù trương thuận theo tự nhiên, lúc này đây cũng không tuyên dương việc này”.

Đậu Kiến Đức khó nhọc nói: “Ngươi đùng Pháp Lâm lừa gạt Thiếu Lảm côn tăng tín nhiệm, sau đó lại dùng bọn họ lừa gạt tín nhiệm cùa ta?”

Lý Huyền Bá gật gật đầu, “Ta đương nhiên có thể làm cho ngươi chết sớm hơn. Nhung ta còn muốn mượn tay ngươi loại bò La Nghệ cùng Bùi Cù. Cho nên ta nhất định phải lấy tín nhiệm của ngươi. Ba chữ Dương Thiện Hội kia đương nhiên không được, nhưng mà ta nếu như biên ra một lý do. Dương Thiện Hội đã được Đạo Tín tương trợ. muốn báo đáp ân tình cùa Đạo Tín. Đại sư Thiếu Lâm tuy đạo hạnh cao thâm, nhưng đại từ đại bi, quá nừa sẽ tin.

Bọn họ một khi tin, bí mật qua giúp ngươi. Đương nhiên sẽ đề cặp Dương Thiện Hội thực tế là tới giúp ngươi. Hơn nữa ta hướng về phía ngươi để lộ bí mật cùa Bùi Cù. Ngươi đối với ta đương nhiên cũng có vài phản tin tưởng. Bời vì ngươi thật sự không thể tưởng được Dương Thiện Hội lại có lý do gì để lừa ngươi. Càng huống chi ngươi đã là người roi xuống nước, không có quá nhiều lựa chọn”.

Đậu Kiến Đức mắt lộ ra vẻ thống khồ. Bùi Cù thờ dài nói: “Cho nên tiết lộ chi tiết của ta không phải La Sĩ Tín. Mà là ngươi. Bằng không vừa rồi Đậu Kiến Đức cũng sẽ không cố ý không nói”.

Lý Huyền Bá nói: “Đúng vậy. Hắn giữ bí mật cho ta, ngươi cũng vì ta mà giữ bí mật. Đại sự hòa thượng cũng vì ta mà giữ bí mật. Ta hiện tại nếu không nói ra những bí mật này, thật uổng đối với tín nhiệm của các ngươi”.

Đậu Kiến Đức thống hận nói: “Ngưoi thật quá con mẹ nó đối với tín nhiệm của chúng

ta!”

Mười côn tăng rốt cuộc tiến lên, một tăng nhân mặt chữ điền tai lớn quát lẻn: “Lý Huyền Bá. Ngươi!” Hắn muốn giận dữ mắng mò. trong lúc nhất thời lại không biết mắng những cái gi. Mười ba côn tăng vừa ra mặt đã bị Bùi Củ giết ba. Đến hiện tại đã trở thành đồng lòa với người bên ngoài, đánh một hồi trận chiến hồ đồ. Trong lồng ngực tất nhiên nghẹn một đoàn lừa giận.

Phật môn chú ý vô sân. Nhưng lúc này cho dù Bồ Tát bùn, cũng chỉ sợ sẽ bị mưu kế của Lý Huyền Bá mà tức giận nhảy dựng lên.

Lý Huyền Bá nói bình bình đạm đạm. nhưng chi vì cầu tín nhiệm của Bùi Cù, Đậu Kiến Đức mà mưu đồ, quả thực khó có thể tựởng tứợng. Hắn hôm nay tay không phải ngẫu nhiên.

Thấy tăng nhân chất vấn. Lý HuyềnBá thản nhiên nói: “VỊ này chắc là Thiếu Lâm Đàm Tông đại sư”.

Hòa thượng hoi ngạc nhiên, “Ngươi làm thể nào biết được?”

Lý Huyền Bá cười nói: “Chuyện hôm nay, Đậu Kiến Đức hẳn phải chết. Các ngươi mặc dù chết ba tăng, lại không phải ta ra tay”.

Côn đập xuống đất. kích khởi bụi đất vô số. Đàm Tông quát: “Không phải ngươi ra tay. Nhưng mà cùng ngươi có quan hệ! “

Lý Huyền Bá thờ dài nói: “Trước mắt thiên hạ chỉ còn lại có Lý Đường cùng Đỏng Đô. Ta không dám nói Lý Đường nhất định có thể lấy thiên hạ. Nhưng đại sư không thể nhặn thức, Lý Đường cũng có cơ hội rất lớn”.

“Thi tính sao?” Đàm Tông mặc dù vẫn hô quát nhung thanh thế cũng đã yếu đi rất nhiều. Hắn không phải người ngu! Hắn vô ý thức hòi, chỉ là tìm cho mình bậc thang.

Lý Huyền Bá nói: “Chỉ cần sư buông tha tại hạ Ta có thể cam đoan, Lý Đường nếu như lấy thiên hạ. Mười côn tăng hôm nay, sẽ phong làm hộ quốc vũ tăng. Ba người bị chết cũng

sẽ không quên. Nhưng mà đại sư nếu không buông tha tại hạ… thi chỉ có thể oán mệnh khổ”.

Hắn không có nói ai mệnh khổ. Nhưng Đàm Tông mặt cũng có chút xám ngắt. Hắn bị Lý Huyền Bá làm cho tiờ thành một con ruồi bọ không đầu bị người ta đùa giỡn xoay quanh. Nhưng sau khi nghe Lý Huyền Bá phân tích lợi hại, đã như một chậu nước lạnh dội xuống. Hắn nếu lại cố ý đối phó Lý Huyền Bá. Đó chính là đem tính mạng của Thiếu Làm để ở dưới thân kiểm. Hắn đương nhiên rõ ràng, nếu như thiên hạ nhắt thống. Thì cho dù cỗ thế lực nào cũng không thể chống cự uy lực của hoàng quyền. Nên hắn làm sao còn dám ra tay?

Lý Huyền Bá đoán ra hắn sẽ không tay, cho nên đã không hề để ý tới côn tăng, ánh mắt nhìn về phía Đậu Kiến Đức. mang theo sự lạnh lùng.

Đậu Kiến Đức cũng nhìn sang Lý Huyền Bá, sắc mặt trắng bệnh nhưngười chết, hai con mắt ảm đạm không ánh sáng, “Nói như vậy, ngươi sớm đã biết thản phận của ta Lúc này mới dụ dỗ Thiếu Lâm đại sư, tiến tới lấy tín nhiệm của ta?” Hắn không cam lòng, nhung hắn cuối cùng cũng không có oán hận Thiếu Lâm. Những thứnày là hắn lựa chọn, sai cũng là hắn lựa chọn.

Lý Huyền Bá cất lời giải thích: “Không sai. Ta so với Thiên Nhai biết rõ chi tiết cùa ngươi sớm hơn nhiều. Ngươi còn nhớ Cao Đàm Thịnh?”

Khi nghe được ba chữ Cao Đàm Thịnh. Đàm Tông thản hình khẽ run. Đậu Kiến Đức ánh mắt chậm chạp, “Nhớ hắn thì như thế nào?”

Lý Huyền Bá nói: “Hắn vốn gọi là Đàm Thịnh, thật ra chính là sư huynh của vị Đàm Tông đại sư này. Nhưng mà hắn tự cao vũ kỹ, mưu phản Thiếu Lâm. khiến cho các cao tăng thúc thù vô sách. Người này sau khi ra khòi Thiếu Lâm. Chẳng những đem giới luật, từ bi tăng nhân ném ra khói đầu, lại còn còn biến vô cùng thô bạo. Giết người cướp của, không gì ác không làm. Mà hoang đường nhất là, phụ nữ đầy ra đó hắn không cưới, lại đi cưới một ni cô làm vợ. Sớm xưng đế.

Lúc ấy lại thu một thù hạ gọi là Cao Khai Đạo. có thể nói là kiêu ngạo nhất thời. Đậu Kiến Đức ngươi lại tự ra tay đánh chết hắn, hơn nữa đuổi đi Cao Khai Đạo. Ta nghe được, lúc ấy Cao Đàm Thịnh liên hoàn đánh ngươi bảy thương, ngươi lông tóc không bị thương, mà hắn lại bị ngươi một đao chém đầu. Thế là ta từ noi này điều tra manh mối xuống dưới, lúc này mới phát hiện ngươi có Kim cương bất hoại. Tiến tới dự đoán ngươi cùng Tăng Sán Đạo Tín rất có khả năng có quan hệ. Rồi phát hiện ngươi cùng Thiểu Lâm quan hệ. cho nên lúc này mới mời mười ba côn tăng ròi núi. Ngươi vốn dùng nhân đức phục người, nhung giết Đàm Thịnh nghĩa bất dung từ, đương nhiên là thống hận hắn phá hùy quy củ phật môn. Trên đời này, không có tường nào mà không lọt gió, có phải không?”

Đậu Kiến Đức lấm bầm nói: “Thi ra là thế..f

“Nhưng lấy được tín nhiệm của ngươi, thật cũng không dễ dàng” Lý Huyền Bá thờ ra một hoi nói: “Ta biết ngưoi vẫn một mực đề phòng ta, cho nên ta mới diễn ra trò hay cho ngươi xem. T a thậm chí khi đâm ngươi thương đầu tiên, khi đâm trúng còn cố ý thu vài phần khí lực. Này mới khiến ngươi chính thức tin tường ta, ta và ngươi một lòng. Đến khi ngươi chính thức đã không còn đề phòng, mới xuất thương phá Kim cương bất hoại của ngươi..

Vỗ vỗ bụi đất trên người, Lý Huyền Bá nói: “Ta đối với việc lừa gạt các ngươi một mực trong lòng có xấu hồ. Cho nên cấp cho các ngươi sự giải thích rõ ràng..

“Sau đó muốn đem chúng ta toàn bộ giết chết. Có đúng hay không?” Bùi Củ lạnh nhạt

nói.

Lý Huyền Bá nở nụ cười, “Vậy thì ngươi đã đoán sai rồi. Mục đích chính thức của ta, chi là muốn giết hai người. Một là La Nghệ… một người khác..

Hắn lời còn chưa dứt, thân hình đã vọt đến trước người Đặu Kiến Đức. trường thưcmg xuất ra, đã đâm vào trong cơ thể Đậu Kiến Đức.

Đậu Kiến Đức gào rú một tiếng, cổ tay chụp tới, từ trước mặt Lý Huyền Bá khó nhọc chụp một cái. Hắn chỉ cảm muốn đánh trúng mặt Lý Huyền Bá. Mặc dù giết không được hắn, cũng phải bắt hắn mặt nở hoa Không ngờ hắn vừa ra tay, thật chụp trúng một tấm da.

Lý Huyền Bá thối lui về chồ cũ, không chút sợ hãi, lộ ra khuôn mặt hơi có vẻ gầy gò, nhưng lại tràn đầy chí lớn.

Tề Khâu. Cao Thạch Khai đã xông đến bên người Đậu Kiến Đức, bi thảm kêu lên: “Đại

ca!”

Đậu Kiến Đức một kích cuối cùng, đã vô lực gần chết, chỉ chụp được một tấm mặt nạ da người. Lý Huyền Bá lại nói một câu, “Đó là da của Dương Thiện Hội. Cho đến hiện tại, ta cũng không cần nữa”.

Đậu Kiến Đức chỉ cảm thấy suy nghĩ bồng bềnh đung đưa. trong lòng dần dần trở nên lạnh giá. Kí ức năm đó an tâm nông canh, về sau tập tuyệt kỷ. cũng nhớ đến sau đó cừa nát nhà tan, thiên hạ tranh chấp, tung hoành ngang dọc. Lại nhớ binh bại liên tiếp, chí lớn khó thành. Môi động hai cái, đối với huynh đệ bên người nói ra câu nói sau cùng.

“Ta xin lỗi các người!”

Đầu nghiêng sáng bên, Đậu Kiến Đức rốt cuộc nhắm lại đôi mắt không cam lòng, cô tịch nhưnúi xa!

Lý Huyền Bá nhìn thấy Đậu Kiến Đức trút hơi thờ cuối cùng. Lúc này mới nhìn về phía Bùi Củ, Bùi Củ cũng lạnh lùng nhìn sang hắn.

“Ta sẽ không ra tay nữa, ngươi cũng sẽ không” Lý Huyền Bá nói khẽ: “Mục đích đều đã đạt được. Ngươi hiển nhiên cũng sẽ không vì ta mà ra tay. Có đúng hay không?”.

Bùi Củ thờ dài nói: “Lý Huyền Bá. Ngươi rất giòi!”

“Ta và ngươi là người như nhau, đều cảm giác không có ý nghĩa, không thể định núi sông mà ra tay. Đó chính là phụ một thân võ công” Lý Huyền Bá nói: “Cho nên ta chỉ cần nói ngươi một câu”.

“Nói cái gi?”

“Sau này còn gặp lại!” Lý Huyền Bá chắp tay muốn đi. Tề khâu. Cao Thạch Khai cùng quát lên: “Ngươi không thể đi!” Bọn họ mới định đứng lẽn lao ra, thì một câu cùa Lý Huyền Bá đã đem bọn họ đóng đinh tại chỗ, “Các ngươi cũng sẽ không ra tay. Bời vì các ngươi còn muốn báo thù!”

Sau khi nói xong, Lý Huyền Bá binh yên cất bước ròi đi.

Hắn xem rất chuẩn, Tề Khâu Cao Thạch Khai nên vì Đậu Kiến Đức báo thù. Sẽ không ra tay vào lúc này. Nếu như ra tay. hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Lý Huyền Bá hiển nhiên là một người kiêu căng. Hắn chỉ cần đạt mục đích, thậm chí lười biếng ra tay giết thêm một người. Đây cũng là chỗ thông minh cùa hắn. Giết thêm vài người cũng không có ý nghĩa. đã như vậy, cần gì phải làng phí khí lực?

Cho nên hắn bước đi, thản nhiên xuống núi, phất ống tay áo lên. không mang đi một phẳn mây nào. nhưng lưu lại một đống bừa bộn trên đất. mùi máu xông tận trời.

Chọn tập
Bình luận