Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 485: Quỷ Vương (1)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Tần Thúc Bảo khi từ triền núi lăn xuống, dù là thể lực cường kiện, cũng choáng váng đầu óc. Vân Thủy càng chật vật không chịu nổi, đinh đang rang động. Nàng đời này, cho tới bây giờ cũng chưa từng chật vật nhưthấ

Nhưng sinh từ một đường, không phải do nàng lựa chọn.

Từ triền núi lăn xuống, Tằn Thúc Bảo đã liên tục giết mấy người, hắn là người từ trong đống người chết lăn ra, có lẽ võ công không bằng Tiêu Bố Y, nhung nếu bàn về giết người mau lẹ đơn giản, thi ít có người bằng.

Từ sĩ bị cổ độc rối loạn, đã không còn như một khối thép nữa. hơn nữa Tẳn Thúc Bảo dũng mành khó địch, cho nên đã để cho hắn dẫn theo Vân Thủy giết ra. Tẳn Thúc Bảo lăn đến một chỗ quanh, thiết côn trên tay đâm ra, đã ngăn trở thế tới. đang muốn đứng lên. Vân Thủy đã đâm đằu đánh tới. Tần Thúc Bảo trải qua huyết chiến, cánh tay lại trúng một nò. đã sớm kiệt sức, ngăn cản không được, lại bị Vân Thủy đụng trúng sau lung rơi vào trong một rãnh sâu.

Vân Thùy mượn lực va chạm, ngược lại đã ngừng được, đứng ở bên cạnh rành nói, “Xin lỗi nha”.

Tần Thúc Bảo nặng nề té xuống, roi vào trong nước bùn, chìm cả nùa người, cau mày nói: “Cô đi mau, cẩn thậnbọn họ sẽ ờ quan ải mai phục”.

Vân Thủy quay đầu lại nhìn, trông thấy ờ giữa sườn núi bóng người ẩn hiện, nhưng dù sao đến không nhanh bằng bọn họ lăn xuống, cắn răng một cái. cũng nhảy xuống.

Tần Thúc Bảo giật mình, “Cô xuống làm cái gì?”

“Xuống bảo vệ cho ngươi” Vân Thùy cười khanh khách nói: “Ta đánh không lại những người này”.

Tần Thúc Bảo nhíu mày, đang trong lúc chạy trốn, không kịp nhiều lòi, giãy dụa đứng lên. Vân Thủy lại đưa tay tới đờ hắn, Tần Thúc Bảo lắc đằu nói: “Không cằn, ta đi dò đường” ở đây hắn không quen thuộc, roi vào trong rãnh sâu, tầm mắt càng bị che khuất. Cũng may hai bên bờ cồ dại um tùm, ngược lại tạm thòi che đấu hành tung của bọn họ.

“Ngươi trước nay vẫn như vậy sao?” Vân Thủy ở phía sau hắn hói.

Tần Thúc Bảo ngẳn ra, “Năng lực càng lớn. trách nhiệm càng nặng. Cái này cũng giống như Tây Lương vương. Hắn chuyện gì cũng đều gáiửL Ta so ra kém hắn. Nhưng mà ít nhất chuyện có thể làm, thì còn có thể dốc sức mà đi làm”.

Nếu y theo tính tình của Vân Thùy trước đây. quá nừa sẽ nói, nói như vậy năng lực cùa ngươi so với ta lớn hơn. Nhưng nhìn sang bóng lưng tập tễnh kiên định kia. Vân Thủy cánh mũi cay cay, chỉ nói :”Các người… đều là người tốt”.

Tần Thúc Bảo cười khổ, thẳm nghĩ trải qua gian khổ mới được hai chữ người tốt này. Cái giá cùa người tốt này không khỏi có chút quá lớn. Nhưng lúc này, bất luận lòi nói nào cũng đều là dư thừa. Chạy írổn là quan trọng nhất. Đi ở trong nước bùn, bước sau nặng hơn bước trước. Tần Thúc B ảo phẩn khởi thần dũng, cũng không chậm bước nào.

VânThùy đột nhiên nói: “Thật ra ngươi cũng không cần sốt ruột”.

“Ta có thể nào không vội” Tần Thúc Bảo cũng không quay đằu lại, “Lý Hiếu Cung đã là ăn cả ngã về không. Chắc hẳn đã có mưu kế đối phó Miêu vương. Chúng ta ngoài chạy trốn ra, còn muốn nghĩ biện pháp giết trờ lại, thông báo cho Tây Lương vương Miêu vương gặp nguy hiểm mới được!”

“Còn muốn giết trờ lại?” Vân Thùy lắp bắp kinh hãi, “Ngươi không biết, hiện tại trước cùa Tuyệt Tình động có vài trăm người chờ ngươi. Ngươi không biết, ngươi chỉ cằn vừa vào Tuyệt Tình động. Thất Tình cổ lập tức sẽ phát tác gấp trăm lần, sẽ chết thảm không thể tả?”

Tần Thúc Bảo trầm mặc thật lâu, “Có đôi khi, cho dù chết, cũng phải làm”.

Hắn nói mấy chữ vô cùng đơn giản, chém đinh chặt sắt, Vân Thủy sừng sốt hồi lâu, đột nhiên nói: “Tabiết có đường tắt đi thông Tuyệt Tình động”.

Tần Thúc Bảo tinh thần chắn động, “Kính xin quận chúa nói cho ta biết” Hắn nói khách khí. nhưng vội vàng, Vân Thủy nhìn sang hắn, “Nhưng mà chúng ta đi vào, thì sẽ chết”.

Tần Thúc Bảo lắc đầu nói: “Không phải chúng ta Là ta. Quặn chúa chi cần nói cho ta biết đường đi, ta một minh đi vào là được rồi”.

Vân Thùy nụ cười có vẻ phát khổ, “Được, ta đưa ngươi đi” Nàng vượt lên trước một bước, đi tới trước mặt Tẳn Thúc Bảo, dọc theo nước bùn rào chân mà chạy, Tẳn Thúc Bảo nỗ lực đuổi theo, chỉ là mới chạy được vài bước, đột nhiên cảm thấy tròi đắt quay cuồng, đột nhiên hôn mê bất tinh.

***

Cốt Lực Da đương đương đắc ý, Tư Không cũng rất là trẳm ổn, nhung mà cốt Lực Da đã nói ra tình hình thực tể, Tư Không cũng không ngăn cản. Chuyện cho tới bây giờ. hắn cũng không cần giấu diếm làm gi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vốn ba Tư thi triển cổ độc thù đoạn khó phân cao thấp, Đại Miêu Vương càng là cao thù đùng cổ, cho dù Đan Ba Cừu, Lang Đô Sát Sát cũng đều là hảo thù dung cồ của người Miêu, Tư Không đùng lực bản thân khắc chế được những người này. quả thực là không thể tưởng tượng. Nhưng hắn thật sự mưu đồ đã lâu. hơn nữa hạ cổ độc cực kỳ xảo diệu, nhìn thấy Đan Ba Cừu, Lang Đô Sát Sát trước sau trúng chiêu, Tư Mã, Tư Đồ cũng khó có thể chống cự, chi biết cổ độc đã có hiệu quả. Có đôi khi, người lao động ngàn tân trăm khổ. nhưng lại không bằng một thoáng suy nghĩ của kẻ lao tâm.

Tư Không ngược lại tin tưởng vững chắc điểm ấy. Đại Miêu Vương tuy là cao thù dùng cồ, nhưng mà đã già nua, hơn nữa những ngày này tự thân làm việc, trèo sơn qua động, thân thể đã sớm suy yếu. Hắn trúng Thất Bộ cổ, phát tác trước nhất. Tư Không cũng không có gì lạ . Nhưng khiến cho Tư Không kỳ quái là, Đại Miêu Vương trúng cổ độc đã tinh lại. thật sự là có khác thường. Càng làxií chò Tư Không kinh hãi là, Tiêu Bố Y giống như không có trúng cồ, cho dù tính là trúng cồ. thì cũng không sâu.

Nhìn thấy Đại Miêu Vương tuy đứng thẳng, nhung lại lảo đảo sắp đổ, Tư Không một điểm lo lắng đã vứt lên chín từng mây, Tư Mã, Tư Đồ trúng cồ độc, đã không có lực hoàn thủ, Đại Miêu Vương đã già, không đủ gây sợ hãi. Trước mắt chì còn lại có một Tiêu Bố Y, hắn không tin bằng cổ thuật mấy chục năm của mình không làm gì được Tiêu Bố Y!

Chi cần Đại Miêu Vương vừa chết, hắn ủng hộ cốt Lực Da làm đóng đằu người Miêu, thánh nữ tế tự gì gì đó thi tính là cái gi! Nghĩ tới đây, Tư Không trấn định lại. thương hại nhìn sang Miêu vương nói: “Miêu vương, ngươi thật già rồi”.

Miêu vương khẽ thờ dài: “Ta xác thực già rồi, già đến ngay cả người bên cạnh cũng xem không rõ lắm, già đến cho dù người khác hạ độc cũng vô năng phòng bị, già đến không có ai đỡ lại mà nói, sẽ có thể đã roi vực sâu vạn trượng. Nhưng ta tuy già. nhung ta vẫn còn chưa hồ đồ, Tư Không, ngươi đã ờ Miêu trại ba mươi năm, từng bước một đến vị trí hôm nay, ta đối đãi ngươi thế nào?”

“Ngươi khẳng định cho rằng đối đãi ta không tệ” Tư Không cười ha hả nói: “Nhưng ngươi già rồi, không có hùng tâm tráng chí, người Miêu dưới sự dẫn dắt của ngươi, chỉ sống như chó hoang, thì có tác dụng gi? Làm người không thể sống như thế! Ngươi mỗi một lằn cho rằng lựa chọn là đã cạn kiệt tâm lực, suy nghĩ vì người Miêu, nhưng mọi người cả đời này, một thân bản lành, chẳng lẽ cứ ờ tại chỗ này sao?”

“Cho nên ngươi đi Đông Đô hạ độc? Ngươi đã quên quy củ của người Miêu?” Miêu vương lạnh lùng nói.

Tư Không hơi ngạc nhiên, đồng tử co rút lại, hắn đã cảm giác được có chút không ổn, vấn đề này phi thường bí ẩn, Miêu vương tại sao lại biết? cốt Lực Da nhưng lại lớn tiếng nói: “Cha, người tỉnh lại đi. Chúng ta không muốn người có việc gi, lại càng không muốn hại người, hiện tại chúng ta chi có một kẻ địch, đó chính là Tây Lương vương! Người Miêu khổ đã quen, nghèo đã quen, nhưng không thể cả đòi cứ như vậy mà sống. Đường vương đã đáp ứng để cho chúng ta vinh hoa phú quý, Đường vương đã đáp ứng để cho chúng ta cao quan hậu tước, người còn khổ sờ thủ ở tại chỗ này làm cái gì?”

Thấy phụ thân nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng, cốt Lực Da đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, đầu lười giống nhưbị đông lại, đã không có thể nói lời nào.

Đại Miêu Vương lẩm bẩm nói: “Quy củ người Miêu xưa nay chính là, cổ độc cũng không được phóng tùy ý. Bời vì ai cũng biết sự khổ sờ khi trúng độc. Thánh nữ nàng..Hắn nói đến đây, chua chát cười nói: “Nếu không có người đến phạm ta, thi cả đời này nuôi dường cổ chỉ để phòng thân, không thể hại người. Đây là minh huấn cùa tồ tiên, ta cả đời không dám vi phạm”.

Tiêu Bố Y lòng sinh kính ý, hắn hiểu rõ cổ độc lọi hại, nếu là thật sự truyền lưu ra ngoài, có thể nói là di hoạn vô cùng. Miêu vương không dùng cồ làm bậy. an phận thù thường, thật sự là điều khó được.

Tư Không hừ lạnh một tiếng, cốt Lực Da nhung lại hét lớn: “Cha, người tỉnh lại đi. Chúng ta đã bị người ta khi phụ, người thật nghĩ đến người không hại người, thi người bên ngoải sẽ không hại người sao?”

Miêu vương thản nhiên nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy người khác sẽ không hại ta, nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩđến, con ruột sẽ hại ta”. (

Cốt Lực Da nhất thời không nói gì, trên mặt đỏ lên đầy vẻ xấu hồ.

Tư Không lại có điểm bất an ý, bời vì hẳn vốn cảm thấy đàc tính trước kỹ càng, nhưng sau khi thấy Đại Miêu vương tỉnh lại, thi biết rằng sẽ có nhiều chuyện xảy ra, với tâm trí cùa Đại Miêu Vương, hắn sẽ không có đề phòng sao? Khi nghĩ tới đây. hắn nhịn không được nhìn về phía Tư Mã, nhìn thấy hắn và Tư Đồ vẫn ngồi ở chỗ đó, toàn lực kháng cự cồ độc, cũng cảm thấy an tâm một chút.

Đại Miêu Vương trong khi kéo dài thòi gian. Hắn bộ không như vậy chắc, hắn cũng đang đợi cổ độc phát tác, Hắn tự tin người khác không cách nào kháng cự được Thất Bộ cồ của hắn!

“Nhưng ta cẩn tuân tổ huầiỊ người khác không có nghĩa cũng như thế” Đại Miêu Vương thờ dài nói: “Lúc này đã có người đến Đông Đô hạ cồ độc cho Vô Ưu công chúa, đó là một cô gái không noi nương tựa, chưa bao giờ đắc tội với người bên ngoài, sao lại nhẫn tàm hạ độc thù như vậy? Tây Lương vương giá lâm Ba Tây, nửa đêm đột nhiên bị tập kích, lại có hai thủ hạ bị cổ độc cực kỳ lợi hại gây thương tích, chỉ có thể khiến cho Vân Thủy dùng Thất Tình cồ phá giải. Nhưng tiếc là, cứu hai người, cũng bị thương một người. Hai lần cồ độc này đều phi thường lợi hại, đầu mâu chỉ hướng Tây Lương vương, nhung theo Vân Thủy nói, cái cổ độc này cho dù Đan Ba Cừu cũng không thể nuôi được, nó cũng không được, hiền nhiên là, có một cao thủ dùng cồ rốt cuộc chống cự không nồi tâm cổ hấp dẫn, cùng người ngoại tộc liên thù, đem cồ độc cùa mình đưa ra ngoài, làm tiền vốn để có được vinh hoa phú quý?”

Tư Không thờ dài nói: “Thì ra Miêu vương cái gì cũng biết, nhung ta kỳ quái là. ngươi một mực vẫn ờ tại Miêu trại, ngươi tại sao lại biết những cái này?”

“Ta vẫn không biết” Miêu vương cười cay đắng. “Ta không biết sẽ có huynh đệ nào bẽn người bị lòng tham thu mua, ta cũng không biết trên đòi này thực sự có người sẽ vì hóa giải ân oán trước đây, qua thang tròi cầu kiến”.

Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, nhớ tới Miêu vương đã từng nói qua. hơn trăm năm chỉ có một người qua được thang trời, nhung chưa từng nghĩ đến. thi ra qua thang trời chỉ là chuyện những ngày gần đây.

Tư Không cau mày nói: “Qua thang trời, cái gì qua thang tròi? Khôngbẳng ta nói ngươi là lão hồ đồ, ngươi có biết không, Tây Lương vương này là người trong Thái Binh đạo bồi dưỡng? Ngươi có biết không. Ngũ Đấu Mẻ giáo sớm cùng Thái Binh đạo thế như nước lùa? Ngưai có biết không. Đường vương đối với Thái Binh đạo xưa nay căm thù đến tận xương tuỷ. đáp ứng chúng ta sẽ dốc hết sức diệt trừ Thái Bình đạo? Còn nữa, ngươi có biết không. Tây Lương vương nếu là đăng cơ, có Thái Bình đạo xui khiến, Ngũ Đấu Mễ giáo lập tức gặp phải tai hoạ ngập đầu?”

Tiêu Bố Y thờ dài một hơi. rốt cuộc đã xác định một việc, Ngũ Đấu Mễ giáo cũng không phải là cùng một đường với Thái Bình đạo, hơn nữa có thể nhìn ra thủy hòa bất dung. Nhưng Ngũ Đấu Mễ giáo cùng Thái Bình đạo ân ân oán oán, thật sự ít có người có thể nói tinh tường. Hắn đương nhiên đã sớm hiểu rằng, đất Ba Thục vốn là nơi khời phát Ngũ Đấu Mễ giáo, tới hôm nay, lại biến thành nơi Ngũ Đấu Mễ giáo ẩn cư.

Người Miêu có thề ở Ba Thục đứng vừng gót chân, cùng Ngũ Đấu Mễ giáo ảm thẳm ùng hộ rất có quan hệ. mà ba Tư, có khả năng là giáo đồ cùa Ngũ Đấu Mễ giáo. Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y nhịn không được lại về nhìn phía Tư Đồ. ánh mắt phức tạp.

Tư Đồ cực kỳ giống một người hắn quen, nhưng mà hắn tại sao lại cụt tay?

Đại Miêu Vương lạnh nhạt nội: “Ta không biết”.

“Ngươi cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, vậy ngươi còn sống có tác dụng gì?” Tư Không tức giận nói Hắn đột nhiên lấy ra một cái còi, dùng sức thổi, Tư Mã, Tư Đồ đều là sắc mặt đại biến, trên đỉnh đầu mồ hôi roi xuống, mặc dù không thấy vẻ mặt. nhung lại biết cực kỳ thống khả. Lang Đô Sát Sát càng không cách nào chống cự. nắm chặt hai nắm đấm, Đan Ba Cừu vốn đã gần đến hôn mê. nghe được tiếng còi vang lên. kêu thảm một tiếng, rồi bất tinh.

Lão Tứ, Sừ Đại Nại mặc dù cũng cắn chặt răng, xem thần sắc so với người Miêu thì đễ chịu rất nhiều.

Trên trận đối với tiếng còi không có phản ứng chi có ba người, một là Tư Không cùng Cốt Lực Da, một là Tiêu Bố Y, người thứba lại là Đại Miêu Vương!

Tư Không buông cái còi, lạnh giọng nói: “Miêu vương, thì ra ngươi không có trúng Thất Bộ cổ! Vừa rồi chỉ là làm bộ?”

Chọn tập
Bình luận