Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 382: Long đằng hổ dược (3)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Một đao này hắn bổ ra Không phải về phía La Sĩ Tín, mà là về phía người tiều phu kia! Hắn bỗng nhiên nhận thấy được, bọ ngựa bắt ve. hoàng tước ờ phía sau. mình chi tường là hoàng tước nọ, không nghĩ tới phía sau còn nấp một ác ưng. hơn nữa đã phát động!

Nương theo một đao kinh thiên cùa Tiêu Bố Y, Đan Hùng Tín đã lớn tiếng quát: “Cẩn thận sau lung!”

Tiêu Bố Y cùng La Sĩ Tín ác chiến, đã tới gần chỗ người tiều phu không xa, hai người đánh tới kinh thiên động địa. Tiều phu không biết là bị hù dọa phát ngốc ra hay là kinh ngạc đến ngây người, run run không thể động, người khác chi tường rằng hắn ngay cả khí lực chạy tĩỗn cũng không có, nhưng lúc này người nào, vỏ luận là Tiêu. La. Đơn, Địch, hay là cả đám đạo phi sợ hãi chạy trốn kia, người nào lại đi quan tâm đến sự sống chết cùa một tiều phu?

Nhưng tiều phu này ngay khi Tiêu Bố Y roi xuống đất. đã đưa tay rút búa. một búa bồ về phía lưng cùa Tiêu Bố Y!

Đan Hùng Tín thấy thế kinh hãi, cơ hồ khó mà tin được vào hai mắt cùa mình, tiều từ này sao lại có lá gan như thế. chẳng lẽ hắn phát điên lên hay sao? Đan Hùng Tín vẵn đang xem cuộc chiến, cho dù hắn võ công cao cường, cũng xem đến hãi hùng khiếp vía. Đến khi Tiêu, La hai người kịch chiến đã phân ra thắng bại, không hiểu sao trong lòng lại vừa mừng vừa lo. Tiêu Bố Y là kẻ địch cùa hắn, lần trước trong hai quàn huyết chiến, nhìn thấy Tiêu Bố Y đại triền hùng vĩ. trong thiên quân vạn mã xém bắn chết Vương Bá Đương, thật sự là uy phong lẫm lẫm, làm cho người ta run sợ.

Hai quân giao chiến, vô luận sinh từ, kẻ đũng luôn làm cho người ta khâm phục. Đan Hùng Tín tuy là đạo phi, nhưng chữ nghía lên đầu, vẫn bội phục anh hùng, nếu không lúc trước cũng không bị mặc kệ cả thiên hạ mà tặng ngựa cho Trương Tu Đà. Lúc trước khi Tiêu Bố Y đại phá trại Ngõa Cương, đã bỗ qua cho hắn một mạng thật ra trong lòng đã có sự cảm kích. Mới vừa rồi Tiêu Bố Y xuất tiễn lại cứu Địch Nhượng một mạng. Đan Hùng Tín trong lòng cảm tình đã nghiêng sang một bên, thẳm nghĩ Lý Mặt muốn giết lão trại chù, Tiêu Bố Y lại tới cứu, loại Tihân nghía này có thể thấy được. Nhưng hắn dù sao cũng đối với Ngõa Cương căm tình sâu đậm, theo tình theo lý thì nhất thòi cũng không thể nương tựa chỗ Tiêu Bố Y. Nhưng khi thấy Tiêu Bố Y sống chết trước mắt, cũng không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhờ.

Nhưng tiều phu kia thật sự là tĩnh như xừ nữ. động lại như thò chạy, rút búa chém ra ctLỈ trong tích tắc, bất quá chi trong một thoáng suy nghĩ. Đan Hùng Tín cảnh báo đã chậm một chút, nhưng Tiêu Bố Y lại trước khi hắn cảnh báo đã xoay người xuất đao, từ đó. hắn cảnh báo ngược lại có chút dư thừa!

Tiêu Bố Y có thể phát hiện nguy hiểm thật sự bởi vi hắn cảnh giác, xúc giác, cảm giác ở trong kịch chiến đã phát huy đến đinh điểm.

Gió thỏi cỏ lay, tiếng lá rụng cũng bị Tiêu Bố Y phát hiện rõ ràng. Hắn so chiêu tuy hung hiểm vô cùng, nhưng vẫn bình tũứi hóa giải sát chiêu cùa La Sĩ Tín.

Khi hắn rơi xuống đất, trong lòng bất an, đột nhiên cảm thấy nguy hiềm bên người tăng vọt, có loại căm giác bị mãnh thú âm thẳm nhìn trộm. Nguy hiểm ngay ở phía sau. noi đó có ai? Có tiều phu kia! Khi nghĩ tới đây hắn đã không chút do dự chém về phía sau!

Tiều phu khả nghi, lúc này ờ loại địa phương này cực kỳ động loạn, tiều phu xuất hiện chính là có vẫn để. Đan Hùng Tín đối với điều này hoài nghi. Tiêu Bố Y đương nhiên cũng như thế, nhưng hắn thoáng qua bị La Sĩ Tín hấp dẫn, đã quên mất tiều phu này.

Tiều phu này là ai, lại có tâm cơ như vậy, nhẫn nại đến tận bây giờ mới ra tay, hẳn làm thế nào mà biết hành tung cùa mình? Chi là tất cả nghi vấn vẫn không nhanh hơn được một đao cùa Tiêu Bố Y!

Vô luận như thế nào, kẻ uy hiệp tính mạng cùa hắn. tất nhiên phải ra tay diệt trừ, không thể có nùa phần do dự.

Một tiếng cảng vang lên, đơn đao cùng búa chạm vào nhau, đơn đao đã gãy thànli hai đoạn!

Tiêu Bố Y trong khi xuất đao. đã thấy rõ khuôn mặt cùa đối phương, không khỗi trong lòng kinh hoàng, trong lòng chợt hô lớn. người đánh lén hắn lại là Phù Binh Cư!

Tuy gương mặt khô khan, nhưng vẫn che đậy không được phong thái mà chi Phù Bình Cư có. Phù Bình Cư là một người rất kỳ quái, hắn có lẽ lẫn trong đám người, đều không ai có thể cảm thấy được hắn, nhưng chi cần một khắc ra tay nọ. mọi người phải để ý.

Hắn bổ ra một búa, người khác đã quên hắn tướng mạo bình thường, chỉ cảm thấy hẳn thần thái bay bồng, không ai bì được, một búa cùa hắn vốn bất ngờ. thẳm nghĩ quả quyết đem Tiêu Bố Y đánh cho đứt gân gãy xương, thật không ngờ hắn chi vừa mới ra tay, Tiêu Bố Y cơ hồ đã đồng thời phản ứng lại, một đao cùa Tiêu Bố Y xuất ra rất sắc bén, chiếu hàn quang lấp lánh lẻn trên mặt Phù Bình Cư.

Một búa cùa Phù Bình Cư phi thường sắc bén, vốn cảm thấy Tiêu Bố Y cũng tránh né không được, không nghĩ tới hắn trờ tay bồ đao, ngọc thạch câu phần, hoàn toàn không để ý tính mạng bản thân. Phù Bình Cư chỉ sợ chiêu thức dùng hết, sẽ bị Tiêu Bố Y chém thành hai nừa, trong tích tắc đã xuất ra công phu, búa hơi lệch đi. đã đánh trúng mặt bên trường đao cùa Tiêu Bố Y!

Đao trong tay Tiêu Bố Y là đo Vô Công Bố luyện ra, lưỡi đao phi thường mạnh mẽ, nhung lưỡi dao mặc dù sắc bén, thi mặt bên vẫn là chỗ yếu. Phù Bình Cư kinh nghiệm già dặn, một chiêu đã đánh gãy binh khí trong tay Tiêu Bố Y, hắn không lùi mà tiến tới, áp sát xuất chường, đánh về phía ngực Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y hầu như không có do dự, tay trái kịp thời hộ tại ngực, tay phải quẳng đao rồi xung ra, mấy điểm hàn quang đã bắn về phía bụng cùa Phù Bình Cư.

Phù B ình Cư thật không ngờ Tiêu Bố Y ứng biến nhanh như vậy, hắn giống như sớm biết ám khí cùa Tiêu Bố Y, thấy tay phải Tiêu Bố Y hạ xuống, cả thân thể đã tung lẽn vọt tới trước, cơ hồ là lướt ngang người bắn về phía Tiêu Bố Y, các điềm hàn quang đều đánh vào khoảng không, đồng thời hắn không ngừng ra tay, lại hai chường kích lên trên ngực Tiêu Bố Y.

Hắn chường lực hùng hậu, trên đòi này cũng chi có Đạo Tín có dũng khí đem thân thể tiếp một kích cùa hắn, mà không hoàn thù, dưới ba chường này đến. thế như phá núi, kinh thiên động địa, nguời bên cạnh nhìn thấy, đều biến sắc!

Tiêu Bố Y lại chi lui chường tại ngực, bảo vệ tâm mạch, mũi chân liên tục điểm, thụt lùi như bay. Ba chường cùa Phù Bitdi Cư đánh lẻn trên tay hắn, xương tay cùa hắn muốn hãy. xương ngực đã muốn dập. nhưng vẫn có thể cố gắng tiệp tục, cầỉ là sắc mặt đã đò lên như máu. dưới sự điên cuồng đánh tới cùa Phù Bình Cư. hắn đã không có lực hoàn thù.

Tiêu Bố Y cố gắng liều chết kháng cự, Phù Bình Cư lại âm thẳm kinh hãi, chi cảm thấy dưới từng chường đánh tới, Tiêu Bố Y này lại giống như lão trúc thâm sơn, cực kỳ dẻo dai, mỗi một lần co rụt lại lùi ra sau, lại có thể ầóa giải quá nừa lực đạo cùa hắn. Theo hắn biết, Dịch Cân kinh có chín trọng, tu luyện đến loại cảnh giới này, đã xem như là có thể di mạch hoán tủy, Tiêu Bố Y bất quá chỉ mới bốn năm năm, sao có thể luyện đến loại trình độ này? Phù Bình Cư trong lòng chợt lạnh, thẳm nghĩ cơ hội phải nắm bắt. nhất định phải đem Tiêu Bố Y đánh chết tại đây. hai người một lùi một tiến, đã tới bên cạnh La Sĩ Tín. La Sĩ Tín chợt quát lẻn một tiếng, đã ra tay!

Tiêu Bố Y không còn đường lựa chọn, chi có một con đường thụt lùi, nghe được La Sĩ Tín hô quát, trong lòng chợt lạnh, thẳm nghĩ chỉ cần La Sĩ Trá ngăn cản một cái, mình đang bị Phù Bình Cư cuốn lấy, mạng sống sẽ vô vọng!

La Sĩ Tín mất đi trường thương, bàn tay trằn, nhưng cũng không bò qua cơ hội này. hai tayvònglại, sátbênngười Tiêu Bố Y mà qua, La SĩTínlại ômlấyPhùBìiủiCư!

Một chiêu này thật sự ngoải dự liệu cùa mọi người, cho đù Phù Bình Cư cũng không ngờ tới. La Sĩ Tín vội hét lớn: “Mau đi!” Hắn lời vừa mới dứt. đã ngừa mặt lên trời ngã xuống, khóe miệng trào ra máu tươi, hắn đương nhiên cũng ngăn không được Phù Bình Cư! Tiêu Bố Y suy nghĩ trong tích tắc, rốt cuộc xoay người lại, dưới chân hơi lảo đảo. thoáng qua đã như ngự phong mà đi. trực tiệp chạy lên trên núi.

Phù Bình Cư trong mắt hiện lẻn luồng sáng sắc bén, cũng không bỗ qua, đuổi sát theo Tiêu Bố Y, hai người thân pháp cực kỳ nhanh, chỉ vọt vài cái, đã tới trên sườn núi, rồi thoáng một cái đã biến mất không thấy!

Chươna361: Tuyệt đinh (1) Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

La Sĩ Tín đi ra cũng ngoài dự tính, mà khi ngã xuống cũng làm cho người ta tường tượng không ra.

Người nào cũng nghĩ không ra hắn muốn giết Địch Nhượng, ai cũng nghĩ không ra hắn sẽ cứu Tiêu Bố Y, đi ngăn đón Phù Bình Cư. Phù Bình Cư mặc dù võ còng cao tuyệt, nhưng làm việc vẫn không từ thù đoạn, mỗi lẩn đều âm thầm ra tay. hơn nữa muốn nhất nhát dồn địch vào chỗ chết, không lưu tình chút nào. Tiêu Bố Y không nghĩ tới hắn mất tăm mất tích một đoạn thời gian, lại đột nhiên xuất hiện tại Thước Sơn. lại bị hắn ra tay ám toán áp chế, miễn cường chống đờ. đừng nói là phản kích, cho dù chạv trốn cũng không thể. mọi người nhìn thấy biến hóa này vốn đã không hiểu, đến khi chứng kiến La Sì Tín vốn cùng Tiêu Bố Y là sinh, từ đại địch, trong khi kịch chiến cơ hồ bị hắn chém chết, bỗng nhiên ra tay giúp Tiêu Bố Y ngăn cản Phù Bình Cư, đó chính là việc mà mọi người đárib. vờ đầu cũng không rò.

Từ khi La Sĩ Tín đánh ra. đến Tiêu Bố Y cứu. lại đến Phù Bình Cư ám toán đều cực kv đột ngột, phi thường hiểm ác. Các đạo phi nhìn thấv ba người đárib. đến cát bay đá chạv, cùi bay tán loạn, quả thực không phải con người làm nên. đều xem đến trợn mắt há hốc mồm, Địch Nhượng hai chân như nhũn ra. Đan Hùng Tín cũng là cau mày. thẳm nghĩ La Sĩ Tín thành danh đã lâu. võ công cao cường còn không ngạc nhiên, nhưng Tiêu Bố Y lại hơn rất nhiều, mà tiều phu kia lại càng như sơn tinh dă quái, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Chờ Tiêu. Phù hai người biến mất không thấv. Địch Nhượng lúc này mới thờ phào một hơi. tuy chân đau nhức khó nhịn, nhưng đă kiên định với niềm tin Tiêu Bố Y sẽ thu lưu mình. Nhưng hơi thờ mới bình xuống, lại thắv La Sì Tín lảo đảo đứng lên. chỉ sợ La Sì Tín đárib. tới. không khỏi hoảng sợ hô lên: “HùngTíncứu ta!”

Đan Hùng Tín tay cẩm sóc. lạnh lùng nhìn La Sĩ Tín. thấv hắn đứng thẳng cũng có chút vấn đề. biết hắn đã bị thương rất nặng. Giờ phút này Đan Hùng Tín nếu ra tay. cũng biết giết La Sì Tín không thành vấn đề. Nhưng thứ nhắt thấv hắn thán chịu trọng thương, lúc này ra tay chỉ sợ thùa dịp người gặp nguy. lại nghĩ tới hắn giúp Tiêu Bố Y ngăn cản thích khách, rốt cuộc là địch hay là bạn, thật sự làm cho người ta khó có thể nghĩ rõ ràng.

La Sĩ Tín lảo đảo muốn ngã. giờ phút này giống như là một người máu vậy, vết đao từ trán vẽ xuống, thịt cũng lộ ra. máu tươi đầv mặt hỗn loạn cùng bùn đắt. quả thực là dữ tợn. mới vừa rồi hắn ra chiêu hung hãn ai cũng thấy, các đạo phi nhìn thấv hắn đứng lên. liền ầm ẩm tản ra. không dám ngăn đón. La Sì Tín lại lẩmbấmnói: “Là hắn. là hắn! Thì ra là hắn!”

Mọi người nghe xong cũng không hiểu, hắn đang nói là người nào?

La Sĩ Tín sau khi nói xong, không để ý tới mọi người xung quanh, lại điên cuồng cười nói: “Không phải hắn. nhất định khôngphải hắn!”

Mọi người lại càng hò đò. chi cảm thấy hắn đã phát điên lên ròi. Đan Hùng Tín nhìn thấv La Sĩ Tín khi thì cau mày. khi thì vui sướng, khi thì điên cuồng, cũng hiểu được tinh thần cùa hắn có chút vấn đề. Nhớ ngày đó La Sĩ TÚI từ trong loạn quán đoạt thi thể cùa Trương Tu đã ra. cũng dũng mãnh không ai ngăn được, sao hôm nay lại rơi xuốngtới bước nhưvậy?

“Thi ra… ta lại sai lẩm rồi” La Sĩ Tín lại cất tiếng cười, lảo đảo hưỡng ra ngoài cốc mà đi. chỉ là dưới chân lảo đảo. bước vài bước lại té ngà. thoáng qua mò được một cành khỏ cẩm nơi tay. lảo đảo rời đi.

Vương Nho Tín thấy thế vội vàng nói: “Trại chù. La Sĩ Tín trọng thương, chúng ta không bẳng nhân cơ hội giết hắn. để tuyệt hậu hoạn!”

Địch Nhượng nhìn Đan Hùng Tín. lắc đầu nói: “La Sĩ Tín… nói hắn sai rồi, quá nừa là giết ta là sai rồi. Đã như vậy. để hắn đi đi” Địch Nhượng cũng không phải là nhân từ. mà là nghĩ lúc này ít gâv chuyện là tốt nhất, Đan Hùng Tín nếu đi giết La Sì Tín. vậy người nào tới bão vệ mình?

Đan Hùng Tín lại đề nghị: “Trại chủ. Tiêu Bố Y mấv lấn ra tay trợ giúp chúngta. lúc này chi sợ gặp nạn. không bẳng chúng ta lẻn núi giúp đỡ?”

Địch Nhượng do dự. lắc đầu nói: “Cái này… ta cảm thấv không ổn. hắn dù sao cũng là người cùa triều đình. Ngụv còng nếu biết, chi sợ lại có lòng nghi kỵ. hơn nữa… bọn họ võ công trác tuyệt. Chúng ta sao có thể giúp đờ được gì? Hùng Tín. chúng ta nếu thật sự muốn giúp, không bẳng nắm chắc thời gian mà rời đi. cũng cố thể giúp cho Tiêu tướng quân khỏi phán tâm”.

Đan Hùng Tín nghe Địch Nhượng nói cũng rất có đạo lý, thầm, nghĩ mình đi tới nửa phẩn tác dụng cũng không có, Tiêu Bố Y chi có thể tự cầu phúc nhiều hơn. “Đã như vậy, trại chù. chúng ta đi”.

Địch Nhượng gật đầu. triệu tập đạo phi mờ đường, mọi người hoảng sợ như chó nhà có tang mà chạv vội, Đan Hùng Tín quay đẩu lại nhìn lên ngọn núi, lại âm thầm suy nghĩ. Tiêu Bố Y hiện tại cùng thích khách nọ rốt cuộc thế nào rồi?

Nói đến giờ phút này Địch Nhượng nói nhiều ít cũng có chút nghĩ một đẳng nói một néo. Địch Nhượng hỏm nay giống như chim sợ cành cong, mặc dù đối với Đan Hùng Tín tín nhiệm, nhưng cũng không dám nói ra chuyện đầu nhập vào Tiêu Bố Y, càng huống chi lúc này tính mạng cùa người nào cũng không quan trọng bẳng tính mạng cùa mình, thích khách võ công cao minh như thế. Tiêu Bố Y cũng phải chạv trốn, nếu chọc giận hắn. sau khi giết Tiêu Bố Y xong, lại đem người cùa Ngòa Cương giết sạch cũng không phải là chuyện khó khăn gì, đã như vậy, chạv trốn là thượng sách, về phần Tiêu Bố Y nếu chết thì hắn đi tìm người nào nương tựa, thì là chuyện tạm thời không tính tới.

Đan Hùng Tín trong khi vì Tiêu Bố Y lo lắng, thì Tiêu Bố Y tinh lực vẫn có thừa không ngừng chạv trốn.

Chọn tập
Bình luận