Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 551: ôm cây đợi thỏ (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Tiêu Bố Y sừng sốt, hồi lâu mới nói: “Cô thật thông minh, ta nghĩ cái gi… cô lại có thể rõ ràng”.

Hắn có loại vẻ mặt như trút được gánh nặng. Tư Nam nhìn thấy, lại khỏi phục bình thản, “Nhưng mà ngươi yên tâm, ta là người… xưa nay đều là công bình. Trước mắt ngươi giúp ta, ta sao có thể không phân biệt nặng nhẹ như thế” Nàng từ trong lòng móc ra khăn lụa, muốn mang lên, đột nhiên hòi: “Tiêu Bố Y… ngươi nhìn thấy ta, có thể như si như say, vô tàm ứng chiến hay không?”

Tiêu Bố Y quay đầu, sờ sờ mũi nói: “Có một chút”.

Tư Nam ngược lại nờ nụ cười, “Khẩu thị tâm phi” Nàng sau khi đeo khăn che mặt lên. Tiêu Bố Y đột nhiên cảm thấy, cảnh sắc chung quanh đều có chút ảm đạm, thở phào một hoi, đột nhiên ngẳng đầu nhìn về noi xa nói: “Đi thôi, bọn họ đang đợi ta”.

Hắn sải bước đi về phía trước, Tư Nam nhìn sang bóng lưng cùa hắn, lắc đầu, bước nhanh đuổi theo.

Cách doanh trại không xa, đám người Tôn Thiái Phương đang đứng đợi, thấy Tiêu Bố

Y cùng Tư Nam lại hòa hảo như lúc ban đầu, đều thầm nghĩ T ây Lương vương quả nhiên là có tài năng.

Bọn họ ở tại phụ cận đợi đã lâu, đương nhiên chỉ sợ Tiêu Bổ Y gặp chuyện ngoài ý muốn.

“Tây Lương vương, Trưong đại nhân, Trình Tướng quàn đang nghị sự, nói người nếu như quay lại, mòi người đến ngay”.

Tiêu Bố Y gật gật đầu. phân phó Tôn Thiếu Phương an bài chỗ ở cho Tư Nam, sau đó trực tiệp đi vào doanh trướng nghị sự.

Trình Giảo Kim, Trưong Trắn Chu chỉ vào một tám bản đồ đang thương nghị cái gì đó. thấy Tiêu Bố Y đi vào, đều quay lại thi lễ.

Tiêu Bố Y vung tay lên, cho hai người miễn lễ, trực tiệp hỏi. “Hiện tại là tình thế gi?”

Trương Trán Chu nhìn thương thế trên vai cùa Tiêu Bố Y. hơi nhíu mày. nhung không có nói thêm điều gì. Những chuyện này, hắn hiển nhiên không nên nhúng tay. “Tây Lương vương, theo thám từ báo lại, Từ Viên Làng mang theo ít nhất năm vạn đại quàn chạy đến Lỗ Quận, đêm qua đã đến Nhâm Thành. Takhibiết tin tức. điều Trình Tướng quàn quay lại. Chỉ sợ Từ Viên Làng xem thấu hư thực cùa Trình Tướng quân, đổi với chúng ta bất lợi”.

Tiêu Bố Y nói: “Trình Tướng quân những ngày này khổ cực. dùng mấy ngàn đại quân, có thể ngăn chặn bảy tám vạn tinh binh cùa Từ Sường, lấy được Đông Bình mặc dù ngươi không có tham dự, nhưng lại không thệ bỏ qua công lao”.

Trình Giảo Kim trong lòng hoi vui vẻ, nhếch miệng cười, “Tây Lương vương quá khen, chi là đứa nhỏ kia vô năng. Từ Viên Làng hơn xa Từ Sường, chúng ta lằn này chỉ sợ phải có một trận ác chiến rồi”. ,

“Không phải vạn bất đắc dĩ, ta thật không muốn đánh một trận ác liệt” Tiêu Bố Y thở đài nói: “Trưong đại nhân, có thể phái sứ giả đến chiêu hàng không?”

“Đã phái ba lượt, nhưng đều bị Từ Sường đánh trờ về” Trương Trấn Chu bất đắc dĩ nói: “Từ Viên Lãng thật không tự lượng sức”.

“Nói chiến cuộc trước mắt đi” Tiêu Bổ Y nhìn chằm chằm vào địa đồ nói.

Tuy thân kinh bách chiến, nhưng Tiêu Bố Y quen dùng vẫn là phương thức tiên lễ hậu binh. Hôm nay hắn tọa trấn Đông Đô, uy chẩn thiên hạ, có nhiều khi. chỉ cằn một tờ tuyên triệu thì đã có Tùy quan phụng chỉ mà hàng.

Cho nên hắn đối với Từ Viên Lãng cũng dùng loại phương thức này. Nếu có thể không chiến mà thắng, thi vẫn thuộc về phương thức lý tường nhất.

Từ Viên Lãng hôm nay, thuộc về loại nừa vòi, muốn tranh thiên hạ, khuyết thiếu thực lực, nhưng nếu không tranh, lại không cam lòng. Tiêu Bố Y mấy lằn chiêu hàng, đều không công mà lui, lễ thì đã lễ qua, đương nhiên phải nghĩ tới việc dùng trọng binh đánh.

Trương Trấn Chu chỉ điểm vào địa đồ nói: “Chúng ta hôm nay đã hoàn thành mục tiêu sơ bộ. thuận lợi đánh hạ quận Đông Bình, thu phục sáu huyện, chém thủ hạ cùa Từ Viên Lãng là Lưu Phục Lẻ, Trưong QuangDiệu, Chu Văn Cừ cùng Trương Thiện Tương bốn viên đại tướng. Quân Từ gia bị một kích phủ đầu, sĩ khí đã hạ. Nhưng rất hiển nhiên, quân Từ gia căn cơ vẫn còn. Sơ bộ phòng đoán, dưới tay Từ Sường còn chừng bảy vạn tinh binh, phản bố tại Nhiệm Thành, Duyệt Châu. Tứ Thủy. Lương Phụ, Bác Thành mấy noi, cấu thành một hàng phòng ngự”.

Hắn tự tay đem nhưng noi này nhẹ nhàng phác họa, vẽ ra một đạo đường cong từ tây nam đến đông bắc.

“Từ Viên Lãng cực kỳ coi trọng trận chiến này, lại mang năm vạn tinh binh tiến đến… chù yểu phân bố tại Nhiệm Thành cùng Bác Thành hai nơi. tăng cường phòng ngự hai nơi này” Trương Trấn Chu lại nói sơ qua.

Tiêu Bố Y hòi: “Nhâm Thành ở vào noi trước nhất cùng với ta giao chiến, trọng binh thù cũng là hợp lý, Bác Thành cách chúng ta rất xa, hắn vi sao cũng phải phái binh thù..Mới hỏi nữa chừng, Tiêu Bố Y đã tự hỏi tựđáp: “Hắn sợ Mạnh Hải Công tới sao?”

Trương Trấn Chu gật đầu nói: “Chúng ta phân tích cũng như thế. La Sĩ Tín đã lấy Tề Quận, Mạnh Hải Công lui giữ Bắc Hải, Cao Mật hai nơi. Đậu Kiến Đức hôm nay thanh thế to lớn, dưới tay lại có tinh binh cường tựởng ỵô số, Mạnh Hải Công đối với hắn, cũng giống như Từ Viên Lãng kháng cự chúng ta, sớm muộn sẽ diệt vong. Mạnh Hải Công hiện tại có hai con đường có thể đi, một đương nhiên chính là chém giết Vương Bạc về phía đông, nếu thật sự không có đường thối lụi, có thể theo đường biển mà chạy trốn. Một con đường khác đương nhiên chính là từ Bắc Hải. Cao Mật tiến công Lang Tà, hoặc là một đường xuôi nam theo Hoài Thủy. Căn cơ cuối cùng cùa Từ Viên Làng chính là Bắc Hải Lang Tà, nên nhất định không thể để cho Mạnh Hải Công đi qua”. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

“Trương đại nhân nói rất có đạo lý,” Tiêu Bổ Y nói: “Nhưng mà hắn còn có một con đường có thể đi”.

Trình Giảo Kim cười nói: “Mạnh Hải Công nếu thức thời, đương nhiên sẽ chọn chpn đầu nhập Đậu Kiến Đức”.

Trương Trấn Chu tỉnh ngộ ra, “Xác thực như thế. Đậu Kiến Đức dùng nhân nghía trị quân, nếu có hàng binh, tuyệt sẽ không giết. Nhưng mà Mạnh Hài Công cùng Đặu Kiến Đức chinh chiến nhiều năm, chỉ sợ không bò xuống được mặt mũi”.

Ba người trầm mặc một lát, Tiêu Bố Y liếc nhìn qua Trình Giảo Kim. thấy hắn cũng không có vẻ xấu hổ. thì cũng yên tâm.

Tiêu Bố Y đang thảo luận vắn đề Mạnh Hải Công quy hàng, chỉ sợ xúc động đến Trình Giảo Kim, bời vì Trình Giảo Kim dù sao cũng là người đầu hàng.

Trương Trấn Chu tiệp tục phân tích: “Từ Viên Lãng so với con hiển nhiên cao minh hơn rất nhiều. Hắn đêm qua mới đến Nhâm Thành, sáng nay đã phái hơn vạn binh sĩ đi tới phía tây nam Nhâm Thành ba mươi dặm..

Tiêu Bố Y nhíu mày xem địa đồ, “Noi đó gần hồ Nam Dương, hắn phái binh làm cái

gì?”

Trình Giảo Kim nói: “Căn cứ theo ta cùng Trương đại nhản phản tích, hắn quá nửa chuẩn bị tại đó an doanh hạ trại, lũy cao hào sâu. Cùng Nhâm Thành tạo thế gọng kềm. đối với chúng ta tiến hành chống cự. Hôm nay đã sắp bắt đầu mùa đông, hắn đợi chúng ta lương thảo vận chuyển khó khăn, muốn cùng chúng ta kéo dài cuộc chiến”.

Trương Trển Chu gật đầu nói: “Trình Tướng quân nói không sai, chúng ta hung binh tới lấy Sơn Đông, lặn lội đường xa, lương thảo cung cấp đích xác rất có vấn đề. Tuy nói có Từ Tướng quân, Ngụy đại nhân bày mưu nghĩ kế, cực lực cam đoan cung cấp cho chúng ta, nhưng mà nói thật, chúng ta thích hợp tốc chiến tốc thắng, bẳng không sẽ bất lợi ờ quân tâm”.

Tiêu Bố Y hiểu rằng Trương Trắn Chu đang nói là yếu điểm của bọn họ hiện tại, mà Từ Viên Lãng cũng nắm bắt được nhược điểm duy nhất trước mắt này của bọn họ.

Trên thực tế, không có nhiều binh sĩ thích chinh chiến đường dài. quản tâm luôn hướng về nhà, liên tục chinh chiến là chuyện nguy hiểm nhất. Đừng xem hắn hiện tại vinh diệu nhất thời, nhưng mà không thể không lo lắng năng lực thừa nhặn của binh lính.

Dương Quảng quốc lực mặc dù không cường thịnh, lại không lo lắng đến năng lực thùa nhận của binh lính, cho nên sau ba lần đánh Cao Lệ. đào binh vô số, Tiêu Bố Y hiện tại nắm giữ tiền vốn ít òi, nên cầu cẩn thận kinh doanh. Từ Hà Nam tiến công Sơn Đông, sau khi ác chiến Từ Viên Làng. Không cẩn nói cũng biết, cũng phải nghỉ ngoi và hồi phục một thời gian ngắn, cho binh sĩ thời gian hồi phục, lúc này mới có thể tiệp tục chinh chiến Đậu Kiến Đức.

Lý Uyên hiển nhiên rất hiểu đạo dụng binh, lúc này mới dựng tường dày lũy cao, làm mòi mệt quân tâm quân Tiết gia, lúc này mới có thể thành công. Không ngờ Từ Viên Lãng cũng đem chiêu này học được, dùng ở trên người Tiêu Bố Y hắn.

Tưang đối mà nói, Lý Uyên một mực ẩn nhẫn, dì dật đãi lao (đùng nhàn thắng mệt), ngồi đợi địch nhân đưa tới của, tuy là bị động, lại hiển nhiên thoải mái hơn rắt nhiều.

Thấy Tiêu Bố Y nhíu mày, Trương Trấn Chu nhưnhìn ra tâm sự cùa hắn, mim cười nói: “Tây Lương vương cũng không cần quá lo lắng, Từ Viên Làng tự mình dẫn hơn mười vạn quân trấn giữ Lỗ Quận, nhưng mà riếu bàn về thực lực, cũng không thể bằng được Đường quân, địa thế còn xa mới bằng Quan Trang. Thiên thời địa lợi nhân hòa hắn cả ba đều không chiếm. Đi ngược lại, bại vong cũng là chuyện sớm muộn”.

Tiêu Bố Y tinh thần chấn động. “Không biết Trương đại nhản có gì diệu sách phá địch

gì?”

“Từ Viên Làng tuy có hơn mười vạn đại quân, nhưng đề phòng chúng ta, chiến tuyến kéo cực rộng, phạm vào tối kỵ binh gia” Trương Trấn Chu chỉ điểm lên địa đồ nói: “Hắn dựa vào địa thế sơn hình, tại hồ Nam Dương lũy cao hào sâu lập ra phòng hộ, lại cùng Nhâm Thành, Duyệt Châu tạo ra một đạo phòng ngự hình cung, nói rõ quận Đông Bình mặc dù mất, nhưng Lỗ Quận tư thế vẫn không nhượng chút nào. Lại hy vọng mượn mùa đông xuống, hy vọng dưới sự giằng co, bóc chúng ta lui binh..

“Kế sách này, so với Từ Sường chờ chết cao minh hơn chút ít” Tiêu Bố Y cười nói.

“Nhưng cao minh cũng là có hạn” Trưong Trắn Chu trẳm giọng nói: “Theo ta được biết, Lỗ Quận vốn có mười huyện, mười năm thống kê hộ tịch có hơn mười hai vạn. Tiên đế chinh phạt Cao Lệ, Hà Bắc Sơn Đông hai vùng mười phần mất chín, nơi đây dân chúng trước mắt không quá mười vạn. Từ Viên Lãng được xưng tinh binh hơn mười vạn, nhưng đa phần cũng là dân bản địa. Binh lực này bỗng nhiên tập trung lại, chỉ sợ không đợi chúng ta lương thảo không đù, mà bọn họ cũng không cách nào chèo chống nồi. Quân Từ gia trước mắt ai binh xuất chiến (binh buồn bà bi phẫn xuất chiến thì dể chiến thắng), klií thế như thủy triều, nếu tiệp chiến, bên ta cũng không nắm chắc tất thắng. Trước mắt quân Tây Lương bất quá chỉ có năm vạn, tại tây bắc Nhiệm Thành bốn mươi dặm dựa vào núi mà hạ trại, cũng lũy cao hào sâu, tạo thành biểu hiện giả bộ cùng bọn họ đối kháng thời gian dài…”

“Chân tướng thi sao?” Tiêu Bố Y chân mày nhíu lại, mỉm cười nói.

“Chân tướng chính là chỉ cẩn phái một đội kỵ binh tinh nhuệ đường dài tập kích, vượt qua phòng ngự của bọn họ. thuận hỗ Nam Dương, Chiêu Dương. Vi Sơn xuống phía nam, thừa dịp Từ Viên Làng phía sau trống rỗng, quấy nhiễu hang ồ Lang Tà của hắn! Mặc dù không có thể hạ thành, nhưng mà quân Từ gia hậu phưcmg bất ổn, quân tâm đại loạn, chúng ta một trận chiến xuất kích, cũng có thể thành công!”

Tiêu Bố Y vỗ bàn nói: “Kế này rất hay”.

Trương Trắn Chu mỉm cười nói: “Đây là diệu sách của Trình Tướng quân, lào phu chỉ là thay mặt hắn mà thôi”.

Tiêu Bố Y khen: “Trương đại nhân trầm ổn, Trình Tướng quân quả cảm, bổn vương được các người tương trợ, thật là may mắn”.

Hắn thuận miệng một câu, khiến cho Trương Trắn Chu, Trình Giảo Kim không khòi trong lòng cảm thấy ấm áp, chỗ sắc bén nhắt của Tiêu Bố Y, không phải là ở thiết giáp ky binh, mà là ở chỗ tiệp thu ý kiến mọi người, lúc này đây Trinh Giảo Kim ở dưới tay Lý Mật cũng chỉ tầm thường, đến dưới tay Tiêụ Bố Y. mũi nhọn đã dần dần dần hiển lộ.

Ba người đang định thương nghị chi tiết, có binh sĩ vội vàng vào trướng, trình lên công văn nói: “Lý tướng quân Lình Nam có quân tìnhbẩm báo”.

Tiêu Bố Y tiện tay tiệp nhận, mờ ra xem. mừng rỡ nói: “Tin tức tốt”.

“Không biết là tin tức tốt gì?” Hai người cùng kêu lên hòi.

Tiêu Bổ Y khó nén phấn chắn nói: “Lý tướng quân sau khi hạ Quế Châu, chiêu an dân chúng Nam Lình, thu phục tù trưởng Phùng Áng. chém tặc soái Cao Pháp Trừng. Thẳm Bào Triệt hai người, Tùy thần Lý Quang Độ, Ninh Chân Trường đều hàng. Đi đến đâu, Tùy thằn, đạo phỉ đều nghe gió mà quy hàng! Đến hôm nay, Lý tướng quàn đã liên tục hạ chín mươi sáu châu Lĩnh Nam, được dân hộ hơn sáu mươi vạn, Lĩnh Nam tất binh!”

Chọn tập
Bình luận