Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 540: Châu chấu đá xe (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

“Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình” Tiêu Bố Y lớn giọng nói: “Lưu Phục Lễ, bổn vương đã cho ngươi quá nhiều cơ hội. Chỉ là ngươi bất nhân, bản vương tuyệt không có thể bất nghĩa. Bổn vương hôm nay thề tại đây. người nào đầu hàng không giết, nếu có tâm quy phụ, thì ra khỏi thành đến chân núi Lịch Sơn, nếu như cùng Lưu Phục Lễ ngoan cố chống lại, thì chỉ có một con đường chết. Đi con đường nào, các ngươi nhanh chóng ra quyết định. Hôm qua giờ phút này, chỉ là bổn vương thừ mà thôi, ngày mai giờ phút này, chính là lúc bổn vương chính thóc công thành!”

Trường thương của hắn lại vung lên, tĩận hình của quân Tây Lương đột nhiên mờ ra, quân Từ gia nhìn lại, lại hít vào một ngụm khỉ lạnh.

Hôm qua công thành, quân Tây Lương xác thực chi dùng công cụ công thành rất đon giản, nhưng hôm nay trong trận Tùy quân, lại có vô số Hà mô xa, xe công thành cùng xe bắn đá. Có những công cụ công thảnh này, chỉ sợ không đợi đồ đất, quân Tây Lương cũng đã công lên tới đầu tường.

Tiêu Bố Y tạo áp lực xong, giục ngựa quay lại, quân Tây Lương ba lần hô vạn tuế, thì theo thứ tự chậm rãi lui lại về phía sau.

Trên thành đạo phỉ chỉ thấy tinh kỳ đong đưa, thiết thuẫn sinh quang, quân Tây Lương giống như nhưgợn sóng phập phồng vận chuyển, không khỗi lại thêm phần lo lắng.

Tây Lương vương có lệnh, ngày mai công thành. Tất cả mọi người đương nhiên đều là nghỉ ngoi đường sức, chờ đợi một trận chiến ngày mai!

Tiêu Bố Y mới quay lại doanh trại, Trương Trấn Chu tìm đến nói: “Tây Lương vương, đám người Địch Hoảnh Viễn, Thư Triển Uy đã chuẩn bị thỏa đáng. Chỉ chờ sau khi phá thành, thoáng qua sẽ lấy Vận Thành”.

Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Cho bọn họ bóp chăt yểu đạo. Thủ quân Lôi Trạch, một người cũng không thể tới Vận Thành!”

Trương Trán Chu mỉm cười nói: “Điểm ấy Tây Lương vương tuyệt không cần lo lắng, chúng ta phóng phong hòa cảnh báo, hôm nay Lôi Trạch bốn bề thọ địch, thành phá không xa”.

“Người cảm thấy phá thành cần thòi gian mấy ngày?” Tiêu Bố Y hỏi. xem tại TruyenFull.vn

“Ba ngày” Trương Trấn Chu trầm giọng nói.

Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng. “Chúng ta dần đi. đều là quàn tinh nhuệ của Đại Tùy, ngàn vạn đều phải quý trọng sừ dụng, như dựa vào phương phép cùa ta, ban đêm đắp đất trèo lên, không ngừng tạo áp lực cũng thỏa đáng. Trước mắt Lôi Trạch tứ cố vô thân, sụp đổ cũng không xa, nếu cầu nhanh, chỉ sợ bên ta cũng sẽ thương vong thảm trọng”.

Trương Trấn Chu nói: “Lào thần nhất định tùy cơ ứng biến”.

Tiêu Bố Y gật gật đầu. không cần phải nhiều lời nữa. Trương Trấn Chu mắt lộ ra vẻ tán thường. Tiêu Bố Y tuy eạo caộ tại thượng, lại chịu từ góc độ đề nghị mà cùng Trương Trấn Chu nói chuyện, chứ không ngang ngược can thiệp, dù sao, chì huy đại quân công thành vẫn là đám người Trương Trấn Chu. Tiêu Bố Y có một ưu điểm, đó chính là dùng người thi không nghi ngờ, lúc này đây mới được thủ hạ tin phục.

“Mặt Kim Hương thế nào rồi?” Tiêu Bố Y lại hòi.

Trương Trấn Chu mỉm cười nói: “Tạm thòi không có dấu hiệu xuất binh, Tây Lương vương xin yên tâm, chi cần mặt này hơi có động tĩnh, Trinh Tướng quân sẽ bằng tốc độ nhanh nhất cho chúng ta biết. Tuy Kim Hương không cần lo lắng, nhung Tề Quận đã có vấn đề”.

“Tề Quận?” Tiêu Bố Y nhíu mày nói: “Hình như là nơi đó khá xa?” Hắn đương nhiẻn hiểu rằng Tề Quận hôm nay ở trong thế lực của Mạnh Hải Công, nhưng hôm nay mạnh Hải Công cùng quân Tây Lương quân cách một Từ Viên Làng, cho nên Tiêu Bố Y chưa bao giờ lo lắng quá nhiều.

Đậu Kiến Đức còn có thực lực cùng Tiêu Bố Y kết minh, nhung đám người Từ Viên Lãng. Mạnh Hải Công, Vương Bạc bọn người ở trong mắt Tiêu Bố Y, chỉ là đối tượng bị tiêu diệt.

Trongloạn thể, kếtminh cũng phải có thực lực mới được!

“Ta có tìm được tin tức Tề Quận, Đại tướng La Sĩ Tín dưới tay Đậu Kiến Đức cùng mạnh Hải Công đối kháng mấy tháng, đột xuất kỳ binh, ba chiến ba thắng, đã lấy Chương Khâu. Đinh Sơn, Truy Xuyên các noi cùa Tề Quận. Mạnh Hải Công lui giữ Bắc Hải. nhưng thực lực tổn thất lớn, xem ra bại vong là chuyện sớm muộn”.

Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Đường đông tiến, phía đông Lỗ Quận chính là giáp giới cùng Tề Quận, Bắc Hải hai quận. Chúng ta sau khi lấy Lỗ Quận, thi có thể sẽ cùng La Sĩ Tín giao phong”.

Trương Trán Chu gật đầu, “Xác thực là như thế, Đậu Kiến Đức dưới tay mãnh tướng vô số, thật ra theo ta thấy. La Sĩ Tín này là sắc bén nhất… Chúng ta không thể không phòng'”.

Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát, “La SĩTín này dũng mãnh đa mưu. binh phép thảnh thạo, là hảo thù, tướng tầm thường chỉ sợ ngăn cản không nổi. Tần Thúc Bảo. Trình Giảo Kim có thể cùng hắn giao chiến, nhưng ba người riêng có giao tinh, không thích hợp để cho hai người này đối kháng”.

“Lão thần ngược lại nghĩ đến một người” Trương Trắn Chu mỉm cười nói.

Tiêu Bố Y trước mắt sáng ngời. “Bùi Hành Quảng?”

Trương Trán Chu nói :”Tây Lương vương cùng lão thẳn không mưu mà hợp. Bùi Tướng quân cũng đũng mãnh đa mưu, sau khi công phá Lỗ Quận, tạm thời đo hắn đối kháng La Sĩ Tín, có thể đảm bảo Sơn Đông không lo. Chỉ là hắn hiện tại… còn đang ở Thước Đầu trấn, dựa theo Lý tướng quân phân phó, giám thị cử động của Đỗ Phục Uy, chờ cho bọn hắn một kích trí mạng”.

Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta sẽ nhanh chóng điều hắn đến!”

Bọn họ trong khi chính chiến tại Đông Bình, lại đã sớm chế định phương châm tác chiến càng sâu xa hơn. Bọn họ tuyệt không thỏa màn chỉ chiếm Hà Nam, Kinh Tương. Bọn họ hiện tại giống như một cái chêm cắt vào bên trong SơnĐông. hơn nữa không ngừng gia tăng độ mạnh, rẩt nhanh sẽ đem Sơn Đông quấy đảo đến long trời lỡ đất.

Bọn họ cùng Đậu Kiến Đức kết minh, nhung chỉ giới hạn ở Hà Bắc. về phần Sơn Đông, đều là ngầm hiểu lẫn nhau là ai nhanh tay thi cướp đoạt được.

Giữa bọn họ. vẫn chưa đến lúc quyết đấu!

Nhưng Lưu Phục Lẻ cũng đã nhìn không đến đó, đối với chuyện phát sinh hôm nay, hắn lo lắng không thôi. Hắn tuy vô cùng thống hận Tiêu Bố Y, nhung mà không thể không bội phục Tiêu Bố Y, những lời của Tiêu Bố Y nói ban ngày, binh sĩ dưới tay hắn trong vòng một

đêm bò chạy hơn hai thành nhiều! Người chạy tĩốn so với chết còn nhiều hơn.

Những người này vốn là binh sĩ thủ thành, ngày hôm qua đánh một đêm. đều quèn cả sống chết, nhưng đêm nay không có người đánh, ngược lại có ý rời đi. Mặc dù không có mở cùa thành ra, nhưng mà rất nhiều người lại từ trên thành dòng dây thừng leo xuống! Nếu không phải hắn biết được tin tức, đuổi tới chém mấy người, thì số lượng chạy trốn chỉ sợ càng nhiều.

Cô đơn đứng ờ trên đầu thành, Lưu Phục Lẻ đột nhiên cảm thấy tịch mịch vô hạn. Tuy bên cạnh hắn còn có vô số binh sĩ. Nhưng hắn lại chỉ cảm thấy một mình phấn đấu. Trung thành đối với Từ Viên Lãng, khiến cho hắn sẽ không phản bội. Nhưng mà rất hiển nhiên, người trung thành đối với Từ Viên Làng cũng không có nhiều, bọn họ phản bội là chuyện bình thường, bởi vì hắn nghe được thành binh nghị luận, đó chinh là… Lỗ Quận chậm chạp không chịu phái ra cứu binh. Không phải bọn họ phản bội Từ Viên Làng, mà là Từ Viên Làng từ bỏ bọn họ!

Lưu Phục Lễ không ngờ rằng qua, quân Từ gia sụp đổ lại nhanh như vậy.

Mặt tròi đò phá tan mây xanh, rắc xuống ánh sáng vàng nhạt, đem cả thành Lôi Trạch ném ra một cái bóng cô đơn thật dài. Tây Lương vương nói giữ lời, quả nhiên một ngày một đêm không có công thành.

Chỉ là hứa hẹn. đến một khắc khi mặt tròi xuất hiện, giống như sương mù biến mất vô tung vô ảnh. Tiếng kèn to rõ. tiếng trống vang lừng, từng dày. từng hàng quân Tây Lương chinh tề từ đường chân tròi tuôn ra. Tiến độ kiên định hướng về phía thành tri, trong lúc nhắt thời bụi đất tung bay, sương mù tràn ngập…

Công thành, giờ khắc này chính thức bắt đầu!

***

Khi Lôi Trạch ác chiến. Nhâm Thành cũng chuẩn bị một hồi phản kích.

Trình Giảo Kim mặc dù mấy lần bại lui, nhưng ý đồ tiến còng không giảm, kế hoạch tạo thuyền không giảm. Lại là hai ngày, thuyền nhỏ bên hồ Chiêu Dương đã có hơn ngàn chiếc.

Trình Giảo Kim này, hầu như đã đem tất cả đội thuyền phụ cặn Kim Hương đều thu thập tới, hơn nữa còn đang không ngừng chế tạo gấp gáp, ai cũng nhìn ra, hắn muốn từ trên nước trực tiệp vận binh, bọc đánh đường lui cùa quân Từ gia!

Kế hoạch này. rất kiêu ngạo!

Từ Sường chính là không quen nhìn loại kiêu ngạo này. thời gian vài ngày, vật dẫn hỏa cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Khi đêm đã sâu. Chu Văn Cừ đã theo đường nhỗ bí mặt xuát phát đi hồ Chiêu Dương, chuẩn bị môt mồi lùa thiêu thuyền cùa Trình Giảo Kim.

Từ Sường trước khi Chu Văn Cử đi, tròng lòng cũng thấy bất an. Bời vì trước đây, hắn lại thu được khẳn cắp cầu viện của Lôi Trạch, thì ra Tiêu Bố Y đích thân giá lảm Đông Binh, quân Tây Lương đang điên cuồng đánh thảnh Lôi Trạch! Nhưng đối với tính chuản xác của tin tức này, Từ Sường rất là hoài nghi. Các tướng phân tích qua nhiều khả năng, rất nhiều người đều cho rằng Tiêu Bố Y là làm kế dụ địch, chuảnbị dụ Từ Sường trợ giúp Đông Bình hết sức, sẽ toàn lực lấy Lỗ Quận. Từ Sường cũng chấp nhận, cho nên hắn báo lại tin tức. cho Lưu Phục Lễ cố thù.

Hắn cảm thấy Lưu Phục Lẻ ít nhất có thể thủ được ngoài mấy tháng, đến lúc đó nếu tin tức là thật, hắn lại dẫn binh giải vây cũng không muộn.

Trước mắt chuyện cần làm gấp nhất, chính là diệt Trỉnh Giảo Kim trước.

“Tướng quân yên tâm, con đường này cực kỳ bí ấn, chúng ta nhất định thành còng!” Chu Vàn Cừ trước khi đi. đã cam đoan nói, sau đó hắn liền dẫn theo hơn ngàn thiết kỵ, biến mất ờ trong bóng đêm.

Từ Sường nhìn sang bóng lưng cùa Chu Văn Cừ đi xa, sự bất an trong lòng càng đậm, hắn đã cho thù hạ hòa tốc đi xin ý kiến của phụ thân, nhung tình huống nhanh nhất, cũng phải ngày mai mới có thể trờ về.

Chu Văn Cừ một đường đi về phía tây, người ngựa đều im lặng, đi đường vòng tới bẽn cạnh hồ Chiêu Dương. Một đêm phi nước đại, bọn họ không có mệt mòi. chỉ có hung phẩn.

Khi tới nơi, thì đã gần đến bình minh, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách.

Một khắc trước khi sáng sớm, không thề nghi ngờ là lúc tàm tối nhất, cũng là lúc người ta buông lòng cảnh giác nhất. Chu Văn Cừ nhìn thấy vô số thuyền nhỗ hiện ra ở trên mặt hồ. đã như thấy được một khung cảnh lùa cháy hừng hực.

Khóe miệng mang theo nụ cười dữ tợn, Chu Văn Cừ hiểu rằng quân Tây Lương quàn còn cách noi này một đoạn, đến khi hắn phóng hòa đốt thuyền, sẽ hết sức hỗn loạn, muốn chạy trốn cũng không phải chuyện khó gi.

Cho các thủ hạ dẫn ngựa xuôi theo hồ lặng yên mà đi. khi gằn tới thuyền nhó. Chu Văn Cừ đột nhiên có chút bất an, hắn cảm thấy bên hồ Chiêu Dương vô cùng yên ticnh…

Nhưng hiện tại đã không cho phệp hắn nghĩ nhiều, vung tay lên. các binh sĩ xuôi theo hồ Chiêu Dương tòa ra tứ tán, lấy ra hỏa tiễn, muốn đốt lùa bắn ra, đột nhiẽn cảm thấy tiếng bước chân ầm ầm truyền đến. Chu Văn Cừ mặt đồi sắc, vừa mới quay đầu nhìn lại. thì chợt nghe thấy tiếng xé gió truyền đến. Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Chu Văn Cừ kinh hãi, cuống quít nhìn về phía bên hồ, chỉ thấy được trên thuyền nhỏ. không biết từ lúc nào, đã đứng vô số binh sĩ, mỗi người cầm trong tay trường cung, bắn về phía trên bờ!

Quân Từ gia vội vàng không kip chuẩn bị. không khỏi đại loạn. Chu Văn Cừ thẳm kêu không òn, hiểu rằng đã trúng mai phục của Trình Giảo Kim. Minh ti mỉ bày ra màn này, không ngờ lại sớm đã bị Trình Giảo Kim xem thấu!

Tên bay như mưa, quân Từ gia đã sớm rối loạn trận tuyển, quên sứ mạng, bốn phía tán

loạn.

Chu Văn Cừ cực lựe ước thúc, nhưng sau một đợt loạn tiễn, thủ hạ của hắn đã chết quá nừa, muốn họp lực chạy đi, chỉ thấy được quân Tây Lương đối diện thiết thuần lặp lòe, trường mâu san sát. chinh tề hướng về phía này mà bức tới.

Trong giây lát, quân Từ gia quân bị vây bốn phía, Chu Văn Cừ trong tiếng quát chói tai, thúc ngựa về hướng quân Tây Lương mà tiến lên. trong quân Tây Lương tiếng trống chợt vang lên, vô số tên nhọn trong trận bắn ra, người hô ngựa hý, chờ khi Chu Văn Cừ nhảy vào trong trận, mới phát hiện số thủ hạ đã giảm mạnh, mà nhân thủ còn sót lại cũng lâm vào trong khổ chiến…

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy trong quân tiếng trong vang lùng, quàn Tây Lương trong lúc đó tản ra một con đường, Chu Văn Cử trong lòng chợt mừng, nhưng còn chưa phản ứng, đã nghe thấy tiếng vó ngựa gắp gáp, một kỵ sĩ chạy vội tới. Người ở trên ngựa nọ, cầm trong tay Khai Sơn cự phủ. râu mệp rối tung, trong tiếng quát lớn. một búa bổ tới, Chu Văn Cừ trốn tránh không kịp, cả người lẫn ngựa đã bị chém thành hai khúc!

Chọn tập
Bình luận