Đường Kiệm mỡ thư ra. run giọng nói: “Tùy quán cùng quán Ngoà Cương kịch chiến Lạc Thủv. Tùy quán đại hoạch toàn thắng, liên tục thu Lạc Khẩu Thương, Nguyệt thành, Hổ Lao các nơi. hòm nay đã toàn lực thu phục Huynh Dương. Lý Mặt bại trốn, không biết tung tích! Yến Vân thiết kỵ của La Nghệ tại Ngưu Khẩu tao ngộ gặp thiệt hại nghiêm trọng, chi còn chừng trăm người quay lại Yến Triệu”.
LÝ Uyẻn vô lực địa ngòi xuống, thất thanh nói: “Lý Mặt bại nhanh nhưvậy sao?”.
Nghe Đường Kiệm đọc xong tin tức, Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành cũng thay đổi sắc mặt. Bọn họ cũng đã nhạy cảm hiểu 1’ẳng. Trẽn đường tranh đoạt thiên hạ, Tiêu Bố Y đã vượt lên trước một bước.
‘”Đường Tư Mà. truyền lệnh xuống, nhanh chóng triệu tập bách quan tại Vò Đức điện, thương thảo đại kế” Lý Uyên rất nhanh khôi phục trần tình. Hắn thật ra đã biết Lý Mật tất bại. nhưng lại không ngờ Lý Mật bại nhanh như vậy. Nhưng mà sự tinh đã xảy ra. có hối hận vĩnh viễn cũng khôngbồ khuyết được gì. hiện tại cần gắp nhất chính là suy nghĩ đổi sách.
Đường Kiệm nghe lệnh, vội và lui ra. Lý Uyên lúc này mới đứng dậy, Lý Thế Dán lại ngăn cản hắn. “Cha. con còn có chuyện muốn nói”.
“Nói ngắn gọn” Lý Uyên có chút bất đắc dĩ.
“Lần này Hà Đông công làu không được, kế sách đại ca để cho Khuất Đột Thông chiêu hàng đã vô dụng, không biết cha có thể nghĩ ra diệu sách gì không?” Lý Thế Dán hỏi.
Lý Uyên cau mày nói: “Ta không có, chẳng lè con có”.
Lý Thế Dân mim cười nói: “Con quả thực có”.
■”Thế Dân đã có diệu sách, sao không sớm nói ra, đừng có như vậy” Lý Kiến Thành ỡ một bén mim cười nói. Lý Thế Dân tuy vừa rồi đã đâm chọt hắn một nhát, nhưng hắn xưa nay yêu thương đệ đệ này, cũng không đem sự châm chọc của hắn để ỡ trong lòng.
“Cha… người tại sao quên một người?” Lý Thế Dân nhíu mày khó hiểu nói: “Nghĩ tới Lưu Văn Tình khi cha còn chưa khởi nghĩa, đã tích cực bày mưu tính kế cho Lý gia ta. Nếu không có hắn đi sứ thảo nguyên, đạt được Thủy Tắt Khả Hãn ủng hộ. chúng ta khởi nghĩa cũng sẽ không thuận lợi như thế. Nếu không có hắn chiêu hàng Khuất Đột Thông, dụ hàng Tang Hiển Hòa. Đồng Quan giờ phút này còn chưa chắc đã tới được tay chúng ta? Nếu như xét công lao. trong mắt của con. văn thằn lúc này lấv Lưu Văn Tĩnh, Bùi Tịch làm đầu. Nhưng Bùi Tịch lúc trước chi là mượn hoa hiến phật. Lưu Văn Tĩnh lại là công lao hiển hách, nhưng cha hình như luôn đối với Lưu Văn Tĩnh không chịu trọng dụng, Bùi Tịch là hạng người vô năng, cha ngược lại để cho hắn quan ở trên Lưu Văn Tĩnh, chẳng phải khiến cho người có công trái tim băng giá sao?”
Lý Uyên hừ lạnh một tiếng, “Thế Dân. Lưu Vãn Tình này là kè có dà tám bừng bừng, nếu để cho hắn cằm đẩu. chi sợ sẽ có tai họa'”.
Lý Thế Dán cau mày nói: “Cha, người nói Lưu Văn Tĩnh có dà tâm. con tại sao không thấy?”
Lý Kiến Thành ở một bên nói: “Thế Dân. cha tuyệt đối sẽ không tự nhiên mà nói. có một số việc, đệ cũng không hiểu rò chuyện”.
Lý Thế Dân trầm mặc một lát. “Vỏ luận như thế nào. Lưu Văn Tình vẫn là đại tài, vứt bỏ không cần tới thật sự đáng tiếc, mong rẳng cha cân nhắc lại”.
“Vậy ý con là gi?” Lý Uyên nhíu mày hòi.
Lý Thế Dân mim cười nói: “Con đề nghị cha phái Lưu Văn Tĩnh đi lấy Hà Đông, nói không chừng sẽ có kỳ hiệu”.
Lý Uyên do dự một chút mới nói: “Vặv dựa vào Thế Dân nói đi”.
“Nhưng phụ thân có để bạt hoặc phong thưởng cho Lưu Văn Tình hay không?” Lý Thế Dân trầm giọng nói.
Lý Uyên liếc nhìn Lý Kiến Thành, cau mày nói: “Tất cả chờ hắn phá được Hà Đông rồi nói”.
“Cha, con còn có chuyện” Lý Thế Dân lại nói.
Lý Uyên thờ dài nói: “Con có chuyện, chẳng lé không thể nói ra một lúc sao?”
“Đây là chuyện cuối cùng hòm nay” Lý Thế Dân lại cười nói: “Cha, trận chiến tại Phù Phong hôm nay làm cho con rõ ràng, hai quán đối chọi, kỵ binh rất quan trọng, chuyện trước mắt là cấp bách xây dựng một đội kỵ binh tinh nhuệ để xung phong hãm trận. Tiêu Bổ Y có thể uy chắn Hà Nam. nguyên nhân mấu chốt là trên tay hắn nắm giữ hắc giáp kỵ binh. Nhưng loại ưu thế này, cũng không phải là tuyệt đối. Chúng ta nểu như cũng bò ra số tiền lớn để chế tạo một đội hắc giáp kvbinh. saunày mới có thể bảo đảm đối địch không rơi hạ phong”.
Lý Uyẻn khẽ thờ dài: “Ta đương nhiên cũng biết, nhưng mà trường Quan Lũng đa số đã bị nguỡi khác lấv đi. Tiết Cử chiểm nhièu nhất. Chúng ta lại ít có nguồn ngựa, trước mắt kỵ binh khan hiếm, chi với nguồn cung cấp ngựa từ Đột Quyết. tuyệt không phải là kế lâu
dài…”
“Nguồn cung cắp ngựa từ Đột Quyết tuy không phải là kế làu dài. nhưng cũng là một đường. Lưu Văn Tình, Trưởng Tôn Thuận Đức đều có quan hệ cùng Đột Quyết. Nếu phái hai người này liên lạc. chúng ta có thể thành việc. Cha. việc này tuyệt không thể để cho người do dự. nểu chờ Tiêu Bố Y đánh tới Quan Trung, chúng ta mới lấy ngựa, chi sợ hối hận thì đã muộn! Trước mắt huấn luyện kỵ binh tinh nhuệ là việc cấp bách. Theo ý con. trước phải dùng nhiều tiền để mua ngựa từ Đột Quyết, nếu đến khi đánh bại Tiết Cử, thì vét sạch ngựa Lũng Hữu, đến lúc đó ky binh chúng ta. tuyệt đối sẽ khôngkém Tiêu Bố Y”.
Lý Kiến Thành nhướng mày. “Cha. Thế Dân nói một điểm không sai. chúng ta được nhân tâm Quan Trung, muốn bại chư phiệt Quan Lũng là chuyện sớm muộn việc, dưới mắt đại địch là Tiêu Bố Y. hôm nay không nên lùi bước, nên phần khởi nghĩ cách đổi phó hắn mới đúng”.
Lý Uyên lằn này mới chăm chú suy nghĩ nói: “Đã như vậy. Ta sẽ cùng Trưởng Tôn Thuận Đức thương lượng việc này, về phần Lưu Văn Tĩnh, để cho hắn thảo phạt Hà Đông trước. Thế Dân. con cùng Mã Quản Tổng quản Sài Thiệu toàn quyền phụ trách lên kế hoạch kiến lặp chuyện hắc giáp kỵ binh, chớ để cho vi phụ thắt vọng” Lý Uyên nói đến đâv. vỗ vỗ mạnh lên vai Lý Thế Dân, tràn đầy mong đợi.
Lý Thế Dán lớn tiếng đáp ứng, phấn chấn ra khòi phủ Thùa Tướng, Lý Uyên lúc này mới lắc đầu. khè thở dài: “Kiến Thành, Thế Dân tuồi vẫn còn nhỏ. nhưng cũng khôngbiết vì sao. hắn có đôi khi nói chuyện, cho ý kiến, lại rất có đạo lý?”
Lý Kiến Thành cười nói: “Thế Dân mới đầu chi là tuổi trẻ khí thịnh, mấy năm này cũng không ngừng tiếp nhận khảo nghiệm chiến tranh, đã khác xa tiểu tử non nớt trong mắt cha lúc đẩu. Hắn hiện tại cũng có thể dùng đại cuộc để lo lắng vấn đề, nói đền bén cạnh hắn hiện tại có một Phòng Huyền Linh, trí mưu hơn người, Thế Dân mấy ngày này. luôn thích cùng hắn thảo luận đại thế thiên hạ. kiến thức tăng nhiều. Cha… người sau này không cằn phải luôn đả kích hắn, cho hắn điểm tin tưởng, không phải tốt hơn sao?”
Lý Uyên thờ dài nói: “Kiến thành, Thế Dán thật ra thông minh, nhưng chi là quá mức táo bạo. lại thêm thời gian trước đâv. rất được Thánh Thượng coi trọng, khó tránh khòi tự cao tự đại. Ta hiện tại cũng là muốn tốt cho nó. đơn giản nói đại chiền Phù Phong lẩn này, hắn đã không nghe cha nói, khư khư cổ chấp, cũng may là thắng, nểu như thất bại. tổn binh hao tướng còn chưa nói. nểu như mất cả tính mạng, vậy cha biết làm sao cho phải? Tinh cách này của hắn nếu không thay đổi. cuối cùng cũng khó làm nên chuyện, nếu phái dùng thất bại thê thảm đau đớn mới có thể đổi lắv giáo huấn, cha thà 1’ẳng không cho hắn lãnh binh xuất chinh”.
Lý Uyên nói đến đây. mắt lào rưng rưng nói: “Kiến Thành, sau khi Huyền Bá chết, ta trước mắt chi có ba người các con là có thể dùng. Con cũng làm cho cha yên tâm, Nguyên Cát tính tinh bướng binh, nếu Thế Dân nếu có chuyện không may xảy ra. cha làm sao mà đối mặt với mẹ đã chết của con?”
Lý Kiến Thành cũng tràn đầy thổn thức. “Cha. chi tiếc Thế Dân hiện tại còn không hiểu thâm ý của cha. lần này ngươi quá nửa là dùng việc xây dựng kỵ binh để tôi luyện tính cách của hắn?”
Lý Uyên chùi chùi khóe mắt. gặt đầu nói: “Đúng là như thế. loại tính cách của hắn thích họp cằn phải tôi luyện nhièu hơn mới thành chuyện được, hy vọng hắn không làm cho ta thất vọng. Chi là thời gian phải đổi phó với Tiêu BÓ Y còn xa, chúng ta ốc còn không mang nồi minh ốc. Tiêu Bố Y làm sao chẳng phải cũng như thế? Chúng ta sốt ruột binh định Quan Lũng, hắn cũng muốn binh định Trung Nguyên, quan trọng nhất trước mắt không giống như Thế Dán nói là chuẩn bị ngựa, mà là mưu đồ Ba Thục cùng lấy Hà Đông. Hà Đông đại họa trong lòng, khôngthể không trừ. chi cần chúng ta lấv được Ba Thục, sau khi bình định Quan Lũng, chúng ta từ Đồng Quan. Ba Thục, Tinh Hình Quan ba đường xuất binh, công kích các vùng Hà Nam, Kinh Tương, Hà Bắc. Tiêu Bố Y nhắt định lưỡng lự. khó có thể chiểu cố, đến lúc đó nghiệp lớn của chúng ta có thể thành”.
Lý Kiến Thành kính nể nói: ”Phụ thân bày mưu nghĩ kế, gặp loạn không sợ hài. hài nhi bội phục. Chi là… chúng ta thật cẩn cần phái Lưu Văn Tĩnh đi lắv hà Đòng sao? Cha. người vẫn một mực áp chế Lưu Văn Tình, thủy chung đề cho Bùi Tịch ỡ trẽn hắn. Thật ra hài nhi thấy, Thế Dân nói cũng không sai, phụ thân có thể có thành tựu như hôm nay, công lao của Lưu Văn Tình thật sự trên xa Bùi Tịch. Người làm như vậy, sẽ làm cho một sổ người bất màn”.
Lý Uyên hừ lạnh một tiếng. “”Bắt mãn chi có Lưu Văn Tình, ngoại trà Thế Dân này ra. người nào sẽ hội bắt mãn? Có công lao thì làm được cái gì? Người này không rõ lai lịch, ai biết được hắn có dụng ý gì? Hắn còng lao càng lớn. âm mưu cũng càng lớn. Bùi Tịch cùng ta giao tinh mấv chục năm. có lè hơi vô năng, nhưng tuyệt đối trung thành với ta. có thể đảm nhận trách nhiệm. Kiến Thành, con cẩn phải nhớ kỹ. có tài phải để phòng, có thể xử dụng người trung tâm là quan trọng nhất. Sau này vi phụ đăng cơ. con chính là thái tử. khi tiếp quản thiên hạ của vi phụ, quán lãm thiên hạ. phải nhớ lắy lời vi phụ nói hôm nay”. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lý Kiến Thành cung kính nói: “Hài nhi nhớ kỹ. nhưng không lẽ không cho Lưu Vãn Tĩnh đi công Hà Đông sao?”.
Lý Uyên cau mày nói: “Kiến Thành, ta hiện tại càng ngày càng hoài nghi Lưu Văn Tình vốn chính là người trong Thái Binh đạo!”
Lý Kiến Thành thân hình chấn động, “Vậy hắn… cha… con nghe nói nguỡi mà được người trong Thái Binh đạo phụ trợ. đa số là chán mệnh thiên tử, nói như vậy, cha chính là chán mệnh thiên tử?”
Lý Kiến Thành tuy là kinh hài, lại khó nén sự vui sướng, nhưng khi thấy Lý Uyên sắc mặt ngưng trọng, không khòi hòi: “Cha, hài nhi nói sai cái gì rồi sao?” Lý Uyên cau mày nói: “Con đối với Thái Bình đạo hiểu rò bao nhiêu?”
Lý Kiến Thành do dự, rụt rè nói: “Cha. con chi nghe nói… Thái Binh đạo sáng đạo hơn bốn trăm năm, mồi lần gặp loạn thế sẽ tim kiếm chán mệnh thiên tử. người được bọn họ bồi dưỡng sẽ được thiên hạ. Nghe nói bọn họ có lời tiên đoán Thiên thư. ghi lại hưng suy ngàn năm, thật sự quỷ dị khó tả”.
Lý Uyên cười lạnh, kéo Lý Kiến Thành ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Kiến Thành- con nếu thật nghĩ như vậy, thì đúng là mười phẩn sai rồi”.
“Chẳng lẽ truyền thuyết không phải là thật?” Lý Kiến Thành khó có thể tin nói.
“Nếu là đồn đài. thì có bao nhiêu có thể là thực?” Lý Uyên trẳm giọng nói: “Kiến Thành, con sau này nếu là vua. phải tránh nói sao biết vậy, phải có phán đoán của chính minh mới được. Cho đền hôm nay, rất nhiều chuyện thật ra ta cũng phải cùng con nói một chút, để tránh sau này con bị ngưỡi đẩu độc. thân bại danh liệt”.
Nếu là Lý Thế Dân. quá nửa sẽ không thèm ngó tới. cảm thấy Lý Uyên chuyện bé xé ra to, Lý Kiến Thành lại nghiêm mặt nói: “Mong phụ thân dạy bảo”.
Lý Uyên có chút hài lòng với thái độ của Lý Kiến Thành, nhìn về phía ngoài điện nói: “Vi phụ tuổi năm mươi đã trên, xem qua quá nhiều hưng suy vinh nhục, thật ra không nén nói ai được Thái Bình đạo bồi dưỡng là có thể xưng đế. sự thật lại hoàn toàn khác biệt, căn cứ theo vi phụ phán đoán, người được Thái Bình đạo ủnghộ. nhắt định sẽ mắt đi thiên hạ!”