Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 310: Đoạt công

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Đổng Trung tướng rất có thành ý, Tiêu Bố Y lại cười lạnh nói: “Thả hắn, vậy mới vừa rồi ai buông tha cho ta? Đổng Trung tướng chỉ sợ đến chậm một bước, thì ta đã bị Tào Lang tướng này đâm cho thành cái sàng rồi!”

Đổng Trung tướng cúi người thi lễ thật sâu, “Ai cũng đều biết Tiêu tướng quân dũng mãnh vô địch, bọn họ đến đây, bất quá là không biết lượng sức”.

Tiêu Bố Y còn định nói thêm, bên ngoài trận đã có người nhẹ giọng nói: “Tiêu huynh vẫn là đại nhân đại lượng, sẽ không cùng nhân vật như vậy chấp nhặt… Đổng Trung tướng, đem vệ binh thu lại, dưới dáo mác thì làm sao mà có thành ý?”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, Tiêu Bố Y quay đầu nhìn qua, thấy Bùi Minh Thúy đứng ở xa xa, cũng có chút an tâm, “Bùi tiểu thư đã lâu không gặp?”

“Càm ơn đã nhớ tới” Bùi Minh Thúy ngóng nhìn Tiêu Bố Y một hồi lâu, chậm rãi đã đi tới, Đổng Kỳ Phong thầm mắng mình già rồi hồ đồ, vội vàng quát bảo binh sĩ lui bước. Lô Sở vẫn đi ở bên cạnh Bùi Minh Thúy, nhìn thấy cấm vệ Giám môn phủ còn đang do dự, lạnh lùng nói: “Thu binh!”

Trên mặt hắn có sự tức giận, nhưng vẫn dang đạnh mẽ tự đè nén, hắn là Nội sử lệnh, nhưng cũng kiêm luôn chức Giam môn phủ, các cấm vệ quân nhìn thấy Lô Sở sắc mặt âm trầm như nước, trong lòng đều lo sợ, bất chấp để ý tới Tào Lang tướng, đều lui ra phía sau, lưu lại một đống hỗn độn.

Tiêu Bố Y cười rộ lên, “Đây mới là biểu hiện thành ý, Bùi tiểu thư, ta nghĩ cô nhất định có thể cho ta một lời giải thích hợp lý”.

Hắn thu hồi đơn đao, nhưng lại đem lưỡi đao ở trên vạt áo của Tào Lang tướng mà lau đi vết máu, Tào Lang tướng âm thầm tức giận, nhưng lại không dám cử động.

Bùi Minh Thúy ho khan vài tiếng, “Trong đây đích xác có chút hiểu lầm, nếu như nói cho đơn giản, thì đó chính là lúc đầu Tiêu huynh bị người hãm hại, Thánh thượng hạ chỉ truy nã lệnh vẫn còn chưa triệt tiêu, lúc này mới làm cho quan viên ở kinh đô sinh ra sự hiểu lầm”.

Tiêu Bố Y tra đao vào vỏ, “Vậy từ phức tạp mà nói thì sao?”

Bùi Minh Thúy trong mắt có ý cười, “Từ phức tạp mà nói, vậy thật đúng là ba ngày ba đêm cũng nói không xong. Bất quá ta mới từ chỗ của Việt vương chạy tới, Việt vương mời đến cũng không tiện để người đợi lâu, không bằng Tiêu tướng quân trước cùng ta đi gặp Việt vương, sau đó mới nói chuyện có được không?”

Tiêu Bố Y liếc nhìn Tào Lang tướng một cái, “Như thế cũng tốt, nhưng Bùi tiểu thư sau này nếu có thời gian, cho dù nói ba ngày ba đêm cũng phải giải thích cho ta rõ ràng”.

Bùi Minh Thúy gật đầu nói: “Nhất định”.

“Vậy vị Lang tướng trung tâm này thì sao?” Tiêu Bố Y hỏi.

“Cũng mời luôn Tào Lang tướng cùng nhau đi tới để giải thích” Bùi Minh Thúy lại cười nói.

Tào Lang tướng thấy tính mạng của mình đã tạm không lo lắng, lá gan mới to lên, lớn tiếng nói: “Đi thì đi, ta sợ cái gì! Ta là phụng chỉ làm việc”.

“Ồ, không biết Tào Lang tướng là phụng chỉ ý của người nào?” Bùi Minh Thúy thuận miệng hỏi.

Tào Lang tướng mặt đỏ lên, “Không phải là phụng chỉ… là phụng mệnh làm việc… Bùi tiểu thư… cô có cái tư cách gì hỏi ta?”

“Làm càn” Lô Sởở một bên tức giận nói: “Việt vương đối với Bùi tiểu thư cũng lễ ngộ có thừa. Ngươi có tư cách gì để nói chuyện với Bùi tiểu thư như vậy?”

Quan bậc lớn đè chết người, Tào Lang tướng cũng không đem Bùi Minh Thúy đặt ở trong mắt, nhưng cũng không thể chậm trễ với Lô Sở, chỉ có thểủy khuất nói: “Lô đại nhân, thật không dám đấu diếm, ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc. Hôm nay tới bắt Tiêu… Tiêu Bố Y là Hữu vũ vệ Đại tướng quân ra lệnh!”

Lô Sở nhíu mày, Bùi Minh Thúy như nghĩ tới người nào đó, “Ồ, thì ra là thế. Hoàng Phủ tướng quân là cũng một bên với Việt vương. Hôm nay đối đầu với đại địch, chúng ta hẳn là cũng cùng cừu địch. Tào Lang tướng, xin mời cùng đi. Có một số việc, giải thích rõ ràng là tốt nhất”.

Nàng cùng Tiêu Bố Y sóng vai đi trước, đối với các thi thể đầy đất cũng không thèm để ý, nữ tử áo đen như bóng với hình đi theo Tiêu Bố Y, Lô Sở cũng đi bên cạnh bảo vệ Bùi Minh Thúy, Tào Lang tướng thoáng xấu hổ, nhưng cũng đi theo.

Bùi Minh Thúy đi cũng không nhanh không chậm, có chút khó hiểu hỏi, “Tiêu tướng quân, ta bảo người ở tại Hiếu Hiền điện chờ, không hiểu vì sao lại tới trước Sùng Đức điện? Thánh Thượng sau khi rời đi, Sùng Đức điện này thật vẫn không có người ở”.

Tiêu Bố Y cau mày nói: “Là Giám môn phủHữu Lang tướng Hà Thiếu Sinh tìm ta, nói Việt vương muốn gặp ta, cho nên ta đi theo hắn đến đây, thật không ngờ lại gặp phải một hồi chém giết”.

Bùi Minh Thúy có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về một Lang tướng cách đó không xa, “Hà Thiếu Sinh, ngươi mới vừa rồi đi tìm Tiêu tướng quân sao?”

Lang tướng kia trông uy vũ hùng tráng, râu ria tua tủa có chút thần khí, nghe được hỏi, kinh ngạc nói: “Ta… ta không có, ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Lô đại nhân”.

Tiêu Bố Y nhìn thấy Hà Thiếu Sinh này cùng với người mới vừa rồi kia hoàn toàn khác nhau, cười khổ nói: “Không phải hắn, Hà Thiếu Sinh đến tìm ta là một người khác” Nếu đã có mai phục, Hà Thiếu Sinh là do người giả trang cũng không có gì lạ, bất quá hắn mới đến Đông Đô, đã bị người phục sát, đối thủ động tác cực nhanh, cũng làm cho Tiêu Bố Y dự liệu không tới.

Bùi Minh Thúy cũng không hỏi nữa, ho nhẹ nói: “Thì ra là thế”.

Mọi người đi chừng một nén hương, đi tới trước Long Quang điện, Bùi Minh Thúy nhẹ giọng nói: “Tiêu tướng quân, Việt vương vẫn ở tại Long Quang điện nghỉ ngơi, hắn… tới đón huynh đó”.

Trước Long Quang điện đã sớm đứng không ít người, vệ binh tách ra hai nhóm, người cầm đầu mặt như mỹ ngọc, đầu đội cửu kỳ vương quan, nhìn thấy đám người Bùi Minh Thúy đến, thì bước nhanh về phía nơi này.

Tiêu Bố Y nhìn thấy người nọ tuy phong độ có thừa, nhưng bất quả cũng chỉ là một đứa nhỏ chừng mười mấy tuổi, thoạt nhìn so với đệ đệ của Uyển Nhi thì lớn hơn vài tuổi, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc.

Hắn biết Việt vương thật ra là con của Thái tử Nguyên Đức, cũng chính là trưởng tôn của Dương Quảng, con thứ ba của Dương Quảng là Dương Hạo hắn đã gặp qua, năm đó ở tại Nhạn Môn quan, bất quá chỉ là một đứ nhỏ bảy tám tuổi, Dương Quảng hết sức yêu thích, nên vẫn dẫn theo trên người, hôm nay đang ở Dương Châu.

Dương Quảng nam hạ Dương Châu, hai đứa con trai đều mang theo ở bên người, Dương Hạo từ sau Nhạn Môn quan, cơ bản đã tính là bị phế, Dương Quảng đối với hắn nghi kỵ càng nặng, chỉ sợ hắn ở tại Đông Đô cầm binh tạo phản, cho nên trước khi đi Dương Châu, giang sơn rộng lớn không có giao cho hai con trai, mà ngược lại cho hai Hoàng tôn chưởng quản.

Đại vương Dương Hựu trấn thủ Tây Kinh, do đám người Vệ Văn Thăng giúp đỡ, Việt vương Dương Đồng trấn thủ Đông Đô, là do các đại thần ở Đông Đô phụ trợ.

Căn cứ theo tin tức của Tiêu Bố Y, phụ trách phụ trợ Dương Đồng có Quang lộc đại phu Đoạn Đạt, Thái phó khanh Nguyên Văn Đô, Dân bộ thượng thư Vi Tân cùng Hữu vũ vệ Đại tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật, còn có Nội sử lệnh Lô Sở năm người.

Năm người này đối với Tiêu Bố Y mà nói, đều là những khuôn mặt xa lạ.

Dân bộ thượng thư vốn là Phiền Tử Cái, bất quá từ sau khi tập kích ở Lạc Thủy, Phiền Tử Cái đã nhiễm bệnh nặng không qua nổi, đã tạ thế, cũng do Vi Tân thay thế. Đại Tùy lão thần trọng thần lớp thì già, lớp thì chết, còn không thì bị Dương Quảng tru sát, trước sau qua đời, hôm nay Đại Tùy mưa gió tung bay, Tùy thần cũng như thế.

Tiêu Bố Y hiện nay chỉ cần nửa ngày, ít nhất cũng đã rõ ràng một điểm, trận phục sát này là do Hữu vũ vệ Đại tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật bày ra, đã như vậy, Hoàng Phủ Vô Dật hẳn là không cùng một phe với Bùi Minh Thúy.

Tất cả tư liệu đã chỉnh lý lại, Tiêu Bố Y vẫn mặt không đổi sắc đi tới, hắn đã biết tâm tư của Hoàng Phủ Vô Dật, đó chính là không muốn người bên ngoài đoạt quyền, cho nên lúc này mới lấy cớgiết hắn, hiện tại hắn muốn làm rõ thái độ của Dương Đồng.

Đột nhiên nghe một tiếng soạt vang lên, mấy thanh trường mâu đã giao nhau ở trước mặt Bùi Minh Thúy cùng Tiêu Bố Y.

Có binh sĩ cao giọng quát: “Bỏ đi binh khí”.

Bùi Minh Thúy cũng không có binh khí, khẽ nhíu mày, Tiêu Bố Y thoáng do dự, nhưng Dương Đồng ở phương xa đã khoát tay nói: “Không được vô lễ, lui ra!” Thanh âm của hắn tuy có chút ngây thơ, nhưng vẫn lộ ra vẻ uy nghi.

Binh sĩ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thu trường mâu thối lui sang một bên. Dương Đồng đi tới cách Tiêu Bố Y chừng một trượng, rồi dừng lại, làm một chuyện làm cho mọi người đều kinh ngạc, hắn hướng với Tiêu Bố Y thi lễ!

Tiêu Bố Y đứng ngẩn ra tại chỗ, các đại thần cũng ngẩn ra tại chỗ.

Ở phía sau Dương Đồng đi theo mấy đại thần, thấy thế sắc mặt lại khác nhau. Có một người thân mang khải giáp, sắc mặt âm trầm. Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn thần sắc ngạo mạn, bộ dáng như là lão tử là đệ nhất thiên hạ vậy, thầm nghĩ đây quá nửa chính là Hữu vũ vệ Đại tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật. Bùi Minh Thúy nhìn thấy Dương Đồng thi lễ, cũng không chậm trễ, hoàn lễ nói: “Việt vương đại lễ như thế, thật sự là như giết chúng ta rồi”.

Tiêu Bố Y cũng hoàn lễ, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt. Hắn thật không ngờ Dương Đồng lại cung kính hữu lễ như thế, so với Dương Quảng quả thực là cách biệt một trời một vực.

Dương Đồng đã thẳng lưng lại, nhìn về phía Tiêu Bố Y mà cười. Hắn tướng mạo cũng tốt, nụ cười cũng ung dung quý phái, làm cho người ta quên đi tuổi tác của hắn vẫn còn nhỏ.

“Vị này nói vậy chính là Tiêu Đại tướng quân uy danh hiển hách? Lúc trước khi Tiêu tướng quân uy chấn Hoa Hạ, ta còn ở tại thâm cung, vẫn vô duyên gặp mặt, sau này khi muốn gặp, Tiêu tướng quân đã đi bình định Ngõa Cương” Dương Đồng tiến lên vài bước, lại nắm lấy hai tay của Tiêu Bố Y, nhìn Tiêu Bố Y từ trên xuống dưới, “Hôm nay được gặp Tiêu tướng quân, quả thật là tam sinh hữu hạnh”.

Hắn cũng không cao, so với Tiêu Bố Y thì lùn hơn rất nhiều, nhưng đứng đối diện với Tiêu Bố Y, cũng không kiêu không nịnh, cũng không đặc biệt cao ngạo, nhưng cũng không có đặc biệt quá gần. Hắn nhất cử nhất động đều làm cho người ngoài thoạt nhìn đều tự nhiên như phát ra từ nội tâm vậy.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Việt vương thật sự khách khí rồi, vi thần nhìn thấy Việt vương, trong lòng cũng vui mừng”.

Dương Đồng lại cười nói: “Hôm nay đạo phỉ thế mạnh… Đông Đô…”

Hắn mới nói tới đây, tướng quân ở phía sau kia hừ lạnh một tiếng, Dương Đồng tươi cười không giảm, nói tiếp: “Đông Đô nguy cấp, ta cũng thúc thủ vô sách, cũng may còn có Hoàng Phủ tướng quân nắm trong tay đại cục, các trọng thần tận tâm phụ tá, lúc này mới có thể bảo vệ Đông Đô không mất. Hôm nay Tiêu tướng quân đến đây, lại càng làm cho tặc tử sợ hãi, Đông Đô cũng không có gì phải lo”.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Việt vương quá khen rồi”.

Đối với việc Dương Đồng cung kính như thế, Tiêu Bố Y thật ra cũng dự liệu không tới. Hắn là một người như vậy, người khác kính hắn một thước, hắn sẽ kính lại một trượng. Nhưng nếu người khác muốn làm gì hắn, hắn hiện tại tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn.

Ở trong lòng hắn, tuyệt đối sẽ không giống như lúc đầu khi mới đến Đông Đô, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Hắn nếu như nếu muốn đặt chân ở tại Đông Đô, tranh thủ môn phiệt ủng hộ, điểm đầu tiên là phải có thể cam đoan ích lợi của bọn họ, điểm tiếp theo là tạo nên uy tín của bản thân! Mà nếu như hắn đoán không sai, hắn đi tới Đông Đô, đã xúc động tới ích lợi của rất nhiều người. Các đại thần này đa phần là chỉ lo tới ích lợi trước mắt, nơi nào quản chi Đại Tùy chết sống.

Dương Đồng lúc này mới lôi kéo tay Tiêu Bố Y quay trở về, “Tiêu tướng quân, đến đây, ta giới thiệu cho người mấy vị trọng thần thủ vệ Đông Đô trước, mới vừa rồi ta đã phân phó cung nhân chuẩn bị tiệc rượu để tiếp đãi Tiêu tướng quân. Vị này chính là Hữu vũ vệ Đại tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật, hiện nay lãnh binh tọa trấn Đông Đô, cùng Tiêu tướng quân thật ra đều nổi bật như nhau”.

Hoàng Phủ Vô Dật hừ lạnh một tiếng, cao ngạo vô lễ, Tiêu Bố Y cũng không để ý tới hắn, thản nhiên nói: “Ta mới đến Đông Đô, Hoàng Phủ tướng quân đã có thể phái người đến bắt, tin tức linh thông, bố trí chu toàn, thật sự làm cho người ta kính nể”.

Hoàng Phủ Vô Dật cũng không để ý tới Tiêu Bố Y, đột nhiên nói: “Việt vương, Tiêu Bố Y này vốn là khâm phạm của triều đình, ta biết hắn đi tới Đông Đô, lúc này mới cho thủ hạ vây bắt. Vi thần nghĩ rằng, Việt vương chỉ lấy lời nói một bên của Bùi Minh Thúy mà tín nhiệm Tiêu Bố Y, thật sự rất là không ổn. Hơn nữa hôm nay Ngõa Cương làm loạn, binh đã tới trước Đông Đô, cũng phải phòng ngự bọn họ phái gian tế đến đây”.

Dương Đồng mỉm cười nói: “Hoàng Phủ tướng quân trung tâm vì nước, thật sự làm cho ta vui mừng. Bất quá, chuyện của Tiêu tướng quân đích thật là có hiểu lầm, Thánh thượng đã hạ chỉ hồi phục lại cho người. Chỉ ý này, ta đã thu được. Tiêu tướng quân không rõ nguyên nhân nhất thời bị hãm vẫn canh cánh trong lòng, ngược lại còn đến đây trợ giúp ta, trung tâm cùng với Hoàng Phủ tướng quân cũng không thua kém gì”.

Hoàng Phủ Vô Dật nghe Dương Đồng nói như vậy, có chút hậm hực, Dương Đồng lại đem Đoạn Đạt, Nguyên Văn Đô cùng Vi Tân hướng tới Tiêu Bố Y giới thiệu một lần. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đoạn Đạt dáng người cao lớn, vẻ mặt giống như là cùng Tiêu Bố Y nợ tiền không trả. Nguyên Văn Đô có chút béo mập, đối với Tiêu Bố Y thật ra cũng không nóng không lạnh, Vi Tân thì đối với Tiêu Bố Y có chút cung kính, liên tục nói ngưỡng mộ đã lâu.

Đại thần còn lại có đám người Lô Sở, Đổng Kỳ Phong, Độc Cô Cơ, cũng xem như là người quen cũ của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y phát hiện Dương Đồng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản lãnh hòa chung vũng bùn thật ra là nhất lưu, về chuyện vây bắt cũng không đề cáp đến, đồng thời biểu hiện tín nhiệm đối với Tiêu Bố Y, mặt khác cũng không đắc tội với Hoàng Phủ Vô Dật. Bùi Minh Thúy vẻ mặt lạnh nhạt, nàng có thểở đây, phần lớn là bởi vì Dương Quảng tín nhiệm, nhưng Dương Quảng ở xa tại Dương Châu, Hoàng Phủ Vô Dật cũng không đem nàng đặt ở trong mắt. Chỉ có Lô Sở đối với Bùi Minh Thúy vẫn hết sức coi trọng, vẫn không rời bước.

Mọi người vào Long Quang điện, tiệc rượu đã sớm dọn xong. Dương Đồng kéo tay Tiêu Bố Y, đi tới bên tay trái chủ vị nói: “Tiêu tướng quân đường xa đến đây, lần này chủ yếu là đón tiếp người, mời ngồi xuống đây”.

Tiêu Bố Y ánh mắt đảo qua, thấy mọi người mắt đều nhìn chằm chằm, biết cái ghế này cũng không tiện ngồi, tâm tư xoay chuyển khoát tay nói: “Các vị đại nhân thủ vệ Đông Đô lao khổ công cao, ta chỉ mới đến đây, có năng lực gì mà ngồi ở cao vị này? Hoàng Phủ tướng quân chống đỡ đạo phỉ, vất vả trung tâm, xin mời ngồi ở chỗ này”.

Hoàng Phủ Vô Dật cũng không nghĩ đến Tiêu Bố Y sẽ khiêm nhượng, nhưng cũng không nhân nhượng mà đi qua, ngạo mạn nói: “Đã như vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh!”

Tiêu Bố Y nhường một chỗ ngồi, thầm nghĩ Hoàng Phủ Vô Dật này kiêu căng ngạo mạn, chắc là tự thị công lao. Nhưng như thế cũng dễ đối phó.

Dương Đồng mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Dật, khẽ nhíu mày, thoáng qua chỉ vào chỗ bên tay phải nói: “Vậy xin mời Tiêu tướng quân ngồi ở vị trí này”.

Tiêu Bố Y lại cung kính nói với Lô Sở: “Lô đại nhân cùng Hoàng Phủ tướng quân một văn một võ, theo lý cũng nên ngồi ở vị trí này”.

Lô Sở hơi do dự, liếc nhìn về phía Bùi Minh Thúy một cái, thấy nàng không có ý kiến gì thì cũng đi qua ngồi xuống.

Dương Đồng tươi cười không giảm, Tiêu Bố Y lại chọn chỗở dưới Lô Sở mà ngồi xuống, Dương Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, trở lại cao vị.

Các quan phân quan bậc cao thấp ngồi xuống, điều này ở tại triều đình tuyệt đối không thể sai. Bùi Minh Thúy lại kiếm một chỗ dưới cùng mà ngồi xuống, thầm nghĩ ghế là chết, người là sống, tự thị công lao khó tránh khỏi bị người nghi kỵ, Hoàng Phủ Vô Dật một khắc đi lên trên đó ngồi, thì hắn nhất định rất nhanh sẽ phải đi xuống.

Nữ tử áo đen không người nào để ý tới, Bùi Minh Thúy vẫy gọi nàng đi đến bên cạnh mình mà ngồi xuống. Nữ tử áo đen vẻ mặt lạnh nhạt, nói cũng không nói nhiều một câu, Bùi Minh Thúy sớm biết tính cách của nàng, cũng không để ý tới.

Dương Đồng cao cao tại thượng, nâng ly rượu nói: “Hôm nay Tiêu tướng quân tới đây, Đông Đô tinh thần phấn chấn, từ hôm nay chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực cùng bảo vệ Đông Đô, chờ sau khi Thánh thượng quay trở về, ta sẽ bẩm báo công lao của các vị đại nhân, đều có phong thưởng. Trước đây nếu có gì không hài lòng, thì cũng nên xóa bỏ hết đi”.

Tất cả mọi người đều nâng chén nói: “Tạ ơn Việt vương”.

Thấy mọi người đều đã uống cạn, Dương Đồng vỗ nhẹ ba cái, ca cơ vũ cơ đi lên, trong lúc nhất thời tiếng nhạc du dương, người hát kẻ múa, hồng tụ tung bay, mùi thơm tràn ngập.

Các đại thần phần lớn đều không lòng dạ nào thưởng thức ca múa, nhưng e ngại mặt mũi của Dương Đồng, nên chỉ có thể giả ra bộ dáng thích thú.

Hoàng Phủ Vô Dật rượu đã cạn chén, ánh mắt đều ở trên người vũ cơ, nhưng ngẫu nhiên sẽ chạy sang trên người Dương Đồng cùng Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y chỉ uống rượu buồn, chỉ nghĩ đến làm thế nào để đánh thông cục diện ở Đông Đô, Dương Đồng mặc dù tuổi nhỏ, nhưng so với hắn tưởng tượng thì còn sáng suốt hơn nhiều. Lô Sở rất hiển nhiên là người một phe với Bùi Minh Thúy, nhưng những người còn lại, trừ Đổng Kỳ Phong ra có lẽ có thể đứng về phía hắn, thì những người còn lại quá nửa sẽ cùng một đường với Hoàng Phủ Vô Dật.

Dương Đồng không lòng dạ nào xem ca vũ, nhìn thấy Tiêu Bố Y không yên lòng, mỉm cười hỏi: “Tiêu tướng quân, nhưng ca vũ này không lọt vào pháp nhãn của tướng quân sao? Nếu không thích, ta có thể thay đổi vũ cơ khác”.

Tiêu Bố Y buông chén rượu, thở dài một tiếng, Dương Đồng nhẹ nhàng khoát tay, ca vũ đều dừng, quần thần ánh mắt đều nhìn về phía này.

Dương Đồng trên cao vị hỏi: “Tiêu tướng quân, không biết có chuyện gì mà thở dài?”

Tiêu Bố Y cũng không đứng dậy, trầm giọng nói: “Ý tốt của Việt vương vi thần tâm lĩnh, chỉ là vi thần lại vô phúc tiêu thụ. Nhớ năm đó, khi vi thần mới tới Đông Đô, Đại Tùy vạn quốc kính ngưỡng, thiên hạ thái bình phồn hoa hưng thịnh, làm cho người ta mê say. Nhưng chỉ ngắn ngủn mấy năm quang cảnh, thiên hạ đã loạn đến mức không thể vãn hồi. Vi thần từ Tương Dương một đường tới đây, chỉ thấy đạo phỉ vô số, giống như bầy kiến gặm nhấm núi sông gấm vóc của Đại Tùy, chỉ hận không thể bình phỉ diệt khấu, hoàn lại giang sơn tráng lệ cho Đại Tùy, cho dân chúng trong thiên hạ được yên ổn sinh sống!”

Dương Đồng vỗ án nói: “Hay cho một câu hoàn lại giang sơn tráng lệ cho Đại Tùy, cho dân chúng trong thiên hạ được yên ổn sinh sống. Tiêu tướng quân câu này thật hợp ý với ta, mời cạn một chén lớn!”

Quần thần im lặng không nói gì, nhớ lại chuyện cũ, cũng cảm khái vạn nghàn. Người nào cũng đều nhớ kỹ, lúc đầu Đại Tùy phồn hoa, thiên hạ đệ nhất, mọi người đều bễ nghễ tứ phương, hôm nay lại rơi xuống kết quả lúc nào cũng phải hoảng sợ nhìn quanh, khó tránh khỏi trong lòng khác thường. Hoàng Phủ Vô Dật lại lộ ra vẻ cảnh giác, Tiêu Bố Y mặc kệ Hoàng Phủ Vô Dật, tiếp tục nói, “Hôm nay Trung Nguyên quần đạo đông đảo, đơn độc lấy Ngõa Cương đã có bốn mươi vạn quân, hôm nay binh động Đông Đô, vây Hổ Lao, công Hưng Lạc Thương, thẳng] bức Đông Đô! Dân chúng không thể sinh sống, chỉ có thể tạo phản. Vi thần vội vã đến đây, dọc theo đường đi chỉ thấy tiếng kêu than dậy khắp trời đất, vô cùng thê thảm, mỗi khi nhớ tới điều này, những rượu chè ca múa này, thật sự không lòng dạ nào thưởng thức!”

Dương Đồng nghiêm nghị nói, “Tiêu tướng quân nói rất đúng, nói như vậy là ta không đúng”.

“Vi thần không dám” Tiêu Bố Y cười khổ nói.

Dương Đồng lại phất tay cho vũ cơ lui ra, nghiêm mặt nói: “Thật Tiêu tướng quân nói rất đúng. Hôm nay dân chúng trong thiên hạ chịu khổ, đạo phỉ uy bức Đông Đô, thưởng thức ca vũ đích xác là không hợp lúc, ta thụ giáo” Nguyên Văn Đô rốt cuộc nói: “Thật Tiêu tướng quân nói cũng có chút không ổn. Việt vương cũng không phải là phóng túng, thật ra từ khi Việt vương tọa trấn Đông Đô tới nay, lần này lấy ca vũ tiệc rượu đãi khách cũng là lần đầu tiên, thật ra đây là một phen ưu ái của Việt vương đối với Tiêu tướng quân, Tiêu tướng quân không khỏi đã quá lời!”

Hoàng Phủ Vô Dật thần sắc có chút khác thường, Nguyên Văn Đô lại nói: “Việt vương mỗi ngày sáng sớm đã dậy, vất vả chính sự, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nếu nói về tấm lòng lo cho dân cho nước, tuyệt đối không thua kém gì Tiêu tướng quân”.

Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút kinh ngạc, “Vậy thật ra là ta lỡ lời”.

Hoàng Phủ Vô Dật ở một bên nói: “Thật ra ta cảm thấy Tiêu… tướng quân nói cũng có chút không ổn”.

Tiêu Bố Y xoay người qua nói: “Không biết Hoàng Phủ tướng quân có gì chỉ giáo?”

Hoàng Phủ Vô Dật kiêu căng nói: “Nghĩ tới Đại Tùy ta binh tinh lương đủ, chỉ là đạo phỉ sao đủ gây nên sợ hãi, Thánh thượng nếu quay về Đông Đô, đạo phỉ nhìn thấy thiên uy, nhất định sẽ tan. Cho dù Thánh thượng còn muốn ở tại Dương Châu thêm mấy ngày, chỉ cần chúng ta xuất ra một nhánh tinh binh đi công Ngõa Cương, cũng đủ cho bọn chúng nghe gió mà chạy. Lũ chân lấm tay bùn này bất quá chỉ là một đám ô hợp, một kích là xong. Ta sớm đã có tâm này, bất đắc dĩ Việt vương cũng không ủng hộ, hôm nay không biết Tiêu tướng quân thấy thế nào?”

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Nếu nói về lãnh binh chiến tranh, ta quá nửa là không bằng Hoàng Phủ tướng quân”.

Hoàng Phủ Vô Dật cười ha hả, rất là đắc ý, Dương Đồng lại nói: “Hoàng Phủ tướng quân, không phải là ta nhận thức bất đồng, chỉ là bởi vì Đông Đô quá nặng, ta chỉ sợ đạo phỉ thừa dịp mà vào, mất căn cơ, cũng không biết Tiêu tướng quân có cái nhìn ra sao?”

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Thật ra ta cũng hiểu được Hoàng Phủ tướng quân nói không sai, cương quá không thể lâu, nhu quá không thể thủ, chỉ bằng thủ thành thì sẽ yếu thế, đương nhiên không thể khu trừ đạo phỉ, chỉ có thể làm cho bọn chúng ngày càng thêm lộng hành”.

Bùi Minh Thúy khi nghe đến đó thì mỉm cười, Tiêu Bố Y nói cái gì cương quá không thể lâu, nhu quá không thể thủ là nàng lúc trước ở tại Tương Dương hình dung về Lý Mật, Tiêu Bố Y này lắng nghe cực kỳ dụng tâm, hiện nay dùng tới đạo lý cũng rõ ràng.

Dương Đồng lẩm bẩm nói: “Cương quá không thể lâu, nhu quá không thể thủ, Tiêu tướng quân nói rất đúng, thì ra ta tọa thủ Đông Đô đợi Thánh thượng quay về là sai lầm, không biết Tiêu tướng quân có kế sách thần kỳ gì?” Dương Đồng xuất thân gia đình đế vương, tuy ung dung cao quý, kiến thức hơn xa người cùng tuổi, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, nếu nói về dẫn binh chiến tranh, khu trừ đạo phỉ còn xa mới đủ, hôm nay nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ổn ngưng trọng, xử sự đại độ thỏa đáng, không khỏi cảm thấy cao hứng phấn chấn, chú tâm lắng nghe.

Tiêu Bố Y liếc nhìn Bùi Minh Thúy một cái, rốt cuộc rõ ràng nàng tại sao muốn mình đến Đông Đô, Dương Đồng cùng Dương Quảng khác biệt thật sự quá lớn!

“Thật ra đạo phỉ không tự sản xuất, chỉ lấy cướp đoạt chiếm kho lúa của triều đình mà sống. Sau khi đoạt chiếm kho lúa đệ nhất thiên hạ Hưng Lạc Thương, lúc này mới thanh thế to lớn, tụ binh bốn mươi vạn. Ta từng đến Hưng Lạc Thương, biết nơi này phòng bị bạc nhược yếu kém, hôm nay đạo phỉ tuy chiếm lĩnh Hưng Lạc Thương, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, phòng bị nhất định còn yếu, đạo phỉ lại nghĩ chúng ta không dám xuất binh, chúng ta ngược lại sẽ xuất binh ra! Hưng Lạc Thương phía tây có Yển Sư, đông có Hổ Lao, nam có Phương Sơn, trong ba đỉnh thì Hổ Lao, Yển Sư đều có Tùy quân của ta trấn thủ. Chúng ta nếu xuất ra tinh binh tập kích đoạt lại Hưng Lạc Thương, phái trọng binh canh gác, tu bổ thành trì. Tặc binh mất Hưng Lạc Thương, lương thảo nhất định không nhiều, bốn mươi vạn đạo phỉ thoáng qua là có thể chỉ còn một nửa, đến lúc đó ta cứ lấy trầm ổn mà đánh, dựa theo Lạc Thủy cùng Ngõa Cương đánh một trận, chẳng những có thể giải vây cho Đông Đô, còn đánh cho bọn chúng chạy về nhà, cũng là chuyện dễ dàng”.

Dương Đồng vỗ án nói: “Tiêu tướng quân nói rất hay, ta sao lại không nghĩ tới điều này? Ta chỉ suy tính hơn thiệt, hôm nay nghe một lời của Tiêu tướng quân, phân tích rõ ràng chi tiết, thật sự là diệu chiêu!”

Bùi Minh Thúy ngồi ở dưới cùng, vẫn không lên tiếng, sau khi nghe được Tiêu Bố Y phân tích, lẩm bẩm nói: “Chiêu thì chiêu hay, đáng tiếc nói ra sẽ không linh” nâng ly rượu thoáng trầm ngâm, Bùi Minh Thúy khóe miệng lại xuất hiện ý cười, lẩm bẩm: “Hay cho cái tên Tiêu Bố Y này…”

Nàng nói thanh âm cực thấp, trừ nữ tử áo đen ra, không người nào nghe được, mà nữ tử áo đen đối với mấy cái này thì một chút cũng không thông, nên cũng không hỏi.

Tất cả mọi người đều có chút phấn chấn, Hoàng Phủ Vô Dật ở một bên nói: “Thật ra Tiêu tướng quân nói cùng với ta nghĩ cũng không kém là bao nhiêu, không biết Việt vương có tán đồng hay không?”

Dương Đồng có chút hưng phấn, “Nếu Hoàng Phủ tướng quân cùng Tiêu tướng quân đều có cái nhìn giống nhau, vậy việc này quá nửa là có thể thực hiện, Lô đại nhân, không biết ý của ngươi thế nào?”

Lô Sở gật đầu nói: “Ta không có gì dị nghị”.

“Vậy không biết người nào đi tấn công Hưng Lạc Thương?” Hoàng Phủ Vô Dật đột nhiên nói: “Ngõa Cương bất quá chỉ là một lũ giặc đói trộm gạo, không chịu nổi một kích, chúng ta hưng binh đi đánh, tất có thể thành công”.

Dương Đồng ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Bố Y, có chứa vẻ thành khẩn, thầm nghĩ mặc dù đánh chiếm Hưng Lạc Thương đối với Tiêu Bố Y mà nói là đại tài tiểu dụng, nhưng chủ ý là của hắn, nếu có thể đánh một trận thành công, tất sẽ làm cho lòng người phấn chấn. Trước đây hắn không dám xuất binh, chỉ sợ Ngõa Cương thừa dịp mà vào, hôm nay có hai Đại tướng quân là Hoàng Phủ Vô Dật cùng Tiêu Bố Y, thì cũng không phải lo lắng nữa!

Tiêu Bố Y còn chưa nói chuyện, Đoạn Đạt đã đứng lên, lớn tiếng nói: “Việt vương, ta nguyện ý dẫn hai vạn tinh binh đi công Hưng Lạc Thương, mong Việt vương chấp thuận”.

Hoàng Phủ Vô Dật cũng vỗ án đứng lên, “Đoạn đại phu ra tay, trận chiến này tất thắng, Việt vương, ta cũng đề cử Đoạn đại phu!”

Dương Đồng thoáng thất vọng, nhẹ giọng nói: “Nếu Đoạn đại phu đã nguyện ý, cũng mong người mã đáo thành công”.

Tiêu Bố Y ở một bên cũng không cướp công xuất đầu, nâng chén rượu lên, chậm rãi uống, khóe miệng lộ ra nụ cười khó có thể nắm bắt!

Chọn tập
Bình luận