Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 538: Giương đông kích tây (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Quận Đông Bình có hai tòa núi nguy nga đóng thẳng, dư mạch liên miên. Lịch Sơn, Lương Sơn phân ra tây đông, quan sát chúng sinh. Quận Đông Bình có hai thành lớn, chia làm Lôi Trạch, Vận Thành, cách xa nhau hơn tiăm dặm, căn cứ địa thạ phân nhìn những dãv núi liên miên ở phương xa.

Lỗ Quận có hồ làm vách chắn thiên nhiên, Vận Thành lưng dựa vào ao đầm, giống như từ trong ao đầm xông ra một con thủy quái, hung ác nhìn sang Lương Sơn phía trước.

Bên trong Đông Bình cũng đề phòng nghiêm ngặt. Lôi Trạch. Vận Thành đều cửa thành đóng chặt

Tất cả binh lực cũng đã lui giữ trong thành, bời vì bọn họ cũng ngửi được nguy hiểm, quân Tây Lương cách bọn họ đã không xa. Tiêu Bố Y cũng đang ờ trên núi, cau mày quan sát thành Lôi Trạch ở phía trước.

Mục tiêu của hắn đương nhiên không có đổi, vẫn trước lấy Đông Binh, sau tới Lỗ Quận. Đây là sách lược hắn đã cùng Trương Tĩắn Chu chế định, tuyệt sẽ không đơn giản thay đổi.

Đương nhiên, mỗi lẩn áp đụng kế hoạch, đều có phụ thèm chút ít kế nghi binh, cái này cũng là thủ đoạn mà bọn họ quen dùng. Binh pháp chi đạo, hư hư thực thực, nếu như bị địch thủ thấy rò ý đồ tác chiến của ngươi. Không thể nói là nhất định, nhung mà khi tái chiến, hiển nhiên sẽ phí khí lực gấp mấy lần!

Kế hoạch tác chiến bất luận chi tiết nào cũng đã được trải qua nhiều lằn cân nhắc. Còn lại chính là nghiêm khắc chấp hành. Muốn lấy Từ Viên Làng, trước công quận Đông Binh; muốn công quận Đông Bình, đương nhiên là páhri lấy thành Lôi Trạch trước!

Lôi Trạch, Vận Thành nhìn lẫn nhau, Vận Thành lưng dựa vào ao đầm. Công kích không dễ. phương pháp tốt nhất đương nhiên vẫn là đem quân thủ thành dụ ra mà diệt. Nhưng mà quân giữ thành Vận Thành cũng phi thường giảo hoạt, không thể đơn giàn bị dụ ra. Đã như vậy, trước lấy Lôi Trạch, sau khi lấy Vận Thành, chia mai phục đường cứu viện, chống lại viện binh từ Vận Thành đến. Tất cả đều ngay ngắn trật tự. thứ tự rõ ràng, tùy cơ mà động!

Tôn Thiái Phương đứng ờ một bên, thờ dài một hơi nói: “Tây Lương vương, Trương đại nhân bắt đằu xuất binh”.

Thành Lôi Trạch có lẽ nhìn không tới, nhưng mà bọn họ từ trên núi trỏng qua, có thể thấy được từng hàng đội hình binh sĩ chỉnh tề, đẩy Xe công thảnh cấp tốc hướng về phía thành Lôi Trạch mà tiến lên.

Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, trận còng thành đã chính thức bắt đằu!

Thù vệ Lôi Trạch là Đại tướng Lưu Phục Lễ dưới tay Từ Viên Làng, người này đa mưu. cố thù thành trì không ra. Chỉ chờ viện quân. Khách quan mà nói, công thành đương nhiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Lưu Phục Lê dì dật đãi lao (lấy khỗe thắng mệt), cũng không xuất binh, thật sự là một khối xương cứng.

Nhưng cho dù hắn là inột khối thép, nhưng dưới sự vận hành cùa Trưong Trấn Chu, cũng phải gõ ra vết nứt. Việc này Tiêu Bố Y đã là tình thếbắt buộc, tuyệt không thể bại

Từ trên núi trông qua, mới có thể phát hiện chỗ khủng bố của quàn Tây Lương.

Quân Tây Lương nhân số tuy nhiều, nhưng mà đội hình cực kỳ chinh tề. cho dù trong khi hành quân, cũng bảo tri tiến thối đúng phương pháp, bọn họ có lè không phải là đội quân dũng mành nhất, nhung mà bọn họ không thể nghi ngờ là đại quân kỷ luật nghiêm minh nhất.

Đại Tùy cả nước trên dưới, hôm nay muốn nói kỷ luật nghiêm minh, cũng chi có thể có Đường quân có thể đánh đồng. Bời vì căn cơ cùa hai quân đội này, vẫn lấy quân tinh nhuệ của Dương Kiên khai quốc Đại Tùy huấn luyện mà ra.

Nhớ năm đó, Tùy quân đánh Đông đẹp Bắc. thậm chí giết hải ngoại Lưu cầu. khôngđảu là địch thủ!

Quân T ây Lương như kiến lan tràn, vòng qua chân núi, từ trên núi trông qua. thành Lỏi Trạch trận địa đã sẵn sàng đón quân địch. Tiêu Bố Y ánh mắt nhạy cảm, đã nhìn thấy quân Từ gia cũng như kiến chen chúc tiến lên, ùa lên đằu tường, phục thấp thân thề. từng dày. từng hàng bố tiận sẵn sàng đón quân địch.

Tất cả mọi người đều tránh ở sau lỗ châu mai, như sói đói nhìn sang quản Tây Lương đang đến. sinh từ chém giết, hết sức căng thẳng!

Trường mâu đoản đao hiện lên hàn quang làm cho trái tim người ta băng giá. từng điềm lấp lánh, cả thành Lôi Trạch, cung cài tên, nò kéo căng dây. đã biến thành một con nhím, đựng lông cứng toàn thân lên, ngồi đợi quân Tây Lương đưa tới của. Nhưng đây cũng đã chuyện binh thường trong cuộc sống của hắn.

Nhẹ nhàng thờ dài, Tiêu Bố Y nói: “Thiếu Phương, đây là lần công thành thứmấy?”

Tôn Thiếu Phương suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: “Không nhớ quá rõ . ta chỉ hiểu rằng, trong quá trình chinh chiến cùa Tây Lương vương, luôn có một tòa thảnh tri, mà người… luôn có thề phá được”.

“Đúng vậy, luôn có một tòa thành trì” Tiêu Bố Y ánh mắt lướt qua Lỏi Trạch, núi xa, nhìn về phía xa hơn, có thể tới trình độ như hôm nay, thật sự cũng có chút vượt quá dự kiến cùa hắn. Nhưng hắn đã không thể không đi tiếp. Sau khi công hàm Lôi Trạch, còn có càng nhiều tòa thành chờ đợi hắn đi chinh phục.

Quân Tây Lương cùng quân Từ gia đã càng lúc càng gần. sát phạt không thể tránh né. Tiêu Bố Y thu hồi ánh mắt lại, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười, xen lẫn tàn nhẫn, “Tòa thành trì này, cũng một kết cuộc!”.

Quân Tây Lương giờ phút này đã đánh tới tây thành Lôi Trạch, vô số Hà mô xa đi trước mờ đường, có Thuẫn bài binh hộ vệ. Một tiết xoạt vang lên, vô số thiết thuẫn hơi nghiêng đâm xuống ở phía trước hộ thành hà, tạo nên một bức tường sắt thép!

Trên thành tiếng trổng vang lên, tinh kỳ đong đưa. tên dài như mưa bắn về phía trước hộ thảnh hà, ngăn cản đợt tiến công thứ nhất của quân Tây Lương. Bọn họ đã nhìn ra ý đồ của quân Tây Lương, Tây Lương vương có ý đồ dùng thuẫn bài yểm hộ Hà mô xa, để lấp đầy hộ thành hà, quét sạch lợp chướng ngại đầu tiên trước khi công thành.

Hộ thành hà một khi được lấp, quân Tây Lương mới có thể tiến quân thần tốc, đánh tới dưới thành, tiến hành đợt công kích thứ hai.

Phương phép này đương nhiên tuyệt không phải không thể phá giải, nếu như trong thành xuất binh, có thể phá Hà mô xa, chỉ là Lưu Phục Lễ vô luặn như thế nào, cũng không chịu mờ thành xuất kích.

Bởi vi hắn ờ trên đầu thành, đã nhìn thấy ờ xa xa, có đại quàn san sát. Tiền phương hừng hực khí thế, bọn họ đang chờ hắn ra khòi thành. Chỉ cần hắn vừa xông ra, quân Tây Lương sẽ ùa tới, hãm hắn nhập chỗ vạn kiếp bất phục. Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối thủ tiến hành chận nước, đổ đất lấp hào!

Tên dài tuy là vẫn sắc bén, nhưng thoạt nhìn cũng đã mềm yểu vô lực.

Tiêu Bố Y trên núi nhìn thấy, lẩm bầm nói: “Lưu Phục Lễ thật không muốn ròi thành chiến một trận sao?”

Tôn Thiếu Phương cũng đã thấy rõ tình hình, mỉm cười nói: “Ra khòi thành là chịu chết. Không rời thành là chờ chết. Thành mặc dù cao. tường mặc dù dày. nhung mà bọn họ không có tiệp ứng, bọn họ cuối cùng là… châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”

Hai người từ trên đỉnh núi ngóng nhìn động tĩnh cùa thành Lôi Trạch. Nhìn thấy công thủ như nước thủy triều, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Có binh sĩ vội vã chạy lên nói: “Khởi bẩm Tây Lương vương. Kim Hương có quân tình bầm báo”.

Tiêu Bố Y mờ công văn đưa lên xem, “Trình Giảo Kim đang sừ dụng kế nghi binh, gần vạn đại quân ra ra vào vào, xây dựng thêm doanh trại, hình thành dấu hiệu tiệp viện. Hắn đã thành công ngăn chặn đại quân ờ Lỗ Quận, trước mắt Từ Sường cũng không có ý định tiếp viện Đông Binh. Như chờ tin tức lại truyền về, cho dù viện binh có đến. cũng là chuyện ít nhất mười ngày sau. Mà mười ngày, hoàn toàn có thể phát sinh rất nhiều chuyện”.

Tôn Thiểu Phương tinh thần chắn động nói: “Trình Tướng quân quả nhièn có khả năng… chỉ dùng không đến hơn vạn quân đội, đã làm tinh binh Từ Sường giật mình không dám vọng động! Từ Sường nếu hiểu rõ chân tướng, chỉ sợ sẽ bị chọc giận thồ huyết”.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Trình Giảo Kim này. nhìn như lỗ mãng, nhung mà dụng binh cực kỳ vững vàng. Tẳn Tướng quân lại trắn giữ ý đồ xuôi nam cùa quân Hà Bắc. Thiếu Phương, Lôi Trạch, Vận Thành đã tứ cố vô thân! Thiểu Phương, đem tin tức truyền cho Trương tướng quân, hiện tại chúng ta không tiệp tục cố kỵ nữa. bảo hắn bắt đầu theo kế hoạch mà công thành!”

Sau Khi Tây Lương vương ra mệnh lệnh công thành, quân Tây Lương đã lấp đầy Hộ thành hà, bắt đầu đợt công thành thứ nhất.

Trương Trấn Chu tọa tiấn trên lầu cao ở trung quân, xa xa nhìn sang động tĩnh ờ thành lâu, cau mày, nhưng lại từng đạo hiệu lệnh phát ra.

Quân T ây Lương tiến thối có thứ tự, công kích đâu vào đấy, cầỉ là quân Từ gia thù thành cũng hiểu rằng, trước mắt sinh từ một đường, thành trì một khi mất, chỉ sợ mỗi người chết không có chỗ chôn. Dưới sự sống còn, tất cả binh sĩ đều kích phát ra mười phần tiềm năng, đầu tường khí thế như hồng thủy, đã áp quân T ây Lương không thờ nổi.

Tôn Thiếu Phương nhìn thấy, thay đồi sắc mặt, hắn hiện tại mới hiểu được, vì sao Tiêu Bố Y cho dù đối với một thành Lôi Trạch, vẫn cẩn thận như thế. Trận chiến địch này cùng với trước đây không có gì khác biệt, nhung chiến dịch lằn này thật ra có sự khác biệt rất lớn!

Bởi vì trước kia, vô luận thù Đông Đô. chiến Mang Sơn, công Lẻ Dương, lấy Lạc Khẳu. cũng có thể nói là quàn Tây Lương đánh để bào vệ. Bọn họ vì bảo vệ gia viên, có thể kích phát ra sức chiến đấu khó có thể tường tượng! Lần này đánh chiếm Lôi Trạch, mặc dù thoạt nhin không có ý nglììà, nhưng lại có ý nghĩa Tây Lương vương cùng binh sĩ đã bắt đầu chuyển đồi vị trí

Từ trước đây phòng thù bị động, cho tới hiện tại là chù động tiến công, quản Tây Lương phải trải qua được loại khảo nghiệm này. Cùng một đạo lý, quân Từ gia tuy là đạo phỊ nhưng mà ờ noi này nhiều năm, bọn họ thù là nhà, tất nhiên mỗi người đều sẽ liều mạng!

Suy nghĩ cần thận đạo lý này, thấy được Tây Lương vương chau mày, Tôn Thiếu Phương không khỏi nắm chặt nắm tay.

Quả nhiên, đợt tiến công đầu tiên gặp phải sự chống cự, có thể nói là cực kỳ thảm thiết, Trương Trấn Chu mấy lần biến hóa phương pháp công thành, nhưng đều là không công mà lui, không đợi mặt trời lặn, Trương Trắn Chu đã truyền lệnh thu binh!

Tà đương như máu, lưu quang ở trên thành dưới thành, đầy trước măt mọi người là xác người, bại lui tiẵm mặc, thắng lọi cũng không nói gi.

Tôn Thiếu Phương thấy Tiêu Bố Y cũng trầm mặc, muốn an ủi, trong lúc nhất thòi lại không thể nào nói nên lòi. Thảm thiết như hôm nay hiền nhiên không tinh là gì. bời vì chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu!

Đột nhiên, CÌLÌ nghe thấy trong quân Tây Lương tiếng trống vang lớn. tiếng chém giết rung trời, vô số quân Tây Lương thoáng qua lại lao ra, tiệp tục công thành.

Trong đêm tối, chỉ thấy được dưới thành bóng đen như nước thủy triều, quân Từ gia trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu nhân mà đến công, đều kinh hãi. nắm chặt binh khí cung tiễn trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Theo tiếng la hét mà xem, thì so với ban ngày còn muốn kịch liệt mấy lằn, Từ gia quàn đều ùa lên đằu tường, trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ thấy loạn tiễn như mưa. tiếng la động trời, nhưng qua một đêm, trừ ở dưới thành cười ngựa qua lại. tên bắn như mưa ra, thi lại không có một binh một tốt nào công lên đầu tường. Từ gia quân âm thẳm nói. thầm nghĩ đều nói quân Tây Lương vô cùng sắc bén, bách chiến bách thắng, hôm nay vừa thấy, cũng không có gì! Nhưng trong màn đêm. chỉ nghe thấy tiếng vang ầm ẩm không dứt. quàn Từ gia sợ hài lạnh người, không biết quân Tây Lương rốt cuộc đang làni eái trò gì. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Đến sáng sớm ngày hôm sau, quân Tây Lương đã ngừng lại, chân tròi hiện ra ánh ban mai, quân coi giữ ờ đằu tường nhìn ra bên ngoài, đột nhiên đều kêu lên một tiếng. Lưu Phục Lễ hướng ra ngoài xem xét, không khòi hít một ngụm khỉ lạnh, chỉ thấy được phía dưới tường thành mặt này, đã chồng chất VÔ số đất đá, cao chừng hai người, quân T ây Lương thi ra hôm qua thừa dịp màn đêm yểm hộ. bắt đầu đồ đất dưới thành. Tuy lũy đất cách đầu thành còn xa, nhưng cử động lần này của quân Tây Lương tạo thành rung động, quả thực là có tính phá hủy!

Nếu như dựa vào loại tốc độ này, chỉ sợ không tới vài ngày, lũy đất này có thể chồng chất đến đằu tường? Lưu Phục Lễ kinh hãi lạnh mình, lúc này trong doanh trại đối diện một hồi trổng vang lên, quàn Từ gia một lần nữa kinh hãi, chi cho là quân T ây Lương một lần nữa công thành, không ngờ hơn trăm kỵ binh từ trong quân đi ra. phân ra hai bên. người tiên phong giơ cao đại kỳ, tinh kỳ tung bay, bên trên viết một chữ Tiêu thật lớn!

Một người ngựa trắng trường thương, mặc kim giáp, trong đám người đi ra, sau khi cách thành chừng một tẳm tên, trường thương vung lên, chỉ thấy ba quân im lặng, vạn mà hý vang lừng, Quân Từ gia vừa thấy, trong lòng kinh hoàng, bọn họ nẳm mơ cũng không có nghĩ đến, Tây Lương vương vậy mà lại vương giá thân chinh, tới lấy thành Lôi Trạch!

Chọn tập
Bình luận