Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 619: Trần ai lạc định (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Trong khoảng thời gian này, Hà Thiái Thanh không biết đã trúng bao nhiêu cước của Tư Nam, khi tỉnh, lại cũng không dám suy nghĩ chạy trốn, bời vì hắn chi cần khẽ động là Tư Nam sẽ đá một cước, vô luận hắn né tĩánh như thế nào, chỉ có khiến cho đau đớn càng thêm kịch liệt. Hắn tuy bị tra tấn, nhưng không dám lên tiếng, bời vì hắn chỉ sợ bị người chú ý. Phụ Công đi rồi, hắn đã triệt để tuyệt vọng, nếu như có thể, hắn hy vọng minh biến thành một con chuột, tìm một cái lỗ mà chui vào.

Chi tiếc, nhân sinh không như ý mười phần hết tám chín, hắn không có biến thành chuột, nhưng người bên ngoài nhìn hắn, đã đối đãi như chuột chạy qua đường vậy.

Hà Thiểu Thanh nhìn thấy ánh mắt cùa hai vị đương gia, thấy lạnh cả người, run giọng nói: “Tồng quản, Tây Môn tướng quân… chuyện không liên quan tới ta. Đều là Phụ Công sai sử” Thật ra hắn chém chết Vương Ngọc Thục, là chủ ý của chính mình. Hắn tuy là Thập nhị thiếu, nhung ở trong các nghĩa từ cùa Đỗ Phục Uy, thật sự xệp không được cao. Hắn có dà tâm, hắn muốn leo lên, cho nên hắn tích cực đầu nhặp vào Phụ Công, nhung Phụ Công an đã đi rồi, cơ hội sống sót của hắn còn lại cũng không nhiều.

Tây Môn Quân Nghi đột nhiên nói: “Tổng quản, người đã nói, mọi người đều là huynh

đệ”.

“Ta có nói qua” Đỗ Phục Uy đờ đẫn nóL

“Người nói huynh đệ không thể tự giết lẫn nhau” T ây Mòn Quản Nghi lại hỏi.

Đỗ Phục Uy gật đầu, trong lòng lại như đao cắt. nhung trẽn tay hắn vẫn không ngừng, đã vì Tây Môn Quân Nghi tước đi xiềng xích trên người.

“Ta cả đòi này. chưa bao giờ vi phạm qua lời của người” T ây Mòn Quản Nghi lại nói.

Đỗ Phục Uy ngóng nhìn hắn, “Ngươi muốn điều gì. ta không mặt mũi nào ngăn trờ ngươi. Bời vì ta cũng có lỗi với ngươi!”

Tây Môn Quân Nghi chậm rãi đứng lên, không nhìn qua Đỗ Phục Uy nữa. nhìn chằm chằm vào Hà Thiếu Thanh trên mặt đất nói: “Đứng lênHà Thiểu Thanh nhìn về tướng lành Giang Hoài bốn phía, ý niệm muốn sống rốt cuộc khiến cho hắn đứng lên.

“Tây Môn Quân Nghi… ta và ngươi vốn chính là đều vi chủ của minh. Nếu nói đáng chết. Phụ Công càng đáng chết hơn. Nhưng người đáng chết lại không chết, không phải sao?”

Hắn nói một câu kia ngược lại cực kỳ lợi hại, Đồ Phục Uy đã thờ đài. tướng lãnh Giang Hoài hiện ra vẻ giận dữ. nhưng lại không thể bắt lấy Han, dù sao ở đây vẫn là Đỗ Phục Uy làm chủ. Hà Thiếu Thanh thấy nói chuyện phát ra tác dụng, không hề chọc giận mọi người, cần thận nói: “Bối với cái chết cùa Ngọc Thục tỷ..

Hắn không thể không đề cập tới, hắn cho dù không đề cập tới, cũng biết Tây Môn Quân Nghi không cách nào quên.

Tây Môn Quân Nghi tỉnh táo ra ngoải ý định, chỉ nói: “Ngươi giết thê từ cùa ta Ta muốn tìm ngươi báo thùj ngừoí; phản đối sao?”

Hà Thiếu Thanh khóe miệng run rẩy hai cái, “Tây Mòn Quản Nghi, hảo háo dám làm đám chịu..

“Ngươi cũng xứng hảo hán sao?” Hám Lăng giọng mỉa mai nói.

Hà Thiểu Thanh trong lòng chợt lạnh, hiểu rằng hy vọng có thể còn sống cũng không lớn, nhưng hắn vẫn muốn thừ một ván. Ai đến khi sống chết trước mắt đều muốn vì tính mạng của mình mà giày dụa, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong mắt xoay chuyển, Hà Thiểu Thanh đã định ra kế sách, “Ta không phải hảo hán, nhưng Tây Môn QuânNghi ngươi phải!”

“Ta cũng khôngphải” Tây Môn Quân Nghi hờ hững nói: “Ngươi có phải muốn nói, cùng với ta một đối một chiến một trận, ta thua phải thả ngươi đi?”

Hà Thiểu Thanh chưa bao giờ nghĩ đến, Tây Môn Quân Nghi lại thòng minh như vậy, nhung đây thật sự là cơ hội duy nhất cùa hắn, nên lập tức nói: “Không sai, ngươi nếu là hảo hán, ta cũng đã làm chuyện sai, đương nhiên phải đùng quy củ cùa chúng ta đến giải quyết. Ngươi cùng ta chiến một trận, nếu giết ta, đương nhiên có thể đường đường chính chính báo thù cho Ngọc Thục tỷ. Nhưng ngươi nếu như giết không được ta, đương nhiên phải thả ta đi”.

Từ Thiệu An nhịn không được tức giận mắng. “Các ngươi nhất quyết sinh từ cũng tốt, nhưng mà phải một tháng sau”.

Ai cũng nhìn ra, Tây Môn Quân Nghi đói bụng hai ngày, bị thương rắt nặng, hôm nay đứng lên cũng miễn cường, chứ đừng nói chi là ra tay. Từ Thiệu An đưa ra đề nghị này. cũng là vì tốt cho Tây Môn Quân Nghi.

Hai Hà Thiếu Thanh cộng lại, cũng không phải là đối thủ của Tày Môn Quản Nghi! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Hiện tại tướng lãnh Giang Hoài, thậm ctLÍ muốn thay Tây Môn Quân Nghi ra tay. nhung ai cũng biết, Tây Môn Quàn Nghi sẽ không để cho bọn họ ra tay. Có một số việc, nhắt định phải tự mình làm mới được.

Hà Thiếu Thanh con mắt nhanh chóng xoay chuyền, không đợi cự tuyệt, Tây Môn Quàn Nghi đã nói: “Không cần, chúng ta không đợi lâu nhự vậý được!”

Hà Thiểu Thanh nở nụ cười, cười rất đắc ý. hắn đương nhiẻn rõ ràng ý tứ cùa T ây Mòn Quân Nghi. Tây Môn Quân Nghi sốt ruột vì ỵợ báo thù. hận không thể lập tức bóp chết hắn, sao có thể chờ thêm một tháng?

Nhìn thấy tướng lãnh Giang Hoài bất mãn, Hà Thiếu Thanh nói: “Ngươi chuần bị khi nào thì giao thủ, thật ra… ngượi có thể nghỉ ngoi vài canh giờ, ăn chút cơm”.

Hắn không lo lắng nói ra, hiểu rằng Tây Môn Quân Nghi sẽ cự tuyệt, nhung mà hắn không thể không rộng lượng một ít, bời vi hắn muốn phòng ngừa tướng lãnh Giang Hoài giết hắn.

Tây Môn QuânNghi quả nhiên lắc đầu. cứng rắn nói: “Ngay bây giờ!”

Hà Thiếu Thanh thờ phào một cái, lẩm bầm nói: “Ta cần một cây đao”. Không có ai đưa đao cho hắn, cho nên hắn nhặt cây đao trên mặt đất kia lên. Thấy Đỗ Phục Uy căn bản không có phản đối, Hà Thiếu Thanh lại có vài phẳn nắm chắc chạy trốn.

Tiếng loảng xoảng vang lên không dứt. mọi người rút đao ra, đảo ngược chuôi đao. đều kêu lên: “Tây Môn đại ca, cho người đao!”

Ánh đao như tuyết, chiểu rọi lên trên khuôn mặt tái nhợt của Tây Môn Quân Nghi. Tây Môn Quân Nghi trong mắt nước mắt chợp động, lại chậm rãi lắc đầu. “Không cằn”.

Hắn Cự tuyệt rất dứt khoát. Ai cũng nhìn ra tâm ý của hắn, ai cũng đều có sự lo lắng. Tây Môn Quân Nghi trước mắt lảo đảo muốn ngã, bất có lúc nào cũng có thể ngà xuống, làm sao mà có sức ra tay. Trước mắt hắn lại dùng bàn tay trần, Hà Thiếu Thanh binh khí nơi tay, Tây Môn Quân Nghi tuyệt đối là ờ vào hoàn cảnh xấu.

Tư Nam đã nhìn không được, mới muốn cất bước tiến lên. lại bị Tiêu Bố Y kéo lại. Tư Nam khó hiểu quay đằu lại. thấy Tiêu Bố Y lắc đằu. trong lòng thở dài. nàng cũng rõ ràng, lúc này, ai cũng không thể ra tay!

Chuyện nàng không rõ càng ngày càng nhiều, nhưng rốt cuộc phát hiện. Thì ra ờ trên đòi này, người bi thảm cũng không chỉ một minh nàng. Tiêu Bố Y rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đau khổ, mới luyện ra được ý chí sắt đá như hôm nay, Tư Nam muốn biết, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Bố Y…

Tây Môn Quân Nghi, Hà Thiểu Thanh im lặng đứng đối diện, mọi người không giác làm thành một vòng, chừa sân bãi bọn hắn động thủ. Tây Môn Quân Nghi vẫn đứng bất động, nắm chặt hai nắm đấm, hai mắt phóng hòa.

Hà Thiếu Thanh tính mạng nguy hiểm, không đám khinh thường. Hoa lẻn một đao. bước nhanh chạy quanh thân Tây Môn Quân Nghi ba vòng. Tây Môn Quân Nghi không nhúc nhích, Hà Thiái Thanh nhìn ra tiện nghi, đã từ phía sau xông tơi, bổ ra một đao.

Tây Môn Quân Nghi bỗng nhiên xoay người, vừa vặn nghênh đón.

Hà Thiếu Thanh trong nội tâm chợt lạnh, lại không dám tiến lên. rút lui mấy bước, chém hoảng vài đao. Hắn trong lòng biết rò, hiểu rằng đã làm cho nhiều người tức giận. Nếu giết Tây Môn Quân Nghi, hắn chỉ sợ đi không ra khỏi phòng nghị sự. Hắn có thể còn mạng, hv vọng duy nhất chính là hắn thắng Tây Môn Quân Nghi, mà không phải giết hắn! Tày Môn Quân Nghi còn sống, tuân thù theo lời hứa, hắn sẽ không phải chết!

Hắn tính toán cực kỳ chính xác. tướng lãnh Giang Hoài thẳm nghĩ Tây Môn Quản Nghi tự tay báo thù, lúc này đây cũng không ra tay. Hà Thiếu Thanh muốn thắng, đánh bị thưcmg chân cùa Tây Môn Quân Nghi, khiến cho hắn không có lực tái chiến là được rồi.

Tây Môn Quân Nghi thấy Hà Thiái Thanh rứt lui, đã cất bước đuổi theo, chi là hắn đã quá mức suy yếu, tuy có một bầu lùa giận, hai chân lại chống đờ không nối, lảo đảo thiếu chút nữa ngà sấp xuống.

Hà Thiếu Thanh trong lòng mừng rỡ, nhìn ra tiện nghi, vội chạy tới đổi chém thành đâm, thẳng đến lồng ngực của Tây Môn Quân Nghi.

Lồng ngực chính là chỗ hiểm, Tây Môn Quản Nghi không thể không tránh! Hà Thiếu Thanh muốn hắn tránh, khi đó hắn có thể thuận lý thành chương một đao chém xuống, bị thương đùi của Tây Môn Quân Nghi.

Một chiêu này, hư hư thực thực, mục đích có thể đạt được!

Hà Thiểu Thanh nghĩ tới đây. khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười dữ tợn, hắn toàn thân căng thẳng, tâm tư chợt chuyển, chỉ còn chờ Tây Môn Quàn Nghi né qua, thì sẽ tạo nên sơ hở ờ đùi.

Một đao kia, giống như điện xẹt, thể đi hung mãnh, làm cho Tây Mòn Quản Nghi không thể không tránh!

Nhưng một khắc trường đao vào thịt, Hà Thiếu Thanh trong lòng hoảng sợ, hắn tính khôn khéo, nhưng lại chưa bao giờ tính, đến, Tây Môn Quân Nghi căn bản không có né tránh.

Tây Môn Quân Nghi vốn bước chân lảo đảo, nhưng một khắc khi trường đao Hà Thiái Thanh đâm ra, đã thế như mành hổ vọt tới, mọi người cùng kêu to lên. muốn cứu viện nhung đã không kịp. Tây Môn Quân Nghi lúc này bồ nhào về phía trước, chinh là đem bản thân bồ nhào lên trên trường đao!

Đơn đao nhập vào ngực, từ trước ngực đâm đến sau lung, một chùm máu tươi tung tóe ra, Hà Thiếu Thanh sùng sốt, lại không biết tiệp theo phải làm thế nào…

Tây Môn Quân Nghi cũng đã kéo gần lại khoảng cách, trong tiếng quát lớn. năm ngón tay như móc câu, bóp chặt cổ họng của Hà Thiểu Thanh.

“Chớ có giết ta!” Hà Thiái Thanh khi bị bàn tay lạnh nhưbăng bóp lên cổ họng, còn kịp nói ra bốn chữ này. Chỉ là sau bốn chữ này, chỉ nghe một tiếng rắc nhỏ.

Tây Môn Quân Nghi bóp lấy cổ họng Hà Thiếu Thanh, bóp nát yết hầu của hắn, tay trái đột nhiên đưa ra, bắt lấy đầu cùa Hà Thiếu Thanh, hai tay giao nhau, chỉ nghe sau một tiếng rắc, cùa cùa Hà Thiếu Thanh đã bị vặn gãy. đầu đã chuyển hướng về phía sau lung!

Hà Thiếu Thanh trong mắt đều là không tin, trước khi chết vẫn không tin, nhung đầu lười hắn duỗi ra, khóe miệng chảy máu, đã chết.

Tây Môn Quân Nghi buông hai tay ra, Hà Thiếu Thanh mềm nhũn ngà xuống. T ây Môn Quân Nghi một mực chờ đến khi hắn bất động, lúc này mới ngửa mặt lên trời ngà xuống, như núi đổ sụt xuống.

Các tướng Giang Hoài lúc này mới phục hồi lại tinh thẩiỊ bi thảm hô lên: “Tây Môn đại ca…”

Tây Môn Quân Nghi không đợi ngã xuống đất. đã được một người đờ lấy. Đỗ Phục Uy hai mắt rưng rưng, môi nhúc nhích, nhung lại một câu cũng nói không được. Người khác đều cảm thấy Tây Môn Quân Nghi rất ngu, nhưng chi có Đồ Phục Uy rõ ràng tâm ý cùa hắn.

Người khác đều hận không thể ngăn trờ Tây Môn Quân Nghi chịu chết, chỉ có Đỗ Phục Uy hiểu rõ, chết đối với Tây Môn Quân Nghi mà nói, càng giống như là giải thoát. Cho nên hắn không có cản trở Hà Thiái Thaiih nhặt đao, cho nên hắn không có ngăn trờ Tây Môn Quân Nghi ra tay, cho nên hắn khi Tây Môn Quàn Nghi ngà xuống, tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng.

Nhìn thấy hai mắt cùa Đỗ Phục Uy. Tây Môn Quàn Nghi nở nụ cười. Ngực hắn máu tuôn ra như suối, nhìn sang đại ca đang đỡ mình, chỉ nói: “Tổng quản, ta ai… cũng không có phản bội, Ngọc Thục không nên chết!”

Đỗ Phục Uy hai mắt khệp lại, hai giọt nước mắt chảy xuống, ôm chặt lấy huynh đệ vào lòng, bi thương nói: “Ngươi rất tốt, đáng chết..

“Đáng chết là… ta!” Tây Môn Quân Nghi mỉm cười nói: “Tổng quản, ta rất… cao… hứng, ta có thể lại nhìn thấy Ngọc… Thục..Hắn nói ra một chữ cuối cùng, đằu đã mềm ra gục xuống.

Hắn ngậm cười mà ra đi, Đỗ Phục Uy lại hô lên một tiếng tê tàm liệt phể. “Quân Nghi!!!”

Tà dương đã hạ xuống đại địa, màn đêm nhẹ nhàng phù xuống, rốt cuộc cũng làm cho một ngày đò máu thảm thiết một chút sắc lạnh…

Chọn tập
Bình luận