Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 613: Mưa gió sắp đến (1)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Đỗ Phục Uy rời trướng, thời gian chừng uống cạn chung trà, đã có binh sĩ hồi bẩm: “Đỗ Tổng quản nhằm về phía Lịch Dương mà đi”.

Tiêu Bố Y gật gật đầu, ý bảo binh sĩ lui ra, cau mày nói: “Nhị ca, Đỗ Phục Uy có dũng thiếu mưu, ta chỉ sợ hắn không chống lại được Phụ Công ám toán”.

Lý Tĩnh hồi lâu mới nói: “Đỗ Phục Uy chính là thù lình Giang Hoài, uy tín không ai bằng, nếu là ở ngoài sáng, vô luận Phụ Công đối với hắn bất màn như thế nào, cũng không dám ám toán đối với hắn”.

“Vậy còn trong tối?” Tiêu Bố Y hòi.

“Quyền thế làm cho người ta cuồng, Phụ Công đã có thể liên kết với Đỗ phu nhàn, bọn họ trong tối, cũng không có cái gì là làm không được” Lý Tĩnh tinh táo nói.

“Ta đi Lịch Dương, chỉ cần một ngày, Đỗ Phục Uy không thể chết được” Tiêu Bố Y nói.

Lý Tĩnh nhìn Tiêu Bố Y nói: “Đệ nếu như đi, ta đương nhièn sẽ không ngăn đệ. Với thân thủ của đệ cùng TưNam dưới mắt, thiên địa to lớn, đâu cũng có thểđi được. Nhưngmà đệ chớ quá coi thường Đỗ Phục Uy, cho dù trong quân Giang Hoài có bộ phận tan rã, với ba chữ Đỗ Phục Uy kia, nếu muốn thu thập Phụ Công cũng không thanh vẩn đề”.

“Nhưng mà” Tiêu Bố Y cười nói: “Nhị ca. người đối với sự tình trong thành Lịch Dương rõ như lòng bàn tay, những chuyện này, nhất định phải là người trong quân Giang Hoài mới có thể biết được, nói như vậy… trước khi xảy ra chuyện, thi huynh đã có người”.

Lý Tình vươn tay viết ba chữ lên trên bàn, Tiêu Bố Y kinh ngạc nói :”Thì ra là hắn”.

“Vậy đệ tường ai?” Lý Tĩnh hỏi.

“Ta nghe nói Hám Lăng này có chút hão lợi, lúc trước cùng La Sĩ Tín từng có liên quan, chi cho là hắn sẽ làm nội ứng cho chúng ta, ta không ngờ sẽ là người khác đầu nhập vào chúng ta Nhưng mà đã có người đằu phục chúng ta, cái này nói rõ thân tín của Đỗ Phục Uy cũng không phải là bền chắc như thệp. Phụ Công đã có thể thuyết phục Đỗ phu nhân phản loạn, thu mua người khác cũng là chuyện hợp tình lý. Thường có câu. minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đỗ Phục Uy quay lại Lịch Dương. Chuyện đầu tiên nhất định là tìm thân tín, nếu người nọ trùng hợp là bị Phụ Công thu mua, Đỗ Phục Uy nguy rồi”.

Tiêu Bố Y một hơi phân tích nhiều điểm. Lý Tùih gật gật đầu. “Đệ cảm thấy Đỗ Phục Uy quay lại Lịch Dương, người đầu tiên tìm sẽ là ai?”

“Hẳn là Hám Lăng” Tiêu Bố Y không chút do dự nói.

“Ta cũng nghĩ như vậy” Lý Tĩnh trầm ngâm nói: “Đã như vậy, đệ nếu như thích, đẵn Tư Nam, lào Ngũ cùng cải trang mà tới thành Lịch Dương, ta phản phó nội ứng tiếp ứng các người. Chỉ chờ tới khi Đỗ Phục ỊJy cùng Phụ Công ngà bài, đại cuộc có thể định”.

Tiêu Bố Y gật đầu, muốn đi tìm lão Ngũ trong mấy huynh đệ Biển Bức. Lần này cùng Đỗ Phục Uy xuôi nam Thước Đầu trắn, Tiêu Bố Y lại đem mấy huynh đệ Biền Bức mang ở bên cạnh. Lão Ngũ tinh ữiõng eải trang, lần này đi Lịch Dương, đương nhiên không thể thiếu.

Không đợi Tiêu Bố Y ròi trướng. Lý Tĩnh đột nhiên nói: “Tam đệ… “

Tiêu Bố Y dừng lại, khó hiểu hỏi, “Nhị ca, có chuyện gì?”

Lý Tĩnh nhìn Tiêu Bố Y hồi lâu, “Đệ vẫn không thay đổi bản tính mạo hiểm, lúc này đây. ta hy vọng là lần cuối cùng. Núi sông thế cuộc đã trong sáng, đệ sau này không thể lại lấy thân phạm hiểm. Đệ phải biết rằng, đệ gánh vác quá nhiều hy vọng. Thật ra… Ta vốn muốn nói, chuyện này TưNam dẫn theo đám người Biển Bức. lào Ngũ đi là được rồi”. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Bố Y trong lòng cảm kích, lại cười nói: “Được, ta đáp ứng huynh! Chỉ là lằn này sự việc trọng đại. Chỉ cần một ngày, đã có thể cứu mười vạn quân Giang Hoài, mạo hiềm cũng đáng mà”.

Lý Tĩnh chậm rãi gật đầu, lại nói: “Bố Y, chuyển thảo mãng, đều có phương thức thảo mãng giải quyết. Nếu như không phải vạn bất đắc dì, hày để cho Đỗ Phục Uy xừ lý là tốt rồi”.

“Ta hiểu” Tiêu Bố Y nói: “Ta chỉ không muốn trước khi quân Giang Hoài đầu nhập vào, hắn không rõ ràng chết đi mà thôi. Ta làm việc, huynh cứ yên tâm. Phía Vương Thế Sung thế nào rồi?”

Tiêu Bố Y lần này hòi, đơn giản là vì Phụ Công chuần bị cùng Vương Thế Sung kết minh, hắn không thể không phòng.

Lý Tĩnh bình tĩnh nói: “Đệ phụ trách nội loạn trong quân Giang Hoài, ta tới tào thanh bên ngoài. Đệ cứ yên tâm, hai ngày này, Vương Thế Sung binh mà tuyệt đối không tới gằn thành Lịch Dương trong vòng ba mươi dặm”.

Tiêu Bố Y hiểu rằng Lý Tĩnh tinh minh, Vương Thế Sung tuy giảo hoạt, nhung muốn tránh được hai mắt cùa Lý Tĩnh, thi vẫn là muôn vàn khó khăn.

Lý Tình dụng binh như thần, cũng là bởi vì biết tiên cơ. xung quanh thảnh Lịch Dương, chắc hẳn sớm đã được Lý Tĩnh phái thám tử, Vương Thế Sung muốn đem đại quán ẳn hiện, tuyệt đối không thể gạt được Lý Tĩnh.

Ra khỏi doanh trướng, tìm được đám người Biền Bức. Tư Nam. Lào Ngũ nghe nói lại có chuyển phải đi làm. không khỏi tinh thằn phấn chấn.

Nhưng Biển Bức lại cau mày nói: “Tây Lương vương, hiện tại thành Lịch Dương, chắc hẳn đề phòng nghiêm ngặt, cho dù cài trang dịch dung, trà trộn vào cũng tuyệt không phải chuyện dễ”.

TưNam nói: “Tiêu Bố Y, yỗ Ịuận như thế nào. ngươi muốn đi. ta cũng sẽ đi theo”.

Tiêu Bố Y cười khả nói: “Muốn đi, cũng phải nghĩ biện phép làm sao trà trộn vào mới được. Ta cũng không muốn đã thảo kinh xà, Đỗ Phục Uy không chết, chúng ta căn bản không cần lộ diện… “

Hắn lời còn chưa dứt, có binh sĩ vào trong doanh trướng, đưa qua một bao đồ nói: “Tây Lương vương, đây là Lý tướng quân phân phó đưa tới”.

Tiêu Bố Y mở ra xem xét, mới phát hiện là ba bộ quần áo, ba khối yêu bài. Xem trên mặt yêu bài có hai chữ Lịch Dương, trong bao quần áo còn có một trang giấy, ghi chú rõ công việc vào thành, có bản đồ, ghi rõ địa điểm chiến lược quan trọng ờ Lịch Dương cùng chỗ ờ.

Lý Tĩnh cùng Lịch Dương, Giang Đô đối kháng đã lâu, sớm đối với hai tòa thành này nắm vững như lòng bàn tay. vốn chuán bị công thành sừ đụng, không ngờ Tiêu Bố Y ngược

lại vượt lên trước một bước dùng tới.

“Nhị ca này, thật sự là rất tốt” Tiêu Bố Y cảm khái nói: “Lằn này âm thẳm làm việc, cũng không cần đi quá nhiều, ba người là đủ”.

Biển Bức nói: “Thần trông có chút dị thường người, vẫn là lão Ngũ đi thôi” Thấy lào Ngũ gật gật đằu. Biển Bức nói: “Lão Ngũ, nhớ rõ, hoá trang cho tốt. để cho người ta nhặn ra là không được”.

“Yên tâm, nếu có người nhận ra, ta xách đầu tới gặp” Lào Ngũ cười nói.

Nhưng ba người ở đây, đối với Tiêu Bố Y quan tâm không cần nói cũng biết, loại quan tâm này, cũng không phải là quan tâm đối với Tây Lương vương, mà là càng giống đối với bằng hữu, huynh đệ vậy. Lão Ngũ trước đem Tiêu Bố Y hoá trang thành một hán tử sắc mặt vàng như nến, thấy Tư Nam vẫn che mặt. cười khổ nói: “Cô nương nếu là muốn đi. che mặt chỉ sợ không được”.

Tư Nam tháo khăn che mặt xuống, lão Ngũ trước mắt sáng ngòi, bị hào quang thoát tục của TưNam làm cho rung động, hồi lâu cũng không thể nói gì.

Biển Bức cũng tràn đầy kinh ngạc. Tiêu Bố Y tuy đã thấy qua, nhưng mới vừa thấy mặt Tư Nam, tim vẫn đập thình thịch. Khuôn mặt có thể làm cho cha con Dương Kiên. Dương Quảng nhớ mãi không quên, quả nhiên không giống người thường.

Tư Nam ngược lại lơ đễnh, nhìn thấy lão Ngũ tay cũng có chút phát run, kinh ngạc hỏi, “Ta rất khó cải trang sao?”

Tiêu Bố Y phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nói: “Mặt cô như vậy, ai lại cam lòng để cho bụi đất che dấu?”

Tư Nam nghe Tiêu Bố Y khen ngợi, cười lên sáng lạn, lão Ngũ cũng phục hồi lại tinh thần. Đưa qua một chậu nước nói: “Rùa một lẩn, trước che màu da nguyên gốc”.

“Có thể trờ lại như cũ hay không?” Biển Bức cũng nhịn không được quan tâm hỏi.

Lào Ngũ cười khổ. “Nếu không thể trờ lại như cũ, ta chỉ sợ Tây Lương vương là người đằu tiên đem ta chém” Ngoài cuộc tình táo trong cuộc u mê. Tiêu Bố Y tuy không nói ra. Nhưng lão Ngũ đã sớm thấy ra sự ân cần cùa hắn đổi với Tư Nam, nên lúc này đây trêu chọc.

Biển Bức lại giật ống tay áo hắn, ý bảo không cần phải lắm miệng. Lào Ngũ thẳm run sợ. không dám nói nhiều.

Tiêu Bố Y cũng không có thẹn quá hóa giận, khác biệt là trên mặt chợt ửng đỏ. nhung chi là một thoáng qua mà thôi. Tư Nam kỳ quái hỏi, “Hắn vì sao phái chém ngươi?”

Lão Ngũ không tiện nói rõ, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói: “Kỹ thuật không tình, đương nhiên phải chém”.

Tư Nam lúc này đã đem nước rùa mặt, nước vừa rùa qua Khuỏn mặt cùa nàng hiện ra vẻ có bệnh. Tiêu Bố Y thẳm than kỹ thuật dịch dung cao siêu. Lào Ngũ đối với Tư Nam, cũng không còn chân tay luống cuống nữa, chăm chú nhin hình dạng khuôn mặt của nàng, trên tay bận rộn không ngừng, chi chừng uống cạn chung trà. Tiêu Bố Y rốt cuộc đã nhìn không ra nừa phẳn bóng dáng của Tư Nam. Trước mắt xuất hiện, lại là một hán từ xấu xí.

Tiêu Bố Y bật cười nói: “Ai có thể nghĩ đến… “

Hắn nói đến đây. đã không có nói nữa, Tư Nam hòi: “Ai có thể nghĩđến cái gì?”

Tiêu Bố Y do dự, “Ta nói ai có thể nghĩ đến, lão Ngũ tài nghệ lại tinh xảo như thế” Tư Nam nhìn vào gương đồng, cũng ngây người, ánh mắt lộ ra vẻ buồn cười.

ở trong suy nghĩ của nàng, đung nhan hiển nhiên cũng không phải là chuyện quan trọng như vậy.

Tiêu Bố Y vừa rồi vốn muốn ca ngợi dung nhan cùa Tư Nam, nhung ráng tự ức chế, âm thẳm kinh sợ. Hắn gặp qua phụ nữ cũng không tính là ít, xinh đẹp như hoa lại càng không ít, nhưng duy khiến cho hắn có chút mất hồn mất vía thì chi có Tư Nam, điều này thật sự là hiện tượng mà hắn từ sau khi luyện tập Dịch Cân kinh chưa từng xảy ra.

Ba ngưòi cải trang xong, thông báo cho Lý Tĩnh, sau đó thừa dịp trời chưa tối chạy tới thành Lịch Dương. Thành Lịch Dương hôm nay không khí khẩn trương có phần đậm đặc, còn chưa tối đã đóng chặt của thành.

Đối với khách thương lui tới, quân Giang Hoài cũng kiểm tra nghiêm ngặt.

Đỗ Phục Uy sau khi chiếm lĩnh Lịch Dương. Đan Dương hai noi, cũng không có trắng trợn bắt người cướp của, ngược lại cũng giống như Tiêu Bố Y tiến hành biến phép cải cách, ngoại trừ các huynh đệ ra sinh vào tử, thi quan viên ờ Lịch Dương. Đan Dương quá nửa là Tùy thần. Hắn cổ vũ sản xuất, giảm miễn thu thuế… Lịch Dương mặc dù roi vào trong tay Đỗ Phục Uy, nhưng lại còn có thể xuất hiện cảnh tượng quốc thái dân an.

Nhưng mà hiện tại tin tức Đỗ Phục Uy đã chết truyền ra, lòng người bàng hoàng. Dàn chúng đã ít dám ra đường, chỉ sợ bị tai bay vạ gió.

Kiểm tra mặc dù nghiêm, ba người Tiêu Bố Y có lệnh bài Lý Tình đưa cho, đã không kinh không hiểm tiến nhập thành Lịch Dương.

Tư Nam, lào Ngũ đều cũng có chút ít mờ mịt, thấp giọng hỏi, “Đi nơi nào tìm Đỗ Phục Uy?”

“Trước tìm Hám Lăng” Tiêu Bố Y không chút do dự. Hỏm nay thành Lịch Dương đã bị Phụ Công âm thẳm khống chế, Đỗ Phục Ụy dù sao vẫn là kiêu hùng một phưcmg. nghe được trong thành nội loạn, tuyệt sẽ không liều lĩnh đi tìm Phụ Công. Hắn nếu muốn khống chế cục diện, đương nhiên là phải tìm nghĩa từ gíup đờ, mà trong những người này. đương nhiên là phải tìm Hám Lăng cực kỳ có năiig lực.

Tiêu Bố Y hiện tại chỉ hy vọng. Hám Lăng thật có thể chân thành trước sau như một.

Địa đồ mà Lý Tĩnh cho Tiêu Bố Y, cực kỳ kỹ càng, ba người đù chưa đến Lịch Dương, nhưng theo bản đồ, rất nhanh đã tới được phù đệ cùa Hám Lăng, sắc trời chưa tối, phù đệ Hám Lăng canh phòng ngược lại có chút lơi lòng, ba người Tiêu Bố Y trước vòng quanh phù đệ một vòng, thấy hậu viên u tĩnh, thi nhìn nhau gật đầu.

Lào Ngũ thấp giọng nói: “Buổi tối lại đến chú?”

Hắn đã quen ngày ngủ đêm làm việc, Tiêu Bố Y gật đầu. cùng hai người tìm tửu quán uống chút rượu buồn, đến khi sắc tròi tối đen. một lần nữa đến hậu hoa viên của phù đệ Hám Lăng. Tiêu Bố Y cho ờ lão Ngũ bên ngoải giả thành một tên khất cái, ngồi xồm ở cừa ngõ canh chừng, bản thân lại cùng Tư Nam leo tường mà qua

Chọn tập
Bình luận