Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 465: Nhất tuyến khiên (3)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Lý Hiếu Cung có quyền mưu, có chuần bị, đĩ nhiên cùng ba con trai cùa Đại Miêu Vương bắt đầu liên lạc, hắn hiện tại có thể thuyết phục chỉ còn lại có Vân Thủy cùng Đại Miêu Vương này.

Đây là cơ hội cuối cùng của hắn! Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y nhìn sang mây trắng phưong xanói:”Tất cả mọi chuyện, bắt đằu từ miền biên cương xa xôi..

Thanh âm của hắn lành đạm xa xôi như mây trắng kia. Nhưng khi nhớ lại chuyện cũ, cũng không khỏi thồn thức. Vó ngựa lọc cọc, gió nhẹ thổi qua, hồng mà mang theo hai người nhẹ nhàng chạy về phía trước, Tiêu Bố Y nhìn không thấy sắc mặt của Vân Thủy sau lưng, lại tin vào phán đoán của minh không sai, nên đem chuyện minh lên làm Tây Lương vương như thế nào kể lại. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Nhưng mà hắn đa phần là nói huynh đệ, nói buôn bán ngựa, đối với cao cao tại thượng chi là hời hợt, có lẽ trong suy nghĩ cùa hắn, cái này so về tinh huynh đệ thì cũng không xem quá nặng. Cho đù đánh bại Lý Mật, hắn bất quá cũng chỉ nói sau khi khồ chiến mấy tháng, rốt cuộc mới đánh tan.

Chuyện bình định chuyện thiên hạ, thảm thiết bi tráng, nhung trong mắt hắn, hướng tới vẫn là thiên hạ thái bình.

Cuộc đời vốn là như vậy, rất phú: tạp, cũng lại rất đơn giản, tim được rất nhiều, mất đi càng nhiều hơn. Đến khi đi vào một giòng suối nhò, đã không thể đi ngựa. Tiêu Bố Y xoay người xuống ngựa, chỉ về phía trước nói: “Quận chủ, chúng ta đề phòng lại lọt vào ám toán, cho nên ờ vào noi hoi hẻo lánh, ở đây đi ngựa không tiện, huynh đệ của ta hôn mê không dậy nổi, không biết có cần ta đưa bọn họ ra hay không?”

Vân Thủy lập tức nhảy xuống, lại nỡ nụ cười, “Sao dám làm phiền Tây Lương vương, ta vào xem là được rồi”.

Hai người từ dòng suối nhỏ giẫm lên đá cuội đi về phía trước. Vân Thủy vẫn trầm mặc vuốt giới chỉ trên tay, đột nhiên hỗi: “Tiêu Bố Y… ngươi biết Dương Quảng à?”

“Ta đương nhiên biết người đứng đằu Đại Tùy” Tiêu Bố Y cười nói: “Nếu không có Thánh Thượng chỉ dẫn, ta vô luận như thế nào cũng làm không được T ày Lương vương”.

“Nói như vậy ngươi đối với hắn rất cảm kích?” Vân Thủy lại hỏi

Tiêu Bố Y cân nhắc không thấu dụng ý của nàng, nhung lại chân thành nói: “Quận chủ, người sống trên đời, luôn hoặc nhiều hoặc ít có nỗi khổ tâm. Làm việc có lẽ không đúng, nhưng nểu có thể hối cải. không thẹn với lương tâm của mình thi vẫn có thể lượng giải”.

Vân Thùy hừ lạnh một tiếng, “Người nọ đã chết, ai tới lượng giải?”

Tiêu Bố Y khó hiểu ý nghĩa, mới định nói cái gì, Vân Thủy cũng lại thờ dài nói: “Có lẽ ngươi là người tốt, nhưng mà người xấu càng nhiều. Nhưng ta hiện tại cũng không biết ngươi rốt cuộc là thật hay giả, nhưng mà vô luận như thế nào. ngươi kể cho ta nghe chuyện xưa rất êm tai, ta cũng đa tạ ngươi”.

Tiêu Bố Y dở khóc đở cười, không ngờ lại nhận được kết quả như vậy. Hai người yên lặng đi về phía trước, rẽ qua sơn mạch lại hiện ra một cái nhà sàn. Loại kiến trúc này ờ đây ngược lại tùy ý có thể thấy được, là người đánh cá, thợ săn ngày thường sừ dụng, đám người Tiêu Bố Y ẩn thân cũng không tệ, ngược lại phi thường kín đáo.

Đám người Tẳn Thúc Bảo nghe được tiếng đinh đang rung động, đã sớm cảnh giác phục ờ góc, nhìn thấy Vân Thủy cùng Tiêu Bố Y đồng thời đi vào, lúc này mới thờ phào nhẹ nhòm. Tiêu Bố Y lắm mưu. Tẳn Thúc Bảo kinh nghiệm phong phú. bọn họ dễ dàng thoát khỏi sự theo dõi của Lý Hiếu Cung, nhưng đối với A Tú cùng lào Tứ hôn mê thi lại thúc thù vô sách. Lão Ngũ gấp rút trờ về, liếc qua đã nhận ra bọn họ hẳn là trúng cổ độc. mọi người kinh hãi, nhưng lại không có cách nào. Lô lão Tam, Chu Mộ Nho đều không biết tung tích, mấy người Tiêu Bố Y cũng lo lắng không thôi. Nhìn thấy A Tú, lão Tứ hôn mê bất tỉnh, càng ngày càng suy yếu, Tiêu Bố Y rốt cuộc làm mặt dày đi tìm Vân Thùy. Tẳn Thúc Bảo, Sừ Đại Nại đều vô kế khả thi, nhưng thấy Tiêu Bố Y không sợ cổ độc. lại quen với Vân Thủy, chỉ có thể để cho hắn đi, khi nhìn thấy hắn trờ về, lúc này mới buông lỏng tâm sự.

Vân Thủy nhìn thấy trong phòng đang đứng hai người, một tiều tụy, một uy mành, nhung đều vết máu loang lổ trên người, nhíu mày, hiểu rằng Tiêu Bố Y nói bị tập kích hẳn là không giả. Nhưng cũng không muốn quản nhiều, trực tiếp đi tới trước mặt A Tú cùng lào Tứ, nhìn thấy bọn họ hai gò má hõm sâu, đang hấp hối, lại cười rộ lên, “Tại sao lại là hắn?”

Nàng nhận biết A Tú, cảm thấy người này có điểm ngốc, cũng không nghĩ nhiều, chỉ xốc mí mắt hắn lên. cau mày nói: “Là Xích Xà cổ”.

Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng liếc mắt qua là nhận ra lai lịch cổ độc. trong lòng thoáng vui, khẽ nói: “Làm sao cứu?”

Hắn không hỗi có thể cứu hay không, chỉ hòi làm sao cứu, cũng là một kỹ xảo. Vân Thủy cười như chuông bạc, “Cái Xích Xà cổ này cũng không làm khó được ta” Tiêu Bố Y chi thấy trong mắt nàng che dấu thâm ý, nhưng cũng bất chấp, ôm quyền thi lễ nói: “Mong quận chủ ra tay giúp đỡ”.

“Ngươi yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng. không có chuyện không làm” Vân Thùy lạnh nhạt nói: “Chỉ là loại Xích Xà cổ này giải trừ cũng không đon giản, ta cần máu của một người”.

Mọi người nghe mà rùng mình, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Mong quận chủ CÌLỈ rõ”.

Vân Thùy mỉm cười nói: “Cái Xích Xà cổ này là nuôi ngàn con rắn độc. khiến chúng tự giết lẫn nhau, cuối cùng còn lại một con. Sau đỏ đem con rắn độc này chế thành cổ độc… Người hôn mê trong kia, nếu không có giãi dược vào trong cơ thể. hôn mê bảy ngày hẳn phải chết, nhưng đến ngày cuối cùng hồi tinh lại, gặp người là cắn, cũng xem như là độc ác”.

Mọi người nghe thấy cũng nổi da gà, nhưng Vân Thùy nói lại bình thản. Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Không biết quận chù phá giải như thế nào?”

Vân Thùy cười nói: “Ta nói muốn dùng máu một người, bất quá ta cũng nói rõ trước với các người. Ngựời này làm thuốc dẫn, thân chịu thống khồ thảm không nói nổi, các ngươi nói sẽ dùng máu ai?”

Ánh mắt cùa nàng quét qua, xẹt qua trên người Sừ Đại Nại, Tẳn Thúc Bão, rồi lại rơi vào trên người Tiêu Bố Y.

Sừ Đại Nại tiến lên một bước, còn chưa nói gì, Tẳn Thúc Bảo đã đưa chùy thù qua, vén ống tay áo lên nói: “Dùng cùa ta!” Sừ Đại Nại hơi có vẻ chất phác, ngược lại so với Tẳn Thúc Bảo chậm một bước. Tẳn Thúc Bảo một mực vẫn trầm ngâm không nói, lúc này lại vượt lên trước một bước.

Hắn thanh âm tiẵm ngưng, làm việc không chút chùn bước, Vân Thủy vốn đối với hai người này vẫn không xem trọng, nhưng nghe được thanh âm của hắn, thi lại hơi ngạc nhiên, đôi mắt đọng lại trên mặt Tẩn Thúc Bảo, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi có biết cái này có bao nhiêu khổ không?”

Tẳn Thúc Bảo lạnh nhạt nói: “Ta chỉ trông mong càng khổ càng tốt!”

Tiêu Bố Y sắc mặt ảm đạm, hiểu rõ chân tướng, thẳm nghĩ trên đời này còn có cái gì khổ qua được tâm tình cùa Tẳn Thúc Bảo? Vân Thủy ngược lại sừng sốt, sau hồi lâu lại lộ ra nụ cười, “Được rồi, ta giải thích cho ngươi nghe có bao nhiêu khồ. chỉ sợ ngươi không thể tường được khổ tới cỡ nào. Các ngươi chỉ biết là cổ độc người Miêu thiên ki bách quái, nhung không biết mỗi người bồi ra cổ độc cũng khác nhau rất lớn. Xích Xà cổ tuy là một loại cổ độc, nhưng mà giải dược của mỗi người chỉ có thể giải cho chính mình, bởi vì này giải dược này chính là từ trên người rắn độc lấy ra dịch nhờn, nọc độc cộng thêm phân và nước tiểu của rắn độc xà phối trí mà thành”.

Nàng nói cực kỳ ác tâm khủng bố, Tiêu Bố Y chỉ có thể thở dài. Tẳn Thúc Bảo lại chỉ nói: “Thì ra là thế”.

Hắn sắc mặt bình thản, không có chút nào lo lắng cùng sợ hãi, Vân Thủy nhìn thẩy. lại liếc nhìn Tiêu Bố Y, hồi lâu mới nói: “Ta không có giải dược”.

Tiêu Bố Y sắc mặt khẽ biển, Vân Thủy lại nói: “Bất quá ta cũng có thể giải, nhung mà cần thừ qua. Thất Tình cổ cùa ta có thể giải trăm cồ người Miêu, Xích Xà cổ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ta dùng cổ khắc cồ, lại cần dùng máu người làm vật dẫn. Ta đem Thất Tình cổ thả vào trong máu người, hai canh giờ sau, Thất Tình cồ ờ trong cơ thể sinh sôi nẩy nờ sinh trưởng, lúc này ta lại từ trong cơ thể rút máu ra cho hai người này uống, xem tình huống phản ứng của hai người này”.

Tiêu Bố Y âm thầm nhíu mày. đã cảm thấy có vẩn đề, Tẳn Thúc Bảo lại hòi: “Chi vậy thôi sao?”

“Đương nhiên không chỉ như vậy” Vân Thủy vẫn cười, nhưng trong nụ cười đã xem lẫn ít nhiều cảm khái, nàng đã gặp qua rất nhiều người nghe được cổ độc là sắc mặt biến đổi, nhưng người này nghe thấy cho tới hiện tại tâm vẫn luôn phẳng lặng, thật sự làm cho nàng kinh ngạc không thôi. Tây Lương vương là quái nhân, thủ hạ của hắn cũng là quái nhân, Vân Thủy âm thầm nghĩ, “Đây bất quá là bước thử đầu tiên, ta muốn quan sát phản ứng của bọn họ, sau đó lại lấy máu cùa bọn họ hợp với Thất Tình cổ lằn thứ hai đưa vào trong cơ thể người, sau đó lại rút máu cho bọn họ uống. Ta phải thừ nhiều lần, lần cao nhất ta phải thừ tới bảy lẩn mới kiểm tra ra giải dược, nhưng người làm dẫn được kia ngày hôm sau cũng đau đớn mà chết”.

“Đau chết?” Tẳn Thúc Bảo rốt cuộc nhíu mày. “Vì sao?”

Vân Thùy thản nhiên nói: “Cái loại trao đồi máu chế thuốc này nghe thì đơn giản, nhung khổ nhất trong đó không phải Xích Xà cồ trong người, mà lại ờ chỗ thuốc dẫn. Bời vi Thất Tình cồ nhằm vào thất tình của con người mà hạ, thất tinh chia làm hỉ. nộ, ưu, tư, bi. khùng, kinh, trong quá trình trao đổi mậu, người này động loại tâm tư nào. đau đớn sẽ tăng lên một phần. Loại khổ sờ này hình dung như thế nào. phải nói là ngàn vạn con kiến cắn ờ trong mạch máu cùa ngươi..

Tẳn Thúc Bảo gật đầu nói: “Thì ra là thế”.

“Mỗi một lần trao đồi máu để thử. thống khổ sẽ tăng lẻn gấp đôi. Hơn nữa cho dù giải được độc trên người hai người này, thi Thất Tình cồ trên người của ngươi cũng không cách nào trừ khử. chung thân mà theo, sau này động thất tình lục dục đều khồ không thể nói”.

Tần Thúc Bảo lại hòi, “A Tú cùng lão Tứ, có thề cũng giống ta hay không?”

Vân Thùy lắc đầu, “Bọn họ thì khác, thất tình cổ theo tràng vị tiến vào thì vô hại. theo máu tiến vào thì mới có thể làm hại. Bọn họ chỉ uống, ngươi thi lại nhập vào máu. cho nên khồ đều ở trên người của ngươi”.

“Thi ra là thế” Tẳn Thúc Bảo gật gật đầu.

Vân Thủy kinh ngạc nói: “Ngươi ngoại trừ thì ra là thế ra, thi không có gì nói khác sao?”

Tần Thúc Bảo lần đầu tiên nở nụ cười, “Quận chù muốn ta nói cái gì?”

Vân Thủy nhìn sang Tẳn Thúc Bảo, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ ngưng trọng,”Này. ta không biết ngươi tên gi, ta cũng không muốn biết. Nhưng mà khi ta thừ giải được, thuốc dẫn phải tự nguyện. Ta không phải dọa ngươi, mà là theo kinh nghiệm nói lại. ngươi… ngươi cũng không nên cảm thấy đây là điều choi đùa gì”.

Tần Thúc Bảo cau mày nói: “Tại hạ tuyệt đối không có ý choi đùa”.

Tiêu Bố Y lại tiến lên một bước nói: “Tẳn huynh, dùng máu của ta đi”.

Tần Thúc Bảo quay đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y, mỉm cười nói: “Tiêu huynh, đã coi ta là huynh đệ. hãy dùng máu ta! Tẳn Thúc Bảo một đời tự xung là anh hùng, nhung lại gây thành sai lẩm chung thân, lần này có thể có cơ hội đền bù tổn thất, cũng coi như không tệ”.

Tiêu Bố Y còn chưa kịp nói, Vân Thùy đã cười lạnh nói: “Tiêu Bố Y. ngươi đây là giả nhân giả nghĩa, ngươi biết người khác sẽ không để cho ngươi lấy thân phạm hiềm. Các ngươi cũng không cần giả bộ, các ngươi nếu thích, có thể đi bắt một người trờ về, dùng người không quan hệ làm thuốc dẫn cũng được không sao”.

Sừ Đại Nại đã tiến lên một bước, tức giận nói: “Nha đầu. ngươi khách khí một chút.. Tiêu Bố Y thắp giọng nói: “Đại Nại, không được vô lễ”.

Vân Thùy vẫn cười cười không có nùa phần tóc giận.

Sừ Đại Nại nghe được mệnh lệnh cùa Tiêu Bố Y, trong lòng tức giận, nhung lại không muốn nghịch lại ý cùa Tiêu Bố Y, tiến lên một bước, vén lên ống tay áo, rút đao vạch một cái, máu tưoi liền chảy ra Vân Thủy kinh ngạc nói: “Ngưai làm cái gì vậy?”.

Sử Đại Nại lành đạm nói: “Nha đầu, ta muốn nói là. ngươi đừng tường rằng Tây Lương vương sẽ không đổi máu, hắn nếu có th4 khẳng định là người đầu tiên tiến lên. nhung hôm nay đại cuộc chưa định, vì cứu càng nhiều người hơn, hắn có thể nào xả thân? Ngươi không nhin được đại cuộc, chứng ta sao không nhìn được! Hắn vì huynh đệ chúng ta, quên cả sống chết, nghía bạc vàn thiên, loại người như ngươi sao có thể hiểu được? Ngươi chỉ cho là người sợ chết rất nhiều, nhưng ngươi sao có thể hiểu được, có đôi khi người chịu chết càng nhiều hơn! Tần huynh, xin nhường ta một lần, Sử Đại Nại nếu có chết, xin ngươi làm cho ta một chuyện là được”.

Hắn nói nặng nề, thuần phác tự nhiên, Tiêu Bố Y trong mắt đã có lệ nóng. Vân Thùy rốt cuộc đã thu liễm nụ cười, thật làu không nói gi…

Chọn tập
Bình luận