Từ Mã ấp bắc thượng, dọc theo đường đi cây cỏ xanh xanh, trời cao mây nhạt, những người dân thường thường gặp đều sầu khổ đầy mặt.
Nơi này phong cảnh tuy đẹp, nhưng cũng là chỗ Đột Quyết cùng Đại Tùy giao hội, những năm gần đây Đại Tùy Đột Quyết quan hệ ngày càng ác liệt, thỉnh thoảng có quân Đột Quyết nam hạ cướp đoạt, xem như là chỗ có dê béo, quân Đại Tùy phòng thủ biên thùy cũng nhiều lần phản kích, hai bên đều có tổn thương, khổ cũng là dân chúng nơi này.
Chỉ là nơi này tuy khổ, dân chúng vẫn ở lại nơi này, bởi vì bọn họ không thể tìm được nơi nào khác có thể sống. Binh dịch đối với bọn họ mà nói, thật sự so với hai bên giao chiến cướp đoạt còn làm cho bọn họ sợ hãi hơn.
Một đội binh ước chừng ba trăm người, mỗi người khôi giáp lấp lóa, tuấn mã lương cung, không nhanh không chậm nhằm hướng bắc mà tiến, khoảng giữa trưa đã đến Tử Hà.
Nước sông Tử Hà vẫn sáng ngời trong suốt, lẳng lặng chảy xuôi như trước. Ở phương xa núi xanh nguy nga, liên miên bất tuyệt, long xà nối dài. Một tướng quân khẽ vung Hỗn thiết thương, trầm giọng nói: “Xuống ngựa nghỉ tạm một canh giờ”.
Ba trăm kỵ binh nhất tề xuống ngựa, động tác đồng loạt, lấy nồi nhóm lửa, nấu cơm lấy nước, có mấy người phụ trách dắt ngựa đi ăn, dỡ những vật nặng xuống, có hai người phóng ngựa chạy vội về phía trước, thay thế binh sĩ canh gác, mỗi cá nhân đều im lặng làm việc, hết sức có bài bản. Chẳng qua cũng còn có hơn mười người không có xuống ngựa, không nhìn tướng quân, chỉ nhìn về một người cưỡi bạch mã ở phía khác.
Tiêu Bố Y cười mắng: “Trong này quan chức ta tuy lớn, nhưng chỉ huy cũng là Lý Quận thừa lớn nhất, về sau các ngươi nghe theo Lý Quận thừa chỉ huy là được”.
Hơn mười hán tửầm ầm ứng tiếng, lục tục xuống ngựa, khoanh chân ngồi xuống, Tôn Thiếu Phương lắc đầu nói: “Các ngươi ăn uống hưởng thụ đã quen, bộ chờ ăn cơm sao?” Rồi làm bộ một cước đá qua, “Còn không trợ giúp thu thập củi khô nhóm lửa?”
Các hán tử đương nhiên là cấm vệ đi theo Tiêu Bố Y nam hạ, HồBưu, Tôn Tấn đều ở trong đó. Trên thực tế cấm vệ nam hạ lần này thật ra đại đa số đều đi theo Tiêu Bố Y. A Tú cùng Chu Mộ Nho cũng ở lại với Cầu Nhiêm Khách, có gì không ổn thì báo cáo.
Các cấm vệ mặc dù lăn lội đã lâu, nhưng đa số cũng chỉ là đủ ăn bản thân. Loại giống như Chu Định Bang đương nhiên cũng có, nhưng cũng không nhiều lắm. Tiêu Bố Y từ khi xuất phát ở Lương quận, thật ra cho phép mấy cấm vệ này lập tức về lại Đông Đô. Tôn Thiếu Phương cũng không muốn thanh nhàn, nghĩ ở tại Đông Đô cũng không chuyện gì làm, thỉnh cầu đi theo Tiêu Bố Y, hắn vừa thỉnh cầu, các cấm vệ còn lại đều ầm ầm làm theo, biết hiện nay Thái Phó Thiếu Khanh rất nổi, đi theo hắn có chuyện để làm, về lại Đông Đô ăn bổng lộc nghèo khó chết được, đi theo Tiêu đại nhân nơi nơi đón gió thu rất là thống khoái. Đại nhân này tuy không đòi hỏi tiền tài, nhưng có chút quan viên địa phương tặng cũng không chối từ, cứ như vậy một đường đi tới, mọi người thật ra người nào cũng thu nhập rủng rỉnh.
Trương Khánh lại muốn đi Đông Đô, một mặt là đem công văn của binh bộ trở về, mặt khác cũng bởi vì Chu Định Bang. Tôn Thiếu Phương là người linh hoạt, cũng không quên lời hứa. Chu Định Bang tuy biến chất, nhưng cũng có nguyên do, một nhà già trẻ đều dựa vào y, Tôn Thiếu Phương cho Trương Khánh về lại Đông Đô chính là có ý chiếu cố người nhà của Chu Định Bang.
Tiêu Bố Y bảo tàng tới tay, sớm đã có an bài, trừ Viên Lam cùng số ít người biết ra, cho dù Tôn Thiếu Phương cũng không biết. Quan viên địa phương hiếu kính cũng đều phân cho thủ hạ, làm cho các cấm vệ một mực muốn đi theo.
Bọn họ từ Lương quận đến Tấn Dương cung Thái Nguyên quận, chỉ trải qua nửa ngày nghỉ ngơi đã chạy tới Mã ấp, Mã ấp cũng chỉở một đêm, ngày hôm sau đã lên đường đi Đột Quyết. Chỉ là khi đến chỉ có hơn mười người, khi đi lại có thêm Lý Tĩnh cùng ba trăm binh sĩ.
Lý Tĩnh vẫn trầm mặc ít nói, các cấm vệ tại Đông Đô quen hay không, đều biết hắn vốn là một Viên Ngoại Lang, gần đây mới lên làm Quận thừa, vốn đều có tâm khinh thường, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y đối với Lý Tĩnh rất thân thiết cùng cung kính, thì cũng không dám xem thường Lý Tĩnh. Lý Tĩnh có bản lãnh gì các cấm vệ không rõ ràng lắm, nhưng bản lãnh của Tiêu đại nhân thì ai cũng đều biết, Tiêu đại nhân có họa thì đón trước, có chuyện tốt thì mọi người cùng hưởng, một đường nam hạ này sớm đã làm cho các cấm vệ tâm phục khẩu phục, nhân vật mà Tiêu đại nhân kính trọng, bọn họ đương nhiên cũng phải kính trọng. chẳng qua bọn họ vẫn nhàn nhã, binh sĩ thủ hạ của Lý Tĩnh đối với Lý Tĩnh đều là ngôn xuất pháp tùy (nói là làm ngay), không dám chậm trễ, còn bọn họ thì vẫn chậm chạp uể oải, không phục hiệu lệnh của Lý Tĩnh.
“Nhị ca, lại muốn nghỉ ngơi sao?” Tiêu Bố Y cười nói.
“Ngươi thực gấp đi làm Tứ hôn sứ này sao chứ?” Lý Tĩnh xuống ngựa hỏi, thuận tiện tháo gỡ yên cương, Tiêu Bố Y cũng như thế.
Tiêu Bố Y biết Lý Tĩnh muốn giữ mã lực, rất nhiều chỗ đều là tự thân làm, đơn giản là kỵ binh giao chiến, tích trữ mã lực là quan trọng nhất, Lý Tĩnh mỗi lần nghỉ ngơi đều phải tháo yên cương, nhìn như phiền toái, lại là vì ngựa để chinh chiến xa.
“Gấp hay không…” Tiêu Bố Y khoanh chân ngồi xuống, nhìn về phương xa, “thì Tứ hôn sứ này cũng không có gì tốt”.
“Ngươi biết là được rồi” Lý Tĩnh cũng ngồi xuống, đưa mắt nhìn các cấm vệ đang ngồi tản mạn, khẽ cau mày.
“Khi nào nhị ca rảnh, đem mấy thủ hạ này của ta huấn luyện thành binh sĩ như của huynh là tốt nhất” Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Bọn họ nhàn rỗi quá, cũng giống như ta, nhị ca xin đừng trách”.
Lý Tĩnh lắc đầu, ” Trạc thì không trách, chỉ là mấy thủ hạ này của ngươi đơn đả độc đấu thì có thể, nhưng muốn nói hành quân tác chiến, chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp mà thôi, không chịu nổi một kích”.
Tiêu Bố Y gật đầu, “Nhị ca nói rất đúng”.
Lý Tĩnh nhìn về phương xa, “Tam đệ, ta biết ngươi võ công hiện tại đã rất là không tệ, nhưng nếu trong thiên quân vạn mã, tự bảo vệ thì có thừa, nhưng tác chiến lại không đủ. Lĩnh quân đều ở tại kỷ luật nghiêm minh, bằng không Gia Cát Vũ Hầu cũng sẽ không nói hữu chế chi binh, vô năng chi tương, bất khả bại dã; vô chế chi binh, hữu năng chi tương, bất khả thắng dã (có thể không chế binh, tướng yếu cũng có thể thắng, không khống chế được binh, tướng giỏi cũng không thể thắng)”.
“Nhị ca nói điểm này ta có thể hiểu được” Tiêu Bố Y cười khổ nói.
Lý Tĩnh giải thích: “Lời của Vũ Hầu nói ý tứ là, quân đội huấn luyện tốt, kỷ luật nghiêm minh, cho dù là một tướng chỉ huy bình thường, cũng sẽ không bị đánh bại. Nhưng nếu quân đội của mình không chiến tự loạn, thì cho dù là dũng tướng, cũng khó tránh phát sinh nguy hiểm”.
Tiêu Bố Y nghe rất có ý nghĩa, gật đầu nói: “Thì ra là như thế, Gia Cát Vũ Hầu nói rất có đạo lý. Xem ra loại người bình thường như ta nếu có thể dẫn dắt một đội quân huấn luyện tốt, thì cũng có cơ hội thủ thắng”.
Lý Tĩnh cười cười, “Ngươi nói cũng có đạo lý, cho nên ta suy nghĩ biện pháp giúp ngươi huấn luyện một đội thiết quân, đến lúc có chuyện, tam đệ không cầu giết địch, tự bảo cũng không có vấn đề. Tôn Tử binh pháp có câu, giáo đạo bất minh, lại tốt vô thường, trần binh túng hoành, viết loạn” Nhìn thấy Tiêu Bố Y trợn mắt nhìn, Lý Tĩnh mỉm cười giải thích: “Những lời này nếu muốn nói rõ, thì chính là, nếu phương pháp huấn luyện thích đáng, binh sĩ sẽ vui vẻ mà nghe theo mệnh lệnh của tướng quân, nhưng dạy không đúng phép, cho dù ngươi sớm tối đốc thúc, cũng không làm nên chuyện gì. Tướng không có uy thì không được, quân không có kỷ luật thì không thể thắng. Từ xưa tới nay, quân tự loạn mà rước lấy thất bại có ví dụ vô số. Năm đó Tần Vương Kiên hơn mười vạn binh nhìn như cường đại, lại thất bại chỉ trong một trận thủy chiến, kết luận lại chẳng qua bởi một chữ loạn. Có binh sĩ nghe hiệu lệnh nghiêm minh, ba ngàn phá ba vạn cũng không phải là nói quá. Trương tướng quân thống lĩnh Hà Nam mười hai quận, thường thường có thể lấy ít thắng nhiều, tặc khấu tuy động cái là mười mấy vạn quân, nhưng thường thường lại không thể chịu nổi một kích, nói trắng ra chính là dạy dỗ không tốt thì nhận ác quả. Đầu năm ta đến Tề quận, xem phương pháp dụng binh của Trương tướng quân cũng xem như là rất có quy củ, cũng không ngoài bốn chữ huấn luyện nghiêm minh, cũng giúp cho hắn bách chiến bách thắng”.
Bố Y khẽ thở dài: “Nhị ca nói rất có đạo lý, chỉ là đạo lý thì người biết cũng không ít, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể huấn luyện ra binh sĩ giống như nhị ca”.
Lý Tĩnh chậm rãi gật đầu, “Tam đệ, thật ra ngươi cũng thông minh, nhưng hiện tại cũng không thể là tướng lãnh Thống soái toàn quân, bởi vì ngươi quá mức hòa nhã, cùng người như ngươi kết giao bằng hữu đương nhiên có thể, bởi vì ngươi làm người rất thật tình, cùng ngươi kết giao rất thoải mái, tâm tình thả lỏng. Nhưng làm thủ hạ của ngươi thì không được, bởi vì bọn họ sẽ không biết theo ai, người ở trên đời này có thể phân ra làm nhiều loại, nhưng binh sĩ không nghe lệnh thì không được. Năm đó Thượng Thư Lệnh Dương Công thật ra không giỏi dùng mưu lược, lại có thể bách chiến bách thắng, ngươi có biết vì nguyên nhân gì hay không?”
Tiêu Bố Y trầm ngâm thật lâu sau mới lắc đầu nói: “Không biết”.
Hắn trầm ngâm không phải tự suy nghĩ lại phương pháp dụng binh của Dương Tố, mà là suy tư sự phê bình của Lý Tĩnh đối với hắn, hắn không thể không nói, Lý Tĩnh nói chính là nhất châm kiến huyết (một châm thấy máu – ý nói rất là trực tiếp), cực kỳ chuẩn xác.
“Dương Công có thể bách chiến bách thắng, chỉở chỗ trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt rõ ràng mà thôi” Lý Tĩnh chậm rãi nói: “Dương Công mỗi lần xuất quân, yêu cầu nghiêm chỉnh, mỗi khi hành quân đánh giặc, trước tiên tìm binh sĩ có khuyết điểm mà trảm, khi nhiều thì cả trăm người, khi ít thì cũng phải mười mấy người”.
Tiêu Bố Y nghe xong có chút trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới nói: “Hắn là sát tốt lập uy sao chứ? Chỉ là thủ đoạn này không khỏi có chút quá tàn nhẫn”.
Lý Tĩnh gật đầu, “Cho nên ta mới nói muốn luận võ công ngươi không kém, nhưng muốn nói lĩnh quân đánh giặc thì còn kém rất nhiều. Dương Công mỗi lần xuất quân nhất định phải giết binh lập uy, đổ máu trước doanh trại, vẫn cười nói như không. Khi đối địch, lệnh ra mấy trăm người xung phong, sẵn sàng công hãm, nếu không công hãm mà còn sống, vô luận nhiều ít đều chém. Kể từ đó, thủ hạ tướng sĩ của hắn mỗi khi xuất chiến đều có tâm phải chết, lúc này mới đánh đâu thắng đó, mới có thể trở thành danh tướng Đại Tùy. Chỉ là hắn tuy pháp lệnh lạnh lùng, nhưng tướng sĩ theo hắn, có công tất thưởng, cái này còn hơn một số tướng lãnh dẫn quân tấn công địch, công lao của tướng sĩ lại bị báo cáo cướp đi rất nhiều, cho nên các tướng sĩ càng nguyện đi theo Dương Công”.
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở dài nói: “Ta mới phát hiện, có một số việc, có những người vĩnh viễn làm không được”.
Lý Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: “Cũng may những chuyện ngươi làm, có những người cũng vĩnh viễn làm không được”.
***
Lý Tĩnh Tiêu Bố Y nói chuyện binh pháp với nhau thật lâu sau, dùng cơm trưa xong, nhổ trại xuất phát. Lý Tĩnh làm việc có quy củ không lộn xộn, không nhanh không vội, mọi người tuy đi nhanh, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi, không khỏi đều thầm bội phục phép điều độ của Lý Tĩnh. Tôn Thiếu Phương cũng lén giơ ngón cái với Tiêu Bố Y, nói cái gì Tiêu đại nhân quả nhiên rất biết cách nhìn người, chỉ một Quận thừa Mã ấp cũng không đơn giản, lúc trước khi ở tại Đông Đô, có nghe nói qua Lý Tĩnh không kém, hôm nay chứng kiến mới cảm thấy đúng là danh bất hư truyền. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tiêu Bố Y thầm buồn cười, thầm nghĩ mình biết Lý Tĩnh rồi kết giao với Lý Tĩnh nhiều ít cũng là bởi vì biết Lý Tĩnh thực rất trâu, cái đó cùng với biết cách nhìn người nửa điểm cũng không có liên quan với nhau.
Lý Tĩnh cho dù mọi người đánh giá, vui giận cũng không thể hiện ra, mọi người qua Tử Hà, dưới sự dẫn dắt của Lý Tĩnh, lập tức nhằm hướng bắc mà thẳng tiến. Lý Tĩnh tuy ở lâu tại Đông Đô, nhưng xem như không ra khỏi cửa vẫn biết được chuyện thiên hạ, nhưng hắn đối với địa thế của Đột Quyết cũng không quen, mọi điều biết được chẳng qua chỉ là trên sách ghi lại mà thôi, cho nên khi ở tại Mã ấp đã sớm tìm Bì Già dẫn đường.
Bì Già vẫn rất là già, chỉ là hiển nhiên không phải Bì Già lúc trước dẫn các thương nhân đi, Lý Tĩnh không có tùy ý đi trước, khi rảnh cũng thấp giọng hỏi Bì Già vài câu, phần lớn thời gian đều là trầm ngâm suy tư, tựa hồ muốn đem từng một cái cây cọng cỏở nơi này ghi tạc vào trong đầu.
Nơi này đã thuộc phạm vi của Đột Quyết, chỉ là khá hoang lương, chỉ thấy mục dân chăn dê, nhìn thấy mọi người khải giáp lấp lánh đều có chút bất an, khi nhìn thấy lá cờ phía trước có hai chữ Tứ Hôn, thì đều có chút thư thái.
Nơi này bởi vì giao giới với Đại Tùy, rất nhiều người biết nói tiếng Đột Quyết, cũng không ít người Đột Quyết biết văn tự của Đại Tùy, những người này tuy trang bị đầy đủ, nhưng dù sao người không tính là nhiều, nên sẽ không tạo nên tranh chấp gì. TứHôn đối với mục dân Đột Quyết mà nói, cũng không phải là chuyện lạ lẫm gì. Năm đó Khả Đôn khi đến Đột Quyết, có tới mấy ngàn ngươi đi theo, lần này chỉ có mấy trăm người, nói vậy cũng chỉ là một công chúa bất đắc chí đi tới mà thôi.
Lý Tĩnh đem đại kỳ cho binh sĩ giơ lên, tuyên cáo thiện ý, thật ra cũng bớt đi rất nhiều rắc rối, dọc theo đường đi cũng ít có người hỏi tới.
Tiêu Bố Y nhớ rõ khi bản thân lúc trước tới đây, qua Tử Hà nhằm hướng đông bắc mà tiến, nơi đây là Phó Cốt cùng Bạt Dã Cổ, lần này là vềhướng bắc, tuy cách Mông Trần tộc cũng không phải là quá xa. nhưng thủy chung cũng không gần, không khỏi có chút mất mác. Hắn đi tới thảo nguyên, vốn định gặp Mông Trần Tuyết một lần, hôm nay xem ra cùng Mông Trần tộc của Mông Trần Tuyết càng đi càng xa.
Thảo nguyên to lớn như thế, sắc trời xanh xanh, khắp nơi mờ mịt, hành trình giống như là vô cùng vô tận.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Lý Tĩnh hỏi Bì Già, phóng ngựa qua hỏi: “Nhị ca, ngươi chẳng lẽ cũng biết tiếng Đột Quyết?”
Lý Tĩnh gật đầu, “Cũng biết một chút”.
Tiêu Bố Y xấu hổ, “Nhị ca có cái gì là không thể làm?”
Lý Tĩnh suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Sinh con là không thể”.
Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh không hẹn mà cùng cười, Tiêu Bố Y không nghĩ tới Lý Tĩnh còn có thể cùng cười đùa, khó hiểu hỏi, “Ta thấy Nhị ca đối với địa thế Đột Quyết cũng không quen thuộc, lại biết tiếng Đột Quyết, không khỏi có chút kỳ quái mà thôi”.
Lý Tĩnh nhìn về núi non liên miên ở phương xa, đột nhiên hỏi: “Tam đệ có biết vi huynh hiện tại đã bao nhiêu tuổi không?”
Tiêu Bố Y nhìn khuôn mặt trầmổn ít có biến đổi của Lý Tĩnh, hồi lâu mới nói: “Hơn ba mươi, chưa tới bốn mươi?”
Lý Tĩnh cười cười, đưa tay phải ra nói: “Không biết huynh đệ thực không biết, hay là muốn cho ta vui lòng? Thật ra huynh qua năm năm nữa là đến tri mệnh chi niên rồi”.
Tiêu Bố Y sửng sốt, hắn đương nhiên biết tri mệnh chi niên là bao lớn, tri mệnh chi niên là cách nói một nửa của một trăm, cũng chính là năm mươi, hắn còn chưa nghĩ qua Lý Tĩnh lại lớn tuổi như vậy. Như vậy xem ra, Cầu Nhiêm Khách là lão Đại trong ba người, chắc chắn cũng phải hơn năm mươi tuổi, nhưng theo khuôn mặt của hắn thật ra nhìn không ra, hai vị lão đại ca này đáng tuổi cha hắn, cùng hắn kết bái anh em, cũng thực là chuyện cho hắn mặt mũi.
“Tử viết: Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh…” Lý Tĩnh buồn bã nói: “Vi huynh mắt thấy tri mệnh chi niên, nhưng cuối cùng cũng chưa có chuyện gì thành, chỉ nghĩ đến sẽ là tay trắng, nhưng không ngờ không đến nửa năm đã có hai lần lĩnh quân” Quay đầu lại nhìn ba trăm binh sĩ, Lý Tĩnh cười nói: “Tuy số người chỉ có ba trăm, nhưng cũng là chuyện làm ta khoái trá nhất trong cuộc đời”.
Tiêu Bố Y an ủi nói: “Nhị ca không cần chán nản, nghĩ đến Khương Thái Công hình như cũng hơn tám mươi mới có người trọng dụng”.
“Tám mươi?” Lý Tĩnh cười, “Ta còn không biết mình có sống được đến lúc đó hay không. Vi huynh khi chưa tới mười sáu, đã làm Công Tào Trường An, vốn nghĩ rằng Đại Tùy mới định, ngoại hoạn tầng tầng, có thể học theo Hoắc Phiếu Kỵ tuổi trẻ thành danh, đông chinh tây thảo, vì Đại Tùy lập nên thành tựu”.
Tiêu Bố Y chỉ có thể cười khổ, Hoắc Phiếu Kỵ đương nhiên chính là nói Hoắc Khứ Bệnh tuổi trẻ thành danh, chiến thần Hoắc Khứ Bệnh kia! Ngay cả người Hung Nô vô cùng hung ác kia cũng phải kêu rên, vong ngã kỳ liên sơn, sử ngã lục súc bất phiền tức; thất ngã yến chi sơn, sử ngã phụ nữ vô nhan sắc địa Hoắc Khứ Bệnh (đoạt Kỳ Liên Sơn, làm cho lục súc không yên, mất Yến Chi Sơn, làm phụ nữ của ta không còn nhan sắc chính là Hoắc Khứ Bệnh).
Đáng tiếc Hoắc Khứ Bệnh thành danh sớm, chết lại càng sớm, tuy bách chiến bách thắng, sáu lần phạt Hung Nô, lại mới hơn hai mươi tuổi đã bệnh chết, cuộc đời như vậy như là ánh sao băng lóe lên huy hoàng, sáng lạn vừa hiện lại không thể giữ lại.
“Vi huynh không có nghĩ Công Tào làm một cái đã bảy tám năm” Lý Tĩnh thản nhiên tính từng chút thăng trầm, ” Rồi lại làm Trực Trường trong điện, nhoáng cái đã mười năm chờ đợi. Sau đó lại làm cấp Huyện lệnh, An Dương Huyện lệnh, Tam Nguyên Huyện lệnh, bổng lộc hàng năm gia tăng một thạch, nhưng càng ngày càng cách chí hướng ban đầu của vi huynh càng xa”.
Tiêu Bố Y nhìn Lý Tĩnh ánh mắt phức tạp, cũng trầm mặc. Hắn biết lúc này hắn chỉ cần nghe là được. Đoạn đường đời của Lý Tĩnh, nhìn như thong thả thăng thiên, lại thuộc loại bất đắc chí. Mấy cái quan chức này đối với người bên ngoài mà nói có lẽ không kém, nhưng đối với Lý Tĩnh mà nói, chỉ có ba chữ, không thích hợp!
“Hoắc Phiếu Kỵ truyền lại tám chữ, hung nô bất diệt, hà dĩ gia vi (Hung nô không diệt, nhà làm sao an)” Lý Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, “Vi huynh lúc ấy cũng rất hướng về, nhưng quanh quẩn mười mấy năm, sau đó lại gặp đại ca cùng Hồng Phất…”
Hắn trên mặt lộ ra chút tưởng nhớ, như là thương cảm, lại như là hoài niệm, “Khi đó Hồng Phất tuổi còn trẻ, dung nhan như hoa, ta khi đó tâm tro ý lạnh, nàng lại an ủi ta nói ta sinh không gặp thời, chứ không phải là ta tệ. Ta biết huynh đệ thực không hài lòng về tẩu tử, chỉ là ngươi nể mặt nhị ca này mà thôi, chẳng những cấp cho nàng thể diện, lần này lại còn tặng ngọc…”
Hắn muốn nói gì đó, lại không có nói tiếp, Tiêu Bố Y cười nói: “Chỉ như trở bàn tay mà thôi, nhị ca cần gì nhắc lại”.
Lý Tĩnh trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Tẩu tử ngươi hiện tại đích xác có chút hám lợi, chẳng qua rất nhiều khi cũng là chuyện không thể tránh được. Vợ chồng trăm chuyện khó khăn, khi vinh hoa phú quý lại nhìn không ra cái gì, là ai cũng đều thấy phong cảnh của ngươi. Ta nghe nói rất nhiều sĩ tộc đều cố ý đem con gái gả cho ngươi, cho dù là lão quỷ Lý Uyên kia tuy thăng quan làm một An Phủ Sứ, lại hình như vẫn để con gái ở lại Đông Đô giữ nhà, ta đoán hắn có thể muốn dùng Lý Thải Ngọc để mượn sức của ngươi”.
Tiêu Bố Y đổ mồ hôi, cười khổ nói: “Nhị ca nghĩ quá rồi, ta hiện cùng Lý Thải Ngọc bất quá chỉ mới gặp qua một lần, thì nói cái gì mà mượn sức?”
Lý Tĩnh cười nói: “Vi huynh cái nhìn đã mấy chục năm, rất ít khi nhìn lầm. Chỉ là Bố Y, đệ phải nhớ kỹ, phong cảnh vô hạn mà tốt đối với ngươi thì cũng chưa chắc đã thiệt tình. Hoạn nạn mà vẫn không rời thì mới là bạn đời của ngươi. Tẩu tử ngươi vốn là thị nữ của Thượng thư lệnh Dương Công, sau lại coi trọng nhị ca nghèo túng này, dứt khoát quyết định bỏ trốn theo ta, làm vi huynh cả đời cảm kích. Cũng may lúc đó Thượng Thư Lệnh Dương Công cũng rộng rãi, không muốn làm khó, cũng không truy cứu, bằng không vi huynh chỉ sợ năm đó đã bỏ mạng rồi”.
Tiêu Bố Y cười, “Dương Công lĩnh quân ác liệt, không nghĩ đến cũng còn có thể thành toàn cho hai người”.
Lý Tĩnh trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, hồi lâu lại nói: “Lúc trước vi huynh khi gặp đại ca, ta cũng đã thấy, đại ca cũng thích Hồng Phất, chỉ đáng tiếc là vi huynh lúc đó đối với Hồng Phất đã không thể tách rời, thật ra có chút thẹn với đại ca”.
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Nhị ca lời ấy sai rồi, cái gì của ta thì vĩnh viễn vẫn là của ta, cái gì không phải thì thếnào cũng không phải. Nhân sinh chính là như thế, huynh yêu một người không đồng nhất sẽ có được người đó, người huynh yêu chưa chắc gì đã yêu huynh. Nhưng nếu nàng cũng yêu huynh, huynh cũng yêu nàng, chia cách thế nào cũng đều là tàn nhẫn, nếu ra vẻ vĩ đại đem nàng đẩy cho người khác, thì đó là chuyện huynh đệ cũng không thể chấp nhận được”.
Lý Tĩnh trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Tam đệ, cám ơn ngươi”.
“Đúng rồi, ta nghe nói năm đó đại ca cùng huynh còn có tẩu tử nữa, hình như làm náo động cả kinh thành, không biết là thế nào?” Tiêu Bố Y tò mò hỏi.
Lý Tĩnh cười cười, “Lúc trước Hồng Phất đẹp như hoa, tự nhiên thu hút tới vô số ong bướm. Lý phiệt có một người muốn đoạt lấy Hồng Phất, vi huynh trong cơn tức giận lỡ tay giết chết người nọ. Lý phiệt khi đó chính là quyền lợi ngập trời, lập tức muốn định tội danh cho vi huynh. Đại ca lúc đó động thân, đêm đến Lý gia, ở trên vách tường viết mấy chữ người giết người là Trương Trọng Kiên, rồi ở trên đầu giường cắm một thanh chủy thủ, vô thanh vô tức”.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ có thể làm Lý Tĩnh tức giận, người nọ cũng có chút bản lãnh, chẳng qua năm đó Lý Tĩnh nói không chừng cũng là tuổi trẻ bồng bột, còn xa mới trầm ổn như hiện tại, cũng không muốn tìm hiểu quá kỹ, cười nói: “Đại ca võ công cao tuyệt, làm loại chuyện này đích thực là rất dể dàng”.
Lý Tĩnh trên mặt lại cảm động, “Dụng ý của đại ca rất rõ ràng, chính là cảnh cáo người này nếu làm khó ta. Nhà kia tuy quyền lớn, cũng sợ hãi võ công tuyệt thế của đại ca, cho nên cũng bỏ qua chuyện này. Chỉ là từ đó về sau, đại ca liền bắt đầu bị quan phủ truy nã, với võ công của hắn, đương nhiên tất cả chỉ là chuyện đi qua đi lại, cũng chẳng có ai chịu cố hết sức đi làm chuyện này. Đại ca bởi vì chuyện này nên rất ít khi công nhiên lộ diện ở kinh thành, ta cũng bởi vì chuyện này mà bị phái đi làm một Viên Ngoại Lang, quan cấp không thay đổi, chỉ là thường ngày chỉ làm việc với súc sinh mà thôi”.
Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được mọi tiền nhân hậu quả, thầm nghĩ Lý Tĩnh đại tài như thế, lại không được Đại Tùy sử dụng, vốn tưởng Dương Quảng không tinh mắt, nhưng không có nghĩ đến tất cả thì ra là do Lý phiệt âm thầm giở trò quỷ, đối phó với Lý Tĩnh như vậy, cho hắn đi làm Bật Mã Ôn, thật sự là chẳng khác gì giết hắn.
Nghĩ lại cũng có chút động tâm, Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đến Lý Tĩnh có thể từ Viên Ngoại Lang mà làm Quận thừa Mã ấp, dĩ nhiên cũng có chút quan hệ với mình, nhưng nói không chừng cũng là bởi vì Lý phiệt rơi đài.
“Vi huynh hơn mười năm vẫn là bất đắc chí, khi không có chuyện gì ngoại trừ nghiên cứu binh pháp ra, chính là nghiên cứu phong tục địa lý các nước như Tây Vực, Thổ Cốc Hồn cùng cao Lệ, thuận tiện học tập ngôn ngữ của các nơi này” Lý Tĩnh cười nói: “Thật ra không chỉ ngôn ngữ của mấy nơi này, cho dù tiếng Ba Tư vi huynh cũng nói được một chút, vốn nghĩ đến mấy cái này cũng vô dụng, không ngờ sau khi gặp hiền đệ, vi huynh xem như là khổ tẫn cam lại, lúc này mới có thể cùng Bì Già nói vài câu”.
Tiêu Bố Y khi nhớ tới câu cơ hội luôn cấp cho người có chuẩn bị, rất là cảm khái, Lý Tĩnh đã gần năm mươi, cũng không tự oán tự hận, chỉ có trường kỳ tích lũy thì mới có thể thành tựu một đời, xem ra cũng không phải là do may mắn.
Hai người đi trước, vừa đi vừa chuyện trò, thật ra cũng khá thống khoái.
“Hiện nay chúng ta đã đi mấy ngày, phía trước không xa chính là Thiết Sơn, qua Thiết Sơn đi thêm một ngày, phỏng chừng có thể đến lãnh địa của Sất Cát Thiết” Lý Tĩnh phất tay chỉ về núi non liên miên phía trước, quần sơn trải dài một màu xanh mướt.
“Thiết Sơn? Núi này có thiết (sắt) sao?” Tiêu Bố Y cười hỏi: “Bằng không sao lại có cách xưng hô này?”
“Tam đệ nói không sai, Đột Quyết thiết tự nhiên rất nhiều, Thiết Sơn này thật ra là tài nguyên để chế tạo binh khí” Lý Tĩnh nhìn về dãy núi ở xa, “Nghĩ đến Hoắc Phiếu Kỵ đạp phá Kỳ Liên Sơn, sau khi chết lăng mộ cũng xây tại Kỳ Liên Sơn, vi huynh sau khi chết, chỉ mong có thể lấy Thiết Sơn làm lăng, cuộc đời này đã không có gì nuối tiếc”.
Tiêu Bố Y ở một bên nói: “Kẻ có chí chuyện tất thành, lấy bản lãnh của nhị ca, tương lai nhất định có thể không thua gì Hoắc Phiếu Kỵ”.
Lý Tĩnh cười cười, không có trả lời, ánh mắt ngưng lại, mặt biến sắc nghiêm trọng hẳn lên. Tiêu Bố Y cũng nhìn thấy một điểm đen ở phương xa, dần dần biến lớn, một kỵ sĩ chạy vội đến, đúng là Du dịch sứ mà Lý Tĩnh phái đi canh gác.
Lý Tĩnh lĩnh quân, rất chú trọng canh gác tìm hiểu, để luôn biết người biết ta, mỗi lần đều cho hai Du dịch sứ luân phiên đi thăm dò tin tức ở phía trước, người nọ chạy về nhanh như vậy, hiển nhiên là có chuyện gấp.
Người nọ không đợi xuống ngựa, đã lớn tiếng hô gấp: “Lý đại nhân, phía trước xuất hiện mã tặc Nhất Trận Phong! Đang nhằm thẳng hướng này xông tới, mong đại nhân nhanh định đoạt”.