Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 303: Thương sinh

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Khi Tiêu Bố Y nghe được tiếng dây cung vang động, không thể tin được là Cầu Nhiêm Khách, lúc này đây hắn nhất định phải lên thuyền để chứng thực.

Mà khi hắn nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách sờ sờ ngay trước mắt, vẫn không thể tin được, Cầu Nhiêm Khách sao lại tới nơi này, hơn nữa còn cùng một bọn với Lâm Sĩ Hoằng?

Một khắc nọ hắn đặt ra rất nhiều giả định, nhưng cũng nghĩ không ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Từkhi đạo phỉ bắt đầu công kích Tùy quân, hắn đã cảm thấy loại tràng diện này dường như quen thuộc, chờ tới khi tám chữ xá sanh thủ nghĩa, sát thân thành phật được đọc ra. Hắn bỗng nhiên đã nghĩ tới loại tràng cảnh đã gặp qua này.

Lần tập kích ở Lạc Thủy mặc dù qua đã lâu, nhưng ở trong lòng hắn, vẫn có sự chấn động khó nói nên lời.

Nhưng khung cảnh đạo phỉ không sợ chết, thuyền nhỏ tập kích Tùy quân, sao lại tương tự như đại phật xuất thế lúc trước đến như vậy?

Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng, Cầu Nhiêm Khách đã truyền thụ cho hắn Dịch Cân kinh, thay đổi cuộc đời hắn, trời sinh tính hào hiệp lại là cùng một đường với Thái Bình đạo.

Hắn ở tại thế giới này mấy năm, nghe được nhiều nhất chính là Thái Bình đạo, mà khó hiểu nhất cũng chính là Thái Bình đạo. Nhưng trong nội tâm của hắn chán ghét nhất cũng là Thái Bình đạo.

Nhưng hắn biết bản thân có thể có thành tựu như hôm nay, Thái Bình đạo cũng có tác dụng trợ giúp rất lớn.

Hắn cùng Thái Bình đạo đã không thể tách ra, nhưng hắn quảthực là chán ghét cách làm của Thái Bình đạo. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Từ cách khu sử quỷ dị để tập kích tại Lạc Thủy, đến Lô Minh Nguyệt cướp của giết người, Thiên thư trong mê cung dưới lòng đất trái ngược với ký ức của hắn, cho đến ôn dịch hoành hành tại thảo nguyên. Tất cả thủ đoạn của Thái Bình đạo ơ trong mắt Tiêu Bố Y đều là đạo bất đồng.

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, cho nên hắn đối với Thái Bình đạo vẫn bài xích. Nhưng bỗng nhiên phát hiện Cầu Nhiêm Khách mà hắn luôn luôn tôn kính lại cùng Thái Bình đạo cũng có quan hệ mật thiết, một khắc nọ hắn cảm thấy trong lòng mờ mịt.

Tiếng trống lại vang lên, như đập vào lòng người, chủ tướng nổi trống của Tùy quân đã chết, quần long vô thủ, mấy chiến thuyền còn lại có chút bàng hoàng không biết làm sao, trì hoãn ý định tấn công vào chiến thuyền của Lâm Sĩ Hoằng. Chỉ là trong lúc do dự, đã có vô số thuyền nhỏ bốc cháy vọt lại, đâm vào thuyền của Tùy quân, thoáng qua ánh lửa đã bốc tận trời, cả Bà Dương hồ biến thành hồ máu, biển lửa. Vô số quạ đen bay tới, nhìn khói đặc cuồn cuộn, bồi hồi không chịu rời đi.

Tiêu Bố Y đối với những cái này cũng không đểở trong lòng, chỉ ngóng nhìn Cầu Nhiêm Khách, hít sâu vào một hơi, “Đại ca, chuyện này là thế nào?”

Cầu Nhiêm Khách một khắc nhìn thấy Tiêu Bố Y, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, “Ngươi có tin những gì ta nói hay không?”

“Ta tin.” Tiêu Bố Y không chút do dự.

Cầu Nhiêm Khách trên mặt lộ ra nụ cười, giống như năm đó vậy, “Tốt lắm, Tam đệ, ta nói cho ngươi nghe, chuyện cũng không phải là như ngươi tưởng tượng đâu”.

Tiêu Bố Y cau mày nói: “Đại ca làm sao biết ta nghĩ cái gì?”

Cầu Nhiêm Khách lạnh nhạt nói: “Bởi vì ta nếu là đệ, cũng sẽ suy nghĩ như thế”.

Tiêu Bố Y trầm mặc một lúc lâu, “Ta cũng muốn nghe sự giải thích của huynh”.

Cầu Nhiêm Khách ánh mắt hướng về phía mặt hồ, tràn đầy cảm thán, “Ta nếu không muốn giải thích?”

Tiêu Bố Y trầm ngâm một lúc lâu, “Ta cũng không thể làm gì được”.

Cầu Nhiêm Khách cười cười, chậm rãi đi tới, vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi hiện tại khẳng định tràn đầy sự băn khoăn. Ta cũng biết rất nhiều chuyện đích xác rất là cổ quái, đối với ngươi lúc này lại không thể giải thích”.

Tiêu Bố Y trầm mặc xuống, Cầu Nhiêm Khách chỉ nói mấy câu, nhưng trong lòng Tiêu Bố Y đã cảm giác được, hắn đích xác có bí mật khó nói.

Trong lòng hắn, Cầu Nhiêm Khách là một nhân vật đỉnh thiên lập địa, làm việc càng không cần giải thích. Hắn có thể cùng mình nói mấy câu đó, đã là chuyện khác với bản tính lắm rồi.

“Được, huynh không nói, ta cũng không hỏi” Tiêu Bố Y rốt cuộc trả lời: “Ta tin tưởng loại nhân vật anh hùng như đại ca, làm việc sẽ không làm cho ta thất vọng”.

Cầu Nhiêm Khách nở nụ cười, trong mắt có sự cảm động, thấp giọng nói: “Tam đệ, cảm ơn ngươi”.

Tiêu Bố Y có lẽ võ công không bằng hắn, có lẽ kiến thức không bằng hắn, có lẽ thủy chiến binh pháp cũng không như hắn. Nhưng Tiêu Bố Y có điều làm cho Cầu Nhiêm Khách cũng phải khâm phục, đó chính là sự tín nhiệm đối với bằng hữu.

Điều này có lẽ là nhược điểm, nhưng cũng là sở trường của Tiêu Bố Y.

Cầu Nhiêm Khách cảm ơn là Tiêu Bố Y đã tín nhiệm, cảm ơn là hắn đã giải thích, Tiêu Bố Y đầy bụng nghi vân, nhưng vẫn có thể nhịn lại không hỏi. Bản thân điều này cũng đã là một bản lãnh.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm, Cầu Nhiêm Khách đột nhiên nói: “Có một số việc ta không thể nói, nhưng có người có thể nói cho ngươi”.

Tiêu Bố Y trước mắt sáng ngời: “Là ai?”

“Người nọở ngay trên thuyền bên kia” Cầu Nhiêm Khách đưa tay chỉ, “Đợi sau trận này, ngươi có thể hỏi hắn”.

Tiêu Bố Y hướng nhìn qua phái thuyền của Lâm Sĩ Hoằng, linh cơ chợt động hỏi: “Là Đạo Tín sao?”

Cầu Nhiêm Khách cười mà không đáp, nhưng lại nhìn về bầu trời ở phương xa nói: “Trời đã sáng!”

Tiêu Bố Y nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy ở chân trời hiện ra một màu xanh nhạt, mặt hồ phản chiếu một mảng sáng ngời.

Trên Bà Dương hồ hỏa thế vẫn hừng hực, khói đặc cuồn cuộn, nhưng xu thế cũng đã suy giảm. Thuyền nhỏ bốc lửa cũng không đâm tới nữa, chiến thuyền của Tùy quân đã sớm hội không được quân, khắp nơi đều là tiếng hô cứu của Tùy binh. Trận chiến này hai bên đều tổn thất thảm trọng, nhưng vô luận như thếnào, đạo phỉ cũng thắng.

Tiêu Bố Y nhìn những thi thể chìm nổi trên mặt hồ, vô thanh vô tức cười cười, có chứa sự trào phúng, lẩm bẩm nói: “Trời thật đã sáng sao?”

Tiếng trống lại vang lên những tiếng đùng đùng rất có tiết tấu, trên mặt hồ không biết nơi nào lại có tiếng hô lên, ” Xá sanh thủ nghĩa. Sát thân thành phật, khu trục yêu ma, ngã tự thành phật!”

Tiếng hô hào lại lần nữa truyền khắp Bà Dương hồ, Tiêu Bố Y nghe xong, cũng không có chân động như lần đầu tiên, lẩm bẩm nói: “Xem ra phật hay ma bất quá cũng là một ý niệm mà thôi”.

Cầu Nhiêm Khách đột nhiên nói: “Tam đệ. Vô luận như thế nào, cứ theo những gì đệ nghĩ mà làm. Đi theo con đường của mình, như vậy là đủ rồi”.

Tiêu Bố Y trong khi còn đang trầm ngâm, ở đối diện đã có người cao giọng nói: “Trương đại hiệp, mời người đi qua đây”.

Thuyền lớn của Lâm Sĩ Hoằng không biết từ lúc nào đã cập sát, Lâm Sĩ Hoằng khôi giáp trong người, tràn đầy hăng hái. Vô luận như thế nào, có thể đánh bại được thủy quân của Lưu Tử Dực, cũng là một chuyện làm cho người ta có thể tự hào.

Trước đó, rất ít người cảm thấy Lâm Sĩ Hoằng hắn có thể làm được điểm ấy, nhưng trên thực tế, nhưng gì hắn làm đã làm cho tất cả mọi người thất kinh.

Mặt trời rốt cuộc đã lên, chiếu xuống mặt nước tạo nên những con rắn vàng chạy loạn khắp hồ, nhưng bó củi còn đang trôi nổi trên mặt hồ vẫn đang rắc rắc rung động, trong sự hỗn loạn mang theo sự quỷ dị.

Nhìn thấy bên người Cầu Nhiêm Khách đang đứng một người lạ, Lâm Sĩ Hoằng có chút kinh ngạc.

Tiêu Bố Y sớm đã dịch dung, làn da ngăm đen, Cầu Nhiêm Khách có thể bằng trực giác cùng thân thủ nhận ra Tiêu Bố Y. Lâm Sĩ Hoằng cùng hắn đã lâu không gặp, nên nhất thời cũng không có nhận ra hắn.

Bất quá đối với Cầu Nhiêm Khách. Hắn vẫn tràn đầy tôn kính.

Cầu Nhiêm Khách nhìn về phía Tiêu Bố Y, thấp giọng nói: “Đi qua rồi hãy nói”.

Sớm có đạo phỉ tất cung tất kính đem ván gỗ bắc qua, Cầu Nhiêm Khách cầm cung chậm rãi đi qua, Tiêu Bố Y đi sát theo sau. Lâm Sĩ Hoằng lại liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, khi xoay qua chỉ suy nghĩ, người này ta hình như đã gặp qua ở nơi nào!

Hắn trong lòng mơ hồ có sự bất an, sau khi đi vào trong khoang thuyền, vẫn suy nghĩ về thân phận của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y đột nhiên cảm thấy có người âm thầm nhìn mình, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy bóng người chợt thoáng qua, đã biến mất không thấy, liền nhíu mày.

Sau khi tiến vào khoang thuyền, ánh mắt của Tiêu Bố Y đầu tiên là rơi vào trên người một hòa thượng.

Hòa thượng đang khoanh chân ngồi ở trong khoang thuyền, tuy gầy yếu, nhưng trong thân thể gầy yếu lại mang theo một lực lượng khó có thể hình dung, cảm giác được có người tiến vào khoang thuyền, hắn vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ khép hờ hai mắt, lẩm bẩm niệm phật kinh.

Tiêu Bố Y thật ra cũng chr gặp mặt Đạo Tín có mấy lần, đối với hắn cũng không tính là quen thuộc. Nhưng trong trực giác, hòa thượng này tuyệt đối không thể khinh thường. Lúc đầu khi ở tại thảo nguyên, Cầu Nhiêm Khách đã nói muốn đến Cát An tìm hòa thượng gì đó. Sau đó Tiêu Bố Y ngược lại đi sau mà đến trước gặp Đạo Tín, thật không ngờ ba người lại lần nữa gặp nhau ở trong tình huống như thế này.

Ngẫm lại Cát An thật ra cách Dự Chương cũng không tính là xa. Cầu Nhiêm Khách cùng Đạo Tín gặp nhau cũng là có tình có lý, nhưng lại nghĩ đến những lời nói của Lý Mị Nhi, Tiêu Bố Y trong lòng mây mù nghi vấn càng tụ càng dày đặc.

Đạo Tín tại sao muốn khuyên Lâm Sĩ Hoằng, nghĩ tới đây, ánh mắt của Tiêu Bố Y đã rơi vào trên người Dương Đắc Chí.

Tiêu Bố Y không thể không thừa nhận, đi theo bên người Đạo Tín, Dương Đắc Chí cũng đã ít đi rất nhiều sự sầu muộn.

Trên trán của hắn đã không còn những nếp nhăn khắc sâu, ngược lại trên mặt đã có sự bình thản, điều này đối với hắn mà nói, có lẽ đã là lựa chọn tốt nhất.

Cầu Nhiêm Khách ngồi vào đối diện Đạo Tín, trực tiếp hỏi: “Có thể nói không?”

Đạo Tín rốt cuộc mở mắt: “Phật nói, không thể nói”.

Cầu Nhiêm Khách cất tiếng thở dài: “Ta không thể nói, nhưng ngươi có thể nói. Ngươi nếu không nói, tới đây làm chi?”

Tiêu Bố Y không khỏi mỉm cười, trong lòng đã có sựấm áp. Chỉ một câu nói này thôi, hắn đã biết Cầu Nhiêm Khách vẫn là một hiệp khách lúc đầu vì đuổi theo một con ngựa mà đã chạy khắp cả nửa thảo nguyên, vẫn là một đại ca thấy bất bình là sẽ ra tay tương trợ.

Hắn không tin một đại ca nhàn nhã như thế, thâm tình như thế, lại hiệp khí như thế lại có thể cùng Thái Bình đạo có quan hệ.

Bất luận kẻ nào đều có bí ẩn khó nói, Tiêu Bố Y hắn như thế, Cầu Nhiêm Khách đương nhiên cũng không ngoại lệ!

Đạo Tín mỉm cười nói: “Nói tức là không nói, không nói tức là nói, muốn lừa gạt thì chỉ có thể tự lừa gạt bản thân”.

Đạo Tín nói tới đây, Tiêu Bố Y nghe được bên ngoài khoang thuyền có tiếng động rất nhỏ, tựa hồ có người nghe lén.

Tiêu Bố Y trên mặt có vẻ cổ quái, nhớ tới người mới vừa rồi rình coi mình. Trong khoang thuyền lại có chút yên tĩnh, mặc dù vẫn có mấy đạo phỉ, nhưng tựa hồ đều bị Đạo Tín cảm nhiễm, thở cũng k.

Lâm Sĩ Hoằng tất cung tất kính nói: “Đạo Tín đại sư, Trương đại hiệp, lần này Sĩ Hoằng nhờ có hai vị tương trợ, nếu không thì cũng sẽ không chống lại nổi đại quân của Lưu Tử Dực…”

Hắn lời còn chưa dứt, có một đạo phỉ vội vã tiến vào trong khoang thuyền, thấp giọng nói: “Lâm tướng quân, có người tìm tướng quân”.

Lâm Sĩ Hoằng cau mày nói: “Là ai?” Hắn mới muốn nói cái gì, nhìn thấy sắc mặt cổ quái của đạo phỉ, đột nhiên nở nụ cười, “Đạo Tín đại sư, Trương đại hiệp, ta ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay”.

Hắn cáo từ rồi ra khỏi khoang thuyền, Tiêu Bố Y rốt cuộc nhìn về phía Dương Đắc Chí nói: “Đắc Chí, gần đây có khở không?”

Tiêu Bố Y có một bụng nghi vấn, nhưng lại có thể nhịn lại không hỏi, lại hỏi thăm Dương Đắc Chí trước, Cầu Nhiêm Khách trên mặt có vẻ tán thành.

Dương Đắc Chí hai tay chắp lại, “Tiêu thí chủ, bần tăng pháp danh Đại Si, không là Đắc Chí gì đó”.

Tiêu Bố Y thở dài nói: “Đắc Chí, Đại Si, Đại Si, Đắc Chí. Đơn giản chỉ là một danh hiệu, giống như cái túi da thúi của chúng ta, cần gì phải cố chấp không tha?”

Dương Đắc Chí trong mắt có ý cười, thấp giọng nói: “Tiêu thí chủ nói cũng đúng”.

Lâm Sĩ Hoằng nhất thời nhận không ra Tiêu Bố Y. Dương Đắc Chí thông minh như thế, khi Tiêu Bố Y đi vào trong khoang thuyền thì đã nhận ra hắn.

Đạo Tín ở một bên nói: “Tiêu thí chủ. Ta cảm thấy người rất có tuệ căn, cũng có duyên cùng phật môn…”

“Mặc cho đại sư miệng phun hoa sen, ta cũng không đi làm hòa thượng,” Tiêu Bố Y cười nói: “Ta tục khí quá nặng, khó trừ liệt căn. Đại sư chớ có lãng phí tâm tư”.

Đạo Tín hai tay chắp lại, chỉ niệm phật hiệu.

“Đắc Chí. Ngươi gần đây có khở không?” Tiêu Bố Y lại hỏi.

Dương Đắc Chí than nhẹ một tiếng, còn chưa nói chuyện. Đạo Tín đã nói: “Tâm đã an, không đâu không phải nước Phật”.

Tiêu Bố Y lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đạo Tín, trầm giọng hỏi, “Vậy đại sư hiện tại có an tâm hay không?”

Hắn ngôn từ bức người, cũng không tính là tôn kính cao tăng nổi danh khắp thiên hạ này. Cầu Nhiêm Khách lại nở nụ cười, nhìn ra ngoài khoang thuyền, như nghĩ tới một người nào đó.

Đạo Tín nhẹ giọng nói: “Ta ở trong địa ngục”.

Tiêu Bố Y trong lúc nhất thời cũng không thể làm gì được hòa thượng này, nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: “Nói như vậy đại sư cũng không an tâm?”

“Tiêu thí chủ sao lại nói lời ấy?” Đạo Tín vẫn nhỏ nhẹ nói, hắn cả đời này hình như chưa từng có chuyện gì đáng giá để hắn vui buồn, vĩnh viễn hờ hững, nhưng trong lòng lại vĩnh viễn nóng bỏng.

Đây vốn là những bản tính hoàn toàn đối lập nhau, nhưng Tiêu Bố Y lại cảm thụ sân sắc. Hắn biết, Đạo Tín này không đơn giản một chút nào.

“Hôm nay dân chúng tấn công Thủy sư Lưu Tử Dực, quá nửa là nghe theo đại sư cổ xúy, cho nên mới xá sinh vong tử? Đại sư vì ý nghĩ của bản thân, hại những tính mạng này, trách không được trong lòng bất an”.

Đạo Tín hai tay chắp lại, “Phật nói, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?”

Tiêu Bố Y thầm nghĩ chỉ muốn đem hòa thượng này ra đánh cho một trận, “Ta chỉ thấy được đại sư an ổn ngồi ở trên thuyền, nhưng lại có vô số dân chúng chết uổng ở trong Bà Dương hồ, đại sư khuyên rất nhiều người vào địa ngục, bản thân lại một câu Phật nói, không khỏi quá sức buồn cười”.

Đạo Tín lạnh nhạt nói: “Nếu là thí chủ thì có thể làm thế nào?”

Hắn chỉ bình thản nói một câu, Tiêu BốY hồi lâu cũng không nói được gì.

Bình tâm mà nói, Tiêu Bố Y biết, nếu là chính mình đối mặt với thủy quân của Lưu Tử Dực, thật sự cũng nghĩ không ra phương pháp nào cao minh hơn. Thậm chí nếu như hắn là Lâm Sĩ Hoằng, rất có thể bị Lưu Tử Dực đánh cho quăng mũ cởi giáp, chết càng nhiều hơn.

Nếu là hắn, có thể làm thế nào? Đạo Tín chỉ làm cho hắn tự hỏi bản thân, Tiêu Bố Y đã không có lời nào có thể chống đỡ. Hắn chinh chiến trận mạc, tuy nói là thường thắng tướng quân, nhưng trong chinh chiến bỏ mạng cũng không ít. Có đôi khi, chết đã không thể tránh né được, chỉ có thể phân nặng nhẹ.

Tiêu Bố Y im lặng một lúc lâu, bên ngoài khoang thuyền đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Lâm Sĩ Hoằng dẫn một thủ hạ tiến vào.

Thủ hạ mang theo một bàn trà, ở trên có một hồ trà cùng mấy cái chén.

Lâm Sĩ Hoằng tươi cười đầy mặt nói: “Đạo Tín đại sư, Trương đại hiệp, các người cũng mệt rồi, uống chút nước trà xanh nghỉ ngơi, đợi sau khi quay về Ngô thành, ta sẽ chiêu đãi”.

Thuyền đi trong nước, cách Ngô thành cũng một khoảng cách.

Cầu Nhiêm Khách mỉm cười nói: “Ta cũng đang khát, phải đa tạ ý tốt của Lâm tướng quân”.

Lâm Sĩ Hoằng lắc đầu nói: “Trương đại hiệp sao lại nói như vậy, nếu không có diệu kế của người, dùng kế kiêu địch hỏa công. Lưu Tử Dực cũng không thể dễ dàng bại như vậy. Nếu không phải Trương đại hiệp thần công cái thế, một tiễn bắn chết tướng địch Lưu Tử Dực, thì hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết. Diệu kế của Trương đại hiệp làm cho dân chúng Dự Chương miễn trừ cực khổ, chỉ là một ly trà thì có là gì”.

Tiêu Bố Y quay đầu nhìn về phía Cầu Nhiêm Khách, lúc này mới hiểu được, tất cả đều do Cầu Nhiêm Khách vạch ra, hắn hình như đã trách lầm Đạo Tín, nhưng Đạo Tín tại sao cũng không giải thích? Có lẽ là hắn khinh thường?

Trong khi Lâm Sĩ Hoằng nói chuyện, đã rót đầy năm chén trà, trước nâng một chén đưa cho Đạo Tín, cung kính nói: “Đại sư biết Lưu Tử Dực muốn tới tàn sát Dự Chương, lúc này mới cùng Trương đại hiệp đến đây. Đường xa khổ cực, tâm địa từ bi, Sĩ Hoằng cũng nên thay mặt dân chúng Dự Chương dâng trà”.

Đạo Tín cũng không đưa tay ra, Lâm Sĩ Hoằng đối với cử chỉ của hắn dường như đã quen, chỉ đem chén trà đặt ở trước mặt Đạo Tín, sau đó cầm chén trà thứ hai đưa cho Cầu Nhiêm Khách, “Trương đại hiệp bi thiên mẫn nhân, hiệp can nghĩa đảm, cũng kính một chén” Thấy Cầu Nhiêm Khách đưa tay tiếp nhận, Lâm Sĩ Hoằng lại đem chén trà thứ ba trao cho Tiêu Bố Y, “Sĩ Hoằng không biết cao tính đại danh của vị anh hùng này, nhưng người có thể đi theo Trương đại hiệp, nói vậy cũng là người giúp người trong hoạn nạn, ta kính người một chén” lại nâng chén trà thứ tư đưa cho Dương Đắc Chí. Lâm Sĩ Hoằng nhẹ giọng nói: “Đại Si thiền sư mấy ngày nay cũng đã dốc toàn lực, ta thật sự không biết báo…”

“Ngươi thật ra có thể báo đáp” Dương Đắc Chí vừa tiếp nhận chén trà vừa nói.

Lâm Sĩ Hoằng kinh ngạc nói: “Không biết Đại Si thiền sư muốn cái gì, cứ việc nói ra. Ta nếu có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết khả năng”.

Dương Đắc Chí trầm giọng nói: “Lúc đầu khi sư phụ ta đến đây trợ giúp ngươi đã nói qua, nếu đánh bại Lưu Tử Dực thì xin mời Lâm tướng quân đem quận đầu nhập vào Tiêu thí chủ, Tiêu thí chủ không đánh mà thắng, liên tục thu được Tương Dương, Ba Lăng, Nghĩa Dương ba quận, rất được lòng người. Một chiếc đũa thì dể gãy, buộc lại một chỗ mới có thể thành được đại nghiệp. Lâm tướng quân nếu đầu nhập vào Tiêu tướng quân, chẳng những là phúc của Dự Chương, mà cũng là phúc của Lâm tướng quân. Tiêu tướng quân đại nhân đại lượng, ân oán trước đây sẽ xóa bỏ, càng huống chi lúc đầu khi sư phụ ta đến đây, đã nói rõ điều này. Lâm tướng quân nếu cùng Tiêu tướng quân khai chiến, thắng bại cũng chưa biết, nhưng chỉ sợ dân chúng ở phụ cận Dự Chương lại phải chịu nỗi khổ chinh chiến. Lúc đầu Lâm tướng quân đã đáp ứng việc này, chẳng lẽ giờ phút này đã quên rồi sao?”

Tiêu Bố Y cười thầm, Dương Đắc Chí mặc dù làm hòa thượng đã được một đoạn thời gian, nhưng dù sao khí tức giang hồ vẫn còn rất nặng, một phen này nói ra cũng làm cho Tiêu Bố Y rõ ràng lời của Lý Mị Nhi một điểm cũng không giả.

Lâm Sĩ Hoằng trên mặt có vẻ xấu hổ, nâng chén trà lên nói: “Các vị mời uống trà trước, Sĩ Hoằng xin kính cạn trước”.

Đạo Tín nhìn chén trà ở trên bàn, nhẹ giọng nói: “Phật nói tội không phải từ bên ngoài sinh ra mà là từ trong tâm sinh ra. Tội quá. Tội quá”.

Hắn trong khi nói chuyện, đã cầm lấy chén trà, đưa lên trên miệng, nhìn thấy Lâm Sĩ Hoằng không nói gì, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Sĩ Hoằng cúi đầu xuống. bàn tay cầm chén trà có chút phát run. Cầu Nhiêm Khách ở một bên nói: “Đại sư, người uống chén đó thì có cái gì mà tội quá?”

Đạo Tín thở dài một hơi, “Ta uống trà bằng thêm tội nghiệt cho người bên ngoài, chẳng lẽ không phải là làm chuyện sai sao?”

Cầu Nhiêm Khách nâng chén uống xuống, chép chép miệng, liếp liếp môi nói: “Trà này mùi vị cổ quái như thế, chẳng lẻ tội nghiệt là ở bên trong?”

Lâm Sĩ Hoằng sắc mặt khẽ biến, “Nơi này chuẩn bị đơn sơ, đợi sau khi quay về Ngô thành, nhất định sẽ dốc lòng khoản đãi hai vị. Vị tiên sinh này, sao không thấy người uống trà?”

Tiêu Bố Y thấy Lâm Sĩ Hoằng nhìn lại, buông chén trà xuống, “Ta đến không phải là vì uống trà, mà là muốn hỏi một chút. Ta cùng đại sư bất quá là bình thủy tương phùng. Người vì sao phải giúp ta?”

Lâm Sĩ Hoằng bàn tay cầm chén trà có chút cứng ngắc, Đạo Tín nhẹ giọng nói: “Giúp người tức là giúp mình, bình thủy tương phùng cũng là có duyên”.

Tiêu Bố Y thở dài một hơi, “Đại sư nếu chung quy vẫn nói như thế, ta chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng tìm hiểu không ra, không bằng…”

“Không bằng ta nói cho người nghe một chuyện cũ. Với khả năng của thí chủ, tất sẽ biết tiền nhân hậu quả” Đạo Tín hạ mi xuống nói.

Tiêu Bố Y gật đầu, “Tại hạ rửa tai lắng nghe”.

Đạo Tín nhẹ giọng nói: ” Nhất tâm bất sanh, vạn pháp vô cữu. Trên đời này vô luận nho, phật, đạo, chỉ cần khuyên người hướng thiện thì đều tốt. Nhưng lòng người luôn luôn sinh tội nghiệp, luôn muốn đem ba đạo này phân ra cao thấp, lúc này ba đạo mới phân tranh không ngớt, ngược lại đem bổn ý của người sáng lập vứt sang một bên, thật sự là bỏ gốc lấy ngọn, leo cây tìm cá, thật làm cho người ta thở dài”.

Hắn nhẹ giọng nói chuyện, Lâm Sĩ Hoằng đã có vẻ bất an, ánh mắt lóe lên nhìn ra bên ngoài khoang thuyền.

Đạo Tín lại nói: “Không biết thí chủ có từng nghe nói qua Chu Vũ đế không?”

Tiêu Bố Y gật đầu, “Người này là quân vương Bắc Chu đời thứ ba, nghe nói là đại tài. Văn uy võ đức đều bất phàm” Hắn biết Chu Vũ đế này, thật sự cũng là bởi vì cô mẫu của Văn Vũ Chu. Hắn hoài nghi mình cũng có huyết thống của Bắc Chu, cho nên đối với Bắc Chu cũng hiểu rõ một ít.

Đạo Tín chậm rãi gật đầu, “Thí chủ nói cũng không sai. Người này là kỳ tài của Vũ Văn thị, Bắc Chu có thể nói từ hắn mà hưng, do hắn mà diệt. Lúc đầu Bắc Chu do quyền thần Tây Ngụy Vũ Văn Thái định ra, do Vũ Văn Giác phế Tây Ngụy Cung đế, chính thức thành lập Bắc Chu, gọi là Hiếu Mẫn đế. Bất quá Vũ Văn Giác tuổi nhỏ, đại quyền lại nằm trong tay đường huynh Vũ Văn Hộ. Vũ Văn Hộ kiêu hoành ngang ngược, rất nhanh giết Vũ Văn Giác, tái lập Vũ Văn Dục làm vua, sau đó qua gần một năm, lại độc chết Vũ Văn Dục, lập Vũ Văn Ung làm vua, gọi là Bắc Chu Vũ đế. Vũ Văn Hộ đại quyền nắm giữ. Chu Vũ đế năm đó cũng lung lay không vững, nhưng Chu Vũ đế là một người thông minh, tuy yếu thế nhưng rốt cuộc có được một cơ hội được người tương trợ, giết Vũ Văn Hộ, lúc này mới trừ đi hoàng thất phân tranh, thành tựu Bắc Chu bá nghiệp”.

Tiêu Bố Y không biết Đạo Tín tại sao nhắc tới mấy cái này, nhưng cũng biết lão hòa thượng này cũng sẽ không thừa hơi, chỉ lẳng lặng mà nghe. Đột nhiên cảm thấy bên ngoài khoang thuyền có tiếng bước chân tới gần, tiếng hít thở được áp thấp, liền âm thầm đề phòng. Nhưng hắn cùng Cầu Nhiêm Khách ở đây, cũng không có gì phải lo lắng.

Đạo Tín than nhẹ một tiếng, “Nhưng bá nghiệp của Bắc Chu lại biến thành tai nạn của phật gia, Chu Vũ đế nghe theo ý kiến của người ban đầu giúp hắn, dứt khoát diệt phật. Trong lúc nhất thời đập phật đốt kinh, đuổi tăng phá tháp. Sa môn đều một màu trắng tang tóc! Phật gia khi đó cơ hồ gặp phải họa diệt vong. Thầy của ta Tăng Sán chính mắt thấy trong lòng đau thương”.

Tiêu Bố Y cau mày nói: “Người nọ vì sao lại khuyên Chu Vũ đế diệt phật?”

Đạo Tín mởhai mắt, “Lấy sự thông minh của thí chủ chẳng lẽ nghĩ không rõ, người lúc đầu trợ giúp Chu Vũ đế giết chết Vũ Văn Hộ, vốn là đệ tử đạo gia”.

Tiêu Bố Y hít sâu một hơi, thầm nghĩ chẳng phải là Thái Bình đạo giở trò sao. Cầu Nhiêm Khách đột nhiên nói: “Bất quá lúc đầu tăng nhân không thể tự sinh sống, miếu tháp chiếm rất rộng. Chu Vũ đế vì cầu cường quốc, cũng là hành động bất đắc dĩ”.

Đạo Tín nhẹ giọng nói: “Đốt rừng để săn, tát ao bắt cá. Dĩ nhiên là nhất thời thu hoạch, nhưng hậu hoạn vô cùng. Chu Vũ đế đầu tiên là diệt phật, dĩ nhiên là có hiệu quả, nhưng sau lại phát giác đạo gia dã tâm bừng bừng trong lòng cũng bất an, cũng bắt đầu ức chế. Không nghĩ tới người nọ năm đó trợ giúp hắn ngầm sinh bất mãn, sau đó Chu Vũ đế lâm trọng bệnh, nguyên do cụ thể cũng không ai biết. Chu Vũ đế vừa chết, con cháu quá mức phung phí, rất nhanh đem gia nghiệp Bắc Chu khổ cực tích lũy mà tiêu sạch sẽ, đại quyền rốt cuộc lại rơi vào tay Tùy Văn đế”.

Tiêu Bố Y nhíu mày, “Đại sư rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Đạo Tín khóe miệng mỉm cười, “Thí chủ quá nửa không biết, Văn đế thật ra cùng sư phụ ta cũng có qua lại sâu xa. Khi Chu Vũ đế diệt phật, sư phụ từng lập thề nguyện, muốn cứu thương sinh khỏi cơn nước lửa, Văn đế này là một minh quân, cùng phật môn rất có quan hệ, hắn sinh ra trong phật tự, thuở nhỏ tiết kiệm, thậm chí sau khi lên làm Thiên tử cũng sống rất tiết kiệm, so với đương kim Thánh thượng thì rất khác biệt. Văn đế cùng sư phụ ta sau khi nói chuyện, dứt khoát quyết định đại hưng phật giáo. Thật ra Thiên tử là dẫn dắt mọi người làm theo, nếu tiết kiệm, là phúc của dân chúng trong thiên hạ. Thiên tử giản dị, Phật cũng giản dị, vạn pháp đồng nhất. Trương thí chủ, người nói Chu Vũ đế vì cầu cường quốc, diệt phật cũng là hành động bất đắc dĩ, bần tăng thật ra cũng không dám đồng ý. Nghĩ từ khi Văn đế lập quốc tới nay, hồng ân đại đức, trước đó cũng không mấy ai có thể so sánh, không tăng thuế, kho lúa đầy, thi hành sắc lệnh. Quân tử hát ca sinh sống, tiểu nhân cũng có nghề nghiệp, mạnh không hiếp yếu, đông không hiếp ít. Người người cảm ân, triều dã vui vẻ. Trong hai mươi năm, thiên hạ vô sự! Thử hỏi đại nghiệp như vậy có mấy ai bì. Bần tăng không dám nói là công lao của phật gia, nhưng có thể nghĩ Trương thí chủ cũng không có thể nói là phật gia làm hại”.

Cầu Nhiêm Khách cười cười, “Đại sư nói cũng đúng, nhất tâm bất sanh, vạn pháp vô cữu (tâm mà không sinh, vạn pháp cũng không có lỗi). Phật, Nho, Đạo ba nhà vốn là một nhà, nhưng có người lại có dụng tâm biến thành thủ đoạn để tranh đoạt quyền lợi, cũng là chuyện bi ai. Nói như vậy tìm một hoàng đế tốt so với tuyên dương phật hiệu càng thêm trọng yếu hơn”.

Đạo Tín cười cười, cũng không nói gì lại, mà ngóng nhìn Tiêu Bố Y nói: “Thí chủ nói ta vì sao giúp người. Thật ra bần tăng là giúp bản thân mà thôi. Phật gia hưng thịnh, là phúc của thương sinh. Nhưng bần tăng tuyệt không có tâm hạ thấp đi Nho Đạo. Lúc đầu sư phụ Tăng Sán hoằng dương phật hiệu, ra sức khuyên Văn đế, cuối cùng chấn hưng phật giáo, nhưng thẳng cho đến khi viên tịch, cuối cùng vẫn nói nhất tâm bất sanh, vạn pháp vô cữu! Đại Tùy từ sau khi khai quốc, Phật Đạo đều xem trọng, cũng không có bên trọng bên khinh. Nhưng hôm nay thiên hạ đại loạn, lại có người âm thầm thôi động. Bần tăng chỉ sợ thảm sự diệt phật năm đó lại lần nữa phát sinh. Lúc này mới mong Tiêu thí chủ sẽ có một ngày nếu thành bá nghiệp, thì xin nhớ tới chuyện mà bần tăng nói ngày hôm nay. Như vậy tâm nguyện của bần tăng đã trọn, nguyện thay thương sinh trong thiên hạ mà cảm ơn Tiêu thí chủ!”

Chọn tập
Bình luận