Cốc Sờ Lộc nghe được Tiêu Bố Y trả lời. thiếu chút nữa tức quá mà ngắt đi. Trong tức giận lại có sợ hài, đơn giản là vi Tiêu Bố Y quá sức kiêu ngạo!
Người kiêu ngạo nếu không phải ngu ngốc, quá nửa cùng là bời vì có chút tài năng. Tiêu Bố Y lằn trước bốn chữ “Muốn chiến thì chiến’ tràn đầy sự khắng khái, nhưng hôm nay cái chữ “Cút’ này, lại mang theo sự khinh miệt nói không nên lời.
Tiêu Bố Y hiện tại ngay cả nói cũng không thèm nói. có phải là ý nghĩa hắn cho rằngtrặn chiến này tất thắng?
Cốt Sỡ Lộc không có cút, lạnh lùng nhìn sang Tiêu Bố Y, không muốn lại bị khí thế của hắn áp đảo. “Tây Lương vương, chúng ta có hai mươi vạn đại quân, ngươi nếu muốn cùng chúng ta đối kháng, nhất định phải trà cái giá tương đối lớn, nhất định!” Hắn tăng thêm khẩu khí, thậm chí có điểm uy hiép nhìn sang Tiêu BÓ Y, “Đại địch của các ngươi là Lý Đường, tuyệt không phải chúng ta. ta không tin ngươi ngay cả điểm mấu chốt này cũng nhin không
Tiêu Bố Y thở dài. “Những lời này nếu là nửa năm trước nói. bổn vương có lẽ có thể còn suy xét qua. Khi đó. bồn vương chi thầm nghĩ muốn các ngươi cút khòi Trung Nguyên, không quấy rẩy dân chúng Trung Nguyên. Nhưng đến hiện tại… các ngươi tội ác ngập trờỊ tội lỗi chồng chất, bổn vương nếu không để cho các ngươi chút giáo huấn, thi làm sao đối diện được với dân chúng Trung Nguyên nửa năm qua đã chịu khổ? Đến hiện tại, các ngươi lại vẫn vọng tường giữ lấy Định Tương, Mà Ắp cùng Nhạn Môn. thật sự là chuyện cười! Nếu muốn đàm phán cũng có thể, đáp ứng ta một điểu kiện, ta sẽ suy xét đến việc nghị hòa”.
Cốt Sỡ Lộc cổ nén tức giận nói: ‘”Điều kiện gì?”
“Rời khòi Định Tương, sau đó từ phía đòng Vu Đò Kim Sơn đến Ngạch Căn Hà, đem lãnh thổ phía nam đường này hai tay dâng lên” Tiêu Bố Y thản nhiên nói.
Cốt Sỡ LỘC giận quá thành cười nói: “Chúng ta không bẳng đem Đột Quyết Nha trướng cùng cho ngươi là được rồi”.
Tiêu Bố Y cười nói: “Nếu như các ngươi đồng ý, ta cũng tìm không tháy lý do gì để phản đối”.
Cốt Sỡ Lộc đã tức muốn phát cuồng! Thì ra Nha Trướng của Khả Hãn Đột Quyết ở tại bắc Ngạch Căn Hà, Vu Đô Kim Sơn ỡ phía đông, xem như là nơi có chút phồn hoa của Đột Quyết. Tiêu Bổ Y chẳng những không cho nửa phẩn thổ địa Trung Nguyên, lại muốn lấy đi ngàn dặm giang sơn của Đột Quyết, cốt Sỡ Lộc làm sao mà không nồi trận lôi đinh cho được?
Tiêu Bố Y căn bản không có thành ý đàm phán, cổt Sỡ Lộc căm giận nghĩ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
“Tây Lương vương. Ngươi tất sẽ hổi hận quyết định hôm nay!”
Tiêu Bố Y từng chữ nói ra: “Chuyện ta làm. tuyệt không hối hặn!” Hắn khí định thần nhàn, thoạt nhìn mọi chuyện đều nắm trong tay. cốt Sờ Lộc một hồi trái tim băng giá. không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Tiêu Bố Y chỡ Cốt Sờ Lộc rời đi, lúc này mới nói: “Hiệt Lợi đã đợi không nồi”.
uắt Tri Cung một mực bảo trì trầm mặc. nghe được Tiêu Bố Y nói chuyện. lúc này mới nói :”Cốt Sỡ LỘC muốn dò xét động tình của chúng ta. Không ngờ ngược lại tiết lộ bọn họ đã chột dạ”.
Tiêu Bố Y nói: “”Không sai. Từ những lời nói hôm nay có thể thấy được. Cơ hội của chúng ta cuối cùng đã tới. Bất quá ta vẫn một mực ki’ quái một chuyện…”
“Chuyện gi?”
“Vì sao Lý Đường một mực không cùng quán Đột Quyết kề vai chiến đấu?” Tiêu Bố Y nói: “Lý Uyên đa mưu túc trí. Lv Huyền Bá càng là hạng người nhân tài kiệt xuất, bọn họ không có lv do gì cho rẳng chi bẳng quán Đột Quyết có thể đánh bại chúng ta! Như cộng thêm bọn họ tiến công, chúng ta chưa chắc đã có thể thủ được ỡ đây”.
“Mùa hạ nhiều mưa. bọn họ vặn chuyển lương thảo đã là khổ không thể tả. hơn nữa quán Đột Quyết nhiều, cũng không làm cái gì. Lý Uyên có thể nói là đã làm chuyền mua bán thâm hụt tiền vốn. Có lẽ… Lý Uyên hy vọng đem chiến trường quyết chiến đặt ỡ Hà Đông, noi theo phương pháp năm đó đối kháng Lưu Vù Chu, cũng có lẽ hắn đã cung không nồi nhiều binh lực như vậy đồng thòi khai chiến. Phải biết rẳng… Lý Uyên vốn đã đẩu nhập binh lực hơn bốn mươi vạn, đâv là chuyện chưa bao giờ có của Đường quàn, tuy Lý Kiến Thành đã lui giữ Đồng Quan, nhưng Đột Quyét lại thêm vào hơn hai mươi vạn người, cằn tiêu hao lương thảo của ba bốn mươi vạn binh, Lý Uyên đã khổ mà không thể nói!”
Tiêu Bố Y hiểu 1’ẳng uất Trì Cung nói là tình hình thực tễ, nhưng cảm giác được Lý Huyền Bá cũng không phái là người đơn giản buông tha. Đối với rất nhièu chuyện về Lý Huyền Bá hắn cũng không biết, cho nên hắn vẫn là chú ý động tĩnh của Lv Huyền Bá. Khiến cho hắn kỳ quái là. Lý Huyền Bá thời gian gằn đâv căn bản không có bất luận hành động gi.
Lý Huyền Bá. rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tiêu Bố Y có chút kỳ quái nghĩ.
***
Cốt Sỡ LỘC ra khòi Hoàng Xà Lĩnh, đầy bụng tức giận. Hắn một lần nữa bị Tiêu Bố Y nhục nhà. nhưng cảm giác si nhục cũng không rõ ràng bẳng lẩn trước. Trờ lại Du Thứ, Hiệt Lợi đang chờ tin tức của hắn, trông thấy sắc mặt hắn như đáy nồi, thì đã biết kết quả.
Cốt Sỡ LỘC ý thức được tình thế nghiêm trọng, lúc này đây không hề làm việc theo tức giận, mà là ăn ngay nói thật, không có thêm mắm thêm muối. Hiệt Lợi sau khi nghe xong, cau mày nói: “Nói như vậy, bọn họ quả thực mười phẩn an nhàn? Xem ra… Bọn họ lương thảo còn có thể chèo chống một đoạn thòi gian?”
“Hắn là còn có thể chèo chống mấy tháng”” cốt Sỡ Lộc không dám xác định nói.
Hiệt Lợi thở dài nói: “Chúng ta ngày xuân xuất binh, cho tới hiện nay đã là vào đông,
Chiến sĩ đã sớm trong lòng có ý trò về, bọn họ nếu còn có thể kiên trì mấy tháng, đến lúc đó trời đông giá rét. tuyết lớn phong đường, quân ta tắt bại”.
“Khả Hãn, ta lại có một kế” cốt Sờ Lộc nói.
Mặc dù đổi với Cốt Sờ LỘC đã không òm quá nhiều hy vọng, Hiệt Lợi vẫn nói: “Nói nghe một chút”.
“Trước mắt chúng ta tiến thoái lưỡng nan, nhưng thật ra là trúng kế hai hổ tranh chấp của Lý Uyên”.
Hiệt Lợi hừ lạnh một tiếng, “”Nếu không phải ngươi nói chúng ta xuất mà, thì dễ như trở bàn tay, thì đâu có phải tự làm khổ mình đến tình trạng như hỏm nay?”
Cốt Sờ Lộc sắc mặt ửng đò. “Khả Hãn, ta biết sai rồi, trước mắt đang muốn lấv công chuộc tội”.
Cốt Sờ LỘC một mực đều là thủ hạ tám phúc của Thủy Tắt cùng Hiệt Lợi. lúc trước Thủy Tắt sau khi chết, cốt Sờ Lộc phụ trợ Hiệt Lợi lên vị quả thực là tốn không ít khí lực. Hiệt Lợi tuy là tham lam tàn nhẫn, cũng biết cùng cốt Sỡ Lộc là sướng khổ có nhau, cũng không trách cứ. Cốt Sở Lộc nói: “Trước mắt Lý Đường lấv cớ binh lực thiếu thổn, một mực không xuất binh Thái Nguyẻn. để cho chúng ta cùng quân Tây Lương đấu đến lưỡng bại càu thương. Chúng ta đă còng lâu không được, binh sĩ chán ghét, vậy không như tạm thời về phía bắc”.
“Cứ nhưvậy mà trờ về?” Hiệt Lợi bắt mãn nói.
■”Đương nhiên không phải cứ như vậy trở về. Chúng ta có thể tạm thời về phía bắc. hoặc đến Thiên Tri, hoặc đến Thiên Quan, thật sự không được thì thối lui đến Mã Ắp hoặc Định Tương quan sát động tĩnh. Quân Tây Lương thắv chúng ta lui lại, đương nhiên sè buông lòng cảnh giác toàn lực đối phó Lý Đường. Bọn họ nếu hạ Thái Nguyên. rất nhanh sẽ cùng Lý Đường đánh cùng một chỗ, chúng ta có thể đơn giãn không đếm xỉa đến. thậm chí có thể công sau lưng quân Tây Lương, trả lại si nhục trước đãv!”
Hiệt Lợi âm thẳm tâm động, hắn và Lý Đường vốn chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không tồn kết minh gì đó. Lúc trước Trường Tôn Thuận Đức cũng không có mời hắn xuất binh, chi là phán tích lợi hại khiến cho Hiệt Lợi cảm thấy không thể không xuất binh. Hôm nay Trường Tòn Thuận Đức đã không còn. chi bẳng Lý Trọng văn, Vũ Văn Hâm hai người, đối với Hiệt Lợi căn bản không có ảnh hưởng. Nay nghe cốt Sờ Lộc nói cũng có đạo lý, suy nghĩ trước sau. còn chưa có quyết định thì có quán Đột Quyết tiến đến bẩm báo. “Khả Hãn, việc lớn không ổn”.
Quản Đột Quyết tràn đầy hoảng sợ. Hiệt Lợi trong lòng trầm xuống, “Lại làm sao vậy?” Thời gian gần đâv đả kích liên tục. Hiệt Lợi nghe được tin tức cũng có chút giật minh thấp thòm.
“Cốt Đô Hậu Khắc Luân Trát đánh Mông Sơn, toàn quán bị diệt!” Quản Đột Quyết nói.
“Cái gì? Làm sao có thể?” Hiệt Lợi Khả Hãn bồng nhiên đứng lẻn, trên mặt thất sắc.
Quân Tãv Lương một mực thủ vững tránh chiến, nhưng những ngày gần đâv phản công hầu như là đồng thời phát động, từ thành Thái Nguyên đến Thái Hành Sơn địa vực mấy trăm dặm, địa điểm quân Đột Quyết cùng quán Tây Lương chinh chiến có ba nơi. đó chính là từ tây đến đông Hoàng Xà Lình, Yến Nham cùng Mông Sơn ba nơi. Ba nơi đồng thòi làm khó dễ, Long Khoa Tát ỡ dưới tay Tiêu Bố Y, uất Trì Cung thảm bại mà về, quán Tây Lương ỡ Yến Nham làm nghi binh, chờ Hiệt Lợi đi tới lại thối lui vào trong núi. Hiệt Lợi có đại quân mà không chồ dùng. Mòng Sơn đã gần đến Tinh Hình Quan, mấy ngày này một mực đều là Cốt Đô Hậu Khắc Luân Trát phụ trách đánh. Hiệt Lợi vốn tưởng rẳng quán Tây Lương nơi đó cũng là phô trương thanh thế. nào đàu nghĩ đến thiết kỵ của minh lại bị đánh cho toàn quán bị diệt. Khắc Luân Trát dưới tay có hơn hai vạn thiết kỵ, mà cứ như không có sao?
Thân thể lảo đảo. Khắc Luân Trát cảm giác trước mắt biến thành màu đen. vịn bàn. nhịn xuống sự hoảng sợ nói: “Bọn họ tại sao lại toàn quán bị diệt? Thủ hạ của Tiêu Bổ Y còn ai có bán lãnh này?” Long Khoa Tát bại trận, Khắc Luân Trát không có quá mức trách cứ. đơn giản là Tiêu Bố Y dù sao nam chinh bắc chiến nhièu năm, lại là đứng đẩu Đông Đỏ. nểu thua ỡ trên tay Long Khoa Tát ngược lại mới là chuyện ki quái, nhưng Khắc Luân Trát lại bị ai đánh bại?
Trong Quản Tãv Lương, còn có ai có thể như thế gọn gàng sạch sẽ toàn diệt ky binh của Khắc Luân Trát?
Đãv chính là trọn vẹn hai vạn ky binh Đột Quyết!
Quản Đột Quyểt hơi có do dự, cất tiếng nói: “Nghe nói là… Lý, Tình!”
Lý Tình?
Lý Tình đã đến Sơn Tâv?
Hắn không phải một mực ỡ Lam Quan sao?
Tất cả mọi người đều nghi hoặc, tất cả mọi người đều rung động với cái tên Lý Tình này. Cốt Sờ Lộc tuy đã mọi cách hạ thắp cái tên này. nhưng mà không thể không thùa nhận, những năm gần đâv. người cho người thảo nguyên ngạo mạn một kích lãnh khốc nhất đúng là Lý Tình.
Anh hùng dù sao cũng là anh hùng, không cẩn người bên ngoài bình luận? Danh tướng vẫn là danh tướng, vừa ra tay lại đã cho người Đột Quyết một đòn cảnh cáo!
Hiệt Lợi hai chân như nhũn ra. ngồi xuống, lẩm bẩm lặp lại nói: “Lý Tình… hắn cũng đến Sơn Tây?” Hắn không quên thống hận của đại ca Thủy Tắt đối với Lý Tĩnh, đương nhiên cùng không quên chuyện Lý Tĩnh chi bẳng ba trăm người đã đại náo Đột Quyết.
Rất nhiều chuyện cũng không phải là không muốn thùa nhặn là không tồn tại, ỡ chồ sâu trong lòng, Hiệt Lợi đối với Lý Tĩnh chua từng gặp mặt này trong lòng vẫn có sự sợ hài.
Trong sảnh yên tình, chi còn lại tiếng gió. Mùa đông này. thật sự có chút lạnh!