Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 357: Tin chiến thắng (3)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Không biết vi sao lại nghĩ tới Bùi Minh Thúy, Tiêu Bố Y trên khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng. Trận chiến này thắng lợi. hắn vui sướng cũng không nhiều lắm, ý nghĩ lại như ngựa hoang thoát cương, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

“Bất cứ thắng lợi gi, cũng khôngphãi công lao một mình ta” Tiêu Bố Y nhìn về phía Lạc Thủy ở nơi xa, than nhẹ một tiếng, “Nơi này có Trương đại nhân chì huy nếu bình tĩnh, có binh sĩĐông Đô ba quân liều mạng, còn có.đưa tay chi xuống Lạc Thủy, Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: “Còn có binh sĩĐông Đô vì cha mẹ vợ con mà liều mình này, Tiêu Bố Y có tài đức gi, mà dám nói đây là công lao cùa một mình mình?”

Trương Trấn Chu trên mặt lộ ra vè cảm khái, “Nhưng nếu không có Tiêu tướng quân, hôm nay quân Ngõa Cương, nói không chừng đã nhập chù thành Lạc Dương! Đông Đô nếu thiếu Tiêu tướng quàn thi làm sao có thể kết dính lại cùng một chỗ”.

Tiêu Bố Y quay đầu lại nhìn về phía Trương Trán Chu, lại cười nói: “Ta nguyện ý làm người nhưthế, không biết Trương đại nhân thấy thế nào?”

Trương Trấn Chu cũng không có quay đầu, một hồi lâu mới nói: “Lão phu chìm nồi đã nhiều, đã sớm xem đù hưng suy vinh nhục, lúc trước bị Thánh thượng tước chức ờ nhà nhàn cư, người khác có lẽ cảm thấy bi ai, lão phu lại nhiều ít có chút cao hứng, chi tường rằng từ nay về sau, nếu không vì sinh từ ly biệt, nếu không vì lo lắng cho người nhà… Có đôi khi, vô sự để làm cũng là một loại vui vẻ”.

Tiêu Bố Y yên lặng cảm nhặn sự cảm khái cùa lão tướng này, khẽ thờ dài: “Trương đại nhân nói không sai, vô sự để làm cũng là một loại vui mùng. Chi tiếc, miếu đường thảo mãng, phân trarứi không ngớt, Ngõa Cương quần đạo mắt nhìn chằm chằm, muốn vô sự cũng không phải là chuyện dễ dàng”.

Trương Trấn Chu khóe miệng cũng lộ ra nụ cười cay đắng, “Lão phu muốn tìm cũng không thấy, chỉ có thề tiệp tục phán đấu, chi cầu Tiêu tướng quân có thể mang đến cho Đông Đô, Trung Nguyên, thiên hạ sự an ổn. Chuyện còn lại lão phu cũng không muốn để ý nhiều, thầm nghĩ sau khi thiên hạbình định, tháo giáp quay về với ruộng vườn, cũng xin Tiêu tướng quân chấp thuận”.

Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, “Tiêu mỗ sẽ làm hết sức, chỉ là Tiêu mỗ cũng thấy

Trương Trấn Chu cười cười, hai người trong lúc nhất thời tĩnh lặng không nói gi, chi nghe thấy xa xa chiến mã hí nhẹ, nước chảy bên mình. Có lẽ lúc này, những lời dư thùa đã không cần thiết, sự ăn ý đều không cần phải nói.

Không biết qua bao lâu, màn đêm đã hoàn toàn bao phù nước gần núi xa, binh sĩ im lặng thắp đuốc, chiếu vào trên người hai vị tướng quàn, nhưng nhẹ nhàng lui ra, không dám quấy rầy hai vị tướng quàn nghị sự.

“Không biết bước tiệp theo cùa Tiêu tướng quân có tính toán gi?” Trương Trấn Chu rốt cuộc phá vỡ sự yên lặng, “Tiêu tướng quân vẫn tự khiêm tốn kinh nghiệm không đù. nhưng kinh qua hai chiến dịch vừa qua, ta nghĩ không người nào dám nói Tiêu tướng quân kinh nghiệm không đù nữa. Lý Mật theo như lời Tiêu tướng quân trước đó nói, không thể chờ đợi được muốn đánh một trận, lúc này mới rơi vào bẫy cùa Tiêu tướng quân, Bắc Mang sơn đánh một trận, quân Ngõa Cương cũng không dám khinh thường Tiêu tướng quân nữa, đây là chuyện tốt, nhưng cũng có chỗ không hay, là ít nhất bọn họ sau này sẽ chuẩn bị càng thêm sung túc, chúng ta muốn đánh bại bọn họ, thì phải phí càng nhiều khí lực”.

Tiêu Bố Y thừ đò xét hỏi: “Bắc Mang sơn đánh một trận, quân ta sĩ klú đại chấn, nếu thùa thắng truy kích, thẳng lấy Lạc Khẩu Thương, không biết ý cùa Trương đại nhân như thế

Trương Trấn Chu trầm mặc một lúc lâu, “Cái này chi sợ không phải ý cùa Tiêu tướng quân, nếu như Tiêu Bố Y thật có suy nghĩ nhưthế, chi sợ không ồn thòa”.

Tiêu Bố Y rốt cuộc cười rộ lẽn nói: “Nlư vậy Trương đại nhân có cái nhìn như thế nào?”

Trương Tĩắn Chu trầm giọng nói: “Ngõa Cương thế mạnh, tuy đã bại hai trận, nhưng vẫn không tổn hao tới căn cơ, hơn nữa Hồi Lạc là mệnh môn cùa Ngõa Cương, bọn họ sao không thề chết mà chống cự? Nếu giờ phút này tấn công, chỉ sợ Đông Đô quá nừa sẽ hao binh tổn tướng, cho dù miễn cưỡng đánh hạ, cũng là nguyên khí đại thương, nhưng Đông Đô… thậm chí là Hồi Lạc, hiển nhiên cũng không phải là mục đích chính cùa Tiêu tướng

Hắn phàn tích cực kỳ rõ ràng, Tiêu Bố Y trong lòng cảm tạ, nghiêm nghị nói: “Cũng mong Trương đại nhân chỉ dạy.

“Chi dạy thi không dám, hiện tại việc Tiêu tướng quân phải làm thật ra cũng đơn giản, hiện tại chỉ cần phái người cùng Ngõa Cương giằng co, sau đó phái ra một nhánh tinh binh, không ngừng thu phục những nơi đã mất ờ Hà Nam, từ các nơi đó mà tạo thành áp lực cho Ngõa Cương, cái này cũng là sách lược mà chúng ta vẫn thảo luận. Ngòa Cương căn cơ không ổn, hơn nữa mâu thuẫn trùng trùng, mâu thuẫn trường kỳ tụ tập kích hóa sớm muộn cũng bộc phát, đến lúc đó thậm chí không cần Tiêu tướng quân ra tay, lấy Ngõa Cương bất quá cũng là chuyện dễ dàng”.

“Nhưng Địch Nhượng hiển nhiên không phải là đối thù cùa Lý Mật” Tiêu Bố Y trầm

Trương Trấn Chu cười nói: “Địch Nhượng đối với Ngõa Cương lao khổ công cao, nhưng chi tính là hạng người vô năng, chúng ta hiện tại lại muốn Lý Mật xuống tay đối với Địch Nhượng!”

“ỏ?” Tiêu Bố Y nhướng mày, “Trương đại nhân lời ấy giải thích thế nào?”

Trương Tĩắn Chu trầm giọng nói: “Lý Mật nếu xuống tay đối với Địch Nhượng mà nói, sẽ làm cầo người cùa Ngõa Cương trong lòng lạnh lẽo, bạn bè xa cách, hiện tại ta chi sợ hắn rõ ràng nặng nhẹ, sẽ không xuống tay đối với Địch Nhượng mà thôi”.

Tiêu Bố Y lại cười rộ lẽn, “Nghe lời này cùa Trương đại nhân, Địch Nhượng này muốn không chết cũng không được”. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hai người nhìn nhau mà cười, Tiêu Bố Y chuyển đề tài hòi: “Trương đại nhân, ta lúc này chuyện cấp bách phải làm là trờ về trấn an người nhà binh sĩ, chinh đốn nội chính, nhưng ờ đây lại cần tinh binh trấn thù..

Trương Tĩắn Chu trầm giọng nói: “Tướng quân nếu không chê, lão phu cũng nguyện xin trấn thủ. Lý Mật trọng thương mới bại, ta cũng không lo hắn cấp bách tấn công, lúc này chúng ta cứ tầù vững ờ đây. còn lại là phải xem hàrứi động cùa Tiêu tuớng quân”.

“Có T rương đại nhân tĩắn thủ ở đây, Đông Đô không phải lo!” Tiêu Bố Y vui mừng nói: “Đã như vậy, ta tạm thời quay về Đông Đô…”

“Tiêu tướng quân, Trương đại nhân, Đông Đô có quân tình đến báo” Có Truyền lệnh quan tiến lên giao quân văn.

Tiêu Bố Y vừa mờ ra xem, đã mim cười nói: “Lô đại nhân không phụ trọng trách, chi bằng một phen mắng chùi đã khiến cho Tẳn Thúc Bảo hoảng sợ mà về” Hắn cằm quán văn tiện tay giao cho Trương Trấn Chu, Trương Trấn Chu đưa tay tiệp nhận lên xem, cũng lộ ra vè tuơi cười, “Tần Thúc Bảo dẫn binh đi tới Đông Đô, cũng không biết chúng ta đã sớm có chuẩn bị. Hắn không thể xông qua Lạc Thủy, chỉ có thể chuyền công Kiến Dương môn, không nghĩ tới bị Lô đại nhân đã chờ từ lâu, khiển trách mắng hắn là kẻ bất trung bất nghĩa, bất nhân bất hiếu. Tần Thúc Bảo cũng còn có chút liêm sì. không thể tấn công mà hoảng sợ rút lui. Lò đại nhân người già nhưng tâm không già. nói một phen còn hơn cả vạn đại quàn, thật sự không thua gì miệng lưỡi Tô Tần lúc trước”.

Hai người nhìn nhau cười lớn, tiếng cười kích động ờ hai bờ sông Lạc Thủy, nước sông trôi chảy, ba quàn mặt giãn ra!

Tiêu Bố Y sau khi tạm biệt Trương Tĩấn Chu, thống lĩnh một cánh quân tinh nhuệ quay về Lạc Dương.

Một đường mọi người vó ngựa phi nhanh, gần sáng sớm đã quay về tới Lạc Dương. Tiêu Bố Y tinh thần phấn chấn, cũng không mệt mỏi. nhìn thấy Đông Đô rốt cuộc đã tĩnh lặng xuống, chín doanh liên hoàn cũng đã có những quy mô ban đầu, trong lòng mừng rỡ. Chín doanh liên hoàn tạm thời là để đối kháng Ngõa Cương, nhưng về lâu dài mà nói, cũng là chỗ để đối kháng đại địch, doanh trại dựa vào thành mà lập, theo thế ý giác mà nhìn nhau, Ngõa Cương có trò lại cũng tuyệt đối chiếm không được chỗ tốt nào.

Mỗi khi thêm một phần chuẩn bị, Tiêu Bố Y lại thêm một phần lo lẳng, cũng nhiều thêm tiền vốn để đốikhángNgõa Cương.

Tiêu Bố Y dẫn binh sĩ im lặng đi tới ngoài thành Đông Đô, binh sĩ thù thành đã sớm nhìn thấy, nhanh chóng tiến lên mờ cửa thành nghênh đón, Tiêu Bố Y không muốn quấy nhiễu dân, bảo mọi người không có hoan hô, mà im lặng vào thành.

Hắn từ Thượng Xuân món vào thành, tiếng vó ngựa đạp phá sự yên tĩnh cùa sáng sớm…

Tiếng vó ngựa vang iên thanh thúy đễ nghe, Tiêu Bố Y còn đang suy nghĩ nên gặp Việt vương trước ầay là gặp Lô Sờ trước, bỗng nhiên ghìm cương ngựa, lệ nóng lưng tròng.

Hắn chi tường rằng quân dân Đông Đô còn đang ngù say, nhưng lại thật không ngờ, nhìn về noi xa mười dặm phố phường, binh sĩ dân chúng đã sớm xẹp thành hai hàng, lẳng lặng nhìn qua…

Mỗi người trong mắt đều mang theo những giọt nước mắt giống như sương mai, trong suốt long lanh, trong nước mắt như lại mang theo sự kính ngưỡng như ánh sáng mặt trời, sự vinh quang vô thượng!

Chọn tập
Bình luận
× sticky