Mọi người nhìn nhau, thẩm nghĩ cồ độc mặc dù có thể phá, nhưng mà thuốc phá giải lại không cách nào phá. cùng là sự châm chọc. Tẩn Thúc Bảo mim cười nói: “Trương Lãng sau khi phát hiện điểm ấy, cuối cùng cả đời vẫn không có nghiên cứu ra được phương pháp phá giải Thất Tinh cổ. Nhưng Thất Tinh cổ lại lưu truyền tới nay. bời vì phương pháp này tuy là hại một người, nhưng lại cứu sống người vô số. Thánh nữ người Miêu bời vì tính mạng người Miêu mà tự hạ cổ độc. chịu nồi khổ Thất Tinh cổ cắn trả. cho nên ỡ trong người Miêu địa vị cao nhất”.
“Loại biện pháp này cùng ích kỷ” A Tú bắt binh nói: “Những người này vì mạng sổng, lại hạ cổ ờ trên ngưỡi cô gái vô tội. thật sự đáng giận”.
Tẩn Thúc Bảo cười khồ nói: ‘”Thánh nữ chọn ra. cũng không phải là bắt buộc, mà là tự nguyện. Đơn giản là ai làm thánh nữ. có thể hướng về phía Miêu vương đưa ra một yêu cầu. vô luận gian nan như thế nào. Miêu vương cũng phải nghe theo. Cho nên sao. chi có thể nói một bên nguyện đánh, một bên nguyện chịu mà thôi”.
Sự bất an trong lòng Tiêu Bố Y càng đậm, ánh mắt đã rơi ở trên ngưỡi Chu Mộ Nho. Nhưng Chu Mộ Nho. Lô lào Tam từ khi tiến vào trúc lâu. vẫn một mực không có ngẩng đầu lên. nhưng trên mặt lại có sự bi ai.
Tần Thúc Bảo nhìn thấv mọi ngưỡi im lặng, lại nói: “Thục Vương Dương Tú được thánh nữ trị liệu, cổ độc lại nhắt thòi không thể khòi hẳn. Nhưng hắn trời sinh tính phong lưu, nhìn thấy thánh nữ xinh đẹp. ngược lại nổi lên lòng ái mộ, hơn nữa còn muốn kết hôn cùng thánh nữ!”
Tiêu Bố Y thất thanh nói: “Tần huynh, ngươi nói hắn tráng cổ chính là vì muốn tiếp cận thánh nữ?”
Tiêu Vũ tinh ngộ lại, thầm mắng: “Đáng chết” Bọn họ rò ràng tiền căn hậu quả, lập tức đoán được dụng tâm hiểm ác của Dương Tú. Nghĩ tới thánh nữ trúng Thất Tinh cổ, làm sao có thể lặp gia đình? Mã Chu nhải mày hỏi. “Nếu là thánh nữ, còn có thể lặp gia đinh sao?”
Tẩn Thúc Bảo hồi lâu mới nói: “Người Miêu thật không có đạo lý không cho thánh nữ lặp gia đinh. Nhưng bởi vì thánh nữ thân trúng Thất Tinh cổ, đã đứt tuyệt thất tinh lục dục. động tinh thì khồ không thể tị thì làm sao lập gia đinh?” Mà Chu cười buồn nói: “Vậy kết cuộc như thế nào?” Thật ra mọi người đã sớm đoán được kết cuộc, nhưng quá mức tàn nhẫn, cho nên không dám suy nghĩ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tẩn Thúc Bảo nắm chặt nắm tay. móng tay nhập vào lòng bàn tay. “Chuyện trong đó. thật sự làm cho người ta khó có thể nắm lấy. Thục Vương trời sinh tính phong lưu. thật ra đối với thánh nữ lại một lòng say mê. Thánh nữ cùng hắn ờ chung lâu ngày, lại động tình, có ý gả cho hắn trong đầu. Miêu vương mọi cách khuyên can, nhưng lại không có hiệu quả. Thánh nữ đời trước sau khi gieo xuống Thất Tình cồ. vẫn không có nói ra yêu cầu gì. nhưng thánh, nữ rốt cuộc đưa ra yêu cầu. yêu cầu duy nhất nàng đưa ra chính là gả cho Dương Tú!” Mọi người thắt sắc. đã không thể nói gì. nhưng trên mặt đều lộ ra vẻ sầu thảm. Tẩn Thúc Bảo ảm đạm nói: “Miêu vương vướng tại tổ huấn, chi có thể đáp ứng. Thật ra kết cuộc các người cũng đoán được, thánh nữ vi đoạn tình cảm này, trả giá thật sự so với bắt luận cô gái nào cũng đều nhièu hơn. Nàng vì cầu được cùng một chồ với ngưỡi âu yếm. chịu tra tấn cũng so với bất luận kè nào đều nhiều hơn. Dương Tú lúc trước tuy phong lưu. có ý niệm câu dẫn thánh nữ trong đầu. nhưng về sau lại bị chân tinh của thánh, nữ đã động, cùng thu liễm phong lưu, chuyên tâm một lòng đối với thánh nữ”.
Mọi người nghe mà kinh tâm động phách, trong lòng hồi hộp. tuy biết sau này nhắt định sẽ có biến cố, nhưng đều mong thánh nữ gặp may mắn. Nàng thật sự quá khổ, vì tìm được một đoạn tình yêu, trả giá quá nhiều. Mọi người mặc dù cùng thánh nữ chưa bao giờ gặp mặt. nhưng trong lòng đều nồi lên sự tòn kính.
“Sau đó thì sao?” A Tú vì chuyện cũ hấp dẫn, phá vỡ sự trầm mặc.
Tẩn Thúc Bảo trên mặt lộ ra vẻ thống khổ không đành lòng, “về sau… thánh nữ sau khi lặp gia đình, bời vì thắt tình cổ cho nên rắt khó sinh dục. trước thu dưỡng bé gái. coi như con gái nuôi của mình. Nhưng sau đó chịu ảnh hường quan niệm của người Trung Nguyên, cùng rất yêu Dương Tú, lúc này mới muốn vì hắn lưu lại huyết mạch”.
Mọi người kinh hài. đều nói: “Cái này sao có thể?”
Tần Thúc Bảo cười khổ nói: “Cũng biết không được, nhưng thánh nữ nàng… có những phụ nữ… cũng thật kỳ quái, nàng hận một người, hận đến khắc cốt ghi tàm, nhưng khi yêu một người, cũng yêu đến khắc cốt ghi tàm. Thánh nữ biết rò sẽ chết, nhưng lại cố ý vì Dương Tú sinh hạ một đứa con. về sau… nàng đạt được ước muốn, rốt cục mang thai cốt nhục Dương Tú, nhưng mà nàng một mực ẩn cư Tuyệt Tinh động, không có ra ngoài. Nhưng lúc này lại có chuyện xấu, Dương Tú bời vì tự thị văn thơ nổi bặt. vãn võ song toàn, sau khi Dương Dũng bị phế, Dương Tú mưu đồ thái tử vị; dẫn phát Dương Kiên nghi kỵ, hơn nữa Dương Quảng tại Tâv Kinh bịa đặt hãm hại, dương kiên vì đề phòng Dương Tú tạo phản, điểu hắn quay lại Tây Kinh. Nhưng Dương Tú bởi vì chờ thánh nữ đã sắp sinh, nên do do dự dự. Điều này đều biến thành dấu hiệu hắn cố ý tạo phản, về sau Dương Tú không chịu nổi sự thúc giục, rốt cuộc khởi hành quay lại Tâv Kinh. Chuyến đi này… không có trở về!”
‘”Thánh nữ thi sao?” A Tú vội hòi.
Tần Thúc Bảo thờ dài một tiếng, ‘”Thánh nữ sinh hạ một đứa con. nhưng sau khi sinh, con đã mắt mạng. Dương Tú một đi không quay về. người Miêu bời vậy đối với Dương Tú căm thù đến tận xương tuỷ, đối với người Trung Nguyên căm thù đến tặn xương tuỷ, Vân Thùy cũng nhận định nam nhân Trung Nguyên bạc tình bạc nghĩa quả ý. Thật sự là bởi vì năm đó thánh nữ thật sự vô cùng thê thảm. Dương Tú bởi vị nhất thời phong lưu, một lần nữa gieo xuống họa hoạn”.
Mọi người nghe chuyện cũ thảm thiết thê lương, trong lúc nhất thòi không biết có cảm tưởng thế nào. Tiêu Vũ chợt nói: “Ta hiểu hiểu rõ Dương Tú không được tiên đế thích, vì lặp Dương Quảng, cho nén đem hắn triệu hồi Tây Kinh. Dương Tú chậm chạp không chịu quay lại, một mực bị cho rằng có ý niệm tạo phân trong đầu. nhưng không biết còn có đoạn ẩn tình này. Nhưng tiên để bởi vậy tức giận, phái tổng quản ích châu Độc Cô Giai thay thế Dương Tú thống lĩnh vùng Ba Thục. Độc Cò Giai sợ Thục Vương tạo phản, trẽn đường mai phục phục binh, đem thân tín Dương Tú một lưới bắt trọn, cơ hồ là đem Dương Tú áp giãi đến Tảv Kinh. Dương Tú sau khi đến Tâv Kinh, đã bị tiên đế nhốt lại, về sau… Thánh Thượng đăng cơ. Cũng nhốt hắn hơn mười năm. Hắn không trở về. ngược lại không phải tuyệt tình quả nghĩa, mà là bắt lực”.
Tằn Thúc Bảo cười khổ, lcNhưng đám người Vân Thùy lại không cho là như vậy… ài… ân oán trong đó. ai có thể nói rõ?”
Tắt cả mọi người trong lòng thê lương, thẩm nghĩ thật nói không rõ trong đó ai đúng ai sai. Sử Đại Nại nghe xong, lúc này mới cười khổ nói: “Thi ra Vân Thủy nha đầu kia… cũng
CÓ chút đạo lý”.
Hắn vốn xem Vân Thùy không vừa mắt, nhưng nghe hết chuyện cũ, ngược lại cảm thấv tính tình Vân Thủy cũng có căn nguyên. Tiêu Bố Y hai con mắt lại chẳm chẳm vào Tần Thúc Bào nói: “Sau đó?”
Tằn Thúc Bảo hơi ngạc nhiên, thoáng qua nhìn về phía Lô lào Tam cùng Chu Mộ Nho nói: “Chuyện về sau… hắn là do bọn họ nói”.
“Mộng cũng có thể có về sau sao?” Mà Chu kỳ quái hòi. Chu Mộ Nho sắc mặt tái nhợt nói: “Lào Tam, ngươi nói đi, ta nói không nên lòi” Lô lão Tam sau khi do dự một chút, lớn tiểng nói: ‘”Được, để ta nói. ta hiểu nói ra không dễ chịu. Nhưng không khó nói ra. ta lại càng khó chịu!” Hắn khóe mắt thậm chí có lệ quang. Tần Thúc Bảo cúi đầu xuống, Tiêu Bố Y sự bắt an càng đậm. thấp giọng nói: “Cứ nói đừng ngại” Lò lào Tam nắm chặt nắm tay, trầm giọng nói: “”Được, ta nói! Tiêu lão đại. lúc trước ta nhận mệnh lệnh của người, đi theo dõi Chu chưởng quy. Nhưng nểu quả thật biết chuyện xảy ra sau đó. ta quả thực sẽ không đi, kháng lệnh cũng sẽ không đi” Biển Bức ờ một bén nói: “Lào Tam!” Lò lão Tam thở dài nói: “Nhưng rất nhiều chuyện chính là như vậy, sau khi phát sinh mới thấy hổi hận. Ta không phải sợ chết, mà là không nghĩ..Hắn muốn nói lại thôi, hồi làu mới nói: “Ta cùng Chu Mộ Nho một đường theo dòi Chu chưởng quỹ. vốn có chút thuận lợi. Chúng ta nghe được. Chu chường quy tìm được tín nhiệm của Miêu vương, nhưng lại vướng mắc thánh nữ. Cụ thể như thế nào. chúng ta lại không được biết. Chúng ta nghĩ trước tiên về chuyển cáo cho Tiêu lão đại. rồi mới quyết định tiếp. Nhưng trên đường quay lại, thi đụng phải một người. Người nọ trang phục giống như là người Ba bình thường, tới hòi chúng ta. có phải là thủ hạ của Tâv Lương vương hay không. Ta cùng Mộ Nho đương nhiên sè không dễ dàng trả lời. hỏi lại hắn là ai. Hắn lại cười rộ lên, nói là được mệnh lệnh của tế tự, mời chúng ta một chuyển. Chúng ta còn đang trong hoài nghi, đột nhiên ngất đi. Sau đó ngẫm lại. hán tử này quá nửa là thùa dịp chúng ta không chú V. đã hạ cổ độc đánh ngắt chúng ta”.
Mọi người đã chứng kiến cổ độc lợi hại. đều gặt đầu nói: “Quá nửa là như thế”.
Tiêu Bổ Y lại nghĩ, tế tự từ trước đến nay cùng một chồ với thánh nữ, cùng bọn họ cũng chưa từng quen thuộc, tìm Lò lào Tam. Mộ Nho để làm cái gì?
Lô lào Tam tiếp tục nói: “Chờ khi chúng ta tinh lại. phát hiện thân ờ một trong thạch thất, không biết rốt cuộc ở địa phương nào. vừa vặn cùng nhưng không có trói buộc gì, càng không bị tra tấn. Chúng ta đểu rất là kỳ quái, vô luận dùng biện pháp gì. cũng không thể để cho người bắt chúng ta xuất hiện. Nhưng mồi ngày ba bữa cơm là từ trên nóc thạch thất hạ xuống, mặc cho chúng ta quát mắng như thế nào. đều không có ai thò đẩu ra. Ta cùng Mộ Nho lúc ấy cũng lo lắng, quá nửa là tiểu tử Lý Hiếu Cung kia bắt chúng ta. về sau ngẫm lại thì thấy không giống. Nhưng thân hãm trong tay địc, chi có thể thuận theo mệnh tròi. Một ngày vô sự. chúng ta đến ngày hôm sau khi đứng dặv. thi sắc mặt lại tái nhợt, bởi vì ta khi đó trong đầu rắt loạn, ta thắv Mộ Nho cùng giống như vậy, hắn nhìn sang ta. nói hắn có một giấc mộng”.
Chu Mộ Nho hừ một tiếng, sắc mặt càng trắng, cũng không lẻn tiếng. Lô lào Tam lại nói: “Ta lúc ấy khi nghe hắn nói nẳm mơ, cũng nhịn không được nữa nói. ta cùng nẳm mơ, hơn nữa rất quen thuộc. Mộ Nho cùng trả lời như thế. làm cho ta bị dọa đến nhảv dựng”.
Mọi ngưỡi không biết vì sao. lại cảm thấv lạnh cả người, Lô lào Tam rung giọng nói: “Kết quả Mộ Nho đem giấc mộng của hắn nói ra một lằn. ta cơ hồ hôn mẻ bất tinh, bởi vi giắc mộng của hắn lại giống giấc mộng của ta như đúc”.
Tiêu Vũ ờ một bên nói: “Có thể là các ngươi trúng Thất Tám cổ, cho nên…”
Hắn không có nói thêm gì nữa. Lò lào Tam cười khổ nói: “Chúng ta về sau ngẫm lại, quá nửa cũng là như thế. bởi vì có người hạ cổ độc. sau đó thùa dịp chúng ta mơ mơ màng màng, kể chuyện xưa cho chúng ta nghe. Chi là hắn vì sao lại làm như vậy, thật sự làm cho ta nghĩ không ra” Mọi người bị giọng điệu âm trầm của hắn hắp dẫn. cùng không ai hòi tới. Lô lào Tam hạ thắp thanh âm nói: “Giấc mộng này thật ra cùng với Tần Tướng quán nói cũng không khác gì mấv. nhưng hắn chi là nghe Vân Thủv nói. chúng ta lại như người lạc vào kỳ cảnh, lại chi có thể xem. không cách nào làm bất luận động tác gi. Chúng ta thậm chí có thể rò ràng cảm nhận được thánh nữ kia. thê lương… thê thảm… còn có… chờ mong”.
“Đừng nói nữa” Chu Mộ Nho đột nhiên hét lỡn một tiếng, ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Bố
Y nói: “Thiểu đương gia… người..Hắn cuối cùng cùng không nói được gì nữa. lô lào Tam như không có nghe hắn nói. tiếp tục nói: ‘”Hôm nay không nói được, thì ngày mai ta sẽ nói không nồi. Thánh nữ tráng Thất Tình cổ mà chết, nhưng một khắc khi sắp chết, lại đối với Dương Tú không có nửa phẩn thống hặn. Bên người nàng còn có một cô bé. tuồi không lớn lắm. Dựa theo Tẩn Tướng quán nói. hắn là chính là con nuôi của thánh nữ. Loại cảm giác như hiểu được tắt cả này cũng thật là kỳ quái, như là có người tự sụ. hoặc như là ngươi quả thực lãm vào hoàn cảnh kia”.
Mọi người nổi da gà lẻn. chi cảm thấy khôngthể tường tượng nồi. Tiêu Bố Y lại vẫn có thể trần tĩnh lại, thẳm nghĩ bản thân khi đó cũng có nói về cách thôi miên, có thể đem người ta dẫn vào trong mơ thi đã là trinh độ không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có nghĩ đến. còn có người có thể đem phương pháp này vận dụng đến lô hỏa thuần thanh, người khác có lẽ không hiểu biết, Tiêu Bố Y lại trước tiên cảm giác được trong đó có ẳn tình, người dùng giấc mộng này để nhờ Lố lào Tam cùng Chu Mộ Nho nói ra, hơn nữa có thể đem cổ thuật vận dụng trờ thành chuyện tốt như thế. đại tế tự vô cùng có khả năng.
‘”Thánh nữ trước khi chết, đối với dưỡng nữ phán phó một việc. Dằn theo đệ đệ. đi gặp Thục Vương!” Lô lào Tam trầm giọng nói: ‘”Dường nữ tuy không lớn, nhưng rất có chủ kiến, lặp tức đáp ứng thánh nữ, giấc mộng thứ nhất lúc này kết thúc”.
“Chẳng lẻ còn có giấc mộng thứ hai sao?” Tiêu nhíu mày hỏi.
Lò lào Tam cười khồ nói: “Thời gian còn lại, ta cùng Mộ Nho là nẳm mơ mà vượt qua. giấc mộng thứ hai lại qua vài năm. dưỡng nữ rốt cuộc lỡn lên chút ít, thinh cầu Miêu vương chấp thuận để cho nàng dẫn đệ đệ đi tìm Thục Vương, hoàn thành nguyện vọng của thánh nữ. Miêu vương vốn không chịu, nhưng không chịu nổi dưỡng nữ đau khổ cầu khẩn, rốt cuộc để cho dưỡng nữ mang theo đệ đệ đi tới Trung Nguyên, lại nói cho nàng biết, mình sẽ không ra khỏi đất Ba Thục, cũng không thể giúp nàng một chút hào. để cho nàng nghĩ lại. Dưỡng nữ cũng không chần chờ. dứt khoát dẫn theo đệ đệ bước trên con đường tim phụ đường. Ngàn dặm xa XÔỊ nàng cùng đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, rốt cuộc đã đến Tãv Kinh, rồi gian khổ tới được Đông Đô. Nhưng như Tiêu Thượng Thư nói. Thục Vương Dương Tú bị Dương Quảng giam giữ. thâm cung như biển, một thiếu nữ như nàng làm sao có thể nhin thấy. Bởi vì Ba Thục vốn là vùng đánh cá và săn bắt. nàng cặv vào thành thạo một nghề, làm một thuyền nương, cả ngày đi thuyền trên dòng Lạc Thủy, chích tròng mong ông trời ni lòng thương, có thể để cho đệ đệ của nàng nhin thấy Thục Vương, dù chi là liếc nhin qua, nàng cùng không phụ kỳ vọng của dưỡng mẫu, nàng chịu vất vả thi cùng đáng!”
Tiêu Bổ Y nghe đến đó. bồng nhiên sắc mặt tái nhợt, tứ chi lạnh buốt, hắn rốt cuộc hiểu rò chỗ bất an cùa mình, cùng rò ràng Chu Mộ Nho tại sao lại thống khồ không chịu nổi. ảm đạm đau thương!