Tề Thiện Hạnh ước chừng bốn mươi tuổi, râu ba chòm, sắc mặt gầy gò, Đậu Hổng Tuyến mặc áo màu xanh nhạt. V phục mộc mạc. không kiêu không nịnh.
Sau lưng hai người, đi theo mấy tên thủ hạ, mồi người trẽn tay bưng một cái hộp. không biết chứa thứ gì. xem tại TruyenFull.vn
Nhìn thấv Tiêu Bố Y đứng dậy, Tề Thiện Hạnh vượt lên trước hai bước, thi lễ nói: “Tây Lương vương thật sự khiêm tốn hơn người, tại hạ kính đại danh Tây Lương vương đã lảu. hận không thể gặp. Hôm nay đạt được ước muốn, thật sự tam sinh hữu hạnh”.
Tề Thiện Hạnh nói chuyện nhu hòa. nho nhã lễ độ. Tôn Thiếu Phương vừa thấv. thẳm nghĩ thuyết khách này quả nhiên danh bất hư truyền.
Đậu Hồng Tuyến lại cùng Tiêu Bố Y đã sớm quen biết, nhìn thấv Tiêu Bổ Y hiện tại cao cao tại thượng, thật không có chút nào sợ hài, mỡ miệng lên tiếng: “Tâv Lương vương, chúng ta cũng không phải là ngàn dặm xa xôi mà đến. Mà là gần trong gang tấc”.
Tiêu Bổ Y ra vẻ kinh ngạc nói: “ồ? Hồng tuyến cỏ nương cứ nói đùa, nghĩ tới bổn vương tại Hà Nam. cô nương ờ tại Hà Bắc. nói là ngàn dặm xa còn chưa đù. không biết cô nương nói gằn trong gang tấc là có ý gì?”
Hắn nghiêm mặt nói ra, Đậu Hồng Tuyến lại cảm giác hắn trong lời nói có ý khác, sắc mặt ửng đò. “”Đúng vậy, Hà Nam Hà Bắc hinh như có ngàn dặm cách xa, mà Lê Dương xác thực tại Hà Nam. nhưng mà Quy Hương, Linh Tuyền là đang ờ đàu? Chẳng lè Tây Lương vương cùng đem bọn họ tính vào phạm vi thế lực Hà Nam? Tâv Lương vương, lúc trước chúng ta cùng Tây Lương vương kết minh, không tiếc cùng Ngụy công trở mặt. không hể xuất binh, cùng không nghĩ đến lời nói còn văng vẳng bẽn tai. chưa tới nửa năm, Tây Lương vương đã xé bỏ lời hứa. ngang nhiên hưng binh Hà Bắc. Chẳng phải khiến cho người trong thiên hạ cưỡi chê? Nếu như nuốt lòi như thế. hình như không thể đám đương cái danh nhân nghĩa”.
Tề Thiện Hạnh một bên nói: “Hồngtuyến, không được vô lễ. nghĩ tới Tâv Lương Vương nhất định có thể cho chúng ta một lời giải thích hợp lý”.
Hai người ké xướng người hoạ. nhưng ngôn từ lại rõ ràng, mỡ hồ có ý bắt mãn. lại có tư vị hưng sư vắn tội.
Tôn Thiếu Phương cũng không rõ lắm. càng không hiểu nổi Tiêu Bố Y khi nào thì cùng Đậu Kiến Đức từng có minh ước.
Tiêu Bố Y lại không chút hoang mang, “Tề tiên sinh, Hồng Tuyến cô nương trước hết mời ngồi xuống đà. lòng cùa bồn vương có mặt trời chứng giám. Người đâu. trước chuẩn bị rượu, thức ăn cùng ca vũ, bổn vương muốn đích thân khoản đài sứ thần Trường Nhạc vương phái đến”.
“Không cần” Đậu Hồng Tuyển lèn vẻ mặt đen nói: “Tây Lương vương, hôm nay Linh Tuyền, Quý Hương cũng có quán Tãv Lương đóng quâiL Trường Nhạc vương bởi vì tuân ước định lúc trước, cũng không hưng binh. Nhưng hai quán nhìn nhau, sinh tử một đường, chi sợ lúc nào cùng có thè xảv ra xung đột. Tây Lương vương còn có tâm tư uống rượu mua vui, thật không đem tính mạng của binh sĩ cùng dàn chúng để ở trong mắt sao?”
Tề Thiện Hạnh nói tiếp: “‘Hồng tuyến, không được vô lễ. chắc hẳn Tãv Lương vương sẽ cho chúng ta một giải thích hợp lý”.
Tòn Thiếu Phương vừa nghe, thầm nghĩ ba văn ba vò nổi danh dưới trướng Đậu Kiến Đức, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt. Tề Thiện Hạnh thanh danh to lớn này. chi là hạng người khúm núm, thấy Đậu Hồng Tuyến gây sụ. quả thực không đem Tiêu Bố Y để ỡ trong mắt. nhịn không được trong lòng tức giận. “Đặu Hồng Tuyến, cô nói chuyện kính xin khách khí chút ít. không được ngang ngược chi trích. Tây Lương vương bởi vi các người là sứ thần cùa Trường Nhạc vương, lúc này mới cùng nói chuyện. Tây Lương Vương đại nhàn đại lượng, nhưng chúng ta cùng khôngtha cho cô làm càn!”
Đậu Hồng Tuyến đang định phản bác, Tề Thiện Hạnh mim cười nói: “‘Hồng tuyến, Tôn Lang tướng nói rất đúng, ta nghĩ Trường Nhạc Vương chắc chắn sẽ cho chúng ta một giải thích hợp lý”.
Tòn Thiếu Phương hơi ngạc nhiên, không ngỡ mình không nhìn được Tề Thiện Hạnh này. Tề Thiện Hạnh lại nhận ra minh. Hắn mặc dù cùng Tiêu Bố Y là huynh đệ sinh tử. nhưng mà xưa nay hạ thấp minh, cho tới bây giờ chi là một Lang tướng, có thể nói là không có tiếng tăm gi, Tề Thiện Hạnh liếc qua đã có thể nhận ra chính mình, chắc là có chuẩn bị mà đến, người này không hề đơn giản giống như ngoài mặt.
Tiêu Bố Y đổi với loại nghi vấn, đàm phán này lại vô cùng quen thuộc. Hắn nói như thế nào, năm năm qua cũng đã ỡ trên triều đình thượng hơn bốn năm, trông thấv ai cũng đều là hạng người lão mưu thâm tính, tâm cơ trùng trùng. Đậu Hồng Tuyến giả trang mặt đen, Tề Thiện Hạnh ra vẻ mặt đỏ. nhìn như hùng hổ. chi là gia tăng chút tiền vốn đàm phán mà thôi, bẳng không đă đánh, tới rồi, nào đâu nói nhảm nhiều như vậy.
Thấy mọi người đã ngồi xuống, Tiêu Bố Y lúc này mới nghiêm nghị nói: “Hồng Tuyển cô nương lời ấy sai rồi, nghĩ tới bổn vương trong lòng hết sức chân thành, lo quốc lo dân, nửa phần không giả. cổ nhân có càu. nói mà không nói rò, lý mà không phán rõ, thì cái gì cũng hiểu lầm. Mọi người cứ thương lượng, nhắt định có thể tìm ra cách giải quyết”.
Tề Thiện Hạnh mặc dù học rộng tài cao. cũng không biết cồ nhản nào đã nói qua những lời này, chi có thể nói: “Tây Lương vương nói rắt đúng. Hồng Tuyến. kính xin đừng sốt ruột”.
Tiêu Bố Y nâng cốc châm nước trà. chậm rãi uổng một ngụm nước trà, lúc này mỡi nói: “Còn khôngbiết hai vị đến đây. có là có việc gì?”
Đậu Hồng Tuyển thiếu chút nữa giận ngắt đi, mới định giận dữ quát mắng, Tề Thiện Hạnh đã ngăn lại. thầm nghĩ Đặu Hồng Tuyến tuy những năm gần đâv. một mực vẫn ở ngoài bôn ba. kiến thức uyên bác vượt xa so với các cô gái bình thường, nhưng nểu nói tới ngôn từ. so với cáo già như Tâv Lương vương thì còn kém quá xa.
Nhớ năm đó. Tiêu Bổ Y mới xuất hiện, há miệng nói cho những sứ giả ờ Tứ Phương quán kia á khẩu không trả lời được, dương danh vực ngoại, loại khẩu tài này. tuyệt không phải là đồn thổi ra.
Hiểu rẳng nếu như cứ quanh quẩn nhu vậy, nhắm chừng tói lễ mừng năm mới cũng không ra cái đáp án gì, Tề Thiện Hạnh dứt khoát đi thẳng vào vấn đề nói: “Tây Lương vương, chúng ta tuy là lằn đầu gặp mặt. Nhưng mà Tây Lương vương cùng chủ của ta đều là
bạn tri kỷ từ lâu. thật ra minh ước đã từ năm đó ký kết. Nhớ ngày đó. Ngòa Cương chưa bình, tọa trển Lẻ Dương là Lý Tình Lý tướng quân, khi đó, Hồng Tuyến cô nương thật ra cũng đã cầu kiến qua Lý tướng quân, không biết Tâv Lương vương còn có ấn tượng không?”
Tiêu Bố Y chậm rãi gật đẩu. “Đương nhiên nhớ rò. Lý tướng quán nói, Hồng Tuyến cô nương chủ động tiến đến nói muốn kết minh, còn nói cái gì thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Trường Nhạc vương cảm thương cái khổ của dàn chúng, hv vọng cùng bồn vương kết minh…”
Đậu Hồng Tuyển mặt lộ vẽ vui mừng nói: “về sau. Tâv Lương vương…”
“về sau nói cái gì ?” Tiêu Bố Y vỗ đẩu. “Ngươi xem trí nhớ của bổn vương vậy đó. đúng rồi, Thiếu Phương, về sau thế nào?”
Tôn Thiếu Phương trổ mắt nói: “Việc cơ mặt như thế. thuộc hạ cũng khôngbiết”.
Tề Thiện Hạnh mim cười, không kiêu không nịnh nói: “về sau Lý tướng quán nói đang có việc quan trọng, không thể tự tiện làm chủ, cho nên hắn phái người quay lại bẩm báo cho Tâv Lương vương. Bất quá khi đó Lý tướng quán nói. Tây Lương vương hứng chính nghĩa chi sư. nếu không có người bên ngoài xâm phạm, tuyệt sẽ không dễ dàng đi phạm người bẽn ngoài”.
TiêuBốY chợt nói: “Tề tiên sinh nói có lý. về sau thì sao?”
Tề Thiện Hạnh thấy Tiêu Bố Y chủ ý nói cái gì khác, cũng không tức giận, tiếp tục nói: “về sau Tây Lương vương biết được Lý tướng quân bầm báo. phi thường cao hứng, lập tức phái sứ giã đi Nhạc Thọ. cầu kiến Trường Nhạc vương, nói chúng ta đểu là chính nghĩa chi sư. lại cùng được Khả Đôn tương trợ… Tây Lương vương năm đó bời vì Nghĩa Thành công chúa tiến cử, lúc này mới có thể một bước lẻn mây, phong hiệu của Trường Nhạc vương chủ của ta, cùng là Nghĩa Thành công chúa ban cho. Như vậv mà nói. Tây Lương vương cùng Trường Nhạc vương vốn là ý hợp tâm đầu. tình như thủ túc. Tây Lương vương phái sứ giã nói. chi cẩn quán Hà Bắc không hưng binh xâm phạm Hà Nam, các người tuyệt sẽ không hưng binh tới Hà Bắc'”.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Tề tiên sinh trí nhớ vô cùng tốt, ngươi vừa nói. bổn vương đã nhớ 1’a. Cho nên bồn vương mới nói. lời nói không thể không rõ”.
Đậu Hồng Tuyến âm thẳm thống hận, thẳm nghĩ Tiêu Bố Y phi thường giảo hoạt, những cái này rò ràng đều là chuyện đã thương nghị, hắn ra vẻ hổ đồ. quá nửa là muốn đối với Hà Bắc làm loạn. Thi ra lúc trước khi Tiêu Bố Y tại Lạc Khẩu ác chiến Ngòa Cương, La Nghệ không có nhàn rỗi, bị kích động mang theo Yến Vân thiết kỵ tiến đến, Đậu Kiến Đức đương nhiên cũng sẽ không nhàn nhã. Đặu Hồng Tuyến trước tìm Lý Tình, sau khi tim Lý Mặt thương nghị chuyện kết minh. Lúc trước cũng không rò ràng lắm trận chiền này rốt cuộc sẽ đánh tới khi nào mới xong. Quân Hà Bắc động tâm tư, thẳm nghĩ âm thẳm giao tiếp với cả hai mặt. Tiêu Bố Y cùng quán Hà Bắc cách nhau khá xa. Thủ hạ của Đậu Kiến Đức ngược lại có rất nhièu đề nghị trước cùng Tiêu Bố Y kết minh, kiềm chế thế lực của Lý Mật, sau đó lại nắm chắc thời gian càn quét Hà Bắc. Sơn Đóng hai vùng. Nhưng Đậu Hồng Tuyến bởi vì La Sì Tín đang ở Ngòa Cương, lại có khuynb. hướng cùng Ngòa Cương họp tác. Nhưng về sau Đậu Hồng Tuyến biết được La Sĩ Tín rời khòi Ngòa Cương, lại cảm thấy thủ hạ của phụ thân nói rất có đạo lý.
Hà Bắc quân qua lại hết sức bắt định, quân Tâv Lương, quân Ngoà Cương không đợi xuân về hoa nỡ, đã mấy lẩn ác chiến, định ra thắng bại.
Mặc dù rắt nhiều người cảm thấy quán Ngoã Cương rắt có khả năng sẽ bại. nhưng mà ai cùng không ngờ 1’ẳng, quân Ngoà Cương lại bại nhanh nhưvậv!
Trời đông giá rét. tuyết lỡn phong đường, Yến Vân thiết kỵ ngược lại có thể dùng khinh kỵ binh tiến đến. quân Hà Bắc muốn xuất binh, cùng là khó khăn trùng trùng. Đầu tiên là Lý Tĩnh bóp chăt Lê Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể chận đường lui của bọn họ. tiếp theo là tiếp tể lương thảo cực kỳ khó khăn, hơn nữa quan Hà Bắc ngàn dặm viễn chinh, đa phẩn cũng không tinh nguyện.
Đậu Kiến Đức bất đắc dĩ, chi có thể ngồi xem kv biến, Tiêu Bổ Y cũng không khách khí, một hơi đem vùng Hà Nam thu thập sạch sẽ. Cho tới hiện tại, đại quán Tiêu BÓ Y đã tới Hà Bắc. Đậu Kiến Đức cũng có nồi khồ tâm. không muốn lặp tức khai chiến, lúc này mới đem chuyện xưa nhắc lại. Tiêu BÓ Y dùng kế hoãn binh nhin như không có ý nghĩa, nhưng mà quyết định lúc trước của quán Hà Bắc. lại nồi lên tác dụng không nhò.
Tề Thiện Hạnh nói miệng tới đắng lười khô. cuối cùng đem sự tinh nhắc nhỡ một lằn. nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: “Tại hạ mặc dù xa tại Hà Bắc. nhưng lại nghe nói qua, Tâv Lương vương xưa nay lời hứa đáng giá ngàn vàng, nhân nghĩa đứng đầu..
Tiêu Bổ Y dõng dạc nói: “Tề tiên sinh nói có lý”.
Tề Thiện Hạnh chủ đề vừa chuyển, đột nhiên nói: “Nhưng Tãv Lương vương đã là lời hứa đáng giá nghìn vàng, nói cùng quân Hà Bắc chung sống hòa bình, không biết tại sao đột nhiên hưng binh nhập Hà Bắc. phái tinh binh đóng quán ỡ hai vùng Quy Hương, Linh Tuyền?”
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Thi ra hai vị ngàn dặm xa xôi hưng sư vấn tội là vì cái này. hai vị thật sự đã hiểu lầm bồn vương. Nghĩ tới bồn vương lúc trước đã đồng ý, tuyặt sè không hưng binh tới lấy Hà Bắc. nhưng lằn này đi Hà Bắc lại là vi binh định. Vũ Văn Hóa Cập là kè hành thích vua. đi ngược ý trời, bổn vương đánh bại Vũ Văn Hóa Cập, lại không thể tiêu diệt hắn, chi sợ hắn sẽ đem quán Giang Đô quấy nhiễu dán chúng Hà Bắc. lúc này mới xuất binh áp chế. Hưng chính nghĩa chi sư. sao có thể đi làm việc cổ hủ? Tề tiên sinh, ngươi nói nếu là trộm đi vào nhà của ngươi, trộm cái gì đó. lại chạv tới nhà bén, nhà bên trùng hợp không có người, chẳng lè Tề tiên sinh bởi vì sợ bị nhà bên hiểu lấm. nên trơ mắt mà canh giữ ỡ ngoài cửa. xem nhà bén gặp nạn hay sao?””
“Cái này…” Tề Thiện Hạnh chi biết cười trừ.
Tiêu Bố Y lại vỗ bàn nói: “Cái gì cái kia gì, bồn vương đương nhiên không thể ngồi xem mà không để ý tới. Cho nên bổn vương không để ý bị người trong thiên hạ hiểu lẩm cùng thóa mạ, dứt khoát xuất binh Hà Bắc. quả thật là có ý tốt, có thể được mặt trời chứng giám. Hai vị quả thực đã hiểu lẩm!”
Tiêu Bổ Y chậm rãi nói. Tôn Thiếu Phương nghe xong, không thể không phục, thẳm nghĩ Tâv Lương vương không hồ là xuất thân đạo tặc. nói đạo lý như vậy. thật sự hiên ngang lẫm liệt, toàn thán chinh khí.
Đậu Hồng Tuyến mặt đò lẻn. Tề Thiện Hạnh tâm tư xoay chuyển, hai người hai mặt nhìn nhau, cùng chi có thể trong lòng thờ dài. Tày Lương vương này, thật không đơn giản!