Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 291: Thu đồ đệ

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

La Sĩ Tín đi thuyền trên Hoàng Hà, tới gần bờ bên kia, ý niệm trong đầu xoay chuyển, lại cho thuyền phu xuôi dòng sang Thông Tể cừ nam hạ, hắn cũng không có mục đích gì rõ ràng, thoạt nhìn chỉ thầm nghĩ muốn rời xa nơi thương tâm này, nhưng Huỳnh Dương, Tể âm hai quận bị Ngõa Cương chiếm cứ, giữ lấy đường sông Thông Tể cừ, bây giờ đường thủy tràn đầy đạo phỉ.

Ngõa Cương cũng không đánh cướp, lại càng không cắt đứt giao thông, ngược lại cho phép thương gia vãng lai. Chỉ là qua sông thu thuế, hiển nhiên là một vụ buôn bán rất lớn.

Khi đến Thông Tể cừ, La Sĩ Tín không muốn cùng đạo phỉ Ngõa Cương tiếp xúc, đơn giản dọc theo Hoàng Hà mà xuôi dòng xuống, tới phụ cận Kim Đê quan, phát hiện tinh kỳ phấp phới, đều là cờ hiệu Đại Tùy, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Thuyền gia, binh nơi này là nhân mã nơi nào vậy?” Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Thuyền phu là một lão nhân hơn năm mươi, râu tóc hoa râm, gân cốt lại vẫn còn kiện tráng, nghe được câu hỏi của La Sĩ Tín, thở dài nói: “Đây là binh mã của Thái phó khanh Dương đại nhân. Ta qua lại tại Hoàng Hà này, thấy Dương đại nhân dẫn binh mã đi Sơn Đông, nghe nói muốn tấn công Đậu Kiến Đức, cũng không quá vài ngày lại trở về tấn công Ngõa Cương. Nghĩ đến cũng biết, địa thế nơi này càng thêm quan trọng, Ngõa Cương chiếm ở Huỳnh Dương, Hoàng thượng không về được, có thể không cấp bách sao?”

La Sĩ Tín cũng thật không ngờ một thuyền phu cũng hiểu được rất nhiều, thấp giọng hỏi: “Dương đại nhân nọ sao lại trú binh ở nơi này? Hắn chẳng lẽ…”

“Ngõa Cương bây giờ thế lực quá mức cường đại. Ta nghe nói bọn họ khai thương phóng lương, mấy tháng qua đã tụ tập gần hai mươi vạn đạo phỉ, thanh thế quả thực là kinh người. Dương đại nhân bất quá có mấy vạn binh mã, sao có thể địch lại?”

La Sĩ Tín nhẹổ một tiếng, không hỏi nữa.

Thuyền phu mắt già vẫn chưa hoa, xuôi dòng chỉ cần cầm lái, nhàn rỗi lại nói chuyện, “Nhắc tới Dương đại nhân, cũng là người có năng lực. Nhưng so với Trương tướng quân, vẫn là kém hơn một ít…”

Nghe được ba chữ Trương tướng quân, La Sĩ Tín chỉ cảm thấy ngực bị một kích đau lòng khó nhịn, khẽ vuốt ngực, nhìn về phía mặt sông mịt mờ.

“Trương tướng quân có dũng có mưu, chưa bao giờ bại. Nếu người còn, cho dù chỉ là mấy vạn người, cũng không đem đám người Ngõa Cương đặt ở trong mắt. Chỉ cần người đến tấn công, Ngõa Cương sao đủ gây cho sợ hãi? Chỉ đáng tiếc, người tại Đại Hải tự chết trận, nhưng nghe nói… hắn chết trận là bởi vì thủ hạ phản bội. Thủ hạ của Trương tướng quân có ba viên mãnh tướng… La Sĩ Tín, Trình Giảo Kim cùng Tần Thúc Bảo, vốn đều rất được Trương tướng quân tín nhiệm. Nhưng không nghĩ tới bọn họ lại phản bội Trương tướng quân, ám toán Trương tướng quân tại Đại Hải tự, lúc này mới làm cho Trương tướng quân tử trận. Thật sự là tâm địa rắn rết, heo chó không bằng! Người như thế, cho dù nhất thời đắc chí, ông trời xem không vừa mắt, quá nửa sẽ thu đi”.

Thuyền phu nói tới đây, tâm tình kích động, nước bọt bay tung tóe.

La Sĩ Tín sắc mặt mờ mịt, nhưng lại gật đầu nói: “Thuyền gia, người không sai. La Sĩ Tín vốn chính là hèn hạ vô sỉ, là súc sinh đến heo chó cũng không bằng. Nhưng người nghĩ hắn còn sống, chỉ sợ so với đã chết còn muốn khổ sở hơn!”

Thuyền phu gật mạnh đầu nói: “Khách quan nói rất đúng, hắn đã bị vạn người thóa mạ, loại tư vị này càng thêm khó chịu, đúng rồi, còn không biết khách quan muốn đi đâu?”

La Sĩ Tín nhìn về mặt nước phía chân trời phương xa, một hồi lâu mới nói: “Qua Lê Dương rồi hãy nói”.

Chờ thuyền thuận dòng tới Lê Dương, La Sĩ Tín xuống thuyền, lảo đảo nam hạ.

Dọc theo đường đi thể lực dần dần khôi phục, nhưng sầu khổ lại không có giảm bớt nửa phần.

Trong túi tuy có tiền tài, nhưng hắn lại chỉ kiếm đồ hoang dã. săn bắn mà sống. Một đoạn đường khó nhọc, chẳng khác gì ăn mày.

Nhưng La Sĩ Tín dù sao cũng tập võ từ nhỏ, căn cơ rất tốt, khi tới Đông Bình quận thì tinh lực đã phục hồi, chỉ là gầy yếu không chịu nổi, khuôn mặt tiều tụy.

Một ngày này tới một thôn, đi ngang qua một tửu quán, chỉ nghe bên trong có người nói nước bọt tung tóe, “Nhắc tới anh hùng hào kiệt đương thời, cũng không ngoài Lý Mật. Nghĩ đến Trương Tu đã mặc dù tự xưng Đại Tùy đệ nhất danh tướng, nhưng dù sao cũng chỉ là hư danh. Tới tay Lý Mật, cũng khó tránh khỏi bỏ mạng”.

Một người nói tiếp: “Lý Mật là rất mạnh, nhưng Từ đại ca cũng không kém, mấy ngày này, Từ đại ca cờ nghĩa giơ cao, người theo như mây, chúng ta cũng nên đi đầu phục Từ đại ca. Nghe nói Từ đại ca võ công cái thế, cho dù Trương Tu đã không chết trên tay Lý Mật, cũng sẽ chết trong tay Từ đại ca”.

Người nọ nói cao hứng, nhưng đang nói mới dứt, chỉ thấy một người bộ dáng như khất cái đang đứng trước mặt hắn, không khỏi lấy làm kinh hãi, chán ghét nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”

La Sĩ Tín một quyền đánh tới, nghe rầm một cái, cả cái bàn đã vỡ tan, bốn người ngồi quanh bàn thấy thế đều nhảy dựng lên, tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì?”

La Sĩ Tín trầm giọng nói: “Mới vừa rồi người nào nói Trương tướng quân chỉ là hư danh?”

“Là lão tử nói, ngươi làm được gì?” Một người đầu lớn mà não nhỏ, lớn tiếng quát.

“Lão tử không cho!” La Sĩ Tín chỉ vung tay, đã nắm lấy ngực hắn, vung tay ném ra, người nọ lăng không bay lên, nặng nề đánh vào trên tường, miệng phun máu tươi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mọi người mới muốn tiến lên, đã kinh ngạc đến ngây người không thể động, nhìn thấy La Sĩ Tín khuôn mặt tiều tụy, nhìn như một trận gió là có thể thổi ngã, ai có thể nghĩ đến hắn lại có khí lực lớn như vậy.

“Ngươi muốn làm gì?” Mọi người lo sợ hỏi.

La Sĩ Tín cười lạnh nói: “Bằng vào các ngươi mà cũng dám nói Trương tướng quân chỉ có hư danh? Trương tướng quân lúc còn sống cũng không ai dám nói, khi đã chết cũng không người nào có thể nói. Ta còn nghe lũ chuột nhắt các ngươi đề cập tới đại danh Trương tướng quân, sẽ cắt lưỡi của các ngươi xuống” Hắn trực tiếp đi ra ngoài, mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có một người thấp giọng hô: “Hắn chính là La Sĩ Tín thủ hạ Trương tướng quân, ta nhận ra hắn, lúc trước tại Đại Hải tự, hắn một mình đoạt thi thể Trương tướng quân, giết người vô số, không người nào dám ngăn đón, nhưng lúc đó hắn cáo to phi thường, hôm nay mấy tháng không gặp, sao lại biến thành gầy như vậy?”

Tất cả mọi người đều rùng mình hỏi: “Hắn không phải đã phản bội Trương Tu Đà, sao lại tới bảo vệ xác của Trương Tu Đà?”

“Đồn đãi cũng không có thể tin hết, nói vậy đây đều là lời đồn đãi mà Ngõa Cương chia rẽ ly gián. Trương Tu đã mặc dù đã chết, La Sĩ Tín này vẫn liều mạng giữ xác, làm sao mà phản bội Trương Tu đã ni?”

Mọi người phân vân, ngần ngừ chưa quyết, La Sĩ Tín đã sớm nghe được, nhưng vẫn đi nhanh rời đi, cũng không quay đầu lại, chỉ là hai tròng mắt tràn đầy lệ nóng.

Nhìn thấy phía trước không xa có một tiệm thợ rèn, vang ra tiếng đinh đinh đang đang, hoa lửa văng khắp nơi, La Sĩ Tín chậm rãi đi tới, móc ra một thỏi bạc, trầm giọng nói: “Giúp ta đánh một món đồ”.

Thợ rèn liếc nhìn bạc, “Không biết khách quan muốn đánh cái gì?”

La Sĩ Tín trầm ngưng như núi, từng chữ một nói ra: “Đoạt mệnh thương!”

***

Không xa Kim Đê quan, đại quân Tùy binh an doanh lập trại, hào sâu lũy cao, tựa lưng vào Hoàng Hà, nhưng không ra đánh.

Hôm nay Kim Đê quan bị Ngõa Cương chiếm cứ, Ngõa Cương lại phái ra một đội nhân mã kết doanh an trại, cùng Kim Đê quan tạo thành thếỷ giác, mơ hồ thành thế vây khốn. Nhưng các đạo phỉ cũng đối với Tùy binh rất là sợ hãi. Trong số danh tướng Đại Tùy, trừ Trương Tu đã ra, những năm gần đây, Dương Nghĩa Thần cũng chính là nhân vật làm cho đạo phỉ trong lòng băng giá, về phần hạng như Bùi Nhân Cơ thì còn kém một bậc.

Dương Nghĩa Thần tự mình dẫn binh đến đánh Ngõa Cương, các đạo phỉ tuy đề phòng, nhưng cũng không hề quá mức sợ hãi nữa. Dù sao Trương Tu đã Đại Tùy cũng đã chết trong tay Ngõa Cương. Chỉ là một Dương Nghĩa Thần thì có thể làm gì? Tuy là nghĩ như thế, các phỉ đạo vẫn không dám đi công doanh, chỉ vây khốn ở xa xa, hơn nữa Ngõa Cương cùng Bồ Sơn Công cũng đã hạ lệnh, không được hiệu lệnh, vô luận Dương Nghĩa Thần có khiêu chiến như thế nào cũng không tiếp chiến, chỉ lấy vây khốn là chính.

Nhưng Dương Nghĩa Thần mấy ngày nay, cũng không có khiêu chiến, ngay cả trong quân trống trận cũng không vang lên mấy tiếng, thật sự làm cho mọi người không rõ ra sao.

Dương Nghĩa Thần đã mấy ngày đêm không có chợp mắt. Hắn cau mày nhìn ra phương xa, chỉ thấy được đạo phỉ tùy ý có thể thấy, thanh thế to lớn, cũng âm thầm kinh hãi.

Ngõa Cương từ khi phá được Kim Đê quan, sau khi chiếm lĩnh Huỳnh Dương quận, chẳng những khai thương phóng lương, cho dù trang bị cũng tinh nhuệ hơn rất nhiều.

Hôm nay Ngõa Cương đã không phải nghèo nàn như lúc đầu, cầm tú đao mộc côn, bộ dáng một kích là tan, cho dù Dương Nghĩa Thần thân kinh bách chiến, cũng không thể không cẩn thận tiến hành.

Nhưng Ngõa Cương tuy đông, hắn lo lắng nhất lại không phải đạo phỉ, mà là một việc khác. Nơi này cách Đại Hải tự cũng không tính là xa. Nghĩ tới đây, Dương Nghĩa Thần than nhẹ một tiếng.

Bên người hắn đứng một Thiếu tướng, tuy tướng mạo tầm thường, nhưng khôi giáp sáng loáng, thoạt nhìn cũng anh tư bừng bừng. Thiếu tướng vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Nghĩa Thần, tràn đầy kính ngưỡng, nghe được hắn thở dài, không nhịn được mà hỏi: “Dương đại nhân, không biết vì chuyện gì mà phiền não? Đạo phỉ này mặc dù đông, nhưng chúng ta cứ trầm ổn mà đánh, cũng không phải là không thể tiêu diệt, càng huống chi Hổ Lao quan có Bùi đại nhân, thành Huỳnh Dương thành có Dương Thái Thú, chúng ta chỉ cần cố thủ nơi đây, cho dù là binh lực hùng hậu, chúng ta đóng quân nơi đây Ngõa Cương cũng khó mà phát triển, càng không thể đi lấy Đông Đô. Đến lúc đó, viện binh Đại Tùy nếu đến…”

Nói tới đây, Thiếu tướng trong lòng cũng lo lắng, âm thầm nghĩ Ngõa Cương một trận thành danh, hôm nay thanh thế to lón, các quận đều đều gặp nguy cơ, muốn nói xuất binh cứu viện thì tuyệt không thể. Chỉở Đông Đô là còn có tinh binh vô số, xem ra chỉ có Đông Đô xuất binh mới có thể giải nguy cơ nơi này, nhưng Thánh thượng xa tại Dương Châu, nếu không hiệu lệnh, Đông Đô có thể nào dễ dàng xuất binh, rõ ràng là Đông Đô có tinh binh hơn mười vạn, nhưng lại trơ mắt nhìn nguy cơ nơi này, đúng thật là chuyện nực cười.

Dương Nghĩa Thần nhìn về hía Thiếu tướng, nhẹ giọng nói: “Nhuận Phủ, ngươi nói rất đúng, nếu Thánh thượng còn ở tại Đông Đô, bằng vào uy nghiêm vốn có, muốn bình nguy cơ nơi này thì có gì khó. Ta thở dài chính là vì thế. Nhuận Phủ, Trương tướng quân… đã tử trận… vết xe đổ đó, chúng ta không thể không phòng”.

Thiếu tướng ánh mắt lộ ra vẻ buồn bả, nhẹ giọng nói: “Gia phụ đi theo Trương tướng quân, sau đó có nói, Trương tướng quân trong tặc binh ra vào như chỗ không người, sau đó lại cứu gia phụ ra. Nhưng lại bởi vì… bởi vì tưởng nhớ thủ hạ ba tướng ở nơi nào, lúc này mới lần nữa quay về trong vòng vây của tặc binh. Nhưng thật không ngờ, người…”

Nói tới đây Thiếu tướng có chút nghẹn ngào, “Gia phụ tại Đại Hải tự bản thân cũng bị trọng thương, được Trương tướng quân cứu giúp mới thoát khỏi vòng vây, sau lại nghe được Trương tướng quân tử trận, vì vậy nhiễm bệnh uất ức mà chết”.

Dương Nghĩa Thần trong mắt cũng có nước mắt chớp động, nhẹ giọng nói: “Lão phu biết, lệnh tôn là hán tử, ngươi cũng vậy. Các ngươi không có phụ tín nhiệm của Trương tướng quân! Lão phu lúc đầu nghe được tin tức Trương tướng quân bỏ mình, đầu tiên là khiếp sợ, sau là thương cảm. Hôm nay mới ở đây án binh bất động…”

Thiếu tướng tên là Cổ Nhuận Phủ, phụ thân tên là Cổ Vụ Bổn, Cổ Nhuận Phủ vẫn đi theo Dương Nghĩa Thần, Cổ Vụ Bổn là Phó tướng thủ hạ của Trương Tu Đà, Cổ Nhuận Phủ trong sự đau buồn, đột nhiên hỏi: “Dương đại nhân án binh bất động là có ý gì?”

Dương Nghĩa Thần than nhẹ một tiếng, “Đạo phỉ thanh thế to lớn, chúng ta không thể coi thường vọng động, thứ nhất là sợ trúng mai phục của đạo phỉ, nhưng quan trọng nhất là chúng ta cho dù đánh bại đạo phỉ thì có thể thế nào? Thánh thượng nếu không trở về Đông Đô, đạo phỉ tản mát lại có thể tụ, chúng ta lại tới đánh, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng như vậy nữa”.

Cổ Nhuận Phủ than nhẹ một tiếng, “Thì ra Dương đại nhân mưu tính sâu xa đến tận đó. Không biết Dương đại nhân còn có diệu kế gì?”

Dương Nghĩa Thần mày cau lại càng sâu, trầm giọng nói: “Thật ta đã sớm hướng tới Thánh thượng thỉnh chỉ. Xin người lần này cần phải quay về Đông Đô, nếu không tặc khấu khó trừ”.

Cổ Nhuận Phủ nghe đến đó, sắc mặt khẽ biến, nhẹ giọng nói: “Dương đại nhân. Thánh thượng… Thánh thượng vẫn không thích nói đến chuyện đó… ta chỉ sợ Dương đại nhân sẽ gặp phải… tai họa”.

Hắn vốn muốn nói họa sát thân, rồi lại kiêng kỵ, không dám nói ra, Dương Nghĩa Thần làm sao không biết! Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Cổ Nhuận Phủ, Dương Nghĩa Thần cất tiếng thở dài, “Nhuận Phủ, binh sĩ chết nhiều không có ý nghĩa, Trương tướng quân vì thương tiếc tính mạng của thủ hạ mà mất mạng. Binh sĩ này cũng đi theo lão phu đánh Đông dẹp Bắc nhiều năm, ta sao có thể để bọn họ dễ dàng mà chết, nếu như có thể lấy một mạng của lão phu đổi lấy tính mạng của binh sĩ, lão phu chết cũng đáng giá!”

“Dương Nghĩa Thần muốn phản sao?!” Dương Quảng nổi giận vỗ bàn, ném tấu chương trên tay xuống mặt đất.

Quần thần sợ hãi nhìn nhau.

Dương Quảng sau khi tới Dương Châu, cũng không phải là không để ý tới triều chính. Trên thực tế, hắn cũng quan tâm tới thế cuộc thiên hạ.

Đây dù sao cũng là thiên hạ của hắn. Khi hắn từ Đông Đô đến Dương Châu, hắn cố chấp như trâu vậy. người khuyên hắn chớ có nam hạ, không bị hắn đánh chết, thì cũng bị hắn nhốt vào trong đại lao! Hắn chỉ tưởng rằng, tới Dương Châu, đợi Trần Tuyên Hoa, bình đạo phỉ. Từ đó về sau, hắn an tâm cùng Trần Tuyên Hoa cùng nhau du lịch núi sông cẩm tú của Đại Tùy!

Thật không ngờ, chỉ bất quá hơn nửa năm. Thiên hạ đã loạn tới mức không thể vãn hồi.

Trương Tu đã tử trận đối với hắn mà nói chẳng những là đả kích bằng trời. Hắn sau khi nghe Trương Tu đã chết, cơ hồ lục thần vô chủ, lại càng đem hy vọng ký thác lên trên người Dương Nghĩa Thần, vội vàng triệu hắn từ Sơn Đông quay về, chuyển sang tấn công Ngõa Cương. Những năm gần đây, Trương Tu đã cùng Dương Nghĩa Thần cơ hồ công đâu cũng được, đánh đâu thắng đó, chỉ tưởng rằng sẽ rất nhanh là có thể bình định. Nào nghĩ đến hôm nay Huỳnh Dương đưa thư đến, lại là Dương Nghĩa Thần xin hắn quay về Đông Đô, trấn an thiên hạ.

Hôm nay đạo phỉ hoành hành, hắn bây giờ chỉ nghĩ tới phải trở về cũng có chút khiếp đảm, lúc đầu khi hắn nam hạ, một đoạn đường là Tiêu Bố Y, Dương Nghĩa Thần tấn công đạo phỉ mở đường cho hắn, mênh mông rộng rãi, có chút hoành tráng, đạo phỉ cũng nghe gió mà chạy. Hôm nay đạo phỉ khắp đường, hắn không chút tự tin có thể quay về được Đông Đô!

Nhưng khiếp đảm này lại chuyển hóa thành phẫn nộ mà bộc phát ra, kinh thiên động địa.

Đám người Bùi Uẩn đã sớm biết tấu chương, hai mặt nhìn nhau, Dương Quảng đã bốc lên lửa giận, nhìn thấy quần thần lại không có người nào trả lời, giận dữ nói: “Các ngươi chẳng lẽ không có vì Trẫm giải ưu sao?”

Ngu Thế Cơ nơm nớp lo sợ tiến lên, “Hồi Thánh thượng, thật ra ta nghĩ… đạo phỉ này hẳn là còn chưa tới mức căng thẳng đến như thế”.

Dương Quảng trong lòng hơi khá hơn, “Vậy theo ý Ngu ái khanh là sao?”

Ngu Thế Cơ chỉ có thể cố khởi dũng khí, tiếp tục lừa gạt, “Tiểu tặc tuy nhiều, nhưng thật sự không đủ làm khó, nhớ năm đó Trương tướng quân, Tiêu… đánh bại Ngõa Cương đều là nhẹ nhàng. Dương Nghĩa Thần thân kinh bách chiến, muốn bình định Ngõa Cương thì nào có gì khó?”

Hắn muốn nói Tiêu Bố Y cũng bình định qua Ngõa Cương, đột nhiên lại cảm thấy có chút không ổn.

Dương Quảng cau mày nói: “Vậy hắn tại sao nói ta nhất định phải quay về Đông Đô, đạo phỉ mới có thể bình định?”

Ngu Thế Cơ do dự một chút, “Hồi Thánh thượng. Dương Nghĩa Thần đánh bại chính là tiểu tặc, nhưng lại cầm giữ binh rất nhiều. Trước đây, còn có Trương tướng quân ở đó, nhưng hiện tại Trương tướng quân vừa đi. Hắn cầm binh tuy nhiều, quá nửa tưởng rằng Thánh thượng chỉ có thể chiều hắn mới có thể bình định đạo phỉ, khó tránh khỏi ngạo mạn…”

Dương Quảng giận dữ, “Hắn chẳng lẽ muốn phản sao?”

Ngu Thế Cơ nhìn quanh bốn phía, thấy không người nào lên tiếng, chỉ có thể nói: “Muốn phản quá nửa sẽ không. Nhưng lần này mượn bình phỉ mà mời Thánh thượng quay về Đông Đô, lần sau nói không chừng sẽ như thế”.

Dương Quảng hai hàng lông mày dựng thẳng lên, cơn tức giận dần dần thêm nồng, lại nổi giận vỗ bàn, lớn tiếng nói: “Lập tức phái người đi triệu Dương Nghĩa Thần đến Dương Châu, đem binh quyền của hắn tạm thời giao cho Bùi Nhân Cơ chưởng quản”.

Hắn tuy phẫn nộ, nhưng một tay lại không tự chủ được mà run rẩy, Ngu Thế Cơ chỉ cầu bảo toàn chính mình, nơi nào quản được quá nhiều, cung thanh nói: “Thánh thượng, vi thần lập tức đi làm”.

Dương Quảng ánh mắt đảo qua, đã rơi vào trên người Vũ Văn Hóa Cập, “Hữu Truân Vệ, chuyện ta phân phó ngươi làm thế nào rồi?”

Vũ Văn Hóa Cập vội vàng bước ra khỏi hàng nói: “Hồi Thánh thượng, vi thần đã cho người ta khẩn trương đi làm. Hoàn đạo trưởng nói Từ đạo trưởng lâm bệnh nặng mà chết, nên đã thiếu đi rất nhiều pháp lực. Hắn một mình khó chống giữ, muốn mượn ngoại lực. Thần hiện tại cho trăm người đi tới Đại Hòa quốc tìm kiếm linh thảo tiên dược, còn có…”

Nói tới đây Vũ Văn Hóa Cập muốn nói lại thôi, run run nói: “Bọn họ nói đang nắm chắc thời gian xử lý, chỉ cần tìm đủ vật mà Hoàn đạo trưởng cần, thì có thể làm cho Trần phu nhân hoàn dương. Lại mong Thánh thượng đợi… mấy ngày”.

Dương Quảng bi thống Vũ Văn Thuật đến chết, lại nhớ tới lời khi hắn lâm chung. Lúc này mới phong Vũ Văn Hóa Cập làm quan hàm Hữu Truân Vệ Đại tướng quân, chẳng những Vũ Văn Hóa Cập có phong thưởng, cho dù đệ đệ hắn Vũ Văn Trí Cập cũng được phong thưởng quan hàm không nhỏ.

Bất quá lúc này quan vị cũng đã giảm giá trị rất nhiều. Hai huynh đệ mặc dù đều là cao vị, nhưng Vũ Văn Trí Cập trước sau vẫn nhát gan nhu nhược, ngay cả cơ hội vào triều cũng không có.

Dương Quảng giờ phút này nội tâm có chút mâu thuẫn, vừa muốn Trần Tuyên Hoa sớm ngày hoàn dương, lại muốn chờ thêm một thời gian. Dù sao giang sơn thoạt nhìn càng ngày càng loạn, Trần Tuyên Hoa nhìn thấy chỉ biết thất vọng, lúc đầu Trần Tuyên Hoa bảo hắn cần chánh thương dân, hắn lập tức đáp ứng, nhưng lúc này thoạt nhìn không như lúc đầu, sao mà không làm cho Dương Quảng thất vọng cho được. Hắn thất vọng thật ra cũng không gấp rút, nhưng chuyện làm cho người phụ nữ mà hắn yêu mến thất vọng thì không muốn. Lúc này đây Vũ Văn Thuật đã chết, Bùi Củ, Vũ Văn Hóa Cập nói ngày hoàn dương phải dời lại. Hắn tức giận cũng có, thư thái cũng có, hy vọng cũng có, thất vọng cũng có, đủ loại cảm tình, phức tạp vạn nghìn. Hiện tại chẳng những là Vũ Văn Hóa Cập lừa gạt hắn, cho dù chính hắn cũng đang lừa gạt chính mình. Cho dù chém Vũ Văn Hóa Cập thì thế nào? Cũng phải giữ lại một tia hy vọng cuối cùng.

Hắn tâm tư đã loạn cùng tê dại, nhưng vô luận Trần Tuyên Hoa có hoàn dương hay không, hắn thoạt nhìn đều tạm thời không thể quay về Đông Đô.

Nghĩ tới đây, Dương Quảng tâm phiền ý loạn, quay về trong hậu cung. Tiêu Hoàng hậu sớm đã tới đón, ôn nhu hỏi, “Thánh thượng, lâm triều khổ cực rồi”.

Dương Quảng đột nhiên ôm cổ Tiêu Hoàng hậu, một lúc lâu bất động.

Tiêu Hoàng hậu không dám hỏi, không dám giãy dụa, chỉ cảm thấy Thánh thượng hôm nay cực kỳ cổ quái.

Lại qua một hồi lâu, Tiêu Hoàng hậu cảm giác được đầu vai ẩm ướt một mảng, biết Dương Quảng đã rơi lệ!

Dương Quảng rất ít khi rơi lệ, nhưng một đoạn thời gian gần đây, số lần rơi lệ kể ra càng ngày càng nhiều, cái này có phải nói rõ hắn đã trở nên mềm yếu hay không?

“Thánh thượng…” Tiêu Hoàng hậu ôn nhu hỏi, “Người làm sao vậy?”

Dương Quảng đột nhiên lên tiếng khóc ròng nói: “Hoàng hậu, giang sơn của Trẫm… Tuyên Hoa của Trẫm… Trẫm… Trẫm trừ Trương tướng quân cùng nàng, đã mất đi người có thể tin tưởng! Nhưng Trương tướng quân đã bỏ Trẫm mà đi. Hoàng hậu, nàng cũng không thể rời bỏ Trẫm!”

Tiêu Hoàng hậu mắt đầy lệ nóng, nức nở nói: “Thánh thượng, thiếp cả đời này, cùng người vĩnh viễn không xa cách!”

***

Trong lúc Dương Quảng gào khóc. Tiêu Bố Y lại đang cười.

Trong khi Dương Quảng cảm khái không có ai có thể tin được. Thì người mà Tiêu Bố Y có thể tin tưởng lại càng ngày càng nhiều.

Không phải cơ hội khác nhau, mà là tính cách khác nhau. Cùng một việc, tính cách khác nhau thì người làm ra lại khác biệt nhau rất nhiều.

Trong khi Dương Quảng từng chút một tiêu hao đi gia nghiệp mà phụ thân khổ cực tích lũy. Thì Tiêu Bố Y lại bằng hai bàn tay trắng, từng chút tích lũy lực lượng của chính mình, càng ngày càng sâu rộng.

Hôm nay tại thảo nguyên, năm chữ Mã thần Tiêu Bố Y này, cũng đã không kém gì thần là bao nhiêu!

Mấy ngày này hắn bề bộn công việc, nhưng hắn bận rộn rất có thu hoạch, hắn ở tại thảo nguyên thực lực còn xa mới bằng Khả Hãn, Khả Đôn. Nhưng uy vọng của hắn đã cùng hai người xếp ngang hàng.

Hiện tại thảo nguyên trách nhiệm khu đuổi lệ quỷ đều do Mông Trần tộc đảm nhiệm. Tôn Tư Mạc rất ít khi xuất đầu, chỉ phụ trách kê đơn. Hắn có chừng mực, thậm chí ngay cả Khả Đôn cũng không biết sau lưng Tiêu Bố Y có Dược vương chống đỡ, nhưng Mông Trần tộc gần đây lại cực kỳ nổi trội, hiện nay trong mắt của người thảo nguyên, cũng đã không khác gì thần tộc.

Đương nhiên chuyện Mã thần đã ở tại Mông Trần tộc, càng làm cho người thảo nguyên kính ngưỡng xưng tụng. Tiêu Bố Y khi tiếp thu sự xưng tụng, trong lòng lại thầm run sợ, âm thầm cân nhắc dụng ý của Thái Bình đạo.

Hắn tuy phong quang, nhưng cũng không có buông lỏng cảnh giác, Thái Bình đạo rải ôn dịch, nhưng hắn lại mượn cơ hội tạo uy vọng, thoạt nhìn hắn ngược lại chiếm tiện nghi. Nhưng cũng có thể bởi vì nhìn không ra dụng ý của Thái Bình đạo, ngược lại làm cho hắn trong lòng lo sợ.

Hắn nội tâm bất an, nhưng biểu hiện ra thoạt nhìn vẫn rất trấn tĩnh, thậm chí có thể dùng chữ thong dong để hình dung.

A Sử Na ngồi ở trên đất trước mặt hắn, tất cung tất kính.

A Sử Na mặc dù là huynh đệ của Thủy Tất Khả Hãn, nhưng vốn không có thực quyền, vẫn ở tại lân cận Khả Đôn, dựa vào thế lực của Khả Đôn mà bảo vệ tính mạng. Nhưng cuộc sống gần đây, uy vọng của hắn cũng tăng vọt lên rất nhiều, trong lòng rất nhiều người thảo nguyên, một lần quỳ nọ của hắn, giá trị ngàn vàng. Hắn một lần quỳ xuống, đã vãn hồi không biết bao nhiêu tính mạng của người thảo nguyên!

A Sử Na giờ phút này mặc dù không có quỳ xuống, nhưng Áo Xạ Thiết lại đang quỳ gối trước mặt Tiêu Bố Y, liên tục khấu đầu.

Áo Xạ Thiết chính là con của A Sử Na. Lúc đầu khi Tiêu Bố Y cứu A Sử Na, đã từng gặp mặt hắn một lần.

Chuyện xảy ra đã hơn một năm, Áo Xạ Thiết mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng thoạt nhìn đã cường tráng lên rất nhiều, cũng cao lên rất nhiều.

Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc nói: “A Sử Na, đây là vì sao?”

A Sử Na thở dài nói: “n công, lúc đầu người cứu phụ tử chúng ta một mạng, lại vội vã cáo biệt, vẫn không có cơ hội cảm tạ. Lần này đến đây, là cố ý cảm tạ mà tới. Chỉ hận lãnh địa của ta vô cùng khắc khổ, nếu không cũng muốn mời ân công đi cùng ta tói hàn huyên mấy ngày”.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “A Sử Na. Ngươi thật sự nói quá lời rồi, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ vốn là bản sắc của nam nhân chúng ta” rồi tiến lên đỡ Áo Xạ Thiết dậy. Tiêu Bố Y cười nói: “Áo Xạ Thiết, nam nhi dưới đầu gối có hoàng kim, quỳ lạy trời đất quỳ lạy cha mẹ đều là thiên kinh địa nghĩa (có nghĩa là chuyện đương nhiên), còn đối với ta cũng không cần phải đại lễ như vậy”.

Áo Xạ Thiết lớn tiếng nói: “Mã thần. Người đã cứu tính mạng của phụ tử chúng ta. Cái quỳ này cũng là thiên kinh địa nghĩa”.

Tiêu Bố Y chỉ có thể lắc đầu, mỉm cười nói: “Đáng tiếc ta phải đi, nếu không ta cũng có thể đi tới chỗ các người một chuyến”.

A Sử Na có chút giật mình, “n công, người phải đi… ngươi phải đi đâu? Nơi này…”

“Nơi này là bầu trời của các người, chứ không phải của ta” Tiêu Bố Y kéo Áo Xạ Thiết, để cho hắn ngồi ở bên người, lại cười nói: “Hôm nay nhìn thấy các người, ta cũng rất vui”.

Áo Xạ Thiết cũng không nỡ mà nói: “n công…”

“Không cần gọi ta là ân công, gọi ta Tiêu đại ca là được rồi”.

“Không được” A Sử Na quả quyết lắc đầu, “Phải gọi thúc thúc mới đúng, thật ra ân công… ta hôm nay dẫn Áo Xạ Thiết đến đây, là có việc muốn nhờ”.

Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, nhưng lại gật đầu nói: “Chỉ cần ta đủ khả năng, sẽ giúp đỡ ngươi”.

A Sử Na mừng rỡ, đưa tay kéo con mình qua nói: “n công. Ta không có tiền đồ gì, cũng không muốn con mình cả đời vô năng, ta tới đây khẩn cầu ân công nhận Áo Xạ Thiết làm đồ đệ, như vậy hắn sẽ có một bầu trời rộng lớn, không biết ý ân công thế nào?”

Áo Xạ Thiết không có kinh ngạc, hiển nhiên sớm đã biết ý nghĩ của phụ thân, Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút kinh ngạc, “Nhưng ta lập tức sẽ đi Trung Nguyên”.

“Vậy mong ân công mang Áo Xạ Thiết đến Trung Nguyên. Đại ân đại đức của ân công, A Sử Na trọn đời không quên”.

Tiêu Bố Y cười cười, nhìn về phía Áo Xạ Thiết nói: “Ngươi có thể rời bỏ được thảo nguyên sao?”

Áo Xạ Thiết lớn tiếng nói: “Sư phụ, hùng ưng không bay lượn, vĩnh viễn không thể trưởng thành. Áo Xạ Thiết khẩn cầu sư phụ dẫn ta theo bên người”.

Hắn nói ra hai chữ sư phụ, rất là nhiệt tình. Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, thoáng qua đã định ra chủ ý, trầm giọng nói: “Được, ta nhận ngươi làm đồ đệ!”

Chọn tập
Bình luận