Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 747: Ban đêm nói chuyện (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Xe đi tới. đểu đểu trong đêm vẻn tình. Trong xe, yên tình một mảng. Ảnh tử nhìn Bùi Minh Thúy thật làu, cho rẳng nàng đã ngủ say, mới định cho thêm than vào lò lửa. đắp thêm quần áo cho Bùi Minh Thúy. Không ngỡ Bùi Minh Thúv đột nhiên mờ ra hai mắt hòi. “Chuyện ta dặn dò ngươi, tra như thế nào rồi?”

“Tạm thòi còn chưa có được gì, nhưng mà ta đã cho bọn họ đi thăm dò chặt chè” Ảnh tử lo lắng nói.

“Đã làm khó cho các ngươi, chuyện này tra cũng không phải dễ dàng. Có đôi khi. tận lực đi tìm. ngược lại khó có thể tìm được đáp án” Bùi Minh Thúv nói.

Ảnh tử thờ dài nói: “Đã qua quá làu. người biết được chuyện năm đó không có mấy ai”.

“Trưởng Tôn Thuận Đức có thể biết rõ” Bùi Minh Thúy đột nhiên nói: “Năm đó hắn bị người lừa gạt quay lại Trung Nguyên, chờ khi chạy về, Thiên Kim còng chúa đã bị hại chết, hắn thống khổ. lúc này mới ý chí tinh thẩn sa sút. hắn một mực hoài nghi người chủ mưu hại chết Thiên Kim công chúa chính là Trường Tôn thịnh, thậm chí bởi vì việc này đã mắng chửi đối với Trường Tôn Thịnh, chuyện này lào thần Tâv Kinh nhièu ít cũng biết rò. Trong Trường Tôn gia. Trường Tôn Thuận Đức vốn là nhân vật số hai sau Trường Tôn Thịnh, nhưng bởi vì việc này. hắn xem Trường Tôn thịnh là cừu nhân, Trường Tôn Thịnh sắp chết cũng không được hắn lượng giải. Đối với chuyện ba tỷ muội Thiên Kim năm đó. nếu nói là trên đời này còn có mấv người có khả năng biết được đáp án, Trưởng Tôn Thuận Đức quá nửa có thể là một trong đó”.

Ảnh tử trước mắt sáng ngời, thoáng qua ảm đạm, “Nhung chúng ta quá nửa không bức hắn nói ra được. Người này nhìn như chán chường, nhưng lại là nhân vật thông minh tuyệt đinh, Lý Đường rất nhiều đại sự đểu là do hắn mưu đồ kế sách, nếu là thật sự luận phong thưởng, hắn cũng là người ham quyền thế. thì địa vị chi sợ còn trên cả Bùi Tịch. Nhưng hắn không cầu thăng quan, thậm chí mắv lần cổ ý phạm sai lầm. thinh cầu Lv Uyên giáng chức quan của hắn…”

“Đây mới là hành động thông minh” Bùi Minh Thúy khen: “Nghĩ đến ngưỡi trong môn phiệt nhiều ít đều có tài năng, quan đền cực phẳm, nhưng năm đó tám đại trụ quốc cho tới bâv giờ. còn có thể trường thịnh không suy có mấv nhà? Trường Tôn môn phiệt mắv đời có thể thoải mái. đến đời Trường Tôn Thuận Đức này cùng không suy bại. ngược lại càng thêm cường thịnh, Trưởng Tôn Thuận Đức không thể bò qua công lao”.

“Nhưng hắn vi tinh mà thương tàm. một nhân vật như vậy. tiểu thư cùng không đành lòng đối với hắn nghiêm hinh tra tấn?” Ảnh tử nói: “Chúng ta muốn ra tay bắt hắn, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị. cũng không thể thoát khòi bó cục của chúng ta”. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Bùi Minh Thúy mệt mòi khoát khoát tay. “Loại người như hắn. chúng ta hẳn là kính, mà không có thể sử dụng thủ đoạn cực đoan. Ta còn muốn nghĩ, có lẽ qua một thòi gian ngắn, ta sẽ đích thân tìm hắn nói chuyện. Ta nghĩ… hắn đối với chuyện năm đó. chi sợ cũng có rắt nhiều điểu khó hiểu, cũng hy vọng tìm người nói chuyện. Hắn buồn bà trầm mặc những năm này, ta nghĩ… không cẩn bắt buộc, hắn cũng sẽ đem chuyện cũ năm đó nói ra”.

Ảnh tử gật đầu. “Được, ta cho bọn họ tận lực an bài”.

Bùi Minh Thúv nhìn sang bầu trời đêm lắp lánh, đột nhiên nói: “Ta đã lâu không có nghe ngươi đánh đàn. Đêm nhưthế này. nếu có dao cằm làm bạn, cũng không tính sống uổng”‘.

Ảnh tử nghe thấy huyền cằm biết nhã ý, hiểu rẳng Bùi Minh Thúy muốn nghe đàn. lại sợ nàng mệt mòi. Bùi Minh Thúy đối với nàng, đã như là tỷ muội. Ảnh tử mặc dù khăn lụa che khuất mặt. nhưng nhìn thấy ánh mắt Bùi Minh Thúv tràn đằv ân cần. cũng không nói nhiều, vươn tay ra, tháo xuống trên vách xe xuống một cây dao cằm.

Mười ngón tay của nàng thon dài như ngọc, ai nhìn thấv cũng đều cho rẳng bàn tay này đánh đàn mới tốt. mà không phải là bày tay để giết người!

Khoanh chân ngồi xuống, đặt dao cằm xuống, Ảnh tử ngón tay búng nhẹ. chi nghe tranh một tiếng vang lên. thanh âm lọc cọc của bánh xe ngựa tựa như cũng bị ngăn ở bẽn ngoài.

Đêm lạnh như nước, tiếng đàn như suối, lúc này như nước suối ban đem. chậm rãi bao phủ lắv Bùi Minh Thúv..,

Nàng đã mỏi mệt. còn có thể chống đỡ được là cặỵ vào sự cứng cỏi từ trong xương cốt. Nhưng chờ tiếng đàn vang lên. nàng đã thật ngủ. Chi là trong lúc ngủ mơ, chán mày vẫn nhẹ cau lại, tựa như chân mày cùng như trong lòng đều đang sầu muộn!

Ảnh tử sau khi thấv Bùi Minh Thúy ngủ say, lúc này mới đắp thêm quẩn áo cho nàng, lẳng lặng sang một bên. ngồi xuốngxem lò lửa. Xe chạy cực ổn. xa phu tựa như đời này sống ỡ trên xe ngựa vậy. nhắm mắt lại cũng có thể không sai. Ảnh tử hai mắt sáng rực. giống như sao tròi rơi xuống mi mắt. nhìn sang lò lửa đò hồng, như có điều suy nghĩ, nhưng mà qua hồi lâu. lúc này mới dựa vách xe thiếp đi.

Khi bình minh, xe ngựa đã đến Đông Đỏ.

Khi ánh dương đầu tiên rơi vào thùng xe, bên tai Bùi Minh Thúy sớm đã không có tiếng đàn như suối, lại nhiều hơn tiếng nước chảy.

Nước là Lạc Thủv. hình dáng thành Đông đô đã mơ hồ có thể thấy được.

“Đồ xe lại” Bùi Minh Thúy nói. Lời của nàng vừa dứt. xe đã như sắt đúc dừng lại. thanh âm xa phu khàn khàn truyền đền. “Tiểu thư, vào thành còn gần dặm đường”.

“Ta biết, ta muốn nhìn xem Lạc Thủy” Bùi Minh Thúy khoác áo đi xuống xe. Ảnh tử sớm đã tinh lại, chăm chú đi theo, ánh dương như từng sợi vàng rơi lên trẽn người Bùi Minh Thúv. vi thân hình nhò bé và vếu ớt của nàng phủ lên một tầng ánh vàng nhạt. Nàng đi về phía Lạc Thủv, tạo nên một cái bóng thật dài. Ảnh từ không rời một chút, đã đứng ở trong cái bóng của Bùi Minh Thúv. không để người khác chú ý.

Nhìn sang thành nguy nga ỡ xa xa, giống như núi cao đứng vừng, lại nhìn dòng nước như ánh vàng bên cạnh, như rắn vàng nhảy múa, Bùi Minh Thúy đột nhiên có loại quen thuộc mà lạ lẫm. xuất thần thật lâu.

Nàng cả đời bận rộn, đầy mắt đều là môn phiệt cao quy. cả tâm tư đều là quyền thế so sánh cao thấp, lại hiếm thấy loại mặt nước ánh vàng, chiếu mây bay trẽn trời này.

Bồng nhiên nhớ tới, năm đó khi dẫn Tiêu Bổ Y đi vào Đông Đò, cũng thấy hắn trong mắt xuẩt thần, ngơ ngác nhin sang Lạc Thùy. không biết cùng minh hiện tại có suy nghĩ gì?

Mũi cay cay. nhớ rõ những lời nói ngày đó đổi với Tiêu Bố Y.

Nàng khi đó. chi cho là người yêu đã chết sớm. giang sơn nghiêng ngả. Thánh Thượng mỏi mệt. di nương mặc dù gần ngay trước mắt. như lại như xa tại chân trời. Cho dù gặp chuyện đau lòng nhất, cũng không đành lòng thiên hạ đại loạn, dán chúng lầm than, lúc này mới đưa Tiêu Bố Y đi tới Đòng Đô. Nhưng nàng khi đó. căn bản không có nghĩ đến. thi ra loại bi thảm đó so về hiện tại. lại không có ý nghĩa.

“Tiêu Bổ Y, nếu như có thể được lựa chọn lại một lằn nữa, ngươi có lựa chọn quen biết cùng ta hay không?”

Lời nói lúc trước như vẫn còn ờ bên tai. Bùi Minh Thúv khi nhớ tới câu hỏi này cùa minh, tâm tình ảm đạm. cho dù thái dương đem toàn bộ ánh nắng chói lọi rơi vào trên người của nàng, đều chiểu không sáng tâm cảnh như tro bụi của nàng. Nhưng còn hiện tại thi sao?

Nước mắt chảy xuống, ướt đẫm vạt áo, giống như những giọt sương chảy trẽn lá dưới tia nắng ban mai, từng giọt tí tách.

Qua hồi lâu, Bùi Minh Thúy lúc này mới xoay người lại. binh tình nói: “Đi thỏi, vào thành”.

Đại thành Đông Đỏ, đều là khí tức bình thản.

Tuy là sáng sớm. nhưng thành đã mỡ. kiểm tra mặc dù nghiêm, nhưng trật tự điềm nhiên, người ra vào thành không có nửa phần nhẫn nại. ngược lại có loại khí tượng rất vên vui.

Người nào cũng biết, hôm nay thiên hạ chưa định, ai cũng hiểu rõ. nếu như nói nơi yên ổn nhất trong thiên hạ. thì chính là chồ này.

Nếu có thể dùng trật tự đổi lắv an bình, bọn họ đương nhiên cam tâm tinh nguyện. Hòm nay Tây Lương vương ác chiến tại Hà Bắc. không thể không phòng kè địch lẫn vào trong thành quấy rối.

Xe đến trước cửa thànỈỊ sớm có binh sĩ tiến lên hòi thăm, thái độ không chút bắt cần. Trongxe đưa ra một khối lệnh bài giao cho xa phu, xa phu giao cho binh sĩ.

Binh sĩ chi nhìn qua, thần sắc nghiêm nghị, chi nói một càu chờ. đã cấp tốc chạy vội ra ngoài.

Bùi Minh Thúv không nói một lời. lẳng lặng chờ. Nàng không vội, nàng cả đời này vẫn không chút nóng vội. cho dù năm đó sau khi biết được tin tức Lý Huyền Bá chết, vì hắn mà báo thù thi cũng đều là như thế.

Không bao làu. chồ cửa thành đã bước nhanh ra một người. Người nọ mặc dù giữa chán mày khóe mắt có vẻ phong sương, nhưng tinh thản vô cùng tốt. bước chân kiện tráng. Rất nhiều người cùng biết, người nọ gọi là Tôn Thiểu Phương, hôm nay là Trang Dũng Lang tướng, quan đã đền ngũ phẩm, chức trách chủ yếu là phụ trách hộ vệ an nguy ngoại thành Đông Đò.

Quan ngũ phẩm tại Đông Đô cũng tính không là cái gì. nhưng người này đi theo Tây Lương vương ra sinh vào tử. thật là thân tín của Tâv Lương vương, cho dù đại quan nhắt phẩm trong triều nhìn thấv hắn cũng khách khí, kêu một tiếng Tôn Lang tướng. Tòn Thiếu Phương ít có làm giá. tuy là tuần thành, hôm nay việc tầm thường đã không cằn xuất mã. lằn này chiếc xe ngựa này thậm chí nhọc còng Tôn Lang tướng hỏi đến. dân chúng ra vào thành cũng đều có chút ít kinh ngạc, khôngbiết là có ai đến.

Tôn Thiếu Phương được binh vệ chi dẫn. trực tiếp đi đến bên cạnh xe ngựa, ôm quyền thi lễ nói: “Là Bùi tiểu thư?” Hắn sau khi nhặn được lệnh bài. lặp tức đi ra nghênh đón. bời vi loại lệnh bài này Tiêu Bố Y phát ra tuyệt đối không vượt quá ba cái. Tiêu BÓ Y có lệnh, chi cằn người cằm loại lệnh bài này tiến đến. vô luận có phán phó gì. không uy hiếp xà tắc. thi tất cả đều phải nghe theo.

Mà Bùi Minh Thúv. chính là người giữ loại lệnh bài này.

Tôn Thiếu Phương thấy xe ngựa mặc dù mộc mạc. nhưng mùi thơm thẳm truyền ra. đã đoán ra là ai. Bùi Minh Thúv vén rèm xe lên. mim cười nói: “Có việc muốn gặp Từ Tướng quâiL làm p hiền Tôn Lang tướng”.

Tôn Thiếu Phương thấy Bùi Minh Thúy nhớ rõ chính minh, tinh thần chấn động, lại cười nói: “Mời đi sang bên này”.

Tôn Thiếu Phương lên ngựa đi về phía trước, đi trước mỡ đường, dân chúng thấy vậy đã sớm lẳng lặng vọt sang một bẽn. Bùi Minh Thúv ngược lại có chút áv náv nói: “Ta vốn không muốn kinh động quá nhièu người”.

Tôn Thiếu Phương cười nói: “Nhưng người Tãv Lương vương phân phó dùng lễ đổi đài. tại hạ sao dám chậm trễ?”

Bùi Minh Thúy trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười ôn hòa. “Ta đã làu không có nhin thấv Tãv Lương vương. hv vọng trước khi đi, có thể gặp qua hắn”.

Tôn Thiếu Phương nói: “Tây Lương vương có đôi khi nói với chúng ta, Bùi tiểu thư là kỳ nữ tử. người cũng muốn thường xuyên gặp. Chi tiếc trận chiến Hà Bắc. không biết tới khi nào mới xong. Bùi tiểu thư… cô rắt nhanh phải đi sao?”

“Có lè rất nhanh”‘.

Bùi Minh Thúy lặp lỡ nước đòi. Tôn Thiếu Phương không tiện hòi nhiều, lại một đường đem Bùi Minh Thúv dẫn tới phủ tướng quán của Từ Thế Tích. Ảnh tử ỡ trong xe thắp giọng nói: “Tiểu thư, Tiêu Bố Y quả thật là một người có tinh có nghĩa. Tại Đông Đô có thể được lễ ngộ đền như thả chi sợ người là đầu tiên”.

Bùi Minh Thúy như có thâm ý liếc nhìn Ảnh từ, sau đó nghiêng đẩu đi, cách qua màn nhìn về phía một người đang đứng ờ trước phủ.

Người nọ tùv tiện đứng ờ nơi đó, giống nhưđại thụ che trời ở trước phủ.

Bùi Minh Thúy hiểu rẳng người này đúng là đại thụ che tròi của Đông Đô, Từ Thế Tích mặc dù không có chiền công hiển hách, nhưng khi Tiêu Bố Y chinh phạt, có thể đem Đông Đô rộng lớn quản lý gọn gàng ngăn nắp, hưng thịnh đinh phong, không phải đại tài thi không thể!

Từ Thế Tích nhin sang xe ngựa chậm rãi đi tới. muốn đi lên trước, nhưng lại không động được chân, muốn mim cười, nhưng tâm tình lại bành trướng. Khi đó hắn, trong lòng chi nghĩ đến tám chữ trên tờ giấy giấu ỡ trẽn người, mồi đêm đều lấy ra xem.

“Ta nếu không chết, tắt tới tìm ngươi!”

Chọn tập
Bình luận