Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 561: Kế hoạch kinh thiên (1)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Từ Sường một khắc nhìn thấy La Sĩ Tín, nắm chặt nắm tay.

Trừ Từ Sường ra, mọi người nghị sự thật ra cũng không biết quan hệ chuần xác giữa La Sĩ Tín cùng Từ Viên Lãng. Cho dù là Từ Sường, đối với chuyện năm đó cũng tỉnh tỉnh mẻ

Hắn chi biết là, mình là người trong hỏa môn, phụ thân là tướng quân tướng môn, mà La Sĩ Tín cùng phụ thân, đều là người trong tướng môn.

Bọn họ đều thuộc về người cùa Thái Bình đạo.

Một khi vào Thái Bình môn, chung thân là người của Thái Bình, nhung không thể nghi ngờ. La Sĩ Tín đã phàn bội Thái Bình đạo, dựa theo cách nói của phụ thản, người này hẳn là cả đời bị Thái Binh đạo đuổi giết vô cùng vô tận.

Sư tôn võ công cái thể, dưới tay bốn đạo tám môn, nhản tài dị sĩ vô số. không chi nói muốn giết La Sĩ Tín, cho dù muốn giết Trưong Tu Đà, cũng phải là không có khả năng!

Nhưng La Sĩ Tín lại vẫn sống khỏe?

Nghĩ tới đây, Từ Sường cầỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng càng làm cho hắn cảm thấy buồn cười là. phụ thân một mực nói, mọi thứ đều nghe theo thiên ý an bài, khời nghĩa cuối cùng có thể thành công, nhưng đến hôm nay, ai cũng có thể nhìn ra. Từ Viên Làng nếu có thể kiên trì đến đầu xuân sang năm, đã là một kỳ tích.

Từ Viên Lãng hiện tại chỉ còn có hai quận Lỗ Quận, Lang Tà, làm sao có thể cự được trăm vạn hùng binh của Tiêu Bố Y?

Kỳ tích, ờ noi nào?

Từ Sường khi nghĩ tới đây. phát hiện phụ thân một mực nhìn sang La Sĩ Tín. La Sĩ Tín cũng một mực nhìn sang Từ Viên Lãng, trong ánh mắt hai người ấn chứa hàm nghĩa hắn xem không hiểu. Mọi người nhìn thấy Từ Viên Lãng nhìn chằm chẳm vào La Sĩ Tín, vẻ mặt phúc tạp. ần hàm phấn chấn, đều cho là hắn cảm thấy trong tuyệt cành thấy sinh lộ. không kìm được vui mừng.

Lưu ThếTriệt cảm thấy Từ Viên Lãng thậm chí có phần thất thố. Bời vì La SĩTíntừkhi nhập điện. Từ Viên Làng chỉ ngồi tại chỗ ngơ ngác nhìn sang hắn. Không nói một lòi. La Sĩ Tín sau khi nói dứt lòi, cũng lạnh lùng như băng.

Ho nhẹ một tiếng, Lưu Thế Triệt nói: “Tồngquản đại nhản..

Từ Viên Lãng cuối cùng từ trong trầm mặc giật mình tỉnh lại. “La Tướng quản. đã lâu không gặp. Không biết đột nhiên tới đây, có gì cần làm sao?” Hắn thái độ đã trở nên trầm ngưng, lại trở thành bá chủ một phương.

La Sĩ Tín một câu thạch phá kinh thiên, “Theo ta thấy. Lỗ quặn nhiều nhất chi có thể thù bốn ngày”.

Mọi người biến sắc, Lý Công Dật mắng lớn: “La Sĩ Tín. Ngươi tới làm thuyết khách cho Tiêu Bố Y sao? Chúng ta có hơn mười vạn đại quân ờ đây. Tiêu Bố Y chỉ mấy vạn quân. Cho tới bây giờ vẫn án binh bất động… chỉ là..

Hắn muốn nói lại thôi. Đơn giản là nhìn thấy Từ Viên Làng nhìn qua, trong mắt tràn đằy vẻ trách cứ.

La Sĩ Tín nói: “Các ngươi án binh bất động, không phải là không động mà không thể động. Đơn giản là dưới uy danh cùa quân Tây Lương, nhanh chóng lấy Đông Binh, đã làm cho các người trong lòng lạnh lẽo. đã sinh ý sợ hãi. Các người lũy cao hào sâu, vọng tưởng bức lui quân Tây Lương, nhưng lại không biết, chỉ với năm vạn binh sĩ đã áp cho các người không dám xuất chiến. Đến đầu xuân sang năm, đường xá bình thường, lương thảo thẳng đường. Tiêu Bố Y chỉ cần lại tăng binh mấy vạn, các người không công tự bại. Tiêu Bố Y cũng không vội đánh các người, cũng không phải là binh lực khó khăn, mà là thông minh. Mà năm vạn quân các người còn chưa đánh được, Tây Lương vương tọa trấn trăm vạn hùng binh, các người lấy cái gì mà chống lại?”

Mọi người đã thay đổi sắc mặt.

Tuy bọn họ không muốn thùa nhận . Nhưng lại không thể không thừa nhận, La Sĩ Tín nói rất có đạo lý.

Đại binh tiệp cận áp lực. thật sự làm cho bọn họ khó có thể thùa nhận. Hiện tại Tiêu Bố

Y chi có năm vạn binh lực, cũng đã làm cho bọn họ lòng người bàng hoàng, nếu là mười vạn, hai mươi vạn đến dưới thành, bọn họ cũng không thể cam đoan bản thân không đầu hàng, thi sao có thể cam đoan thù hạ có thể kiên trì cho đến lúc đó?

Mà điều động hai mươi vạn binh lực đối với Tiêu BỐY mà đến. thật sự là việc dễ đàng.

Người nào cũng biết, Đông Đô chỉ là quân chính quy tinh binh Vệ phủ. đã có hai mươi vạn, với đại vực rộng lớn của Tiêu Bố Y, chiêu mộ trăm vạn hùng binh, cũng là chuyện đễ dàng.

Lý Công Dật vừa vội vừa tức, “La Sĩ Tín, ngươi chẳng lẽ là làm thuyết khách cho Tiêu BỐY sao?”

Từ Viên Làng khoát khoát tay. trầm giọng nói: “Thật như ngươi nói, thi tính sao?”

La Sĩ Tín trầm giọng nói: “Tường dày vách cao tuyệt không phải thượng sách, nghĩ tới Lý Uyên hành động lần này đối phó Tiết Cừ, thực bời vì có Quan Trung là nơi tứ tắc (noi bốn phía khó vào). Các người noi theo hành động đó, thi đã xem như bị Tiêu Bố Y bắt ba ba trong rọ” Tất cả mọi người mặt đều đò lên, nhưng thấy Từ Viên Làng cũng không tức giận, chỉ có thể áp chế cơn tức. La Sĩ Tín lại chậm rãi nói: “Ta mấy ngày qua, từ Dương Cốc xuất binh, đã lấy Thọ Trương, Phạm Huyện hai nơi. Quân Tây Lương liên tục bại lui. quân Tây Lương không ai bì nồi, thoạt nhìn cũng không phải là không thể chiến thắng”.

Mọi người lại phán chấn, nhung lòng lại chua xót. Phấn chấnlàyìLaSĩTín cũng không phải là nói dối, mà lòng chua xót lại bời vì, Thọ Trương hai noi vốn là địa bàn cùa Từ Viên Lãng.

“La Tướng quân rốt cuộc có cao kiến gì, không ngại nói thẳng” Lưu Thế Triệt nói.

La Sĩ Tín nói: “Như dựa vào ta thấy, nên chù động xuất kích, một nhát đánh tan quân địch xâm phạm

Lý Công Dật hít vào một hơi khí lạnh, “La Sĩ Tín. ngươi đứng nói chuyện không ngại lưng đau. nếu chúng ta..Hắn vốn muốn nói, nếu có thể đánh bại Tiêu Bố Y. không cần làm giống như con rùa đen. nhưng dạng lòi nói này không khói quá sức làm giảm sĩ khí

Lưu Thế Triệt so về Lý Công Dật thông minh hơn rất nhiều, chù động hỗi: “La Tướng quân nếu đã đến, chẳng lẽ nói Trường Nhạc vương đã có ý định cùng chúng ta cùng tiến thổi?”

“Ta chi có thể nói, cơ hội là ờ trước mắt” La Sĩ Tín nói: “Trước mắt ta đã đánh tới Lương

Son, đã cùng Tẳn Thúc Bảo giao thù, thừ ra quân Tây Lương cũng không phải là không thể chiến thắng. Nếu Từ Tồng quản chủ động xuất kích, đến lúc đó ta công đường lui của Tiêu Bố Y, với binh lực trước mắt của Từ tổng quản, đánh lui bọn họ. hoàn toàn là trong khả năng”.

Từ Viên Làng trịnh trọng nói: “La Tướng quân, ta chỉ muốn hòi một câu. ngươi hỏm nay mang binh đến công Tiêu Bố Y, là chủ ý của ngươi, hay là chủ ý của Trường Nhạc vương, hay là là… nguyên nhân gì khác?”

Hắn hỏi cực kỳ có thâm ý, trừ La Sĩ Tín ra, chi có Từ Sường mới rõ ràng một hai.

Mọi người ngưng thần lắng nghe, La Sĩ Tín trẳm mặc thật lâu, “Ta có thể nói phục Trường Nhạc vương xuất binh”.

“Nói như vậy, lần này xuất binh, La Tướng quân cũng không có được Trường Nhạc vương cho phệp?” Lưu Thế Triệt rất là kinh ngạc.

Lý Công Dật cười lạnh nói: “La Tướng quân, nếu thật như thế, ta chỉ sợ cộng thèm ngươi, cũng là là chuyện vô bồ? Ngươi kéo chúng ta xuống nước, đối với ngươi có chỗ tốt gì?”

La Sĩ Tín nhướng mày, cười lạnh nói: “Trước mắt là cơ hội tốt nhất, các ngươi nếu không tin, ta nhiều lời cũng vô ích. Trước mắt ta ờ tại Thọ Trương trú binh, các ngươi nếu nghĩ thông suốt, có thể tới tìm ta, định lại đại kế”.

Hắn sau khi nói xong, xoay người ròi đi, Từ Viên Làng đột nhiên gọi lại: “La Tướng quân”.

“Chuyện gì?” La Sĩ Tín cũng không xoay người.

Từ Viên Lãng đo dự một chút. “La Tướng quân. Ta muốn cùng ngươi… nói chuyện riêng một chút”.

Quần thần nghiêm nghị, hiểu rằng La Sĩ Tín võ công cao cường, sợ Từ Viên Làng gặp nguy hiểm, mới định khuyên can, Từ Viên Làng khoát khoát tay. ngăn mọi người lại. Hắn dù sao cũng là bá chù một phương. Dám nói dám làm. Chuyện mà Từ Viên Làng quyết định, ai cũng nhìn ra, không ai có thể ngăn trờ.

La Sĩ Tín trầm ngâm thật lâu, lúc này mới nói: “Được!”

Từ Viên Làng thờ phào một cái. đã đi trước, đẫn La Sĩ Tín đến một sảnh, sau đó cho dù Từ Sường đều bị bảo ra ngoài.

Từ Viên Làng vì La Sĩ Tínrót chén trà, nói khẽ: “La Tướng quân, mòi uống trà”.

“Ta đến đây. Không phải vì uống trà”La Sĩ Tín lạnh lùng nói.

Từ Viên Làng khẽ thờ dài: “La Tướng quân, lần trước từ biệt, đã nhiều năm không gặp. ta chưa từng nghĩ đến. ngươi lại đầu nhập Đậu Kiến Đức. Ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến. ngưoi sẽ tìm đến ta”.

“Ta đến nơi đây. cũng không phải vì nói những chuyện này. Từ tồng quản, ngươi nếu có ý, ta và ngươi liên thù. Muốn thắng Tiêu Bố Y đại quân, cũng không phải là toàn bộ đều không có nắm chắc”.

Từ Viên Làng cười chua chát nói: “Thắng thì thế nào?”

La Sĩ Tín ngơ ngấn, trong lúc nhất thời không biết trả lòi như thế nào.

Từ Viên Lãng nói: “Ngươi nói không sai, Tiêu Bố Y tại Cự Dà binh lực chỉ có chừng năm vạn, chúng ta nếu là liều cá chết lưới rách, nói không chừng có thể đại phá quân Tây Lương. Nhưng La Tướng quân cũng có thể hiểu rằng. Cự Dã ờ trong bản đồ của Tiêu Bố Y, chi là chín tĩâu mất sợi lông, năm vạn quân Tây Lương đối với Tiêu Bố Y mà nói, cũng đã không là gi…”

“Nếu giống như ngươi nghĩ, Tiêu Bố Y vĩnh viễn không thể chiến thắng. Nếu giống như ngươi nghĩ, chúng ta chỉ có thể ngồi đợi hắn tiêu diệt là được rồi” La Sĩ Tín cười lạnh nói: “Hôm nay sách lược Tiêu Bố Y cùa chính là..

“Ta không quan tâm sách lược của hắn” Từ Viên Làng ngắt lòi nói: “La Sĩ Tín, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi tới đánh Tiêu Bố Y, là ý của sư tôn, hay là chủ ý của chính mình?”

Hắn nói thẳng, hiển nhiên ánh mắt cũng nhạy cảm, La Sĩ Tín trầm mặc xuống. “Có khác nhau sao?”

“Khác nhau rất lớn!” Từ Viên Lãng nghiêm mặt nói: “Nếu là sư tôn có lệnh. Ta cho dù đem hết toàn lực, cũng sẽ cùng ngươi binh hợp nhất, vô luận thành bại! Cái mạng của ta, vốn chính là sư tôn ban tặng, trả lại cho sư tôn, cũng không có nửa câu oán hận. Nhưng nếu ngươi dựa vào bản thân làm việc, ta dựa vào cái gì cùng ngươi để toàn quân bị diệt, thiêu thân lao đầu vào lùa?”

“Ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ lo lắng qua thủ hạ cùa ngươi?” La Sĩ Tín lạnh lùng nói

Từ Viên Lãng thờ dài nói: “So với sư tôn mà nói. những người này thì có là gi”.

Hắn nói cực kỳ lành khốc vô tình, La Sĩ Tín cũng không kinh ngạc. Trên thực tế. hắn trước kia đối với sư tôn cũng sùng bái cùng tín nhiệm như thế. vì sư tôn. thậm chí có thể bán đứng Trưong Tu Đà.

Lần bán đứng nọ, đương nhiên so với Từ Viên Lãng còn lạnh lùng hơn.

Nghĩ tới đây. La Sĩ Tín cảm giác ngực đau nhức. Trưong Tu đã mặc dù chết đã mấy năm, nhung mỗi lần nhớ tới, hắn vẫn nhịn không được trong lòng đau nhức. Hắn hiểu rẳng Tần Thúc Bảo cũng như thế.

“Từ tổng quản, thực không dám dấu diểm, ta cũng không có gặp lại gặp sư tôn” La Sĩ Tín thờ dài, nhìn sang cũng là người trong tướng môn, cảm khái ngàn vạn,”Ta chỉ là đi… con đường mà mình lựa chọn. Cơ hội ở ngay trước mắt. ngươi có nắm bắt hay không, còn phải xem chù ý cùa chính ngưoị”. xem tại TruyenFull.vn

Hắn xoay người muốn rời đi, Từ Viên Làng trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ quái dị, “Ngươi vẫn một mực chưa từng gặp qua sư tôn?”

“Sư tôn nếu đến gặp ta, thì ta sao có thể sống đến hôm nay?”

“Ta cũng không có gặp qua sư tôn” Từ Viên Làng thanh ảm đột nhiên có chút phát run.

La Sĩ Tín thân hình ngưng tụ, “Ngươi muốn nói cái gì?”

Từ Viên Lãng tiến lên một bước, “La Sĩ Tín, từ khi ngươi đi rồi, ta cũng cũng không có tin tức của sư tôn. Bằng không ta cũng sẽ không chỉ an thủ ba quận, không tiếp tục lấn tới”.

Trông thấy La Sĩ Tín đứng lại bất động. Từ Viên Làng hầu như cho là hắn không có nghe được mình nói, “La Sĩ Tín, ngươi không tin sao?”

Chọn tập
Bình luận