Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 706: Đại chiến Lê Dương (1)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

La Sĩ Tín hôm nay đang tại Lê Dương!

Hắn bị Bùi Hành Quảng một sóc đánh gãy mấy cái xương sườn, thương thế rất nặng.

Nhưng loại người như La Sĩ Tín, cả đời đều là lăn lộn trong bị thương, khôi phục cũng so với người khác nhanh hơn một ít. Đậu Kiến Đức từ Ngưu Khẩu lui giữ Lê Dương, nhưng nhà dột lại gặp đêm mưa, La Nghệ mỗi ngày lại đánh trống reo hò. không chịu cô đơn, đích thân lãnh binh từ u châu xuôi nam, lênh cho đại tướng Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt làm tiên phong, thẳng đến Dịch Thủy, xa nhìn Nhạc Thọ.

Đậu Kiến Đức lần này vọng tường lấy Dương Châu, đoạt Hoài Nam, có thể nói là được ăn cả ngã về không, cho nên đại đa số thù hạ đều đem theo trên người. Nạp Ngôn Tống Bản Chính, Tể Từu Lăng Kính, trọng thần Tề Thiện Hành còn có Tào Đán canh giữ ở Nhạc Thọ, đám đại tướng Đức Cao Thạch Khai, Liêu Phong, Tề Khâu dưới tay Đậu Kiến thù vững Dịch Thủy, đau khổ chèo chống.

Năm đó Đậu Kiến Đức từng muốn lấy u châu, nhung lại bị La Nghệ đánh bại. Nghe La Nghệ một lần nữa xuôi nam, khó tránh khỏi tức cùng giận cùng xuất hiện. Hắn hiểu rẳng đám người Cao Thạch Khai không thể chống cự được La Nghệ, nếu để cho La Nghệ qua Dịch Thủy, lấy Nhạc Thọ, vậy binh sĩ trong này, có thể nói là tự sụp đổ.

Phải biết rằng quân Hà Bắc gia đình đại đa số đều ở tại Nhạc Thọ, Nhạc Thọ cũng sào huyệt cùa quân Hà Bắc. nếu roi vào trong tay La Nghệ. Đậu Kiến Đức thật sự so với chết còn muốn khó chịu hơn.

Cho nên Đậu Kiến Đức quyết định quay lại, hắn không thể mất đi vùng căn bản!

Hắn cảm giác may mắn là, Dương Thiện Hội cuối cùng đằu phục hắn. Bằng không hắn ba mặt thụ địch, lại khó chống chống đờ . Nhưng Đậu Kiến Đức hiển nhiên vẫn không rõ chi tiết của Dương Thiện Hội, hắn cũng quá tin tưởng Dương Thiện Hội. nhung không biết đây là người bên cạnh có khả năng cho hắn một kích trí mạng nhất.

Đậu Kiến Đức hai mặt là địch, lo lắng Nhạc Thọ, càng không yên lòng Lê Dương. Bởi vì Lê Dương nếu như mất, đại quân Tiêu Bố Y sẽ tiến quàn thằn tốc Hà Bắc. Ngụy Quặn, Vũ Dương, Vũ An các nơi này đều ở trong phạm vi công kích củạ hắn, quân Hà Bắc sẽ toàn diện lâm vào thể bị động. Cho nên Đậu Kiến Đức lưu La Sĩ Tín. Vương Phục Bảo. Khương Dương. Khúc Sư Tòng các tướng trắn thù Lê Dương, hắn lại mang theo Lưu Hắc Thát, Dương Thiện Hội, Đậu Hồng Tuyến ba người, cùng mấy ngân tinh binh chạy về Nhạc Thọ trấn an quân tâm.

Hiện tại tướng lãnh dưới tay hắn. thật sự đã không nhiều lắm. nhung Đậu Kiến Đức cho rằng, chỉ cần Vương Phục Bảo, La Sĩ Tín còn ở Lệ Dương, hơn nữa bảy tám vạn tinh binh, muốn bảo vệ cho Lê Dương một năm nừa năm, cũng không phải là việc khó. La Nghệ mặc dù dũng, còn có Dương Thiện Hội đối trận, nịuốn bại hắn cũng dễ nhưtrờ bàn tay!

Tuy Tiêu Bố Y mấy lần ly gián quan hệ Đậu Kiến Đức cùng Vương Phục Bảo. nhung ngược lại khiến cho Đậu Kiến Đức càng thêm tin tường. Tiêu Bố Y càng muốn tiừ khử Vương Phục Bảo. hắn càng thèm tín nhiệm, ùy thác trách nhiệm thù thành.

Đậu Kiến Đức an bài thỏa đáng. Tính toán chu đáo chặt chẽ. Lại xem nhẹ một chuyện rất quan trọng. Có’đôi khi, chỉ là một chút chuyện nhò. cũng có thể ảnh hưởng đại cuộc. Hắn đem Đậu Hồng Tuyến đưa về Nhạc Thọ. Lê Dương sẽ không có ai chế trụ La Sĩ Tín!

La Sĩ Tín này đích xác lĩnh quân không kém. Nhưng tính tình quá kém. Hắn giữ lại La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo tại Lê Dương. Thật ra đã chôn xuống nhân tố không hợp.

Khi La Sĩ Tín tỉnh lại, tâm tình bực bội. Hắn những ngày này. luỏn cảm thấy trong lòng không yên. Đêm khi ròi Trương Tu đã đi, hắn cũng là tâm tình như thề. Cho nên hắn cảm thấy, nhất định sẽ có chuyện không ồn sẽ phát sinh.

Hắn không tin Dương Thiện Hội sẽ quy phụ Đậu Kiến Đức. Nhưng mà lòi nói cùa hắn phân lượng đã không đủ. Cho nên hắn chỉ có thể để cho Đậu Hồng Tuyến đi theo Đậu Kiến Đức trờ về. Vụng trộm nói cho Đậu Hồng Tuyến, để cho nàng nhắc nhở phụ thân đề phòng Dương Thiện Hội.

Đậu Hồng Tuyến đối với đề nghị cùa hắn cũng ngoan ngoãn phục tùng, nói với hắn sẽ nhắc nhở phụ thân. Nhưng La Sĩ Tín đã từ trong mắt của Đậu Hồng Tuyến nhìn ra, nàng cũng không tin mình. Nàng vẫn yêu mình, cho nên cho đù không tin, cũng sẽ không đem loại cảm tình này biểu lộ ra.

La Sĩ Tín như thú bị vây hãm trong lồng, không chỗ phát lực, cũng không rừa mặt mà trực tiệp ra khỏi phủ, mặc kệ bệnh trạng mà leo lên thành lâu.

Nhìn về noi xa, đại doanh Tây Lương tinh kỳ phấp phới, liên miên không dứt. khí thế lành lạnh, hắn hiểu rằng đó là tác phẩm của Tần Thúc Bảo. Trong thô có tinh, bố cục to lớn nhưng công thủ toàn diện, hắn quá quen thuộc Tẳn Thúc Bảo, tựa như Tẳn Thúc Bảo quen thuộc hắn.

Lúc trước Tần Thúc Bão trong ngực có đại tài, nhung nhất thời không thể phát ra, bời vì địch thủ không đủ mạnh, lại có Trương Tu đã ờ phía trước, lúc này đây một mực đều ờ trong quy cù. Lần này được Tiêu Bố Y tín nhiệm, đem đại quân hoàn toàn giao phó cho hắn thống soái, Tần Thúc Bảo lúc này mới có thể mở ra khát vọng trong lồng ngực.

La Sĩ Tín trên đằu tường nhìn về nơi xa, trong lòng không biết tư vị gi. Lúc trước hắn đánh đông dẹp bắc, trong lòng mơ về sự nghiệp chẳiig phải cùng giống như Tần Thúc Bảo giờ phút này sao?

Hôm nay Tiêu Bố Y ngoại trừ Lê Dương ra, đã thu hết đất đai bị mất. thậm chí còn đoạt địa bàn Sơn Đông của bọn họ. La Sĩ Tín chỉ cọ thề trơ mắt mà nhÙỊ không thể nào ngăn cản.

Hà Nội, Trường Bình đại quân đã liên tục lấy cấp Huyện, Vệ Huyện, Tùy Hung ba nơi, thế như chẻ tre.

Tẳn Thúc Bảo cũng đơn giàn phá Thanh Quan, binh đến dưới thành Lẻ Dương. Hắn ờ ngoài thành Lê Dương mười dặm hạ trại, rõ ràng cho thấy không đem thủ tướng Lẽ Dương để vào mắt.

Cái loại thái độ khinh miệt này. khiến cho quân Hà Bắc nồi giặn. Vương Phục Bảo Lli chỉ muốn thủ thành, không muốn xảy ra sự cố gì khác, cho nên sớm phái Khương Dương, Khúc Sư Tòng ở ngoải thành Lê Dương hạ trại, cùng quàn Lê Dương coi giữ thành nhìn lẫn nhau, hỗ trợ thủ vệ thành. Xuất binh thành trại hỗ trợ lẫn nhau như vậy, đã có thể ngăn chặn thể công của quân Tây Lương.

Tần Thúc Bảo công thành mấy lần, nhưng đều là không công mà lui, đột nhiẻn cải biến sách lược, chích lệnh cho quân già yếu khiêu chiến.

Vương Phục Bảo cũng không trúng phép khích tướng. Khúc Sư Tòng tính cách cuồng ngạo, không màng đến mệnh lệnh cùa Vương Phục Bảo. dẫn binh đi đánh. Kết quả bị Tẳn Thúc Bào vừa lui một vòng, phục binh nổi lên bốn phía, giết cho đại bại mà về.

La Sĩ Tín lòng nóng như lùa đốt, lại biết loại phương phép dụng binh này. nhìn như giản lược, nhưng lại thảnh lập ờ trên cơ sờ tuyệt đối phục tùng. Tần Thúc Bảo đường lối dụng binh hắn đều biết, nhung binh sĩ dưới tay mình sĩ khí đã hạ, không phục mệnh lệnh, thi cho dù là phương pháp gì cũng không thể phát huy được công hiệu lớn nhất.

Đậu Kiến Đức lưu Vương Phục Bảo. La Sĩ Tín thủ thành, lại lấy Vương Phục Bảo làm chính. La Sĩ Tín chỉ là phó. Biết Khúc Sư Tòng thảm bại, Vương Phục Bào lại không có trọng trách, chỉ đích thân tới doanh trại phân phó vài câu, sau đó lại về Lê Dương, từ đó mặc cho Tần Thúc Bảo đùng mọi cách khiêu chiến, nhưng Khương Dương. Khúc Sư Tòng đều không xuất binh.

La Sĩ Tín hiểu rằng Vương Phục Bảo ở trong quân vẫn rất có uy tin, hắn lần này nhanh chóng trở lại Lê Dương, đương nhiên vẫn không tín nhiệm mình. Nếu là trước đây. nghĩ đến điểm này, La Sĩ Tín quá nùa sẽ cùng Vương Phục Bảo đại náo một hồi. Tiêu Bố Y mấy lần gùi thư. Vương Phục Bảo bỏ mặc. mặc dù Đậu Kiến Đức không khởi hiềm nghi, nhưng La Sĩ Tín sớm có lo lắng, âm thầm nghi kỵ Vương Phục Bảo.

Nhưng trước mắt đối đầu với đại địch, không thể nội loạn, La Sĩ Tín vẫn đè nén tàm sự xuống.

Gió thu lên, lá vàng rụng. La Sĩ Tín đột nhiên cảm giác trên người có chút rét run, một hồi ho lên kịch liệt. Một người ở cách đó không xa nói: “La Tướng quân, người trọng thương chưa khỗe, thật ra hẳn là nên nghỉ ngoi thật tốt”.

La Sĩ Tín quay đầu trông qua, liền thấy được khuôn mặt trung hậu của Vương Phục Bảo.

Từ trên khuôn mặt, chi thấy sự ân cần cùng tín nhiệm, La Sĩ Tín cho dù bất thường, cũng không cách nào cự tuyệt ý tốt của hắn, “Tần Thúc Bảo, Sừ Đại Nại, Bùi Hành Quảng ba tướng cùng ờ đây, ta không yên lòng”.

Vương Phục Bảo chậm rãi đi tới, cùng La Sĩ Tín sóng vai nhìn về phía đại doanh ở phương xa, nói khẽ: “Tẳn Thúc Bảo quả nhiên không giống người thường, phương phép hạ trại của hắn, quả thực không thấy được chỗ nào có thể đánh”.

“Không phải không thẩy. mà là không thề xuất kích” La Sĩ Tín cô đơn nói: “Thật ra trẽn đời này, cũng không có doanh trại, thành trì nào mà không công phá được. Nếu là..Hắn muốn nói lại thôi, thờ dài một tiếng.

Vương Phục Bão nói: “Nếu là khi khí thế chúng ta đang lẽn. đánh bại bọn họ hẳn là không khó”.

“Nhiều lời vô ích, chỉ loạn nhân tâm” La Sĩ Tín hòi: “Các cửa thành còn lại đều đã sắp xệp xong chưa?”

“Ta mới tuần tra trở về, cũng không có gì đáng ngại” Vương Phục Bảo nói.

Thi ra quân Tây Lương binh đến dưới thành, nhưng lại qua vinh Tế Cừ hạ trại, cắt thủy lộ kênh đào. Trọng binh chủ yếu ờ tại thành tây, mà các cửa thành còn lại. cũng không có đại quân. Nhưng Vương Phục Bảo vi an toàn nên mỗi ngày vẫn tuần tra cùa thành bốn phía.

“Bọn họ đang đợi cái gì?” La Sĩ Tín đột nhiên hỏi.

Vương Phục Bảo cười khổ nói: “Có lẽ còn đang chờ hậu viên, ý đồ một nhát phá được thành Lê Dương. Sơn Đông có quân tình truyền đến. La Tướng quàn muốn nghe không?”

“Cứ nói đừng ngại” La Sĩ TÍU trong lòng giạt thót, hiểu rằng tuyệt đối là tin tức xấu. Quả nhiên, Vương Phục Bảo nói: “Trình Giảo Kim đã phá Lang Tà, bắt mấy vạn quân Từ gia. Trương Trấn Chu một đường đông tiến, cờ xí đến đâu, ai gặp cũng đều hàng. Theo ta được biết, trước mắt Sơn Đông hầu như đã thuộc về Tiêu Bố Y, nhung nơi còn lại nhắm chừng cũng rất nhanh sẽ hàng. Trương Trấn Chu nếu như lấy hết Sơn Đông, phía sau đã ổn định, không cần nói cũng biết, đương nhiên sẽ tụ họp cùng Trinh Giảo Kim qua Hoàng Hà đánh HàBắc, đến lúc đó…

Vương Phục Bảo không có nói thêm gì nữa, cất tiếng thờ dài.

La Sĩ Tín đã lạnh lùng nói tiếp: “Đền lúc đó chúng ta cho dù bão vệ Lê Dương, bị người ta từ sau lưng bọc đánh, cũng là chuyện không thể làm gì được”.

VươngPhục Bảo gật đầu cam chịu, thần sắc ảmđạm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

La Sĩ Tín trong mắt chợt hiện lên vẻ kỳ dị, “Xem ra chúng ta đã tất bại, CÌLÌ là vấn đề sớm muộn”.

Lời này vốn đại nghịch bất đạo, Vương Phục Bảo lại không có phản đối, trầm mặc thật lâu mới nói: “Trừ phi phát sinh kỳ tích”.

Trên đời này ít có kỳ tích, hai người đều là người sáng suốt, hiểu rằng cho dù Lý Uyên lúc này xuất binh, quân Hà Bắc cũng rất Khó xoay người. Gió thu lành lạnh, hai quàn đối lũy nghiêm ngặt, nhưng ở dưới trời xanh cô đơn, lại có vẻ không có ý nghĩa.

La Sĩ Tín liếm liếm đôi môi khô nứt, “Lúc này nếu đem thảnh Lẻ Dương hiến cho Tiêu Bố Y, chúng ta còn có thể có cơ hội còn mạng sống thăng quan”.

Hắn nói đến đây, nhịn không được sờ soạng trường thương đeo ở dưới lung.

Vương Phục Bảo sừng sững nhưnúỊ không lộ vẻ gì. đột nhiên nói: “Sĩ Tín, ngươi biết ta theo Trường Nhạc vương bao nhiêu năm?”

La Sĩ Tín do dự, “Bảy tám năm gì đó”.

Vương Phục Bảo cười cười cô đơn, “Thật ra ta cùng Trường Nhạc vương là quen nhau từ nhỏ”.

La Sĩ Tín thờ dài, “Thi tính sao? Anh em trong nhà đối chọi nhau, từ xưa đã có!” Hắn nói giọng mỉa mai, nhiều ít có chút châm chọc, Vương Phục Bào cũng không tức giận, nhớ lại nói: “Ta cùng hắn cùng nhau làm nông, cùng nhau tạo phản, cùng một chỗ đối kháng quan binh, cùng một chỗ đánh lấy địa bàn Hà Bắc.

Số lần hắn cứu ta, khó có thể đếm, số lằn ta cứu hắn, cũng thật sự quá nhiều. Nhưng hắn xưng vương, ta chỉ là tướng quân, ta lại không có nừa điểm ghen ghét, bời vì ta cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới xưng vương”, ỳ

La Sĩ Tín lẳng lặng nghe, cũng đã buông lòng tay sờ lên thương.

“Nguyện vọng lớn nhât của ta, chỉ hy vọng có thể sờ lại cái cuốc, quay lại với nghề nòng. Núi sông tú lệ, châu báu loạn mắt. Trường Nhạc vương chinh chiến những năm này, chua bao giờ tự ý lấy một đồng mà các huynh đệ đã quên minh đổi lấy. điềm ấy đáng để các huynh đệ khâm phục. Nhưng ờ trong quân Hà Bắc, ta cũng chưa bao giờ muốn một đồng tiền bắt người cướp của mà có! Ta cảm thấy được châu báu nhiều hơn nữa, núi sông dù có tốt, cũng không bù lại được vài mẫu đất ờ trong lòng của ta”.

La Sĩ Tín trên mặt đã lộ ra vẻ tôn kính, hắn rất ít khi như hỏm nay, cùng Vương Phục Bảo thành thật nói chuyện với nhau. Hắn phát hiện, hắn còn không hiểu được Vương Phục Bảo này.

“Ta hiểu rằng, ngươi cũng không có tham tài, lại càng không tham quyền, trong đám người đánh Mạnh Hải Công, ngươi là người duy nhất không có tham tài” Vương Phục Bảo xoay đầu lại, ánh mắt sáng ngời, ngóng nhìn La Sĩ Tín, “Đây là chỗ ta khâm phục ngươi, ngươi có lẽ tính khí có chút táo bạo, có lẽ có chút đa nghi, có lẽ có chút lạnh lùng, nhung ta hiểu rằng, trong quân Hà Bắc, ta và ngươi. Lưu Hắc Thát, Tô Định Phương. Hồng Tuyến năm người, đối với Trường Nhạc vương tuyệt đối là trung thành. Cho nên chúng ta cho dù lẫn nhau có xung đột, cũng có thể giúp nhau lượng giải chút ít. ngươi nói có đúng hay không?”

La Sĩ Tín đã không thể nói.

Chọn tập
Bình luận