Tôn Thiếu Phương chạy vào trong Đại Hưng điện, nhìn thấy sư phụ không việc gì. không khỏi yên tâm. Hắn tại Bạch Hổ môn bị hạ độc, vẫn sống đi vào Đại Hung điện, thật ra đã đi dạo cận kề cái chết một vòng, cầu Nhiêm Khách xuất thù cứu mọi người, lại giúp mọi người giải độc, Tôn Thiếu Phương không rò đại hồ tử này còn làm cái gì nữa, lại biết âm mưu của đối thù đã phát động, tính mạng sư phụ khó giữ, lúc này mới vội vã chạy tới nội thành.
Sư phụ những ngày này, vẫn một mực tâm thần có chút không tập trung, mỗi lằn tìm tới hắn đều nói lung tung cái gì đó. Tôn Thiái Phương trong lòng lo sợ, cảm thấy có chút vấn đề, thực sự không dám hòi thăm. Hắn đêm đó một mình tìm tới Tiêu Bố Y, chính là càm thấy có một số việc cần phải nói rõ. hắn cho rằng Tiêu Bố Y tuyệt không phải người hoài nghi lung tung. Lúc này đây hắn đối với Tiêu Bố Y thành khẳn nói ra ngọn nguồn, Tiêu Bố Y cùng hắn tiêu tan hiềm khích lúc trước, đều bắt đầu suy đoán dụng ý của Đổng Kỳ Phong, về sau phát hiện Đồng Kỳ Phong cùng Nguyên Văn Đô âm thẳm cấu kết. Tiêu Bố Y đã cảm thấy Đổng Kỳ Phong muốn tạo phản. Tôn Thiểu Phương không thể nào giải thích, lúc này mới trong lòng âu lo. Muốn tìm sư phụ nói chuyện, lại không thể nào mở miệng. Hắn hiểu rõ sư phụ nếu tạo phản, Tiêu Bố Y cho dù nghĩa bạc vân thiên, thi loại chuyện này cũng sẽ không khinh xuất tha thứ. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tiêu Bố Y tín nhiệm Tôn Thiếu Phương, lúc này mới đem chuyện hoài nghi có nội gian trong năm huynh đệ Biển Bức nói rõ với Tôn Thiểu Phương. Tôn Thiếu Phưcmg ung dung thản nhiên, âm thẳm lưu ý. cũng không nghĩ đến thủ đoạn hạ độc cùa lào Nhị cực kỳ cao minh. Tôn Thiểu Phương cần thận lưu ý vẫn trúng độc cùa đối thủ. trong khi lo lắng mới biết được Tiêu Bố Y vẫn còn lau lại hậu thù. cẩu Nhiêm Khách xuất hiện chế phục lào Nhị. Tôn Thiếu Phưong được cứu. hiểu rò kẻ địch đã phát động. Lúc này mới đuồi tới Đại Hưng điện, vừa lúc gặp Đổng Kỳ Phong tự sát, không khỏi khẳn trương hô lên. cứu lấy tính mạng của Đổng Kỳ Phong.
Trông thấy sư phụ dừng tay, Tôn Thiểu Phương lại rầm quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu B ố Y, dập đầu nói: “Tây Lương vương, Tôn Thiếu Phương có một chuyện muốn cầu”.
Tiêu Bố Y hơi nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Tôn Thiếu Phương ngẳng đầu lên, trên trán đã thấy máu, vừa rồi đập đầu quả thực không nhẹ, “Thiếu Phương cũng biết việc này thật sự khó xử. nhưng Thiếu Phương vẫn muốn cầu! Đồng Trang tướng âm mưu tạo phản, tội không thể tha, nhung thinh Tây Lương vương niệm người đã già nua, tha cho người khỏi chết, Thiếu Phương tình nguyện đem tính mạng cả nhà rađảmbảo,đảmbảo Đổng T rang tướng sẽ không đi tạo phản, kính xin Tây Lương vương ân chuẩn, để cho Đổng Trang tướng một mạng”.
Tiêu Bố Y tiẵm mặc không nói gì, Tôn Thiểu Phương lại vẫn dập đầu xuống dưới, dập đầu xuống gạch nền vang lên bang bang rung động, máu tươi chảy xuôi. Tiêu Bố Y không nghĩ Tôn Thiếu Phương sẽ như thế, thấy máu tứơí cùng nước mắt từ trẽn gương mặt của hắn chảy xuống, dữ tợn bi thương, không khỏi trong lòng mềm ra. khẽ thở dài: “Thiếu Phương… ngươi đứng lên đi”.
Tôn Thiếu Phương kinh ngạc quỳ ở noi đó, không biết Tiêu Bố Y rốt cuộc là tàm ý gi.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Hôm nay có Tôn Thiểu Phương ngươi cầu tình, ta sẽ không giết Đổng Kỳ Phong”.
Tôn Thiếu Phương mừng rờ. đứng lên thi lễ về phía Tiêu Bố Y, lúc này mới xoay người đi về phía Đổng Kỳ Phong, thấp giọng nói: “Sư phụ, trờ về đi”.
Đổng Kỳ Phong lại vẫn bất động, chỉ là kinh ngạc nhìn sang Tôn Thiếu Phương, hồi lâu mới nói: “Thiếu Phương, ngươi tại sao phải làm như thế đối với ta? Ta vẫn một mực hãm hại ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết? Ta vẫn một mực lợi dụng ngươi, ngươi chẳng lẽ cũng không biết?”
Tôn Thiểu Phương hơi ngạc nhiên, thoáng qua mỉm cười nói: “Ta cho tới bây giờ vẫn như thế đối với sư phụ, con người cả đòi ai mà không có những chuyện sai? Nhưng nếu có thể sủa lại, sẽ không tính là muộn. Huống chi mạng của ta là do ngươi ban cho. ngươi muốn như thế nào đều là tùy tiện”.
Hắn nói tự nhiên, tuy máu tươi đầy mặt, nhưng trong thần sắc có sự vui sướng nói không thành lòi, dù sao hắn đã làm một chuyện làm cho bản thân an tâm.
Đồng Kỳ Phong lại nở nụ cười, trên mặt nếp nhăn chen chúc cùng một chỗ, tràn đầy sầu khố, “Thiếu Phương, ta cả đòi này… Không làm được đại sự gi, duy nhất kiêu ngạo chính là thu ngươi làm đồ đệ”.
Tôn Thiếu Phương không biết trả lời như thế nào, lại lần nữa nói: “Sư phụ, trờ về đi”.
“Đúng đó, trờ về đi” Đồng Kỳ Phong khóe miệng lộ ra nụ cười, vươn tay vịn lên vai cùa Tôn Thiểu Phương, chùy thủ đã đâm ra ngoài!
Tiêu Bố Y ánh mắt phát lạnh, phi thân bổ nhào tới, nhưng người đang ở giữa không trung, thì lại ngạc nhiên.
Hắn chỉ cho là Đổng Kỳ Phong muốn giết Tôn Thiếu Phương, không ngờ chùy thù của Đổng Kỳ Phong lại đâm vào lồng ngực của chính mình!
Đồng Kỳ Phong vừa rồi khi phải chểt thì không có chết, lúc này đã không cằn chết thì tại sao lại chết? Tiêu Bố Y nghĩ mãi mà không rõ, hắn thật sự không hiểu nồi Đồng Kỳ Phong này rốt cuộc nghĩ cái gi?
Khi hàn quang thoáng hiện. Tôn Thiếu Phương chỉ còn lại sự ngạc nhiên, hắn thặm chí không có nừa phần ý niệm né tránh trong đầu, khi thấy được Đồng Kỳ Phong đã tự sát, hắn một khắc này thân thể cứng ngắc, hoảng sợ đầy mặt
Mọi thứ dừng trong tích tắc, mà như là vĩnh hằng. T ôn Thiều Phương lúc này mới ôm lấy sư phụ, bi thảm kêu lên: “Sư phụ, vì sãoS^V
Đổng Kỳ Phong trên mặt lộ Ịanụcứời, “Thiểu Phương… vi sư… xấu hổ!”
Lời của hắn vừa dứt, đầu đã rù xuống, một đao kia rất sắc bén, toàn bộ lút tận chuôi, cắm ờ vị trí hoi chếch noi trãi tim. Đồng Kỳ Phong chi là nói được mấy chữ. đã mất mạng. Tôn Thiếu Phương cảm giác được cánh tay nặng xuống, hai chân mềm nhũn, quỳ thịch xuống trên mặt đất. thật lâu mới là ngẩng đầu lên điên cuồng hét lên: “Tại sao?”.
Nước mắt tuôn rơi, xen lẫn máu tươi từng giọt tí tách. Tôn Thiếu Phương một hồi mờ mịt, Tiêu Bố Y cũng khó hiểu, Nguyên Văn Đô lại cười lạnh nói: “Ta hiểu rõ vì sao! Nghĩ tới Đồng Trang tướng đối với triều đình một lòng trung thành, biết chắc Tiêu Bố Y mặt người dạ thú, tuy hiện tại đồng ý không giết, nhưng sẽ khó tránh khỏi không âm thẳm ra tay, lúc này mới tự sát mà chết”.
Tôn Thiếu Phương bỗng nhiên chồm dậy. ôm thi thể sư phụ phẫn nộ nhìn Nguyên Văn Đô nói: “Tại sao? Tại sao người đã chết ngươi còn không buông tha? Đồng Trung tướng đã chết mà ngươi vẫn vu oan như thể. ngưoi có còn có nùa điểm lương tâm không?!”
Hắn bi phẫn gần chết, tiến lên hai bước. Nhưng thấy sư phụ mặc đù chết, khuôn mặt vẫn như cười như không, trong lúc nhất thời chuyện cũ như nước thủy triều ùa vào trong đằu, trời đất xoay chuyển, hét lớn một tiếng, ngừa mặt lên tròi mà ngà xuống.
Những ngày này, hắn một mực bị người hoài nghi, một mực bồi hồi trong sư ân tình nghĩa, khó có thể tự chủ. tâm lực tiều tụy. Vừa rồi bị lão Nhị hạ độc, độc tính mới giải, lại một đường chạy như điên, vì cầu tinh mà trong lòng không yên, vì cứu tính mạng sư phụ mà
toàn lực ứng phó. nhưng sư phụ bỗng nhiên chết, khiến cho hắn trong lúc nhất thời trong cơ thể trống rỗng, không còn nửa phần khí lực. Hắn luân phiên bị đả kích, đù là hán từ làm bẳng sắt. trong lúc nhất thời cũng không cách nào thùa nhận nổi.
Chi là khi hôn mê ngà xuống, vẫn ôm lấy thi thể cùa sư phụ. ở khóe mắt có nước mắt chảy xuôi xuống.
Tiêu Bố Y chậm rãi đi đến bên người Tôn Thiếu Phương, sờ soạng mạch môn cùa biết, biết rằng hắn là do mệt nhọc lo lắng mà hôn mê. cũng không ảnh hưởng đển tinh mạng, nên cho cung nhân đem Tôn Thiếu Phương đưa về an giấc, tìm ngựy chần đoán bệnh. Tiêu Bố Y lúc này mới chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn sang Nguyên Văn Đô. không nói lòi nào.
Nguyên Văn Đô cười lạnh nói: “Tiêu Bố Y, Đổng Kỳ Phong nói không sai. được là vua thua làm giặc, nhưng hắn lần này trung nghĩa lại dùng sai chỗ rồi. nghĩ tới ta tạo phản, cũng không phải là chù động kéo Đổng Kỳ Phong nhập bọn, mà là hắn chủ động gia nhập”.
“Người đã chết, đương nhiên tùy tiện ngươi thế nào cũng được” Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói.
Nguyên Văn Đô cười lạnh nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ta còn cần gì phải nói dối? Dù sao ngưoi tin cũng tốt. không tin cũng được…”
“Ngươi cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết” Tiêu Bố Y nói tiếp: “Ta nói chỉ giết đằu đảng thù ác, hiện tại ngươi chính là đầu đảng thù ác”.
Nguyên Văn Đô đột nhiên cười lên ha hả, “Ngươi nói cái này nhiều, đơn giản là muốn quang minh chánh đại giết ta mà thôi, ta nói ngươi ra vẻ đạo mạo một điềm cũng không giả. Ngươi đối với ta cùng Vương đại nhân vẫn có chút kiêng kị, nhưng vẫn không có cớ giết chúng ta, chi sợ làm cho người bên ngoải bất màn. Lằn này bức phản coi như là kiệt tác cùa ngươi, ta không có da mặt dày để cầu xin, cũng không có thu một đồ đệ cầu tình cho ta, thoạt nhìn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Tiêu Bố Y gật đầu. “Xác thực là nhưthế”.
Nguyên Vàn Đô sắc mặt chợt nghiêm nghị nói: “Nhưng ngươi thiên tính vạn tính, cũng tính không được Viên Xảo Hề. tiểu đệ. Hòe mập đã roi vào trong tay ta, hơn nữa hiện tại đã bắt ờ một nơi bí mật. Tiêu Bố Y, ngươi giết ta, bọn họ đều phải chết!” (
Tiêu Bố Y ngược lại nở nụ cười, “Cái này đích xác là một vấn đề khó”.
Nguyên Văn Đô cũng mỉm cười nói: “Ngươi từ trước đến nay tự xưng là nhản nghĩa, chắc hẳn sẽ không vì giết ta mà không để ý tới tính mạng bọn họ chứ?” Hắn vừa mới dứt lòi, đột nhiên sắc mặt biến cực kỳ khó coi, chỉ thấy được trước đại điện đã hiện ra ba người, đúng là Viên Xảo Hề, tiểu đệ cùng Hòe mập.
Viên Xảo Hề sắc mặt tái nhợt, nhưng thẩn sắc kiên nghị, còn mang theo điềm hung phấn. Hòe mập vẫn mơ mơ màng màng, nhưng lại cúi tháp đầu, chỉ có tiểu đệ là phấn chấn nhất, cười khanh khách nói: “Thú vị… choi thật vui… kẻ vô sỉ thấy đã nhiều, nhưng có thể vô sỉ đến bậc này cũng không thấy được nhiều người. Chúng ta hiện tại chẳng phái đã biết ờ đâu rồi sao. Nguyên Văn Đô. ngươi lần này có thể đã tính sai rồi?”
“Các ngươi… Tại sao?” Nguyên Văn Đô thất thanh nói.
Tiêu Bố Y cười cười. “Ta chỉ không muốn đả thảo kinh xà mà thôi, Nguyên Văn Đô. ngươi ra vẻ bí ẩn, để ciio ta hoài nghi Tôn Thiếu Phương, ta cũng theo như ngươi mong muốn đi hoài nghi Tôn Thiái Phương, ngươi cho người đi đầu độc Hòe mập. ta cũng để cho ngươi đi đầu độc Hòe mập. Ta nếu không nghe theo ngươi, ngươi sao mà chịu ngoan ngoãn tạo phản được? Ngươi cho người đằu độc Hòe mập hạ thuốc, đem Xảo Hề, tiểu đệ bắt đi. cũng không nghĩ đến Hòe mập thật ra… căn bản không có hạ thuốc”.
Hòe mập bỗng nhiên ngẳng đầu, lầm bầm nói: “Thật sao?”
Tiêu Bố Y không đáp, Viên Xào Hề nhưng lại an ủi: “Hòe mập. là thật, ngươi cũng không có thương tồn qua chúng ta” Tiểu đệ muốn nói cái gì, lại bị Viên Xảo Hề giặt hạ ống tay áo. không cho nói.
Nguyên Văn Đô trên mặt âm tình bất định, đã tuyệt vọng. Tiêu Bố Y lại lạnh lùng nói: “Người của các ngươi bắt Xảo Hề, tiểu đệ, ta sau đó đã cứu bọn họ. thuận tiện đem dư nghiệt cùa ngưai chém tận giết tuyệt. Ngươi tự cho là lấy ổn cầu thắng, lúc này mới không thể chờ đợi muốn giết Lô Sờ. Ngươi nói một điểm không sai, hôm nay chính là ta đem ngươi bức phản, hôm nay chính là ta muốn giết ngươi, ngươi có thể làm gi?”
“Khởi bầm Tây Lương vương, có quân tình bầm báo” Lô Sờ nhặn được tin tức, thấp giọng nói.
“Chuyện gì?” Tiêu Bố Y hòi.
“Vương Biện, Vương Huyền Thứ dẫn hơn ngàn binh mã sát nhặp Bạch Hồ môn..
Nguyên Vãn Đô vui mừng dâng lên, cười ha hả nói: “Tiêu Bố Y… ta mặc dù roi vào tay ngươi, nhưng Vương đại nhân dù sao không phụ sự phó thác!”
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Vậy hiện tại thế nào?”
“Chúng ta y theo đại nhân phân phó, thả cho bọn họ vào thành. Đến khi vào một nừa đột nhiên đóng cừa thành lại. Tinh binh Vệ phủ đã sớm chờ đợi tại đậ tiêu diệt sạch quân Hoải Nam làm loạn. Quân Hoài Nam không cách nào đào thoát, Vương Huyền Thứ bị loạn tiễn bắn chết, Vương Biện thi cạn lực bị giết!”
Nguyên Văn Đô nụ cười cứng đờ, đã biến thành thất hồn lạc phách, hy vọng duy nhất cùa hắn hiện tại chính là Vương Thế Sung có thể ngăn cơn sóng dữ. cứu vớt bại cuộc, nhung noi này là một cái bẫy, Bạch Hổ môn cũng là bẳy rập. Vương Biện. Vương Huyền Thứ đã chết, Vương Thế Sung còn có bao nhiêu thực lực?
Tiêu Bố Y lẳng lặng nghe kết quả, thản nhiên nói: “Giết rất tốt. Nguyên Vàn Đô. ngươi không phải nói Vương Thế Sung có ba đường binh mà tiến công Đông Đô? Giờ đây đã binh một đường, hai đường khác như the nào?”
“Loạn phỉ ờ Thượng Xuân môn phải là Ngụy Chinh không có xuát binh tiêu diệt, chỉ là bời vì Tây Lương vương đẵ phân phó, phải đợi sau khi giết Vương Thế Sung mới ra tay, Ngụy Ngự sừ không muốn đả thảo kinh xà”.
Tiêu Bố Y hơi nhíu lông mày, “Vương Thế Sung còn chưa có vào thành? Các cửa thành động tĩnh như thế nào?”
“Chi có Huy An môn để lại lỗ hổng chờ Vương Thế Sung đến, các cừa thành còn lại trận địa sẵn sàng đón quân địch, Vương Thế Sung tuyệt đối không cách nào công được”.
Tiêu Bố Y tay nắm lại, trầm giọng nói: “Bi Huy An môn xem sao”.
“Nguyên Vãn Đô thi sao bây giờ?” Lô Sờ dò hỏi.
“Cho hắn một cây đao. hắn muốn chết thi để cho hắn chết, nếu hắn không muốn chết, thì nhốt vào đại lao từ từ chờ chết” Tiêu Bố Y nhìn về phía Nguyên Văn Đô. giọng mỉa mai cười nói: “Ta đoán ngươi nhất định sẽ lựa chọn cái sau, có phải không?”
Không đợi Nguyên Vãn Đô trả lời, Tiêu Bố Y, Sừ Đại Nại đã nhẹ lướt đi. trong tiếng loảng xoảng, một cây đao roi ờ trước mặt Nguyên Văn Đô. Nguyên Văn Đô sắc mặt tái nhợt, nhưng lại chậm chạp không thể nhặt cây đao kia lên…