Nữ tử khi nói ra Lý Mật tấn công Tiêu Bố Y, không có gì vội vàng.
Trên thực tế, từ khi Tiêu Bố Y quen biết nàng tới giờ, cũng chưa gặp qua nàng từng có vội vàng xao động bao giờ.
Cho dù một kiếm kinh hồn ở tại Lạc Thủy kia, Tiêu Bố Y nhìn thấy cũng chỉ là sự thong dong trầm tĩnh của nàng. Coi như là khi bị Trương Tu đã đuổi giết, Tiêu Bố Y nhìn thấy cũng là vẻ lạnh lùng không chút sợ hãi của nàng.
Nữ tử này không thể nói là lạnh như băng, nhưng phần hờ hững nọ, thật sự là tự nhiên như trời sinh đã như thế.
Một nữ tử nh vậy, gần như là vô dục vô cầu, nhưng lại yêu cầu mình một việc. Tiêu Bố Y cho dù đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra được là cái gì.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y im lặng, nữ tử hỏi: “Xem ra ngươi không tin lời ta nói?”
Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, cau mày nói: “Không phải là không tin, mà là kỳquái, nếu như mọi chuyện đều viết rõ ràng trên Thiên thư, vậy chúng ta phải cố gắng làm cái gì. Đúng rồi, cô nói ta sẽ có một ngày sẽ phải là Ngự tiền đệ nhất Đại tướng quân của Vô Thượng vương, nếu Thiên thư sớm đã định, ta không bằng sớm quay về trồng trọt, đợi Vô Thượng vương mời ta làm cái gì Ngự tiền đệ nhất Đại tướng quân là được, cần gì liều chết liều sống làm cái gì?”
Nữ tử do dự rồi “hừ” lạnh một tiếng, “Ngươi hiện tại có thể buông bỏ tất cả, về nhà làm ruộng sao?”
Tiêu Bố Y chỉ có thể lắc đầu, “Không thể”.
“Vậy là đúng rồi, tính cách quyết định tất cả. Ngươi không bỏ xuống được tất cả những gì ở nơi này, cũng có ý nghĩa ngươi sớm muộn cũng sẽ dựa theo Thiên thư viết mà làm việc”.
“Vậy cô cho ta lý do để dốc sức cho Vô Thượng vương đi” Tiêu Bố Y cau mày nói: “Ta liều chết liều sống mà đánh giang sơn, các huynh đệ bán mạng cho ta. Ta có lý do gì mà đem giang sơn chắp tay dângcho người ta? Các huynh đệ sẽ xem ta như thế nào?”
Nữ tử sửng sốt một hồi lâu, “Trên Thiên thư cũng không có viết”.
Tiêu Bố Y cười cười, “Quá nửa là người viết Thiên thư cũng tìm không được lý do”.
Nữ tử suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Thiên thư viết cũng không phải là chi tiết, mà là sự kiện, ví dụ như nói Trương Tu đã giết ngươi, ôn dịch hoành hành, Lý Mật đến tấn công, về phần ngươi phá giải như thế nào, Thiên thư cũng không có nói rõ. Dựa theo suy nghĩ của ta, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên quá nửa chính là ý tứ này”.
Tiêu Bố Y lắc đầu, không thảo luận về vấn đề này nữa, hắn đã sớm phát hiện, nữ tử này rất cố chấp, không thể nói lý.
“Vô luận Lý Mật có tấn công Tương Dương hay không, ta chỉ muốn hỏi cô một việc, cô tại sao lại ra sức giúp ta như thế?”
“Ta nói rồi, có một việc chỉ có ngươi mới có thể làm được! Trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng, cho nên ta phải giúp ngươi đối kháng Trương Tu Đà, phải giúp ngươi làm những chuyện mà ta đủ khả năng. Nếu không ngươi làm sao mà chịu không không đáp ứng ta?”
“Chuyện gì?” Tiêu Bố Y cau mày, thật ra hắn đã suy nghĩ về vấn đề này đã lâu rồi.
Nữ tử không ngoài dự liệu cho hắn một đáp án chính xác nhưng lại vô dụng, “Ta hiện tại không thể nói cho ngươi”.
Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Trên Thiên thư có ghi lại chuyện cô yêu cầu ta hay không?”
“Đương nhiên” Nữ tử không chút do dự.
Tiêu Bố Y lại hỏi: “Vậy Thiên thư có nói kết quả hay không?”
Nữ tử lắc đầu nói: “Không có”.
Tiêu Bố Y sửng sốt, một hồi lâu thở dài một tiếng, “Thoạt nhìn người tạo Thiên thư không cần thiết biết thiên cơ, nhưng tuyệt đối hiểu biết về tâm lý của con người. Giả giả thật thật, thật thật giả giả làm cho người ta như trong mây mù. Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn như thế, lại làm cho càng nhiều người không biết lại tin tưởng, cũng là buồn cười. Ăn cơm trắng, ta hiện tại chỉ muốn nói cho cô một câu. Người tạo Thiên thư cũng không ăn cơm trắng, ta thấy cô thật khờ dại, bị người ta bán đi còn cho thêm người ta tiền”.
Hắn sau khi nói xong những lời này thì xoay người rời đi. Nữ tử áo đen nhìn theo bóng lưng hắn, nhíu mày hiếm thấy, môi động lên như muốn nói, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Bố Y dẫn binh cưỡi ngựa ra khỏi thành, thẳng đến quận Ba Lăng.
Hắn dẫn theo hơn ngàn binh sĩ, mỗi người khôi giáp tươi sáng, cao cao trên ngựa. Tiêu Bố Y trường thương bạch mã, thiết khôi bì giáp, có sự uy vũ anh tư nói không nên lời.
Các dân chúng chỉ chỉ trỏ trỏ nói: “Xem kìa, đây là Tiêu tướng quân”.
“Tiêu tướng quân sao lại dẫn binh ra khỏi thành?”
“Nghe nói phụ cận Ba Lăng có đạo phỉ thường lui tới, Tiêu tướng quân tự mình dẫn binh đi bình phỉ”.
“Vậy Tiêu tướng quân thật sự khổ cực rồi, nhưng người trọng ban Quân điền lệnh, rất được lòng dân, sao còn có thể có đạo phỉ hoành hành?”
“Đạo phỉ vốn chính là không thể nói lý, lần này Tiêu tướng quân lại chinh thảo, nhưng chớ có nhân từ nương tay”.
“Tiêu tướng quân rất nhanh sẽ trở về sao?”
“Đó là hiển nhiên, thành Tương Dương cũng không thể không có Tiêu tướng quân!”
Dân chúng đều nghị luận, đối với chân tướng lại hoàn toàn không biết gì cả, bất quá cũng không ảnh hưởng gì đến sự tôn kính của bọn họ đối với Tiêu Bố Y.
Nhìn thấy đại quân dọc theo quan lộ mà đi, bụi đất tung bay, nhằm hướng đông nam đi tới, biến mất không thấy, dân chúng lúc này mới ầm ầm giải tán. Trong số người quay trở về trong thành, có một người nhìn về phía đại quân rời đi nơi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, chậm rãi quay trở về trong thành Tương Dương.
Hắn đi xuyên qua các dãy phố, dáng vẻ ung dung, khi nhìn thấy không có người nào chú ý, tiến vào một ngõ nhỏ, cuối ngõ nhỏ có một cánh cửa. Hắn gõ cửa ba lần rồi đẩy cửa mà vào.
Trong đình viện ngồi mấy người, cầm đầu là một người mặt mày vuông vức, con ngươi tinh quang lập lòe, lại đúng là Bồ Sơn Công Lý Mật!
Bất quá trong con ngươi hứn tuy tinh quang lóe ra, nhưng trên mặt lại có vẻ mang bệnh, thỉnh thoảng lại ho nhẹ một tiếng.
Lấy tu vi võ công của hắn, đương nhiên không phải là nhiễm phong hàn, mà là một chưởng lúc trước của Trương Tu đã thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn. Tuy đã chuyển biến đỡ hơn nhiều, nhưng bệnh căn vẫn không thể trừ tận gốc.
Người nào cũng nghĩ không ra Lý Mật lại không có ở Huỳnh Dương chống cự quân Tùy, mà là dẫn theo thủ hạ đến Tương Dương này.
Người nọ ngồi vào chỗ đối diện Lý Mật, mỉm cười nói: “Bồ Sơn Công quả nhiên kiến thức bất phàm, tính chuẩn Tiêu Bố Y chắc chắn xuất binh tấn công Giang Hạ, Tương Dương trống không, lúc này mới nhân cơ hội mà vào. Nói vậy tất có thể đánh một trận là thành công!”
Người ngồi xuống nọ bất ngờ chính là Phòng Huyền Tảo, ngồi bên cạnh Lý Mật còn có Vương Bá Đương, Phòng Hiến Bá, bên cạnh còn có một người, bất ngờ chính là Đan Hùng Tín một trong ngũ hổ của Ngõa Cương!
Vương Bá Đương ở một bên nói: “Tiên sinh, chỉ bằng lực mấy người chúng ta, muốn lấy Tương Dương cũng quá mức chơi đùa?”
Phòng Hiến Bá cũng nói: “Ta cũng hiểu được như thế, hiện nay Tiêu Bố Y đã rời khỏi Tương Dương, ta nghĩ Bồ Sơn Công cũng nên đem mưu kế trong lòng nói cho chúng ta biết với!”
Đan Hùng Tín lại trầm giọng nói: “Bồ Sơn Công, người nói bệnh tình vẫn chưa khỏe, vẫn đang dưỡng bệnh, nhưng lần này lại dẫn chúng ta đến Tương Dương, là lo lắng Ngõa Cương căn cơ bất ổn?”
Ba người ba loại nghi vấn, trên mặt đều hiện lên vẻ ưu tư, dĩ nhiên cũng đối với việc Lý Mật lập mưu cũng không biết rõ, nhưng thái độ vẫn cung kính, thật sự là bởi vì Lý Mật bày mưu nghĩ kế, quả thực đều là đại sự, chưa có cái nào không thành, lúc này mới làm cho mọi người hết sức tin tưởng, khăng khăng một mực đi theo.
Lý Mật mỉm cười nói: “Cái này cũng không phải ta ra vẻ cao thâm, mà là không dám xác định Tiêu Bố Y có rời khỏi Tương Dương hay không. Người này nếu ở lại Tương Dương, mưu kế của chúng ta không thể thành công, nhưng hắn đã rời đi, thành Tương Dương người có thể cùng ta[đối địch đã không còn ai”.
“Bồ Sơn Công chớ quên còn có một Từ Thế Tích” Phòng Huyền Tảo ở một bên nhắc nhở.
Lý Mật cười nói: “Hùng Tín, ngươi cùng Từ Thế Tích cũng đều gọi là Ngõa Cương ngũ hổ. Nếu chỉ luận võ công, các ngươi ai cao ai thấp?”
Hắn nói chỉ luận võ công, hiển nhiên trong lòng đã sớm cảm thấy, nếu luận về mưu kế mà nói, Đan Hùng Tín còn xa mới bằng Từ Thế Tích.
Đan Hùng Tín trên mặt cũng không có vẻ hờn giận, “Nếu nói về mưu kế, ta còn xa mới bằng Thế Tích, nếu luận võ công thì ta có thể cùng Thế Tích miễn cưỡng đánh ngang tay. Nhưng Bồ Sơn Công, Thế Tích cùng ta huynh đệ tình thâm. Ta mặc dù đến Tương Dương, nhưng không muốn cùng hắn đối địch. Dù sao. là chúng ta hiểu lầm hắn trước, Từ Thế Tích là người tâm cao khí ngạo, ở tại Ngõa Cương nhiều năm, cũng không phản bội Ngõa Cương. Trại chủ sau cầu hắn quay về, chỉ là hắn đối với Ngõa Cương đã tâm tro ý lạnh, cũng không coi là phản bội”.
“Hùng Tín lời ấy sai rồi, đối đầu với đại địch sao có thể nói cái gì nghĩa khí…” Phòng Huyền Tảo mới muốn nói gì đó, lại bị Lý Mật phất tay ngăn lại, “Hùng Tín nói rất đúng, thật ra ta đối với Từ Thế Tích này cũng có chút thưởng thức, lúc đầu Từ Thế Tích cầm đao muốn hại Địch đương gia… ta sau đó ngẫm lại, cũng cảm thấy cái này quá nửa là có chút hiểu lầm. Nghĩ tới Từ Thế Tích cũng là hán tử có nghĩa khí sâu nặng, cũng sẽ không vì cầu tiền đồ mà hại huynh đệ…”
Đan Hùng Tín ánh mắt chợt lóe, “Bồ Sơn Công thật sự cho rằng như vậy?”
Lý Mật mỉm cười nói: “Hùng Tín cũng thật đã coi thường ta rồi. Trước không nói Từ Thế Tích có thật muốn hại Địch đương gia hay không, cho dù hắn thật có lòng này, cũng là chuyện thường tình. Hôm nay Ngõa Cương thế lực cường thịnh, nhưng nhu cầu cấp bách là cần người có tài, mà TừThế Tích đúng là người mà Ngõa Cương cần! Hắn nếu có thể đầu nhập vào Ngõa Cương, ta sẵn sàng đón chào”.
Đan Hùng Tín thở dài một hơi, “Ta chỉ sợ hắn sẽ không quay về”.
“Không thử một chút, làm soa chắc sẽ không thành công?” Lý Mật mỉm cười nói: “Hôm nay thời cơ đã đến, ta đã có thể nói rõ mưu kế trong lòng cho mọi người nghe. Các ngươi cũng cảm thấy ta dẫn mấy người đến đây là hết sức buồn cười, lại cảm thấy Ngõa Cương đang cùng quân Tùy đối kháng, ta sẽ không dám xem nhẹ. Loại suy nghĩ này là bình thường. Nhưng các ngươi nếu đều là suy nghĩ như thế, Tiêu Bố Y Từ Thế Tích quá nửa cũng sẽ xem thường, có suy nghĩ như thế trong đầu. Công lúc chưa chuẩn bị, xuất kỳ bất ý mới là binh gia quỷ đạo, nếu không có như thế, làm sao có thể lừa được Tiêu Bố Y giảo hoạt như hồ ly? Thật ra ta một khắc khi đoạt Kim Đê quan, đã muốn làm một lần nữa như thế. Tru sát Trương Tu Đà…” Khi nói tới đây, Lý Mật ho khan vài tiếng, khẽ thở dài nói tiếp, “Ta mặc dù chủ mưu đã lâu, nhưng vẫn đánh giá thấp võ công của Trương Tu Đà, cũng may…”
“Cũng may hắn bạn bè xa cách…” Phòng Huyền Tảo ở một bên nói: “Làm chuyện nghịch thiên, tuy võ công cái thế thì có thể thế nào?”
Đan Hùng Tín ở một bên lại nói: “Vô luận như thế nào. Trương Tu đã luôn là một anh hùng!”
Mấy người còn lại đều im lặng, Lý Mật thở dài một hơi, gật đầu nói: “Hùng Tín nói một điểm cũng không sai, Trương Tu đã là một anh hùng. Chỉ bất quá anh hùng đa phần đều chết sớm, chỉ là bởi vì bọn họ quá mức cố chấp”.
Đình viện gió thổi cây động, xào xạc rung động. Khi mọi người nghe được ba chữ Trương Tu Đà, đều trầm mặc xuống.
Cái tên Trương Tu đã này, bọn họ đều cả đời không thể quên. Trương Tu đã mặc dù đã chết, bọn họ lại chỉ có càng thêm tôn kính!
Người có thể làm cho cả kẻ địch cũng tôn kính, thì tất là anh hùng!
Lý Mật rốt cuộc phá vỡ sự trầm mặc, “Trương Tu đã vừa chết, ta biết cơ hội mà ta chờ đợi rốt cuộc đã đến, khi công chiếm Huỳnh Dương, tấn công các quận lân cận, ta thật ra cũng đã lưu ý tới Tương Dương rồi. Tương Dương là nơi hiểm yếu, dể dàng chiếm cứ Trung Nguyên. Dương Quảng cẩu hoàng đế này dựng lên Đông Đô, hao phí nhân lực, hiện nay Đông Đô thành cao tường dày, Đại Tùy tinh binh dẫn còn chừng hơn mười vạn, Đông Đô dễ thủ khó công! Chúng ta muốn phá được Đông Đô, không thể nghi ngờ khó khăn trùng trùng. Nếu bỏ qua Đông Đô không để ý, trực tiếp tấn công Tây Kinh. Nơi này phòng ngự yếu kém, Vệ Văn Thăng già nua vô năng, làm sao có thể được việc. Nếu như chiếm cứ Quan Trung, chúng ta bằng hiểm mà giữ, mưu đồ thiên hạ bất quá chỉ là chuyện sớm muộn”.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, Phòng Hiến Bá kinh ngạc nói: “Thì ra Bồ Sơn Công chí hướng lại ở tại Tây Kinh, vậy còn xa không phải Ngõa Cương chúng ta có thể tưởng tượng được”.
Phòng Huyền Tảo thở dài nói: “Huyền Tảo tuy biết Bồ Sơn Công là đại tài, nhưng thật không ngờ chí hướng lại to lớn như thế, từ bước đầu đã nghĩ các bước kế tiếp. Ta thật sự là bội phục sát đất”.
Lý Mật lắc đầu nói: “Ta vốn nghĩ trước tiên bỏ qua Đông Đô, trực mưu Tây Kinh, nên sau khi phá được Huỳnh Dương, thì bước thứ hai chính là Tương Dương, Tương Dương là chỗ yếu địa, chẳng những là yếu đạo nam bắc, đều liên lạc Tây Kinh Đông Đô, chúng ta nếu bỏ qua Đông Đô không công, tiến vào lấy Tây Kinh trước thì nhất định phải lấy Tương Dương! Nếu không Đông Đô, Tương Dương hai nơi này bị kẻ địch chiếm cứ, thành thếỷ giác, như vậy sẽ chặn lại đường quay về của chúng ta. Thủ hạ của chúng ta phần lớn là ở Hà Nam, nếu không thể quay về, chỉ sợ quân tâm có biến, khó có thể đối phó Quan Lũng chư phiệt lâu dài, đến lúc đó chết không có chỗ chôn! Vốn Tương Dương này vẫn ở trong tay Đậu Dật, người này cũng không tài cán gì mấy, muốn đoạt cũng không phải cố sức. Đến lúc đó chúng ta chiếm cứ Tương Dương, cùng Huỳnh Dương Tây Kinh hỗ trợ lẫn nhau, ba mặt nhìn vào Đông Đô. Đông Đô cô lập không ai giúp, sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay ta! Chỉ tiếc ta bị Trương Tu đã gây thương tích, vẫn chưa có chuyển tốt lên, thì tranh đoạt thiên hạ lại xuất hiện một Tiêu Bố Y, thật sự là làm cho người ta dự liệu không tới, kết quả là Tương Dương lại rơi vào trong tay Tiêu Bố Y, đây chính là phiền toái lớn bằng trời! Hôm nay người nào cũng cảm thấy ta sẽ cùng quân Tùy đối kháng. Ta sẽ trở cờ mà đi ngược, chính là muốn đánh Tiêu Bố Y một vố bất ngờ! Quân Tùy quân tâm đã tán, Trương Tu đã đã chết, Dương Nghĩa Thần lại càng sa cơ lỡ vận. Chúng ta có đại quân đối kháng, chỉ cần thủ vững, Dương Nghĩa Thần cũng không thể làm gì, càng huống chi mấy ngày trước đây có tin tức truyền đến, Dương Nghĩa Thần đã bị hôn quân điều quay về Dương Châu, Bùi Nhân Cơ cũng không phải là là đại tài, tuyệt đối không dám xuất binh công kích chúng ta. Ngõa Cương tạm thời không lo”.
Tất cả mọi người tinh thần rung lên, thoáng qua đã rõ ràng. Lý Mật tuy rời khỏi Huỳnh Dương, nhưng chủ ý vẫn hướng về Ngõa Cương!
Bất quá hiện tại Địch Nhượng thật sự làm cho nhiều người thất vọng, kể cả Đan Hùng Tín vẫn đi theo hắn. Ngõa Cương hôm nay đã không còn là của họ Địch, người khác tuy dựa vào, nhưng là xem ở danh vọng của Bồ Sơn Công.
Lý Mật mắt lộ ra vẻ trầm ngưng, “Ta không thể chờ đợi được tới khi lấy Tương Dương. Chỉ biết là nếu để cho Tiêu Bố Y ổn định căn cơ, khi đó chúng ta khó có thể Tây tiến, chỉ có thể khốn thủ tại Huỳnh Dương, thề đoạt Đông Đô đã là hạ sách. Ta lúc này mới đợi cho thương thế hơi chuyển tốt một chút lập tức tới đây, mưu đồ Tương Dương”.
Mọi người nghe Lý Mật chậm rãi nói, không khỏi đều lộ ra vẻ khâm phục.
Phòng Huyền Tảo ở một bên cười nói: “Thì ra Bồ Sơn Công sớm có đại mưu, hôm nay nói đã rõ ràng, mọi người nếu đã hiểu rõ mọi chuyện, cũng không có gì dị nghị”.
“Nhưng chúng ta bất quá chỉ có mấy người, làm sao lấy được Tương Dương?” Vương Bá Đương vẫn nghi hoặc.
Lý Mật ánh mắt lại chuyển sang trên người Đan Hùng Tín, “Hùng Tín. Ta mưu đồ đã nói rõ cho ngươi biết, hôm nay Tiêu Bố Y đã rời Tương Dương. Vì đại nghiệp Ngõa Cương, hôm nay muốn lấy Tương Dương thì trách nhiệm đều rơi ở trên người ngươi”.
Đan Hùng Tín sắc mặt có chút khác thường, “Vậy không biết Bồ Sơn Công muốn ta làm cái gì?”
“Tiêu Bố Y vừa đi, thành Tương Dương là ở trong tay Từ Thế Tích, hắn nắm giữ đại quyền trong quân, nhưng người này cực kỳ trọng nghĩa, Hùng Tín cùng hắn kết nghĩa nhiều năm, có thể phái người dụ cho hắn đến đây gặp gỡ…”
“Đến lúc đó thì sao?” Đan Hùng Tín lại hỏi.
“Đến lúc đó chúng ta đợi ở đây. Còn sợ Từ Thế Tích ba đầu sáu tay sao?” Phòng Huyền Tảo ở một bên cười nói: “Hùng Tín chớ quên, cho dù Trương Tu đã dũng mãnh vô địch, cũng không phải chết ở dưới mưu kế của Bồ Sơn Công sao?”
Đan Hùng Tín cau mày nói: “Chẳng lẽ chúng ta muốn giết Thế Tích?”
“Giết đương nhiên sẽ không” Lý Mật mỉm cười nói: “Chỉ cần hắn đồng ý đầu nhập vào chúng ta, chúng ta hoan nghênh còn không kịp, làm sao mà lại giết?”
Đan Hùng Tín lắc đầu nói: “Bồ Sơn Công. Người nếu biết Từ Thế Tích là người trọng nghĩa, thì nên biết, chúng ta cho dù bắt hắn, hắn cũng không có khả năng vì chúng ta mà phản bội Tiêu Bố Y! Người đương nhiên sẽ không tha cho hắn, nếu đã như vậy, ta dụ hắn đến đây, chẳng phải là hại tính mạng của hắn sao? Ta thà rằng đường đường chính chính cùng hắn một trận, đều vì chủ mà giết chết hắn, cũng không có đi làm cái chuyện dụ dỗ huynh đệ! Hơn nữa chỉ bằng vào một mình Từ Thế Tích có thể nào nắm trong tay Tương Dương, hơn nữa chúng ta chỉ có hơn mười tráng sĩ lẫn vào thành cũng không đủ!”
“Làm người không thể cổ hủ, Bồ Sơn Công tự có an bài!” Phòng Huyền Tảo ở một bên nói.
Đan Hùng Tín trầm mặc không nói, hiển nhiên không đồng ý với chủ ý này, nhưng không tiện chống đối.
Lý Mật trên mặt hiện lên vẻ không hài lòng, thoáng qua lại cười nói: “Ta cũng quên nói với các ngươi chuyện này, thật ra ta đã lệnh cho Trình Giảo Kim dẫn hai ngàn tinh binh nhanh chóng đi đường vòng, hôm nay đã tới Tương Dương, chỉ cần có thể làm cho Từ Thế Tích mở cửa thành, để cho Trình Giảo Kim dẫn binh vào thành. Thành Tương Dương tất vào trong tay”.
Vương Bá Đương vui mừng nói: “Thì ra BồSơn Công còn có kì binh này, quả nhiên tính toán không bỏ sót, nếu có hai ngàn tinh binh vào thành, đại sự tất thành”.
Đan Hùng Tín lại do dự không quyết, Lý Mật nếu bảo hắn đi đánh giặc, hắn đương nhiên sẽ không chối từ, dù sao hôm nay hắn đã cảm thấy Địch Nhượng thật sự không thể gánh nổi trọng trách, hắn đối với Địch Nhượng coi như là tận tình tận nghĩa, nhưng Địch Nhượng là bùn đất quyết không thể trát lên tường được. Hắn vốn vẫn đầy hùng tâm tráng chí, hơn nữa Lý Mật cuối cùng sẽ thành bá chủ, đi theo hắn hẳn là không sai, nhưng nếu bảo hắn thi triển quỷ kế hãm hại huynh đệ, loại chuyện này hắn thật sự làm không được, nếu không hắn cũng không mạo hiểm bị người Ngõa Cương hiểu lầm mà tặng chiến mã cho Trương Tu Đà. Trương Tu đã một câu Đan Hùng Tín nhân nghĩa nhất làm cho hắn ghi khắc cho tới hôm nay, trọn đời không thể quên. Nhưng bản thân dù sao cũng đi theo Lý Mật…
Lý Mật nhìn thấy Đan Hùng Tín do dự, nhẹ giọng nói: “Hùng Tín, ta biết ngươi sợ ta hại tính mạng của Từ Thế Tích. Được rồi, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi làm cho hắn đến đây, ta chỉ khuyên bảo, sẽ không hại tính mạng của hắn. Nếu như vi pham lời ấy tất sẽ trời tru đất diệt!”
“Hùng Tín, Bồ Sơn Công đã hết lòng, hôm nay mấu chốt cũng ở trên người ngươi. Ngươi nếu không đồng ý, mấy ngàn binh sĩ của chúng ta cũng là vô công mà về!” Phòng Hiến Bá khuyên.
Phòng Huyền Tảo thở dài nói: “Hùng Tín, hai quân giao chiến, đều vì chủ của mình. Ngươi nếu còn lòng dạ đàn bà, không khỏi phá hủy một phen khổ tâm của Bồ Sơn Công”.
Đan Hùng Tín nhìn thấy tất cả mọi người ánh mắt sáng quắc, đều đối với hắn rất là bất mãn, thở dài nói: “Được rồi, ta sẽ khiến cho Từ Thế Tích đến đây. Hắn tới hay không ta không biết, nhưng Bồ Sơn Công người cần phải nhớ kỹ lời mới vừa nói qua”.
Lý Mật lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu nói: “Ta tuyệt không lừa dối”.
***
Thành Tương Dương dựa vào nước, địa thế hiểm yếu.
Cách đó không xa có một sơn cốc, bốn phía ngọn núi vây quanh, trong cốc cây rừng xanh biếc, khắp nơi trên đất là hoa dại, có chút u tĩnh.
Trên đầu tiếng chim kêu không dứt bên tai, càng lộ vẻ thanh u trong cốc, một tiều phu đốn củi đang quay về. Hoàng hôn mặt trời sắp lặn, nghiêng nghiêng ở núi xa, cấp cho núi xanh một tầng phấn hồng.
Tiều phu hát vang một bài sơn ca, vốn đợi xuyên qua cốc mà quay về trong nhà. Khi mới đến cửa cốc, đột nhiên có chút khó có thể tin vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy được sơn cốc từ trước vốn không có một bóng người lại có đại quân đến đóng, mới muốn kinh hô, thì vù một mũi tên đã phóng tới, ngay giữa cổ họng.
Tiều phu ôm cổ họng, mềm nhũn mà ngã xuống đất, nhìn ánh tàn dương thảm thiết mà trong lòng mờ mịt, không biết mình vì sao mà chết.
Một binh lính từ trong cốc chạy đi, trực tiếp tới sườn núi gặp một tướng quân nói: “Trình tướng quân, tiều phu liệp hộ phụ cận nơi này đều đã bị chúng ta giết sạch. Đã không người nào có thể đi tiết lộ tin tức”.
Trình Giảo Kim thân mang khải giáp, đứng ở sườn núi nhìn về phía thành Tương Dương ở nơi xa, nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống phân phó binh sĩ chớ có nhóm lửa, ai trái lệnh chém. Tạm thời nghỉ ngơi, giờ Dậu chuẩn bị, ngựa ngậm hàm thiếc, người ngậm cây cỏ, chuẩn bị xuất phát”.
Binh lính ứng tiếng, vội vàng xuống núi. Gió núi phây phây, tay áo lất phất, Trình Giảo Kim trong lòng nhiều ít có chút kích động. Lý Mật muốn tấn công Tương Dương, điều này cũng ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng Bồ Sơn Công túc trí đa mưu, luôn luôn có thể làm những điều mà người ta không thể.
Có thể làm những điều mà người ta không thể? Khi nghĩ tới đây, Trình Giảo Kim lại nghĩ tới Tiêu Bố Y, bất đắc dĩ lắc đầu. Một núi không được phép có hai hổ. Lý Mật cùng Tiêu Bố Y sớm muộn cũng đánh một trận, thật không ngờ Lý Mật lại tuyên chiến nhanh như vậy.
Cô đơn nhìn về phía thành Tương Dương, Trình Giảo Kim đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào. Trình Giảo Kim lâm vào trầm tư.
Đột nhiên nghĩ tới, đó là Trương tướng quân khi đứng ở Phương Sơn, cũng là bộ dáng như vậy.
Trương tướng quân lúc ấy mặc dù bên người có ba tướng, nhưng đều cách hắn rất xa. Cũng cô đơn một mình không khác gì hắn hiện tại.
Ba tướng thật ra tâm tư sớm đã không có ở trong việc chinh thảo, nhưng Trương tướng quân cơ trí như vậy, có thể nào mà nhìn không ra? Có lẽ, có đôi khi, có những người, tới lúc bất đắc dĩ đều không khỏi lừa mình dối người.
Trương tướng quân? Khi nghĩ tới ba chữ này, Trình Giảo Kim khóe miệng có sự khổ sở nhàn nhạt, thoáng qua lại cười cười, lẩm bẩm nói: “Ta không phải La Sĩ Tín. Ta cũng không phải Tần Thúc Bảo!”
Lời nói yếu ớt như tơ, mặt trời rốt cuộc đã ngã về tây, sơn cốc không còn ánh sáng, bao phủở trong bóng đêm mông lung.
Gió núi lại khởi, khí trời đầu mùa xuân cũng có chút gió lạnh…
***
Đã vào đêm, Từ Thế Tích tọa trấn Tướng quân phủ, mày cau lại, xử lý công văn trên án, thỉnh thoảng lại viết vài chữ.
Hôm nay đại nghiệp mới bắt đầu, mọi thứ đều khó khăn, hắn phải toàn lực ứng phó, lúc này mới có thể không phụ trọng trách mà Tiêu Bố Y giao phó.
Đỗ Như Hối chưởng quản nhân viên ba quận mà chọn lựa cùng phân công. Ngụy Chinh phụ trách công việc xuất quân hậu cần, việc này đều là phi thường hỗn tạp, cần phải là người có năng lực mới có thể làm cho gọn gàng ngăn nắp. Hắn thì phụ trách tổng điều độ ba quận cùng phân tích chi tiết tình hình ở các quận xung quanh.
Tiêu Bố Y thật sự quá bận, đây là cái nhìn của Từ Thế Tích, Tiêu Bố Y cũng đáng được người khác đem tính mạng giao cho hắn. Đây cũng là cái nhìn của Từ Thế Tích.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y chay nam chạy bắc, Từ Thế Tích cũng không đành lòng, nhưng cũng không thể tránh được, bởi vì có một số việc lại chỉ có Tiêu Bố Y mới có thể xử lý.
Tiêu Bố Y có lẽ không có nhân mạch sĩ tộc khổng lồ, nhưng hắn bằng vào hai bàn tay của mình, cũng đã đánh ra một mảng thiên địa.
Đơn độc nói chuyện ở thảo nguyên, người nào cũng không thể làm được tới mức như hắn, cho dù mang theo đại quân đi cũng không được. Rất nhiều chuyện cần chính là sự khéo léo, chứ không phải là lực!
Nghĩ tới đây, Từ Thế Tích cười cười, lại cầm một công văn. Hắn muốn đem tất cả công chuyện lọc lại, bằng phương thức ngắn gọn nhất nói cho Tiêu Bố Y biết, lúc này mới có thểtiết kiệm thời gian cho Tiêu Bố Y.
Rất nhiều người chỉ thấy được đánh một trận là thành công, cũng không biết được càng là danh tướng thì công tác phân tích lại càng bao la như biển.
May mắn có thể thắng nhất thời, nhưng tuyệt đối thắng không được một đời!
Nhưng khi hắn cầm lấy công văn, đột nhiên cảm thấy có chút phiền lòng, đó là bởi vì người nhà hắn. Từ sau khi chiếm cứ Tương Dương, hắn đã phái binh sĩ đi đón phụ thân, nhưng ở nhà đã không còn ai! Chuyện này làm cho hắn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, Địch Nhượng biết hắn một người có hiếu, chẳng lẽ phụ thân đã bị Địch Nhượng đưa tới Ngõa Cương? Từ Thế Tích âm thầm cau mày, nắm chặt nắm tay.
“Từ tướng quân, có thư của người” Ngoài cửa có vệ binh nhẹ giọng nói.
Từ Thế Tích đưa tay tiếp nhận thư, nhìn qua sắc mặt không thay đổi, khoát tay nói: “Ngươi lui ra đi”.
Binh sĩ lui ra, Từ Thế Tích lại ngồi trong chốc lát, trong ánh mắt hàm ý vạn nghàn.
Đợi khi đèn cầy đã tắt, Từ Thế Tích lúc này mới đứng lên, sửa sang lại trang phục cùng yêu đao, chậm rãi đứng dậy, như trên người nặng cả ngàn cân.
Một đêm này, thoạt nhìn, nhất định sẽ không bình thản!
Hắn ra khỏi phủ tướng quân, không dẫn theo binh sĩ, đi một mình tới một ngõ nhỏ, do dự chốc lát, rồi sải bước mà đi vào, tới cuối ngõ nhỏ, nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, đưa tay gõ vài cái.
Cửa nhỏ không người tự mở, ở giữa đình viện có một cái bàn tròn, ở trên đặt một ngọn đèn, sau bàn là Đan Hùng Tín đang ngồi, dưới ánh đèn vàng vọt chiếu rọi, sắc mặt âm tình bất định.
Từ Thế Tích nhìn thấy quả nhiên là Đan Hùng Tín, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, xông về phía trước hai bước, thấp giọng nói: “Hùng Tín, quả nhiên là ngươi, ngươi thế nào…”
Lời còn chưa dứt, cửa nhỏ phía sau chợt sầm một tiếng đã đóng lại, Từ Thế Tích thân thể cứng ngắc, chậm rãi nhìn về phía sau, chỉ thấy được một người đang đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn nói: “Từ Thế Tích, đã lâu không gặp”.
Từ Thế Tích lui ra phía sau hai bước, sắc mặt khẽ biến nói: “Lý Mật, sao lại là ngươi?”
Tiếng bước chân vang lên, mấy người trước sau đi ra, còn có mấy tráng hán cầm đuốc, đem đình viện tối tăm làm cho sáng lên như ban ngày, Phòng Huyền Tảo, Vương Bá Đương, Phòng Hiến Bá đều ở trong số đó.
Từ Thế Tích thủ án lên chuôi đao, tuy đại địch là Lý Mật ở phía trước, nhưng lại nhìn về phía Đan Hùng Tín, cười khổ nói: “Hùng Tín. Thật là ngươi tìm ta đến đây?”
Đan Hùng Tín gục đầu xuống, có chút xấu hổ nói: “Thế… Tích, Bồ Sơn Công… muốn tìm ngươi nói chút chuyện…”
Từ Thế Tích thở ra một hơi, buông lỏng toàn thân, “Nói chuyện gì?”
Lý Mật còn chưa nói chuyện, Phòng Huyền Tảo đã cười nói: “Từ Thế Tích. Thường có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Bồ Sơn Công bất kể khúc mắc trước đây, cố ý đem ngươi chiêu tới trọng dụng. Hôm nay thiên hạ đại loạn, Bồ Sơn Công công Kim Đê quan, giết Trương Tu Đà, đoạt quận Huỳnh Dương, bước tiếp theo sẽ là lấy Đông Đô, trở thành bá chủ Trung Nguyên, Thế Tích ngươi sớm ngày quy phục, còn hơn ở tại Tương Dương làm chuyện vô bổ. Bồ Sơn Công nếu là hoàng đế, chúng ta đều là khai quốc công thần!”
Từ Thế Tích cười cười, “Lấy Đông Đô sao? Ta chỉ sợ Bồ Sơn Công muốn mưu đồ Quan Trung. Tương Dương chính là bàn đạp để lấy Quan Trung, Bồ Sơn Công đường xa đến đây, quá nửa là tới lấy Tương Dương rồi”.
Lý Mật rốt cuộc cười rộ lên, “Thế Tích, ngươi quả là đại tài, một lời thì đã phá vỡ thiên cơ”.
Từ Thế Tích cười khổ nói: “Ta bất quá chỉ là xong chuyện mới biết, tin lầm hạng người như hắn, thì tính là đại tài gì”.
Đan Hùng Tín trong lòng áy náy, chỉ có thể bảo trì sự trầm mặc.
Lý Mật cười nói: “Ta nói ngươi có là ngươi có. Thế Tích, ngươi thông minh như thế, ta cũng không nói quanh quẩn. Hôm nay mời ngươi đến, chính là muốn dựa vào lực của ngươi, mở cửa thành cho binh sĩ tiến vào. Ngươi nếu giúp ta, ngày sau vinh hoa phú quý, thăng quan tiến tước đều là công đầu”.
Xoảng một tiếng, Từ Thế Tích rút yêu đao ra, “Ta nếu không đáp ứng?”
Lý Mật ánh mắt có sự trào phúng, “Từ Thế Tích, với khả năng của ngươi, dưới tay ta bất quá chỉ có ba chiêu!”
Từ Thế Tích cũng không nói nhảm, trong tiếng quát lớn, ánh đao lóe lên, nhưng lại hướng về phía Đan Hùng Tín mà thối lui.
Đan Hùng Tín đứng lên, thối lui đến sang một bên, đã cho Từ Thế Tích một con đường xông ra, hai gã tráng hán tiến lên ngăn đón, lại bị hắn một đao chém gục một người, hai bước cấp bách vọt tới, đã tới dưới chân tường, mới muốn nhảy lên thì phía sau đã có tiếng gió đánh tới.
Từ Thế Tích kinh hãi, biết Lý Mật đã ra tay, không để ý tới bản thân, trở tay một đao chém trở về.
Đao pháp cương mãnh, thẳng như liều mạng!
Lý Mật ra tay kẹp một cái, đơn đao đã bị dánh bật bay lên tận trời, lại trở tay đã như mong ưng, chộp lấy cổ họng của Từ Thế Tích, đã đem Từ Thế Tích đè lên trên vách tường.
“Không được giết hắn!” Đan Hùng Tín hét lớn một tiếng, vội vàng chạy tới.
Lý Mật mỉm cười buông lỏng tay ra, nhưng vẫn không rời cổ họng Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích ánh mắt lành lạnh, cũng không nhìn Đan Hùng Tín, thanh âm lạnh lùng nói: “Lý Mật, ngươi có thể giết ta, nhưng nếu muốn làm cho ta mở cửa thành, thì đó là si tâm vọng tưởng!”
“Tính mạng cũng có thể không cần?” Lý Mật thở dài nói: “Thế Tích, trong loạn thế tại sao phải trung nghĩa? Tiêu Bố Y có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho”.
Từ Thế Tích khóe miệng nhếch lên: “Tiêu Bố Y có thể cho ta nhân nghĩa. Ngươi có thể sao?”
Đan Hùng Tín thế khó xử, không biết như thế nào cho phải, từ khi hắn lừa gạt Từ Thế Tích đến đây cho tới bây giờ, Từ Thế Tích cũng không có thèm liếc nhìn hắn một cái, càng không có nói với hắn một câu. Nhưng chính bởi vì như vậy, mới làm cho hắn trong lòng lại càng khó chịu.
Lý Mật cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Nhân nghĩa rất đáng giá sao, không biết so với hiếu đạo, nhân nghĩa có thể quý trọng bao nhiêu?”
Từ Thế Tích sắc mặt đại biến, ánh mắt đã hướng nhìn về phía sau Lý Mật, chỉ thấy hai gã tráng hán đang giải một lão giả đi tới, lão giả tóc bạc phơ, đúng là Từ Cái cha hắn!
Hắn thật không ngờ phụthân không có rơi vào tay Địch Nhượng, lại bị Lý Mật bắt đi.
Đan Hùng Tín cũng sửng sốt, khó có thể tin được, sắc mặt biến cực kỳ khó coi, không khỏi nhớ tới Tần Thúc Bảo lúc đầu!
Từ Thế Tích nghiến răng mà nói: “Bồ Sơn Công, ngươi tự cho là anh hùng hào kiệt, bá chủ Trung Nguyên, mưu đồ thiên hạ, làm chuyện đường đường chính chính, mà lại uy hiếp người ngoài như thế, không cảm thấy bản thân không khỏi vô cùng hèn hạ sao?”
Lý Mật lạnh nhạt nói: “Kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết mà thôi”.
Từ Cái nhìn thấy con mình, nước mắt tung hoành, lớn tiếng nói: “Thế Tích, chớ để ý tới ta”.
Từ Thế Tích mắt lộ ra vẻ thống khổ, cắn dập cả môi, “Lý Mật, ngươi…” Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
“Thế Tích, ta vẫn là câu nói kia. Tiêu Bố Y có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho, nhưng trong loạn thế này, nhân nghĩa nào có đường sống?” Lý Mật nhẹ giọng nói: “Ngươi thông minh như thế, cũng biết không từ thủ đoạn mới có thể thành tựu bá nghiệp, Cao Tổ, Văn Đế người nào mà không phải như thế? Nếu lòng dạ đàn bà như Sở Bá Vương, bất quá chỉ có kết quả tự vận mà chết thôi”.
Đan Hùng Tín đột nhiên tiến lên nói: “Bồ Sơn Công. Xin thả cha của Thế Tích ra, ta cho dù bất nhân, nhưng loại chuyện này cũng làm không được, không khỏi làm cho người trong thiên hạ trong lòng lạnh lẽo”.
Phòng Huyền Tảo ở một bên nói: “Hùng Tín, thành đại nghiệp phải không từ thủ đoạn, Từ Thế Tích vốn là tạm thời đầu nhập vào Tiêu Bố Y, rời khỏi Tiêu Bố Y cũng không tính là phản bội! Ngươi nếu đã đi theo Bồ Sơn Công, thì phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, chớ để nhân nghĩa nhất thời mà làm hỏng đại sự!”
Đan Hùng Tín khóe miệng co quắp, gục đầu xuống.
Từ Thế Tích rốt cuộc liếc nhìn Đan Hùng Tín, khóe miệng cũng đã chảy ra máu tươi.
Lý Mật không nhìn Đan Hùng Tín, trầm giọng nói: “Thế Tích, ngươi trợ giúp ta mở cửa thành, ta sẽ tha cho cha con ngươi, còn có thể ghi cho ngươi công đầu. Ngươi nếu chối từ, chỉ sợ lưng đeo cái danh bất hiếu, cả đời ăn ngủ khó yên”.
Từ Cái đột nhiên hô to: “Thế Tích, chớ để ý tới ta!” Hắn phấn khởi khí lực, muốn giãy thoát ra, nhưng đại hán bên cạnh to lớn có lực, làm sao có thể vùng ra được!
Lý Mật đưa mắt ra hiệu, Phòng Hiến Bá đã rút đao nơi tay, gác ở trên cổ Từ Cái, Lý Mật trầm giọng nói: “Từ Thế Tích, ta không giết ngươi, bởi vì đáp ứng qua Hùng Tín, sẽ không nuốt lời, nhưng cũng không có đáp ứng hắn không giết lệnh tôn! Ta đếm ba tiếng, ngươi nếu vẫn không] quyết định, chớ trách ta đao hạ vô tình. Một…”
Mọi người im lặng, Từ Thế Tích chỉ nhìn phụ thân, thần sắc thống khổ. Ánh đuốc vang lên lụp bụp, như là tiếng lòng của hắn hiện giờ.
“Hai…” Lý Mật thong thả đọc ra.
Từ Thế Tích hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Được. Ta đáp ứng ngươi!”
Hắn lời vừa nói ra, mọi người vẻ mặt khác nhau. Lý Mật mỉm cười mà buông tay ra, nhưng cũng không rời khỏi cánh tay của Từ Thế Tích. Hắn mặc dù bị thương, nhưng võ công thật sự cao hơn Từ Thế Tích nhiều, vẫn luôn cẩn thận không dám lơi lỏng.
Từ Cái buồn bã nói: “Thế Tích, con cũng chớ nên vì cha…”
Lão đối với Tiêu Bố Y cũng không có bất cứ cảm tình gì, chỉ thấy được con mình khó khăn như thế, thì biết Tiêu Bố Y ở trong lòng của Từ Thế Tích phân lượng không nhẹ, không khỏi trong lòng khó chịu, chỉ hận bản thân hữu tâm vô lực.
Lý Mật lại cười cười nói: “Thế Tích, nếu đã đáp ứng ta. Vậy tối nay ngươi phải giúp ta mở cửa thành, ngươi thấy thế nào?”
Từ Thế Tích sắc mặt xanh mét, chỉ có nói ra một chữ, “Được!”
Phòng Huyền Tảo lập tức phân phó xuống, chỉ chốc lát tiếng bước chân đã vang lên, hơn mười tráng hán dũng mãnh vào đình viện, nhưng lại đều mặc y phục của thành binh Tương Dương, Từ Thế Tích lẩm bẩm nói: “Thì ra các ngươi chủ mưu đã lâu!”
Lý Mật vẫn giữa lấy tay của Từ Thế Tích, mỉm cười nói: “Thế Tích quá khen”.
Mọi người đi ra khỏi ngõ hẻm, trực tiếp hướng về cửa thành Tương Dương mà đi đến, Phòng Hiến Bá cùng hai tráng hán canh chừng Từ Cái, thấp giọng nói: “Chớ có kêu to, nếu không sẽ hại tính mạng của con ngươi”.
Từ Cái mắt rưng rưng, cắn môi, không dám lên tiếng.
Mọi người nhanh chân mà đi, chừng một nén hương đã tới dưới cửa thành.
Thành lâu nhìn thấy có người đi lại đây, đã sớm cao giọng quát: “Là ai?”
Từ Thế Tích lạnh giọng nói: “Là ta, Từ Thế Tích! Hôm nay người nào gác cửa thành, có phải là Bối Bồi?”
Trên thành môn lộ ra một bóng người thon gầy, trầm giọng nói: “Từ tướng quân, đúng là thuộc hạ, không biết Từ tướng quân đêm khuya đến đây, là có chuyện gì?”
Lý Mật nắm chặt cánh tay Từ Thế Tích trong lòng có chút phấn chấn, Tương Dương có thể vào tay, là ngay trong lúc này!
Từ Thế Tích chậm rãi đi lên thành lâu, đám người Lý Mật theo sát sau. Phòng Huyền Tảo cùng Vương Bá Đương một trái một phải, Đan Hùng Tín cũng đi theo, nhưng vẫn cúi đầu không nói.
Dưới thành lâu là Phòng Hiến Bá dẫn theo hơn mười tráng hán canh giữ Từ Cái, chỉ sợ binh sĩ trên thành lâu nhìn ra sơ hở, chỉ cần cửa thành mở ra, bọn họ chiếm giữ cửa thành, chỉ cần giữ được chốc lát, thì Trình Giảo Kim đã mai phục ở bên ngoài rất nhanh sẽ xông vào công phá thành Tương Dương!
Từ Thế Tích đi tới trên thành lâu, thanh âm trầm ổn, “Mở cửa thành, có binh sĩ có công vụ cần ra khỏi thành”.
“Từ tướng quân có thủ dụ không?” Bối Bồi hỏi.
Từ Thế Tích bộ dáng thoạt nhìn như muốn ngất xỉu đi, “Ta còn cần có thủ dụ?”
Bối Bồi chăm chú nói: “Từ tướng quân người có quy định, đêm khuya ra khỏi thành, nhất định cần có thủ dụ của người, quy củ này không thể phá mà?”
Từ Thế Tích sờ tay vào ngực, lấy ra thủ dụ đưa cho Bối Bồi, Lý Mật âm thầm cau mày, vẫn cầm cánh tay của Từ Thế Tích, đề phòng hắn đột nhiên làm ra hành động gì, thật không ngờ Bối Bồi chỉ nhìn qua, đã cao giọng quát: “Mở cửa thành ra”.
Có một binh sĩ đi về phía cửa thành, Phòng Hiến Bá có chút khẩn trương, dẫn theo hơn mười người đi theo phía sau binh sĩ, chỉ chờ hắn mở khóa, sau đó chiếm lấy cửa thành. Lý Mật trong lòng đột nhiên có cảm giác cổ quái, trong lúc nhất thời nghĩ cũng không rõ là cái gì.
Bối Bồi lại cười nói: “Từ tướng quân, vị này là người nào, sao lại lạ mặt như thế?”
Hắn đưa ngón tay chỉ, Lý Mật chợt nghe một tiếch “tạch” vang lên, hàn quang đã đến mặt, không khỏi thất kinh.
Nguy cơ phát sinh không hề báo hiệu, hắn nằm mơ cũng không ngờ Bối Bồi này nói giết là giết!
Bất chấp khống chế Từ Thế Tích, một thế Thiết bản kiều ngửa ra sau, Từ Thế Tích như đã sớm có chuẩn bị, tung người vọt tới trước, tiện tay kéo Đan Hùng Tín lăn ra ngoài.
Đan Hùng Tín nhìn thấy Từ Thế Tích thoát vây thì trong lòng chợt vui, lại không nghĩ tới phản kháng, đã bị hắn kéo ngã xuống đất.
Phòng Huyền Tảo cùng Vương Bá Đương vẫn không rõ chuyện gì, Lý Mật lại thất kinh, thầm nghĩ không ổn, mới muốn vọt thân lên đuổi theo Từ Thế Tích, thật không ngờ Bối Bồi hai tay cùng vung lên, dưới chân dùng sức, cả người như là con nhím, ít nhất đánh ra hơn mười điểm hàn quang, kình đạo cực mạnh, giống như nỏ cứng vậy.
Lý Mật tuy võ công cái thế, tay không tấc sắt cũng không thể chống cự, lại lộn tiếp một vòng nữa, rời xa Từ Thế Tích thêm mấy bước…
“Phá cửa!” Lý Mật biết chuyện đã bại lộ, cũng không biết là đã xảy ra sai lầm nơi nào, chỉ kịp kêu to một tiếng, hy vọng Phòng Hiến Bá có thể giết binh sĩ, mở cửa thành ra.
Bối Bồi tựa hồ biết Lý Mật lợi hại, tất cả ám khí đều đánh về phía hắn, Phòng Huyền Tảo Vương Bá Đương lúc này mới tỉnh ngộ lại, mới muốn xông lên, Lý Mật đột nhiên quát lớn: “Nằm xuống!”
Hắn thanh âm vừa dứt, cả người đã nằm thẳng xuống.
“Vù vù” một loạt thanh âm vang lên, ở đối diện đã phóng tới nỏ tiễn rợp trời, làm cho trăng sao cũng thất sắc!
Vương Bá Đương nhanh chóng ngã xuống đất, Phòng Huyền Tảo lại chậm một bước, bị vài mũi nỏ tiễn bắn trúng đùi, bi thảm kêu lên một tiếng.
Lý Mật tuy là gan lớn, nhưng nhìn thấy loại thanh thế này cũng lạnh người, loại nỏ tiễn này hơn xa cung tên, không phải con người có thể ngăn cản, ý niệm trong đầu vừa chuyển, đã chụp lấy Vương Bá Đương, Phòng Huyền Tảo nhảy xuống đầu thành. Hắn mới vừa hạ xuống, chỉ nghe trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng “vù vù”. Nỏ tiễn bắn ra cơ hồ là sạt qua da đầu của ba người, hàn khí lành lạnh.
Lý Mật gặp nạn càng mạnh, người đang ở trong không trung, nhanh chóng dùng sức vứt hai người ra, trở tay rút đao, liêng tục bổ ra ba đao lên trên tường thành.
Rắc một tiếng, đơn đao gẫy đoạn, nhưng chỉ có như vậy mới tạm hoãn được thế xuống, tường thành mặc dù cao, Lý Mật hạ xuống vẫn bình yên vô sự, hắn đưa tay tiếp được Vương Bá Đương cùng Phòng Huyền Tảo, lại ở phía cửa thành có tiếng kêu thảm thiết vang lên, nghe ra chính là từ hơn mười tráng hán của mình. Lý Mật không khỏi lại càng kinh hãi, kế hoạch của hắn tuyệt không sơ sót, nhưng sao lại bị người phá giải? Từ Thế Tích nếu có chuẩn bị, chẳng lẽ ngay cả tính mạng của Từ Cái cũng từ bỏ?
“Bồ Sơn Công!” Đan Hùng Tín không rõ ra sao, nhìn thấy Lý Mật gặp nạn nhảy xuống thành lâu, giãy khỏi Từ Thế Tích chạy vội tới, người ở đầu tường, đang muốn nhảy xuống theo.
Từ Thế Tích hét lớn: “Hùng Tín!”
Đan Hùng Tín ngừng bước, trán đã mồ hôi đầm đìa. Ánh trắng trên bầu trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy sáng như tâm lại loạn như ma, không biết nên đi con đường nào.
Nhảy hay không nhảy, chỉở một ý niệm!