Tiêu Bố Y kinh nghiệm già dặn, ờ lâu tại triều đình, cơ hồ cả ngày đều là nhìn mặt mà nói chuyện. Người khác chỉ thấy hắn mắt nhắm mắt mở lười biếng, làm việc thi bộ dáng dì hòa vi quý, nhưng không biết hắn luôn trong thời gian nhanh nhất đua ra những phán đoán nhanh nhất, sau đó sẽ quyết định xử lý như thế nào.
Uyển Nhi đột nhiên muốn rời đi, hơn nữa muốn đem tiểu đệ phó thác cho hắn, ở trong mắt Tiêu Bố Y. điều này tuyệt không bình thường!
Nếu như muốn tìm người thân, thi khi ở tại Tương Dương đã có thể tìm, tại sao phải sau khi đến Đông Đô mới quay trờ lại? Nàng lại đề cập tới tiểu đệ. mơ hồ có ý không nỡ. thoạt nhìn lần này đi Tương Dương, quá nửa là do cảm thấy tiền đồ đã định.
Tiêu Bố Y phát hiện điểm đáng ngờ trùng trùng, nhịn không được đặt câu hòi, Uyển Nhi lại giật mình nảy người, cuống quít lắc đầu nói: “Không phải như vậy, Tiêu đại ca. người đa tâm rồi, thực tế… là ta cũng không biết rốt cuộc sẽ thế nào… hỏm nay trời đỏng giá rét. tiểu đệ tại đây mới có chỗ phát triển, ta thấy cũng rất cao hứng. Ta không thể kềm hãm nó… cũng không muốn phiền toái người”.
Trên mặt nàng tràn đầy vẻ cấp bách, chỉ sợ Tiêu Bố Y không tin, nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm, liền nắm lấy tay Tiêu Bố Y nói: “Tiêu đại ca… người phải tin tường ta… ta thật sự… thật sự..
Thấy Tiêu Bố Y nhìn qua, Uyển Nhi chậm rãi buông tay ra, “Ta thật sự không lừa người”.
“Ta sẽ giúp cô coi sóc tiểu đệ” Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Nhưng Uyển Nhi, cô phải biết rằng, nhiều khi, hiện tại không phiền toái, sau này lại là phiền toái lớn” Hắn nói những lời này ngược lại có cảm giác xuất phát từ chuyện Tiêu Đại Bằng. “Là đại ca như ta hiện tại tuy cũng không tính là gi, nhưng cô nếu có khó khăn, ta ra tay giải quyết chỉ sợ sẽ càng dễ dàng hơn một ít. Bò dễ lấy khó, thật là không khôn ngoan”.
Uyển Nhi cắn môi nhìn Tiêu Bố Y, thật lâu sau mới nói: “Tiêu đại ca… chuyện này, người… thật sự không cách nào hỗ trợ, phải tự mình đi làm mới được”.
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, cười nói: “Không phải là lập gia đình chứ, nhu vậy ta thật sự là bất lực”.
Uyển Nhi trên mặt ừng đỏ. thoáng qua thấp giọng nói: “Không phải, ta sẽ không… được rồi… Tiêu đại ca, ta và người nói vậy là được rồi, ta muốn đi”.
“Cho dù không cần ta giúp, nhung ta vẫn phải phái người hộ tống cô” Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Hôm nay đạo phỉ hoảnh hành, cô là phận gái đi đường, ta làm sao mà yên tâm?”
Uyển Nhi suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cảm ơn Tiêu đại ca”.
Nàng xoay người bước đi, đi vài bước lại dừng lại, quay đằu nhìn Tiêu Bố Y nói khẽ: “Tiêu đại ca… ta… người phải bảo trọng..không đợi Tiêu Bố Y trả lời, Uyển Nhi đã lắc lắc đầu nói: “Thật ra ta nói cũng dư thùa… người những năm gằn đây này, mưa mua gió gió, nhưng vẫn là người tốt được báo đáp. người luôn đối xừ tốt với mọi người, cho nên sẽ có thể chuyển nguy thành an”.
Uyển Nhi nói xong những này, rốt cuộc xoay người ròi đi, lưu lại Tiêu Bố Y đứng trầm tư tại khúc quanh của hành lang, chân mày cau lại.
Tiêu Bố Y trong khi trầm tư, cũng không có chú ý tới ờ xa xa, có một tượng tuyét đang nhìn về phía này, nhìn thấy Uyển Nhi cùng Tiêu Bố Y tách ra, lúc này mới lắn tuyết đọng ở trên người xuống.
Chậm rãi xoay người, nhìn thấy một người đứng ờ trước mặt. tượng Tuyết mới giật nảy người, đang tính hô lên, đột nhiên ôm miệng, gượng cười nói: “Tiểu hồ… Bùi tiểu thư. sao lại là cô?”
Tượng tuyết chính là Hòe mập, hắn vẫn lén tránh ở trong chỗ tối nhìn trộm, trên người đầy tuyết roi, thực sự không biết lạnh.
Hắn ctLỈ lo quan sát động tĩnh của Uyển Nhi cùng Thiều đương gia. nhưng không có chú ý tới Bùi Bội không biết từ lúc nào, vô thanh vô tức đến phía sau cùa hắn.
“Nhìn cái gì đó?” Bùi Bội lạnh nhạt hòi.
“Không nhìn gì cả” Hòe mập lúc này mới cảm thấy lạnh thấu tới xương tủy. nhịn không được nhảy đựng lên mà xoa xoa tay.
“Không nhìn cái gì là nhìn cái gì?” Bùi Bội nhìn chằm chằm vào Hòe mặp.
Hòe mập bị nàng nhìn tới chột dạ, rồi đột nhiên gồng cổ lẻn nói: “Ta nhìn Uyển Nhi. không được sao? Bộ người mập là không thể có tình, yêu sao?”
Hắn thờ hổn hển, trong tròi động từ khóe miệng tỗa ra sương trắng, chỉ là thẳn sắc có chút kích động.
Bùi Bội nhìn thấy hắn có chút xúc động, than nhẹ nói: “Đương nhiên là có thể… chẳng những người mập có thể có tình yêu, người gầy cũng có thể. Nhưng mà… vô luận là mặp hay gầy, cũng không thể có tình yêu không thuộc về mình”.
“Thuộc về ai còn nói chưa chắc” Hòe mập lạnh như băng nói: “Bùi tiểu thư. ta đối với Uyển Nhi là thật tâm chân ý. Ta hiểu rõ, ta cái gì so ra đều kém Thiếu đương gia. người ta lại có bối cảnh huy hoàng, mà ta, có cũng chỉ là bối ảnh (bóng lưng) cô đơn (ở đây là chơi chữ giữ bối cảnh và bối ảnh)! Nhưng mà có một thứ ta hiểu rõ, ta có một điềm tuyệt đối có thể so được với Thiếu đương gia, đó chính là tình cảm của ta đổi với Uyển Nhi!”
Bùi Bội cũng lạnh lùng tiả lời; “Tình cảm? Tình cảm sao có thể đo đếm? Chẳng lẽ có thể như cù cải trắng, đem lên cân mà cân?”1
Hòe mập hai mắt trờ nên trắng dã, “Tình cảm ta đối với Uyển Nhi trung trinh không thay đổi, ta yêu nàng, tuyệt đối sẽ không nghĩ người thứ hai. không giống như những người khác… hừ..
Bùi Bội cười cười, hiểu rõ hắn đang nói Tiêu Bố Y, chi là hồi lâu lại than nhẹ nói: “Hòe mập, ta hiểu rõ ngươi yêu mến Uyển Nhi, ta cũng biết ngươi đối với Uyển Nhi là thật tình. Nhưng trên đòi này tình cảm có nhiều loại, cũng không phải là ngươi trà giá là có thu hoạch, có lẽ cũng có loại tình cảm tình gọi là trả giá, lại không mong chờ hồi báo. Chờ ngươi khi nào rõ ràng được điểm ấy, có lẽ ngươi mới có thể có được tình cảm chân chính của minh”.
Hòe mập lắc đằu nói: “Ta không biết cô đang nói cái gì. ta chỉ hiểu rõ. Uyển Nhi gả cho ta mà nói, tuyệt đối so với lọt vào tay Thiếu đương gia thì tốt hơn rất nhiều”.
“Đó chi suy nghĩ cùa ngươi mà thôi” Bùi Bội thản nhiên nói: “Ta cũng chỉ hiểu rõ, Uyển Nhi nếu như gả cho ngươi, nàng so với cô độc sống quàng đòi còn lại còn muốn tiếc nuối hơn”.
“Cô nói cái gi?” Hòe mập trên trán nổi gân xanh, nhịn không được nắm chặt nắm tay, “Xem thường ta sao?”
“Ngươi thật đúng là vô cùng khó để cho ta không xem thường, ngươi có thể cho Uyển Nhi hạnh phúc, vậy ngươi dựa vào cái gì cho Uyển Nhi hạnh phúc?” Bùi Bội lạnh nhạt nói: “Là bằng vào ngươi béo hơn so với người khác, hay bằng sự thật tình mà người ta khó có thể nắm bắt? Ngươi thậm chí ngay cả Uyển Nhi nghĩ cái gì cũng không biết, thì sao có thể cho nàng hạnh phúc?”
Hòe mập giật mình ngần ra, á khẩu không trả lời được.
Bùi Bội bĩu môi, “Uyển Nhi là con gái, ta cũng là con gái, ta rò ràng một điểm là, chỉ có lẵng nhẵng đi theo thì nam nhân vĩnh viễn bắt không được nữ nhân. Hòe mập. tinh ra đi, muốn kết hôn lấy vợ không phải là lúc nào cũng giữ lấy người ta, như vậy sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy ngươi vô dụng, mà phải khiến cho người ta phát hiện ra tài năng của ngươi mới là đường đúng”.
Nàng sau khi nói xong, thi xoay người rời đi, Hòe mập lại dẫm mạnh chân, tức giận nói: “Thúi lắm”.
Bùi Bội nghe được Hòe mập lẩm bẩm, lại chỉ có thể lắc đầu. mới vừa đi đến khúc quanh đã đụng phải Tiêu Bố Y, nhìn thấy Tiêu Bố Y cau mày, Bùi Bội nói: “Tiêu đại ca. thiếp cảm thấy Hòe mập thời gian gần đây có chút vắn đề, lúc này mới nói cho hắn đôi câu”.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Có đôi khi, có một số việc, thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Nàng nói hắn như vậy, chỉ sợ Hòe mập lại làm ra chuyện gì đó”.
“Làm ra chuyện gì đó? Chẳng lẽ chúng ta còn phải sợ sao?” Bùi Bội bất màn nói: “Thiệp đây là giải quyết dứt khoát. Thật ra… thiệp mặc dù nói hoi quá… nhùng lời này thực sự không phải là ý cùa thiếp”.
“Ý của nàng là sao?” Tiêu Bố Y khó hiểu hòi.
“Uyển Nhi tìm tầiệp, nói nàng muốn đi, cũng biết Hòe mập đối với nàng rất tốt. nhung nàng quả thực đối với Hòe mập không có cảm giác gì. nàng chỉ hy vọng Hòe mặp sau khi nàng đi, thì không nên nhớ tới nàng nữa, lúc này mới nhờ thiếp nói như vậy” Bùi Bội cười khổ nói: “Thiệp làm mặt đen, cũng là bất đắc dĩ”.
“Nàng ta có nói muốn đi làm cái gì không?” Tiêu Bố Y hòi.
“Nàng không chịu nói” Bùi Bội lắc đầu nói: “Nếu không… chúng ta tìm người âm thầm… hộ tống nàng?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Tính làm gì, mỗi người đều có bí mật cùa mình. Uyển Nhi không nói, chúng ta cần gì nhất định phải vạch trần?”
Hai người trong khi nói chuyện, ngoải cừa đột nhiên có tiếng ồn ào truyền đến. một lát có hai người từ bên ngoải chạy vào, một trái một phải nắm lấy tay Tiêu Bố Y, “Lào đại… người muốn giết chúng ta sao?”
Tiêu Bố Y không có né tránh, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nói: “Mộ Nho. A Tú, các ngươi sao lại đến đây?”
“Từ Tướng quân nói người muốn làm đại sự. bên người vẫn phải sử dụng một số huynh đệ cùa mình, cho nên mới bảo chúng ta đi”.
“Phía Bà Dương hiện tại thế nào rềi?” >
“Lâm Sĩ Hoằng bị chúng ta vây khốn bốn phía, chỉ có thể nương theo đảo nhỗ trong hồ Bà Dương mà co đầu rút cổ không ra, Trương Thiện An trước đó vài ngày đã bị đánh bại, một đường tháo chạy về phía nam, trong lúc nhất thời không cách nào gây sóng gió nữa. Đỗ Phục Uy cùng chúng ta đã tạm thời giảng hòa, dùng Thước Đầu trấn làm giới hạn. Hiện tại hắn hẳn là nhìn qua Giang ĐÔ, vẫn còn muốn tìm Lý Từ Thông báo thù. trong lúc nhất thời không nghĩ tới lại cùng chúng ta gây hấn” A Tú ngắn gọn nói ra tình thế ở phía nam.
Hai người được Tiêu Bố Y đưa tới Bà Dương dẫn binh đánh giặc, mặt đầy vẻ phong trần, đều xanh xao vàng vọt, nhung rất hiển nhiên, so với trước đây đã có sự khác biệt rất lớn.
Thảo mãng cùng binh nghiệp đều là chỗ hiến cho nam nhân nhanh chóng trường thành. A Tú, Chu Mộ Nho hai người bản thân xuất thân mà phị những năm gần đây cũng đã thành thục ổn trọng hơn nhiều.
Tiêu Bố Y nhìn thấy đột nhiên có sự cảm khái, thầm nghĩ có phải nẽn đưa Hòe mặp vào trong quân đội để rèn luyện hay không, có đôi khi, một số người không trải qua đau khồ. thủy chung vẫn không thể trở thành nam nhân được. “Hòe mập thế nào rồi?” Chu Mộ Nho rốt cuộc nói ra một câu.
“Hắn thế nào?” Tiêu Bố Y hòi.
“Người này không biết có chuyện gì xảy ra, khi ờ cùa ra vào nhìn thấy chúng ta, chào cũng không thèm nói một câu” A Tú cau mày nói: “Hắn hôm nay uống thuốc à?”
“Hình như là không..Tiêu Bố Y sờ sờ cái mũi, cũng giống như trước đây.
“Vậy hắn nên uống thuốc đi” Hai huynh đệ đồng thanh nói, sau khi nói xong cười ha hả, hiển nhiên không để ý tới sự vô lễ cùa Hòe mập. Sự vui đùa này, bọn họ vẫn thường xuyên làm, ờ trong suy nghĩ cùa bọn họ. Hòe mập vẫn là Hòe mập. có lẽ sẽ tức giận, có lẽ sẽ ăn nhiầi một ít, nhưng vẫn là huynh đệ tốt của bọn hắn. Không có việc gì thì trôi chọc nhau, không có việc gì thì đánh rắm với nhau.
Tiêu Bố Y cũng cười, phảng phất lại nhớ tới thời gian ở sơn trại, khi đó hắn thặt sự là vô ưu tư, Tiêu Bố Y trong lòng đột nhiên suy nghĩ. Bốn năm này, cuộc đời con người quỹ tích quanh co, chìm nổi, cho dù bản thân hắn hồi tưởng lại, cũng càm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn hiện tại thân là Tây Lương Vương, đối mặt với văn võ bá quan, quân lâm thiên hạ, mỗi ngày đều suy nghĩ chuyện thiên hạ, phải dùng phương thức của chính hắn. Hắn nghĩ sâu tính kỹ như vậy thì làm sao mà vô ưu vô tư được, hắn như vậỵ eăn bản cũgn không thể trờ lại nhưtrước đây được!
Hối hận đãl ựa chọn con đường như hôm nay sao? Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây. trong lòng khẽ động, hắn bỗng nhiên rõ ràng tám chữ nhân tại giang hồ thân bắt do kỷ ẳn chứa trong đó bao nhiêu sự chua xót cùng bất đắc dĩ, quay đầu nhừi qua, trông thấy Bùi Bội đang nhìn mình, trong đôi mắt mang theo sự ân cần, mang theo sự lý giải, còn mang theo sự yêu thương thật sâu…
Bỗng nhiên cảm thẩy. bất cứ lúc nào. được sự yêu thương vây quanh cũng là một chuyện hạnh phúc, vô luận ngươi uể òặi sợ hãi, thất lạc bi ai, yêu thưcmg không thể nghi ngờ là phương thuốc chữa thương tốt nhất.
Tinh thần đã tỉnh lại, Tiêu Bố Y vươn tay kéo hai huynh đệ qua, “Các ngươi tới cũng vừa vặn, đi, chúng ta đi thương lừợrig một số chuyện”.
Bùi Bội lại hướng về Tiêu Bố Y nói: “Bố Y, thiệp đi chuần bị một chút”.
A Tú cùng Chu Mộ Nho lúc này mới cùng hòi, “Thân thể của cô đã tốt lên chưa?”
Bùi Bội yêu kiều cười nói: “Đa tạ hai vị tướng quân quan tâm, ta hiện tại… đánh hổ còn chết. Được rồi, mọi người cứ trò chuyện đi, ta đi trước một bước”.
Bùi Bội rời đi, A Tú lại hướng tới Chu Mộ Nho chợp chợp mắt, lấy ngón tay chỉ vào Tiêu Bố Y nói: “Hổ mà tiểu hồ từ đánh chết còn đang ờ đây mà… ” Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Chu Mộ Nho cười rộ lên, “Tiểu hồ tử đánh không được, chỉ sợ phải nói là Thiếu đương gia hàng long phục hổ”.
“ừm, hổ thi là hổ, bất quá là một con cọp mẹ” A Tú trêu chọc nói.
Tiêu Bố Y gõ trên đầu mỗi người một cái, khẽ quát: “Dám vô lễ với bổn vương như thạ người đâu. đem hai người này ném ra lăng trì”.
Ba người lại cười, trong lúc nhất thời không cách nào thẳng người được, vệ binh từ rất xa nhìn thấy, cũng lây nhiễm sự nhiệt tình, cảm thấy tâm tinh thoải mái. nhung không biết Tây Lương Vương cả ngày bận rộn, chân mày cau lại, vì sao hôm nay lại vui vẻ như thế.