Kỵ binh mờ đường, bộ binh theo sát. Bọn họ tầm nhìn chỉ có một, đó là đi theo Lưu Vĩnh Thông cùng đánh tan quân Hoài Nam xông vào thành tri Đây là cơ hội duy nhất để bọn hắn lấy thành!
Đường Tri Tiết đã phát giác được dị thường ở phương xa. Tuy bóng đêm rất đậm, nhìn không được xa. Nhưng tiếng vó ngựa khác thường ờ phương xa, tiếng kêu thê thảm hoảng sợ, trên đầu thành cũng lờ mờ nghe được.
Ai cũng biết phía Lưu Vĩnh Thông có dị thường, nhưng tất cả mọi người đều không rò rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
“Đường Tướng quân. Làm sao bây giờ?” Binh sĩ vội hồi.
Đường Tri Tiết mở to hai mắt, thẳm nghĩ nhìn rõ ràng tình huống rồi nói sau. Nhưng phương xa thật sự quá tối, khiến cho hắn nhìn Không ra bất cứ điều gi. Tất cà mọi người bị phương xa hấp dẫn, nhưng không có chú ý tới có vài chục bóng đen đã sớm từ góc tường lẻn ra, sau đó dán sát tường thành, như cái bóng di động về phía cừa thành.
“Đường Tướng quân, cần phải đóng cừa thành lại” Một Thiên tướng đề nghị.
Đường Tri Tiết đương nhiên rõ ràng phương phép tốt nhất chính là đóng cừa thành. Nhưng hắn sao có thể làm như vậy? Hắn mặc dù cùng Lưu VàẾ Thông có mâu thuần. Nhưng mà Lưu Vĩnh Thông hiển nhiên gặp nguy hiểm. Đóng cừa thành tức là trực tiếp hại chết Lưu Vĩnh Thông.
Nếu như Lưu Vĩnh Thông chết, hắn sẽ ăn nói thế nào với Thánh Thượng? Hắn hiểu rằng, ở trong này hắn tuy là chủ tướng. Nhưng Lưu Vĩnh Thông lại là chúa tể ờ trong này, bời vì hắn là tâm phúc của Thánh Thượng.
Một khắc này. Đường Tri Tiết tâm loạn như ma, chậm chạp không thể truyền ra bất cứ mệnh lệnh gi. Thời cơ chiến đấu thường thường lóe lên tức thì, hắn rắt nhanh đã bỗ lỡ cơ hội tốt nhất để bảo vệ thành. Lúc này có binh sĩ hét lớn: “Lưu tướng quân đã trở lại”.
Đường Tri Tiết ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy được trong bóng tối xuất hiện mấy kỵ sĩ, người cầm đầu lờ mờ chính là Lưu Vĩnh Thông.
Nhưng trong bóng đêm ờ phương xa, lại mang theo khói bụi cuồn cuộn. Thoạt nhìn như oan hồn trong bóng tối giương nanh múa vuốt. Đường Tri Tiết mồ hôi tuôn roi, chỉ nói: “Lưu tướng quân vừa vào thành lập tức đóng cùa thành”.
“Nhưng ngoải thành còn có binh sĩ cùa chúng ta!” Có người bất màn nói.
Đường Tri Tiết quát lớn một tiếng, “Chiếu theo ta nói mà làm theo”. Hắn một khắc này dĩ nhiên đã lõ ràng, bọn họ đã trúng bẫy cùa đối thù.
Vó sắt tung bay. mấy dặm lộ trình có thể nói là thoáng qua đã đến. Lưu vinh Thông khi nhìn thấy cùa thành Vĩnh Phúc, chi cảm thấy tim như muốn bị tiếng vó ngựa dẫm bắn ra.
Tuy là vài dặm lộ trình, hắn đã mồ hôi đầm đìa, trước mắt nhòe đi, mồ hôi từng giọt từ trán chảy tới khóe mắt, làm cho mắt cay xè. Nhưng hắn thặm chí không có thời gian đi lau sạch mồ hôi. Hắn chỉ biết là, lọt vào được trong cùa thành, mạng sống của hắn mới có hy vọng.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm cừa thành, cho nên cũng không có chú ý tới tường thành cũng có những người lập tức tới gần cùa thành, hằu như đồng thời cùng hắn xông vào cùa thành.
Lưu Vĩnh Thông một khắc vừa tiến vào cừa thành, đã kêu lớn: “Quân Tây Lương đến. nhanhđóng cùa thành!”
Hắn hiển nhiên cực kỳ ích kỷ. những lời này vốn nên sớm đã hô lẻn. nhung hắn cũng không thể vứt bò tính mạng của mình, nên chờ đến trướccủa thành mới tỉnh ngộ ra, trước mắt cực kỳ nguy hiểm, không đóng cùa thành, đối thù rất có khả năng nhân cơ hội đánh vào thành tri
Cừa thành kẽo kẹt muốn khệp lại, Lưu Vĩnh Thông đã lách mình tiến vào thành tri, không khỏi trong lòng an tâm một chút. Quay đầu lại nhìn lại. Chỉ thấy vào theo bên người chi có vài kỵ sĩ, những binh mã còn thùa lại, đều ờ ngoài mấy trượng.
Hắn gọi to: “Đóng cùa thành!” Hắn không suy nghĩ nhiều, thậm chí còn xuống ngựa đích thân trợ giúp binh sĩ đi đóng của thành. Nhưng chỉ tháy được một số bóng người chui vào trong thành. Tay chi giương lên, mấy thảnh binh đóng của thành đã ôm lấy cổ họng té xuống. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
“Làm cái gì?” Lưu Vĩnh Thông giận dữ. Nhịn không được thúc ngựa tiến lẻn.
Một người xoay người lăn tới, trong tay ánh đao lóe lên. Con ngựa hí lẽn bi thảm ngã lăn xuống đất. Thì ra người nọ đột nhiên xuất đao, đã chặt đứt chân ngựa.
Lưu Vĩnh Thông vội vàng không kip chuẩn bị, từ trên lưng ngựa ngà xuống. Cũng may hắn dù sao cũng có tập luyện, cảm thấy không đúng liền đùng hết sức lăn sang một bên. Chỉ thấy được ánh đao lại lóe lên, đinh đằu chợt mát lạnh, mũ giáp đã bị một đao chém xuống.
Hắn nếu chậm một bước, bị chặt đứt chính là đầu của hắn, mà không phải là mũ giáp!
Khi nghĩ tới đây. Lưu Vĩnh Thông tim gan lạnh lẽo, liều mạng lăn về phía trong thành, hoàn toàn là phản ứng vô ý thức, thầm nghĩ rời xa khỗi nơi nguy hiểm. Người xuất đao nọ không hề truy kích, nhiệm vụ của hắn không phải giết người, mà là bào vệ cửa thành.
Thù binh trên thành đã kêu to lên, bọn họ rổt cuộc phát hiện đối thù. Đối với những người lẻn vào chiếm cửa thành cũng không để ý tới.
“Nhanh đi đóng cừa thành!” Đường Tri Tiết đã phát hiện tình thế nghiêm trọng, khàn cả giọng hô lên. ở tại cùa thành vốn an bài vài chục tinh binh. Dù sao đóng cừa thành cũng không cần phải dùng quá nhiều người. Nhưng đám người Lưu Vĩnh Thông xông đến quá mành liệt, trong lúc nhất thời đều có ý nghĩ né tránh, chi sợ bị Lưu Vĩnh Thông đâm trúng. Lúc này trông thấy không ồn, liền ùa lên liều chết muốn đóng cừa thành.
Mấy chục dũng sĩ vào thành phân ra hai nhóm. Một nhóm chống đỡ thành binh đánh tới, mặt nhóm rút đao đi tiến hành phá hủy những dụng cụ đóng mở cừa thành.
Bất luận cừa thành gì, hiển nhiên xệp đặt đều là dùng để chống cự với bên ngoài, mà bên trong ngược lại cẩu tạo đơn giản. Nhưng cũng không thể nói là nhược điểm của cửa thành, vì dù sao cùa thành chỉ dùng để chống cự từ bên ngoài đến đánh. Mấy chục dũng sĩ ra tay, chỉ cần một lát cùa thành đã phá hư không thành bộ dáng. Bọn họ dùng hết khả năng có thể làm được, để cừa thành không thể đóng lại. Như vậy cho dù đối thù giết qua, bọn họ ngăn cồn không nổi, thì thành binh cũng tạm thời không thể đóng cừa thành.
So với các dũng sĩ quả cảm đầy hiệu quả, binh sĩ thủ thành rò ràng phản óng chậm hơn rất nhiều.
Đường Tri Tiết đã đích thân xuống thành lâu, đốc xúc thành binh đem những người lẻn vào này đuổi ra ngoài.
Đen phá hư cùa thành chỉ có vài chục người. Một đợt cung tiễn bắn qua, đã ngã xuống bảy tám người. Chỉ cần cho Đường Tri Tiết chừng một chén trà nhò nữa, hắn tin tường nhất định có thể đem những người này đầy ra khỏi cừa thành.
Chi tiếc là. hắn đã không còn thòi gian.
Quân Hoài Nam kỵ binh lúc này đã chen chúc ùa vào cùa thành, trước cừa thành mua tên như châu chấu, binh sĩ muốn vào thành đã bị loạn tiễn bắn thành con nhím, liên tục kêu lên thảm thiết. Trong lúc nhất thời, của thành đã biến thành địa ngục.
Binh sĩ vào thành nằm mơ cũng không có nghĩ đến, vốn cho rằng vào thành chính là an toàn, nào đâu nghĩ đến vào thành lại là toi mạng. Đường Tri Tiết sắc mặt tái nhợt, cũng không do dự. phẫn nộ quát: “Bắn”.
Lúc này thành binh đã chen chúc ùa tới, ờ bên trong thành tầng tầng lợp lợp bày ra trận doanh phòng ngự. Thuẫn bài binh, Cung nỏ binh, đao phủ thủ đều nhìn chằm chằm.
Nhưng trong lúc vội vàng, những người này phòng ngự cũng không có lưu lại nửa phần khe hờ cho quân Hoài Nam ờ ngoải thành.
Đường Tri Tiết biết mình lại phạm sai lầm. Nhưng hắn đã đảm lao phải theo lao. trong lúc vội vàng, hắn không biết trong kỵ binh có xen lẫn thiết giáp kỵ binh hay không. Cho dù không có, hắn cũng không thể để cho kỵ binh xông qua. Như vậy mà nói, trận hình sẽ đại loạn. Thiết kỵ Tây Lương sau đó vọt tới theo, hắn lấy cái gì chống cự?
Bỏ đi thành trì phòng ngự, hắn căn bản không có tiền vốn chống lại cùng quàn Tây Lương. Cho dù giết lầm, hắn cũng đã vô năng vô lực. Thế sự luôn luôn trào phúng như thế. Vừa rồi hắn còn vì dân chúng bị tàn sát trong lòng bất an. Đến bây giờ. hắn lại muốn tự tay chôn vùi tính mạng quân đội cùa mình.
Lại một vòng tên dài bắn ra, kỵ binh lại ngà xuống một đám.
Tất cả mọi người đều chết không nhắm mắt, bọn họ không có ngà dưới vó thiết ky của quân Tây Lương, ngược lại chết ờ trong tay người một ỊỊhà. Cụtig tiến thủ bắn ra tay cũng có chút như nhũn ra. Nhưng cừa thành thi thể chồng chất, đã tắc thông đạo. Kỵ binh tốc độ rốt cuộc đã chậm lại.
Đường Tri Tiết còn không đợi thờ phào, binh sĩ trên đầu thảnh đã kinh hoàng kêu lên: “Đường Tướng quân. Có đại binh đánh tới!” Đường Tri Tiết trong lòng lạnh toát, nhìn qua cừa thành chỉ thấy trong bóng đêm ở phương xa, lờ mờ vô số bóng người từ trong bóng tối tuôn ra, dày đặc như kiến.
Đường Tri Tiết hô đến muốn phá cuống họng. “Lưu Vĩnh Thông. Dần người thù thành. Bắn tên!”.
Lưu Vĩnh Thông vi bảo vệ tính mạng đã rời khỏi thật xa, lúc này cũng bất chấp bất mãn, bước nhanh đến đầu tường, đưa mắt vừa nhìn thi không khỏi hít vào một hơi khi lạnh. Đường Tri Tiết nhìn thấy bất quá chỉ là cục bộ. Hắn vừa leo lên đầu tường nhìn, mới phát hiện chỉ trong chốc lát, khắp núi đã đều là quân Tây Lương!
Tiêu Bố Y cũng không có mang theo kỵ binh xông vào. Hắn đã sớm ghìm ngựa lại. Hắn hiểu rằng lúc này xông vào, khẳng định là thương vong thảm trọng. Không chiếm địa lợi, thiết giáp kỵ binh của hắn cũng không có bất luận ưu thế gi. Trước mắt. chính là thời điểm công thành. Thiết kỵ Tây Lương ghìm chặt, nhưng bộ binh lại đã tràn qua, rất nhanh đã giết tới dưới thành, dũng mành ùa vào thành.
Kỵ binh Hoài Nam không kip vào thành đã biết không ồn. Nên cũng không vào thành nữa mà tứ tán chạy trốn. Quân Tây Lương đối với đào binh cũng bỏ mặc, đã đối với thành Vĩnh Phúc bắt đầu tiến công toàn diện.
Thành Vĩnh Phúc trước mắt có một nhược điểm lớn nhất, đương nhiên chính là cửa thành mờ rộng ra. Nhưng nhược điểm lớn nhất cũng có hung hiềm thật lớn. Đó chinh là Đường Tri Tiết đã đem trọng binh trong thành gác ờ chỗ này. Muốn đột phá lớp phòng ngự này cũng không phải là chuyện dễ.
Vô số quân Tây Lương chọn dùng phương tiện giản dị leo lẻn trên tường thành. Dũng sĩ Tây Lương lại từ cùa thành liều mạng sát nhập.
Cùa thành cũng không rộng lắm. Chỉ có thể đung hơn mười người kề vai chiến đấu. Điều này mang đến cho Đường Tri Tiết địa thế thật lớn. Sách lược của hắn đến bây giờ đã nổi lên tác dụng. Quân Tây Lương không cách nào bày trận công kích, càng nhiều là dựa vào từng binh sĩ thôi động, đã giảm bớt rất nhiều uy lực.
Mỗi đẩy tới một phân, quân Tây Lương đều phải trả giá thật lớn. Nhưng mới đầy đi hơn một trượng, lại bị quân Hoài Nam mãnh liệt được công kích áp lùi. Quàn Hoài Nam dựa vào địa thế, dựa vào nhiều người, bảo vệ được trận cước. Nhiều lần giằng co, quàn Tây Lương cũng chưa có đánh vào được thảnh Vĩnh Phúc.
Tiêu Bố Y đôi chân mày nhíu lại, đã giục ngựa đi về phía trước, đi tới dưới thành.
Lúc này trước thành tên bay nhưmưa xuống. Nhưng trong mắt Tiêu Bố Y lại không tính là gi.
Lưu Vĩnh Thông thấy cừa thành bảo vệ được, trong lòng hơi định. Tiêu Bố Y lại ngẩng đầu trông qua, lớn giọng quát: “Lưu Vĩnh Thòng. Nhanh chóng lui ra phía sau. Bổn vương tha chết cho ngươi!”
Lưu Vĩnh Thông vốn muốn cất tiếng cười to. nhung không biết tại sao. trong lòng lại thấy lạnh cả người.
Hắn còn đang do dự, Tiêụ Bổ Y lại lớn tiếng quát: “Tây Lương vương ờ đây, dũng sĩ Đông Đô thắng bại là ở lúc này. Người nào vào thành trước, giết được Lưu Vĩnh Thông, quan thăng ba cấp, thưởng trăm lượng hoàng kim”.
Tiêu Bố Y trờ mặt so với lật sách còn muốn nhanh hơn. Lưu Vĩnh Thông đã như rơi xuống vực sâu. Dưới trọng thường, tất có dũng phu. Quàn Tây Lương vốn sĩ khí hoi xuống, nghe Tây Lương vương khuyến khích, trong lúc nhất thòi sĩ khí đại chắn, ra sức leo lẻn.
Tiêu Bố Y đang lo lắng có trèo lên thành chiến một trặn hay không. thì một người đã nương theo dây thừng, leo lên đằu tường. Một người vào thành, quân Tây Lương trong tích tắc khí thế như hồng thủy, tiếng hò hét rung động khắp noi. Càng nhiều binh sĩ leo được lên đầu thành, đã cùng thù quân trên đầu tường triển khai liều chết huyết chiến!