“Nếu như không có những lòi nói của ngươi hôm nay cùng ta, ta sau khi biết tin tức này, có khả năng ai cũng không nói, mà đi Nhạc Thọ” La Sĩ Tín thê lương nói: “Ta không có bằng hữu, cũng không có ai để tâm sự”.
Vương Phục Bão tay đè lên vai La Sĩ Tín, trầm giọng nói: “Không phải ngươi không có bằng hữu, mà là ngươi cự tuyệt bằng hữu. Trường Nhạc vương. Hồng Tuyến, ta đều xem ngươi trờ thảnh bằng hữu”.
La Sĩ Tín khóe miệng giật giật, nghiêm nghị nói:”Đa tạ. Ta hiện tại phải ra roi thúc ngựa quay lại, thông báo cho Trường Nhạc vương chuyện này, để hắn phòng bị”.
“Nhưng Trường Nhạc vương chưa chắc đã tin ngươi” Vương Phục Bảo cau mày nói.
“Hắn tin hay không là chuyện cùa hắiỊ ta có làm hay không lại là chuyện cùa ta” La Sĩ Tín thờ dài nói: “La Sĩ Tín ta cả đòi ngỗ nghịch, đối với trong mắt người khác, thay đồi thắt thường, đều không có tín nghĩa, nhung mà cũng không để ở trong lòng. Nhưng ta chính thức cảm giác áy náy một là Trương tướng quân, hai người khác chính là Hồng Tuyến cùng Trường Nhạc vương. Trường Nhạc vương đối với ta có ơn tri ngộ, bất kể hiềm khích lúc trước mà trọng dụng ta, ta cho dù vì hắn bò qua cái mạng này, thi có sao?”
Vương Phục Bảo rốt cuộc nhìn thẳng vào La Sĩ Tín nói: “Sĩ Tín, nói thật, trước kia ta thật xem thường ngưoi. Nhưng hôm nay ta mới biết được, bản thân đã sai”.
La Sĩ Tín chậm rãi đứng lên. “Có những lời này của ngươi, ta chết cũng không uổng” Hắn thật ra đã ôm thái độ chịu chết đi Nhạc Thọ, nếu hắn không thể vạch trằn chân tướng của Bùi Củ, thi rất có thể sẽ chết ờ trên tay Bùi Cù.
Khi đã đến đường cùng, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh. Đối phó Bùi Cù, cũng chínhlà đối kháng Thiên Nhai Thái Bình đạo. hắn thật sự không có nừa phần nắm chắc. Trên thực tế, hắn nghe qua quá nhiều chuyện của Thiên Nhai, cũng biết được chỗ sắc bén của người này, nhưng hắn một mực ra vẻ một văn thẳn yểu đuối, điểm ẳn nhẫn ấy. ngẫm lại cũng làm cho lòng người lạnh lùng!
Vương Phục Bảo đột nhiên đứng lên nói: “Sĩ Tín, ngươi không cần đi. ta đi!” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của La Sĩ Tín, Vương Phục Bào nói: “Trường Nhạc vương cùng Hồng Tuyến hiện tại… ài… thật ra…” Hắn nói ấp a ấp úng. rốt cụộc vẫn lộ ra vẻ kiên quyết, “Ngươi không nên trách bọn họ, trên thực tế. ngươi làm việc thật có điềm bất cận nhân tình”.
La Sĩ Tín cười cười. “Ta không trách bọn họ”.
Vương Phục Bảo gật gật đầu, “Ta cùng Trường Nhạc vương ra sinh vào từ nhiều năm như vậy, còn có Hồng Tuyến ờ bên. chắc hẳn nói chuyện, Trường Nhạc vương còn có thể nghe theo. Mục đích chúng ta là khiển cho Trường Nhạc vương xa tiểu nhân, cho nên ngươi đi ta đi cũng đều được”.
La Sĩ Tín trước mắt tỏa sáng. “Ba tạ Vương Tướng quân”.
“Nhưng..Vương Phục Bảo trên mặt lộ ra vẻ bi ai, “Thành Lẻ Dương này chi sợ thù không được quá lâu.
Ta thòi gian gần đây biết được tin tức, Tẳn Thúc Bảo chẳng những đem toàn bộ công cụ công thành ờ các quận huyện xung quanh Lê Dương tập trung về, còn lệnh cho công tượng mười bảy huyện xung quanh hội tụ, dùng số tiền lớn chế tạo xe trèo thành, máy ném đá. Hôm nay lần luân phiên công kích này, chỉ là bọn họ thừ mà thôi. Đến khi bọn họ đem xe trèo thành, máy ném đá toàn bộ vận dụng, bốn phía đánh, thành Lê Dương chỉ có thể là một tòa từ thành, ở lại chỗ này, chỉ có một con đường chết”.
La Sĩ Tín ngược lại nở nụ cười, “Ta thật ra sớm đã đáng chết, bất quá ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Lê Dương, chờ các ngươi trợ giúp. Vương Tướng quân, nếu có thể cứu Trường Nhạc vương một mạng, ta chết mà không uổng!”
Vương Phục Bảo hai mắt sáng ngời, rốt cuộc vỗ vỗ vai La Sĩ Tín. từng chữ nói ra: “Vậy ngươi bảo trọng!”
La Sĩ Tín quay đầu đi, đè nén kích động trong lòng xuống, trả lòi: “Ngươi cũng bảo trọng! Cần thận Bùi Cù cùng Dương Thiện Hội, hai người này chỉ có thể dùng trí. không thể dùng lực!”
Đêm đã khuya, Tiêu Bố Y cùng Tằn Thúc Bảo còn chưa có đi ngủ. hai người đều nhìn sang bằu tròi đêm thâm thúy, thật lâu không nói gi.
Tần Thúc Bảo ôm đầu gối ngồi dưới đất, đột nhiên nói: “Ta đã lâu không có chú ý tới bầu tròi đêm đẹp như vậy”.
Tiêu Bố Y nói: “Đúng vậy, người cả đời này đều bận rộn, rất nhiều khi chỉ lưu ý tới ích lợi trong gang tấc, nào có thời gian đi ngắm bằu trời đêm?”
Tẳn Thúc Bảo nói khẽ: “Mầu thân đã từng nói với ta, mỗi một ngôi sao trên bầu trời, chính là một trái tim trên mặt đất. Lóe sáng chính là thiện lương, ảm đạm chinh là ác nhân. Người vẫnnói, muốn ta làm một ngôi sao lóe sáng!”
Tiêu Bố Y nhìn lên bầu tròi đêm. mỉm cười nóị: “Xém ra người thiện lương còn rất nhiều..
“Nhưng ta cùng không có trong đó” Tần Thúc Bảo bi thưong nói: “Ta tìm hồi lâu, cũng tìm không thấy ngôi sao nào là cùa mình”.
Tiêu Bố Y im lặng, không biết hắn tim như thế nào. nhung biết lúc này. để cho ắn nói ra tâm sự là tốt rồi.
“Gia phụ chết sớm, là mẫu thân đem ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. Không có ai biết, mẫu thân trong lòng ta quan trọng”Tằn Thúc Bảo khóe mắt đã có lệ quang, bởi vi thưcmg tâm mà thất tinh cồ phát táCị thân thể run như lá rụng trong gió lạnh. Hắn rất đau. nhưng mà hắn không rên một tiếng,
“Ta hiểu!” Tiêu Bố Y kiên định nói: “Cho nên ngươi năm đó không có làm sai. ta nghĩ cho dù Trương tướng quân, hắn cũng sẽ không trách ngươi! Thúc Bảo, ta mặc dù cùng Trương tướng quân gặp nhau chi có vài lần, càng là bị người đuổi giết chật vật không chịu nổi, nhưng ta biết, sao sáng cũng không thể sáng bằng lòng dạ của người được. Người lúc trước không có giết ngươi, vốn là muốn cứu các ngươi, dù là các ngươi…”
Tiêu Bố Y đã không thể nói tiếp, bời vì hắn nhìn thấy khóe mắt Tẳn Thúc Bảo nước mắt vỡ toang, từng giọt, từng giọt chảy xuống, như ánh trăng thẻ lương, giống như những ngôi sao sáng trên trời!
“Cho nên ta càng cảm thấy được mình đáng khinh, ta lúc ấy thầm nghĩ có chết đi, một chút cũng không vướng bận” Tần Thúc Bảo nức nờ nói: “Ta thực xin lỗi Trương tướng quân, thực xin lỗi mẫu thân, ta tìm không thấy chính mình, nhung lại không thể chết cho xong việc. Mầu thân không biết nội tình, bảo ta tiợ giúp Lý Mật, ta vô lực kháng cự. Ta biết hy vọng duy nhất của Trương tướng quân khi còn sống, chính là bình định thiên hạ, ta chi có thể làm hết sức. Ta hy vọng, sau khi ta chết, nếu có thể gặp được ngôi sao của Trương tướng quân, không cầu người tha thứ. chỉ cầu đối với người nói một câu trong lòng cùa ta rất áy náy!”
Trời cao vắng vẻ, giống như khuôn mặt cô đơn cùa Trương TuĐà, lưu tinh lóe lên. càng giống như một giọt lệ trong mắt tướng quân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tiêu BỐ Y thở dài nói: “Ngưai nhất định có thể gặp được Trương tướng quân!”
Ánh lừa sáng tắt, chiếu lên trên khuôn mặt phức tạp ngàn vạn của hai người. Lưu tinh đã tắt, Tiêu Bố Y nhướng mày, nhìn thấy một cận vệ phi nước đại đến. trinh lên một tờ giấy. “Lê Dương mật tín”.
Tiêu Bố Y tiệp nhận xem xét, cau mày nói: “Ta đoán sai rồi, đi không phải La Sĩ Tín, mà là Vương Phục Bảo”.
“Bọn họ vô luận là ai, đối với Đậu Kiến Đức đều là trung thành” Tẳn Thúc Bảo nói.
Tiêu Bố Y nói: “Chỉ tiếc, đi không thể sống, lưu lại nhất định chết. Ngày mai. La Sĩ Tín quá nùa không thấy được thái dương cùa ngày hôm sau”.
Tần Thúc Bảo ngược lại có chút kinh ngạc, “Tây Lương vương, người có kế hoạch ám sát La Sĩ Tín?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Lê Dương phòng thù nghiêm mật, Mà Nghĩ cũng không phải cao thù, muốn giết La Sĩ Tín, nói dễ vậy sao. Ngưai đối với La Sĩ Tín còn có tình huynh đệ?”
Tần Thúc Bão cười khổ nói: “Có khả năng sao? Trưong tướng quân vừa chết, ta cảm thấy hắn cũng khổ sờ, nếu chết, có lẽ là một giải thoát. Nhưng mà thành Lê Dương thành cap tường dày, Lý Tĩnh tướng quân sau khi chiếm lĩnh, lại cố ý tăng mạnh phòng thủ, cho nên đặc biệt khó đánh. Ta không sợ đánh, nhưng xin Tây Lương vương chớ có khinh địch”.
Tiêu Bố Y trên mặt đột nhiên hiện ra nụ cười giảo hoạt, “Ngươi có một chút tình hình cũng không biết rõ, nếu biết, quá nừa sẽ không cho rằng như thế” Hắn ở bên tai Tẳn Thúc Bảo nói vài câu, Tẳn Thúc Bảo thất thanh nói: “Thật có chuyện này sao?”
Tiêu Bố Y nói: “Đương nhiên không giả, chỉ là kế này đương nhiên cầu một trận chiến mà thắng, nếu tiết lộ, rất dễ dàng sắp thành lại bại, cho nên Lý tướng quân ngoại trừ đối với ta, cũng không có nói với người thứ ba về việc này”.
“Mạt tướng rõ ràng” Tẳn Thúc Bảo phán chần tinh thẳn nói: “Thẳnngày mai đã biết phải làm như thế nào”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, vỗ vỗ hắn đầu vai nói: “Tần Tướng quâiỊ đêm đã khuya, nghi ngoi đi. Giờ này đêm mai. chính là lúc chúng ta thoải mái nâng ly!”
Phương đông tảng sáng, trời đã hừng đông.
Khi hoa cò còn hàm chứa nước mắt ngượng ngùng, đội quân thép Tây Lương đã lại bắt đầu một đợt công thành lành khốc.
Dùng “Tĩnh nhưxừ nữ, động như thỏ chạy’ để hình dung quân Tây Lương, không chút nào quá. Tiếng trống mới vang lên. thì có kỵ binh lao ra đại doanh, bảo vệ hai cánh, bộ binh bày phương trận đi ra, phân ba đường đi vội, lập tức đối với doanh trại Khương Dương hình thành thể vây kín.
Khương Dương. Khúc Sư Tòng hiểu rằng đối thù chính là muốn bóp chăt bọn họ xuất binh, không dám chậm trễ. lệnh binh sĩ toàn lực thù doanh. Bọn họ cảm thấy, chỉ cằn bảo vệ đại doanh, thành Lê Dương không cần cứu viện, nhất thời nừa khắc cũng không trờ ngại.
Tần Thúc Bảo xuất binh, cấp công thảnh tây. Trong lúc nhất thời tiếng trống rang trời vang lên, tiếng gào giết thấu trời. La Sĩ Tín vọt tới đầu tường trước tiên, nhìn thấy thế công cùa quân Tây Lương, cũng nhịn không được hít một ngụm khỉ lạnh, quân T ây Lương lần này chuẩn bị xe công thành, khoảng chừng gấp ba ngày hôm qua. Chẳng lẽ Tẳn Thúc Bảo hôm nay đã chuần bị không tiếc bất luận tĩã giá như thế nào để tấn công? La Sì Tín khi nghĩ đến điểm này, đã lệnh cho binh sĩ Hà Bắc trên đầu tường đánh tĩả
Xe công thành cực cao, hầu như có thể ngang bằng với thành. Kể từ đó. trong nháy mắt sẽ đem hoàn cảnh san bằng, vốn binh sĩ ờ lỗ châu mai, còn dựa vào phòng ngự từ trên cao nhìn xuống, lúc này lại đột nhiên biến thành đối công. Muốn phá xe công thành cũng không dễ dàng, bởi vì cái này vô cùng khồng lồ, chỉ có dùng hỏa tiễn thiêu hủy, hoặc dùng xe bắn đá đánh nát. La Sĩ Tín cấp tốc điều máy ném đá tới!
Chi cần phá xe công thành cùa đối phương, quân Tây Lương nhất thời cũng không thể làm gì được hắn. Hắn đã đáp ứng VươngPhục Bảo, phải làm hết sức.
Thành có lẽ có thể phá, nhung nhất định phải làm cho đối thù trả một cái giá thảm trọng.
Nhưng không chờ hiệu lệnh của hắn truyền xuống, đã nghe thấy Tùy quản một hồi tráng vang lên, có binh sĩ phân ra, cấp công mặt nam của thành. La Sĩ Tín hai mắt đò bừng, cũng biết Vưang Phục Bảo mặc dù đi. nhưng phòng thủ vẫn rất tốt. trong lúc nhất thời cũng không có sơ sót gi.
Quân Tây Lương tiến công thành nam, tuy ít xe công thành, nhung thang mảy như mây, nhất tề hướng về phía đằu tường, binh sĩ như kiến, trong mưa tên cùa cung tiễn thủ. ra sức leo lên trên.
Quân Hà Bắc cũng sớm đò tròng mắt, hiểu rằng sống chết trước mắt. anh dũng xông lẻn trước.
Tiêu Bố Y thấy thế. than nhẹ một tiếng, cũng không như trước đây tiến lẻn ủng hộ quàn tâm. Tần Thúc Bảo ngóng nhìn thành lâu, hiểu rằng La Sĩ Tín quá nừa cũng có thể nhìn sang dưới thành, hai tuớng lúc trước dưới trướng Trương tướng quân, cho tới hiện tại, rốt cục muốn đánh đến tình trạng ngươi chết ta sống.
Tiếng trống lại nổi lên, quân doanhTây Lương một lầnxông ra một đội nhân mã. lặp tức hướng về thành đỏng mà đánh tói.
La Sĩ Tín thấy đối thù khí thế như hồng thủy, thế công như nước thủy triều, không khòi âm thẳm kinh hài. Hắn hiểu rằng Tận Thúc Bảo là người trầm ồn, xưa nay coi trọng trong ồn cầu thắng, công thành đánh trậri đều là trước dựng th4 cấp công như vậy chì có một khả năng, đó chính là hắn đã có nắm chắc tất thắng.
Nhưng cho dù đại quân Tây Lương trong doanh ra hết, vây đánh bốn phía. La Sĩ Tín cũng không tin tường, hắn có thể một ngày hạ thành tri Thấy Tần Thúc Bảo cấp công, La Sĩ Tín ngược lại trong lòng mừng thầm, thẳm nghĩ đối thù nếu chết thảm trọng, sĩ khí sẽ đại giảm, hắn có thể sống qua hôm nay, sẽ lại có thể gắng gượng qua được một thời gian ngắn.
Chỉ là hắn có thể sống qua hôm nay không?
Trong lòng trong lúc đó có sự bất an, La Sĩ Tín cảm thấy đối thù như ấn dấu cái gì đó. nhưng hắn lại không cách nào nhìn ra.
Tiêu Bố Y đột nhiên nói: “Đã đến lúc”.
Tần Thúc Bảo đột nhiên chỉ một ngón tay, “Tây Lương vương, người xem!” Tiêu Bố Y ngảng đầu nhìn lại, chỉ thấy được trong thành dâng lên một điểm khói lùa, tòa ra ngũ sắc, mìm cười nói: “Có thể công thành bắc”.
Tẳn Thúc Bảo gật đầu hạ lệnh, đích thân nồi trống. Quân Tây Lương lại khời thế công. La Sĩ Tín mới định chuần bị, lại thấy binh sĩ vội vàng lên đầu tường kêu lẻn: “La Tướng quân, việc lớn không ổn, quân Tây Lương không biết từ đâu trong thành xuất hiện, chừng hơn ngàn người, hơn nữa càng đến càng nhiều, bọn họ nội ứng ngoại hợp. đánh thành bắc!”
La Sĩ Tín quát to một tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ, một ngụm máu tươi đã phun ra!