Đạo Tín cười. “Bẳn tăng lằn này tiến đến. là có một chuyện muốn nhơ’ Hắn đi thắng vào vấn đề. cũng làm cho Tiêu Bố Y có chút ngoài ý muốn. Đạo Tín mờ miệng cầu người là chuyện cực kv hiểm thấv. Hắn nhịn không được hòi: “Là chuyện gi?”
■”Không phải đại sư cầu. Mà là ta cầu” Dương Đắc Chí trầm thấp nói.
Đạo Tín nói: “Ngươi cẩu ta. có gì khác nhau?”.
Đắc Chí tinh ngộ nói: “Tạ ơn đại sư chi điểm”.
Tiêu Bố Y xoay chuyển ánh mắt. khó hiểu bọn họ vêu cẩu cái gì, chi là đưa bọn họ đến trong sảnh, cười nói: “Cầu người bị cẩu. Có gì khác nhau?”
Đạo Tín hai tay chắp lại nói: “A di đã Phật. Thiện tai thiện tai”.
Tẳn Thúc Bảo nghe Tiêu Bố Y cùng Đạo Tín luận thiền, lại cung kính thổi lui sang một bén. Muốn nói cái gì. rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Tiêu Bố Y lại thùa dịp lúc này, liếc nhìn đánh giá Đại Ngốc.
Đại Ngốc thoạt nhìn thực sự ngốc, thủy chungbộ dạng cúi đầu phục tùng, khôngnói một tiếng.
Tiêu Bố Y ánh mắt đảo qua. có chút kinh ngạc. Bời vì một khắc này hắn có chút cảm giác hình như đã từng quen biết. Tiêu Bố Y đoán, nếu đã gặp qua. đương nhiên sẽ ghi nhớ. Bời vì trí nhớ của hắn cực tốt. Người này có chút quen mắt. đương nhiên là đã từng có có duyên phận gặp qua, nhưng đến cùng là đã gặp qua ở nơi nào?
Cùng Đạo Tín, Dương Đắc Chí hàn huyên, phán phó thán vệ đưa trà thơm lên. Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển. chuyện cũ như khói lại như điện. Đại Ngốc tăng nhân cũng không uống trà. lại cũng không ngồi, chi đứng ở sau lưng Đạo Tín. Tiêu Bố Y ngồi xuống. Lại nhìn thấv chính diện của hắn, đột nhiên kinh ngạc nói: “Là Từ Hồng Khách Từ tiên sinh?”
Hắn không thể tinm cũng không không tin. Đại Ngốc trước mắt kia tuy vẫn trầm mặc, nhưng khí chất phiên dặt dĩ vẵng vẫn mơ hồ hiển lộ. Người này không phải người nào khác, đúng là Từ Hồng Khách hắn tại Mà Ắp đã từng gặp mặt một lần!
Đối với Tiêu Bổ Y mà nói, Từ Hồng Khách này như ẩn như hiện. Hắn nghe lúc trưỡc khuyến Dương Quảng đi Giang Nam cùng có Từ Hổng Khách này, nhưng người này sau đó mất tích, làm cho Vũ Văn Thuật cắp bách, về sau sự tình cùng êm xuống, nhưng sông núi Đại Tùy cuối cùng cũng loạn. Từ Hồng Khách này ỡ trong đó. có thể nói là phát huy tác dụng không nhò.
Tiêu Bố Y hiểu rẳng Từ Hồng Khách này không đon giản, vốn dì sau đó căn bản không rảnh bận tám đến, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Từ Hồng Khách lại làm hòa thượng.
Từ Hồng Khách hai tay chắp lại nói: “”Bẳn tăng Đại Ngốc”‘.
Tiêu Bố Y có chút mơ hồ. chậm rãi nói: “Thi ra là Đại Ngốc cao tăng”. Dời ánh mắt đi, Tiêu Bố Y thấy Dương Đắc Chí cúi đẩu, nhẹ giọng hỏi: “Đại Si cao tăng. Từ biệt nhiều năm vẫn khỏe chứ?”
Dương Đắc Chí nói:”Chi cẩu an mà thôi”.
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Không chi nói an tàm. theo lv thì cũng không kém” Hắn thấy Dương Đắc Chí đã bình thảiL chân mày thậm chí đă thiếu rắt nhiều sự buồn bực bất đắc chí, hiểu rẳng hắn có lè đã tìm được cách sống mà mình muốn. Đã như vậy. mình cằn gì phải tự làm khồ mình mà kéo hắn tiến vào vòng luẩn quần chinh chiến này?
Quay đẩu nhìn về phía Đạo Tín. Tiêu Bổ Y nói: “”Không biết cao tăng có chuyện gì phán phó?”
Đạo Tín nói khè: “Sao dám nói phán phó. Bẩn tăng chích xin Tiêu thí chủ lại nghe một chuyện xưa”.
Tiêu Bố Y hiểu rẳng hòa thượng này kể chuyện xưa. chính là để lộ điểm tin tức cho hắn. liền đề khởi tinh thần nói: “Đại sư mời nói”.
Đạo Tín hơi chút trầm ngâm, lúc này mới nhìn về phía Dương Đắc Chí nói: “Đại Si?”
Dương Đắc Chí nhìn xuống nói: “Sư phụ cứ nói không sao”.
Đạo Tín lại nhìn sang Từ Hồng Khách. Từ Hồng Khách nói: “Vương bá nghiệp, trăng nơi đáv nước. Thị phi ân oánm cùng ta có quan hệ gì đàu?”
Tiêu Bố Y đánh vờ đầu cũng không biết quan hệ giữa Từ Hồng Khách cùng Đạo Tín. Nhưng vẫn nhịn xuống lắng nghe
Đạo Tín lúc này mới nói: “Chuyện xua này bẳn tăng cũng gần đày mới biết được. Mà trải qua… Đại Ngốc một phen giảng giải. Ta mới sáng tò, cảm thấy có lè Tiêu thí chủ có hứng thú nghe. Sau khi nghe xong, mới có thể quyết định một chuyện”.
“Đã nhưvặy. Đại sư cứ nói đừng ngại”.
Tiêu Bố Y nhíu mày nói. Hắn hiểu rẳng thinh cẩu này cùng Dương Đắc Chí có quan hệ. Đạo Tín chính là nói chuyện xưa của Dương Đắc Chí. Nhưng Dương Đắc Chí cùng Từ Hồng Khách là có quan hệ gi?
“Từ trước có một người họ Dương, sống ờ trong gia đình giàu có, cũng không biết được sầu bi là vật gì. Hắn chi cho là cả đời đều sè như thế. lại không ngỡ kinh biến lại xuất hiện” Đạo Tín rốt cuộc đã kể chuyện xưa. Tiêu BÓ Y lại liếc nhin Dương Đắc Chí. Bởi vì chuyện này hầu như cùng với chuyện của Dương Đắc Chí rất giống nhau. Dương Đắc Chí trùng họp nhìn qua. Hai người ánh mắt chạm nhau. Tiêu Bố Y cười, Dương Đắc Chí lại dời ánh mắt đi.
“Người họ Dương nọ tồ tông tại triều đinh đã tới địa vị cực phẳm. Phụ thân hắn cùng vinh quang nhất thời có một không hai. Nhưng con người dục vọng vô cùng, đói bụng muốn ăn cơm no. Ăn cơm no lại muốn lắy vợ. Cưới vợ lại muốn làm quan. Sau khi làm quan, lại muốn làm quan kiêu ngạo… Dục vọng cùa người này, thủy chung luôn cao hơn nhu cầu. Làm hoàng đế mới thòa màn. Nhưng chưa đủ. còn muốn làm thiên cồ nhắt đế. Thiên cổ nhất đế làm chưa được, đã muốn thành bá nghiệp vĩnh viễn tồn tại” Đạo Tín nói ra những điểu này. Tiêu Bố Y chi có thể cười khổ. Đạo Tín mấv càu đã lại đem tính tham lam của con người thể hiện tới mức vô cùng tinh tế.
Tiêu Bố Y sớm biết như vậy. người họ Dương nọ nói chính là Dương Đắc Chí. Tồ tông
họ Dương có thể nói là thống lình tối cao nhất của ba tinh sáu bộ. Thượng Thư Lệnh Dương Tố. Mà phụ thân Dương Đắc Chí, chính là Đại Tùy năm đó vinh quang vô song, thậm chí so với Lý phiệt Lý Mần còn muốn vinh quang hơn, Dương Huyền Cảm!
“Cha của người nọ mặc dù quan tới cực phẩm, vẫn chưa mãn nguyện. Hắn muốn thăng lên nữa. thì chi có hoàng đế là có thể làm. Lúc này có một người khuyên phụ thân hắn tạo phản làm hoàng đế. Người nọ tự xưng Phù Bình Cư!”
Tiêu Bố Y chân mày nhíu lại. hừ lạnh nói: “Thì ra là hắn!” Hắn đã sớm hoài nghi Dương Huyền Cảm phản loạn có Bùi Củ đầu độc. nhưng vần một mực không xác định được. Hôm nay rốt cuộc đã tra ra manh mối, Bùi Củ tựa nhưu linh loại, chủ mưu bốn phía.
Đạo Tín mặt không đổi sắc. tiếp tục nói: “Cha của ngưỡi nọ nghe Phù Bình Cư đẩu độc. Lại biết Thái Binh đạo có Thiên Cơ, cho là minh là chán mệnh thiên tử. cho nên bắt đầu tạo phản. Kết quả Tiêu thí chủ đương nhiên biết rõ. Vương đồ bá nghiệp, chi là trăng nơi đáy nước, cho dù phú quy ngàn vạn, cuối cùng cùng không bù lại được một đao hạ xuống. Nhưng chuyện xưa này cũng không có chầm dứt. mà còn có tiếp xuống..
Tiêu Bố Y nói: “Tại hạ rửa tai lắng nghe”. Hắn đổi với Đạo Tín cũng không xưng bổn vương. Thực là vì không có cằn thiết
Đạo Tín mim cười. Trong đã có sự thương tiếc thấm nhuần tinh đời. “Khi cha của người nọ khởi sự. thực sự thì Thái Bình đạo đồ cùng có tham dự vào. Chi là lúc ấy Thái Bình đạo đồ đã sớm sụp đổ. hơn nữa Còn Luân cùng Văn Đế ước hẹn. bảo vệ thiên hạ an bình, lại đem rất nhiều Thái Binh đạo đồ tản đi, làm cho không thể liên lạc lẫn nhauCôn Luân khi đó lại thu môn đồ. vốn là suy nghĩ cho an bình của thiên hạ. chi muốn đem một thân sỡ học truyền thụ hậu nhân an bang định quốc. Côn Luân kỳ tài ngút trời chán chính là người đại từ đại bi. Hắn không tiếc từ phản loạn biến thành phục vụ quốc gia. Không phải nghị lực vô thượng thì không thể làm được, về phẩn rất nhiều biến cổ về sau. lại là chuyện hắn không thể nghĩ đến”.
Tiêu Bố Y im lặng hồi làu mới nói: “Thi ra là thế”. Hắn hiện tại mới hiểu được vì sao La Sĩ Tín lại tòng quân, biến thành bộ hạ của Trương Tu Đà. Quá nửa là khi đó. Côn Luân vần hy vọng La Sĩ Tín giúp Trương Tu đã bình định động loạn. Nhưng về sau Lý Huyển Bá giả truyền mật lệnh, lại vì biết về Côn Luân, cho nên đã tạo thành thống khổ cho La Sĩ Tín.
Đạo Tín trong mắt có chút cảm khái nói: “Thái Binh đạo đồ tuy nhiều, nhưng ngoại trà Côn Luân ra, hiểu rò toàn bộ nhân thủ căn bán không có. Cho nên cho dù tham dự Thái Bình đạo đồ cũng không biết thân phận lẫn nhau. Khi đó có một đại tài vô thượng gọi là Lý Mặt. Tiêu thí chủ đương nhiên biết người này”.
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: “‘Hấn khôngphải là Thái Bình đạo đồ đó chứ?”
Vậy thi cũng không phải”.
Đạo Tín lắc lắc đẩu nói: “Nhưng hắn ở trong trường hạo kiếp kinh thiên đó quan biết với Thái B inh đạo đồ là Mưu môn Từ Hồng Khách!” Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tiêu Bố Y nhíu mày nhìn về phía Đại Ngốc, chậm rãi nói: “Cho nên Dương Huyền Cảm thất bại. Lý Mật cùng với Từ Hồng Khách mưu đồ bắt đẩu đảo loạn giang sơn Đại Tùy. lừa gạt tiên đế xuôi nam?”
Đạo Tín thở dài nói: “Có lẽ trong tối tăm, đều có thiên ý. Có duyên tắt gặp, cưỡng cầu không được. Lý Mặt. Từ Hồng Khách mặc dù tính không kém. Nhưng nếu muốn bẳng lực hai người mà muốn phá vỡ giang sơn Đại Tùy, đương nhiên vẫn có chỗ không thể. Nhưng thiên hạ cuộn sóng, khi đó đểu tụ lại. Thủv triều lên xuống, rốt cuộc gây thành kết quả hôm nay. Từ Hồng Khách chi bắt được một chuyện Trần Tuyên Hoa hoàn dương, chi bẳngba tấc lười, thuyết phục tiên đế xuôi nam. Đó chính là chuyện ai cũng không thể tưởng được”.
Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, Từ Hồng Khách sắc mặt thẫn thờ.
Đạo Tín lại nói :”Từ Hồng Khách sau khi khuyên tiên để xuôi nam tới Dương Châu, vồn muốn nhàn cơ hội đào tẩu. lại cùng Lý Mật tính chuyện thiên thu bá nghiệp. Không ngờ hắn mặc dù đào thoát khòi sự canh giữ của Vũ Văn Thuật. Lại lạc vào trong tay Bùi tiểu thư””.
■”Bùi Minh Thúy?” Tiêu bố ánh mắt lóe lẻn.
Đạo Tín gặt đầu nói: “Không ai khác ngoài Bùi Minh Thúv. Bùi tiểu thư tú ngoài tuệ trong, trí tuệ hơn người. Làm việc lại vô cùng chấp nhất. Lúc trước bần tăng ờ Đông Đô, gặp Bùi tiểu thư một lằn. thật ra muốn mỡ miệng khuyển giới. Làm gì có thuốc mà không chết người. Phật độ có người có duyên..
Đạo Tín nói đến đây. thở nhẹ một tiếng. Tiêu B ố Y lại nhớ tới dáng ngưỡi tịch mịch như tuyết ở Đông Đô . Hắn không có nghĩ đến, Thi ra lúc trước Đạo Tín cùng biết Bùi Minh Thúv ờ cách đó không xa. Hắn điểm tinh quá nhièu người, duy độc chi có khuyên không được Bùi Minh Thúv.
■”Bùi tiểu thư ép hòi Từ Hồng Khách chuyện Thái Binh đạo. Từ Hồng Khách rốt cuộc chịu không được dày vò, đã thồ lộ ra rắt nhiều. Nhưng Từ Hồng Khách thật ra cũng có rất nhièu chồ không hiểu. Hắn vốn tưỡng rẳng hắn phải chết, không ngờ Bùi Minh Thúy giam hắn vài năm, lại thả hắn. Chi là khi đó. Lý Mật sớm đã chết. Tiêu thí chủ như mặt trời ban trua Từ Hồng Khách sau khi biết thiên hạ đại thế. ý niệm đã thành tro bụi. lúc này mới quy V ngã phật. Pháp danh Đại Ngốc”.
Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: “Nếu là mọi người đều dùng phật môn để chuộc tội chi..Hắn hai mắt như điện, đã nhin về Phía Từ Hồng Khách- nhin thấy hắn sắc mặt thẫn thờ nhưng tay áo không gió mà bay. Rốt cuộc thu hồi lời muốn nói, giọng điệu chuyển sang binh thản nói: ■”Dừng cương trước bờ vực. Thật đáng mừng”‘.
Đạo Tín mim cười nói: “Tiêu thí chũ nghe đến mấy chuyện cũ này. Không phản cảm tăng gia chúng ta. mới xem như chính thức là thật đáng mừng. Nhưng mà chuyện Từ Hồng Khách, là một chuyện nhò không đáng kể. Bần tăng nói ra, là vì rất nhiều nhân quả. cũng là Đại Ngốc nói với ta biết”. Chuyển hướng chủ để. Đạo Tín nói: “Thật ra chắc hắn Tiêu thí chủ quá nửa biết rõ. Phụ thân của người họ Dương, chính là Dương Huyền Cảm. Gia gia của hắn lại là Thượng Thư Lệnh Dương Tố. Dương gia cả nhà bị trảm., chi lọt lại một người. Đó chính là ngươi nọ trong chuyện xưa của ta. về sau hắn chạy nạn ra ngoài, đổi tên gọi là Dương Đắc Chí. Mặc dù phong vân đã hơi định. Nhưng chuyện xưa của người này. Lại bắt đẩu từ khi chạy nạn!”
Đạo Tín nói đến đây. lại niệm phật hiệu. Dương Đắc Chí vẫn cúi đầu không nói. đẩv vẻ cô đơn.
Chi là nhiều năm phong gọt sương xàm. đã làm cho hán tử sầu hận này trỡ nên binh thản, lại cộng thêm một thân khí chất tiêu điểu mùa thu…