Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 833: Đại hoạch toàn thắng (2)

Tác giả: Mặc Vũ
Chọn tập

Hiệt Lợi lại nghĩ, Tiêu Bố Y quá nửa nóng lòng cùng Đường quán quyết đấu, lúc này mới bức thiết cùng mình nghị hòa. Tuy điều kiện kém một chút, nhưng đang lúc cần nghi ngơi lắy lại sức. hiểu rẳng cốt Sỡ Lộc không muốn đi. cũng không miễn cường, xoay chuyển ánh mắt. đã rơi vào trẽn người một người nói: “Đặc Mục Nhĩ. ngươi đi nghị hòa đi”.

Đặc Mục Nhĩ vẻ mặt đau khổ đứng ra. “Khả Hãn… cái này…”

“Ngươi không muốn đi?” Hiệt Lợi ánh mắt phát lạnh. Đặc Mục Nhĩ không dám không tuân theo, kiên trì nói: “Ta… ta… đi là được rồi”.

Đặc Mục Nhĩ vốn là Sĩ Cân Thổ Như Hột tộc lạc. coi như là thân phận cao quy. năm đó Thủy Tất khi xuôi nam, thẳm nghĩ tại thảo nguyên hưởng phúc, cũng không có đi theo Thùy Tất, nào đâu nghĩ đền Lý Tình đại náo thảo nguyên, đánh hắn tè ra quần, khồ không thể tả. Lần này Hiệt Lợi lại quy mô xuôi nam. Đặc Mục Nhĩ hấp thụ giáo huấn, thẩm nghĩ ờ lại thảo nguyên cũng chưa chắc được an toàn, không bẳng đi theo Hiệt Lợi. hắn một mực đều là tiến thì ờ sau. lùi thì vượt lên trước, lúc này đâv một mực binh yên vô sự. nào đâu nghĩ đến thật vất vả quay lại Định Tương, lại bị phái đi làm chuyện liều mạng.

Thồ Như Hột tộc lạc hiện tại thế suy. Khả Đôn lại cùng Khả Hãn liên thủ- Đặc Mục Nhĩ hiểu rẳng trứng chọi đá. chi có lình mệnh xuôi nam. Lúc gần đi chi có bạn nối khố. là Phổ Lạt Ba tiễn đưa, Phổ Lạt Ba như đưa ma tiễn Đặc Mục Nhĩ ròi thành, nhìn nhau nước mắt giàn giụa. Phổ Lạt Ba liên tục nói bảo trọng. Đặc Mục Nhĩ ngửa mặt lên trời thờ dài nói: “Dưới gằm trời này, đi nơi nào cùng không an toàn”.

Mang theo cảm khái, Đặc Mục Nhĩ rời đi, Hiệt Lợi trong thành lại lệnh quán Đột Quyểt đem Trương Lượng giam giữ lại. lệnh mấy người trong coi. Trương Lượng một ngày ba bữa không thiếu, cùng không chịu ngược đài. biết minh trước mắt đài ngộ chi là tạm thời, nếu thật đàm phán hủv bỏ. nói không chừng lập tức sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Nhoáng một cái mấv ngày đã qua. Trương Lượng thẩm nghĩ Lý tướng quân để cho minh ít nhất phải đem quán Đột Quyết kéo dài hơn năm ngày, trước mắt thòi gian đã không sai biệt lắm. Lý tướng quân nếu đã phát động, mình cùng phải nghĩ biện pháp thoát thân mới đúng. Sau bữa cơm tối, Trương Lượng giả bộ nhưtay chân bị trói tê dại không linh hoạt, làm vờ bát ăn cơm, sau đó lấy một mảnh sứ vờ giắu ỡ trong lòng bàn tay. Quản Đột Quyết hùng hùng hổ hổ thu thập, cũng không có phát giác Trương Lượng mờ ám, Trương Lượng lại bị trói, chuẩn bị đến khuya phá dây thừng, sau đó bò trốn mất dạng. Hắn đã sớm quan sát địa hình, thấv tròng coi hắn hiện tại chi có bốn quân Đột Quyết, hơn nữa đều là không yên lòng. Chi cần mờ được dâv trói, muốn đào tẳu cùng không khó khăn, nhưng mắu chốt là không muốn đả thảo kinh xà, thẳm nghĩ lại kéo dài một đêm cũng tốt, đã như vậy, không bẳng trước binh minh hãv trốn.

Trong khi đang tính toán, cửa phòng mở ra, cổt Sờ Lộc đi tới. mặt trầm như nước.

Trương Lượng trong lòng hơi run sợ. nỡ nụ cười nói: “Sĩ Cân. tìm ta sao?”

Cốt Sỡ LỘC lạnh như băng nhìn sang Trương Lượng, thấy hắn trấn tình tự nhiên, đột nhiên cười ha hả nói: “Đương nhiên là tìm ngươi, ngươi không có gạt chúng ta. Khả Hãn rất vui vẻ. Đi… ta đưa ngươi đi gặp Khả Hãn”.

Trương Lượng trong lòng khó hiểu, lại cười bồi mặt nói: “Ta sao dám lừa gạt Khả Hãn cùng Sĩ Cân?”

Cốt Sờ LỘC bảo người mờ trói cho Trương Lượng, sau đó dẫn hắn đi tới đại đường, Hiệt Lợi cao cao tại thượng, trên gương mặt âm u rốt cuộc có chút ánh dương, Đặc Mục Nhĩ đang nước bọt tung tóe khoác lác. trên đường còn có một hộp vàng, dưới ngọn đèn chiếu sáng, chiếu lên trẽn mặt Đặc Mục Nhĩ ánh vàng sáng lạn.

“Khả Hãn, Tây Lương vương quả nhiên cổ ý hoà giải, nói ké địch của người cùng hắn đều là Lý Uyên. Cho nên mời người bắt kể hiềm khích lúc trước, nguyện cùng ngươi vĩnh kết hữu hảo. từ nay về sau thảo nguyên Trang Nguyên người một nhà. để bày ra thành ý, lại để cho ta mang về một hộp vàng để thể hiện tâm ý. Hắn nói Khả Hãn đợi chừng hai ngày nữa. hắn sẽ phái đại thần Đông Đô mang lễ vật tiến đến. thương nghị chi tiết hoà đàm”.

Đặc Mục Nhĩ mặt hiện hào quang, thẩm nghĩ đời này cuối cùng làm được chuyển mặt mày rạng rỡ. Trương Lượng âm thẳm buồn cười, thẳm nghĩ Tảv Lương vương diễn trò thật tuyệt. Chi với trân châu cùng vàng, đã lừa gạt được tín nhiệm của Hiệt Lợi.

Hiệt Lợi nhìn về phía Trương Tế nói: “Ngươi rất tốt, ta sè không bạc đài ngươi. Đêm nay… Dũng sì Đột Quyết chúng ta uống thống khoái, ngươi cũng tính một phần”.

Trương Tế mặt đẩv vui vẻ nói: “Đa tạ Khả Hãn”. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Cho 1’ẳng Tiêu Bổ Y thật tình muốn hòa. Hiệt Lợi tạm thời buông lòng tâm sụ. thẳm nghĩ những ngày này thủ hạ khổ sỡ mệt mỏi. cũng muốn khao thưởng một cái. Liền lệnh cho quân Đột Quyết tối nay uống thoải mái, mổ trâu dê chúc mừng. Bên người Trương Tế mặc dù còn có người giám thị. nhưng những ngày qua cuối cùng cùng có thể thoải mái ăn một bữa. Mọi ngưỡi mang đến cho hắn một túi da Thanh Mạch Tửu, hắn giả ý nâng ly. đa số lại để chảv vào trên vạt áo, đến khi đêm khuya. rất nhièu quán Đột Quyết đã say mèm. Trương Tế cùng giả say quay lại. Bốn người trông coi hắn thì chi có hai người coi như còn tinh táo. sau khi quay lại phòng giam, lại đem hắn trói lại. Chờ khóa cửa xong, bốn người ở bên ngoài

phòng hò hét. phát tiết bắt mãn cùng buồn bực trong lòng, chi chốc lát. đã không còn tiếng động, chắc hắn đều đã ngủ say.

Trương Tế thẳm nghĩ, quán Đột Quyết buông lỏng cảnh giác, nếu như lúc này đánh lén Định Tương, bảo đám đại hoạch toàn thắng. Đáng tiếc mình không thể báo tin, cho dù có thể báo tin, quân Tảv Lương cùng không thể đuổi tới kịp. Xem tinh hình hôm nay. lại kéo dài mấy ngày cũng tốt. đêm nay không vội rời đi, để tránh đả thảo kinh xà.

Đang do dự, thình linh nghe bên ngoài có chút động tình. Một binh sì Đột Quyết binh bồng dưng nói: “Là…” chữ “ai” cùa hắn còn chưa có hòi rạ đănhưgà bị cắt cồ, có sự quái dị nói không nén lời. Sau đó ngoài phòng lại vanglến mấy tiếng xạt xạt. Trương Lượng kinh nghiệm chiến trường, cảm giác như thanh âm đơn đao. không khòi hoảng hốt. hiểu rằng ngoài cửa có biến, không biết người tới là ai. Không cam lòng bó tay chịu chết, cổ tay xoay chuyển, mảnh sứ vờ nơi tay. lợi dụng độ linh hoạt của ngón tay, đã đem dãy thừng cắt đứt.

Cửa phòng vừa vang lên. một ngưỡi ăn mặc trang phục Đột Quyết mang theo khí lạnh đi vào phòng đến. Mù da kéo xuống che khuất cả nửa khuôn mặt. thấy không rò mặt mày.

Trương Lượng thấp giọng nói: “Là ai?” Hắn không cời dây thừng, thầm nghĩ có thể bất ngỡ mờ dây thừng cho đối thủ một kích, súc lực trong người, người nọ đẩv mũ ra, thắp giọng nói: “Ta… Trương Te!”

Trương Lượng tập trang nhìn vào. ngưỡi nọ đúng là thiết huyết hộ vệ Trương Tế dưới tay Tiêu Bố Y, mừngrờnói: “Ngưỡi đã đến rồi?”

Trương Tế trong tay ánh đao lóe lẻn. đã chặt đứt dây thừng trên người Trương Lượng, rồi nói: “Lý tướng quán lệnh ta tới cứu ngươi”.

Trương Lượng cảm thấy cảm động, thẩm nghĩ chính mình liều minh kiềm chế Đột Quyết, Lý Tình quả nhiên không quên mình, “Lý tướng quân đàu?”

“Sắp vào thành. Ngươi trước thay đổi V phục người Đột Quyết lén ra ngoài, ta còn phải làm một việc” Trương Tế nói.

Trương Lượng khó hiểu nói: “Chuyện gi?”

Trương Tế nói: “Giết Hiệt Lọi!”

Trương Lượng giặt mình nảy nguỡi, không thể không bội phục Trương Tế to gan lớn mặt. “Bén cạnh hắn hộ vệ rất nhiều, chi sợ không dể đắc thủ”.

“Cũng phải thử xem” Trương Tế nói, mang theo Trương Lượng ra khòi phòng giam, nhìn thấy bốn binh sĩ Đột Quyết đểu đã mất mạng, máu tươi đầm đìa. Trương Lượng nghĩ đến thủ đoạn sát nhân của Trương Tế. cùng có chút lạnh người.

Biết mình công phu trên ngựa không tệ. nhưng muốn nói võ công, vẫn không bẳng Trương Tế. liền dò hòi: “Ta và ngươi cùng đi?”

“Không cần”‘ Trương Té lắc đầu nói: “Ngươi nhanh chóng thay đồi V phục, ra ngoài cửa phía bẽn trái, có người ở ngoài đó tiếp ứng, ám hiệu là phong lôi đối địa hòa”.

Trương Lượng hiểu rẳng Trương Tế làm việc đều có chủ trương, không tiện tham dự, nhanh nhẹn thay đổi V phục, đội mũ da che mặt. ra khòi cửa đi về phía bẽn trái không xa, có một người Đột Quyết nghênh đón. thắp giọng nói: “Phong lôi”. Trương Lượng ứng ám hiệu, người nọ xốc mũ da lên. lại là thân vệ Phương Vô Hối bén người Tiêu Bổ Y.

Phương Vò Hối một mực đi theo Tiêu Bổ Y. đến hiện tại mặc dù công phu không cao. nhưng suy nghĩ cực kỳ linh hoạt, lôi kéo Trương Lượng tiến vào một đình viện, sau đó đem pháo hoa bắn ra.

Một tiếng xẹt vang lẻn. pháo hoa bay lên thật cao, giữa không trung vô cùng bắt mắt.

Trương Lượng hòi. “Hiện tại tinh hình như thế nào?”

“Lý tướng quán đã mang ky binh đuổi tới” Phương vỏ Hối nói.

Trương Lượng thoáng có chút kỳ quái, thẩm nghĩ nếu như chi là kỵ binh, tại sao lại hôm nay mới đến? Nhưng mà Phương Vô Hối không nói. hắn cũng không tiện hòi nhiều. Phương Vô Hối nói: “Đến hiện tại, trong thành này đã lẫn vào hơn ngàn ky binh. Người Đột Quyét sơ ý chủ quan, nói một mực chờ quán Đột Quyết các nơi ỡ Sơn Tày quay lại. chúng ta liền mượn cơ hội trà trộn vào. Bọn họ không canh giữ cửa thành, càng làm cho Lý tướng quân tiến quán thần tốc”.

Trương Lượng còn chưa trả lời. chi thấv được bầu trời phương xa cùng có pháo hoa bắn lẻn trên không, lóng lánh sáng ngời, giống như sao sớm. Ngay sau đó tiểng gió gào thét, liền thấy được xa xa ánh lửa lóe lên, không bao lâu. trong thành Định Tương thành đã bốn phía bốc lửa. Trương Lượng thẳm nghĩ, dùng phóng hòa gãv ra hỗn loạn, sau đó nội ứng ngoại hợp. đém nay quân Đột Quyết lại lơ là phòngbị. chi sợ cho dù có mười vạn đại quân, cũng sẽ trong một ngày sụp đổ. Lý tướng quân chọn thời cơ rắt tốt. nhưng Trương Tế. không biết hiện tại như thế nào?

Chọn tập
Bình luận