Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1223: Ta ở địa ngục chờ ngươi

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Kỳ thật cũng không có gì.” Lục Tiêu Họa cúi đầu, ngón tay vô thức xoa nhẹ lòng bàn tay của chính mình. “Em không không cẩn thận mất trí nhớ, em xảy ra một số chuyện, bị thôi miên, cho nên em không nhớ những ký ức trước kia.”

“Thôi miên?” Ngô Sa ngồi ngay ngắn, sau đó cô nhổm lên giống như là gặp chuyện hiếm lạ, chỉ là cô quên mất nơi này không phải bên ngoài mà trên máy bay trực thăng, lại là một chiếc trực thăng loại nhỏ. ’Cốp’ một tiếng, đầu cô đụng phải đầu phi công, khóe miệng phi công không khỏi run rẩy một chút. Quả thật rất đau.

Ngô Sa vội vàng ôm lấy đầu, cũng không dám lộn xộn nữa. Cô không tin hỏi lại một lần: “Em nói em bị thôi miên?”

“Phải.” Lục Tiêu Họa thật sự cũng không tin nhưng sự thật chính là như thế, cô bị thôi miên. “Hơn nữa muốn lấy lại ký ức rất khó.”

“Muốn tìm lại ký ức bị thôi miên cần phải tìm đúng thầy thôi miên trước, cũng yêu cầu âm thanh hoạc ám chỉ dẫn đường như trước.” Ngô Sa xoa xoa đầu mình, cũng có chút hiểu biết về vấn đề này.

Lục Tiêu Họa gật gật đầu, lông mi cô rũ xuống: “Thầy thôi miên kia cũng nói như thế, ông ấy nói ông ấy không giải được, cho nên cần thầy thôi miên trước kia.”

Đúng vậy, cô biết, cô rõ ràng biết, nhưng cô cũng biết Cao Dật sẽ không đồng ý. Mà Sở Luật cũng không nói chuyện cũ, có lẽ bọn họ thật sự hy vọng cô quên chuyện quá khứ để sống một cuộc sống mới, nhưng cô quên những cái không tốt, liệu có phải ngay cả những cái tốt cũng bị làm cho quên mất.

“À…” Ngô Sa nhẹ nhàng vỗ vỗ trán mình. “Chị quen một thầy thôi miên không tồi, có lẽ có thể cho em thử một chút nếu em muốn.”

Lục Tiêu Họa liếc nhìn Sở Luật theo bản năng, cũng không biết vì cái gì cô thật sự muốn nghe một chút ý kiến của anh.

“Anh không hy vọng em sẽ nhớ lại.” Sở Luật vẫn đang ngồi khoanh tay. “Hiện tại em rất tốt, vì cái gì một hai phải nhớ lại. Mặc kệ là anh hay người khác, trong quá khứ đều chỉ đề lại cho em tổn thương.”

“Là Lục Tiêu Họa không tốt sao?” Anh hỏi, chỉ là trong lòng đau đớn như bị xé rách.

Không phải anh không muốn khiến cô khôi phục lại ký ức, chỉ là ký ức thật sự quá bất kham, mặc kệ là anh, là Thẩm Ý Quân, là Hạ Dĩ Hiên, thậm chí ngay cả Cao Dật cũng lừa gạt cô, gây tổn thương cho cô.

Ký ức chỉ toàn tổn thương như vậy nhớ tới để làm gì.

Lục Tiêu Họa ngoảnh mặt đi, lại một lần dán mặt vào cửa kính máy bay, cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, trong mắt cô không chú ý bất cứ thứ gì.

Cô nhắm lại hai mắt, không phải mỏi mệt mà chỉ là cái gì cũng không muốn nhìn. Thế giới của cô chính là như thế, trợn mắt hay nhắm mắt đều là người khác áp đặt ký ức cho cô. Không khí bên trong máy bay có chút áp lực, Ngô Sa nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, cô cũng kéo chăn đắp lên người không nói lời nào, cứ như vậy đi ngủ hoặc chờ đến khi bọn họ tỉnh ngủ thì mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Có thể về nhà, có thể nghỉ ngơi, đương nhiên cũng có sổ sách muốn tính toán.

***

Bên ngoài, nhóm dã ngoài lúc này đang cố gắng đi về phía trước, đội trưởng đi trước, toàn thân giống như người được vớt ra từ trong đất, những người khác còn lại rải rác đi phía sau, biểu tình đều không quá tốt, trầm trọng, áp lực, cũng rất mệt mỏi.

“Chúng tôi đang quay về, đúng vậy, đang cố hết sức. Đại khái còn khoảng một ngày nữa, có thể mong các anh đưa người tới đây được không? Cái gì, không được? Không biết vị trí cụ thể, còn muốn chúng tôi tới tận nơi báo cáo.” Đội trưởng suýt chút nữa đập nát điện thoại trong tay, thật vất vả mới có tín hiệu, kết quả những người đó nói cái gì, còn muốn bọn họ đến tận nơi cầu cứu. Bọn họ có thể đi đã sớm đi, thêm một ngày hai người kia sẽ thêm một phần nguy hiểm, mà hiện tại kỳ thật anh cũng không dám nghĩ liệu hai người có phải đã chết. Có lẽ còn có một đường hy vọng, anh chỉ có thể an ủi như thế, chỉ là may mắn như vậy thật sự sẽ rơi xuống hai người kia sao. Đối vưới chuyện này có lẽ anh chỉ có thể nói một câu: Mặc cho số phận.

Anh lại gọi điện thoại cho đội cứu hộ nửa ngày nhưng bên kia vẫn rất kiên trì, trừ phi nhìn thấy tận mắt bọn họ không thì sẽ không xử lý. Kỳ thật cũng có thể nghĩ rõ ràng, nếu không có căn cứ thật sự, chỉ dựa vào lời nói qua điện thoại thì ai có thể đảm bảo thật hay giả, rốt cuộc xuất động một đội cứu hộ không phải chuyện đơn giản như vậy. (sant: nếu cứu hộ bên TQ như này thì tệ thật nhỉ.)

Đội trưởng ngắt cuộc gọi, kết quả vừa nhét điện thoại vào túi thì điện thoại của anh lại vang lên giống như quỷ khóc sói gào.

Anh cầm lấy điện thoại, cũng không xem số gọi đến liền nghe.

“A lô, ai vậy?”

Hiện tại anh đang tức giận, mặc kệ cho người gọi là ai thì anh đều có ngữ khí này.

“Là tôi.” Từ bên kia truyền đến âm thanh sâu kín, lạnh lùng giống như gió từ địa ngục thổi tới.

Giọng nói này rất quen thuộc.

Anh dừng bước chân, sắc mặt trắng bệch giống như thấy quỷ. Anh đưa điện thoại ra trước mặt, vừa thấy dãy số trên màn hình thật sự suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

Ngô Sa…

Anh run rẩy đưa điện thoại lên tai: “A lô, cô đang ở đâu?” Có phải đang ở nơi bọn họ bị ngã xuống không, chỉ là nơi đó sao có thể có tín hiệu, nếu có tín hiệu thì cả nhóm bọn họ còn cần phải chối chết đi về tìm đội cứu hộ sao.

Ngô Sa đang thoải mái nằm cho người bóp vai cô, môi cô nhếch lên một chút: “Ta đang ở địa ngục chờ các ngươi.”

Ngô Sa nói cũng không khiến đội trưởng yên tâm, trên trán trên mặt anh đã đã toát ra không ít mồ hôi lạnh.

“Chúng tôi còn ở… trên đường đi về.” Anh nghe giọng mình có chút run run, cho dù anh là người theo thuyết vô thần nhưng gặp chuyện quỷ dị như vậy cũng không có khả năng bình tĩnh được.

“Còn ở trên đường, sắp về tới rồi à? Di động đã có tín hiệu kìa.” Ngô Sa nheo nheo hai mắt. “Nếu đợi các anh cứu thì tôi đã sớm chết đói.”

“Ngô Sa, cô không chết?” Đội trưởng hiện tại đã nghe ra ý tứ Ngô Sa. Cô còn sống, chỉ là như thế nào lại về sớm hơn bọn họ, hơn nữa lại sống được về nhà. Đây là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự có chuyện ma quái sao?

“Chứ anh nghĩ sao? Với tốc độ của các anh, chờ các anh tìm được đội cứu hộ có lẽ là mang thi thể thối rữa của tôi về.” Ngô Sa nhắm mắt lại, ở nhà vẫn thật là thoải mái, mà những lời này của cô mang đầy sự châm chọc.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky