Đứa bé nhạy cảm đã lâu không gặp ba, cho nên bé cũng sợ. Bé sợ không có ba, sợ về sau cũng không còn được gặp ba nữa.
Hốc mắt bé đã đầy nước long lanh.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống ôm con gái vào trong lòng. Cô biết nói thế nào, biết giải thích sao cho con gái về chuyện này, nói cho con, ba có khi thật sự không cần bé, cũng không cần mẹ của bé.
“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo của mẹ, nhưng bé phát hiện trong mắt mẹ cũng lấp lánh giống như đá quý. Bé muốn chạm vào một chút, nhưng đá quý lại phịch một tiếng, đột nhiên toàn bộ nhòa đi.
Bé đưa tay đặt hai bên mắt Hạ Nhược Tâm, đưa khuôn mặt mình gần sát vào mặt mẹ.
“Mẹ, có phải có cát bay vào mắt mẹ không?”
“Đúng vậy.” Âm thanh Hạ Nhược Tâm hơi âm ách, cô muốn cười với con gái.
“Con xem, có cát bay vào mắt mẹ. Nơi này gió to quá, phải không?”
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ khuôn mặt mình, quả nhiên bé cũng cảm nhận được gió thổi tới thật lạnh. Bé dùng sức kiễng lên, sau đó đem tay đặt trên mặt mé: “Mẹ, để coi thổi phù phù cho cát bay ra.” Bé nói, rồi chu miệng lại dùng sức thổi vào mắt của mẹ. Chỉ là bé càng thổi, trong mắt Hạ Nhược Tâm nước mắt lại càng nhiều.
“Mẹ, sàn sạt lại càng nhiều.” Tiểu Vũ Điểm đã nhanh khóc.
Hạ Nhược Tâm cười, cô ngẩng mặt lên muốn nước mắt chảy ngược lại để nuốt vào trong bụng. Chỉ là lại phí công vô sức.
Cô lại một lần có cảm giác mình bị vứt bỏ. Cô đã kiên trì, cô cũng muốn, rốt cuộc cái gì mới lâu dài.
Cô chỉ muốn một cái nhà, một cái nhà thuộc về cô, như vậy cũng là cô sai sao? Có lẽ thật sự cô đã cầu quá cáo, cô là phụ nữ dạng nào, tàn một cánh tay, thậm chí còn bán mình, cô còn tư cách gì cưỡng cầu một người đàn ông tốt như thế. Mà ở Bạch gia này phức tạp như thế, có chút đồ vật cũng công khai phân tách, ví như vợ chồng, ví như vợ chồng ở chung vài thập niên, ví như Vệ Lan cùng… Bạch Thần Phong.
Tiểu Vũ Điểm khóc mệt, ghé vào vai cô rồi ngủ. Cô ôm con gái lên, mang con đi vào trong phòng ngủ, trong không trung có chút bụi nước li ti.
Hóa ra, mưa ở nước ngoài cũng lạnh như vậy.
Hoa tường vi trong khuôn viên đã nở, hương thơm nộng đậm thỉnh thoảng bay đi bốn phía. Đột nhiên rào rào một tiếng, hình như là trời mưa.
Những giọt mưa nhỏ rơi một chút xuống, không lâu sau mưa lại liền lớn lên, nơi xa bầu trời vẫn một mảng xám xịt, giống như bị đè nặng xuống.
Cô cẩn thận đặt Tiểu Vũ Điểm lên giường, giúp con bỏ giày, lại phát hiện được gần đây đứa nhỏ này đã gầy đi không ít. Kỳ thật các cô không nên tới đây.
Thật ngốc, ở nơi trước kia hai mẹ con sống nương tựa nhau không phải tốt sao.
Gió bên ngoài thổi qua cửa sổ khiến bức rèm bung lên, bên ngoài loáng thoáng màu đỏ của tường vi cùng mùi thơm ngát, thật đẹp.
Cô vươn tay, những giọt nước mưa lạc trong không trung đập vào tay cô bắn lên, giống như chúng đang khiêu vũ trên đầu ngón tay cô vậy. Mỗi một vũ điều đều như đao nhọn nảy lên, đột nhiên đầu ngón tay cô tê rần, có chút không thể chịu đựng được loại đau đớn không dứt này. Trong lòng cô như thế, trong mắt cô như thế, ở đầu bàn tay cô cũng như thế.
Đột nhiên cô thả lỏng hai ngón tay nắm chặt, người đàn ông kia hình như đã đứng giữa màn mưa hồi lâu, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Trên mặt anh đã ướt đẫm, từng giọt nước mưa nhỏ từ tóc xuống lạnh ngắt.
“Nhược Tâm, anh có việc muốn nói với em.” Có chút gió bão thổi lại đây, cũng là ánh mắt hỗn độn của người đàn ông, mà giữa hai mắt đen lúc này đầy tơ máu giống như mạng nhện.
Mưa gió tạt vào hai mắt, anh hơi nhắm mắt lại, nước trong mắt dường như ẩn đi.
“Được.”
Môi Hạ Nhược Tâm khẽ giật giật, cô không biết Cao Dật muốn nói gì với cô, nhưng cô bỗng cảm thấy bất an, cảm giác này đã lâu chưa xuất hiện.
Hai người ngồi xuống, Cao Dật đặt tay lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ. Một chút lại một chút.
Từng đạo âm thanh gió rít mang theo hơi lạnh, chạm tới cả bên trong trái tim Hạ Nhược Tâm. ‘Bang, bang.’
“Nhược Tâm.” Cao Dật gọi tên cô.
“Dạ.” Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, trên mặt nhẹ nhàng bừng tỉnh. Cao Dật cảm giác miệng lưỡi cứng đờ, anh đột nhiên nhắm mắt lại, lại mờ ra, trong mắt anh xuất hiện tia mất mát, nhưng nhanh chóng giấu đi.
“Nhược Tâm, thật xin lỗi, em dọn ra ngoài đi.”
Phịch một tiếng, Hạ Nhược Tâm vừa câm ly trong tay liền rơi xuống đất.
Cô vội vàng nhặt cái ly lên, nhưng không nhịn được khóe mắt cay cay. Tay chân luống cuống đem cái ly đặt ở trên bạn, đôi tay gắt gao nắm chặt, không biết để đâu mới thích hợp.
“Nhược Tâm, em có nghe lời anh nói không?” Cao Dật vươn tay theo thói quen, cũng là thói quen với người trước mặt. Chỉ là khi tay anh vừa đưa ra thân thể lại run một chút, sau đó cứ như vậy thả xuống, thu gọi rồi nắm chặt bên cạnh mình.
“Em có thể hỏi nguyên nhân không?” Hạ Nhược Tâm cảm giác không nói lên lời, dường như nơi dựa dẫm của cô trước nay đã không còn, cũng dường như núi lớn cô vẫn luôn cõng trong nháy mắt đã sập. (Đoạn này chắc lại là thành ngữ gì đó của TQ.)
Mà tới lúc này cô mới hiểu được, hóa ra, có khi làm bạn, có khi ỷ lại, có khi thói quen, cũng là một loại yêu, chỉ là lúc này bị sập trong lòng cô lại một lần đau. Vốn bị tổn thương, kia không phải cô cự tuyệt, cô chỉ muốn có thêm thời gian, nhưng dường như không ai nguyện ý cho cô thời gian.
Cao Dật đưa tay vào trong túi, sau đó lấy từ bên trong ra một phong bao đặt ở trên bàn.
“Nhược Tâm, em cầm cái này, đủ để em cùng Tiểu Vũ Điểm sinh sống một thời gian rất dài. Nếu không có việc gì nói, mang theo Tiểu Vũ Điểm rời đi đi.”
Hạ Nhược Tâm ôm chiếc ly, đôi môi trắng bệnh, nhẹ nhàng run rẩy.
Cô chưa rời đi không phải vì cái gì, mà cô muốn một lời giải thích, một lý do. Vậy mà anh lại đưa cô một phong bao, không biết bên trong là bao nhiêu, nhưng chính là mua tín nhiệm của cô, mua một năm Tiểu Vũ Điểm gọi anh là ba.
Đây là mua bán, thật sự tốt sao, thật sự giá trị sao?
“Cao Dật, anh có nỗi khổ khó nói phải không?”
Hạ Nhược Tâm vẫn chưa tin, người như Cao Dật có thể cứu Tiểu Vũ Điểm không chút quan hệ sẽ lại có thể dễ dàng bỏ rơi cô cùng Tiểu Vũ Điểm.
Bởi vì nếu không có anh trên đời này không có Hạ Nhược Tâm. Nếu không có anh trên đời này cũng không có Tiểu Vũ Điểm.
Nhưng là, hiện tại vì cái gì, anh sẽ…