Sở Tương được nuôi dưỡng vài ngày ở Sở gia, cả ngày ăn ngon uống tốt, mới có mấy ngày đã phát triển không ít, dáng người cao, người cũng trắng. Hơn nữa cả ngày trên người đều mặc trang phục các thương hiệu nổi tiếng, hiển nhiên so với bộ dáng nghèo khó lúc ban đầu so với cô tiểu thư nhà giàu là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Các bạn nhỏ.” Cô giáo đi đến, cười dịu dàng với đám trẻ phía dưới: “Hôm nay cô muốn nói cho các con một tin tốt, nhà trẻ chúng ta mở một cuộc thi vẽ tranh, các bạn nhỏ đều phải tích cực tham gia, biết không?”
Bé mập mạp kéo tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, đặt một thanh chocolate vào bàn tay bé.
“Các bạn nhỏ,” lão sư đã đi tới, đối với phía dưới hài tử hòa khí cười, “Hôm nay lão sư muốn nói cho các ngươi một cái tin tức tốt, chúng ta nhà trẻ muốn tham gia một cái vẽ tranh thi đấu, các bạn nhỏ đều phải tích cực tham gia, có biết không?”
“Tiểu Vũ Điểm, đây là buổi sáng mẹ cho anh, anh cho em ăn đó.”
Tiểu Vũ Điểm nắm chặt chocolate trong tay, cũng từ bên trong túi lấy ra một thứ, là một viên kẹo nhỏ, bé đưa kẹo cho bé mập mạp: “Anh trai béo, đây là mẹ cho Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm đưa anh trai ăn.”
Đây là viên kẹo duy nhất của Tiểu Vũ Điểm, bé không ăn kẹo nhiều lắm, hơn nữa Cao Dật cũng không cho bé ăn quá nhiều, cho nên bé cũng chỉ ăn một vài cái cuối tuần, mẹ nói, những thứ tốt đẹp phải chia sẻ với mọi người.
Anh trai mũm mĩm đem tặng chocolate cho bé, bé cũng muốn tặng kẹo của mình cho anh trai mũm mĩm.
Bàn tay mũm mĩm của bé mập mạp cầm lấy viên kẹo, trực tiếp bóc vỏ bên ngoài viên kẹo, cho vào miệng ăn, sau đó nở nụ cười ngây ngô. Sở Tương một bên xoay mặt qua, đột nhiên bé giơ tay lên.
“Cô giáo, Cao Tiểu Vũ và Hồ Bân ăn trong lớp.”
Tiểu Vũ Điểm nhét chocolate trong tay vào bên trong túi, bé mập mạp liền nuốt nửa viên kẹo trong miệng xuống.
Bé mập mạp đứng lên, vỗ ngực: “Cô giáo, con có ăn,
Tiểu Vũ Điểm không có ăn ạ.”
“Hai con đều lại đây.” Cô giáo nhìn xuống ý cười, để hai nhóc con đứng bên cạnh, sau đó lấy ra một cây thước sắt, xụ mặt nói.
“Hai con mang bàn tay ra đây.”
Bé mập mạp rất nghĩa khí, bé dang tay chắn trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
“Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm không ăn ạ, cô giáo muốn thì hãy đánh con hai cái.” Bé duỗi bàn tay trắng nõn đặt trước mặt cô giáo: “Cô giáo đánh con đi, đánh hai cái.” Bé mập mạp giống như sắp chịu chết, chiếc cằm nhỏ không ngừng run rẩy.
Lúc này, một bàn tay nhỏ khác duỗi ra, dường như đều là bàn tay nhỏ bé trong suốt, đầu ngón tay còn nhỏ hơn một chút.
“Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm cho anh trai mập ăn, đánh Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm không sợ.”
Bé đứng lên một cách dũng cảm, mẹ nói, nếu đã làm sai chuyện thì phải bị phạt, hơn nữa chính mình sai lầm thì phải chính mình thừa nhận, không thể liên lụy tới anh trai mập.
“Khụ…” Cô giáo giơ cây thước dạy học lên: “Tốt lắm, hai con mỗi người một cái, cô giáo đã nói, đi học không được ăn trên lớp.” Nói, cô đánh cây thước xuống, đương nhiên không phải đánh thật, chỉ nhẹ nhàng đập vào trên hai bàn tay nhỏ, để hai nhóc cảm giác được một chút đau, nhưng tuy rằng không đau nhưng trẻ con đều có lòng tự tôn nho nhỏ. Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, đôi môi nhỏ hồng cắn lên, bé ngước mặt lên nhìn đến chỗ Sở Tương, Sở Tương hừ một tiếng, lấy búp bê mới ra khoe khoang.
Tiểu Vũ Điểm đặt tay nhỏ trên đầu gối, bàn tay nhỏ bé lại chạm vào bên trong túi, sờ thanh chocolate, tròng mắt bé chuyển một cái, lại mỉm cười.
Kì thật trẻ con rất dễ dàng thỏa mãn, giống như Tiểu Vũ Điểm, bé không nhiều chuyện, cũng không giữ mối hận thù, tâm của bé không lớn, cho nên quần áo cũng không quá nhiều.
Bây giờ cô đang cầm thanh chocolate bên trong túi.
Tan học, Cao Dật đến đón con gái, anh ôm Tiểu Vũ Điểm rồi rời đi, cùng lúc Sở Luật mở cửa xe bước ra, bước chân Cao Dật ngừng một chút, quả là khéo, thế mà lại gặp.
Anh ôm mặt Tiểu Vũ Điểm vào trong lồng ngực, xoay người, đi về phía một con đường khác.
Sở Luật đến đây đón Sở Tương, Sở Tương mới vừa lên xe ngoan ngoãn ngồi không dám nói quá nhiều.
“hôm nay trong trường học thế nào?” Sở Luật cũng không phải quá hiểu và hòa hợp được với trẻ con, đối với con gái nhận nuôi này, xác thật là không có nhiều tình cảm, nhưng anh đối với Sở Tương so với người khác cũng có kiên nhẫn hơn.
“Vâng, rất tốt.” Sở Tương chơi đùa ngón tay, âm thầm liếc nhìn Sở Luật, Sở Luật nhìn thẳng phía trước, trên mặt không nhiều biểu tình, Sở Tương vẫn còn sợ người bố này, tuy rằng bố đối với bé không tồi, nhưng mà bố không quá thích nói chuyện, hơn nữa vẻ mặt vẫn luôn âm trầm, cho nên bé sợ.
Về tới Sở gia, Tống Uyển vừa thấy cháu gái mình, lại gọi một tiếng bảo bối nhỏ, lại cho thay quần áo, lại lấy đồ ăn vặt.
“Bà nội, con muốn tham gia cuộc thi vẽ tranh, con nhất định sẽ giành giải nhất.”
Bàn tay Sở Tương nắm chặt, bé biết mình nhất định phải ưu tú, chỉ có đủ ưu tú mới có thể làm bố thích, làm bà nội vui vẻ.
“Ừm, Hương Hương nhà ta nhất định sẽ giành giải nhất.” Tống Uyển bế Sở Tương lên, trong lòng kiêu ngạo cực kì, xem đi, bà thật là tinh mắt, chọn được một đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh như vậy.
Sở Luật ngồi ở một bên, yên lặng lật tạp chí trong tay, anh vắt chéo hai chân, tự tạo một không gian riêng, dường như không ai có thể vào được, không ai có thể gần gũi được,
Tại thời điểm này, ở trong một ngôi nhà khác, đây là một căn hộ rất bình thường, đồ nội thất bên trong không nhiều lắm, tất cả đều đơn giản, khắp nơi không khí bình yên êm ái.
Bức màn màu tím bên cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa theo gió, bên ngoài cửa trồng mấy chậu hoa lan nhỏ, không phải giống quý hiếm, nhưng lá xanh bốn mùa. Giữa chiếc khăn trải bàn màu tím trên bàn có một bình hoa, hoa bên trong màu sắc không tồi, mang theo hương thơm nhàn nhạt, tỏa khắp xung quanh gian phòng.
Bên trên bàn cơm, bốn món một canh được bày lên, một đĩa cá chua ngọt nóng hổi.
“Mẹ, chúng ta đã về rồi.” Cửa còn chưa được mở, giọng nói Tiểu Vũ Điểm ở bên ngoài đã vang lên.
“Bố, bụng Tiểu Vũ Điểm đói.” Tiểu Vũ Điểm xoa bụng, muốn ăn cơm.
“Ừm, bố cũng đói bụng.” Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm vào trong toilet, hai người đầu tiên rửa sạch tay, rồi mới ăn cơm, bạn gắp cho tôi, tôi cho bạn ăn, tuy rằng không phải sơn hào hải vị nhưng ba người ăn vô cùng vui vẻ.