Trong sâu thẳm tận cùng nội tâm đột nhiên phun trào, anh bất lực đặt tay lên tay lái, điện thoại bên cạnh vẫn liên tục đổ chuông, anh tắt máy rồi ném ra bên ngoài, hai mắt vằn lên những tia máu, đầy nóng nảy và cuồng loạn.
Lúc này anh không muốn bị quấy rầy, nếu còn ồn ào, anh sẽ giết người mất, sẽ tự kết liễu chính mình.
Lý Mạn Ny cúp máy, lại nhìn một bàn đầy thức ăn, anh chưa bao giờ thất hẹn với cô, lần lại lại làm sao? Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vật, anh có thực sự đang bận rộn không?
Cô đặt tay lên bụng mình, đứa bé này rất quan trọng với cô, nó mất đi, tình cảm giữa bọn họ cũng mất đi.
Lúc này, chuông cửa vang lên, cô vội vàng chạy ra, thậm chí còn có chút kích động, anh đã về, cô biết rằng anh sẽ không bao giờ bỏ cô mà.
“Luật, anh về rồi.” Cô vội vàng mở cửa, quả nhiên là Sở Luật, vừa nói cô vừa nhào vào lòng Sở Luật.
Sở Luật đưa tay ngăn cản Lý Mạn Ny, giọng nói đầy mệt mỏi và có phần lạnh lùng, “Anh rất mệt, đi nghỉ trước.” Vừa nói anh liền đi lướt qua cô, những cử chỉ thân mật qua loa lấy lệ cũng không có nữa. Anh thực sự mệt mỏi, có một số việc anh phải suy nghĩ thật cẩn thận.
“Luật, hôm nay anh sao vậy?” Lý Mạn Ny sững sờ, xoay người nhìn theo bóng lưng anh, lẩm bẩm hỏi, hôm nay anh thật lạ, nhưng lạ ở chỗ nào cô không đoán ra được.
Một bàn thức ăn vẫn còn nguyên, không ai động vào.
Sở Luật đi vào phòng mình, ném cặp táp sang một bên, toàn thân chịu đựng sự đè nén thật khó khăn, anh reo mình xuống ghế, mi tâm đau buốt, anh xoa bóp liên tục cũng không đỡ, anh lấy chìa khóa mở một chiếc ngăn kéo.
Bên trong là một tủ đầy ngọc trai, cả chuỗi đã bị anh kéo đứt, nhưng cô đã nhặt lại từng viên ngọc trai, anh không cho phép cô mang theo bất kỳ thứ gì của nhà họ Sở, dĩ nhiên bao gồm cả những viên ngọc trai này.
Ánh sáng trong phòng ấm áp và nhu hòa, những viên ngọc trai tinh xảo óng ánh trong suốt, mỗi viên đều có cùng kích thước, màu sắc hoàn mỹ, đáng tiếc, nó đã bị đứt đoạn lẻ tẻ, không còn hoàn chỉnh nữa.
Khóa ngăn kéo lại, anh vào trong phòng nhỏ, nằm sấp xuống giường, hôm nay anh không muốn tới căn phòng chung đó, anh không muốn nằm cạnh người phụ nữ nào khác, càng không muốn tự ép buộc mình đi giúp người phụ nữ đó sinh con.
Anh mệt mỏi, không sinh được con, có lẽ vì anh đã làm quá nhiều việc xấu, nên giờ phải chịu báo ứng.
Nằm trên giường, anh siết chặt ngực áo mình, nhắm mắt lại, Lý Mạn Ny ở bên ngoài do dự đặt tay lên nắm cửa, cuối cùng vẫn không dám làm gì, dường như lúc này khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa.
Không gì có thể phá bỏ khoảng cách này.
“Tôi đã nói, sẽ khiến cô phải trả một cái giá thật lớn.” Người đàn ông lấy ra một cây gậy gỗ, híp mắt lại, vô cùng tàn nhẫn hung hăng giáng thẳng xuống cánh tay người phụ nữ.
Người phụ nữ thét lên vô cùng thảm thiết, anh lạnh lùng xoay người, không liếc nhìn người phụ nữ đang co giật từng cơn nắm dưới đất.
Bàn tay anh hung hẵn siết cổ cô, hận đến mức muốn bóp chết cô, “Cô không chỉ là một ả đàn bà hèn hạ, cô còn là một con điếm!” những lời lẽ tuyệt tình không ngừng tuôn ra từ miệng anh, anh không màng đến đau đớn khổ sở mà anh mang đến cô.