Bác sĩ ở bên cạnh nghe thấy vậy liền lắc đầu, nói: “Tiểu Vũ Điểm, nếu cháu cao giống ba thì không lấy chồng được đâu.” Sở tiên sinh này rất cao, là đàn ông thì không sao nhưng nếu là phụ nữ cao tới 1 mét 8 sợ là chỉ có thể chơi bóng chuyền hoặc người mẫu, cũng thật sự muốn tìm một người chồng rất khó.
Anh nói khiến Tiểu Vũ Điểm thẹn thùng, bé ôm lấy chân ba, đúng thật vẫn còn là trẻ con, nhỏ nhỏ yếu yếu, hiện tại còn chưa cao tới một mét, chưa cao bằng chân ba.
“Bảo bảo chúng ta về sau không cao như vậy, giống như mẹ là tốt rồi.”
Sở Luật bế con gái lên, đương nhiên cũng không hy vọng con gái cao như một cây cột điện, cao khoảng một mét sáu năm là tốt, nếu cao quá thì anh là ba cũng thật sự muốn khóc.
Kiểm tra mọi thứ đều bình thường, hơn nữa bảo bảo cũng cao hơn, Sở Luật vui vẻ ôm con gái, anh hôn hôn lên má con.
“Bảo bảo nhà ta giỏi quá, về sau tập múa thật tốt, mang về cho ba chức vô địch, được không?”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay mình rồi đưa lên đụng vào tay ba.
Sở Luật khẽ bẹo mặt con gái, vì để ăn mừng anh đưa con gái đi ăn bánh kem nhưng cũng chỉ cho bé ăn một miếng nhỏ, ăn nhiều sợ bé bị sâu răng. Người làm bánh bây giờ đã là ông chủ, lại cho Tiểu Vũ Điểm thêm một quả dâu tây.
“Ba, mang cho anh có được không?”
Tiểu Vũ Điểm có bất cứ thứ gì tốt đều sẽ nghĩ đến anh trai, ngoại trừ ba và mẹ thì bé yêu nhất chính là anh trai.
“Mang cho anh một cái lớn nhất.” Sở Luật nói với con gái.
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm thỏa mãn ăn một miếng bánh kem. “Anh cùng các bạn sẽ chia với nhau.”
Sở Luật vui nhất vì điểm này của con gái, tính tình con gái anh rất tốt, không ích kỷ, sẽ cùng chia sẻ với người khác, như vậy mới là trẻ con vô tư.
“Trịnh An Trạch, em gái cậu khi nào lại tới?” Bạn học Trịnh An Trạch ghé vào bàn, hiện tại vẫn còn nghĩ đến em gái của Trịnh An Trạch, bạn nhỏ kia thật đáng yêu, lần trước cậu còn chưa được chạm vào gương mặt xinh xắn đó.
“Triệu mập, cậu có ý đồ gì với em gái tớ sao, cậu hơn bé tám tuổi, cậu muốn trâu già gặm cỏ non à?” Trịnh An Trạch liếc nhìn bạn cùng phòng một cái, chưa cần hỏi cậu có đồng ý hay không, nếu chú biết nhất định sẽ đem tiểu tử này đi lột da.
“Tớ làm có?” Triệu mập giơ tay lên, cậu rất oan uổng, thật sự an uổng. Cậu không có chủ ý gì với em gái Trịnh An Trạch, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, hiện tại còn chưa lớn, nào có tình yêu nam nữ gì, cậu còn chưa biết thế nào là yêu nhưng rất thích em gái Trịnh An Trạch, nếu có thể cho cậu ôm một cái được không.
Chỉ là đáng tiếc, ôm cũng không được.
Nói nữa, cậu cũng không mập, năm trước mập nhưng năm nay đã cao hơn, không còn mập chút nào, nhưng vì sao lũ bạn học đều gọi là mập. Cậu đâu có mập?
Cậu ghé vào bàn, vừa ngẩng mặt lên liền thấy đứa bé xinh đẹp đứng ở cửa.
“An Trạch, em gái cậu….” Cậu đột nhiên kéo áo Trịnh An Trạch, “Em gái cậu, em gái cậu…”
“Em gái cậu?” Trịnh An Trạch đá vào chân bạn mình, cậu còn có một đề toán chưa làm, hôm nay tâm tình rất tốt, tính làm xong còn tiếp tục làm bài tiếng Anh cho nên cũng không để ý tới cậu bạn mình.
“Em gái cậu…” Giọng bạn mập càng thêm nhỏ. “Thật là em gái cậu.”
Trịnh An Trạch lại đá một cái: “Đừng quấy rầy tớ lúc học được không?”
Mặt bạn mập như sắp khóc: “Trịnh An Trạch, cậu như quái vật, cậu đã làm tới năm bộ đề còn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.”
Trịnh An Trạch tiếp tục làm bài, đến khi một đồ vật đặt trước mặt cậu khiến hai mắt cậu lóe lên, phát hiện một chiếc bánh kem rất lớn ở trên bàn, còn có cô nhóc cười tít mắt vui vẻ.
“Leng Keng…” Cậu vội vàng ném bút xuống.
“Sao em lại tới đây?” Cậu đứng lên, hiện tại cũng mặc kệ bài tập.
“Em tới mang bánh kem cho cháu, chúc mừng em đã cao hơn ba centimet.”
Sở Luật từ cửa đi vào, áo khoác đang vắt trên tay, đây là người rất thành công trong mắt người khác. Bạn cùng phòng Trịnh An Trạch đỏ mắt, nếu về sau cậu cũng có thể biến thành như vậy thật tốt.
“Thật sao? Leng Keng của chúng ta giỏi quá.” Trịnh An Trạch vươn tay đo chiều cao của em gái, đúng là cao hơn không ít, từ lúc cậu nhặt được em gái đã cao hơn ít nhất năm centimet. Cao hơn thì tốt, cao hơn có nghĩa bé rất khỏe mạnh.
“Bảo bảo, lại đây với ba, chúng ta phải về.” Sở Luật đưa tay vẫy con gái. Anh nhìn đồng hồ, xác thật thời gian không còn sớm, Tiểu Vũ Điểm còn phải tắm rửa, xem TV một lúc liền phải ngủ, ngủ muộn không tốt với thân thể.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới bên cạnh ba, Sở Luật đưa tay ôm con gái lên.
“Cháu tự ăn bánh kem đi.” Sở Luật nói xong liền mang con gái rời đi.
Mập che miệng lại, sau đó cậu dùng sức đẩy bả vai Trịnh An Trạch: “Trịnh An Trạch, chú của cậu thật có khí chất, chú ấy làm gì thế?”
“Chú ấy là Sở Luật.” Trịnh An Trạch lấy bánh kem, mở bánh kem ra, lại cắt ra cho bạn mình một miếng to bịt kín miệng cậu ta lại, bánh rất lớn co thể chia cho mọi người.
“Sở Luật, Sở Luật nào?” Triệu mập ăn một ngụm bánh kem, thật ngọt.
“Tự mình đoán đi.” Trịnh An Trạch cũng lấy một miếng bánh mang tới bàn học vừa làm bài vừa ăn, tâm tình ngày càng tốt, một hồi sẽ tự làm thêm hai bài thi để thưởng cho mình.
Triệu mập đoán nửa ngày cũng không đoán ra, cho đến thật lâu về sau cậu mới biết Sở Luật trong miệng Trịnh An Trạch chính là Sở Luật kia, là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, là một doanh nhân kỳ tài, khi đó cậu mới đấm ngực giậm chân tiếc khi còn nhỏ không theo Trịnh An Trạch cố gắng học tập, bằng không nói không chừng về sau sẽ không phải cực khổ như vậy, công việc mệt như chó, ngay cả kỳ nghỉ cũng không có.
***
Sở Luật nhìn thoáng về phía sau, thấy Tiểu Vũ Điểm đang ngồi ở ghế trẻ em, mắt bé vẫn mở to.
“Bảo bảo đừng ngủ.” Sở Luật nói với con gái, bây giờ mà ngủ sẽ bị lạnh mất.
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm đồng ý, bé cố gắng mở to đôi mắt, cũng cố gắng không ngủ.
Sở Luật ấn điện thoại gọi đi.
Sau đó không lâu điện thoại rốt cục có người nghe.
“Cậu tìm tôi?” Từ bên kia truyền đến một giọng đàn ông ấm áp.
“Tiểu Vũ Điểm, nói chuyện với bác đi.”